Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 191

Cập nhật lúc: 2025-07-11 16:17:45
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về tới nhà, ba đứa nhỏ đang chăm chú giấy của . Bây giờ, chúng bắt đầu hứng thú với chữ nghĩa, thường xuyên hỏi cái gì, thế nào.

"Mẹ, ? Hôm nay nhà họ Tần cho máy kéo đến. Phía còn hai xe bò chở đầy đồ. Cả xóm kéo xem!" – Tri Tình lộ vẻ ngưỡng mộ rõ ràng.

Liễu Vân Sương chỉ nhạt:

"Tri Tình, con nhớ kỹ, khoe khoang quá mức bao giờ là chuyện . Giàu sang thật sự thì càng kín đáo. Người tiền mà cứ phô trương như thế, chẳng khác gì gọi trộm đến nhà. Kết hôn mà như rước vua, chẳng lành gì ."

"Vâng, con nhớ . , chuyện họ trộm đồ nhà , thật sự ?" – Tri Tình hỏi , ánh mắt vẫn giấu sự bức xúc.

" đấy , rõ ràng là cam lòng!" – Tri Lễ chen , mặt đỏ gay, hai tay siết chặt.

Liễu Vân Sương xoa đầu cả hai đứa:

"Chuyện qua thì cho nó qua. Hứa Lam Xuân lấy chồng , càn cũng khó. Mình thiệt , đừng quên, chúng còn nắm điểm yếu của họ."

Tri Lễ vẫn còn tức, mặt mũi hằm hằm, nhưng cuối cùng cũng gì thêm. Cô trách con, ai mà giận cho . giận thì kiềm, chờ thời cơ, chứ thể cứ bùng lên mà đốt cả nhà .

Lần , Hứa Lam Xuân đúng là gả một gia đình khá giả thật. Khắp làng xóm đều  cô dẫn theo một đứa con riêng kết hôn. Mai mốt nếu  đàn ông ở Bắc Kinh tìm đến, e là cô thề thốt thế nào chăng nữa thì cũng chả gì.

Và đến lúc đó—quân bài tẩy trong tay Liễu Vân Sương sẽ khiến Hứa Lam Xuân còn đường lui.

Con đường tiến xã hội thượng lưu của Hứa Tri Vi, sẽ cắt đứt từ trong trứng nước. Giấc mộng bà lớn của nhà giàu cũng theo đó mà sụp đổ.

Cái cảm giác "suýt ", mà cướp mất ngay mắt, mới thật sự khiến phát điên.

Liễu Vân Sương ngẩng đầu lên trời, gió lạnh quét qua mái hiên.

Sáu năm nữa thôi. Người … chắc chắn sẽ .

Liễu Vân Sương hiểu rõ, thời điểm then chốt , cô nhất định nắm bắt từng cơ hội nhỏ để vươn lên. Mỗi nguồn lực thể lợi dụng, cô đều ngần ngại, miễn là giúp ích cho việc định và phát triển cái gia đình nhỏ .

Kiếp , bước đầu tiên của cô sai lầm, dẫn đến tất cả đổ vỡ. kiếp , vận mệnh đổi . Hứa Tri Ý vẫn còn sống, những biến cố đau lòng của quá khứ đều xảy . Đây là kết quả mà cô dốc hết tâm trí để giành lấy. Cô thể để nó tuột khỏi tay một nữa.

"Tri Tình, dọn dẹp nhanh lên. Ngày mai con chợ."

Vừa , Hứa Tri Lễ liền hí hửng chạy tới. "Mẹ, con cũng !"

Liễu Vân Sương cúi xuống, nhẹ nhàng : "Tri Lễ, để chị con . Trong vườn còn một đống rau cần thu hoạch. Tết chắc chắn buôn bán sẽ sôi động, mà lơ là là mất mối ngay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/191.html.]

Cậu bé bĩu môi, ánh mắt phần ấm ức, nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu. "Vâng… Vậy sang năm nhớ cho con cùng đấy nhé. Ở nhà con trông em, nhớ về sớm."

"Ừ, ngoan lắm."

Liễu Vân Sương xoa đầu con trai, trong lòng khỏi mềm . Cậu nhóc càng lớn càng hiểu chuyện, chăm sóc em, san sẻ việc nhà, thật khiến yên tâm.

Cô dặn thêm: "À, mà ngày mai với chị vắng nhà, con chú ý đám thỏ ngoài sân nhé. Thỉnh thoảng xem thử, nhớ dọn phân cho sạch, là thối um đấy."

"Mẹ khỏi lo, con mà."

Thứ động vật mùi khó chịu thật, may là ban ngày trời lạnh nên để ngoài cũng ai phàn nàn. Thỏ uống nước Linh Tuyền mấy hôm nay, béo thấy rõ.

Sau khi dặn dò xong xuôi, họ nghỉ ngơi sớm để lấy sức. Sáng hôm , hai con lên đường từ tinh mơ. Không mang giỏ, Liễu Vân Sương cõng một cái gùi to oạch, còn Hứa Tri Tình đeo cái nhỏ hơn, bên trong nhồi đầy rau tươi hái. Phía họ phủ chăn cũ lên, nếu , với cái lạnh cắt da , rau sẽ đông cứng thâm đen, chẳng ai buồn mua.

Trời rét run , nhưng một lát là ấm dần. Đường vắng, chỉ lác đác vài buôn bán sớm. Hai con bước nhanh sáu dặm, tới chợ khi mặt trời lên hẳn.

Chợ Tết vốn đông, hôm nay càng náo nhiệt. Họ chọn một chỗ trống nhỏ dừng . Không cần quầy to, vì rau xanh nếu bày sẽ lạnh chết. Vân Sương thẳng thừng dậy, chút ngần ngại hét lớn:

"Rau tươi đây! Cải thảo, rau diếp, rau cải, cần tây, ớt xanh đây!"

Hứa Tri Tình trợn mắt ngạc nhiên, như thể thấy điều gì đó lạ lùng. Cô thầm nghĩ: “Mẹ đúng là khác thật. Thời ai mà thèm rao bán chứ, cứ để hàng đó, ai thích thì tự tới hỏi mua…”

Thời đại mà phụ nữ giữa chợ rao hàng, thế nào cũng dị nghị. Vân Sương để tâm. Cô , nếu lên tiếng, sẽ chẳng ai chú ý đến rau của cô. Và quả nhiên, xung quanh bắt đầu đầu .

Một phụ nữ bán hạt phỉ bên cạnh . "Em bán rau tươi hả?"

Mộng Vân Thường

"Vâng ạ, chị xem , cải thảo, rau diếp, rau cải, cần tây, ớt xanh – loại nào cũng !"

Nói , cô kéo tấm chăn , để lộ mớ rau xanh mướt, tươi rói bên trong.

Trong cái lạnh xám xịt miền Bắc, sắc xanh rực rỡ như thắp lên một tia hy vọng. Người đàn bà sững , xuýt xoa: "Trời đất, rau tươi thật ? Hiếm thấy quá. Bao nhiêu một bó?"

"Rau diếp ba xu một cây, năm xu hai cây. Cải thảo với rau cải mười xu một bó. Cần tây năm xu một cây. Còn đây, ớt xanh to như thế, ba xu một quả thôi!"

"Được, lấy chị hai cây cần tây. Tết về sủi cảo cho hương vị."

"Vâng, để em lấy cho chị."

Vân Sương nhanh nhẹn lựa hai cây nhất, gói cẩn thận đưa cho phụ nữ, sang bảo con: "Tri Tình, đậy rau kẻo đông mất."

Loading...