"Gì cơ? Không đời nào  chuyện đó!"
Đỗ Nhược Hồng trừng mắt, mặt mày đỏ bừng vì tức giận lẫn ấm ức.
"Vân Sương , chị   ! Dựa   mà bắt chị chăm sóc cô ? Chị nợ nần gì nhà họ chắc?"
Mộng Vân Thường
Vừa , bà  chống nạnh, giọng bức xúc lẫn chút tủi  khiến   cũng  mềm lòng.
"Chị dâu, đừng nóng giận quá. Chỉ là chăm sóc lúc ở cữ thôi mà, nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà sạch sẽ là . Cũng  bắt chị  ô sin cả ngày cả đêm."
Liễu Vân Sương nhẹ giọng khuyên, ánh mắt dịu , ngữ điệu như đang xoa dịu đống lửa trong lòng bà chị dâu.
"Cứ để đến lúc đó,  ruột cô  cũng  đến,  còn bà cụ Hứa nữa, bà    thể  ngoài chuyện   chứ."
Thế nhưng lời khuyên  dứt, Đỗ Nhược Hồng  như  chọc giận thêm. Bà giậm chân một cái rõ mạnh, gần như hét lên:
" mà chị  chịu ! Không ! Nói là   là  !"
"Chị dâu, chị đừng  thế. Làm thì cũng  qua   mà. Giờ Lão Tam   xa,  về , thì để   gửi tiền về trả công cho chị. Ai cũng  việc   cả,   chỉ  chị là khổ?"
Nghe đến đó, mắt Đỗ Nhược Hồng bỗng sáng rực như  bắt  vàng.
"Phải  ha! Nếu chị  nấu cơm cho cô , thì nhà chị – cả mấy đứa nhỏ – cũng   phần chứ. Mà phần đó, bên   gánh luôn! Không thì chị chẳng động tay ."
Bà    xắn tay áo, vẻ mặt chuyển sang hứng khởi hẳn.
"Em gái  , tụi em cứ lo nấu cơm , chị về chuẩn  một chút. À mà , chị sẽ  trả lời liền , để cho nhà   chờ vài ngày. Cho họ  là  dễ bắt nạt."
"Chị dâu, nhớ kỹ nhé. Cứ bảo là chị cần suy nghĩ thêm, chứ đừng nhận lời vội."
Vừa  xong, ánh mắt Đỗ Nhược Hồng đảo một vòng, liền hiểu  ngay ý đồ.
"Yên tâm! Chị    gì. Chuyện   thể để họ đánh  . Lỡ họ kéo tới gây chuyện,  thiệt thòi cho em."
Bà phất tay  bước nhanh  khỏi nhà, để  một tràng tiếng bước chân  tự tin.
Liễu Vũ Yên   theo, chau mày:
"Chị,  chị còn giúp bà ? Nhìn cũng chẳng   gì."
"Em  hiểu ."
Liễu Vân Sương chỉ  nhẹ:
"Bà  tuy miệng mồm chua ngoa, nhưng   điều và khôn khéo. Chuyện trong nhà họ Hứa, nếu  nhờ bà  truyền tin, em nghĩ chị   bao nhiêu? Giữ quan hệ với  như ,   sẽ  ích."
Liễu Vân Sương    , bắt tay  việc. Hai chị em một  nhóm lửa,   chuẩn  nồi niêu.
Bánh hoa cuộn sắp  hấp, thịt muối cắt   đủ ăn, dưa cải chua để lâu sắp hỏng,  tranh thủ ăn sớm. Cái thời tiết , giữ lâu cũng chỉ phí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/250.html.]
"À đúng  chị, em mang cho chị mười lăm cân đậu nành nè. Mai  bận gì, em ở  giúp chị nấu tương."
"Xa thế mà còn xách theo đậu, chị tự  ngoài mua cũng  mà."
"Không  , nhà em còn nhiều mà. Em tính  cả ."
Nghe , Liễu Vân Sương  giấu  cảm động,  em gái mà thấy ấm lòng.
"Được,  sáng mai   Cung Tiêu Xã mua thêm ít đồ, chiều nấu luôn cho xong."
"Nhất trí luôn!"
Vũ Yên  rạng rỡ.
Tương đậu, ở đây gần như là thứ  thể thiếu. Người  ăn tương còn hơn cả muối. Mùa hè, vườn  dưa chuột, hành, củ cải... chỉ cần nhổ lên, rửa sạch, chấm tương là xong bữa. Năm ngoái  , cả nhà cứ than mãi.
Bữa tối hôm đó, nhà bày  mâm cơm đủ đầy – nào thịt muối nấu cải, bắp cải xào chua cay, nào dưa chua muối tay. Tất cả quây quần bên , tiếng   rôm rả.
Liễu Vũ Yên vẫn  về, còn Kiều Dịch Khất thì đang bận nên   mặt. Cô tạm ở phòng phía Đông – đơn sơ nhưng yên . Cũng may, ai nấy đều dễ tính,  ai phàn nàn gì.
Sáng hôm , trời mới hửng sáng, hai chị em  dẫn  lên trấn Thanh Dương.
Hứa Tri Lễ cứ đòi theo cho bằng  – bảo là  từng lên trấn  nào, mỗi   đều nhờ chị  . Lần , Lãnh Kiến Quốc ở nhà trông, thế là cả bọn trẻ cũng kéo theo.
Hứa Tri Ý cũng đòi . Thành  cả đoàn  đông như  hội.
Ai cũng mặc đồ sạch sẽ, là những bộ đồ thường ngày  nỡ đụng , hôm nay mới dám lấy  diện. Mặt ai nấy cũng tươi tỉnh, rạng rỡ.
"Chị , liệu  gặp Hứa Lam Xuân ? Nghe  cô  gả về trấn Thanh Dương  mà."
"Khó  lắm, nhưng chắc  trùng hợp đến mức  ."
Dù miệng  thế, Liễu Vân Sương vẫn cảnh giác. Bản năng mách bảo rằng  nên lơ là.
"Không ,   đông , ai mà dám động ."
Hứa Tri Lễ thì  vẻ mong gặp Hứa Tri Vi – ánh mắt lộ rõ sự háo hức. Cậu còn thầm mong  "xử " cô  một trận  trò, nhưng  dám , chỉ sợ   vui.
Đến hợp tác xã, cả bọn rộn ràng như ong vỡ tổ.
Hứa Tri Ý mỏi chân,   phiên cõng mới chịu yên.
Họ mua một ít xương và thịt, thêm hai cây cải thảo lớn – trong nhà  cạn sạch rau tươi. Mấy đứa nhỏ thì lượn quanh mua quà vặt, mãi mới chịu dừng.
Trên đường về, Liễu Vân Sương luôn ngó quanh, mắt   ngó , như sợ  ai bất ngờ nhảy . Phải đến khi về gần tới nhà, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
May quá,  gặp cái đám  đó.
Liễu Vũ Yên ở  ba hôm thì chuẩn   về.