Không do dự, cô vung d.a.o chặt xuống. Mồ hôi lấm tấm trán nhưng tay hề ngừng. Sau khi đốn cây, cô đo đạc kỹ lưỡng, chọn lấy đoạn to đủ lưỡi liềm. Phải to hơn một chút để khi lắp lỏng. Cô bóc vỏ, gọt nhẵn đầu, cố sức cắm lưỡi liềm , chắc chắn đến mức lắc mạnh cũng rơi, như thế khi việc mới thuận tay.
còn mài cho nhẵn, quét thêm dầu để dùng bền và cầm xước. hiện tại thời gian rảnh rỗi, tạm .
Sau đó, cô tìm một cây khác to hơn để cán d.a.o phát cỏ. Cái thì rắc rối hơn hẳn, chỉ vì d.a.o nặng mà còn vì cán dài tay, khi cắt cỏ mỏi lưng.
Cô đang cặm cụi loay hoay thì ba đứa trẻ chạy đến. Hứa Tri Tình nhanh mắt, reo lên:
"Mẹ, d.a.o phát cỏ lấy mà mới thế, trông thật."
Thời buổi , đồ dùng cá nhân như hiếm lắm. Hầu hết đều là dụng cụ công, chia dùng. Có cũng đợi tới lượt, là .
Liễu Vân Sương mỉm , thật:
"Đây là đồ ông bà ngoại các con để , vẫn còn mới nên mang dùng."
Cô thể là mua, càng thể để bọn nhỏ vô tình lỡ miệng. Giờ , nhưng chuyện rắc rối.
Huống chi, trong ký ức của cô, một tháng nữa thôi, sẽ mưa to. Đập nước gần đội sản xuất vỡ, lũ cuốn trôi cả ruộng lúa đang vụ thu hoạch. Gạo thóc thất thoát, mùa đông năm đó rét đến thấu xương, ít đói chết.
Kiếp , chính thời điểm đó, Hứa Lam Xuân thừa dịp cô vắng nhà, lấy trộm chiếc vòng vàng cô giấu kỹ, mua quần áo mới cho bản . Khi còn cái ăn, lời xúi giục của Hứa Tri Vi, cô mang đồ quý giá của Liễu Vân Sương đổi gạo, đổi muối.
Mà lúc đó, hai con họ ngang nhiên chiếm căn nhà cũ của Liễu gia.
Khi Liễu Vân Sương chuyện, đòi thì Hứa Lam Hà chặn cửa, lớn tiếng mắng mỏ, cho bước nửa bước.
Hứa Tri Ý, cô con gái út của cô, chính là vì năm đó thiếu ăn mà c.h.ế.t đói.
Nghĩ đến đây, mắt cô trầm xuống. Cô g.i.ế.c Hứa Tri Vi, nhưng cả đời , cô cũng thể xem như từng chuyện gì.
Kẻ khiến con gái cô mất mạng, còn mong cô tử tế hòa nhã với nó, đúng là hoang đường.
"Tri Tình, Tri Lễ, hai con nhặt củi ở gần đây thôi, đừng chạy xa quá."
Cô xong thì cúi bế Hứa Tri Ý lên. Con bé nhỏ nhất, dắt cho yên tâm. Núi thì lởm chởm đất đá, nhỡ xảy chân thì khổ.
Ở một góc khác, hai bụi liễu lớn. Cô nhanh tay cắt từng cành một. Cái liềm mới sắc ngọt, mỗi nhát qua là cành rơi lả tả. Cô quen tay, tốc độ chậm chút nào.
Chỉ một lúc, gom hai bó lớn, dùng dây buộc cẩn thận. Cùng lúc đó, hai đứa nhỏ cũng hớn hở về với ôm đầy củi khô.
"Toàn là cành khô thôi ạ, đốt cháy lắm!" – Tri Lễ vui vẻ khoe.
Liễu Vân Sương gật đầu, đưa mắt bó cành liễu, rút hai cành dài , bắt đầu buộc bó củi cho gọn.
"Mẹ, hình như chúng nhặt nhiều thế thì khó kéo về lắm ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/14.html.]
"Không , mỗi đứa kéo một bó. Mẹ chuyến nữa là xong."
Nói , cô giấu một bó cành liễu kỹ trong bụi rậm, sợ ai qua trộm mất.
Cô vác bó còn lên vai, tay nắm tay Hứa Tri Ý, đầu hai đứa lớn:
"Đi nào, tranh thủ về sớm!"
Trẻ khỏe, hai chuyến cũng mệt mấy. Chẳng mấy chốc, cô mang hết cành liễu về tới nhà.
Nắng nghiêng về tây, ước chừng ba bốn giờ chiều. Trời vẫn nóng, cô cất gọn bó củi và cành liễu góc râm, rửa tay sơ qua bên giếng.
Hứa Tri Tình chu đáo bơm nước cho , miệng hỏi: "Mẹ uống chút nước nhé?"
Liễu Vân Sương gật đầu, đó bắt đầu một góc, chuẩn đan gùi.
, cô định tự tay đan lấy một cái gùi to và một cái giỏ để mang theo lúc chợ huyện. Cái bọc vải bây giờ nhỏ quá, hai mươi dặm đường mà chỉ đựng vài món thì đáng công chút nào.
Hồi nhỏ, bố cô là giỏi nghề đan, cô cũng học lỏm ít. Từ rổ rá đến gùi to, hồi đó trong nhà đều do bố con cô tự .
Đã lâu đan, lúc đầu vụng, nhưng khi xong phần đáy giỏ, cảm giác quen tay dần trở . Cô dùng hai lớp cành liễu, cẩn thận lồng chặt từng sợi một. Như , dù cành khô cũng hở giòn gãy. Vừa bền, .
Trời nhá nhem, bếp lửa nhóm lên. Hứa Tri Tình nấu cháo khoai lang, mùi thơm tỏa khắp sân.
Hai đứa nhỏ chơi bên cạnh, thỉnh thoảng nhặt cho cô một cành liễu ý. Ngay cả Tri Lễ – nhóc giờ phá phách – cũng ngoan bất ngờ.
Có thể, đó là ký ức kiếp khiến cô con trai bằng ánh mắt nghi ngờ. hiện giờ, nó vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Cô thể để quá khứ lệch lạc hiện tại.
Mộng Vân Thường
Đang mải đan, bên ngoài bỗng tiếng vọng , giọng the thé đầy tò mò:
"Ôi chao, đang gì thế hả?"
Cô cần đầu cũng là ai. Gió thổi qua, mùi son phấn rẻ tiền xộc mũi .
Cánh cổng gỗ cũ kỹ của sân nhỏ khẽ kêu kẹt một tiếng, đẩy . Đỗ Nhược Hồng và Lâm Thanh Thanh sóng bước , vẻ mặt đầy “thiện chí”.
Liễu Vân Sương liếc mắt hai , nhưng chẳng buồn dậy. Người đến ý , cô là ngay. Chồn đến nhà gà chúc Tết, cần đoán cũng mưu tính gì đó.
"Hai tới đây gì ? Có chuyện gì ?" – Cô cất giọng đều đều, lạnh nóng.
Đỗ Nhược Hồng lập tức vẻ thiết, miệng nở nụ , tay áo còn buông bắt đầu dỗ dành.
"Xem em kìa, bọn chị đến thăm em thôi mà. Em cũng đừng chấp chuyện với Lão Nhị và bà cụ nữa. Mấy chị em dâu trong nhà, thôi thì nhịn một chút, chuyện gì cũng qua."
Cô xổm xuống bên cạnh cô, giả bộ tình.