Diệp Hoan nghĩ tới lời ba , bảo cô nên gọi thế nào thì gọi thế , mở miệng, cuối cùng thốt lên một tiếng: “Ba.” Hình như gọi khó khăn như cô nghĩ: “Ba cần như , con sẽ những gì con nên .”
Diệp Hoan thứ giáo sư Lục đều là vì cô, nhưng cô lớn, cần thiết.
Lục Vân Triết cuối cùng Diệp Hoan cũng gọi ba, thực sự quá kinh hỉ, ông kích động : “Hoan Hoan, con gọi ba là gì?”
“Ba.”
Lục Vân Triết vui mừng đáp một tiếng: “Ba đây, cuối cùng cũng đợi con thừa nhận…ba sợ con trách ba chăm sóc con mới thất lạc…”
“Ba, chuyện đó thể trách ba, lẽ là vì bảo vệ ba, mới về tìm ba.”
“Bà lựa chọn như thế, ba càng khó chịu, ba thà bà về tìm ba, để ba cùng bà đối mặt với tất cả, nhớ những năm nay, lòng ba đau.” Lục Vân Triết bỗng chuyển chủ đề, khó chịu : “Hoan Hoan, con nên để ba chút gì , nếu trong lòng ba sẽ khó chịu. Nếu đợi con tìm con, ba cũng nên với bà thế nào.”
Diệp Hoan thể hiểu cho tâm trạng của ba ruột, suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý. Ba hai nhà đều quan tâm cô, cô đều chăm sóc cho họ là . Tuy như gánh nặng sẽ nhiều, nhưng cô cũng nhiều tình yêu, coi như đây là phúc khí của cô là .
Lục Vân Triết đột nhiên nhớ tới mua điện thoại cho con gái, vẫn tặng cho cô.
“Hoan Hoan, hôm nay ba tìm con tiện, mua cho con một cái điện thoại, ba cũng mua một cái, chúng thể dùng điện thoại liên lạc.”
Lục Vân Triết tiện đến ký túc xá tìm con gái, cũng ngại phiền khác tìm cô, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ tới bây giờ điện thoại thể liên lạc lúc, liên lạc vô cùng tiện, còn thể cần thông qua khác liên lạc, cũng thể đạt yêu cầu che giấu thế của con gái, quả thực lựa chọn nào thích hợp hơn so với điện thoại.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-207.html.]
Cho nên Lục Vân Triết lập tức lái xe tới trung tâm thương mại, tốn hơn một vạn, mua hai chiếc điện thoại bản mới nhất, tặng cho con gái một chiếc.
Lúc điện thoại di động vẫn là vật hiếm hoi, khá đắt, cảm thấy mua nổi dùng nổi, cảm thấy dùng điện thoại bàn tiết kiệm hơn nên dùng điện thoại bàn. Trừ phi là tiền nghiệp vụ nhiều mới mua điện thoại di động dùng.
Lục Vân Triết thiếu tiền, thoắt cái vung tay mua hai chiếc điện thoại di động, còn nộp nghìn tệ tiền điện thoại, sợ Diệp Hoan tiền gọi điện thoại cho ông .
Diệp Hoan điện thoại di động do ba ruột mua cho cô, quả thật nhỏ hơn điện thoại sư phụ cho, còn là điện thoại nắp gập màu đen, nhưng lẽ giá tiền rẻ.
Diệp Hoan thành thật : “Ba, con còn là sinh viên, cơ hội dùng điện thoại nhiều, dùng điện thoại di động lãng phí.”
Lục Vân Triết nho nhã lời kiểu thổ hào an ủi con gái: “Hoan Hoan, ba chính là mua cho con, con cầm lấy mà dùng. Con yên tâm, nhà chúng thiếu tiền. Tuy ba chỉ là một giáo sư đại học, nhưng ba nguồn kiếm tiền khác, ba đều để dành cho con, đều là của con.”
“Sau thiếu tiền cứ hỏi ba, tiền sinh hoạt cũng lấy từ chỗ ba, để ba tròn trách nhiệm của một ba.” Lục Vân Triết lời chua xót, đây để cho con ít tiền nhưng luôn tiêu , may mà bây giờ tìm con gái, ông nghĩ cái gì cũng mua cho con gái; cho dù mua, cho tiền con gái cũng .
Diệp Hoan lặng lẽ nhận điện thoại, dùng điện thoại di động liên lạc tiện hơn. Mua cũng mua , nhận lẽ nào để đó ?
Lục Vân Triết ngờ hôm nay con gái đột nhiên gọi ba, thấy con gái nhận điện thoại ông tặng, trong lòng vô cùng vui mừng, khóe miệng khỏi nhếch lên.
Sau đó ông bỗng nhiên nhớ chuyện hỏi rõ, chính là chuyện về con gái bái sư.
Lục Vân Triết Diệp Trường Vinh gọi Diệp Hoan là “Hoan Hoan”, ông khỏi tự chủ gọi theo: “Hoan Hoan, ba con bái sư, còn học huyền học?”
“Vâng, lúc nhỏ sư phụ thấy con thiên phú liền nhận con đồ .” Được ba chủ động hỏi, Diệp Hoan trả lời lưu loát hơn, dù thì thật là .