Diễm Tinh tên gọi ngay lập tức cong môi cô nhận điện thoại: “An An.”
“A Tinh.” Diệu An đầu dây bên giọng chút mừng rỡ. gương mặt vô cảm tới lạnh lùng.
“Tối nay tớ mời ăn ? Tớ cùng chuyện.” Diệu An ngập ngừng một lúc mới .
“Được, gửi địa chỉ cho tớ nhé.” Diễm Tinh vui vẻ nhận lời, mà để ý tới một tia khác thường trong ngữ điệu của Diệu An.
“Được, hẹn …tối nay. Tớ gọi Nhu Nhi, tớ chỉ chuyện riêng với .” Diệu An nhẹ .
“Tớ hiểu.”
Hai cô gái nhanh chóng ngắt cuộc đối thoại, vài phút tin nhắn địa chỉ nhà hàng Diệu An gửi tới. Diễm Tinh tin nhắn, khóe miệng cong lên, cô và An An sẽ giận lâu .
“Cô đồng ý !” Diệu An bên khi ngắt kết nối với Diễm Tinh thì gọi cho Quách Ngọc.
“Quả nhiên cô hề nghi ngờ gì cô.” Quách Ngọc đạm .
“Cô sẽ bao giờ nghi ngờ . Tới khi nghi ngờ thì…” Diệu An nâng khóe môi, tàn nhẫn lên tiếng.
“Thành bại đều nhờ cô đấy, Mã tiểu thư.”
“Yên tâm, sẽ để Quách tiểu thư thất vọng.”
Tối hôm đó, Diễm Tinh đúng giờ hẹn tới nhà hàng. Vào đến nơi, một nhân viên từ bên trong cung kính cúi chào: “Xin hỏi, tiểu thư là bạn của Mã tiểu thư ạ?”
“ .” Diễm Tinh gật đầu.
“Mời tiểu thư theo , Mã tiểu thư đang đợi ngài bên trong ạ.” Cô nhân viên thái độ chuyên nghiệp , tay hiệu mời Diễm Tinh.
Diễm Tinh nhẹ theo cô nhân viên đó. Vào tới một phòng bao, cô nhân viên với Diễm Tinh: “Tiểu thư, Mã tiểu thư đang ở bên trong, mời tiểu thư ạ.”
“Được, cảm ơn cô.” Diễm Tinh gật đầu, lời cảm ơn đẩy cửa bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-371.html.]
“An An, hôm nay chơi lớn thật.” Diễm Tình cô bạn đang trong phòng cảm thán. Chỉ ăn một bữa mà An An thể là bao nguyên nhà hàng .
“Tớ xin , đương nhiên lớn một chút. Có như mới tha cho tớ chứ.” Diệu An từ bàn ăn dậy kéo tay Diễm Tinh xuống ghế đó .
“Thật cần như . Tớ từng trách .” Diễm Tinh lắc đầu.
“ tớ thể nghĩ như . Dạo công việc trong công ty quá nhiều. Ở nhà cha liên tục tạo áp lực cho nên tớ mới như . Cho nên ngày đó, mới mang hết bực bội trong lòng trút lên . Là tớ đúng, A Tinh, tha thứ cho tớ nhé!” Diệu An , mắt ngân ngấn nước.
“Được , tớ hiểu mà, sẽ trách .” Nhìn bạn như , Diễm Tinh thật sự đành lòng trách cứ.
“Có điều, tớ cũng mong giữa chúng sẽ xảy những chuyện như nữa. Mấy ngày tớ cũng nghĩ nhiều. Để những điều đó, chứng tỏ cũng lúc tớ đúng, tớ cũng nên xin . nếu còn gì hài lòng cứ thẳng với tớ, chúng cùng giải quyết. Có ?” Diễm Tinh cầm tay Diệu An, chân thành .
“Tớ .” Diệu An khịt mũi, .
“Chúng hòa .” Diễm Tinh cũng mỉm .
Hai một chút, đồ ăn cũng mang lên. Diễm Tinh hiện tại tâm trạng thoải mái, hoặc do cô tin tưởng Diệu An nên thấy một giây Diệu An và nhân viên đó trao đổi ánh mắt với .
Đợi khi nhân viên đó ngoài phòng bao. Diệu An gắp món ăn bát của Diễm Tinh.
“A Tinh, bữa tớ bao. Cậu ăn nhiều .”
“Cậu định nuôi tớ thành heo . Một bàn đồ ăn như , tớ với ăn tới sáng mai cũng hết.” Diễm Tinh bàn đồ ăn mắt bất đắc dĩ . cô cũng nể tình Diệu An, cầm đũa lên gắp đồ ăn mà Diệu An cho đĩa của .
“Aida lâu mới mời một bữa, thể qua loa. Món canh ngon, thử xem.” Vừa Diệu An múc một chén cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh nhẹ, cái chén canh mắt lông mi chuyển động: “An An, tớ cảm thấy hôm nay khác thường ?”
“Còn do tớ chột vì chuyện hôm . Tớ sợ vẫn để trong bụng.” Trong lòng Diệu Am nhảy lên một cái, nhưng ngoài mặt tỏ bộ dáng thẹn thùng cùng với một chút lo lắng. Như thật sự lo sợ Diễm Tinh vẫn còn để bụng chuyện đó.
“Tớ sẽ để bụng mà, yên tâm .” Diễm Tinh Diệu An gật đầu khẳng định, cũng đưa tay gắp một miếng thịt đặt đĩa của Diệu An.
“Cậu cũng nên ăn , đừng chỉ để ý tớ.”
“Được.” Diệu An vui vẻ với Diễm Tinh, gắp miếng thịt cho miệng . vẫn quên quan sát động tĩnh của Diễm Tinh bên . Khi thấy Diễm Tinh cầm muỗng múc canh lên miệng uống, đáy mắt Diệu An lóe lên tia sáng. Đôi môi ẩn chiếc đũa nhếch lên ngay lập tức trở bình thường.