Chúng   ,   kết luận: “Dù ,   với Châu Cố cũng chẳng hại gì. Tư Lan lúc nào cũng  chiếm hết tình yêu của cha , cả  cả,  hai. Vậy chúng  cướp thanh mai trúc mã của cô , cho cô  trở tay  kịp! Cậu thấy ?”
Nhã Nhã gật đầu: “Tớ  hiểu lắm, nhưng    lý. Cậu định  gì?”
 : “Nhân lúc Tư Lan  vắng, chúng  tiếp cận Châu Cố,  nhất là thành bạn  của  !”
Nhã Nhã lắc đầu: “Tớ   , nhiệm vụ  giao cho !”
 cố thuyết phục, nhưng cô nàng kiên quyết từ chối, còn bảo ghét Châu Cố.  ngẫm nghĩ: “Kỳ lạ, kiếp  mê   thế, kiếp  ghét là ?”
Thấy Nhã Nhã cương quyết,  đành bỏ cuộc, định  về.  cô nàng chặn  : “Nguyện Nguyện, nhiệm vụ  giao cho   mà! Sao   ? Tư Lan quá đáng lắm, lúc nào cũng chiếm tình yêu của cha ,  cho  cả,  hai  chuyện với tớ!”
 thở dài: “Được , để tớ thử, nhưng   hợp tác chứ!”.
Sau khi  Nhã Nhã bán cái với nhiệm vụ tiếp cận Châu Cố,   ngẩn ngơ  biệt thự Châu gia, thầm nghĩ: “Sao tự nhiên  chuốc rắc rối   thế ?” 
  sang nài nỉ: “Nhã Nhã,    cướp Châu Cố? Phải là  cướp mới  tác dụng, tớ  thì  gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tra-thu-thay-ban-tien-tay-yeu-duong-voi-thai-tu-gia/chuong-7.html.]
Nhã Nhã  tươi như hoa, đáp tỉnh bơ: “Sao    tác dụng? Tớ thấy  còn xịn hơn cả Trì Tư Lan, chắc chắn cướp   . Haha, quyết thế nhé, Nguyện Nguyện,  ở  chiến đấu , tớ về  đây!” 
 trợn mắt: “Đợi , Nhã Nhã,   thật ? Cố lên cái gì mà cố lên? Tạm biệt cái gì?!”
 cô nàng  chuồn mất, để   một  đối mặt với nhiệm vụ bất khả thi.  thở dài, nghĩ thầm: “Biết thế ,    nghĩ  cái ý tưởng ngu ngốc !”
Châu Cố với tính cách kiêu ngạo và khó gần, rõ ràng   đối thủ dễ đối phó. Ban đầu,  tưởng nếu Nhã Nhã thích  ,  chỉ cần    quân sư là .  giờ "nữ chính”  bỏ chạy, để   đây  gì?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đang mải mê than  trách phận, một giọng  khó chịu vang lên  lưng: “Sao  là  nữa? Hôm qua  bảo    cơ mà!”
Không cần  ,  cũng  cái giọng thiếu lễ phép  chỉ  thể là Châu Cố.  xoay , nở nụ  rạng rỡ như quảng cáo kem đánh răng: “Hôm qua  bảo  , nhưng hôm nay    mà!”
Châu Cố hừ lạnh, lườm : “Thật hiếm thấy Trì gia   mặt dày như !”
 chẳng thèm để tâm lời châm chọc, còn  tươi hơn: “Thật ? Bà tớ từng bảo tớ nhút nhát,  bà khổ vì tớ  đủ mặt dày. Nếu bà  giờ tớ  lên trình, chắc bà vui lắm!”
Châu Cố ngớ ,   như  sinh vật lạ: “Cậu đang  nhảm gì ?”.