Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 923: Tôi là người quyết định ---
Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:05:31
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Đan tức đến mức run rẩy.
Ông nội quả nhiên đúng như lời đồn là thiên vị, đây thiên vị gia đình chú ba, bây giờ thì thiên vị gia đình bác cả, còn nhà họ, cứ như nhặt về !
"Chia như đồng ý! Không công bằng!"
Diệp Chấn Quốc nheo mắt cô: "Lời của mà con cũng đồng ý ?"
Diệp Đan liều lĩnh, nghển cổ : "Không đồng ý!"
"Câm miệng!" Diệp Thượng lập tức quát mắng.
Diệp Chấn Quốc ngăn ông : "Vậy con xem, thế nào mới là công bằng?"
"Giá trị của những thứ đều là chuyện cũ rích , một bức tranh vỡ nát, bây giờ đưa tiệm đồ cổ nhiều nhất cũng chỉ vài nghìn đồng, dựa mà định giá 500 nghìn? Cái gọi là công bằng cái gì?"
Mèo con Kute
Diệp Đan : "Theo giá thị trường, chúng hãy ước tính giá trị của những thứ theo giá thị trường hiện tại phân chia, đó mới gọi là công bằng!"
Cô nợ Diệp Danh thực 6,8 triệu, tiền 1 triệu mà cô bán đồ kiếm trả .
Thực cô chỉ nợ 5,8 triệu, kết quả cô chỉ chia 800 nghìn, vẫn còn nợ 5 triệu!
Dựa ?
Diệp Hưng cũng chia 800 nghìn!
Mà tiền bất chính của , căn bản nộp lên!
Anh tiêu hết , ai tin!
Bây giờ mua thứ gì thể tiêu hết 800 nghìn?
Anh chính là nuốt chửng!
Anh dựa mà công 500 nghìn? Còn cô gánh khoản nợ 5 triệu?
Cô , cũng đừng hòng !
"Được thôi!" Hoa Chiêu lập tức : "Phân chia , thích. tiền bạc thể lộ liễu, chúng mời chuyên gia đến định giá ? Cứ mời ông Cổ của tiệm đồ cổ, vấn đề gì chứ?"
Diệp Đan tuy mới đến Kinh Thành mấy tháng, nhưng cô cũng quen ông Cổ .
Bây giờ mua trang sức dễ, vàng vẫn phép bán ngoài, Kinh Thành tiệm vàng.
Cửa hàng vàng đầu tiên của Trung Quốc, Thái Bách, đến năm 85 mới bắt đầu bán trang sức vàng.
Bây giờ mua trang sức, chỉ thể đến tiệm đồ cổ mà tìm.
Nếu thích kiểu dáng cũ kỹ thì tự tìm thợ kim mà sửa.
Diệp Đan là khách quen của tiệm đồ cổ , cô nhiều trang sức, giấu .
đều cô tìm và nộp lên.
"Được!" Diệp Đan đồng ý ngay tắp lự.
Để ông Cổ định giá thì , cô sợ ông lừa gạt, định giá thấp cũng , cao cũng , dù đống đồ chắc chắn đáng giá mấy triệu!
Diệp Hưng đừng hòng chia 800 nghìn, cũng gánh nợ!
Hơn nữa, cô ngày hôm nay, đều là do hại!
Anh đến tìm cô , cô cũng sẽ ngày hôm nay.
Mà cô đổ đốn nhiều thứ như , trị giá 4,8 triệu, chỉ kiếm 1 triệu, chỉ là môi giới thôi mà kiếm 500 nghìn! Tội danh còn nhẹ hơn, dựa ?
Diệp Đan đầy bụng bất mãn sắp bùng nổ.
Cô trừng mắt chằm chằm Diệp Hưng, thỉnh thoảng còn liếc sang Hoa Chiêu.
Rốt cuộc vẫn là trách cô , những thứ cô từ sớm, tại sớm đem chia?
Cứ khăng khăng chia trong cảnh , cô chính là gia đình bác cả độc chiếm!
Ánh mắt của cô Hoa Chiêu thấy, cô đáp bằng một nụ .
Đôi khi nụ cũng thể tức c.h.ế.t đấy~
Diệp Đan quả nhiên càng tức giận hơn, sắp mở miệng .
"Ở yên đó! Không ở thì ngay bây giờ!" Diệp Thượng quát lên.
Ông thể để Diệp Đan chọc giận Hoa Chiêu nữa, rõ ràng thanh toán xong nợ, cô một câu tăng thêm 5 triệu...
--- Trọng sinh thập niên 70: Vợ béo lật (995) ---
Bây giờ định giá , ông cảm thấy 5 triệu lẽ còn đủ.
Con bé ngốc ? Có ngốc !
Quả nhiên, ông Cổ nhanh chóng mời đến, Hoa Chiêu với ông rằng đồ vật thu mua từ tỉnh ngoài, nhờ ông định giá , xem lừa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-923-toi-la-nguoi-quyet-dinh.html.]
Ông Cổ bình luận gì, chuyên tâm việc.
Rất nhanh, giá trị của cả căn phòng đồ vật xác định, tổng cộng chỉ đáng 800 nghìn, tổng cộng...
Trong đó còn bao gồm cả thùng vàng đó, cái chiếm phần lớn.
Cả đống đồ cổ ngọc khí cộng , thật sự đáng giá bao nhiêu tiền.
Người bây giờ còn coi trọng những thứ nữa.
Không đồ , đáng tiền!
Đây là suy nghĩ phổ biến của đại chúng, mà suy nghĩ của đại chúng quyết định giá cả.
Ông Cổ định giá xong, cầm 2 quả dưa hấu tiền "phí giám định" .
"Được , bây giờ phân chia ." Hoa Chiêu .
Diệp Chấn Quốc : "Cái còn chia gì nữa, mỗi nhà 200 nghìn, còn bảo bọn chúng giấy nợ ."
Diệp Thượng nhắm mắt , 5 triệu biến thành 5,6 triệu, sướng chứ gì?
Diệp Đan đột nhiên mở miệng: " thể giấy nợ 5,8 triệu, nhưng những thứ đưa cho ."
Ấy???
Hoa Chiêu cô.
Cô ngốc!
cô đang coi cô ngốc ?
"Không ." Hoa Chiêu lập tức từ chối.
"Dựa mà ?" Diệp Đan cố nén giận : "Đây là tài sản tổ tiên Diệp gia, chia cho chúng thì là của chúng , cô dựa mà !"
"Cô quên còn nợ tiền ?" Hoa Chiêu .
Diệp Đan lập tức oan ức Diệp Danh: "Anh cả, cũng thiếu 200 nghìn , em cầm 200 nghìn mới thể xoay sở, trả 5 triệu còn , nếu em vô xu, 5 triệu đó cả đời em cũng trả nổi!"
Cô cũng khá hiểu chuyện đấy chứ.
Diệp Danh lắc đầu: "Không ."
Anh Hoa Chiêu bận rộn một hồi như , chính là những thứ thuộc về .
Mà Hoa Chiêu nay coi trọng những món đồ cổ , cho rằng chúng sẽ giá trị nhỏ, cô tuyệt đối những thứ rơi tay Diệp Đan.
"Anh cả!" Diệp Đan oan ức : "6,8 triệu còn bỏ , thiếu 200 nghìn chứ? Chỉ 200 nghìn thôi!"
"Không ." Diệp Danh chỉ lắc đầu.
"Em mặc kệ! Những thứ là bà nội để , em phần!" Diệp Đan thế mà bắt đầu giở trò vô .
Cô còn xông ngoài, kéo một cái thùng rỗng, liền nhét mấy cái lọ, bình giá định cao thùng.
Chỉ nhét lọ lọ bình bình.
Cô là một kẻ gì, cô thế nào là đồ cổ, hơn nữa cô còn những thứ ở đây đáng tiền, nhưng nếu mang nước ngoài, lên sàn đấu giá, thì tầm thường chút nào.
Người nước ngoài từ xưa thích đồ lọ lọ bình bình của Trung Quốc!
Mang tất cả những cái lọ lọ bình bình ngoài, cô thể chỉ nhận 6,8 triệu, lẽ cô thể dựa chúng mà xoay !
Tại cô kích động như ? Không vì phân chia công bằng, mà là vì những thứ đến tay cô ...
Cái vẻ tham lam tiền bạc của cô lộ .
Hoa Chiêu khoanh tay cô , hóa gặp một sành sỏi.
Thế thì càng , như cô cần đợi đến mấy chục năm mới đau lòng, bây giờ cô sẽ đau lòng.
"Những thứ phân chia thế nào, là quyết định, những thứ thuộc về cô." Hoa Chiêu .
"Coi cô mặt to đến mức nào! Dựa mà cô là quyết định! Cô nghĩ cô là ai?" Diệp Đan đóng đồ ngẩng đầu .
Cái vẻ ăn uống thật sự khó coi.
Diệp Thượng cũng nổi nữa, ngượng ngùng gì cho .
Con gái ông từ khi nào mà trở thành cái dạng ?
"Vậy là quyết định, ?" Diệp Chấn Quốc cũng cảm thấy mất mặt.
Tay Diệp Đan khựng , tiếp tục đóng đồ, nhưng nhỏ giọng : "Ông nội cũng , thứ là bà nội để cho một Diệp Thâm, chia thế nào, là quyết định."
"Được, là quyết định."
Cửa đột nhiên vang lên một giọng .