Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-06-09 12:06:30
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diễm Tinh tròn mắt, rướn người lên hỏi: "Cô ta đắc tội gì với anh?"

"Không có gì, anh tự giải quyết được."

Thấy anh hai mình không chịu nói, Diễm Tinh càng tò mò.

 

Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến người không để ý chuyện gì như anh hai mà cũng phát hỏa đến bậc này.

 

Trong lòng Diễm Tinh thầm cảm thán.

 

Chu Thiên Ân quả nhiên là thiên tài, khiến cho ai ai gặp cô ta cũng thấy ghét.

Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh cùng Diệu An vào thăm Mạn Nhu.

 

Thấy bạn mình đã được chuyển ra bên ngoài phòng kính, hai cô gái vô cùng vui mừng.

 

Cả hai đều ý tứ chưa nhắc đến chuyện vì sao Mạn Nhu bị tai nạn vội.

 

Nhưng các cô không nhắc, không phải Mạn Nhu sẽ không nói.

 

Hỏi chuyện trong chốc lát Mạn Nhu đã đem sự tình ngày đó ra kể cho hai cô nghe.

Mạn Nhu sau khi tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ một hồi mới nhận thức được rõ tình hình hiện tại của bản thân.

Cô cũng biết được người đưa cô vào viện là Tuấn Khải.

 

Mạn Nhu cười nhẹ, khi nào ra viện phải hảo hảo nói lời cảm tạ với cậu ấy.

Nhớ lại ngày đó, cả người Mạn Nhu không khỏi phát ra khí lạnh.

 

Bên người cô, có kẻ phản bội! Lại còn là người thân cận cô nhất, điều này không khỏi khiến Mạn Nhu đau lòng.

 

Nhưng cô không muốn để cha mẹ lo lắng, mà cha mẹ hiện tại hình như cũng chưa muốn nhắc chuyện đó với cô cho nên Mạn Nhu tạm thời không nói mà nằm tĩnh dưỡng.

Đến sáng hôm sau khi nhìn thấy hai người bạn thân của mình vào, Mạn Nhu mới đem chuyện này nói lại một lượt từ đầu đến cuối.

Nếu để kể, thì phải kể từ chuyện Thẩm Tử Mặc và cô chia tay.

 

Sau khi chia tay hắn một thời gian, Mạn Nhu thật sự đã tự ép buộc bản thân mình quên hắn ta.

 

Nhưng tình cảm đó, không phải cô muốn ép là ép.

 

Lúc đó đang là lúc hai tập đoàn Triệu thị và Giản thị bắt tay để cùng đấu thầu mảnh đất của chính phủ kia.

 

Cô vì muốn tìm việc gì đó để bản thân quên đi chuyện của Thẩm Tử Mặc cho nên đã theo cha đến Triệu thị để bàn chuyện hợp tác.

Ngày đó người tiếp cha cô bà cô là Triệu Tuấn Khải.

 

Cũng từ ngày đó, mối quan hệ của hai người họ có tiến triển hơn, giống như bạn bè vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-177.html.]

 

Cô chơi với Diễm Tinh từ bé, đối với anh cả của cậu ấy thì không có cơ hội tiếp xúc nhiều vì anh ấy lớn hơn các cô quá nhiều tuổi.

 

Lúc các cô sinh ra anh ấy đã gánh trên vai trọng trách nặng nề của gia tộc, rất hiếm khi lộ mặt.

 

Chỉ có Triệu Tuấn Khải cùng tuổi với Diễm Tinh nên các cô có tiếp xúc nhiều hơn một chút, ít nhất là 2 năm tiểu học và trung học.

 

Lớn thêm một chút thì Tuấn Khải nhảy lớp, không còn học chung khối với các cô nữa số lần tiếp xúc ít hơn nhưng cũng không phải quá ít.

 

Cho nên cũng coi như quen biết nhiều hơn so với người khác.

 

Tuấn Khải thấy tâm trạng của cô có vẻ tệ nên mở miệng khuyên nhủ cô vài câu.

 

Sau đó cô cũng không hiểu vì sao mối quan hệ của hai người họ trở nên tốt hơn.

 

Anh thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở cô công việc, cũng chỉ điểm cho cô rất nhiều.

 

Khiến cho Mạn Nhu dần dần quên đi Thẩm Tử Mặc, khi cô nhớ đến tên đó, tim cô đã không còn đau nữa.

Nhưng một ngày, Thẩm Tử Mặc đến tìm cô trong bộ dạng say khướt.

 

Anh ta đứng trước cửa nhà cô kêu gào khiến cô không thể không xuống gặp.

 

Đứng trước mặt cô Thẩm Tử Mặc bộ dáng thống khổ, hai tay bóp lấy vai Mạn Nhu nói: "Nhu Nhi, anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi.

 

Chúng ta quay lại được không em?"

Mạn Nhu cười khẩy một tiếng nói: "Thẩm Tử Mặc, chúng ta chấm dứt rồi."

"Anh biết em vẫn chưa quên được anh, em chỉ đang giận dỗi với anh mà thôi, em chỉ muốn anh xuống nước xin lỗi em.

 

Được, em thắng rồi, anh xin lỗi em vậy đã được chưa? Chúng ta quay lại như ngày xưa nhé, anh hứa anh sẽ không để em phải khóc hay đau..." Thẩm Tử Mặc nói, nhưng còn chưa nói xong Mạn Nhu đã ngắt lời: "Anh đừng giả vờ say nữa, đứng thẳng lên đi."

Thẩm Tử Mặc nghe vậy, cả người cứng lại trong phút chốc.

 

Anh nhìn Mạn Nhu, thấy trong mắt cô không có tia tình ý chỉ có thản nhiên.

 

Anh ta biết mình không diễn trò được trước mặt cô nữa, đứng thẳng người dậy, khổ sở nói: "Sao em biết được?"

"Bởi vì, trong suốt những năm qua, mỗi một lần anh say tôi đều đến chăm sóc anh.

 

Cho nên bộ dáng của anh khi say như thế nào tôi đều biết rất rõ." Mạn Nhu bình thản trả lời, tròng mắt cô một gợn sóng cũng không có, giống như cuộc nói chuyện này là cuộc nói chuyện giữa hai người xa lạ.

Thẩm Tử Mặc bị câu nói của Mạn Nhu làm cho ngạc nhiên, anh ta nhìn chằm chằm gương mặt cô không nói nên lời.

"Bất ngờ lắm đúng không? Mỗi lần anh nói dối tôi là anh có việc ở tập đoàn nhưng thật ra là anh đi chơi với đám bạn của anh tôi đều biết cả.

 

Mỗi lần như vậy là một lần tôi thấy anh say mèm trở về.

Loading...