Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 891: Triệu đại lão gia nói, có những chuyện không thể nhượng bộ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:57:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba Triệu Lăng Vân trong lúc trò chuyện, liền biến thành kẻ phế vật đoạt mất gia sản, xuất chẳng cao, chỉ nhờ vẻ ngoài mà trèo lên cửa nhà Quốc Công, trở thành mỹ nhân bình hoa, cùng với kẻ đáng thương cha yêu thương, chỉ thể theo bạn bè ngoài kiếm sống. Nhị vương tử tin , bọn họ , nhưng cả ba đều thấy diễn khá giống thật.

 

“Ta đập nồi bán sắt mới gom đủ hàng ,” Triệu Lăng Vân nắm tay nhị vương tử, gần như sắp rơi lệ mà : “Nhị Hồ ngươi thể ép giá của , chuyến dễ dàng gì!”

 

Nhị vương tử: “Ngươi khỏi cửa ải , ngươi nghĩ ngoài ải sẽ mặc cả với ngươi ư?”

 

Ngươi đừng tưởng ngoài ải chất phác, nếu mặc cả , chừng sẽ tay cướp đoạt đấy.

 

Triệu Lăng Vân: “Chúng mà, thể giống xa lạ ? Này, tay ngươi bây giờ còn rộng rãi ? Cho mượn chút tiền .”

 

Chủ đề từ mua bán, đột nhiên nhảy sang mượn tiền, nhị vương tử nghẹn họng một lát mới : “Mượn tiền? Ta tiền.”

 

Triệu Lăng Vân lập tức lộ vẻ thất vọng.

 

Nhị vương tử: “Vương gia ? Hắn cho ngươi mượn tiền ?”

 

“Chậc,” Triệu Lăng Vân tặc lưỡi, thở dài : “Khi rời khỏi kinh thành, Vương gia nhận tin, ngài sắp phát phối phong địa , còn tìm ngài mượn tiền ư? Ngài tìm mượn tiền là cảm tạ trời đất .”

 

Nhị vương tử giật , “Cái gì? Ngài sắp rời kinh thành ?”

 

Triệu Lăng Vân hạ thấp giọng: “Chướng mắt thôi.”

 

Nhị vương tử uống rượu, bắt đầu suy nghĩ, Thái tử Đại Dận cuối cùng cũng thể dung thứ cho Phúc Vương nữa ?

 

Triệu Lăng Vân tiếp tục thở dài, “Phải con , đôi khi nghĩ thật vô vị, cùng một sinh , vì quyền vì lợi mà tranh đoạt vỡ đầu, cùng một sinh , như đây, vẫn , Triệu lão nhị hận thể c.h.ế.t ngay lập tức, trong gia phả chỉ ghi tên một thôi.”

 

Nhị vương tử : “Tổ mẫu ngươi thương ngươi ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Lão thái thái nhà qua đời .”

 

Nhị vương tử liền ngay một câu: “Xin .”

 

Triệu Lăng Vân lắc đầu, “Người già cũng xem như thọ mệnh, cho nên ngươi cần xin .”

 

Nhị vương tử: “Vậy Triệu lão nhị bây giờ quan chức gì?”

 

Triệu Lăng Vân buột miệng một câu: “Hắn Hàn Lâm Viện .”

 

Người thể Hàn Lâm Viện, đó đều là những tài hoa hơn , nhị vương tử lập tức cảm thấy, Triệu đại cả đời đừng hòng tranh giành Triệu lão nhị.

 

Triệu Lăng Vân rót thêm rượu chén của nhị vương tử, nhỏ giọng : “Dù thì và Vương gia bây giờ đều dễ sống, nếu ngươi dư dả, hãy giúp đỡ chúng một chút.”

 

Nhị vương tử: “…”

 

Tên giỏi thật, chỉ vì , mà còn cả Phúc Vương mượn tiền, trông giống giàu lắm ?

 

“Ngươi định xuất quan bằng cách nào?” Nhị vương tử như thể chuyển chủ đề, hỏi Triệu Lăng Vân.

 

Triệu Lăng Vân hất cằm về phía ông chủ đang trông nồi lớn, nhỏ giọng : “Ngươi nghĩ tại đến quán ăn canh dê, lão già mối, dò la kỹ càng .”

 

Ông chủ đám man di của Nhị Hồ, cứ như thấy khách thường, thể thấy quán canh dê họ Vương chút tiếng tăm, là nơi man di ngoài ải thường lui tới. Ở chỗ Triệu Lăng Vân, ông chủ quen nhiều man di như , thể đường khỏi ải? Đừng coi thường bất kỳ ông chủ quán ăn nào, những cũng là hạng trong tam giáo cửu lưu, tiếp xúc đủ loại !

 

Nhị vương tử: “Ngươi định đưa cho bao nhiêu tiền?”

 

Tiền Đường nghĩ, thật kiếp, Triệu đại trúng !

 

Triệu Lăng Vân: “Thương lượng thôi, nếu giá cả thỏa thuận , hừ, khỏi ải , phát tài , lão già cũng đừng hòng sống yên.”

 

Nhị vương tử: “Ngươi gì?”

 

“Ta tố cáo chứ gì, giúp xuất quan ư? Lão tử c.h.ế.t , lão tử họ Triệu!” Triệu Lăng Vân những lời hung thần ác sát, trông như một kẻ ác nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-891-trieu-dai-lao-gia-noi-co-nhung-chuyen-khong-the-nhuong-bo.html.]

 

Nhị vương tử chằm chằm Triệu Lăng Vân hồi lâu, : “Ngươi thật sự hề đổi chút nào.”

 

Giá cả thỏa thuận , tên liền chuẩn lấy mạng , chuyện cũng quá vô sỉ , Triệu Lăng Vân đúng là hồi nhỏ là vô , lớn lên vẫn là một tên vô mà.

 

“Không nữa,” Triệu Lăng Vân uống một ngụm rượu, rượu ở Phượng Hoàng Quan nồng, như Triệu Lăng Vân ngàn chén say, cũng quen uống loại rượu nồng như , mặt rượu xông đến nhăn tít , Triệu Lăng Vân với nhị vương tử: “Ngươi thế nào ? Đại Hồ nhà ngươi ?”

 

Nhị vương tử: “Hắn tên là Thư Nhĩ Trát.”

 

Triệu Lăng Vân: “Ta quản tên gì, cũng chuyện lằng nhằng với , Thư Nhĩ Trát, tên là Thư Nhĩ Cẩu thì liên quan gì đến ?”

 

Tiền Đường căng thẳng, Triệu Lăng Vân mắng đại vương tử man di như , sẽ xảy chuyện gì chứ?

 

Nhị vương tử bật .

 

Triệu Lăng Vân: “Tên sẽ thật sự ch.ó chứ?”

 

Nhị vương tử lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

 

Triệu Lăng Vân liền gọi ông chủ thêm món, liền gọi mấy món mà nhị vương tử thích ăn.

 

Ông chủ vị khách mặt , còn đe dọa g.i.ế.c , ông chủ khó xử với Triệu Lăng Vân: “Vị gia , mấy món ngài gọi, tiểu lão nhi quán nhỏ .”

 

Triệu Lăng Vân lấy thỏi bạc đập lên bàn vuông, : “Ở đây ngươi , thì ngoài mua mang đến.”

 

Ông chủ vội vàng lấy bạc, sai tiểu nhị đến quán rượu khác mua.

 

“Phải nóng đấy nhé, ngươi đừng mang thức ăn nguội đến,” Triệu Lăng Vân gọi vọng theo tiểu nhị.

 

Tiểu nhị liên tục đáp , vụt chạy ngoài.

 

Giang Minh Nguyệt ngoài cửa sổ, tuyết dường như rơi lớn hơn, từng chùm từng chùm, trông thật giống lông ngỗng. Giang Minh Nguyệt thầm nghĩ. Chẳng trách câu tuyết lông ngỗng là .

 

Triệu Lăng Vân với nhị vương tử: “Thời tiết ở đây biến đổi quá nhanh, khi quán , đầu trời vẫn còn nắng chang chang đấy.”

 

Nhị vương tử vẫn mỉm , : “Hôm nay tuyết rơi còn coi như muộn , những năm thời điểm , ngoài ải là tuyết nguyên mênh m.ô.n.g .”

 

Triệu Lăng Vân: “Thật giả ?”

 

Nhị vương tử: “Ta lừa ngươi chuyện gì?”

 

Triệu Lăng Vân: “Cũng , cũng chỉ đến đây một chuyến, đợi chuyến ăn xong, chuyến sẽ chuẩn phương Nam ăn.”

 

Nhị vương tử: “Ngươi phương Nam ăn gì?”

 

Triệu Lăng Vân: “Ta ở đây thu mua da thú, vận phương Nam bán thôi.”

 

Nhị vương tử nhận , Triệu đại giờ đây quả thực giống hệt một thương nhân.

 

“Ngươi như , Thánh thượng nhà các ngươi tìm ?” Nhị vương tử hỏi Triệu Lăng Vân.

 

Đối với những dò xét liên tiếp của nhị vương tử, Triệu Lăng Vân giả vờ hề nhận , : “Thánh thượng ngay cả Vương gia của chúng còn quản, ngài còn thể quản ư? Nếu ngài thực sự đối với , Triệu lão nhị tại thể thi đậu công danh?”

 

Nhị vương tử: “Dựa tài năng thật sự của chứ.”

 

Triệu Lăng Vân vẻ mặt khó tin, như thể nhị vương tử phản bội, kinh ngạc : “Ngươi gì?”

 

“Ồ, lẽ chỉ là may mắn,” nhị vương tử đổi lời, cũng thích Triệu An Dương, cho nên cần giúp Triệu An Dương.

 

Triệu Lăng Vân sa sầm mặt, dường như nín nhịn lâu, mới với nhị vương tử một câu: “Có vài chuyện thể nhượng bộ, nếu khi đó mà đ.á.n.h gãy chân Triệu lão nhị lúc ngoài thi khoa cử, hôm nay chạy đến phương Bắc kiếm cơm ăn .”

Mèo Dịch Truyện

 

 

Loading...