"Anh cả,  em một  ..."
Anh lập tức gọi mấy  trong họ , dìu Quốc Trụ  ngoài.
Ngô Xuân Mai thấy , tức thì dựng ngược lông mày, gào ầm lên: "Này, các   gì thế hả? Quốc Trụ chỉ  mấy câu thật lòng thôi, thế mà cũng  cho,  quá đáng  cơ chứ!"
Giọng bà  vốn to, nay  quát tháo giữa đám đông, lập tức khiến   dừng đũa  .
"Chị dâu, chị cứ ăn uống ,  mấy chuyện   gì?" –   khuyên.
Xuân Mai liếc sang, giọng chua chát: "Cậu đừng giả vờ   nữa. Hải Sinh  thiết với , mùa thu   nhà  cái gì cũng  nó giúp. Còn chúng  thì ? Không ai ngó ngàng, đến  trông con cũng chẳng !"
Lời  đ.â.m thẳng  mặt bao  trong mâm. Theo lẽ thường,  Lý  là  trông nom cho bọn họ, thế mà  .
"Ý chị là ? Chẳng  các    cùng  với  ? Bây giờ thấy nhà   nhiều  giúp, thì khó chịu ? Hôm nay là ngày vui,    cãi  với chị. Có gì để về nhà  riêng!"
Có mấy  lập tức   can: " , Xuân Mai, đều  một nhà cả, để về nhà  bàn."
Càng   khuyên, chị  càng la toáng lên: "Bàn cái gì chứ,  ngay tại đây! Quốc Trụ   con trai nhà họ Lý ? Mẹ,   ! Thủy Tiên lấy chồng,   giúp  cái gì  hả?"
"Ngày nào  cũng theo phe nhà thằng hai, còn bọn con thì  coi như  ngoài!"
Ngô Xuân Mai  giữa đám đông, mặt đỏ bừng, giọng the thé, chẳng thèm nể nang ai, ngay cả họ hàng bên nhà Trịnh cũng đang  đây.
Mẹ Lý tức giận đến mức ôm ngực,  thở dồn dập, suýt nữa thì ngã quỵ, may   đỡ kịp.
"Xuân Mai, cô đúng là thứ con dâu vô lương tâm!  bệnh  liệt giường bao nhiêu ngày, cô  ngó ngàng gì ! Trong ngoài một tay Quốc Phong lo liệu. Ngày nhà  còn hạt gạo nào, cô  thèm sang xem  chồng sống c.h.ế.t   ? Giờ thì , chỉ vì miếng đất mà cô đến đây la lối ngay trong đám cưới của Thủy Tiên? Cô, cô  chọc  tức c.h.ế.t thì mới  lòng ?"
Người  mắt ở đây, ai chẳng  sự thật? Ngày , Lý Quốc Trụ sợ phiền phức nên  tách  riêng, mặc kệ  già sống c.h.ế.t thế nào. Nay thấy Trịnh Hải Sinh về  rể mà  chẳng  lợi lộc, tiền sính lễ  , đất đai cũng chẳng đến lượt, đành tức điên mà gây chuyện.
"Mẹ,    chẳng công bằng chút nào! Con thừa nhận con ít chăm sóc , nhưng  thử hỏi  bản  ,   bao giờ lo cho nhà con ? Ngày ngày  ôm ấp cháu của thằng hai, còn con thì  tự tay xoay xở nuôi con . Cơm canh nấu cho nhà nó,   từng nghĩ đến nhà thằng cả ăn gì ? Con  thẳng,  thiên vị, thiên vị đến mức con  thể nào chấp nhận nổi!"
"Cô... cô  tức c.h.ế.t   !" Mẹ Lý run lẩy bẩy,  thở đứt quãng, cứ chực ngất.
Có  liền xông  khuyên can:
"Xuân Mai, cô bớt lời , chẳng thấy  chồng  cô dồn ép đến thế nào ?"
"Phải đó, hai vợ chồng cô là hạng  gì, cả họ  ai mà chẳng rõ!"
Nghe thế, Xuân Mai liền cãi chua ngoa:
"Liên quan gì đến các ! Bà già  vốn dĩ thiên vị rõ rành rành, ai  tin thì rước bà  về mà nuôi!"
"Chậc,  đến thế thì hết lời ."
"Nói cho cùng, chẳng qua là   phụng dưỡng cha  già thôi..."
Đám đông bàn tán xôn xao, tiếng  xì xào  dứt. Rõ ràng hôm nay vợ chồng Ngô Xuân Mai cố tình đến quậy phá, bụng  hẹp hòi,  cam lòng thấy  khác  vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/350.html.]
Lý Thủy Tiên  im mà nước mắt rơi lã chã. Đám cưới đời  chỉ  một ,  mà chị dâu  gây chuyện tanh bành. Cô  mở miệng giải thích, nhưng cổ họng nghẹn ,  thốt  thành lời.
Trịnh Hải Sinh thấy , lặng lẽ nắm tay vợ, siết chặt để an ủi.
"Vân Sương, chúng   nên xen  ?" Kiều Dịch Khất ghé sát, hỏi nhỏ, mắt còn  đám đông  mặt.
"Đừng lên tiếng, Lý Quốc Phong sẽ tự lo liệu ." Liễu Vân Sương đáp khẽ, giọng bình tĩnh.
Anh   liền hiểu, dẫu  cũng là chuyện trong nhà họ Lý,  ngoài chen  chỉ thêm khó xử.
Quả nhiên, mấy bà thím nhà họ Lý nhanh chóng kéo vợ chồng Xuân Mai  ngoài.
"Xin   , hôm nay  phiền , mong   bỏ qua. Chúng  tiếp tục ăn uống, coi như   chuyện gì xảy ."
Nói  thôi, nhưng  khí  nhạt hẳn, mấy bàn khách cũng lục tục  về.
Lý Quốc Phong nóng ruột, chạy tìm Liễu Vân Sương:
"Vân Sương, cô sang khuyên Thủy Tiên giúp  với." Anh , ánh mắt còn liếc  Kiều Dịch Khất.
"Được,   ngay. Dịch Khất,  về   nhé!"
"Ừ, em cứ ,  chờ ngoài."
"Chị cả, em  với chị." Liễu Phi Tuyết chen .
"Ừ,  thôi."
Hai chị em vội vàng  phòng. Trong đó   vài  họ hàng đang dỗ dành Thủy Tiên.
"Thủy Tiên, đừng  nữa, ngày vui mà nước mắt ngập tràn thì chẳng may mắn ."
" đấy cháu, việc gì  để tâm mấy kẻ  miệng , tự chuốc khổ   thôi."
Thủy Tiên ôm mặt  nức nở, nghẹn ngào:
"Thím ba, cháu chỉ tức lắm. Rõ ràng họ chê bai, coi thường chúng cháu là gánh nặng, thế mà còn dám   bàn tiệc   những lời nhục nhã đó..."
"Haizz,  chị cháu vốn dĩ như . Bao nhiêu năm nay, cả họ ai chẳng rõ. Cháu đừng buồn phiền nữa. Vừa  Vân Sương đến , mấy  chúng   dọn bàn , lát nữa sẽ  ."
Nói xong,    lượt rời khỏi, để  ba chị em trong phòng.
Mộng Vân Thường
Liễu Vân Sương cùng Liễu Phi Tuyết  xuống,  gương mặt đẫm nước mắt của Thủy Tiên mà cũng thấy xót xa.
"Thủy Tiên, nín . Nhà họ Trịnh còn  ngoài , chị mà  lóc thế , họ  thấy sẽ nghĩ ngợi  . Có gì thì đợi tiễn khách xong hẵng ."
Dù cuộc hôn nhân  là rể ở rể, nhưng nhà họ Trịnh vẫn là gia đình bên chồng. Ăn xong bữa cơm, họ sẽ trở về, dâu mới mà để họ thấy cảnh  lóc thế , chắc chắn sẽ chẳng thoải mái gì.
"Vân Sương... chị  ." Thủy Tiên nghẹn ngào, lau vội dòng nước mắt.