Điều buồn cười là anh không hề hay biết người đã chăm sóc anh suốt những đêm đó là ai.
Nhưng anh có biết vì sao tôi vẫn im lặng coi như không biết gì không? Vì khi đó tôi yêu anh.
Tôi ngu ngốc yêu anh như vậy, chỉ mong anh có thể hồi đáp tôi, mong đến một ngày anh hiểu được tấm lòng của tôi." Mạn Nhu tiến đến gần Thẩm Tử Mặc, từng lời của cô như cứa vào tim anh ta.
Anh ta rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra được anh ta đã tự tay đẩy cô ra xa, tự tay đẩy người con gái ấy cách xa khỏi mình.
"Nhu Nhi..." Thẩm Tử Mặc thì thầm gọi, giống như anh vẫn từng gọi cô, nhu tình như vậy.
Mạn Nhu cười nhẹ: "Nhưng Tử Mặc à, chúng ta hiện tại đã không thể như vậy nữa rồi.
Tôi cũng muốn tìm một người yêu tôi, một người biết trân trọng tôi.
Khi các bạn tôi biết tôi thích anh, các cậu ấy đều khuyên tôi nên buông bỏ.
Tôi biết chứ, tôi biết bản tính của anh nhưng tôi vẫn lao vào với mong muốn nho nhỏ rằng một ngày nào đó anh sẽ vì tôi mà thay đổi bản tính.
Bạn tôi nói nếu anh không thay đổi thì tôi sẽ ra sao.
Tôi nói với bạn tôi rằng tôi không hối hận, không hối hận vì đã cố gắng theo đuổi một người.
Đến hiện tại tôi cũng không hề hối hận vì quyết định của mình, không hối hận khi đã để anh bước vào một phần cuộc sống thanh xuân của tôi.
Nhưng mà...cuộc sống sau này, tôi không muốn có anh bên cạnh nữa.
Chúng ta, bạn cũng đừng làm nữa, hãy như những người xa lạ có biết một chút về nhau mà thôi.
Như vậy, là tốt nhất cho cả hai rồi." Cô nhẹ nhàng nói ra những lời đó, cô thật sự....buông bỏ người đàn ông này rồi.
"Nhu Nhi, em thật sự phải tuyệt tình như vậy à?"
Mạn Nhu nhếch môi: "Tuyệt tình? Tôi tuyệt tình thật sao? Nếu thật sự như vậy, tôi rất hài lòng về kết quả này."
"Em thật sự không muốn quay lại với anh sao?" Thẩm Tử Mặc bước lên, ôm lấy Mạn Nhu.
Cô cảm giác như bàn tay đó muốn bóp nát lấy eo mình.
Mạn Nhu nhíu mày: "Đúng vậy.
Bỏ tay ra.
Chu Thiên Ân còn đang chờ anh đấy."
Thẩm Tử Mặc nghiến răng, rốt cuộc cũng buông Mạn Nhu ra đi mất.
Hai người không biết rằng đoạn đối thoại đó đã bị Chu Thiên Ân bắt gặp được.
Cô ta nhân cơ hội Thẩm Tử Mặc và Mạn Nhu chia tay rồi leo lên giường của anh ta.
Dùng mọi thủ đoạn nhưng chỉ lúc động tình anh ta mới cho cô sắc mặt hòa hoãn một chút.
Nhưng cô ta không muốn, mỗi lần trên người cô ta, Thẩm Tử Mặc như đang nhớ đến một người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-178.html.]
Điều đó khiến Chu Thiên Ân có cảm giác cô ta chỉ là người thay thế mà thôi.
Mấy hôm nay cô ta đều cho người theo dõi Thẩm Tử Mặc.
Biết anh đến quán bar chơi đùa với tiếp rượu ở đó.
Mỗi một lần biết là một lần cô ta cho người xử lý nhân viên tiếp rượu đó.
Nhưng đến ngày hôm nay người cô ta thuê nói rằng anh ta đến gặp Giản Mạn Nhu.
Ngay lập tức Chu Thiên Ân cũng đến, và nghe được cuộc đối thoại kia.
Cô ta hận Giản Mạn Nhu, hận Giản Mạn Nhu đã cướp đi thứ của cô ta.
Tại khoảnh khắc đó, trong đầu Chu Thiên Ân nảy ra một chủ ý đáng sợ.
Mạn Nhu mấy ngày sau vẫn như bình thường như đến ngày bị tai nạn, cô nhận được tin nhắn của người thân cận tên Nhật Hà.
Cô ấy là người đã đi theo Mạn Nhu 5 năm nay.
Cô ấy nói rồi hôm đó có chuyện muốn nói với Mạn Nhu, nhắn Mạn Nhu đến điểm hẹn.
Mạn Nhu với cô ấy vô cùng tin tưởng nên không để ý gì mà đến đó.
Ai ngờ đâu, hóa ra người cô tin tưởng lại đ.â.m cho cô một nhát d.a.o thật đau.
"Nhật Hà...Hai cậu giúp tớ tìm cô ấy nhé." Mạn Nhu vì còn yếu, giọng nói không có mấy sức lực.
"Được, tớ sẽ giúp." Diễm Tinh gật đầu nói.
"A Tinh, An An ngày hôm đó tớ nghe thấy hết đấy!" Mạn Nhu cười nhìn Diễm Tinh.
"Hả?" Diễm Tinh và Diệu An đồng thời nhíu mày không hiểu.
"Ngày cậu vào nói chuyện với tớ trong phòng kính đằng kia.
Tớ nghe được hết đấy, chỉ là không thể mở mắt để trừng cậu được thôi.
Cả An An nữa, hai cậu nói gì tớ đều biết đó.
Một người đến nói tớ xấu một người đến dọa đánh tớ.
Hai người đối xử với bạn thân và cũng là một bệnh nhân như vậy à?" Mạn Nhu trừng mắt nhìn hai cô bạn.
Diễm Tinh và Diệu An ngay lập tức cong khóe miệng ngồi nói chuyện với nhau, coi như không nghe thấy lời Mạn Nhu vừa nói.
"Hai người...muốn chọc tớ tức đến ngất đi lần nữa có đúng không." Mạn Nhu nhìn hai cô đang hăng say nói đằng kia hiền hòa lên tiếng.
"Nhu Nhi, bọn tớ chỉ muốn kích thích cậu tỉnh dậy mà thôi.
Cậu phải hiểu chứ." Diệu An cười gượng nói.
Biết thế ngày đấy cô đã không nói như vậy, hiện tại bị ghi thù rồi.
"Ha Ha, kích thích kiểu đó à." Mạn Nhu vẫn không buông tha.
"Hai cậu, đợi tớ ra viện xem.
Chắc chắn tớ sẽ cho hai cậu biết tay." Mạn Nhu nghiêm mặt nói..