Dưới cái nắng cháy da,    bức tường đá Châu gia, ngước  hàng rào cao chót vót. “Trèo cái  mà ngã, chắc gãy chân!” –  nghĩ, nhưng  đến đây,  thể bỏ cuộc.  lôi dây thừng và móc sắt chuẩn  sẵn, hì hục ném lên cành cây,  trèo như diễn viên phim hành động. 
Sau nửa tiếng vật lộn,  vượt qua hàng rào, đáp xuống khu rừng  Châu gia. Rừng rậm um tùm, gai góc chi chít, nhưng mát mẻ hơn bên ngoài. May mà  mặc áo chống gió, đeo mặt nạ chống muỗi,  thì chắc  muỗi biến thành cái bánh chưng.  giẫm lên cành khô, lá rụng, bước  chập chạp. Đi cả tiếng mà vẫn  thấy biệt thự . “Rừng  rộng thế, cưỡi ngựa đúng là nhanh hơn thật!” –  than thầm.
Đột nhiên, một cơn đau nhói ở bắp chân khiến  hét lên, cúi xuống : “Á, rắn!”.  bỏ chạy hơn chục mét,  nhớ  điều gì,   run rẩy chụp ảnh con rắn xanh đen. “Chân tớ xong ! Đau thế , chắc rắn độc!”
 gọi cho Châu Cố –  ,  chặn ! May mà  WeChat của quản gia Lưu. Vừa kết nối,   nức nở: “Chú Lưu, cháu  rắn cắn ở rừng  nhà! Mau bảo Châu Cố cứu cháu!”
Quản gia Lưu hoảng hốt, mười phút , tiếng xe ô tô vang lên. Châu Cố lao  từ ghế phụ, mặt nghiêm trọng: “Bị cắn ở ?”
    chỉ  bắp chân, nơi  hai vết máu. Cậu  bế  lên, chạy thẳng  xe.  nắm tay  , lòng lạnh buốt: “Châu Cố, chắc tớ sắp chết! Đầu tớ chóng mặt, chân mất cảm giác. Con rắn đó giống hổ mang chúa, chương trình thế giới động vật   cắn nửa tiếng là  đời!”
Giọng Châu Cố run run: “Đừng  nữa, sắp đến bệnh viện !”
  to hơn: “Tớ   cắt chân ? Tha c.h.ế.t còn hơn!”.
Quản gia Lưu mở cửa xe, Châu Cố đặt   ghế ,  lệnh: “Đến bệnh viện ngay!” 
Xe lao vun vút, chỉ  tiếng  thút thít: “Tớ    bệnh viện, đưa tớ về! Tớ còn   với Nhã Nhã vài lời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tra-thu-thay-ban-tien-tay-yeu-duong-voi-thai-tu-gia/chuong-16.html.]
Châu Cố cương quyết: “Cậu sẽ  , chân cũng   cắt!”
Quản gia Lưu xem ảnh con rắn  điện thoại , ngập ngừng: “Nguyện Nguyện, chắc chắn là con rắn  cắn cháu?”
 gật đầu: “,  thế?”
Ông thở phào: “Đây   hổ mang chúa, chỉ là rắn nước,  độc!” 
Châu Cố  ảnh, cũng nhẹ nhõm: “ vẫn đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.”
Đến bệnh viện, bác sĩ xác nhận: chỉ là rắn nước, tiêm một mũi uốn ván là xong.  ngượng chín mặt,  Châu Cố khoanh tay, mặt vô cảm. 
Quản gia Lưu hỏi: “Thiếu gia, để  mua cho  đôi giày mới?”
  xuống –    hai chiếc dép khác  vì vội chạy  cứu .  che trán,  gượng: “Chú Lưu, tiêm xong là cháu về , đúng ?”.
Châu Cố định rời ,  vội gọi: “Đợi ! Người   rắn cắn,  cho tớ  nhờ xe về ?”
Cậu  từ chối thẳng: “Không !”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ