Liễu Vân Sương dằn từng chữ:
"  bao giờ tỉnh táo như lúc . Chúng   chung đường, buông tay thôi! Sau   cứ  con ngoan của   , còn ,  c.h.ế.t đói cũng  cần  ban phát một hạt gạo."
Cô  thẳng   từng là chồng , ánh mắt  còn chút lưu luyến.
Người đáng thương  chắc là  đáng  thương.
Bà cụ Hứa vẫn  cam tâm:
"Nói với nó  gì,  cần con đàn bà đó. Cứ chờ xem, nó vênh váo  bao lâu!"
Thời buổi , phụ nữ nuôi ba đứa con mà   đàn ông bên cạnh, khó khăn khỏi  . Có mấy   xem cũng bắt đầu xì xào, định mở miệng khuyên can.
Hứa Lam Hà như  mất hồn, cuối cùng cũng cắn ngón tay, ấn lên giấy:
"Được... chỉ cần em vui,  ký. Anh hứa,   sẽ cố gắng nuôi con cùng em."
Liễu Vân Sương cầm tờ giấy, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng. Cô  ngờ  giành  quyền nuôi Tri Lễ sớm như .
"Giấy ký , các  cút nhanh lên!"
Bà cụ Hứa mất mặt đến tận óc, giờ  ai cũng thấy chướng mắt.
Liễu Vân Sương hừ lạnh:
"Đừng tưởng  quên! Mười đồng tiền thuốc men và phí dinh dưỡng, trả đây! Bao nhiêu   thấy, đừng tưởng quỵt là xong chuyện!"
Bà cụ Hứa trừng mắt:
"Muốn tiền  , mạng thì cho một cái..."
Hứa Lam Giang nhíu mày, kéo bà cụ :
"Mẹ! Mất mặt quá . Mẹ đưa , Tri Lễ thật sự cần tiền chữa bệnh."
"Mắt mũi kiểu gì mà cứ bênh nó? Nhìn  giống   mười đồng chắc?"
Rõ ràng là  quỵt.
Liễu Vân Sương   nhiều,  sang Trương Trường Minh:
" cho họ năm phút, nếu  trả, mời đội trưởng xử lý theo quy định."
Bà cụ Hứa   đến  đuổi khỏi đội sản xuất, mặt cũng biến sắc. Hứa Lão Tam vội bước tới, kéo   góc  chuyện, giọng nhỏ đến mức  ai  rõ.   sắc mặt, chắc cũng chẳng vui vẻ gì.
Cuối cùng, bà cụ Hứa cũng lẩm bẩm   trong nhà, tỏ  như thể   ai đẩy một cú thật mạnh khiến mất thăng bằng. Người ngoài thì ngơ ngác  hiểu chuyện gì  xảy , nhưng Liễu Vân Sương thì hiểu rõ như lòng bàn tay.
Hứa Lam Hải – tên  sống c.h.ế.t giữ lấy thanh danh, ích kỷ nổi tiếng khắp làng, đương nhiên  thể để sự việc ầm ĩ  ảnh hưởng đến chuyện thi cử. Chắc chắn là  hứa hẹn vu vơ gì đó với bà cụ – bánh vẽ vẽ  cũng  to cỡ cái thúng – nên bà  mới chịu xuống nước dễ dàng thế.
 như dự đoán, một tờ tiền nhàu nát  bà cụ tức tối ném  như thể  tát  mặt ai đó.
"Một đám quỷ đòi nợ, cho mày đây..."
Liễu Vân Sương mím môi, suýt nữa thì  nhịn . Cái kiểu ném tiền như ném rác   cô nổi lửa trong lòng.
 còn  kịp bùng nổ, Hứa Lam Hải  nhanh như chớp nhặt lấy tờ tiền, dúi ngay  tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/24.html.]
"Chị dâu hai, chị cầm lấy tiền . Coi như chuyện  kết thúc, chị về , càng nhanh càng ."
Giọng  rõ ràng  chút bực dọc,   xem  cũng chẳng ưa gì cô.
Liễu Vân Sương  lạnh, tay cầm tờ tiền.
"Về thì tất nhiên  về," cô bình thản , "nhưng mà đồ đạc nhà ,  cũng sẽ mang về nốt."
Hứa Lam Xuân   thì lập tức chồm dậy, như thể  giẫm trúng đuôi.
"Chị   là , Liễu Vân Sương? Đừng   voi đòi tiên!"
Cô nhướng mày,  khách sáo đáp trả:
"Nếu   còn quan hệ, đồ của nhà  đương nhiên  lấy về. Cô  ai  cho cô  ?"
Đỗ Nhược Hồng lúc  lập tức chen , sợ mâu thuẫn lớn hơn.
"Thanh Thanh  là  bảo Lam Xuân , chắc em   để ý."
Lâm Thanh Thanh giật , đang định chuồn yên thì  lôi . Cô  vội giải thích, mắt đảo lia lịa:
"Em... hôm qua  đau bụng, ngủ sớm. Lam Xuân , chị dâu hai  cái tủ trong phòng em là đồ hồi môn,  lấy ."
Lời   buông ,  ánh mắt liền đổ dồn về cái tủ.
Liễu Vân Sương   kéo dài thêm, Tri Lễ còn đang chờ.  hôm nay  dứt điểm rõ ràng – cô  định qua  với cái nhà  thêm nữa.
Mộng Vân Thường
"Đội trưởng, chủ nhiệm Lưu, nhà  từ  đến nay sống ở đội sản xuất Hồng Tinh. Mấy vị lớn tuổi đều từng đến chơi, chắc  lạ gì đồ đạc. Sau khi  cưới  nhà họ Hứa, họ mượn danh đủ kiểu để chuyển gần hết về đây. Hôm nay,  chỉ lấy  hai cái tủ và sáu cái vại,  hơn  kém."
Giọng cô rõ ràng, từng chữ từng lời đầy khí thế khiến  con bà cụ Hứa biến sắc, mặt mày Hứa Tri Vi cũng tái nhợt.
Hai cái tủ    tầm thường – ở đội Hồng Tinh  chỉ  ba cái loại đó, giờ là Hứa Tri Vi và Lam Xuân mỗi  giữ một cái, bảo   sốt sắng.
"Chị mơ , cái tủ là của ,  dùng bao nhiêu năm . Sao giờ  bảo là của chị?" – Hứa Lam Xuân vùng lên.
Liễu Vân Sương liếc cô  một cái khinh thường.
"Cô dùng là của cô ?   lên tiếng,   nghĩa là cô cứ tự tiện chiếm  của riêng. Trắng trợn như thế, còn chẳng bằng trộm."
Không cam lòng, Hứa Lam Xuân trợn mắt gào lên:
"  ! Chắc chắn là chị   khác , lấy tủ   của hồi môn đúng ? Khó trách  nhất quyết ly hôn như sống chết. Thì  là  gian tình!"
Nghe câu ,  xung quanh xì xào. Mới đầu còn là suy đoán,  đến cuối cùng  thành kết tội.
Liễu Vân Sương  tức giận, chỉ nhếch môi  nhạt:
" mà  bản lĩnh như cô thì  quá. Đừng  tình nhân, ngay cả con  cũng  kịp sinh. Còn cô, sinh con cho    còn dám lên mặt?"
"Chị  bậy!" – Hứa Lam Xuân lập tức hét lớn, hoảng loạn thấy rõ.
Cô vẫn luôn sợ  khác nhắc đến chuyện  – đứa con  rõ cha   là cái gai trong lòng bao năm.
Liễu Vân Sương  cô  bằng ánh mắt như thể đang  một kẻ ngu dốt.
"Đừng giả vờ nữa. Cô tưởng ném con cho  nuôi là thiên hạ  ai  ? Bao năm nay, tại   ai đến cưới hỏi tử tế? Hễ   thì hoặc là vợ chết, hoặc là què cụt. Cô thật sự  từng thấy lạ ?"