Một câu quen thuộc đến nỗi khiến Liễu Vân Sương lạnh trong lòng. Cô còn kịp mở miệng, Hứa Lam Xuân chen bằng giọng mỉa mai:
"Chị bản , chị ép hai cái dạng gì ? là đồ phá hoại hạnh phúc gia đình. Lúc nên để chị bước chân nhà họ Hứa."
Bên ngoài thì vẻ đạo lý, bên trong thối nát đến tận xương. Nếu là Liễu Vân Sương của kiếp , chắc chắn cô sẽ nuốt uất ức trong, lời dỗ dành của chồng mà xin . hiện tại, cô c.h.ế.t một , tâm tính còn như xưa.
Liễu Vân Sương thẳng lưng đám mặt, ánh mắt sắc như dao.
" mà nhà các thì con gái của cô ai nuôi? Ai gánh tội cho cô hả, cái đồ giày rách? Hay là cô quên , cái đứa con cô mang thai mười tháng , giờ vẫn đang gọi là đấy!"
Không ai ngờ cô dám vạch mặt trắng trợn như . Hứa Lam Xuân mặt mũi tái mét, hổ tức giận. kịp cãi thì giọng non nớt cắt ngang:
"Mẹ... đang gì ?"
Liễu Vân Sương sững , đầu thì thấy Hứa Tri Vi đang cách đó xa. Cô bé chính là con thứ hai danh nghĩa, nhưng thực chất là con ruột của Hứa Lam Xuân – đứa trẻ khiến cuộc đời cô lâm địa ngục.
Trong một thoáng, cơ thể Liễu Vân Sương khựng . cô nhớ , Hứa Tri Vi bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, vẫn năng lực gây sóng gió. Không cần sợ.
Cô thẳng mặt Hứa Tri Vi, giọng khàn khàn:
"Thôi , đừng giả vờ nữa. Cô rõ từ lâu ruột của cô, giả bộ như thế để ai xem?"
Trong sân bỗng trở nên im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hứa Tri Vi. Ngay cả cô bé cũng trợn mắt kinh ngạc. ánh mắt chỉ vẻ ngơ ngác đơn thuần mà còn xen lẫn một chút hoảng hốt.
Chẳng ai thấy gì, nhưng rõ ràng Liễu Vân Sương một giọng lạ vang lên trong đầu Hứa Tri Vi:
"Hệ thống, bà ?"
Miệng cử động, mà tiếng . Liễu Vân Sương giật . Thứ là gì? Hệ thống? Người ngoài ai phản ứng, chẳng lẽ chỉ cô thấy?
"Ký chủ, chuyện cũng rõ lắm. Có lúc nào đó hai chuyện cô thấy ?"
"Không thể nào. luôn cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/02.html.]
Liễu Vân Sương lặng . Một đứa trẻ mười tuổi, trong đầu thể “hệ thống” để chuyện? Những lời đối thoại kỳ quái , là thứ gì? Bí mật gì còn đang ẩn giấu đứa con gái ?
Cô cảm thấy đầu như nổ tung. Cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Không màng ánh mắt ngoài, cô chạy thẳng nhà.
Tiếng bà cụ Hứa phía vẫn còn vang vọng:
"Trời ơi, sống để gì chứ? Cái nhà chọc tức c.h.ế.t !"
Không quan tâm đến tiếng gào ầm ĩ, Liễu Vân Sương ngã xuống giường đất, nhắm mắt hồi tưởng. Cơn ác mộng của kiếp ùa về như thác lũ.
Năm đó, Hứa Lam Xuân cưới chửa. Đứa con gái cô sinh chỉ nhỏ hơn con gái lớn của cô một tháng. Mẹ chồng vì giữ thể diện cho con gái út, liền ôm đứa nhỏ giao cho cô nuôi, dối là sinh đôi.
Chồng cô, vì thương em gái, cũng hùa theo. Cô ép chấp nhận. Từ đó, bi kịch bắt đầu.
Mộng Vân Thường
Đứa con gái thứ hai – Hứa Tri Vi – chính là ngọn nguồn cơn ác mộng của cô. Lúc sống cô một mực yêu thương dạy dỗ, đến c.h.ế.t mới thế giới sống chỉ là một quyển tiểu thuyết. Mà Hứa Tri Vi là nữ chính cả vũ trụ nâng niu. Còn cô – chỉ là một nữ phụ độc ác chuyên chèn ép nữ chính, cuối cùng c.h.ế.t thây.
Từ nhỏ, Hứa Tri Vi cô ruột. Bề ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng trong lòng thì xa cách. Mẹ ruột cô – Hứa Lam Xuân – thường thổi gió bên tai chồng, khiến bà càng thêm cay nghiệt với cô và các con ruột của cô.
Rồi ngày qua ngày, Hứa Tri Vi cũng bắt đầu căm ghét cô. Cô thì cắm đầu việc, mong đổi lấy cuộc sống hơn, mong gia đình hòa thuận. con gái cô chèn ép, con trai thì hư hỏng, đến khi tỉnh ngộ thì muộn.
Mười sáu tuổi, Hứa Tri Vi một đàn ông giàu ở Kinh thị nhận con. Cô và ruột đón , hưởng cuộc sống giàu sang.
Hứa Lam Xuân nhờ giữ thanh sạch mà thành vợ chính thức, còn Hứa Tri Vi gả cho nam chính danh giá, bên cạnh còn nam phụ si tình. Để trả thù cô , nam chính c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n cô, còn nam phụ thì móc mắt cô .
Con trai cả của cô – đứa con trai mà cô từng đặt cả hy vọng, cầu xin mãi cũng thể xin nổi một viên thuốc cho . Đêm cô tắt thở, nó tuyệt vọng đến mức nhảy xuống sông tự vẫn, xác cũng vớt .
Hứa Tri Vi khi chỉ lóc, giọng nức nở rằng nam chính tay quá ác, rằng cô là vô tội cuốn ân oán, là đáng thương nhất. Đến cả cái danh "thiện lương" cũng cô cướp trắng trợn.
Sau khi chết, hồn phách của Liễu Vân Sương tiêu tan mà trôi dạt đến Kinh thị. Tận mắt chứng kiến Hứa Tri Vi mặc váy lụa, sống trong biệt thự, trở thành bà chủ danh giá khiến ai nấy đều ngước , lòng cô đau như d.a.o cắt.
Cô điều hành công ty riêng, tài sản kếch xù, ở vị trí cao nhất trong phòng họp giữa một rừng đàn ông, lời sức nặng như đập búa.
Đến cả dân trong đội sản xuất Hồng Tinh – những từng cùng cô chật vật với củ khoai, rổ rau – giờ cũng gật gù khen cô hết lời: "Con bé Tri Vi , đúng là phúc, khí chất, trời sinh mệnh phượng hoàng."
Ngay chính lúc đó, cô mới thật sự tỉnh ngộ: thì cô và ba đứa con chỉ là quân cờ, là nền đất đen nhẻm để khác mọc lên kiêu hãnh như đóa sen.