". Mỗi hộ sẽ nhận phần ruộng riêng, tự canh tác, tự lo. Tuy nhiên vẫn nộp thuế nông nghiệp theo quy định. Chính sách triển khai ở nhiều nơi, huyện cũng tiếp nhận chỉ thị từ xuống."
Anh dứt khoát, nghiêm nghị :
"Vì đây là chuyện lớn, nên chín giờ sáng ngày , tất cả sẽ đến đội bộ bỏ phiếu. Mọi về suy nghĩ cho kỹ. Đây là chế độ dân chủ, ép buộc, nhưng một khi thông qua thì đường lui."
Người thì chấn động, thì xôn xao, nhưng kịp phản ứng thêm thì đội trưởng vẫy tay, gọi kế toán Từ .
"Bây giờ, ai tên trong danh sách kế toán thì trong. Những còn giải tán , nhớ giữ ấm, trời còn lạnh dài."
Trương Trường Minh xong liền lưng thẳng, để một sân đang sôi sục vì thông tin nhận.
"Khoan , đội trưởng vội thế, còn giải thích kỹ nữa mà!"
"Mọi im ! Để hết danh sách !" – kế toán Từ hét lớn, tay cầm xấp giấy, giọng gấp gáp.
Ngay khi kế toán Từ bắt đầu danh sách phân chia, Đỗ Nhược Hồng nhịn , xoay sang Liễu Vân Sương, thấp giọng hỏi:
"Vân Sương, cái là ? Tự dưng chia riêng từng nhà, chung nữa ?"
Vân Sương gật đầu, giọng bình thản:
"Chia khoán ruộng đất . Sau nhà nào ruộng nhà nấy tự , chỉ cần nộp phần thuế nông nghiệp là xong."
"Thế... giống như đội trưởng mấy hôm ?" – Đỗ Nhược Hồng vẫn hiểu tình hình, sắc mặt lộ vẻ phân vân.
"Ừ thì, qua thì cũng lạ thật. Trước giờ tập thể quen , giờ ai về nhà nấy, thấy... trống trải ?"
Liễu Vân Sương mỉm , nhẹ nhàng giải thích:
"Chị dâu, nghĩ như . Làm riêng là lợi cho từng . Chị thể tự trồng thứ thích, tự lo, tự quản. Làm càng chăm, thu càng nhiều, hưởng chứ chia đều. Thế chẳng hơn ?"
Đỗ Nhược Hồng đến đó thì ánh mắt sáng lên. Cô cũng là tháo vát, chỉ là từng nghĩ đến theo hướng .
"Vậy là... chị thu bao nhiêu, chỉ cần nộp đủ phần thuế, còn đều là của hết ?"
" . Làm thì lời nhiều, còn lười biếng thì chẳng ai gánh hộ. Cái gì cũng công bằng cả."
Câu dứt, xung quanh bắt đầu xì xào, ai nấy cũng vẻ hứng thú thấy rõ. Có gần còn :
"Trời ơi, nếu thì quá ! Hôm bữa chợ còn mấy nơi khác cũng bắt đầu thử đấy. Họ còn cho phép bán thóc dư ngoài nữa cơ."
"Vậy... thể nuôi thêm gà, nuôi vịt ? Không chỉ nuôi hai con lấy lệ như bây giờ?"
Một chị vội chen : "Vân Sương, em thật đấy? Bên đồng ý cho thật ?"
Vân Sương xua tay, đáp rõ ràng:
"Em cũng chỉ thôi, dám khẳng định gì. Có khi lát nữa đội trưởng sẽ rõ hơn. Với , nhà kế toán Từ cái đài, nếu tin cụ thể thì cứ sang đó mà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/182.html.]
Giờ mỗi nhà chỉ nuôi đúng hai con gà, vịt thì cấm nuôi riêng. Nếu tới đây chính sách nới lỏng thật, nuôi thêm vài con là chuyện dễ như chơi. Nhà nào cũng rau củ thừa, suối rạch quanh vùng cũng nhiều, chăn nuôi thành vấn đề.
" , chuyện hỏi cho kỹ. Mình hiểu sai là rách việc đấy!"
"Ừ, nhỡ mà sai, sai, bắt thì to chuyện. Mất vài con gà thì , phạt mới là khổ!"
"Ngày buổi họp đội, đến lúc đó chắc đội trưởng sẽ kỹ hơn."
Liễu Vân Sương gật đầu: "Em cũng dám cam đoan gì nhé. Em chỉ là bảo , ở đây đều rõ đấy, chứ em đảm bảo gì ."
"Phải , đừng ai ngoài bừa. Nghe lầm một câu, đồn lên ba phần là họ tưởng thật."
Lý Nguyệt Lan cũng chen dặn thêm. ai cũng , cái tin chấn động như thế, bảo lan thì là chuyện tưởng. Dù chợ , về nhà cũng rỉ tai một chút cho đỡ ngứa miệng.
Đỗ Nhược Hồng bên, lòng bỗng dậy sóng. Nếu thật sự chia ruộng, quyền chủ, thì bà thể bắt đầu từ đầu. Bà vốn là siêng năng, chẳng sợ cực khổ. Chỉ cần nhiều hưởng nhiều, bà sẽ cố gắng hết sức.
Năm , khi mùa xuân đến, bà sẽ nuôi thêm mấy con gà con. Hai đứa con gái cũng thể giúp hái rau, nhặt thóc thừa. Từng bước từng bước, cuộc sống sẽ khá lên.
Đến lúc đó… bà còn cần Hứa Lam Giang gì nữa? Nghĩ đến gã đàn ông vô tình vô nghĩa đó, lòng bà như cào xước.
Kế toán Từ xong danh sách, bắt đầu giải tán. Một nhóm tụ quanh Vân Sương, hỏi chuyện, ai cũng thêm chút tin tức.
Chỉ đến khi gần về đến nhà, chỉ còn Vân Sương và Đỗ Nhược Hồng.
"Chị dâu, chị về ? Qua khỏi con đường lớn đó."
Mộng Vân Thường
Đỗ Nhược Hồng thở dài:
"Chị về. Khó khăn lắm mới thoát khỏi cái nhà , đến nhà em một chút... chị thấy buồn quá."
Vân Sương liếc chị dâu. À, hóa là tìm tâm sự. Cũng , cô đang nhân cơ hội hỏi thêm chuyện đám cưới gấp gáp của Hứa Lam Xuân đây.
"Em thì , chỉ sợ khác thấy, đồn thổi, thành chuyện phiền cho chị."
"Hừ! Ai gì thì kệ họ. Chị mặc xác!" – Bà còn kéo tay cô , chiều thiết lắm.
Dù là diễn thật lòng, Vân Sương cũng chẳng bận tâm. Quan trọng là, bà tự đến.
Về đến nhà, Hứa Tri Tình đang lo lắng ngoài cửa, thấy hai về, liền chạy :
"Mẹ! Hai về ạ. Bác gái, thấy chị cả với chị hai về cùng?"
"Không, hai chị con ở nhà trong. Nếu Tri Tình nhớ, lát nữa bác dắt cháu về chơi."
Ý ngoài lời là bà chẳng còn bận tâm gì đến bà cụ Hứa những trong nhà đó nữa. Dứt khoát , nể nang nữa.
Liễu Vân Sương thấy ánh mắt con gái đầy lo lắng, nó hiểu. Cô vội đỡ lời:
"Tri Tình, rót cho bác gái với cốc nước nóng nào. Trời lạnh thế , phòng Tây sưởi cho ấm."