Mà trên đoạn ghi âm, cho thấy được nhà thiết kế chính thực sự của Aline vì không thể chịu đựng được thêm nữa cho nên rời đi khi đang chuẩn bị cho bộ sưu tập sắp tới.
Cho nên, vì như vậy, Aline thời gian gấp gáp, lại không có thiết kế chính.
Triệu tiểu thư liền lấy bản phác thảo của Ellie ra làm lá chắn, nghĩ rằng bài viết đó sớm đã không còn ai nhớ rõ nữa rồi có đúng không.
Vị tiểu thư này cũng quá tâm cơ rồi.
Ngay lập tức tin tức Triệu tiểu thư chi thứ 2 của Triệu gia truyền đi nhanh như diều gặp gió, giá cổ phiếu của Triệu thị cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng ít nhiều.
Vì tin tức này, Triệu thị phải mở buổi họp cổ đông gấp.
Và đương nhiên chuyện này không thể qua mắt được Triệu lão gia, ông ngay lập tức gọi điện cho cha của Diễm Tinh.
Sau khi nói chuyện với Triệu Chính xong ông cũng ngay lập tức gọi cho Diễm Tinh.
Khi điện thoại nối máy, một giọng nói mềm mại pha chút tinh nghịch truyền đến: "Ông nội ạ!"
Nghe giọng cháu gái không có gì khác thường, ông hơi nhíu mày.
Lại nghĩ rốt cuộc A Tinh còn quá nhỏ, không thể hiểu hết được chuyện trên thương trường.
"A Tinh à." Ông mềm giọng nói.
"Vâng, ông nội gọi A Tinh là nhớ A Tinh rồi ạ.
Ông nội yên tâm, A Tinh sẽ sớm đến thăm ông nội thôi." Diễm Tinh đầu dây bên kia vẫn giữ nguyên bộ dáng ngọt ngào của mình.
"Vậy thật tốt, đã lâu rồi A Tinh chưa qua thăm ông nội.
Hôm nào qua ông nội sẽ nói đầu bếp làm mấy món A Tinh thích ăn." Triệu lão gia cười nói.
"Vâng, vậy thì thật tốt.
A Tinh sẽ nhanh chóng xử lý công việc để đến chơi với ông nội a."
"Được.
A Tinh, cháu có biết tiểu thư Doris không?" Triệu lão gia rốt cuộc cũng nói vào vấn đề chính.
"Ông nội, ông muốn gặp mặt Doris tiểu thư ạ? Là vì chuyện giá cổ phiếu của chúng ta sao ạ?" Diễm Tinh vẫn giọng nói mềm mại đó nhưng đã thêm mấy phần nghiêm túc.
"Đúng vậy, ông muốn tìm tiểu thư Doris bàn chút chuyện." Triệu lão gia nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-203.html.]
Ở đầu dây bên kia, Diễm Tinh bỗng nhiên trầm mặc.
Khoảng 20 giây sau giọng nói của cô mới truyền đến: "Ông nội, ông nội đã biết rồi đúng không ạ?"
Câu hỏi thằng thừng cử cháu gái làm Triệu lão gia hơi sững người nhưng ông nhanh chóng lấy lại tâm trạng, ông lên tiếng: "Ông biết rồi."
"Ông nội, A Tinh biết ông nội lo sợ cháu còn non nớt, ra tay như vậy sẽ ảnh hưởng đến Triệu thị.
Nhưng A Tinh mong ông nội tin tưởng cha, hai anh và cả A Tinh.
Cháu tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến Triệu thị." Ở đầu dây bên kia, giọng nói nghiêm túc truyền đến.
Nghe như vậy, người đã sống lâu như Triệu lão gia sao không hiểu cháu gái của mình còn con bài chưa lật, ông cũng yên tâm phần nào.
"Cháu biết chừng mực là tốt rồi, hôm nào rảnh thì ghé qua thăm ông có biết không." Giọng nói của ông vẫn bình thản không nhận ra đang vui hay đang giận.
Dập máy, ông nhìn chằm chằm vào điện thoại hơi thở dài.
Quản gia là người bên cạnh ông bao nhiêu lâu, thấy ông như vậy liền tiến lên khuyên nhủ: "Lão gia, thứ cho tôi lắm lời.
Diễm Tinh tiểu thư nhà chúng ta thông minh lanh lợi, một khi cô ấy đã nói vậy tức là nắm chắc 10 phần, lão gia đừng quá lo lắng."
Triệu lão gia chậm rãi lắc đầu: "Tôi không lo lắng, còn có Triệu Chính, Hiên Nhi và Khải Nhi tọa trấn ở Triệu thị, tôi tin sẽ không có chuyện gì lớn.
Tôi chỉ không ngờ, đứa bé A Tinh này lại ác liệt như vậy, còn không thèm nể mặt người nhà một chút nào."
Nói xong ông lại xua tay: "Cũng thôi đi, tính tình Đức Hải thế nào sao tôi không biết.
Nó tham quyền còn hơn cả mạng sống.
Những chuyện nó làm với A Tinh khi con bé còn bé cũng đâu phải chuyện đàng hoàng gì.
Coi như nó đang trả nợ cho con bé đi.
Dù sao trên thương trường không có tình thân, chỉ nói đến khả năng ai cao hơn và đầu óc ai tốt hơn.
Lần này nó thua, chính là đầu óc nó không bằng A Tinh, không thể trách ai được."
Quản gia yên lặng đứng một bên không nói gì.
"A Tinh là đứa bé có tố chất tốt." Triệu lão gia yên lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ rồi đột nhiên thốt lên một câu.
Mà Diễm Tinh bên này sau khi nói chuyện.