Diễm Tinh thấy Cẩm Trúc thân thiện như vậy, cũng tươi cười nói: "Tôi là Triệu Diễm Tinh, cô cứ gọi tôi Diễm Tinh là được.
Còn chưa cảm ơn cô ngày hôm đó đã cứu tôi, cảm ơn cô." Diễm Tinh cũng đưa tay ra bắt tay Cẩm Trúc.
Cẩm Trúc mỉm cười, trong lòng có đôi phần ngạc nhiên.
Theo cô biết tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia được từ trên xuống dưới Triệu gia cưng chiều.
So về dung mạo, hiện tại Quách Ngọc cùng Quách Hân của Quách gia một người chiếm vị trí thứ nhất một người chiếm vị trí thứ hai.
Nhưng nếu nhìn vị Triệu tiểu thư này rồi, hai người đó còn phải thua một hai phần.
Còn học thức, cô cũng chưa tiếp xúc và cũng không thấy vị Triệu tiểu thư này có gì đặc biệt.
Có lẽ là vì Triệu tiểu thư chi thứ nhất bị bệnh từ bé, và được yêu chiều cho nên đối với cô chuyện đó không quan trọng.
Dù cô có không làm gì thì hai anh trai cùng Triệu thị có thể nuôi cô hết đời này, lại vẫn có thể tìm cho cô một người chồng tốt.
Có điều khi gặp, vị Triệu tiểu thư này lại không giống với tưởng tượng của cô.
Kể cả hai vị Quách Ngọc và Quách Hân kia có tiếng là dịu dàng lễ độ, nhưng trong con người vẫn ẩn chứa sự cao ngạo của vị tiểu thư sinh ra trong hào môn.
Nhưng trên người vị Triệu tiểu thư này, dù cao ngạo nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt như sao sáng trên trời có thể soi được hết vẩn đục của trần gian.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, người ta sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Kiêu ngạo từ xương tủy nhưng lại không mất đi tâm địa thuần lương, điều này e là trong giới thượng lưu, không ai có thể làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-103.html.]
Cho dù họ nói họ không chê người nghèo, nhưng thực chất những người nơi đây phân biệt tầng lớp rất rõ rệt, họ vẫn luôn có những ánh nhìn thiếu thiện cảm với người thấp kém hơn họ cho dù có che giấu đến thế nào đi chăng nữa.
Cẩm Trúc đối với Diễm Tinh thêm phần hảo cảm, cô quay sang nhìn Tần Phong nói: "Sao vậy, hôm nay cô...ấy lại gặp chuyện gì mà gọi tôi tới đây?" Cô suýt buột miệng nói là "cô gái nhỏ" nhưng nghĩ tới người ta còn chưa chấp nhận Tần Phong nha.
Cho nên cô kịp thời nuốt lại lời nói kia vào bụng, thay bằng từ khác.
"Lưng cô ấy bị đập vào bàn, hiện tại đang đau." Tần Phong không nhìn Cẩm Trúc một cái, nói sơ qua tình hình của Diễm Tinh.
Diễm Tinh cười cười: "Tôi không muốn đến bệnh viện tránh rắc rối, lần này nhờ cô rồi."
Cẩm Trúc gật đầu cười nhẹ với Diễm Tinh: "Không sao, tôi xem giúp cô." Nói xong cô lại quay sang Tần Phong, nhíu mày: "Anh phải ra ngoài tôi mới khám được cho cô ấy."
Tần Phong nghe vậy cau mày nhưng rốt cuộc cũng ra bên ngoài, để Cẩm Trúc ở lại xem cho Diễm Tinh.
"Làm phiền cô rồi." Diễm Tinh cười nhẹ, nằm xuống, có chút ngượng ngùng nói với Cẩm Trúc.
Cô bị thương không nặng, lại làm phiền đến bác sĩ riêng của thiếu gia Tần Gia.
Nếu để lộ chuyện này ra ngoài, người của Tần Gia không biết chừng sẽ muốn xé xác cô.
"Đừng ngại, tôi cùng anh ấy là anh em họ, cũng chơi với anh ấy từ bé.
Người anh ấy quan tâm, tôi cũng có chút tò mò.
Huống chi khi gặp cô tôi cũng cảm thấy có cảm tình.
Để tôi xem vết thương của cô nhé!" Cẩm Trúc thân thiện nói, tay nhẹ nhàng kéo khóa váy của Diễm Tinh xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Một đường kéo khóa váy xuống đến thắt lưng Cẩm Trúc mới dừng lại.
Nơi thắt lưng của Diễm Tinh có một vết bầm lớn, đã tụ máu.
Cẩm Trúc nhíu mày lấy từ trong bộ y tế của cô ra một lọ thuốc xoa bóp.
Cô bóp một chút lên say sau đó nhẹ giọng nói với Diễm Tinh: "Vết bầm của cô khá nặng đấy, giờ tôi xoa bóp để tan m.á.u bầm, sẽ đau đó, cố chịu nhé."
Diễm Tinh gật đầu, nhẹ nói: "Được!"
Cẩm Trúc nghe được lời của Diễm Tinh thì bắt đầu hành động.