Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-06-12 05:39:30
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoặc là nào thời điểm đó, những đau đớn đấy đã vượt quá sức chịu đựng của con người.

Ngay thời khắc đó một luồng sáng lóe qua trước mắt cô, đập vào mắt cô là thân ảnh một người đàn ông cao lớn.

 

Nhìn anh có vẻ lo lắng, tiến đến đỡ cô lên.

 

Nhưng vì lý trí cô khi đó quá mơ hồ rồi cô lâm vào hôn mê.

 

Lúc ngủ cô đã mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ cô quay lại thời điểm còn yêu Thẩm Tử Mặc.

 

Nhưng kỳ lạ là cô cùng anh ta trong mơ, khoảng thời gian bên nhau dài hơn thực tại rất nhiều.

 

Cô cũng như kiếp này, luôn đứng về phe anh, bao dung anh mỗi lần hắn phạm sai lầm.

 

Rồi đến một ngày, cô bắt gặp anh và Chu Thiên Ân điên đảo trong nhà của cô.

 

Căn nhà mà anh ta nói rằng đây sẽ là thế giới riêng của anh ta và cô.

 

Vậy mà, anh ta cùng người phụ nữ khác thân mật ở nơi này.

 

Cô mặc kệ những lời bao biện của Thẩm Tử Mặc, xách túi đi ra ngoài.

Cô đi vào trong bóng đêm vô tận, cứ như vậy mà đi, cũng không biết sẽ đi đến nơi đâu.

 

Mạn Nhu trong mơ cười tự giễu chính bản thân mình.

 

Cô cười vì ngay cả ở trong mơ cô cũng lại một lần nữa tin tưởng người đàn ông đó sẽ vì cô mà thay đổi.

 

Không gian lại thay đổi, cô đi uống rượu.

 

Vì quá buồn lại vì cô không muốn làm phiền tới hai người bạn thân nên đã đi uống rượu một mình.

 

Trên đường về cô có chút say, cô thấy được có chiếc xe hướng về phía mình đ.â.m tới.

 

Nhưng ở trong mơ, cô không tránh né được, cô bị chiếc xe đó tông.

 

Cả người bay lên cao rồi lại hạ xuống.

 

Khoảnh khắc đó chân thực đến nỗi ngay cả khi tỉnh lại rồi cô vẫn còn run sợ.

 

Sau đó cô nhắm mắt, không biết cảm xúc lúc đó như thế nào.

 

Cô chỉ muốn buông xuống hết, cô muốn chấm dứt mọi chuyện tại đây.

 

Thì một thân ảnh đứng trước mắt cô, kéo cô ra khỏi đáy vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-189.html.]

 

Cô nhìn rất rõ người đàn ông đó, là Triệu Tuấn Khải.

 

Ngay lúc cô muốn buông hết tất cả thì anh đã xuất hiện cứu cô lên, giống như ở hiện thực anh cũng đã cứu cô như vậy.

 

Cô biết nếu không có anh, có lẽ cô đã không thể tiếp tục cuộc sống như vậy.

Giản phu nhân thấy con gái mình từ sau khi tỉnh lại có chút gì đó khác lạ.

 

Con người trầm tĩnh hơn không ít, khiến bà không khỏi lo lắng.

 

Còn bí mật nói lại với bác sĩ xem não bộ của cô có tổn thương gì không nhưng đều không phát hiện ra bất thường gì.

 

Nghe được kết quả bình thường, Giản phu nhân cũng buông xuống tâm sự trong lòng, chỉ nghĩ Mạn Nhu vẫn sốc vì vụ tai nạn vừa qua.

Tuấn Khải từ ngày Mạn Nhu tỉnh lại, đây là lần đầu tiên anh đến thăm cô.

 

Bước vào căn phòng bệnh, trong này chỉ thoang thoảng mùi thuốc khử trùng còn lại đều là mùi hương thơm dịu nhẹ.

 

Nhìn cô gái nằm trên giường đầu quấn băng trắng, trên mặt vẫn còn vài vết xước anh không tự chủ được nhíu mày.

Mạn Nhu thấy có người vào liền đưa mắt nhìn, nhận ra Tuấn Khải cô liền cười nhẹ nói: "Xin chào."

Tuấn Khải gật đầu, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi kéo cái cạnh giường bệnh ra ngồi xuống nói: "Có đỡ hơn chút nào không?" Người ngoài nhìn chỉ thấy cô bị thương nằm một chỗ như vậy.

 

Nhưng anh biết cô bị thương nặng hơn rất nhiều.

 

Xương chân cũng bị gãy, nội tạng bị xuất huyết khá nghiêm trọng.

 

Trong giọng nói của anh còn mang theo một tia tình cảm khác lạ.

Mạn Nhu cười yếu ớt: "Tỉnh lại rồi, dần dần sẽ hồi phục.

 

Còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh hôm đó đã quay lại, cảm ơn anh."

"Không có gì.

 

Cô biết ai hại cô chứ?"

"Dù không biết chắc thì cũng đoán ra một hai phần.

 

Người có gan làm vậy với tôi lại còn cùng tôi có xích mích, ngoài Chu Thiên Ân ra thì còn ai nữa." Mạn Nhu từ tốn nói.

"Trông cô như vậy, giống như đã nghĩ ra chủ kiến hay rồi.

 

Không cần tôi giúp chứ?" Tuấn Khải nhướng mày nói.

Mạn Nhu khẽ lắc đầu: "Chuyện đó với tôi chỉ là chuyện nhỏ.

 

Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, khi nào tôi ra viện sẽ mời anh mấy bữa thật ngon để báo đáp, còn nữa, nếu Giản thị có vụ làm ăn tốt nhất định sẽ chia phần cho anh."

"Được, tôi chờ đến ngày cô ra viện để báo đáp tôi." Tuấn Khải cười.

 

Mạn Nhu cũng cười theo nhưng sao cô lại có cảm giác câu này của Tuấn Khải còn mang theo hàm ý khác nhỉ.

Loading...