Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-06-10 13:17:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diễm Tinh b.ắ.n s.ú.n.g đến gần trưa mới dừng.

 

Cô lấy khăn chấm mồ hôi đang chảy dọc theo khuôn mặt của mình.

 

Dù hiện tại đang mùa đông, nhưng khi tập trung vào việc b.ắ.n s.ú.n.g này cô lại có cảm giác hơi nóng.

 

Bình thường cô biết như vậy nên khi tập b.ắ.n s.ú.n.g đều cởi bớt áo khoác ngoài ra.

 

Nhưng hôm nay có Tần Phong ở đây lại nhớ đến những lời nói sáng nay, cô không tiện cởi áo khoác.

 

Nhìn sang bên này, thấy Tần Phong không để ý, Diễm Tinh lén kéo khóa áo khoác xuống một chút.

Tần Phong ngồi một bên vừa xem Diễm Tinh b.ắ.n s.ú.n.g vừa làm việc.

 

Thấy cô đã dừng b.ắ.n hắn mới ngẩng đầu lên.

 

Vừa lúc nhìn thấy hành động này của cô yết hầu hắn hơi chuyển động.

 

Da cô vốn trắng, hiện tại vì nóng khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé.

 

Tay nhỏ nâng lên lau những giọt mồ hôi trên mặt.

 

Lúc này Tần Phong nhìn vào mắt khiến cả người hắn nóng lên.

"Tập xong rồi." Tần Phong ho nhẹ một tiếng nói, giọng nói còn có chút khàn khàn.

"Vâng."

Diễm Tinh gật đầu nói.

"Tập xong rồi vào nhà thôi, ở ngoài này dễ bị lạnh." Hắn đứng dậy đi đến cạnh Diễm Tinh, cầm lấy cái khăn màu trắng từ tay cô, để xuống bàn.

 

Cũng thuận tay kéo lại khóa áo khoác cho cô.

Diễm Tinh mặt vừa bình thường bị hành động này của hắn làm cho lại ửng hồng lên một chút.

 

Cô lùi ra đằng sau cười nói: "Em tự làm được.

 

Chúng ta vào thôi." Nói xong cô tự kéo lại khóa sau đó bước đi.

Thấy hành động né tránh này của cô, đáy mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lẽo.

"Đi thôi Phong ca ca." Diễm Tinh thấy Tần Phong đứng bất động, cô quay lại cười nói.

Tần Phong nhìn cô cuối cùng cũng đi theo.

Diễm Tinh và Tần Phong vào nhà sau đó ăn trưa.

 

Ngồi trên bàn ăn, Diễm Tinh cảm giác áp suất trong không khí có chút thấp.

 

Cô nặn ra một nụ cười, tìm đề tài để nói.

"Phong ca ca, hôm nay em tập có ổn không?"

"Không tồi." Tần Phong ngẩng đầu lên nhìn cô, không biểu cảm nói.

Diễm Tinh cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"A Tinh." Tần Phong nhìn cô trầm giọng gọi.

"Dạ?" Diễm Tinh đáp một tiếng.

"Hôm nay em giống như đang trốn tránh tôi!" Đôi mắt Tần Phong lúc này hiện lên chút lửa giận, nhưng gương mặt hắn vẫn như bình thường.

Trong lòng Diễm Tinh rơi lộp bộp, Tần Phong quá nhạy cảm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-181.html.]

Hắn nhìn thấu hết tâm tư của cô.

"Đâu có." Diễm Tinh dài giọng, che giấu chút sợ hãi trong lòng.

"Thật không?" Tần Phong nhíu mi nhìn cô.

"Thật mà ạ." Diễm Tinh gật đầu khẳng định.

"Vậy đến đây." Nghe cô nói vậy, mày Tần Phong nhướng lên, chỉ vị trí bên cạnh mình nhìn Diễm Tinh nói.

Diễm Tinh ngẩn người, đây là đang có ý gì? Trong lòng cô dâng lên cảm giác phòng bị, cô cười gượng nói: "Em còn đang ăn dở mà."

Cô vừa dứt lời, Tần Phong đã hướng đến nhà bếp gọi người.

 

Chỉ trong mấy giây, một người giúp việc từ phòng bếp đi ra cúi thấp đầu nói: "Thiếu gia, tiểu thư có gì căn dặn ạ?"

"Từ nay về sau, chuyển bát đĩa ăn của cô ấy đến vị trí này, bây giờ làm luôn đi." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cô, ý nói "Còn không mau lại đây ngồi."

Diễm Tinh biết có cự tuyệt cũng không được, cô đứng dậy, chậm rãi đi đến vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống, bộ bát đũa của cô cũng được chuyển ngay ngắn đến đây.

 

Diễm Tinh vừa ngồi xuống đã có một bàn tay chế trụ sau eo cô.

 

Cả người bị Tần Phong kéo đến cạnh hắn, bốn mắt nhìn nhau.

 

Cô nhìn thấy trong đôi mắt sắc bén đó có sự bá đạo trước nay chưa từng thấy.

Tần Phong cong môi nhìn người con gái trong n.g.ự.c mình nói: "Tốt nhất là em đừng trốn tránh tôi."

Trong lòng Diễm Tinh run lên, cất giọng nhè nhẹ: "Sẽ không."

"Ăn cơm đi." Nghe Diễm Tinh nói vậy, Tần Phong mới buông tay khỏi eo cô, để cô ngồi thẳng dậy tiếp tục ăn cơm, bản thân hắn thì nhìn chằm chằm cô.

 

Nhưng lúc này Diễm Tinh nuốt sao nổi nữa, bị hắn nhìn đến cả tóc gáy cũng dựng lên.

 

Ăn qua loa thêm mấy miếng cô buông đũa, cười tự nhiên nhất có thể nói: "Em ăn xong rồi, em ra ngoài trước." Nói xong chưa đợi hắn đồng ý cô đã đi nhanh ra bên ngoài, giống như đằng sau cô là yêu ma quỷ quái sắp tìm đến.

Tần Phong nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, chút sau mới tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Buổi chiều hôm đó, Diễm Tinh tiếp tục luyện tập.

 

Nhưng may mắn rằng Tần Phong có việc nên hắn ở trên thư phòng, không có hắn ở đây khiến cô thoải mái hơn không ít.

Diễm Tinh tập b.ắ.n đến tận lúc trời xẩm tối mới dừng.

 

Cô buông s.ú.n.g xuống, xoay xoay cổ tay có chút mỏi của mình rồi quay người bước đi vào trong nhà.

 

Nhìn một vòng, không thấy Tần Phong đâu hình như công việc của hắn vẫn chưa xong.

 

Diễm Tinh hơi do dự nhìn lên tầng, cô có nên lên chào hắn một tiếng rồi về không nhỉ?

Nghĩ một chút, cuối cùng Diễm Tinh xoay người vào phòng ăn.

 

Thấy dì Trần đang dọn dẹp trong đó, cô lên tiếng: "Dì Trần."

"A Tinh luyện tập xong rồi sao? Có muốn uống nước ép không?" Dì Trần nghe tiếng gọi từ đằng sau liền dừng lại động rác trong tay cười hỏi.

"Dạ không, cháu còn có chút việc nên muốn về nhà.

 

Phong ca ca còn đang làm việc trên thư phòng ạ?" Diễm Tinh lắc đầu cười nói.

"Đúng vậy, hình như là chuyện quan trọng đến giờ dì vẫn chưa thấy nó đi ra." Dì Trần nhìn lên tầng gật đầu.

"Vậy cháu về trước đây ạ.

 

Cháu không muốn làm phiền anh ấy, chốc nữa dì giúp cháu nói với Phong ca ca một tiếng dì nhé." Diễm Tinh tươi cười nói.

 

Nghe thấy hắn vẫn còn làm việc, Diễm Tinh cảm thấy thật may mắn, không phải đối diện với hắn nữa.

 

Loading...