Anh  đúng là hiểu .
 
Biết  tuyệt đối   chỉ  ở ngoài xem kịch.
 
 hất cằm, cố tình  vẻ kiêu ngạo:
 
“Anh  giận em nữa , em sẽ kể.”
 
Chu Tú bật  khẽ:
 
“Em đối xử  với  như ,  còn chẳng kịp cảm ơn nữa  dám giận em?”
 
“Chu Tú! Em xin   đó!” –  bực  hét lên.
 
“Anh còn  thế nào nữa? Hay  em quỳ xuống xin tha hả?!”
 
“Anh…   giận thật.” – Anh  khẽ, gần như thì thầm/
 
“Hay là… em dỗ  một chút?”
 
“…”
 
Tên , càng ngày càng… kiểu cách.
 
Mà  thì  xin  , bắt  hạ  dỗ dành đúng là   .
 
 khẽ hắng giọng:
 
“Vậy rốt cuộc     ?”
 
“Nghe.” – Chu Tú đáp, ngắn gọn.
 
Thế thì xong .
 
Làm bộ  tịch gì  ?
 
 bắt đầu kể cho Chu Tú  kế hoạch tiếp theo của .
 
Càng , mặt  càng tối sầm .
 
Đến cuối cùng thì thẳng thừng cắt ngang:
 
“Không . Nguy hiểm quá. Anh  cho phép em  .”
 
“Anh đừng lên mặt dạy đời nữa! Mọi chuyện em đều tính kỹ ,  hề nguy hiểm.”
 
“Chu Tú,     như , em  gì  cũng ủng hộ  bây giờ  biến thành ‘ông bố khó tính’ ?!”
 
Chu Tú nheo mắt, giọng trầm xuống:
 
“Lo sợ em  thương… cũng là ‘bố khó tính’ ?”
 
“Dù   nữa, em tuyệt đối  cho phép bất kỳ ai kể cả  phá rối kế hoạch của em.”
 
   tranh cãi nữa.
 
Càng  nữa, thế nào cũng cãi  to.
 
 xoay ,  bước về.
 
Chu Tú im lặng một lúc  theo .
 
“Dạo …  sẽ ở nhà em.”
 
Dường như sợ  từ chối,  bổ sung thêm một câu:
 
“Yên tâm,  sẽ   vướng chân em.”
 
Giọng điệu…  lạnh lùng như cũ.
 
Bố   cũng hết cách, đành tạm thời để Tần Tư Tư ở .
 
Trên bàn ăn,  chẳng  cảm giác ngon miệng gì, chỉ gắp hai đũa rau  đặt đũa xuống.
 
“Sao ?” – Chu Tú nghiêng đầu hỏi khẽ
 
“Nay ăn ít  ?”
 
  định mở miệng trả lời, thì giọng Tần Tư Tư  vang lên:
 
“Chu Tú ,  ngờ  gặp  ở đây đấy. Anh còn nhớ em ?”
 
Chu Tú chỉ liếc cô  một cái, nhạt như nước lã:
 
“Không nhớ.”
 
Tần Tư Tư vẫn tỏ   hề gì, tiếp tục :
 
“Chúng  học cùng khóa mà,  quên  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-phai-tra-thu-tat-ca/chuong-10.html.]
“Quên .” – Chu Tú đáp gọn lỏn.
 
 cúi đầu, cố nhịn .
 
Tần Tư Tư đúng là tham vọng lớn thật.
 
Bố   còn  ở đây, đứa con trong bụng cô  là của Kỷ Ti Diễn cũng  ai chối bỏ,  mà cô    kìm nổi  quyến rũ Chu Tú.
 
 là bụng  rộng lớn như biển Thái Bình.
 
Mẹ  khẽ ho một tiếng, nhắc khéo:
 
“Cô Tần, ăn cơm  thôi.”
 
 Tần Tư Tư    hiểu ý bà, vẫn  duyên :
 
“Cô ơi, cô cứ gọi cháu là Tư Tư là  ,  đều là  một nhà cả mà.”
 
Mẹ : “…”
 
Tối đó, Chu Tú ở .
 
Nhà  từ lâu  chuẩn  sẵn một phòng riêng cho .
 
Còn Tần Tư Tư thì  Kỷ Ti Diễn kéo về phòng.
 
Cô  rõ ràng  cam tâm, nhưng  thể từ chối.
 
Trước khi , vẫn cố lén liếc Chu Tú đầy lưu luyến.
 
 thì về thẳng phòng .
 
Vừa mới   bao lâu, thì nhận  cuộc gọi video từ Chu Tú.
 
…Anh   gì  trời?
 
 ấn nút nhận cuộc gọi.
 
Bên …  ai lên tiếng.
 
   thấy:
 
“Cứ để Tần Tư Tư sinh đứa con   . Nếu là con trai, thì giao công ty cho cháu nội chúng .”
 
“Dù  thì… công ty tuyệt đối  thể giao cho Kỷ Ti Diễn. Nó bây giờ  cái thể thống gì nữa   phế .”
 
Là giọng của bố .
 
Toàn   bỗng thấy lạnh buốt.
 
Ngay  đó là giọng của :
 
“Tốt nhất là con trai…  nhà họ Kỷ cũng coi như   nối dõi.
 
“Phải  thật, Ninh Ninh tuy giỏi…  nếu giao công ty cho con bé,   chúng  c.h.ế.t … chẳng  tất cả đều  Chu Tú nó nuốt trọn ?”
 
“Chu Tú tuy là  , nhưng nếu là con ruột thì vẫn hơn. Chúng    cái phúc đó.”
 
“Tần Tư Tư  mang thai đúng lúc lắm. Đợi cô  sinh xong, đuổi  là .
 
Con thì để , tự  nuôi.”
 
“Haizz… bây giờ  đến  Kỷ Ti Diễn còn chẳng buồn …”
 
…
 
Đến đó thì đoạn ghi âm dừng .
 
Chu Tú dường như lúc  mới chỉnh  âm lượng mic,  lạnh lùng mở miệng:
 
“Bây giờ,   hiểu em .”
 
Ngoài cơn lạnh buốt đầu tiên, thì lúc … trong     còn chút d.a.o động nào.
 
“Vậy nên, Chu Tú… đừng ngăn cản em.”
 
Chu Tú im lặng một lúc lâu,  lâu.
 
Rồi  khẽ :
 
“Được. Anh sẽ  cùng em.”
 
Vì  Tần Tư Tư sinh  một đứa cháu trắng trẻo mập mạp, bố   hiện tại  thật sự xem cô  như con dâu chính thức .
 
Tần Tư Tư bây giờ ở trong nhà  địa vị  khác gì kiếp , thậm chí còn cao hơn cả Kỷ Ti Diễn.
 
Chỉ vài ngày , cô  bắt đầu ảo tưởng,  tiếp tục nhắm  Chu Tú.
 
Hôm đó đang trong giờ học,  nhận  một tin nhắn từ Chu Tú.
 
Là một ảnh chụp màn hình.