Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-06-09 07:08:12
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sao có thể để mọi người lo lắng chứ, khéo khi chốc nữa liền có tin cậu ấy tỉnh lại thì sao." Khóe miệng Diệu An miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói.

Diễm Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Lúc nãy cậu định nói gì với tớ vậy? Trước lúc vào thăm Nhu Nhi ấy."

"À, không có gì đâu." Diệu An lắc đầu, hiện tại không phải lúc nói đến chuyện đó.

Diễm Tinh thấy Diệu An không muốn nói cũng không hỏi nữa liền nói sang chuyện khác.

 

Hai tiếng sau, xe của Tuấn Khải dừng trước cửa quán cafe.

 

Diễm Tinh và Diệu An lên xe, đi đón cha mẹ Triệu.

Tuấn Khải cũng không hỏi nhiều đến tình hình của Mạn Nhu.

 

Mấy ngày nay tình trạng của Mạn Nhu ra sao anh đều nắm được.

 

Huống hồ nhìn vẻ mặt em gái cũng biết rằng đến hiện tại không được lạc quan mấy.

Ba người ngồi trong xe không nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng mới nói một câu.

 

Rất nhanh xe đã đến trước sân bay.

 

Tuấn Khải cùng Diễm Tinh và Diệu An xuống xe.

Chỉ một chút sau đã thấy cha mẹ Triệu đi đến, trong tay cha Triệu còn đang kéo theo một cái vali.

 

Diễm Tinh nhìn thấy cha mẹ mình trong lòng buông lỏng không ít, chạy đến ôm chặt lấy hai người.

 

Thật ra sau chuyện của Mạn Nhu, trong lòng cô lại nảy sinh sợ hãi.

 

Kiếp trước Nhu Nhi cũng là bị đ.â.m mà thiệt mạng, kiếp này tốt hơn một chút nhưng hiện tại cậu ấy có thể tỉnh lại hay không vẫn chưa biết.

 

Cô sợ, cha mẹ mình sẽ lại gặp chuyện, cho nên lần này cha mẹ đi xa, trong lòng cô có một tảng đá đè nặng.

 

Hiện tại ôm lấy cha mẹ, trong lòng Diễm Tinh mới thở phào.

 

Cô phải tìm cách nhanh nhất khiến Triệu Đức Hải ngã đài.

 

Còn phải nhất kích nhất trúng, như vậy chuyện kiếp trước mới không xảy ra.

"A Tinh hôm nay lại dính người như vậy." Triệu Chính vuốt tóc con gái ôn nhu nói.

"A Tinh nhớ cha mẹ mà~" Diễm Tinh ngọt giọng lên tiếng, khiến cả Triệu Chính và Ngô Giai Ý cười lên.

"Cha mẹ không nhớ A Tinh sao?" Diễm Tinh bĩu môi, uất ức nhìn cha mẹ mình.

 

Giống như nếu thật sự nói không nhớ cô sẽ khóc cho họ xem.

Ngô Giai Ý cười khẽ véo má con gái một cái dịu dàng nói: "Nào có, sao có thể không nhớ A Tinh được.

 

Con xem, cha mẹ mang về nhiều quà cho con lắm."

Nghe vậy Diễm Tinh liền mỉm cười đứng thẳng dậy nói: "Cha mẹ, hôm nay An An cũng đến đón cha mẹ cùng con nha." Cô kéo Diệu An đang đứng cười đằng sau ra.

 

Diệu An cũng thuận thế gọi: "Chú Triệu, cô Triệu ạ."

"An An cũng đến sao, cháu có lòng rồi.

 

Đến đây cô xem, một thời gian không gặp, lại xinh ra rồi." Ngô Giai Ý cười cầm tay Diệu An nói.

"Cô quá khen rồi, cháu sẽ ngượng đó ạ." Diệu An mỉm cười nhìn Ngô Giai Ý.

"An An lớn lên đúng là càng ngày càng đẹp rồi.

 

Như vậy cửa nhà chắc chắn sẽ bị đạp đổ mất." Triệu Chính bên cạnh vợ cũng nói.

"Dạ, cháu chưa vội đâu.

 

Cháu còn muốn làm phù dâu cho A Tinh nữa." Diệu An xấu hổ nói.

"Cha mẹ, thấy em gái có phải quên mất con không.

 

Con giống tài xế lái xe thôi có đúng không?" Lúc này thanh âm của Tuấn Khải từ đằng sau truyền đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-175.html.]

"Tên nhóc con, lớn rồi còn muốn tranh giành với em gái, còn không đứng đắn lên." Triệu Chính ngẩng đầu nhìn con trai trách móc.

"Lớn? Con với A Tinh là anh em sinh đôi đấy, con thì lớn hơn em ấy được bao nhiêu." Tuấn Khải bĩu môi nói.

 

Dù ngoài miệng anh như vậy nhưng thật ra trong lòng cũng thầm gật đầu.

 

Nhìn anh với A Tinh có ai nói hai người bọn họ bằng tuổi đâu chứ.

Diễm Tinh và Tuấn Khải hồi bé có đến 6 phần giống nhau.

 

Nhưng càng lớn nhan sắc của hai người lại đi theo những chiều hướng khác.

 

Nếu nói Diễm Tinh lớn lên ngọt ngào trong sáng thì Tuấn Khải lại có phần nam tính mạnh mẽ.

 

Nói chung gương mặt hiện tại của hai người mọi người nhìn có thể biết là anh em nhưng lại không nghĩ họ là sinh đôi.

 

Chắc cũng tại chiều cao cùng gương mặt trải đời hơn của Tuấn Khải nên họ mới nghĩ vậy.

Triệu Chính từ chối cho ý kiến đối với Tuấn Khải.

 

Với đứa con trai này, ông nói không lại.

"Được rồi, cha mẹ cũng nhớ Khải Nhi." Ngô Giai Ý cười đi đến cạnh con trai mình ôm một cái nói.

Tuấn Khải thấy mẹ như vậy cũng cười nhẹ: "Con chỉ đùa một chút thôi.

 

Thời gian không còn sớm nữa, để con đưa cha mẹ về nhà." Tuấn Khải cũng dang tay ôm mẹ một cái nói.

"Được." Triệu Chính gật đầu.

 

Nói rồi, Tuấn Khải cất vali vào cốp xe sau đó lên xe trở về nhà.

Ngồi trên xe Ngô Giai Ý cũng đã biết tin của Mạn Nhu, bà thở dài một hơi nói: "Đứa bé Mạn Nhu này số cũng thật khổ."

"Ngày mai mẹ sắp xếp thời gian đến thăm Nhu Nhi xem sao." Bà quay sang Diễm Tinh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô tiếp tục nói.

"Hai đứa đấy, đây cũng là một bài học.

 

Về sau có đi đâu cũng nên nói với cha mẹ một tiếng, nhất là đi vào ban đêm, phải có người đi cùng.

 

Có biết không?" Diễm Tinh và Diệu An đều gật đầu thưa "Vâng." Họ biết Ngô Giai Ý lo lắng cho họ.

 

Ở trong thế giới hào nhoáng này có quyền hơn người khác, có tiền hơn người khác nhưng mạng sống lại giống như một đường chỉ mỏng.

 

Chỉ cần không cẩn thận một chút thì liền có thể xảy ra chuyện.

Cũng giống như cha mẹ cô kiếp trước vậy....

Diễm Tinh nghĩ đến điều đó tay càng nắm chắt tay mẹ mình hơn.

 

Giống như chỉ có vậy cô mới cảm nhận được cha mẹ hiện tại vẫn còn bên cạnh cô, trong lòng mới phần nào yên tâm.

Khi Diễm Tinh vừa về đến nhà chẳng mấy chốc Hạo Hiên cũng từ tập đoàn trở về.

 

Diệu An hôm nay ở lại nhà Diễm Tinh ăn tối.

 

Hai cô còn muốn tối vào xem Mạn Nhu một chút.

Diệu An cùng Mạn Nhu thường xuyên đến đây chơi cho nên rất quen thuộc.

 

Trong nhà còn để một phòng khách riêng cho hai cô gái nhỏ.

 

Ăn uống xong xuôi đã là 8 giờ tối.

 

Diễm Tinh cùng Diệu An nghỉ ngơi một chút sau đó đến bệnh viện, Tuấn Khải lái xe chở hai cô đi.

 

Vừa lên đến tầng cao nhất các cô đã thấy Giản lão gia cùng Giản phu nhân ngồi bên ngoài.

 

Giản phu nhân còn đang dựa vào lòng Giản lão gia mà khóc.

 

Trong lòng hai cô gái đột nhiên có dự cảm xấu quay đầu nhìn nhau, sau đó mới nhấc chân đi tiếp.

Loading...