Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 136

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:40:33
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Vân Sương nghi ngờ, chằm chằm.

"Thật ? Không phiếu nào cũng hạn dùng mà."

"Phải!" – Anh đáp dứt khoát, để cô hỏi tiếp.

Mộng Vân Thường

"Vậy thì ... À đúng , các phiếu đồng hồ ?"

"Muốn mua đồng hồ ?"

"Ừm, thấy xem giờ bất tiện quá."

Không trong kế hoạch ban đầu, nhưng vẫn gật đầu.

"Đi lấy!"

Chỉ một câu, do dự. Có vẻ, đoán cô sẽ hỏi món . Lần , cô cũng lâu quầy đồng hồ.

Cuối cùng, Liễu Vân Sương đưa thêm năm mươi đồng. Cộng với tiền bông đưa đó, giờ cô chỉ còn ba mươi.

Mua đồng hồ thì đủ, nhưng mua vải may đồ vẫn dư.

Chào tạm biệt xong, cô thẳng tới Cung Tiêu Xã.

Lúc , trong sân nhỏ phía , Khánh Tử nhịn nữa, sang lẩm bẩm:

"Đại ca, nhiều phiếu như chỉ lấy từng đấy tiền. Nếu tặng thì tặng luôn cho ..."

Kiều Dịch Khất , tay cầm một quả hạt dẻ lặng lẽ xoay xoay.

"Nếu lấy đồng nào, cô sẽ nhận." – Anh nhẹ như gió thoảng.

"Ra là... để chị yên tâm."

Không đáp, Kiều Dịch Khất chỉ cầm túi hạt dẻ rời .

"Ơ, đó là phần của em với Hỉ Tử mà!" – Khánh Tử kêu lên, nhưng chỉ còn thấy bóng khuất hàng rào.

Còn về phần Liễu Vân Sương, cô .

ngốc. Dù miệng , nhưng trong lòng rõ ràng – Kiều Dịch Khất là đang nhường cho cô.

Phiếu đồng hồ , cô giá trị của nó. bây giờ, cô cũng thật sự cần một chiếc đồng hồ.

quen với cuộc sống ở nông thôn, quen với việc theo ánh mặt trời và nghỉ khi trời tối, nhưng sâu thẳm trong cô vẫn cần một thứ cụ thể – để chính xác đang sống thế nào, phân chia công việc .

Liễu Vân Sương đến Cung Tiêu Xã, dừng lâu ở ngoài, thẳng một mạch đến quầy bán vải may chăn. So với trấn Thanh Dương thì hàng ở đây quả thật phong phú hơn hẳn.

Cô vẫn chọn mua loại vải cứu tế – rẻ bền – tiện thể lấy thêm ít vải để may vỏ đệm. Loại vải bông đỏ in hoa li ti cô lấy mười thước, vải bông đen lấy năm thước, thêm năm thước vải xanh đậm in hoa nhỏ. Ngoài , cô còn mua hai mươi thước vải trắng để bọc chăn. Đợt vải mà Kiều Dịch Khất đưa , cô mới dùng một ít, phần còn định để dành may đồ cho sang năm khi thời tiết ấm lên.

Loại vải trắng mộc đơn giản , giá rẻ hơn nhưng chất lượng tệ. Với cô, sống qua ngày chính là tính toán khôn khéo từng li từng tí một, hoang phí.

Sau khi xong chuyện vải vóc, cô ghé thêm vài quầy mua muối, xì dầu, giấm… Trong nhà ba đứa nhỏ, bữa cơm tốn ít gia vị, mà từ hôm muối dưa đến nay cũng hết sạch muối ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/136.html.]

Cô còn mua cho bọn trẻ mỗi đứa một ít đồ ngọt: hai cân bánh quy to, hai cân bánh gato, một cân kẹo trái cây và hai hũ ô mai ngâm chua ngọt.

Khi ngang qua quầy phụ kiện nhỏ, mắt cô chợt dừng ở những sợi dây buộc tóc đỏ tươi treo thành dãy. Loại bản rộng chừng năm phân, hai bên viền cẩn thận, chính giữa là lớp vải mỏng mịn như voan nhưng đồng màu, bắt mắt duyên dáng. Mỗi cái chỉ năm phân tiền. Cô chần chừ, chọn luôn một đôi đỏ tươi, tốn đúng một hào.

Cạnh đó còn loại dây chun nhỏ sặc sỡ, gói thành từng túi nilon nhỏ, mỗi túi gồm mười cái chia thành năm cặp. Dạo gần đây, mấy cô gái trẻ trong đội sản xuất đều thắt tóc bằng loại dây . Hứa Lam Xuân, Hứa Tri Vi cũng dùng. Một hào một túi – đắt chút nào.

Liễu Vân Sương nghĩ đến Hứa Tri Tình – cô bé từng một sợi dây tử tế nào. Tóc buộc bằng vải cũ, cắt từ áo quần rách xoắn . Là con gái, ai mà thích điệu một chút chứ?

Giờ cuộc sống của ba con phần định hơn, cô cũng cần quá khắt khe nữa. Vậy là cô mua hẳn ba túi, coi như phần thưởng nhỏ cho con gái.

Ra khỏi Cung Tiêu Xã, khéo ngang qua quán cơm quốc doanh. Bên hông quán một cửa sổ nhỏ bán đồ ăn sáng, dù trễ nhưng cửa vẫn đóng. Những chiếc bánh nướng treo ngay ngắn trong lồng sắt, loại nhân đường đỏ, loại nhân vừng. Cô bước đến, mua mười cái mỗi loại – hai mươi cái tất cả, tiện mang về để dành cho các con ăn.

Sau khi đưa phiếu và thanh toán xong, Liễu Vân Sương thu gom đồ đạc về thẳng nhà.

Vừa bước chân sân, cô thấy Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm cũng mặt. Ba đứa trẻ đang loay hoay trong bếp, đang nấu cháo ngô. Cũng , Hứa Tri Tình luôn tiết kiệm, khách cũng nấu gì cầu kỳ – cháo ngô đơn giản mà no bụng.

"Thím hai, thím về ạ?"

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Tiếng gọi vang lên thiết, cả ba đứa đều chạy đón. Hứa Tri Lễ nhanh tay đỡ sọt từ lưng cô xuống, chúng cùng đưa cô nhà.

Liễu Vân Sương rửa tay, uống một chén nước ấm mới bước bếp. Nồi cháo ngô đang om bếp, chỉ cần thêm chút thời gian là thể ăn .

"Thím hai, bọn cháu đến học đan cành liễu ạ. Tri Tình giỏi lắm!" – Hứa Tri Tâm thấy cô ríu rít khoe.

"Những bó liễu ở ngoài cửa là do các cháu mang đến ?"

"Vâng ạ, sáng nay cháu chặt liễu đấy. Mẹ còn bảo gần đây bận nhiều việc, nên ban ngày bảo chúng cháu sang đây học tạm."

"Bận nhiều việc?"

Liễu Vân Sương hỏi ngẫm nghĩ. Lẽ nào liên quan đến chuyện hôm qua Hứa Tri Lễ kể – Đỗ Nhược Hồng và Lâm Thanh Thanh cùng lên núi?

Cô hỏi tiếp, giọng tự nhiên như để lộ sự nghi ngờ:

"Có chuyện gì ?"

"Cháu cũng rõ. Chắc là chuyện đám cưới của cô cháu. Hôm qua họ mua nhiều đồ lắm, là chuẩn may chăn các kiểu. Mẹ cháu còn bảo, mấy hôm tới chắc họ sẽ lên huyện thành."

Xem hai đứa nhỏ cũng chỉ qua loa, ẩn ý gì phía . theo bản năng, Liễu Vân Sương – chuyện đơn giản. Đỗ Nhược Hồng đời nào rảnh rỗi đến mức cho con gái cùng khác, trừ phi bà tính toán gì đó.

hôm nay trong nhà ai phiền phức, cô thể tạm yên tâm.

"Thôi, chuyện đó nữa. Các cháu xem thím mang gì về !"

Nói , cô lấy mấy túi dây buộc tóc nhỏ màu sắc , mở cho các cô bé cùng xem.

"Dây buộc tóc! Đẹp quá ! Thím hai, đây là thím mua cho Tri Tình ? Tốt quá, bây giờ nhà thím sống sung túc thật !" – Hứa Tri Niệm reo lên, ánh mắt Tri Tình đầy vui mừng.

 

Loading...