Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 87

Cập nhật lúc: 2025-06-22 15:52:39
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Vân Sương , chỉ khẽ – chuyện , bà cụ Hứa thể . Trong mắt mụ chỉ Hứa Lam Xuân với Hứa Tri Vi là con vàng con bạc, còn mấy đứa khác chỉ là thừa thãi.

"Thôi, đừng để bụng. Tiền đó chẳng của bà , là tiền bà vét từ mồ hôi nước mắt tụi . Không cho thì thôi, tụi cháu lớn , lấy chồng thì cũng chẳng cần hiếu thảo với bà gì. Khi bà già, cứ để cô Lam Xuân với Tri Vi lo hết."

Hứa Tri Niệm hiếm khi năng cứng rắn như , xem thật sự uất ức ít.

Ban đầu còn định khoe chiếc áo mới may, giờ Hứa Tri Tình cũng tự thấy chột . May mà hôm nay , cô bé mặc đồ cũ, để ý nhiều.

"À mà, chắc Hứa Tri Vi sẽ cùng cô út đến trấn Thanh Dương chứ? Đừng để nó ở nhà nữa, cháu phát điên vì nó !"

Liễu Vân Sương gì, chỉ khẽ nhếch môi. Nhân vật "nữ chính" – Hứa Lam Xuân – xem chẳng mấy ai trong nhà ưa nổi. Còn cái gọi là "hệ thống" gì đó, nếu thật sự tồn tại, e rằng cũng là một thứ cùng giuộc với cô thôi. Càng nghĩ, ánh mắt Liễu Vân Sương càng sâu thẳm, như sực nhớ điều gì đó thể tin nổi.

"Thím hai? Thím thế?" – Hứa Tri Tâm giật hỏi khi thấy sắc mặt cô khựng .

"Không ." – Liễu Vân Sương lắc đầu, giọng nhẹ nhàng. – "Thím chỉ đang nghĩ đến phiên chợ ở trấn Thanh Dương. Mưa lũ , phiên còn tổ chức nữa."

Hai đứa nhỏ thì nghi ngờ gì, chỉ thêm vài câu dậy chuẩn về. Liễu Vân Sương cũng giữ – ở lâu quá dễ khiến bà cụ Hứa sinh nghi.

Trước khi về, cả mấy đứa đều giúp cô trải đá lên con đường nhỏ giữa sân. Không cần quá rộng, chỉ lát một lối chính để trời mưa lầy là đủ. Đống đá còn , để dành sang năm trồng rau.

"Mẹ ơi, ngày phiên chợ lớn ở trấn Thanh Dương, định ?" – Hứa Tri Tình xếp xong đá, ngẩng đầu hỏi.

"Đi chứ. Hai ngày nay tranh thủ đan thêm mấy cái giỏ, mang đó bán. Tiện thể mua thêm ít đồ dùng. Vở học của mấy đứa cũng sắp hết , mua luôn một thể."

"Vâng ạ, con xong cái sẽ đan giỏ ngay."

Lần , Liễu Vân Sương định một . Cô dẫn Hứa Tri Tình cùng – phụ giúp, để con bé tiếp xúc thêm với thế giới bên ngoài. hai đứa còn dỗ dành cho .

"Tri Lễ, bán giỏ, dẫn chị con cùng, ?"

"Hả? Chị với ạ? Vậy… còn con?" – Cậu bé hỏi xong, thoáng sững , nhanh chóng hì hì. – "À mà , con hiểu mà! Giỏ nặng lắm, chị còn phụ . Ở nhà cứ để con lo, con sẽ trông nom em với Đại Tráng, cứ yên tâm mà !"

Hứa Tri Lễ bên cạnh, miệng toe toét nhưng trong mắt vương chút buồn buồn. Liễu Vân Sương đưa tay xoa đầu nhóc, dịu dàng :

Mộng Vân Thường

"Con ngoan, đừng vội, cơ hội còn nhiều. Con hiểu chuyện như thế, thật sự vui."

Nghe khen, bé liền nhoẻn miệng , ánh mắt sáng hơn mấy phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/87.html.]

"Mẹ, con và chị chuyện quan trọng. Nhà như thế , con giúp gì thì cũng sẽ phiền. Mẹ cứ yên tâm."

Nghe con mà trong lòng Liễu Vân Sương ấm xót. Cô vỗ nhẹ vai con, dịu giọng:

"Ừm, hiểu, cũng sẽ nhờ bà Ba ở nhà trông giúp mấy đứa. Không thì yên lòng , bên nhà họ Hứa là hạng phân trái, vẫn nên đề phòng."

Mọi thứ chuẩn gần xong, hai con bắt tay đan giỏ. Chỉ còn tối nay và ngày mai, bởi phiên chợ sẽ bắt đầu sáng mốt. May mắn là tay nghề khá lên nhiều, hai con cố gắng cho đến tận khuya, cuối cùng cũng đan xong sáu cái giỏ. Cành liễu trong nhà cũng vặn hết sạch.

Tuy sáu cái giỏ cái nào thật sự to , nhưng cũng thể bán đồng nào đồng nấy. Nghĩ đến mùa đông sắp tới, trong lòng cô càng thêm lo lắng. Không thu nhập thì giải thích tiền ?

Cơm tối nấu xong, cô ăn vội mấy miếng phòng phía Đông, tranh thủ nhổ thêm ít rau. Không nhiều, chỉ một bó rau chân vịt tươi xanh, thêm vài cây rau diếp lớn hơn, chắc chắn vẫn bán ít tiền.

Cô cẩn thận đặt rau gùi, thầm nghĩ cũng nên nhân cơ hội thử xem loại rau tưới bằng nước suối Linh Tuyền khiến thích .

"Mẹ, còn bán cả rau nữa ?" – Hứa Tri Tình ló đầu hỏi.

"Ừ, rau tươi như , mang thử xem. Nếu bán thì đem về ăn cũng chẳng ."

"Không ! Rau trồng là ngon nhất!" – Tri Tình vội phản bác, gương mặt đầy tin tưởng.

Ngay đó, Hứa Tri Lễ cũng chạy phụ họa:

"Rau nhà non thế , đảm bảo ai cũng thích."

Liễu Vân Sương bật , trong lòng vui như mở hội.

"Được , thì bán nhiều thêm chút. Kiếm thêm đồng nào thì cuộc sống cũng đỡ hơn một chút."

"Mẹ, chừng nào rảnh thì dạy con đan giỏ nữa nhé. Phiên chợ cùng bán!" – Tri Lễ reo lên.

"Được!" – Cô đáp lời, ánh mắt đầy dịu dàng. Một nhà ba , đơn sơ nhưng ấm cúng. Dường như trong sự vất vả , họ vẫn thể thấy chút ánh sáng hy vọng le lói phía .

Trước khi , cô tranh thủ ghé sang một tiếng với bà Ba nhà . Vẫn như , bà hề do dự, sẵn sàng giúp trông nom mấy đứa nhỏ. là hàng xóm trong thời buổi hiếm khó tìm.

Sáng hôm , hai con xuất phát sớm lắm. Trên đường, gặp vài cùng đội sản xuất, đều quen nên chào hỏi rôm rả. Gặp cả Lý Nguyệt Lan đang đường chợ.

"Mọi bán giỏ ?" – Có hỏi.

"Ừ, rảnh rỗi việc gì, tranh thủ đan ít giỏ đem bán." – Liễu Vân Sương đáp lời, nụ nhàn nhạt.

Loading...