Một lát sau, Mạn Nhu mới từ từ lên tiếng: "Cảm ơn anh!"
Tuấn Khải đang ngồi đọc tài liệu liền quay sang, khó hiểu nhìn Mạn Nhu.
Thấy ánh mắt của anh, Mạn Nhu cười nhẹ nói: "Cảm ơn vì đã đưa tôi về."
"Tôi thấy cô là bạn của em gái tôi nên mới đưa cô về." Tuấn Khải nghe vậy lại tiếp tục quay đầu nhìn tập tài liệu trong tay mình nói.
"Tôi nghe nói nhị thiếu Triệu gia là người không thích giao tiếp, cũng không quan tâm đến người khác.
Lần này quả thật là nhờ phúc của A Tinh nên tôi mới có diễm phúc được anh đưa về.
Có điều, cho dù là nhờ phúc ai thì lời cảm ơn này vẫn nên nói với anh." Mạn Nhu cười yếu ớt, tầm mắt cô lại một lần nữa đặt ở cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Tuấn Khải không kìm được nhíu mày một cái, quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình.
Mạn Nhu là một cô gái rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan, đôi môi đỏ mọng, là nét đẹp trong sáng.
Anh có mấy lần thấy cô cùng Diễm Tinh đi chơi, ngày đó trên người cô gái này toát lên vẻ tươi mới, tràn đầy sức sống.
Nhưng cô gái trước mặt anh bây giờ trên nét mặt không còn tươi vui chỉ thấy phảng phất một nỗi buồn vô hạn.
Khóe mắt cô còn vương một giọt nước mắt.
Tuấn Khải nhìn Mạn Nhu một chút, mới lấy từ bên cạnh mình một chiếc khăn giấy ra đưa cho cô, đều đều nói: "Có những thứ dù cô không muốn buông cũng phải buông.
Nếu đã không còn là của mình nữa, cố giữ chỉ khiến bản thân mệt mỏi thêm." Anh cũng biết sơ qua chuyện của Thẩm Tử Mặc và Giản Mạn Nhu.
Có lẽ do khi nãy, hình ảnh cô ngồi một mình trong bar Angel, hay là bây giờ bộ dáng đau khổ này của cô khiến anh sinh ra một tia không đành lòng nên mới mở miệng khuyên nhủ.
Nghe những lời này, hốc mắt Mạn Nhu lập tức chứa đầy nước mắt, cô cầm khăn giấy lau nước mắt cười chua xót nói: "Đúng là...không nên giữ nữa rồi."
Hai người giữ yên lặng cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà của Mạn Nhu.
Mạn Nhu xuống xe, nhìn người đàn ông ngồi trong xe cười nhẹ: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cũng cảm ơn những lời nói lúc nãy của anh."
Tuấn Khải gật đầu, lạnh nhạt nói: "Không có gì." Sau đó ra hiệu cho tài xế bên trên lái xe đi.
Mạn Nhu nhìn lên bầu trời, cười mỉm.
Cô uống rượu từ lúc trưa, hiện tại trời đã xẩm tối rồi, ánh mắt cô cũng lạnh theo bầu trời trên cao kia.
Mạn Nhu xoay người đi vào trong nhà, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo vốn có của mình.
Diễm Tinh cả buổi bận rộn với mẫu thiết kế của mình.
Lúc này Tiểu Mỹ cũng đã trở về Triệu gia.
Sau khi buổi lễ khánh thành ở Thẩm Thị kết thúc, cô liền bảo Tiểu Mỹ đến văn phòng thiết kế xem tiến độ bên Vy Vân và Vy Hân thế nào rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-107.html.]
"Tiểu thư, tiến độ thiết kế bên Vy Vân vẫn rất tốt.
Chỉ có một chuyện Vy Vân không dám tự mình làm chủ mà phải hỏi ý tiểu thư." Tiểu Mỹ cung kính nói.
"Việc gì vậy?" Diễm Tinh lúc này mới đặt hộp đá pha lê trên tay xuống, nhìn Tiểu Mỹ hỏi.
"Là việc tuyển người mẫu cho bộ sưu tập lần này của chúng ta ạ.
Trong giới đã truyền ra tiếng nói rằng thiết kế chính của Aline, Ali là Triệu Diễm Tinh.
Có lẽ vì tin tức này, cộng thêm mấy kì vừa rồi Ellie bị Aline đề ép và Triệu Đức Hải đứng một bên ngăn cản cho nên những người mẫu phù hợp với mẫu thiết kế của chúng ta không ai dám nhận lời làm người đại diện, còn những người đồng ý nhận lời thì lại không phù hợp với tiêu chí của chúng ta."
Diễm Tinh nhếch nhẹ khóe môi đỏ mọng: "Cái em cần chính là người phù hợp với bộ sưu tập lần này.
Những người đồng ý nhận làm người đại diện lần này chị giúp em ghi nhớ, những người không đồng ý cũng vậy.
Sắp tới, chúng ta sẽ mở thêm hãng hiệu trang sức thuộc Ellie, bên Gary vẫn ổn chứ?"
"Dạ, bên Gary vẫn ổn, những mẫu thiết kế trang sức đá quý đó của tiểu thư đều có thể ra mắt trong kỳ này." Tiểu Mỹ cười nói.
"Nếu không ai làm mẫu, vậy thì để em làm.
Em muốn cho họ thấy rốt cuộc làm đại diện cho Ellie chúng ta có lợi hơn, hay là nghe theo lời của Triệu Đức Hải có lợi hơn.
Còn về đội ngũ quay chụp, em sẽ nói với anh hai." Diễm Tinh cười cười, cầm hộp pha lê trong tay mình lên, tiếp tục cẩn thận tỉ kỷ gắn lên chiếc váy dạ hội.
Khóe môi, đuôi mắt đều ẩn chứa ý cười gian tà.
Sau đó Diễm Tinh nhíu nhẹ mày: "Một tháng nữa sẽ đến kỳ ra mắt bộ sưu tập, 2 tuần nữa em cùng Phong ca ca sang Mỹ.
Chắc chỉ đi 2-3 ngày thôi.
Chị giúp em sắp xếp thời gian chuẩn bị quay chụp, lần này không chỉ tung ra mẫu thiết kế trang sức mà lấy cả mẫu thiết kế thời trang em mới thiết kế.
Em sẽ quay chụp chúng cùng với đồ trang sức của em, sau đó đem đi bán đấu giá.
Những mẫu do chúng ta mang ra quay chụp lần này chỉ cần thiết kế một mẫu duy nhất, không cần thiết kế thêm mẫu nữa đâu." Ngừng một chút, cô nói tiếp.
"Khi em nói chuyện với anh hai về việc quay chụp xong, chị cũng đem tin Ellie và Hạo Tinh hợp tác ra ngoài cho em."
"Vâng tiểu thư." Tiểu Mỹ gật đầu.
"Tiểu thư, theo thông tin tôi điều tra được, hiện tại nhà thiết kế chính bên đó đã có trục trặc với Aline nữa rồi ạ, chúng ta có nên..."
Diễm Tinh nhướng mày, cười nhẹ: "Nếu vậy, chị giúp em sắp xếp một chút.
Em muốn đích thân gặp cô ấy nói chuyện."
"Dạ." Thấy Diễm Tinh không còn gì phân phó, Tiểu Mỹ cúi người đi ra bên ngoài.