Hứa Lam Giang lo lắng, vội vàng hạ giọng: "Bà nhỏ tiếng thôi,   bà đang tức.   cũng  mới yên lặng ..."
Chưa kịp  hết câu, Đỗ Nhược Hồng  nổ tung.
"Nhỏ tiếng ?  việc gì  nhỏ tiếng? Dám  thì  dám chịu,   cấm  khác ? Giả vờ đáng thương cái nỗi gì chứ!"
Bà chỉ thẳng mặt chồng, giọng run lên vì phẫn nộ:
"Và cả ông nữa, Hứa Lam Giang, ông mới là thứ khiến  khinh bỉ nhất! Sống từng  năm, mà ông vẫn  phân biệt nổi đúng sai? Hay ông cũng  biến thành một Hứa Lam Hà thứ hai?   cho ông , bây giờ   thể tự nuôi sống . Ba đứa con cũng lớn ,     ông, chẳng khác gì ! Nếu còn để  ông mò đến kiếm chuyện thêm một  nào nữa, thì đừng trách  trở mặt! Mẹ con  bốn  đều hận ông đến tận xương tủy!"
Nói đến đó, bà còn đưa tay đẩy mạnh chồng .
Chỉ   đến tên Hứa Lam Hà, mặt Hứa Lam Giang lập tức cứng đờ. Một năm nay,  chuyện trong nhà ông  chẳng lẽ ông  ? Nếu   bà cụ cùng Hứa Lam Xuân liên tục chọc phá, thì  chẳng đến mức . Nhà vốn yên , giờ thành một mớ bòng bong.
Trong lòng ông  rối như tơ vò. Một bên là  ruột, một bên là vợ con. Tại   khó xử đến thế? Tại   nhà  thể sống yên  cùng ? Có   chồng và con dâu trời sinh  là kẻ thù?
Đỗ Nhược Hồng  bộ dạng cúi đầu chịu đòn của chồng, trong mắt  còn gì ngoài thất vọng.  bà vẫn cắn răng, hạ giọng một chút,  từng chữ rõ ràng:
"Hứa Lam Giang, ông   là trẻ con,  ông là hạng  nào, ông còn   ? Bà   bao giờ coi ông là con trai cả . Những gì  nhất, đều dồn hết cho Hứa Lam Hà với con gái nó. Ngay cả thằng con trai thứ ba, cũng  ưu ái hơn ông! Chia nhà thì chẳng công bằng,  việc thì gia đình  luôn gánh phần nặng nhất. Bao nhiêu năm nay, ông đều nhắm mắt  ngơ! Giờ đến công việc mà  khó khăn lắm mới kiếm , bà  cũng  đạp đổ. Ông  xem, bà  rốt cuộc  cái gì?"
Giọng bà càng lúc càng sắc lạnh:
"Hôm nay   cho rõ,   nhịn nữa.  và hai đứa con gái sẽ dọn  ngoài. Ngày mai  sẽ  hỏi đội trưởng, xem trong thôn còn căn nhà nào trống. Dù   ở tạm trong chuồng bò,  cũng   chịu nhục ở đây nữa. Ông   theo thì ,  thì ở  mà phụng dưỡng  ông cả đời !"
Nói xong, bà   gọi lớn: "Tri Tâm, Tri Niệm, mau  nhà thu dọn đồ đạc!"
Lúc  Hứa Lam Giang mới thật sự hốt hoảng, vội lao tới giữ tay vợ:
"Nhược Hồng, bà điên  ? Đừng  ,  hứa...  hứa từ nay  sẽ  dám đến gây sự nữa! Đừng dọn ,   , đừng !"
Đỗ Nhược Hồng  thẳng , mắt  thẳng ông , từng chữ như d.a.o cắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/378.html.]
"Hứa Lam Giang,  đúng là  khổ tám đời mới gả  nhà họ Hứa! Đừng đem mấy lời hứa rẻ tiền  gạt  nữa, đối với  chẳng còn chút giá trị nào. Nếu ông   vợ chồng ly tán như Vân Sương và Hứa Lam Hà, thì mau tự giải quyết !   định đợi đến mùa thu,  ít tiền  sẽ  riêng,   Tri Thành cũng trở về.  bây giờ,  thật sự chịu hết nổi! Sống cùng loại   thêm nữa,  sẽ phát điên!"
Bà hét lên câu cuối, cả căn nhà như chấn động. Hai cô con gái cũng  chằm chằm cha , ánh mắt căm hận.
Hứa Lam Giang bỗng thấy   run rẩy, giống như  cả thế giới ruồng bỏ. Vợ thì hận, con thì ghét, còn  già thì suốt ngày gây rối. Đây   cuộc sống ông  từng mong chờ ?
Ông  buông tay, hai gối mềm nhũn,  xổm xuống đất, bất lực như một kẻ thua cuộc.
Đỗ Nhược Hồng  thấy dáng vẻ nhu nhược đó, chỉ thấy chán chường. Bà  buồn  thêm nửa lời.
Hừ lạnh một tiếng, Đỗ Nhược Hồng  lưng tiếp tục thu dọn đồ đạc, coi như chẳng thèm để tâm.
 những kẻ thích xem trò vui thì chẳng bao giờ chịu yên. Cả nhà  mới tạm lắng, thì ngoài cửa  vang lên một giọng khàn khàn, the thé như vịt đực.
Nguyên nhân cũng rõ ràng—ban ngày mụ   đấu võ mồm với  chồng Lý Nguyệt Lan, gào đến rát cả cổ, bây giờ khàn đặc như thế.
“Thằng cả, con còn để nó ở   gì? Mau đuổi nó cùng hai đứa con gái ôn dịch   khỏi nhà ngay! Nó  ,  sẽ tìm cho con một cô vợ mới, xinh tươi mười tám tuổi, còn   lời!”
Trong phòng,  ai ngờ  bà cụ   toạc  những lời cay độc đến thế.
“Tốt thôi, bà  bản lĩnh thì cứ việc  tìm!” – Đỗ Nhược Hồng nhếch mép  lạnh – “Nếu  tìm , thì đừng  đây mà khoác lác. Hứa Lam Hà còn trẻ hơn mấy tuổi, thế mà  bà đẩy   con rể nhà  khác. Bây giờ bà   Hứa Lam Giang cũng bước  con đường  ? Thật ghê tởm! Con trai  mà coi như cục đá ném , bà còn lấy đó  tự hào ?   cho bà , cái nhà  nát bét đều là do bà cả đó! Trước  thiên hạ đổ lên đầu Hứa Lam Xuân, nhưng hôm nay  mới hiểu, chính bà mới là nguyên nhân!  là mặt dày vô sỉ, đồ bà già thối tha!”
Vừa dứt lời, cửa  đá bật tung, bà cụ Hứa hung hăng xông thẳng , theo  là Hứa Tri Vi. Mấy  trong phòng đều hoảng hốt.
Mộng Vân Thường
“Được lắm, dâu cả! Tao  ngay mày học cái thói ngang ngược của Liễu Vân Sương ! Mày dám chửi tao? Sao hả, vài hôm nữa còn định giơ tay đánh tao chắc? Thằng cả, hôm nay mày  ly hôn với nó! Nếu  thì đừng gọi tao là  nữa!”
Giọng mụ  the thé, khàn đặc,  chẳng khác nào tiếng vịt kêu. Tình cảnh đó  buồn  thì cũng chẳng  .
“Hừ, ly thì ly! Ai sợ ai? Hôm nay mà  ly hôn, thì chính là cháu của  khác đấy!” – Đỗ Nhược Hồng đanh mặt đáp – “ thấy , cả hai đứa con trai bà đều sẽ  vợ bỏ,   còn ai dám gả  cái nhà họ Hứa mục nát  nữa? Cứ chờ mà tuyệt hậu !”
Lời  buông , sắc bén như dao, khiến ai cũng rùng .