Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 917: --- Việt Quốc Công gia đã nuôi dưỡng hai thứ quái quỷ gì vậy
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:14:01
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chuyện Nhị vương tử hẳn là ?” Sư gia qua hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi lão tướng quân Vu.
Lão tướng quân Vu đáp: “Ngay cả ngươi, một Đại Dận, còn , thì Nhị vương tử cũng là lẽ thường tình.”
Giang Nhập Thu thể sánh bằng Cao gia tướng, nhưng vị cũng là kẻ thù lâu năm của Man Di. Nếu Nhị vương tử Giang Minh Nguyệt là con gái của Giang Nhập Thu, vị thể còn lằng nhằng với vợ chồng Triệu Lăng Vân, Giang Minh Nguyệt nữa chứ.
Lão tướng quân Vu : “Giang Hầu gia cũng đến mức để con gái, con rể của chịu nghèo túng.”
Triệu Lăng Vân đem hết gia sản trả nợ, nhưng còn Giang Nhập Thu, vị nhạc phụ ? Người cầm quân đ.á.n.h trận đều , tướng quân, đặc biệt là tướng quân chinh chiến khắp nơi, nhiều cách để kiếm tiền đó.
“Triệu Lăng Vân hổ, nhưng Giang Hầu gia vẫn cần thể diện,” lão tướng quân Vu tiếp.
Khi Giang Nhập Thu đến Ngọc Phong Quan cứu viện, ông đến Ngọc Phong Quan gặp Giang Nhập Thu. Mặc dù với phận lão tướng quân của , ông vẫn thể chuyện đối mặt với Giang Hầu gia, nhưng Giang Nhập Thu chuyện, lão tướng quân Vu cảm thấy, vị tướng quân khuôn mặt xinh , giống võ phu hẳn là một chính phái.
Người chính phái sẽ khoanh tay con gái, con rể chịu nghèo túng.
Sư gia lẩm bẩm: “Vậy Triệu đại lão gia lý do để phản đào nữa .”
Lão tướng quân Vu chỉ căn phòng phía lưng, : “Triệu Hoành Nam tiểu tử thành đại khí.”
Ngươi trong lúc cấp bách tự biện bạch cho tội của , vu cáo ca ca của ? Còn vu cáo một trọng tội tất tử. Ngươi đây là bịa cũng đúng, đầy miệng hoang đường, một câu cũng lừa ai khác.
“Triệu Hoành Nam tư lợi buôn lậu ngựa chiến xuất quan là thật,” sư gia nhỏ giọng : “Hắn vu cáo trưởng cũng là thật, lão gia, đây là một tiểu nhân thực sự, thể kết giao với .”
Lời cổ nhân sai, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
Lão tướng quân Vu: “Hắn còn ngu xuẩn, ngu thể tả!”
Lão Việt Quốc Công gia Triệu Ngạn cũng là một hảo hán cương trực, sinh đứa con như Triệu Hoành Nam chứ? Thật là mất hết mặt mũi tổ tông Triệu gia mà.
Sư gia: “Lão gia, đừng vội than phiền lão Việt Quốc Công gia nữa, tại hạ vẫn cho rằng, chuyện nên dâng tấu lên Thánh thượng.”
Không cần đưa bất kỳ phán đoán nào, cứ đem những chuyện xảy , kể rành mạch trong bản tấu, để Thánh thượng tự phán đoán.
“Chuyện , cũng thể phái Ngọc Phong Quan, bí mật thông báo cho Cao đại thiếu,” sư gia : “Không cần Cao đại thiếu ghi ơn , nên thế nào, cứ để Cao đại thiếu tự quyết định.”
Mèo Dịch Truyện
Người , kẻ , lão gia đều đừng , cứ một thuật sự việc là .
Lão tướng quân Vu nhếch cằm về phía căn phòng, : “Vậy còn vị thì ?”
Triệu Hoành Nam bọn họ nên xử lý thế nào?
Sư gia: “Cứ đưa về mã trường, chuyện đúng sai, khúc mắc do quan của quyết định.”
Có là tự ý buôn lậu ngựa , cứ để mã trường tự . Ngươi Triệu An Dương tố cáo trưởng ruột thịt phản quốc, thì cứ tùy tiện tố cáo cũng , dù ở đây chúng tấu lên Thánh thượng. Đã tấu lên Thánh thượng , Phượng Hoàng Quan chúng chuyện bao che.
Lão tướng quân Vu tiên gật đầu, dường như cũng chỉ thể như , ngay đó lão tướng quân khổ một tiếng, : “ ầm ĩ thế , đại tội mà phạm cũng thể che giấu nữa.”
Hay cách khác, khi Phượng Hoàng Quan họ tự ý mở cửa quan, tất cả vùng Bắc địa thể giả mù nữa. Bản tấu dâng lên, Thánh thượng nhất định sẽ phái đến điều tra, cho dù bây giờ họ đóng cửa quan , nhưng chuyện chỉ cần hỏi là , căn bản thể che giấu .
Sư gia lúc gì nữa, bởi vì cách nào đối phó với chuyện .
Lão tướng quân Vu vỗ mạnh một chưởng cột hiên, khiến hơn mười cột băng đang kết mái hiên rơi xuống.
“Khi đưa quyết định , tâm trí quyết tử,” lão tướng quân nhỏ giọng với sư gia: “Bây giờ sự việc xảy cũng sợ, cứ theo lời ngươi , sẽ dâng tấu lên Thánh thượng, ngươi một chuyến Ngọc Phong Quan, nhất định gặp Cao đại thiếu, đem sự việc rõ với .”
Sư gia lùi một bước, nghiêm túc hành lễ với lão gia nhà , : “Vâng, tại hạ sẽ khởi hành ngay hôm nay.”
“Còn về Triệu Lăng Vân ,” lão tướng quân Vu giờ đây nhắc đến Triệu Lăng Vân, ông chút đau răng, nắm đ.ấ.m cũng chút ngứa ngáy, lão tướng quân : “Chỉ mong nhóm bọn họ thể sống sót trở về, con gái của Giang Nhập Thu, hẳn là một nữ tử mềm yếu.”
Sư gia , nhưng con gái của Giang Hầu gia qua, cũng giống nữ trung hào kiệt chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-917-viet-quoc-cong-gia-da-nuoi-duong-hai-thu-quai-quy-gi-vay.html.]
“Người ,” lão tướng quân gọi.
Mấy binh lên tiếng ứng trực hiên.
Lão tướng quân Vu chỉ căn phòng phía , : “Các ngươi đưa mấy trong phòng về mã trường .”
Mấy binh đồng thanh lĩnh mệnh.
Triệu An Dương lúc đau đến chỉ lăn lộn giường, khi hai binh lính một nâng đầu, một nâng chân nhấc khỏi giường, Triệu nhị lão gia suýt chút nữa hét chói tai.
Binh lính khiêng quan tâm Triệu An Dương thế nào, chỉ khiêng ngoài, thậm chí còn khoác thêm áo cho Triệu An Dương. Có một viên quan mã trường đành lòng, ôm chăn từ giường, đuổi theo binh lính, đắp cho Triệu An Dương.
Triệu An Dương thấy lão tướng quân Vu ở ngoài phòng, vẫn câu đó, tố cáo Triệu Lăng Vân.
Lão tướng quân Vu: “Chuyện sẽ báo lên triều đình, còn ngươi, lệnh cho thủ hạ đưa ngươi về mã trường.”
“Ta như thế , về mã trường?” Triệu An Dương khó tin hỏi.
Hắn thương thành thế , lão võ phu còn đưa về mã trường ? Chuyến xóc nảy đường liệu lấy mạng ?
“Đi ,” lão tướng quân Vu phất tay với các binh của .
Thân binh khiêng Triệu An Dương .
“Triệu Lăng Vân!” Triệu An Dương kêu lên.
Lão tướng quân Vu: “Người xuất quan, xử lý thế nào, đợi triều đình quyết định .”
Sư gia lúc từ bên cạnh đến, kéo chăn đắp Triệu An Dương lên, che kín cả khuôn mặt Triệu An Dương.
Mấy binh: “…”
Chỉ c.h.ế.t mới đắp mặt thôi chứ.
Giọng sư gia ôn hòa, với Triệu An Dương đang che mặt: “Gió tuyết quá lớn, vẫn nên đắp thế , mặt đại nhân, thể chịu gió thổi nữa.”
Triệu An Dương lúc mới nhớ , còn kịp hỏi mặt thế nào .
“Ta, mặt của …”
“Mặt đại nhân thương nặng,” sư gia đợi Triệu An Dương hết, liền : “Về chăm sóc dưỡng bệnh cho .”
Có hủy dung , sư gia bận tâm, ở đây ai bận tâm.
Binh lính nhanh, khiêng Triệu An Dương khỏi cổng tiểu viện.
“Thật là mất mặt,” lão tướng quân Vu nghĩ mãi vẫn nhịn , cảm thán cho vị thượng cấp già của là Việt Quốc Công gia một câu, cái thứ nuôi lớn đây là cái thứ gì chứ.
Sư gia lúc lên, : “Triệu đại lão gia tay cũng hề lưu tình.”
Vị suýt chút nữa đ.á.n.h c.h.ế.t của .
Lão tướng quân Vu nghĩ, thì Việt Quốc Công gia rốt cuộc nuôi hai cái thứ gì chứ!
Triệu An Dương binh lính khiêng khỏi Thủ Bị Phủ, còn kịp đưa xe ngựa thì ngất một nữa. Điều khiến binh lính khiêng giật , Triệu đại nhân bất động, họ còn tưởng vị c.h.ế.t .
Một binh lính kéo đầu chăn xuống, thử thở của Triệu An Dương, thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng với đồng bào: “Không , chỉ là ngất thôi.”
Binh lính nghĩ nghĩ, kéo chăn che kín mặt Triệu An Dương, khuôn mặt còn giống mặt nữa, khiến thấy rợn .