Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 18

Cập nhật lúc: 2025-06-18 06:33:49
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Tri Tình mím môi thật chặt. Một lúc mới chậm rãi :

"Mặc dù nhà gì, nhưng con và Tri Ý đều cả. Mẹ đánh, mắng tụi con. Mẹ còn mua bánh cho tụi con nữa.

Con cứ tưởng... lúc , sẽ chỉ mang theo Tri Lễ, bỏ con và em."

Câu khiến lòng Liễu Vân Sương quặn thắt.

, ban đầu cô thực sự ý nghĩ như . Tri Ý còn nhỏ, quấn lấy cô, nên cô nghĩ chỉ cần mang theo đứa nhỏ nhất. Cô từng nghĩ rằng Tri Tình nhạy cảm đến thế, từng nghĩ sẽ bỏ rơi.

Tội nghiệp con bé!

Cô đưa tay vuốt lên gương mặt con gái, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt đang rơi xuống.

"Con gái ngoan, thể bỏ con và em ? Còn Tri Lễ nữa, các con đều là con ruột của , là m.á.u thịt của . Mẹ yêu cả ba đứa. Mẹ bao giờ rời bỏ ai hết."

"Mẹ ơi!"

Nghe thế, Hứa Tri Tình nén xúc động, nhào lòng nức nở.

Thấy chị , Hứa Tri Ý cũng rơm rớm nước mắt theo.

Liễu Vân Sương một tay ôm con lớn, một tay vỗ về đứa nhỏ, dỗ dành mãi mới khiến cả hai chị em nín . Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thương con tự trách bản .

"Tri Tình, con mười tuổi , vài chuyện cho con .

Sau , nhà sẽ còn liên quan gì đến bố con, cũng dây dưa gì với bà nội cô út nữa. Mẹ con tự sống, tự nuôi . Tuy giờ còn khó khăn, nhưng cuộc sống sẽ hơn, cái gì cũng sẽ . Chỉ cần chúng thương yêu , thì sợ gì cả."

Hứa Tri Tình gật đầu, ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường, giọng vang lên chút do dự:

"Mẹ, con tin ."

Không hiểu , từ hôm trở , cô bé cảm thấy chút gì đó đổi. cái đổi khiến con bé thấy dễ chịu, thấy gần gũi.

Người giờ đây còn lạnh lùng khó gần như nữa. Mẹ sẽ nhẹ nhàng chuyện, sẽ dịu dàng ôm con lòng.

"Được , con dẫn em gái rửa mặt . Mẹ nấu cơm."

Liễu Vân Sương dứt lời xoay bước bếp. Nhân tiện, cô cũng lấy mấy món đồ mới mua về —chủ yếu là mấy cái bát, cái đĩa, thứ nào cũng giản dị nhưng cần thiết.

Bữa trưa hôm nay vẫn chỉ là cháo trắng. Trong nhà chẳng còn gì ăn, đến nắm muối cô cũng kịp mua. Thế nhưng, với mấy đứa trẻ, cháo trắng là món xa xỉ, bởi bình thường ngay cả cái đó cũng mà ăn. Hôm nay ăn cháo nóng, hai chị em vui như Tết.

Cơm nước xong xuôi, cô để hai đứa nhỏ nghỉ trưa. Ngoài trời nắng dịu, tiếng chuông báo hiệu giờ việc của đội sản xuất từ xa vọng .

Liễu Vân Sương tranh thủ dọn dẹp sơ qua căn nhà lập tức xách d.a.o bổ củi, nhanh chân lên núi.

Cô cần tìm gỗ thích hợp để cán xẻng, cán cuốc—loại cán dài, chắc, và thật thẳng. Ngoài , cô còn tiện tay chặt thêm vài cành liễu mang về. Số cành hôm qua vẫn còn chất đống cửa sổ, dùng đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/18.html.]

Lên núi cũng nhanh, về cũng nhanh, cô dám nán lâu. Khi trời gần sập tối, cuối cùng cô cũng thành hai cái cán dụng cụ. Nhân lúc trời tối hẳn, cô cầm ba cái bát sạch và một hộp diêm mới đến nhà bà Ba.

"Vân Sương, nhanh nào cháu!" – bà Ba thấy bóng cô từ xa tươi rói, vội vàng đón.

"Ông Ba!" – Liễu Vân Sương lễ phép chào hai ông bà. giờ nghỉ nên cả hai đều mặt ở nhà.

"Mau cháu. Vừa mới với ông nhà là định sang thăm cháu đấy, chỉ tại đang dọn mấy dây cà tím nên kịp."

"Bà Ba cần đến thăm ạ, bọn cháu vẫn . Đây là mấy cái bát với hộp diêm mượn, cháu mang trả."

"Được, !" – bà Ba hài lòng, nhận lấy bát đĩa sạch bong, hộp diêm vẫn còn mới nguyên.

" bà Ba, đến mùa thu mà bác dọn dây cà tím ?"

Bà Ba thở dài, đưa tay phủi bụi váy.

"Năm nay cà tím mùa, chiếm đất mà cho quả. Thôi thì dọn sớm, trồng cải bắp để dành ăn mùa thu còn hơn."

Lời bà sai, nếu trận lụt lớn hôm thì quả là tính toán khôn ngoan.

Mộng Vân Thường

"Bà Ba ơi, nhà bác còn hạt giống ạ? Cháu xin một ít, mấy loại rau ăn lá là ."

Nghe cô hỏi, bà Ba lập tức gật đầu.

"Có chứ, . Đợi bà  lấy cho cháu."

"Cháu cần nhiều , chỉ cần rau cải, rau bina với xà lách thôi ạ."

Ở quê, nhà nào cũng giữ ít hạt giống từ mùa để trồng mùa . Chuyện xin – cho hạt giống là điều quá đỗi bình thường. Nhất là nhà bà Ba, năm nào cũng ghé xin, bà từng nề hà.

"Cháu xem , đây là hạt rau chân vịt, đây là xà lách, còn cải thìa nữa. Cháu lấy mỗi thứ một ít nhé."

Liễu Vân Sương như nhặt vàng. Rau chân vịt và xà lách thì , nhưng cải thìa mới là thứ quý. Bởi cải thìa  rau quanh năm, ít chịu trồng, mà là thứ thể thiếu trong bữa cơm mùa đông. Thế nên, hạt cải thìa luôn hiếm.

"Cảm ơn bác Ba nhiều lắm, đợi cháu trồng rau xong sẽ mang sang biếu hai bác nếm thử."

Hai ông bà hiền, chẳng vì món quà , mà vì cái tình cô gửi gắm trong từng lời .

"Vân Sương , cháu là đứa bác lớn lên từ nhỏ. Chỉ cần hai đứa sống , đừng cãi cọ là . Bố cháu hiền lành, chỉ tiếc sinh nhầm thời..." – ông Ba , gõ nhẹ chiếc tẩu thuốc, nét mặt bỗng chốc đượm buồn.

"Thôi ông, đang yên lành lôi mấy chuyện cũ . Vân Sương , lát nữa mà bác gặp Hứa Lão Nhị, bác sẽ với nó vài câu. Trong nhà thiếu gì thì cứ sang đây lấy."

" đấy, thiếu gì cứ bảo bác."

Liễu Vân Sương lắc đầu, giọng dứt khoát:

"Không cần ạ. Hai bác, cháu với Hứa Lão Nhị coi như hết . Hai bác cũng đừng phí công với nữa, đáng ."

Ba trò chuyện thêm vài câu, cô xin phép về. Trời tối hẳn, hai đứa nhỏ ở nhà chắc đang lo.

Loading...