Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-06-01 13:14:28
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diễm Tinh cười nhẹ: "Vương Lâm, có phải ông nghĩ rằng tôi còn trẻ, có thể dễ dàng qua mặt tôi?"
"Tiểu thư, tôi..." Vương Lâm không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận.
Lời nói của ông ta mắc kẹt trong cổ họng nói không được mà nuốt cũng không xong.
"Ông muốn biến Hạo Tinh thành của ông sao?" Biểu cảm trên mặt Diễm Tinh vẫn một bộ dáng tươi cười như vậy, mềm yếu giống như chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô bị tổn thương.
"Không ạ, tôi tuyệt đối không có ý đó." Vương Lâm sợ hãi kêu lên.
Diễm Tinh lúc này đã ngồi xuống chiếc ghế giám đốc của ông ta.
Cô nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt mình.
Bộ dáng so với lúc nãy khi vừa gặp cô thật khác một trời một vực.
Đáy mắt cô hiện lên sự khinh bỉ.
"Chiếc ghế giám đốc này, ông ngồi hơi lâu rồi thì phải!" Cô nhìn thẳng vào Vương Lâm, bàn tay lướt trên bàn, qua những tập tài liệu rồi dừng ở chiếc thẻ đen, miệng cười nhưng mắt không cười nói.
"Tiểu thư, tôi thật sự là chỉ có một lần này.
Mong tiểu thư tin tưởng, từ nay về sau tôi sẽ dốc sức cho tiểu thư." Vương Lâm nghe Diễm Tinh có ý muốn phế chức của ông ta, ông ta liền cuống lên nói.
Diễm Tinh không nói gì, tầm mắt vẫn dừng ở trên người ông ta, ánh mắt không có gì bất thường, không lạnh lẽo chỉ có ý cười nhàn nhạt.
Còn Vương Lâm, thấy Diễm Tinh không nói gì thì trong lòng sinh ra lo sợ.
Không phải thật sự muốn đem ông quẳng đi đấy chứ.
Sau khoảng 10 phút, Diễm Tinh mới đạm cười lên tiếng: "Vậy mong Vương đổng đừng làm tôi thất vọng nữa."
Nghe được câu này của Diễm Tinh, Vương Lâm giống như được đặc xá cả người mềm nhũn ngồi dưới đất không dám ngẩng cổ lên nhìn vị thiếu nữ trước mặt.
Chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Vâng ạ, tôi quyết không làm tiểu thư thất vọng."
"Chuyện nghệ sĩ mới của công ty vừa rồi, mong rằng Vương đổng sẽ đưa ra giải quyết ổn thỏa."
"Chắc chắn ạ, sẽ giải quyết ngay trong ngày hôm nay ạ." Vương Lâm gật đầu như mổ thóc nói.
"Vậy được rồi, hôm nay đến đây chỉ muốn nói với Vương đổng mấy chuyện này thôi.
Không có chuyện gì nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Diễm Tinh nghe được đáp án mình mong muốn, từ chiếc ghế giám đốc đứng lên nhẹ giọng nói.
"Vâng ạ, để tôi tiễn tiểu thư ạ." Vương Lâm thấy Diễm Tinh muốn về, ngay lập tức đứng dậy khom người nói.
Diễm Tinh lắc nhẹ đầu: "Không cần, tôi không thích quá phô trương.
Vương đổng nên tập trung vào công việc của mình đi.
À, còn một chuyện, từ nay về sau mọi hoạt động của Hạo Tinh, tôi sẽ trực tiếp quản lý.
Cho nên, Vương đổng, số tiền ông nhận được từ việc làm ăn kia.
Tôi thấy rất chướng mắt, nên giải quyết cho tốt, đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai.
Cũng đừng nghĩ làm thế nào để qua mặt được tôi, vì như vậy sẽ khiến ông càng thảm hơn đấy." Cô đi đến trước mặt Vương Lâm, chỉnh lại chiếc áo vest vừa rồi vì ông ta quỳ có hơi lệch đi.
"Tôi đã biết ạ." Vương Lâm toát mồ hôi hột nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mặt da gà một lần nữa dựng lên.
Diễm Tinh lúc này mới đi ra ngoài, từ nãy đến giờ trên gương mặt cô vẫn phảng phất nắng xuân, không chút tức giận.
Thấy Diễm Tinh đã đi, Vương Lâm lúc này mới ngồi bệt xuống dưới sofa, thở gấp mấy hơi.
Thật đáng sợ, quá đáng sợ.
Bây giờ ông ta mới chân chính nhận thức được cái gì gọi là sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-131.html.]
Hóa ra, sát khí không phải chỉ có trong ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao, không cần phải tỏa ra bốn phía.
Mà sát khí cũng có thể nằm trong gió xuân dào dạt, mà loại này còn đáng sợ hơn nằm trong lớp băng dày rất nhiều.
Ở một khoảnh khắc ông ta cảm nhận rõ ràng rằng, thiếu nữ tươi cười vô hại trước mặt ông ta động sát tâm, còn là nhắm thẳng vào ông ta.
Hóa ra cô gái trẻ này cái gì cũng biết.
Nhưng cái gì cũng không nói, đợi đến khi nắm được điểm yếu của ông ta rồi mới bắt đầu ra tay.
Ông ta còn tưởng rằng mình thông minh, làm gì cũng không ai biết.
Hóa ra chính bản thân lại rơi vào bẫy của người ta từ lâu rồi.
Nghĩ đến những điều Diễm Tinh vừa nói, Vương Lâm xốc lại tinh thận lồm cồm bò dậy bắt đầu xử lý công việc.
Ông ta biết, từ bây giờ ông ta sẽ không có những khoảnh khác an nhàn như nửa tiếng trước nữa rồi.
Vị chủ nhân thật sự đã trở về, nếu ông ta còn không chăm chỉ làm việc, chắc chắn chủ nhân có khuôn mặt như tiên hạ phàm kia sẽ đá ông ta đi không chút thương tiếc.
Diễm Tinh ra bên ngoài, ý cười mới dần thu lại, trên mặt viết rất rõ mấy chữ: "Mất hứng."
"Tiểu thư, thứ cho thuộc hạ hỏi chuyện vượt quá khuôn phép ạ." Tiểu Mỹ đi bên cạnh Diễm Tinh, đến khi vào thang máy mới nói.
"Chị cứ hỏi đi." Diễm Tinh gật đầu.
"Sao tiểu thư lại tha cho ông ta ạ? Nếu có một lần ông ta chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Tiểu thư không lo ông ta tiếp tục phạm sai lầm sao ạ?"
Diễm Tinh cười cười, lắc đầu: "Em chính là muốn ông ta phạm sai lầm.
Lần này đến, em chỉ muốn cảnh cáo, không muốn làm mọi chuyện quá mức.
Nhưng cũng phải để cho người khác biết em không phải quả hồng mềm để tùy ý người khác nắn bóp.
Vương Lâm nếu là người thông minh, vậy tốt nhất nên biết rõ chủ nhân thật sự của ông ta là ai.
Người trả lương cho ông ta là ai, và ai hiện tại đang nắm rõ điểm yếu của ông ta, cho nên ông ta phải an phận mà sống và làm việc cho em.
Còn không biết điều, em cũng không ngại tiễn ông ta một đoạn."
Tiểu Mỹ nghe vậy xong rốt cuộc đã hiểu ra.
Đôi khi thay một người mới vào chưa chắc đã bằng nắm chặt người cũ trong tay.
Vương Lâm bị tiểu thư nắm chặt đồng nghĩa với việc từ nay ông ta sẽ phải làm việc cho tiểu thư.
Với người như vậy, sai bảo sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một người mới.
Họ sẽ phải tốn công sức điều tra lại từ đầu.
"Tôi đã hiểu rồi ạ." Tiểu Mỹ cười nhẹ nói.
Diễm Tinh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta đến chỗ ông nội em một chút.
Buổi chiều sẽ về nhà, em còn mấy đồ cần phải mang theo.
Chị cũng cần chuẩn bị đồ đạc mà, dù chúng ta đi ít ngày nhưng thứ cần mang thì vẫn phải mang chứ.".