Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:34:35
Lượt xem: 290
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Hoa Nhị Ngưu hỏi, Hoa Chiêu nhịn xuống , : "Bà ah, trở quê quán rồi."
Vợ Nhị Ngưu sớm "Người hảo tâm" báo cáo, bà là dòng lang thang, đưa đến áp giải lên xe lửa .
Vốn cho rằng có thể cùng Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tiểu Ngọc gom góp thành một nhóm cùng trở về, nghĩ tới hai đào thoát.
"Về nhà? Không khả năng! Bà tiền, cũng đường!" Hoa Nhị Ngưu xong lúc mới đột nhiên nhớ tới, vợ một tật là mù đường, thị trấn ở quê qua nhiều hả? Mỗi đều cùng với , chính tự về .
Bà là lạc chứ? Hoa Nhị Ngưu lập tức chút bận tâm.
Không vợ, ông tái giá cũng dễ dàng, hiện tại trong nhà như trước rồi…
"Là đồng chí bên quản lý dòng lang thang tìm đến trong nhà thông báo đấy, đưa trở về rồi." Hoa Chiêu .
Nói như Hoa Nhị Ngưu tin rồi, hoá cũng bắt.
"Lưu Tiền, tiễn khách." Hoa Chiêu .
Cô bất kỳ lời gì với Hoa Nhị Ngưu, bọn ngay cả mặt mũi đều , cho nên cần khách khí.
hiển nhiên Hoa Nhị Ngưu nghĩ như .
"Tiểu Hoa." Ông nặn một nụ khuôn mặt hung dữ của : "Cháu cũng sắp xếp công việc cho Tiểu Ngọc, cũng sắp xếp cho một công việc, yêu cầu của cao, chuyện buôn bán là !"
"Không ." Hoa Chiêu xong, về phía Lưu Tiền.
Lưu Tiền cùng Tôn Hữu lên, đến mặt Hoa Nhị Ngưu.
Hai tuy cường tráng bằng Hoa Nhị Ngưu, nhưng là một cơ bắp, càng rắn chắc, khí thế cũng là mà Hoa Nhị Ngưu có thể so cùng đấy.
Ông thoáng cái liền kinh sợ rồi, Lưu Tiền cùng Tôn Hữu một một cánh tay xách ngoài.
Trên đường khóe mắt của ông ngắm lấy cái đại viện , nghĩ đến Hoa Tiểu Ngọc về nhà khoác về bối cảnh của Diệp Thâm, sửng sốt dám lên tiếng.
Lưu Tiền một đường đem đưa đến nhà ga, liền mặc kệ.
"Tuỳ ông , nhưng nếu dám trở nhà chị dâu, cũng đừng trách chúng khách khí!" Lưu Tiền uy h.i.ế.p nói.
Hoa Nhị Ngưu cũng dám cùng đối mặt.
Đừng ông trong thôn là bá chủ một phương, nhưng thành phố lớn, ông cảm thấy so với bất luận kẻ nào cũng thấp hơn một đoạn, chuyện cũng dám lớn tiếng.
Lưu Tiền ngược yên tâm, đừng ông lớn lên cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng là một kẻ hèn nhát, đoán chừng dám đến nhà chị dâu.
Hắn và Tôn Hữu .
Trên thực tế là trốn ở góc phòng quan sát ông .
Hoa Nhị Ngưu nguyên tại chỗ nghĩ nửa ngày, cũng nhà ga, mà là cùng qua đường ngóng một phen, dạo thủ đô …
Thật vất vả đến một chuyến, trong túi quần 500 đồng, dạo chơi thủ đô một trận trở về nhà chẳng sẽ mất mặt?
"Cái , thật sự là…" Tôn Hữu cũng bó tay . Bên con gái kết hôn, bên quan tâm, chính chơi.
"Không tất cả cha đều đấy." Lưu Tiền .
Hắn đột nhiên nhớ tới cha Từ Mai, những quả thực so với còn bằng.
Hai bọn họ theo một đoạn đường, thấy Hoa Nhị Ngưu vui vẻ chơi, ý định tìm Hoa Chiêu liền trở về.
Bên , Trương Tiểu Ngũ lôi kéo Hoa Tiểu Ngọc đến đồn công an bên cạnh đăng ký kết hôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng: "Ai nha, chứng minh phận ah!"
Lúc kết hôn bởi vì chứng minh phận, cần xin chứng minh, nông thôn cần đại đội cấp, nội thành cần đơn vị cấp.
Trương Tiểu Ngũ híp mắt chằm chằm cô , lạnh lùng : "Cô ngàn dặm xa xôi chạy đến thủ đô, ý định trở về ? Cô thể mang theo chứng minh phận?" Nói xong liền giật cái túi của Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc nhanh chóng né tránh.
Cái thể để cho cướp ! Tiền còn ở bên trong đây ! Đang ở bên trong hộp đựng thức ăn đấy.
"Được , lấy rồi." Hoa Tiểu Ngọc tự lấy chứng nhận công tác từ trong túi.
Kỳ thật còn cần thư giới thiệu của đơn vị, rõ nọ là độc .
sự quấy rầy của Trương Tiểu Ngũ, cần giấy giới thiệu cũng , bên cũng cấp giấy kết hôn cho .
Trương Tiểu Ngũ ở đồn công an là khách quen, bọn họ đều quen , cũng độc . Còn phụ nữ kéo trông cũng là một cô gái.
Chỉ là cô gái nhà ai mắt mù, coi trọng Trương Tiểu Ngũ.
Bất quá bọn cũng chõ mõm , thống khoái mà thủ tục cho hai .
Cầm giấy hôn thú như giấy khen , Hoa Tiểu Ngọc rồi.
Trương Tiểu Ngũ đắc ý, rốt cuộc cũng vợ !
"Đi, chúng đến tiệm ăn, ăn thật ngon một chầu! Sau đó tìm nhà an cư lạc nghiệp, chúng thể sống tiếp!"
Vợ Vợ ~ hiện tại đầy trong đầu đều là tình, chỉ đợi đến buổi tối rồi.
Hai đến một tiệm ăn và gọi ba hoặc bốn món ăn đắt tiền.
Cuối cùng Trương Tiểu Ngũ buộc Hoa Tiểu Ngọc tính tiền.
Muốn lúc , còn thích dụ dỗ cô , nhưng hiện tại cũng kết hôn, mặt của còn cô cào thành như , đem 100 đồng trong túi quần cô đoạt lấy cũng tệ !
Bất quá hiện tại cũng cần đoạt, trong chốc lát tìm phòng ở cần dùng tiền vẫn là cô , cũng tiền.
" , tại cô tới thủ đô? Chị họ cô an bài cho cô một công tác khác? Ở nơi nào?" Trương Tiểu Ngũ nhớ tới hỏi.
"Không ." Hoa Tiểu Ngọc cùng chuyện, giọng nói.
"BA~!" Một tiếng, mặt cô trúng một bàn tay, thịt trong miệng cũng đánh bay rồi.
"Đàn bà thúi! Cô cùng đàn ông của chuyện như !" Đã kết hôn rồi, thể nuông chiều nữa! Phải cho cô rõ lợi hại, rõ cái nhà ai là định đoạt!
"Lại cùng giở tính tiểu thư, đánh bay răng của cô!" Trương Tiểu Ngũ quát.
Người xung quanh xem náo nhiệt thấy là đôi vợ chồng, cũng ai lên khuyên can, chỉ là Trương Tiểu Ngũ, hiếm khi thấy đàn ông giở tính vũ phu bên ngoài.
Hoa Tiểu Ngọc nắm chặt chiếc đũa, tức giận đến run rẩy.
Cô thực sự nghĩ lầm , cô cho rằng khi kết hôn, Trương Tiểu Ngũ cũng giống như , chu cấp cho cô , dụ dỗ cô , cô cho một cái sắc mặt cũng sợ hãi.
Không nghĩ tới lúc mới đến một giờ, bắt đầu đánh cô !
Chiếc đũa trong tay cũng Hoa Tiểu Ngọc bóp gãy.
Trương Tiểu Ngũ cũng quá phận, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, hai liền tìm phòng ở, địa điểm là ở khu ban đầu, tức là khu mà Trương Quế Lan đang sinh sống hiện tại.
Sau khi đến nơi, tự nhiên gặp nhiều hàng xóm cũ, Trương Tiểu Ngũ đắc ý cùng , và Hoa Tiểu Ngọc kết hôn.
Mọi Hoa Tiểu Ngọc ánh mắt lập tức giống với lúc .
Kết quả vẫn rơi tay Trương Tiểu Ngũ ? Còn đánh giống như đầu heo, uy hiếp?
“Khuôn mặt ?” Có nhịn hỏi.
"Đây là cha cô đánh cho, cũng đánh, cam lòng ah!" Trương Tiểu Ngũ giải thích .
Hoa Tiểu Ngọc mặt hiện tại cách nào , một mực cúi đầu. Bất quá hầu hết các tổn thương mặt cô xác thực đều đến từ cha .
"Như ah, chậc chậc chậc." Người hàng xóm lắc đầu nha.
Cha đánh, bọn nhúng tay cũng , , coi như là Trương Tiểu Ngũ đánh bọn cũng cần , lúc đàn ông đánh lão bà nhiều lắm, ai xem trọng chuyện đó.
Trương Tiểu Ngũ mang theo Hoa Tiểu Ngọc dạo qua một vòng, thuê phòng ở.
Mật độ dân cư khu vực vốn đông, tìm phòng thật dễ, dù phòng trống cũng cần đợi trong cùng khu nhà lấy mất .
Cuối cùng, Trương Tiểu Ngũ cùng Hoa Tiểu Ngọc cửa nhà Trương Quế Lan…
"Nếu , chúng ở vài ngày?" Trương Tiểu Ngũ hỏi.
Hắn cho rằng Hoa Tiểu Ngọc sẽ đồng ý, nghĩ tới cự tuyệt: "Không , đổi một nhà khác a."
Mục đích cuối cùng của cô còn thành, cũng thể vì mà đắc tội với Hoa Chiêu, sẽ đem cô đuổi , cô đến thủ đô một chuyến, nhưng chỉ tiền mất tật mang rồi.
Trương Tiểu Ngũ nghĩ đến còn công tác, về chừng còn dựa Hoa Chiêu giới thiệu công tác, cho nên cũng kiên trì, hai tiếp tục trong ngõ hẻm, ở cửa căn nhà đang sửa chữa của Hoa Chiêu.
"Vậy thì nơi !" Trương Tiểu Ngũ .
Lúc , Hoa Tiểu Ngọc vậy mà gật gật đầu.
Rốt cuộc, đây là một ý kiến , nhưng cũng thể mong đợi họ tử tế hơn .
Ở trong mắt hai , nhà Hoa Chiêu đang sửa sang, ở cũng cho thuê, cũng tính là nhà trống, hiếm ai sống trong căn nhà dột nát đang sửa sang ngoại trừ họ?
Bọn ở chỗ , giống như sống ở nơi hoang dã, sẽ ai ý kiến gì.
Mặc dù là căn nhà đang sửa chữa, nhưng lúc công nhân duy nhất tới, cửa cũng khóa đấy, cho nên hai trèo tường tiến .
Vào sân, quả thực là một mớ hỗn độn, những thứ nên phá bỏ thì phá bỏ, nhưng những gì đáng lẽ xây xây, trong sân đầy vật liệu xây dựng và rác thải, và chỉ một lối duy nhất dẫn đến cửa một gian sương phòng.
Hai đập khóa cửa gian sương phòng và thấy trong phòng thực sự sạch sẽ, giường bàn ghế, mua đệm chăn là thể ở !
Đây là gian phòng lúc chuẩn cho Từ Mai ở, hiện tại Từ Mai dọn , đệm chăn mang , đồ dùng trong nhà mang, ngược thuận tiện cho bọn rồi.
“Đi thôi, mua sắm!” Trương Tiểu Ngũ cao hứng mà lôi kéo Hoa Tiểu Ngọc .
Không, là kéo lấy.
Hoa Tiểu Ngọc chờ đợi cô chính là cái gì, cực kỳ , dốc sức liều mạng nghĩ đến biện pháp thoát . Cô từng nghĩ tới thật sự gả cho Trương Tiểu Ngũ, hiện tại là tạm thích ứng mà tính toán.
Trương Tiểu Ngũ kéo vài cái cũng động, lập tức nổi cơn tam bành.
Hoa Tiểu Ngọc chướng mắt , luôn rõ, cũng luôn đè nén sự cáu kỉnh trong lòng, một phụ nữ nông thôn tư cách gì mà xem thường một thủ đô? Đến khi kết hôn còn xem thường !
"Đồ đạc để về mua a, tiên sẽ dạy cô thế nào để trở thành một phụ nữ!" Trương Tiểu Ngũ đem cô kéo phòng, chèn cửa .
Bởi vì các loại nguyên nhân…Hai ở trong phòng nhỏ giằng co đến trưa, cuối cùng đệm chăn cũng mua , ngủ chiếc giường . Cũng may là mùa hè, cũng lạnh.
Sáng sớm hôm , Hoa Tiểu Ngọc mang đôi mắt đỏ như m.á.u đến của nhà Hoa Chiêu.
Đuổi già đấy, đuổi trẻ, Hoa Chiêu cũng buồn bực, cô là đóa hoa, Hoa Tiểu Ngọc là ong mật ? Cứ chằm chằm cô thả!
"Mẹ cứ để cô tiến đến, con xem cô đến cùng là gì?" Hoa Chiêu .
Trương Quế Lan nghĩ nghĩ, tuy trong nhà hiện tại giúp đỡ, nhưng ngoài cửa cũng chỉ một Hoa Tiểu Ngọc, cho cô cũng việc gì.
Hoa Tiểu Ngọc tới, Hoa Chiêu liếc thấy trạng thái của cô thật .
ác ý dày đặc cô bao trùm tất cả trong bóng tối, vì cô liền bật .
Ngày hôm qua phát sinh cái gì cũng dễ đoán, ngày đầu tiên đêm tân hôn nha, còn thể gì? trạng thái của Hoa Tiểu Ngọc, là đem chuyện đều tính toán đầu cô hả?
Hoa Chiêu cô khách khí : "Trước thế nhưng chính cô mở miệng gả cho Trương Tiểu Ngũ đấy, cũng đem cô trói ném lên giường đấy! Hiện tại cô bày cái mặt thối cho ai xem?"
Hoa Tiểu Ngọc cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nước mắt lưng tròng : "Em, em …Em chính là…Quá đau. Hôm nay em tới là cám ơn chị đấy! Trong nhà việc gì chị để cho em là , thím hãy nghỉ ngơi ."
Hoa Chiêu cô , chậm rãi : "Làm việc thì cần, dùng đến cô, xem bọn nhỏ càng cần, bất quá nếu cô chỗ nào để ..., ngược thể giống như lúc , ở trong góc tường yên tính một ngày."
Nói xong, cô đặt tay lên tay vịn của ghế, năng lượng của tay lập tức xẹt qua mặt đất, vòng qua Hoa Tiểu Ngọc.
Không tiến thể của cô , chỉ đem quần áo cùng ba lô của cô đều một .
Cô như con gián đán mãi chết, cố gắng hết sức để đến gần cô, cô sợ rằng cô sẽ mang một cái gì đó độc hại hại cô.
mà cũng , bất kỳ đồ vật nào hình dạng viên bi, chất lỏng hoặc là bột phấn.
cô phát hiện một vật thú vị khác, 1 vạn 5.
Xem , cô nhận tiền của ai đó, đến đây gì.
Rốt cuộc là gì?
Hoa Chiêu đoán , thì hãy cho cô một cơ hội để phơi bày một chút.
Hoa Tiểu Ngọc ngây ba ngày, động tác dư thừa gì đều .
Hoa Chiêu vẫn để cho cô ở góc tường, chỉ điều lúc chuyện gì thì dạo trong sân, đến giờ cơm liền trung thực ăn cơm, cho cô rửa chén cô cũng rửa.
Giống như chỉ đơn thuần đến ăn chực đấy, lời vô cùng.
Chỉ điều mỗi sáng sớm lúc tới, oán khí nặng thêm một ít, xem buổi tối sống .
Hoa Chiêu cũng cô đến phiền, quyết định cùng Diệp Thư ngoài dạo phố.
"Như ?" Trong phòng, Diệp Thư nhỏ giọng : "Em phát hiện cô , đuổi là , hoặc là trực tiếp bắt lấy thẩm vấn, cần mạo hiểm thăm dò cô a."
1 vạn 5 là một khoản tiền lớn, Diệp Thư cũng nhận định Hoa Tiểu Ngọc tất nhiên mưu đồ.
"Đúng vậy a, đúng a, còn để cho rời khỏi phòng bọn nhỏ, cái quá nguy hiểm!" Trương Quế Lan nói.
Bà cũng là cần phối hợp một khâu.
Hoa Chiêu cảm thấy, Hoa Tiểu Ngọc hoặc là hướng về phía rượu thuốc đến đấy, hoặc là hướng về phía cô đến đấy. Hướng về phía cô..., cô khẳng định rõ chính đánh cô, khả năng lớn nhất chính là tay với con của cô.
Cô từng gặp quá nhiều loại huyết án như , mấy loại động tác đều rõ như lòng bàn tay.
Hiện tại cái cô cần xác định chính là lưng cô .
"Còn , mạo hiểm một chút sẽ dụ nổi con sói lộ đuôi, cũng giống như Hạ Lan Lan lúc ." Hoa Chiêu : "Con đánh khúc bảy tấc cô , triệt để đem cô đánh 'Chết " về cô luôn nghĩ cách tính toán con, cho nên bắt gọn cô ."
" a." Diệp Thư thuyết phục rồi.
Trương Quế Lan còn chịu: "Vậy cũng thể đem bọn nhỏ mạo hiểm ah! Mẹ thể rời khỏi bọn nhỏ quá xa, vạn nhất cô cái gì…Dập đầu một chút con đau lòng ?"
Hoa Chiêu thể cho bà , mặc dù cô , nhưng dị năng của cô cũng sẽ một mực quấn quanh cái nôi của hai đứa bé.
Nguyên liệu cái nôi chính là cây trúc rống ruột đấy, bên trong đó tràn đầy những sợi dây năng lượng của cô, tuỳ thời thể khống chế động tác cùng vị trí của cái nôi, thậm chí kết thành cái lưới nhỏ bao trùm lên.
Chỉ điều những động tác đơn giản thể , bằng thì trông thấy, sợ là sẽ diệt khẩu rồi…
Hoa Tiểu Ngọc nếu như ở bên cạnh cái nôi xem, cái vấn đề gì, nếu cô dám động thủ…
"Đi thôi, chuyện gì nữa, mấy Lưu Minh đều mai phục trong sân cùng trong phòng ư, động tác của bọn so với còn nhanh hơn, dù là canh giữ ở bên bọn nhỏ, lúc thực sự gặp nguy hiểm, cũng sẽ phản ứng nhanh như bọn ah." Hoa Chiêu .
Tất nhiên, cô thể chỉ dựa dị năng thể lộ để bảo vệ bọn trẻ, đây là dùng phòng ngừa vạn nhất đấy, trợ lực chính thức đều giấu ở xà nhà cùng góc phòng, một khi Hoa Tiểu Ngọc động tác gì khác , bọn xử lý như thế nào đấy.
"Mẹ, cần nhịn xuống, thể hư mất chuyện lớn của con, bằng thì nguy hiểm sẽ luôn tồn tại." Hoa Chiêu .
Câu uy h.i.ế.p tác dụng, Trương Quế Lan lên tiếng nữa.
Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thư cùng ngoài, đầu với Trương Quế Lan: "Mẹ, chúng con ngoài dạo phố một chút, giữa trưa trở , ở bên ngoài ăn, cho bọn nhỏ uống sữa bột là !"
"Ai, thôi thôi, sớm chút trở về." Trương Quế Lan cau mày .
Bà hành động , vẻ mặt lo lắng căn bản giống tiễn con gái dạo phố.
cách đó xa Hoa Tiểu Ngọc căn bản tâm tư bà, cô chằm chằm Hoa Chiêu, con mắt sáng ngời, Hoa Chiêu rốt cuộc ngoài ! Giữa trưa vẫn trở !
Mà Hoa Cường thói quen ngủ trưa.
Mà bọn nhỏ cũng ngủ trưa, lúc đó, Trương Quế Lan vội vàng chuyện trong nhà ngoài nhà, quét dọn vệ sinh, sẽ canh giữ ở bên bọn trẻ, cơ hội cô chờ đợi rốt cuộc tới!
Hoa Chiêu rồi, Hoa Tiểu Ngọc lấy cớ ngoài mua kem, cũng ngoài một lát.
Qua một giờ mới trở về, mang về hai que kem tan chảy, đưa cho Trương Quế Lan một cái.
Trương Quế Lan bây giờ nửa con mắt cũng cô , còn nhận đồ của cô
" ăn, chính cô ăn ." Nói xong bà liền trông bọn nhỏ.
Hoa Tiểu Ngọc bĩu môi, thì thôi, như cô cho lắm .
Thời gian nhanh đến trưa, Hoa Cường đúng giờ buổi trưa ngủ, hai Bảo Bảo giao cho Trương Quế Lan chăm sóc.
Trương Quế Lan đem bọn nhỏ phòng ngủ, buông màn, xem bọn nhóc ngủ say, chính ngoài bận việc .
Tất cả đều khác gì những ngày bình thường, cũng giống như những gì Hoa Tiểu Ngọc đoán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-185.html.]
Hoa Tiểu Ngọc cũng như thường ngày, bắt đầu ở trong sân bộ, đó cô thừa dịp Trương Quế Lan chú ý, thoáng một phát nhà giữa, tiến phòng ngủ.
Cả hai đứa bé đều ngủ trong nôi với màn treo, dễ như trở bàn tay.
Cô chăm chú vài giây tới.
Lưu Minh giấu ở giường cũng chuẩn kỹ càng.
Hoa Tiểu Ngọc cũng tới bên cạnh cái nôi, cô bước chân một chuyến đến bàn trang điểm của Hoa Chiêu, kéo ngăn kéo , thấy đồ vật bên trong con mắt liền sáng ngời.
Hoa Chiêu cũng thích , đặc biệt với ngoại hình xinh như bây giờ, cô càng thích ăn mặc hơn, cô luôn cảm thấy nếu cách ăn mặc thì sẽ phí của trời.
Mà đồ trang điểm cái gì đấy, hiện tại cô cũng cần nó lắm, vẻ của cô tự nhiên ~ cho nên cô càng thích đồ trang sức các loại và đủ màu sắc.
Hơn nữa vì nguyên nhân dị năng nên góp nhặt nhiều.
Những thứ quá đắt tiền đều cô giấu trong hộp, còn những đồ vật bình thường nhỏ xinh, xinh xắn vẫn cô giữ bên và đeo hàng ngày.
Bây giờ con , đeo lên cũng tiện nên cất hết ngăn kéo, Hoa Tiểu Ngọc tình cờ gặp một .
Hiện tại ngăn kéo mở , nó giống như một hộp nữ trang , vàng bạc ngọc thạch trân châu, tất cả thứ đẽ chói mắt Hoa Tiểu Ngọc.
Cô chút khách khí mà cất trong túi quần .
Dù lát nữa cô cũng sẽ chuyện đắc tội lớn với Hoa Chiêu , trong ngày hôm nay cô cũng ý định ở thủ đô nữa, chuyện xử lý xong lập tức ngay.
Cô cũng thấy những , cũng thấy Trương Tiểu Ngũ, càng thấy Hoa Chiêu !
Cho nên ngu mà cầm.
Hoa Tiểu Ngọc đem tất cả đồ bàn trang điểm đều vơ vét còn gì, kể cả chiếc lược nhỏ, cái gương nhỏ Hoa Chiêu dùng, dây buộc tóc, những thứ đáng tiền đều buông tha.
Sau đó cô lục lọi trong phòng.
Không tiền trong tủ quần áo.
Tiền của Hoa Chiêu để ở ?
Trong tủ , trong gối đầu cũng , giường nệm cũng thấy. . .
Làm cho Lưu Minh cũng chút khẩn trương rồi, cũng sắp chỗ ẩn .
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Tiểu Ngọc dọa đến cả đều cứng ngắc rồi.
Cũng may Trương Quế Lan chỉ qua ngoài cửa, cũng tiến .
Hoa Tiểu Ngọc thở phào một thật dài, nhưng như thế nhắc nhở cô nên chuyện chính sự rồi, bằng thì , đồ đạc còn nhổ , còn thể đánh rắn động cỏ.
Hoa Tiểu Ngọc rốt cuộc tới bên cạnh cái nôi, bế Vân Phi lên.
Hai đứa bé cô chỉ thể ôm một đứa, đương nhiên sẽ ôm nam hài.
Trong chỗ tối Lưu Minh khẩn trương mà , thấy cô nhẹ nhàng đem Vân Phi bế lên, cũng những động tác quá kích khác, lúc mới nhảy .
Hoa Chiêu từng qua với bọn họ, Hoa Tiểu Ngọc nếu như chỉ ôm đứa nhỏ, hãy để cô ôm. Thậm chí cô mang đứa nhỏ ngoài, cũng thể.
Chỉ cần cô động tác tổn thương đứa nhỏ, ví dụ như véo, đánh, cho ăn cái gì đó, hết cứ xem.
Vẫn là câu đó, mạo hiểm một chút sẽ dụ nổi con sói lộ đuôi! Bọn đúng lúc nhảy sẽ tác dụng.
Còn ở trong nhà , Hoa Tiểu Ngọc là dì nhỏ, tuy ruột thịt đấy, nhưng chỉ ôm đứa nhỏ một chút phạm pháp hả?
Cho nên bọn còn tiếp tục quan sát.
Hoa Tiểu Ngọc ngoài thăm dò, Trương Quế Lan trong sân, thanh âm là ở phía tây trong sương phòng bề bộn cái gì, cửa gian phòng đóng .
Cô nhanh chóng ôm đứa bé chạy ngoài, một chạy đến Tiền viện, chạy cửa lớn.
Bên ngoài, tự nhiên những khác tiếp tục theo.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư kỳ thật cũng xa, ngay bên ngoài phố nhỏ trốn trong góc.
Sau khi xa, khả năng khống chế của Hoa Chiêu đối với chiếc nôi ngày càng kém , cô thể rõ nên lo lắng.
"Meow ~" mèo nhà ai phát tiếng hét thảm một tiếng.
Diệp Thư đây thật là tín hiệu của mấy bảo vệ truyền .
Mục tiêu ngoài rồi.
Rất nhanh Hoa Tiểu Ngọc liền mang theo đứa bé xuất hiện ở đầu hẻm, đó một đường bước nhanh về hướng đông.
Đi hơn hai mươi phút đồng hồ, cô liền gặp mấy tên "Lưu manh".
"Cô vợ nhỏ ? Rất xinh ah, đứa nhỏ cũng thật dễ , , cho chú ôm một cái." Một đàn ông dáng vẻ lưu manh vươn tay về phía Hoa Tiểu Ngọc.
"Thật giả ?" Diệp Thư ở phía nhỏ giọng .
Hoa Tiểu Ngọc rời một giờ, là ngoài đưa tin cho nào đó .
phương pháp cô sử dụng khá bí mật, để một mảnh giấy ghi đầy những từ lóng ở đó.
Bọn mở , hiểu. Lại dụ rắn khỏi hang, tờ giấy vẫn y nguyên thả trở về.
Rất nhanh tới đem tờ giấy cầm , bất quá đến cùng là ý gì, là .
Hoa Chiêu cũng hiểu, mấy xuất hiện đột ngột, hơn nữa cảm xúc pha tạp, hỗn tạp hỗn loạn, cô cũng thuật tâm, bọn đến cùng gì.
"Anh tránh !" Hoa Tiểu Ngọc con mắt bốn phía, yên lòng .
Triệu Cương hiện tại ở ? Mau chạy đây , đến ngang qua sân khấu, cô còn nhà ga mua phiếu vé!
mà xung quanh cũng bóng dáng của Triệu Cương.
"Ôi!!!, vợ bé tính tình vẫn còn lớn, trai tức giận!" Người đàn ông dáng vẻ lưu manh xong, mạnh mẽ đem Vân Phi đoạt mất.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, trong kế hoạch , những chỉ là khó xử cô , đó Triệu Cương liền hùng cứu mỹ nhân ? Đương nhiên chủ yếu là cứu đứa bé.
Ah, cũng đúng, đứa nhỏ gặp nguy hiểm cứu cái gì? Đến lúc đó công lao của liền lớn rồi.
Hoa Tiểu Ngọc hờ hững mà Vân Phi đàn ông ôm , chờ Triệu Cương lập tức xuất hiện.
mà cũng .
Sau khi đàn ông cướp đứa bé, liền bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất bên trong một đầu con hẻm nhỏ.
"Ai?" Hoa Tiểu Ngọc nghi hoặc một tiếng.
thoáng cái cô "Suy nghĩ cẩn thận ", đây là tạo thành hiện trường giả là đứa bé ném , đó Triệu Cương sẽ đem đứa nhỏ tìm trở về, đây chính là "Ơn huệ lớn" !
Hoa Tiểu Ngọc tròng mắt bốn phía một vòng, đây cũng là lúc cô nên chạy trốn rồi.
Nghĩ tới đây, cô cũng bỏ chạy, kết quả đầu thấy Hoa Chiêu.
Dọa cô thiếu chút nữa té ngã.
Hoa Chiêu hiện tại cái đó tâm tư quan tâm đến cô , tay cô vịn tường, chăm chú theo dõi diễn biến bên .
Ba tên "Lưu manh" Lưu Minh mang mặc đồng phục chế ngự, Vân Phi cũng về trong tay Lưu Minh.
Hoa Chiêu lúc mới thở dài một , về phía Hoa Tiểu Ngọc.
"Ah, chị tiểu Hoa, chị dạo phố đến chỗ nha?" Hoa Tiểu Ngọc kiên trì nói.
Cô (HC) khả năng thấy cô ôm đứa nhỏ xuất hiện ?
Hoa Chiêu lạnh lùng cô một cái, chẳng cùng cô nhảm, với Diệp Thư: "Coi chừng cô ." Nói xong liền chạy về phía Vân Phi.
Diệp Thư ngược với Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc cũng lúng túng khó xử một tiếng, đón lấy là bụng đột nhiên đau nhức, cô Diệp Thư một cước đạp ngã xuống đất.
Hoa Chiêu từ trong tay Lưu Minh nhận lấy Vân Phi.
Vân Phi trông thấy cô, lông mày nhỏ đang nhíu chặt lập tức giãn rồi toe toét cái miệng nhỏ nhắn đến vẻ mặt ngây thơ.
Thấy Hoa Chiêu đau lòng tức giận.
"Con là kẻ đần nhỏ! Bị xa lạ ôm như thế ? !" Hoa Chiêu ôm nhóc thật chặt, một bên hôn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn một bên oán trách.
Nhóc con lúc Hoa Tiểu Ngọc ôm tỉnh, khi đó Hoa Chiêu cho rằng nó sẽ , còn lo lắng đến lúc đó Trương Quế Lan xem xét sẽ là sơ hở, để cho Hoa Tiểu Ngọc cảnh giác.
Kết quả đứa nhóc tiếng nào, chỉ là nhướng mày lên chằm chằm Hoa Tiểu Ngọc.
Theo lý Hoa Tiểu Ngọc với nhóc mà chỉ là xa lạ, tuy Hoa Tiểu Ngọc ở trong sân dạo vài ngày, nhưng từng ôm qua nó, nhóc con nên sợ lạ mới đúng.
Kết quả cũng luôn.
Còn , đàn ông lạ lẫm cướp , cũng tiếng nào.
"Sợ đến cháng váng?" Hoa Chiêu chút bận tâm mà sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc.
Kết quả là trông thấy cái miệng nhỏ nhắn toe toét, với cô, lắc đầu.
Lúc đến phiên Hoa Chiêu sợ đến cháng váng.
Đứa con trai bình thường biểu hiện linh hoạt bằng Thúy Vi, tự chơi, thì là về phía em gái cùng nhà ha ha ngây ngô.
Biểu hiện thể dùng bốn chữ để hình dung, cái chính là dáng điệu thơ ngây chân thành.
Tóm , chút khờ…
Kết quả nhóc con hiện tại hiển nhiên là hiểu Hoa Chiêu đang hỏi cái gì.
Nhóc con mới hơn nửa tuổi đấy!
Ở nơi nào là khờ, đó là một thần đồng ah!
Hoa Chiêu xác định mà hỏi: "Hiện tại con sợ hãi?"
Vân Phi lắc đầu, nước miếng phun đầy một …
Hoa Chiêu hỏi: "Có đói bụng ?"
Vân Phi thống khoái gật đầu, cũng rồi, còn thò tay vỗ vỗ bụng nhỏ.
Không chỉ lắc đầu.
Hoa Chiêu rốt cuộc xác định, đứa nhỏ là thực sự hiểu rồi.
Lập tức trong nháy mắt im lặng, tâm tình phức tạp mà bay lên.
Lưu Minh một mực yên tĩnh mà ở bên cạnh, lúc cũng hiểu, hiếm mà Vân Phi, tại thể đứa bé thông minh như ! Cái cũng quá sớm ! Còn rồi, mới bò!
Con trai của đại ca thật sự giống thường ah!
Hoa Chiêu kích động lập tức nghĩ đến, con của cô cũng nên như , dù cũng là ăn năng lượng mà lớn lên đấy…
Cô ba ngã xuống đất dậy nổi.
"Làm bây giờ?" Lưu Minh hỏi.
Kỳ thật chút hối hận, có lẽ chờ bọn đem đứa nhỏ ôm , đưa cho cầm đầu mới tay đấy, bọn tay quá sớm.
một giây khi thấy Vân Phi xa lạ cướp , liền nhịn rồi. Hắn tuy kết hôn, con, nhưng là mỗi ngày đều âm thầm Vân Phi, ưa thích vô cùng.
Thấy Vân Phi ở trong vòng nguy hiểm, lòng của níu chặt, một khắc cũng đợi .
Hoa Chiêu cũng đợi .
Tuy kế hoạch là lấy đứa nhỏ dụ sói, nhưng thực sự đến lúc đó, cô mới phát hiện nỡ.
Vân Phi nếu xảy chuyện gì , cô cũng thể sống nổi.
"Đưa bọn đến đồn công an, giam giữ, cái gì cũng hỏi." Hoa Chiêu : "Sau đó gặp bố chồng , đem chuyện cho ông , để cho ông giải quyết."
Chuyện đó, chính là chuyện của Diệp gia rồi.
"Được." Lưu Minh lập tức hành động, phố nhỏ thuận tiện đưa Hoa Tiểu Ngọc .
Hoa Tiểu Ngọc Vân Phi trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, mặt xám như tro tàn.
Thấy Hoa Chiêu sắp xa, cô giật một cái mới kịp phản ứng, hét to với bóng lưng Hoa Chiêu: "Chị tiểu Hoa, em sai ! Em ác ý đấy! Em chính là ôm chơi đùa!"
Hoa Chiêu cái gì cũng , đầu cũng , bước nhanh .
Hoa Tiểu Ngọc còn gọi, chặn miệng.
. . . . .
Trương Quế Lan cùng Hoa Cường đều ở cửa quanh, trông thấy Hoa Chiêu ôm Vân Phi trở về, hai mới thở mạnh .
Nói cho cùng, ai thể thật sự đưa đứa nhỏ dụ sói ?
“Cháu trai yêu quý của ! Có chuyện gì ?” Trương Quế Lan đem Thúy Vi nhét trong tay Diệp Thư, chính ôm lấy Vân Phi khẩn trương mà hỏi thăm.
"Không việc gì, lắm." Hoa Chiêu . Có dị năng của cô bộ hành trình đều chằm chằm , cô chắc chắn rằng con trai vẫn .
Trương Quế Lan vẫn là đem đứa nhỏ cẩn thận kiểm tra một , xác định việc gì mới yên tâm. Yên tâm xuống liền nhịn vỗ Hoa Chiêu một cái: "Về cũng thể loại chuyện nữa
Hoa Chiêu xoa cánh tay đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Không nữa."
Mấy nhà chỗ của , Hoa Cường mới hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy tiếp theo?"
Vốn những chuyện Hoa Chiêu cho ông , sợ ông lo lắng.
giữa trưa Vân Phi , Thúy Vi đột nhiên bắt đầu , tê tâm liệt phế mà , Trương Quế Lan dỗ như thế nào cũng , bà cũng tâm tư mà dỗ nữa.
Nghe thấy Thúy Vi đến thảm như , lòng bà liền rối lên, cũng bắt đầu .
Hoa Cường động tĩnh sang đây xem, mới xảy chuyện gì.
Lập tức cũng đem Hoa Chiêu bắt trở đánh một trận.
hiện tại hai đều bình an trở về rồi, ông nỡ đánh.
"Có đến móc nối cùng Hoa Tiểu Ngọc, bắt cóc đứa nhỏ." Hoa Chiêu : "Đằng khẳng định còn một thậm chí mấy móc nối, cái cháu cũng lo lắng thêm nữa."
“Chuyện cứ giao cho nhà họ Diệp.” Hoa Cường cũng là ý tứ .
...
Diệp Mậu nhận tin tức, chén trong tay cũng ném , lập tức tự đến đồn công an, đó Hoa Tiểu Ngọc cùng mấy một chiếc xe lôi , đến nơi chuyên để tra khảo.
Ông đủ tư cách để như , ông là nhân viên cấp cao, gia đình ông đe dọa bắt cóc, thậm chí cần một đội đặc nhiệm điều tra.
Các chuyên gia thông qua các thủ đoạn chuyên nghiệp, Hoa Tiểu Ngọc ngay cả nội tâm âm u của cũng lôi .
Những khác cũng hơn là bao.
bọn chỉ có thể khai đến đấy, kẻ sai khiến lớn nhất chính là Triệu Cương.
Mà Triệu Cương biến mất.
Vốn dĩ đang đợi ở đó, nhưng trong thời gian quy định đến, là chuyện , lập tức chạy trốn rồi.
Trong thời đại camera, tìm quá khó khăn.
Huống chi, Hoa Tiểu Ngọc kỳ thật cái gì cũng , ngoại trừ bộ dáng, cô đến tên của đối phương cũng xác định thật .
Diệp gia vẫn giăng lưới lớn để bắt .
Mã gia nhanh nhận tin tức.
Mã Đại Cường nhịn nhẫn, cũng nhịn , hướng bạn già mắng: "Bà chủ ý cùi bắp! Chọn thật ! Đồ phế vật! Cái gì cũng thành, còn đánh rắn động cỏ !"
Bà Mã cũng một bụng tức giận, bà nghĩ mãi mà rõ vấn đề ở nơi nào. Mọi ôm , như thế nào mà nhanh như đuổi kịp hả?
"Người xác thực ." Bà Mã ngược cũng thừa nhận sai lầm của : "Nhất định là cô cùng Hoa Chiêu quan hệ quá kém, cho nên lúc cô ôm đứa bé cảm thấy đúng, đuổi theo. Lần , chúng chọn một quan hệ !"
"Còn chọn?" Mã Đại Cường cau mày : "Cũng thất bại một rồi, đối phương khẳng định đề cao cảnh giác rồi."
Bà Mã nở nụ : "Vậy cũng nhất định, chính là vì thất bại một rồi, đối phương khẳng định thể tưởng , cùng một biện pháp chúng dùng hai ! Đề phòng hẳn sẽ nghiêm mật, huống chi, chúng tìm một bọn tuyệt đối thể tưởng !"
"Ai?" Mã Đại Cường tò mò hỏi.