Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 194

Cập nhật lúc: 2025-07-11 16:29:44
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Nhược Hồng sững , ngay lập tức nở nụ tươi rói: "Không , ngày mai thêm một chuyến nữa cũng . Còn nhiều thứ cần sắm mà."

"Chị trông vẻ vui đấy, chuyện gì ?" – Vân Sương chị dâu dò hỏi.

Đỗ Nhược Hồng quả thực hôm nay thần sắc khác hẳn, môi cứ cong lên như chuyện vui lớn giấu trong lòng.

"Ừ, cho em luôn. Hôm nay vợ chồng chị ghé về nhà đẻ một chuyến. Về chuyện chia nhà , bên nhà chị đều đồng tình. Cũng nhẹ lòng phần nào."

Vân Sương chị, trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc. Chỉ thôi mà vui đến thế ?

Biết cô tin, Đỗ Nhược Hồng chậc một tiếng, hạ giọng kể: "Thật còn một chuyện nữa. Mẹ chị con gà mái đang ấp trứng. Bà bảo sang năm để cho chị một ít gà con, là để chị nuôi thêm. Chẳng chị từng than nuôi gà kiếm thêm đồng đồng còn gì."

"Ồ, là chuyện !" – Vân Sương gật gù. "Chị nghĩ xem, nuôi thêm vài con gà, khi gà đẻ trứng thì mỗi ngày thể kiếm mấy xu. Một quả trứng cũng đủ đổi lấy ít dầu, nước mắm, xì dầu. Còn nếu là gà trống thì nuôi lớn bán cả con, cũng là một khoản tiền."

"Ừ, với ruộng đất giờ cũng là của , tự chủ hết. Vân Sương , chị thật—chị em đều cố gắng sống cho . Sống cho đám đó lác mắt mà !"

Lời , chua chát mạnh mẽ.

Vân Sương nhạt: "Chị đúng lắm. Mình sống cho , cần hơn thua với ai cả. À, hôm nay em thấy Tri Tâm và Tri Niệm mặc áo bông mới, thích thật."

Đỗ Nhược Hồng nở nụ thật lòng: "Ừ, may xong là chị cho chúng mặc luôn. Tết nhất gì cũng quan trọng, miễn là đủ ấm."

Mộng Vân Thường

tục lệ rằng Tết mặc đồ mới, nhưng với những vất vả như họ, áo ấm quanh năm mới là điều quan trọng.

"Chị . Mà năm nay, nhà chị ít , chắc cũng yên tĩnh hơn chứ?"

"Yên cái gì mà yên!" – Đỗ Nhược Hồng trừng mắt. "Em chồng chị thế nào . Cả ngày bà triệu tập ba em nhà chồng về họp gia đình. Em xem, nhà thì chuyện gì mà họp tới họp lui mãi chứ? Mấy hôm bán con lợn , giờ rảnh rỗi mà vẫn yên !"

Vân Sương thở dài: "Chắc là bà tuyên bố chủ quyền đấy, kiểu cho bà vẫn là nắm quyền trong nhà."

"Chị mà thèm chấp! Bà  thích gì thì cứ . Miễn mấy con chị yên sống với ."

"Ừ, thế là khôn đấy chị."

"Chị chỉ mong lão Hứa Lam Giang đừng vác mặt về nữa! Về là mở mồm dạy đời, cái gì cũng đúng, còn khác thì sai bét. Bực chết!"

Người thì tỏ bực bội, nhưng Vân Sương thừa trong lòng vẫn còn vương vấn. Dù gì cũng là chồng vợ bao năm, buông là buông dễ gì.

vạch trần, chỉ mỉm.

"Em nghĩ Hứa Lam Xuân về nhà Tết ? Giờ cũng chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới đấy."

"Chắc Tết. Mới cưới mấy ngày, giờ mà về nhà ngoại thì coi như mất thể diện nhà chồng. Có chắc cũng là tháng Giêng, chúc Tết lấy lệ thôi. Mà nhất đừng về, thấy là thêm rắc rối."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/194.html.]

Mối quan hệ giữa cô và Hứa Lam Xuân hiện tại chẳng khác gì nước với lửa, gặp mặt chỉ tổ gây thêm phiền. với hai con bên , nếu gặp mặt thì mà khoe mẽ, thể hiện sống “cao sang” hơn ? Không chừng còn rắp tâm đến gây sự để tỏ uy.

chuyện sáng nay vô tình chạm mặt Hứa Tri Vi ở chợ phiên, vì cần thiết. trong lòng cô, sớm rõ con .

"Vân Sương, em ? Hai hôm nay mất đấy, đội trưởng cho rùm beng, chỉ lặng lẽ chôn thôi."

Đỗ Nhược Hồng bỗng hạ giọng, liếc liếc mới tiếp.

"Cái gì cơ?"

Liễu Vân Sương ngẩng đầu, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Chuyện nghiêm trọng như , ai ?

"Thật đấy. Chị ít nhất là ba ."

Vừa , Đỗ Nhược Hồng giơ ba ngón tay .

"Không mới chia lương thực ? Cứ tưởng thể cầm cự đến sang xuân chứ…"

Liễu Vân Sương nhíu mày.

"Không đói mà c.h.ế.t , mà là lạnh. Lại thêm bệnh cũ. Đều là già, cũng chẳng gì lạ. Mùa đông năm nay rét sâu, củi lửa thì khan hiếm. Đâu nhà ai cũng điều kiện đốt lò than bếp sưởi?"

Liễu Vân Sương thở dài. là mùa đông ở miền Bắc dễ sống. Trời lạnh như cắt, khỏi cửa là rét buốt thấu xương. Mà dù ở trong nhà, cũng chẳng thể yên — nào là ôm củi, đun bếp, vệ sinh… Chỉ cần lỡ cảm lạnh một cái, nếu thể trạng yếu là dễ luôn.

"Haiz, năm mới chắc sẽ vắng mấy gương mặt già trong thôn."

"Ừ thì… già tuổi, cũng là giải thoát. mấy đứa nhỏ thì tội lắm."

Giọng Đỗ Nhược Hồng chùng xuống.

Câu đó khiến tim Liễu Vân Sương khựng . Hình ảnh Hứa Tri Ý ở kiếp vụt hiện trong đầu — đứa bé c.h.ế.t rét chỉ vì một đêm mền đủ ấm, cơ thể yếu ớt đến nỗi chẳng gắng gượng qua mùa đông.

"Ừ, nên cẩn thận. Không để cảm lạnh. Nhất là đám trẻ, đừng chủ quan."

"Phải đấy. Thôi cũng muộn , chị đưa hai đứa nhỏ về nhé. Gửi cho tụi nhỏ ít hạt dưa ăn Tết, bọn chị mua, sợ thiên hạ nọ."

Liễu Vân Sương tiễn hai con Đỗ Nhược Hồng cổng, .

"Mẹ, rang hạt dưa , con ăn!"

Hứa Tri Lễ chạy , mắt sáng lấp lánh, tay vẫn còn vương mảnh vỏ giấy xem.

"Được, nhưng muộn , mai rang. Giờ ngủ ."

"Vâng ạ!"

Loading...