Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-27 02:50:18
Lượt xem: 552
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu cùng ông nội về đến nhà, cũng chính là giờ kết thúc công việc buổi chiều, bộ thôn dân hơn 100 miệng ăn, sắp xếp thành thật một hàng dài cửa nhà Hoa Chiêu.
Trông thấy hai ông cháu nhà Hoa Cường bao lớn bao nhỏ mà trở về, cũng thấy ngoài ý . Trước mỗi tháng, ngày cơ bản là đều như , chỉ điều Hoa Cường một lưng cõng giỏ đồ đạc, hôm nay mang theo Hoa Chiêu. Về phần mua cái gì, sắc trời chút tối, rõ, nhưng cũng ngăn hâm mộ.
Nhà bọ họ thời điểm mua đồ tết, đều đầy một giỏ! Mà Hoa Chiêu , mỗi tháng đều một giỏ đầy.
Bất quá , thấy hai ông cháu, mặt biểu lộ một vẻ kì quái.
Một ánh mắt tránh né, một lộ một chút hả hê, một bộ dạng hiếu kỳ, đến xem kịch vui. Một ít thôi.
Hoa Cường , chắc lát nữa đến nhà Triệu Lương Tài một chuyến . Vừa nghĩ như , chợt Hoa Chiêu bên cạnh hô to một tiếng: “Mọi , nhà của chúng cháu sụp ?”
Hoa Cường sững sờ, tất cả đều ngẩn . Hoa Cường nghĩ tới cháu gái ngốc của ông mà thể biểu cảm của .
Mọi cũng . Đám đều dừng , nên cái gì. Hoa Chiêu càng xác định, chuyện .
“Làm hả? Nhà của cháu thực sự đổ ?” Cô hô to, ngữ khí hung hang, trừng mắt. Không như , hình dáng và giọng của cô tương phản quá lớn, thể thấy dễ thương mà chỉ khôi hài.
“Không sập, sập” Mấy Hoa Chiêu , chịu ánh mắt của cô liền đáp.
Hoa Chiêu giọng dễ thương nhưng ánh mắt giống một chút nào. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa hồ thể xuyên thấu linh hồn , lạnh thấu tim.
“Nhà sập, ruộng vườn phá ?” Hoa Chiêu hỏi.
“Không , ” Mọi Người lắc đầu.
Hoa Chiêu nghi hoặc, chuyện thật kì lạ, theo như cô , nhà cô chỉ 2 thứ quan trọng, nếu việc gì xảy , biểu cảm như gì.
“Vậy nhà Hoa Sơn gì hả?” Hoa Chiêu hỏi.
Lần biểu hiện của lập tức vi diệu .
Bọn họ , Hoa Chiêu thật sự chuyện gì xảy , nhưng mới thôn, vây xem. Hơn nữa mấy câu liền đoán chân tướng a, thực sự là đứa ngốc a.
Hoa Chiêu rốt cục xác định, quả nhiên nhà Hoa Sơn cái chuyện gì yêu thiêu . Trừ bọn họ , cô cũng nghĩ tới ai thể cùng nhà cô cừu oán, mà bộ thôn dân dám .
Hiện trường trầm mặc một cách quỷ dị, ai lên tiếng.
“Được , về nhà thôi, chốc nữa cháu qua nhà Hoa Sơn sẽ chuyện gì!” Hoa Chiêu cõng giỏ về nhà. Cô hiểu những tại băn khoăn, ai dám mở miệng, nhất định là sợ nhà Hoa Sơn thù hận gây phiền toái.
Cô kiếp cũng xử lý qua mấy tên ác bá trong thôn, ngu , vô tri mà cho là địa chủ một phương, cưỡng chiếm phụ nữ, g.i.ế.c , việc nào . Vợ Hoa Sơn cũng chính là năm đó ông bắt tới, còn về phần g.i.ế.c , cái nguyên chủ .
Hai ông cháu ly khai, đám bắt đầu giải tán, trong đó nhà Hoa Sơn bước chân cực nhanh hướng nhà chạy tới.
……
Hoa Cường lưng Hoa Chiêu, bóng lưng cô, trong ánh mắt đều lộ vẻ quý trọng. Ông lúc 18 tuổi cũng phần thực lực , càng thông thấu như . Ông nghĩ tìm Triệu Lương Tài hỏi một chút, nhưng nghĩ rằng, nếu như liên quan đến Hoa Sơn, Triệu Lương Tài cũng khó xử.
Triệu Lương Tài , Hoa Sơn chắc chắn tha cho , nếu khôn …dựa cách của Triệu Lương Tài, chắc chắn sẽ cho ông. Vậy cũng lắm.
……
Về đến nhà, Hoa Chiêu lập tức ngoài mà bắt đầu nấu cơm. Cô cùng ông nội giữa trưa ở bên ngoài ăn lương khô, một chút cũng dễ ăn, cũng đủ chất, Hoa Cường hiện tại sắc mặt đều . Hoa Chiêu thấy thực đau lòng, lão gia tử lo lắng cho cô, liền kéo bệnh, giằng co một ngày.
Cô lấy một bắp cải trắng, cùng nó tiến hành trao đổi năng lượng mấy vòng, cho đến khi nó sắp thành tinh, mang hấp cách thuỷ.
Sau khi ăn một bữa cơm tối thoải mái, Hoa Cường chống cơn buồn ngủ.
“Đợi ngày mai, ông nội sẽ đến nhà Hoa Sơn” Ông cảm thấy mỗi lúc càng buồn ngủ, hôm nay thật sự , để Hoa Chiêu một , ông yên tâm.
Nhà Hoa Sơn chính là một hang hổ.
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ sân nhà ông , cũng theo chân họ lý sự, cùng chuyện với phân rõ trái, chỉ kẻ ngu mới .” Hoa Chiêu .
“Vậy cháu?” Hoa Cường hỏi.
“Cháu vụng trộm dạo quanh nhà ông , điều tra một chút tình huống.”
“Vậy cũng lắm, nếu bọn phát hiện…”
“Bị phát hiện họ cũng đánh cháu.” Hoa Chiêu kiêu ngạo mà giơ cánh tay kỳ lân của lên.
Cái một đánh một thì vấn đề gì, nhưng Hoa Cường sợ đối phương nhiều , Hoa Sơn con cháu một đàn, hổ cũng chịu một đàn sói, ông vẫn yên lòng.
“Ông nội yên tâm, cháu khẳng định sẽ cùng bọn họ đối mặt.” Hoa Chiêu trấn an một hồi mới ngoài.
Hoa Cường cũng giữ , theo quan điểm của ông, đứa trẻ chỉ ngoài xông pha mới thể đại sự, nếu đây là một thằng nhóc, ôn chẳng những lưu mà còn đẩy .
là…. Được về cháu gái ông cũng chỉ một , cũng nên để cho nó rèn luyện một chút.
Hoa Chiêu dẫm màn đêm, đến nhà Hoa Sơn phía núi. Cô thì , quả nhiên cửa nhà Hoa Sơn, cũng cùng bọn họ đối mặt. Cô cũng sợ đối phương nhiều . Hơn nữa cô còn mang thai, thể đánh , lỡ may họ đánh, mất Bảo bảo, một nhà Hoa Sơn cộng cũng đền bù .
Nhà Hoa Sơn thực tế cách nhà Hoa Chiêu xa, vượt qua một chỗ ngoặt là tới, lưng hai nhà thực là cùng một ngọn núi. Hoa Chiêu sờ soạng phòng nhà Hoa Sơn, tìm một gốc cây hoa gần nhất, vị trí cái cây thể chứng kiến cảnh nhà Hoa Sơn.
Qua mười trao đổi năng lượng, cái cây để đất dày đặc lá khô, cuối cùng cũng thể bắt đầu giao tiếp. Nó lý giải tình cảm phức tạp của nhân loại, nhưng thể nhớ kỹ những gì , thấy . Hoa Chiêu phát hiện, đây dường như là đặc điểm chung của tất cả các loại thực vật.
Tiểu Thụ cho cô , lúc trưa Hoa Tiểu Ngọc đưa về hai đàn ông, cùng một nhà Hoa Sơn gì đó….Nó còn cho cô , xe đạp cùng máy may hiện tại nhà Hoa Sơn giấu trong đống củi, máy radio giấu ở hốc tường, đồng hồ giấu xà nhà. Hoa Chiêu tươi .
Về đến nhà, ông nội mà còn chống đỡ ngủ, đợi cô. Nhìn cô nhanh như bình an trở về, Hoa Cường rốt cuộc nhịn ngủ.
Sáng sớm hôm Hoa Chiêu tự cõng một giỏ giá đỗ .
Vương Mãnh trông mong đợi. Đêm qua, ông đem giá về nhà nhận khen ngợi của . Sáng hôm nay, tất cả đồng nghiệp tặng giá đỗ đều hỏi ông mua ở , bọn họ mua thêm. Bọn họ ngóng, điểm bán đồ ăn căn bản .
Nhìn thấy Hoa Chiêu đúng hẹn mà đến, Vương Mãnh thở phào một . Cô nếu đến, ông thể lấy giá đỗ , đều đắc tội với ! Giống như ông giấu riêng, đến giá đỗ cũng nỡ chia sẻ cho .
Tiểu Triệu mang sọt ngoài, Hoa Chiêu trực tiếp đối với Vương Mãnh : “Chú Vương, cháu bắt nạt.”.
Vương Mãnh sững sờ, lập tức : “Nói! Ai dám bắt nạt cháu gái của chú! Chú giúp cháu bắt nạt .”
Hoa Chiêu ngọt thêm vài phần, cái ông chú tiện nghi thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-13.html.]
“Diệp Thâm ngày hôm qua đưa sính lễ đến cho cháu, nhưng vì cháu cùng ông nội ở nhà, đồ đạc một nhà ông nội ba lấy , đem giấu , ý định đưa cho cháu” Hoa Chiêu .
Vương Mãnh sững sờ, lúc đầu Hoa Chiêu bắt nạt cứ nghĩ do bạn bè cùng lứa tuổi đánh , kết quả, ngờ nghiêm trọng như .
Thân là ông nội ba, giữ sính lễ? Chuyện ai cũng thể giận điên .
Huống chi vẫn là ba chuyển vang lên, những vật tư đều là đồ đắt giá, tiền cũng mua .
Đây là loại họ hàng nào a? Quá đáng giận !
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy chú dẫn cháu… , ông nội của cháu cho chú cùng ông liên hệ, cho chú cùng các trong thôn, chú dẫn cháu .” Vương Mãnh : “Cứ như a, tý nữa cháu mang Tiểu Triệu cùng mấy nữa trở về, mang những thứ đó cướp về cho chú!”
Vương Mãnh trừng mắt: “Bọn họ nếu trả đồ cho cháu, liền Tiểu Triệu mang hết lên đây.”
Ba chuyển vang cộng rẻ, xe đạp, máy may, đồng hồ, bình quân đều là 200 đồng mỗi vật, chỉ radio thì rẻ hơn một chút, hơn 100 đồng, cộng cũng đến 700 đồng, đủ xét xử.
“Cảm ơn chú!” Hoa Chiêu .
“Ai ai đây đều là chú nên ” Vương Mãnh xong, thở dài: “Các cháu hiện tại thời gian cũng…Ai! Trở về khuyên nhủ ông nội của cháu, chú cùng cô của cháu năm đó thật sự cùng ông đoạn tuyệt quan hệ. Đây là do tình thế bức bách, những năm nay bọn họ đều hối hận, đều hi vọng ông của cháu thể tha thứ cho bọn họ, trở thủ đô sống cùng họ.”
Lần đến phiên Hoa Chiêu trừng mắt. Tình huống gì đây? Chú, cô? Trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản loại sinh vật . Chưa từng , một chút cũng .
Cô tiếp thu tất cả trí nhớ của nguyên chủ, từ lúc sinh đến lúc chết, thậm chí những sự tình nguyên chủ quên, vẫn còn lưu trong tiềm thức, cô dần dần tiếp thu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn còn hình dáng của cha, cô nhớ rõ cha từng , ông là con một, lúc một tuổi thì quân địch sát hại, Hoa Cường lúc mới phẫn nộ mà tòng quân. Ở , chú cùng cô?
Hoa Cường về nhà nhiều năm như , cũng từng cùng nguyên chủ nhắc tới.
Hoa Chiêu quản lý nét mặt đúng chỗ, tuy là trừng mắt nhưng thu hồi nhanh, biểu cảm lạnh nhạt : “Ông nội bỏ xuống cháu, bỏ cháu để một thủ đô.”
“Sao bỏ cháu? Gia đình chú và cô của cháu một căn nhà lớn, cũng từng là hoan nghênh cháu cùng , yên tâm, sẽ bỏ cháu.” Vương Mãnh : “Hơn nữa điều kiện chữa bệnh ở thủ đô…”
Đối với cái bệnh của lão thủ trưởng, đoán chừng cũng biện pháp.
khi lâm chung, thể cùng con cái ở cùng một chỗ, cũng a?
“Ông nội của cháu, chắc vẫn còn ghi hận sự tình năm đó” Vương Mãnh thở dài: “ là Bảo Quốc cùng Thư Lan năm đó, thật sự là chỉ bộ, bọn họ nếu cùng ông nội cháu phủi sạch quan hệ, cả nhà đều sẽ liên luỵ.”
Tên cũng , Hoa Bảo Quốc? Hoa Thư Lan?
Hoa Chiêu tự bổ não quá trình cùng kết quả, năm đó là thời điểm hỗn loạn, loại chuyện còn nhiều mà.
Ông nội của cô cũng là một cái “Đoàn”, thể trở về nông thôn trồng trọt, thể thấy lúc trải qua sự việc nhỏ.
Tai vạ đến, từng chạy, chỉ phát sinh giữa vợ chồng, mà con cái cũng thể chạy , cánh cũng cứng đấy. Chỉ hai sẽ mặt như thế nào? Thân thiết chỉ là quen ?
“Ông nội bao giờ cùng cháu đề cập đến sự tình năm đó, nhắc đến nổi giận.” Hoa Chiêu tò mò hỏi: “Chú và cô của cháu bao nhiêu tuổi? Mẹ của họ…”
Vương Mãnh cúi đầu suy nghĩ một chút, ông thực sự đânh lòng lão thủ trưởng khi lâm chung lẻ loi hưu quạnh, bên chỉ một cháu gái chiếu cố, huống chi cháu gái lập gia đình, thể đạo lý ngốc ở nhà đẻ mãi, Diệp Thâm lúc nào sẽ mang . Đến lúc đó lão thủ trưởng chỉ một bây giờ? Cho nên dù năm đó huyên náo đến thoải mái như , ông cũng hi vọng bọn họ thể cha con đoàn tụ. Như cho Hoa Chiêu cũng , chừng thể giúp ông vài lời đây .
“Chú của cháu so với nhỏ hơn 2 tuổi, năm nay 38, cô của cháu năm nay 36” Ông dừng một thoáng tiếp: “Mẹ của bọn họ là vợ của ông nội cháu, lúc 30 tuổi thì cưới về, năm đó là con gái của lãnh đạo ông cháu, 10 năm , bởi vì một sự việc, ông nội của cháu cùng cha vợ bất đồng, cùng nhà ồn ào một trận, tự trở về quê quán”
“Nha!” Hoa Chiêu gật đầu, nguyên lai là lập trường bất đồng.
“Gia đình bà nội, hiện tại bọn họ thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.
Ông nội trở về quê, xem đối phương là thắng, mà 10 năm lập tức kết thúc, thắng đảo một cái liền….
Tình hình đáng lo ngại a, bọn họ thể trở về lúc . Vốn kiên trì một chút là thắng lợi , lúc trở về sẽ khiến hiểu lầm, đả đảo một , quá oan a?
“Một nhà bà nội cháu…” Vương Mãnh thoáng dừng một chút, mặc dù tài liệu chính thức về việc , nhưng tin tức ông thăm dò , tựa hồ chút .
Ông sợ , Hoa Chiêu truyền đến tai ông nội, cho Hoa Cường lo lắng.
“Bọn họ đều ” Vương Mãnh : “Đều đang chờ ông cháu hai qua đấy.”
Đi qua chôn cùng? Cô mới .
Tiểu Triệu đẩy cửa tiến , lưu loát mà đưa 15 đồng tiền, đó Hoa Chiêu, về phía Vương Mãnh lắp bắp : “Thủ trưởng ngăn , để cho mấy ở cung tiêu xã mỗi đoạt một cọng giá, phân nếm, bọn họ đây là giá của thủ trưởng nên dám giữ, chỉ để chuyển hộ lời , giá mua ở ? Bọn họ cũng mua”
Vương Mãnh vui vẻ: “Cậu cho bọn họ , bất kể từ , chờ ăn đủ liền đến phiên bọn họ”
“Còn , mang thêm 10 cùng Hoa Chiêu, giúp con bé lấy đồ thuộc về . Đối phương nếu đưa, liền mang tất cả bọn họ về đây!” Vương Mãnh bàn giao.
“Rõ!” Tiểu Triệu lên tiếng, lập tức ngoài tìm .
Hoa Chiêu cũng , cô ngoài dùng tiền, cô mua thêm ít đậu xanh, mở rộng sản lượng.
“Chờ một chút!” Vương Mãnh gọi cô . “ Tiểu Hoa, cháu một ngày thể ủ 10 giỏ giá đỗ, thật giả?”
“Đương nhiên là thật, nếu đủ đậu xanh” Hoa Chiêu : “Kỳ thật ủ giá đỗ đơn giản”
“Tốt ” Nghe thật sự , Vương Mãnh mặt mày hớn hở, về phần giá đỗ ủ như thế nào, ông hứng thú, chỉ ăn ông mới thấy hứng thú.
“Tới tới tới, cháu xem, chừng đậu xanh… đủ ?” Vương Mãnh từ phía bàn việc chuyển một bao tải to.
“100 cân, thể ủ bao nhiêu giá?” Vương Mãnh hỏi.
“Hơn 1200 cân a” Hoa Chiêu khiêm tốn .
Bình thường dùng phân hoá học thúc đẩy sinh trưởng giá đỗ, thể tăng lên 11 , cô dùng năng lượng thúc đẩy sinh trưởng, thể tăng 12,13 thành vấn đề.
“Tốt , nhanh cầm , ủ bao nhiêu đều mang đến.” Vương Mãnh thúc giục.
Bọn họ chủ yếu là tổ chức quản lý, huấn luyện dân binh, gần đây vặn một nhiệm vụ huấn luyện, vài trăm dân binh tập hợp huấn luyện, bọn họ nuôi cơm. Đều là những nam thanh niên trai tráng ăn nhiều, một ngày tiêu hao hơn 1000 cân giá dễ như chơi.
“Được!” Hoa Chiêu đến con mắt cong cong: “Đậu xanh cháu cầm , bao nhiêu tiền thì trừ tiền giá đỗ” Cô thói quen cầm đồ miễn phí của khác.
Vương Mãnh thấy càng yên tâm, nhiều lời đồn về cháu gái Hoa Cường như thế nào, những thật sự là trông mặt mà bắt hình dong! Nhìn thấy cháu gái ông lớn lên , trong miệng liền một lời hữu ích.
Kết quả, cháu gái ông là một thông thấu hiểu lí lẽ! Đáng tiếc mập….nếu hơn một chút.