Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-05-27 09:30:42
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô cau mày nhìn Tần Phong, trong giọng nói ngọt ngào pha chút ấm ức: "Phong ca ca, anh làm gì vậy?"

"Tôi muốn xem xem thắt lưng của em đã bị đập đến gãy hay chưa." Tần Phong nhạt nhạt trả lời, trong mắt có ý không vừa lòng.

"Sao anh biết?" Diễm Tinh trợ mắt nhìn Tần Phong, muốn lui ra xa hắn một chút nhưng bị bàn tay cứng rắn của Tần Phong giữ chặt, còn kéo cô vào sát người hắn thêm.

 

"Tôi còn không nhìn ra vậy thì tôi không thể đứng vững ở Tần Gia như vậy." Tần Phong vừa nói, tay vừa đưa đến chỗ thắt lưng Diễm Tinh.

Diễm Tinh bị hắn đụng trúng chỗ đau, miệng hít một ngụm khí lạnh, mày đẹp nhíu chặt.

"Phong ca ca, đau!" Diễm Tinh hốc mắt hồng hồng, đáng thương nhìn Tần Phong.

Tần Phong nhìn cô như vậy nheo mắt bàn tay hắn lại mạnh thêm một chút lạnh lùng lườm Diễm Tinh: "Biết là đau mà lúc nãy vẫn còn làm bừa."

Diễm Tinh bị hắn ấn đau, nhíu mày cầm c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Đau thật đấy, anh nhẹ tay chút!"

Tần Phong hừ nhẹ một tiếng, không chạm vào chỗ thắt lưng của Diễm Tinh nữa.

 

Hắn đưa tay nắm cằm Diễm Tinh nhấc lên đối diện với hắn.

Diễm Tinh đang trong cơn đau nước mắt vòng quanh bị Tần Phong nâng cằm lên, nước mắt không trụ được rơi xuống.

Tần Phong vốn muốn cho cô một bài học nhưng thấy nước mắt của cô, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm làm vậy, thở dài một hơi nhưng nghiêm nghị nói: "Từ lần sau không được để bản thân mình bị thương nữa, có biết hay không?"

Diễm Tinh gật đầu với Tần Phong.

 

Hôm nay cô cũng không thật sự muốn làm mình bị thương.

 

Chỉ vì một Chu Thiên Ân, bị thương đâu có đáng.

 

Lúc nãy là vì cô đi giày cao gót, loạng choạng thế nào mà đập trúng thắt lưng mình vào cạnh bàn.

 

Cô không muốn nói cho Nhu Nhi cùng An An biết, sợ họ lo lắng.

 

Lại càng không muốn nói cho hai anh của mình.

 

Hai anh trai cô hiểu rõ cô là người như thế nào.

 

Việc ngày hôm nay xảy ra, dù khi đó hai anh trai không có mặt tại thời điểm đấy nhưng lấy độ thông minh của hai anh, cô chắc chắn hai anh trai cô nhìn thấu trò này của cô.

 

Cho nên cô lại càng không dám nói.

 

Nếu hai anh trai cô biết cô vì tính kế người ta mà làm bản thân mình bị thương, chắc chắn sẽ đem cô quát cho một trận lại còn rất có thể để cô dưới tầm mắt 24/24.

Tần Phong thấy cô nghe lời, đưa ngón cái lên lau đi nước mắt vẫn vương trên mặt cô.

 

Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi đem Diễm Tinh ôm vào trong ngực.

Jason ngồi ở bên trên nhìn cảnh này, tai không nhịn được đỏ ửng, đem vách ngăn đẩy lên.

Diễm Tinh nãy giờ vốn không chú ý.

 

Tần Phong gặp cô lần nào cũng có những hành động như vậy, cô đã quen cho nên không có phản ứng gì nhiều.

 

Nhưng khi Jason kéo tấm che lên, lại tình cờ thấy được vành tai anh ta đỏ ửng, lúc này Diễm Tinh mới nhận thức được tư thế hiện tại của hai người có vẻ hơi thân mật quá mức.

 

Mặt Diễm Tinh nhanh chóng ửng đó, chống tay muốn thoát khỏi vòng ôm của Tần Phong.

 

Nhưng Tần Phong nhanh tay hơn, khi hắn thấy cô định ngồi dậy đã giữ chặt người cô, không cho cô cử động, trầm mặc lên tiếng: "Lưng bị đau, em còn nháo cái gì?"

Diễm Tinh ho nhẹ, hơi mất tự nhiên nói: "Anh thả em ra, em tự ngồi được!"

"Tôi đưa em đến Trừng Viên khám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-102.html.]

 

Từ đây đến Trừng Viên ít nhất mất 1 tiếng rưỡi, lưng em đau, không dựa vào ghế được, em chắc chắn muốn tự ngồi?" Tần Phong nhàn nhạt đáp, vòng tay hắn vẫn không nới lỏng.

Diễm Tinh nghe vậy rốt cuộc cũng yên lặng dựa vào người Tần Phong.

 

Đi đến bệnh viện với bộ dạng này, quả nhiên không tốt.

 

Đến Trừng Viên khám vẫn tốt hơn.

 

Cô biết bên người Tần Phong có bác sĩ giỏi, đằng nào cũng là khám bệnh, cô chọn nơi khám ít phiền phức nhất.

 

Mà cô không dựa được vào ghế, ngồi thẳng lâu cũng sẽ mỏi, dựa vào người Tần Phong là thoải mái nhất.

 

Cho nên Diễm Tinh rất biết điều ngoan ngoãn nằm trong n.g.ự.c hắn, mở đôi mắt to tròn nhìn ra cảnh vật ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, Diễm Tinh đã chìm vào giấc ngủ.

 

Tần Phong thấy cô gái nhỏ trong n.g.ự.c mình nhắm mắt, hơi thở đều đều hắn nhếch miệng.

 

Chỉnh lại tư thế để Diễm Tinh thoải mái nằm trong lòng hắn.

 

Sau khi điều chỉnh xong tư thế, hắn lại chăm chú nhìn Diễm Tinh.

 

Hồi lâu sau hắn bật cười, hôn lên tóc Diễm Tinh một cái sau đó hắn cũng ngả đầu ra sau nhắm mắt dưỡng thần.

 

Chỉ là vòng tay ôm Diễm Tinh lại chặt thêm một chút.

Khi Diễm Tinh tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lòng của Tần Phong, được hắn bế vào Trừng Viên.

 

Tần Phong cũng rất chú ý không động đến chỗ thắt lưng cô.

Thấy cô gái trong lòng m.ô.n.g lung nhìn xung quanh, Tần Phong cười nói: "Tỉnh rồi."

Diễm Tinh gật đầu để mặc hắn bế cô vào trong nhà.

 

Hắn bế Diễm Tinh thẳng một mạch lên căn phòng của cô ở Trừng Viên.

 

Trong phòng đã có một cô gái mặc áo blouse trắng, đeo kính cận nghiêm túc đứng đó.

 

Cô gái này nhìn rất thanh tú, lại trí thức, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ nhưng lại không khiến cô mất đi vẻ thanh tú.

 

Mà lại khiến cho người khác cảm thấy đây là điểm riêng biệt của cô ấy.

Cẩm Trúc thấy cô gái xinh đẹp trước mắt đang đánh giá mình, cô cũng mỉm cười đánh giá lại.

 

Lần trước đến khám cho vị này là lúc cô ấy đang hôn mê.

 

Ngày đó cô nhìn thôi cũng đạc cảm thán trên đời lại cô cô gái đẹp như vậy sao.

 

Hiện tại cô ấy không hôn mê, đôi mắt to tròn linh động kia lại khiến người khác càng mê đắm.

 

Giờ cô đã hiểu sao Tần Phong lại say đắm cô gái này đến thế.

 

Cô là con gái còn không nhịn được mà bị hút hồn vậy Tần Phong sao có thể cưỡng nổi.

Cẩm Trúc đến bên giường, đưa tay ra với Diễm Tinh, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Cẩm Trúc, bác sĩ riêng của Tần thiếu."

Loading...