Cậu  ngượng,  mặt : “Đợi  cao hơn  tính!”
  tươi: “Cảm ơn Châu thiếu gia!”
Cậu  nhíu mày: “Gọi gì thế? Gọi cái khác ,  kỳ cục!”
 nghĩ ngợi, rụt rè: “Vậy… gọi Châu Cố nhé?”
Cậu  gật: “Tùy .”
 định  thêm, bỗng  tiếng “gâu” vang lên. Hồn vía  bay mất, mặt trắng bệch, nhảy tót   lưng Châu Cố, nắm c.h.ặ.t t.a.y  . 
Châu Cố nhíu mày: “Sợ gì? Chó buộc chặt !”
 ôm ngực, thở hổn hển: “Thật… thật ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Cậu  dừng , hỏi: “Cậu sợ chó lắm ?”
 ngập ngừng: “Ừ…  đây… thôi,    cũng  tin.”
Mắt Châu Cố lóe lên, giọng nhẹ nhàng: “Tớ  .”
 ngơ ngác: “Biết gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tra-thu-thay-ban-tien-tay-yeu-duong-voi-thai-tu-gia/chuong-9.html.]
Cậu  đáp: “Biết hôm đó    dối. Cậu thực sự sống ở cô nhi viện.”
 gật: “Tớ  bao giờ  dối!”
Châu Cố bối rối,   thêm.
Từ hôm đó,  thường xuyên đến biệt thự Châu gia, lấy cớ ngắm con ngựa đen tên Phantom – món quà ông nội Châu Cố tặng  . Phía  biệt thự là cả một khu rừng,   ông nội   mua nguyên ngọn núi  sân cưỡi ngựa cho cháu trai.  thầm nghĩ: “Trời ơi, đúng là nhà giàu, chơi lớn thật!”
Châu Cố, dù nhỏ, cưỡi ngựa điêu luyện như cao bồi. Ban đầu,  chỉ khen để lấy lòng, nhưng thấy   phi ngựa uy phong lẫm liệt,  lập tức trở thành fan cuồng: “Châu Cố,   trai quá! Dạy tớ ! Khi nào tớ cao hơn để học cưỡi ngựa với ?”
Sau gần nửa tháng nài nỉ, cuối cùng   gật đầu đồng ý.
Nhã Nhã  tin, trầm trồ: “Nguyện Nguyện,  giỏi thật! Cha tớ bảo Châu Cố kỳ quặc và kiêu ngạo, nhất là với Phantom. Người khác chạm  ngựa là   nổi điên. Vậy mà  khiến   dạy cưỡi ngựa, lợi hại quá! Cậu  thế nào?”
 : “Cũng bình thường mà. Cậu  kỳ quặc gì ?”
Nhã Nhã kể: “Cha bảo  đây  hai vô tình va  Phantom, Châu Cố suýt đánh  với  . Nên tớ mới thắc mắc!”
 kể sơ qua chuyện lừa Châu Cố, rằng tớ sợ chó vì  thả chó đuổi hồi nhỏ. Nhã Nhã trợn mắt: “Cậu  sợ chó? Hồi ở cô nhi viện,  đứa bắt nạt tớ, thả chó cắn,  còn dữ hơn cả chó! Với ,   ăn xin với bà khi nào? Chẳng    bỏ  cô nhi viện từ nhỏ ?” 
 chớp mắt: “Thì thế tớ mới lừa  !”
Nhã Nhã trầm trồ: “Cậu đúng là thiên tài!”.
Chẳng bao lâu, ba  em Tư Yến, Tư Vũ, và Tư Lan trở về từ trại hè. Tư Lan vui như Tết, kéo  Trì kể đủ chuyện thú vị, tiếng  vang khắp phòng khách. 
Tư Yến tặng  một món quà – mô hình ngôi nhà di động tự lắp ráp.  định cảm ơn, thì Tư Lan chen ,  tươi: “Nguyện Nguyện, chị thích món quà  ? Em giúp  cả chọn đấy! Bọn em chọn lâu lắm ở trung tâm thương mại. Quà của  hai cũng do em chọn. Hy vọng chị thích! À, em   nhiều, kẻo chị mất bất ngờ!”