Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 211

Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:46:46
Lượt xem: 295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" là ai, chắc hẳn Dương tra rõ ràng." Diệp Thâm vô lực : "Ngược là Dương như , là ý gì?"

Anh hiện tại xác thực vô lực, thuốc tác dụng nhanh, hình như là đợi đến lúc bữa tối chấm dứt mới phát tác, bằng thì cũng sẽ trúng độc sâu như .

Hơn nữa tác dụng thật sự mạnh, cảm giác chỗ nổ tung.

Bất quá, cẩn thận cảm giác, trong thể giống như chút mát lạnh chậm rãi từ trong đan điền chảy , chạy khắp , cho sức lực của từng chút một khôi phục.

Hơn nữa hạt giống giấu ở trong tóc, cũng cho đại não đang choáng váng của nhanh thanh tỉnh.

"Anh là Tô Hằng, phận ngược rõ ràng, nhưng quá rõ ràng, quá minh bạch, tra một hết rồi, quá dễ dàng cho thể tin ." Dương Lập Dân ha hả nói.

"Hơn nữa tính kháng thuốc mạnh, cũng bình thường thể đấy." Ông : "Người trúng loại thuốc , thể chịu 3 phút đồng hồ, hiện tại sớm nên. . ."

Ông thoáng qua con gái bên cạnh thần chí rõ bổ nhào Diệp Thâm bắt đầu cởi quần áo.

Sau khi qua chỗ khác, ông với Diệp Thâm: " cho dù là ai, cũng quan tâm, chỉ con rể ."

Cho dù Tô Hằng là bên phái tới thì ? Bọn cũng đầu tiên phái đến, cuối cùng thì như thế nào đây?

Dưới thủ đoạn của ông , ngoan ngoãn đào ngũ, chính là ông giải quyết.

Tô Hằng nha, ông giải quyết, tên nhóc năng lực kiếm tiền, ông thật sự chọn trúng.

Dương Chân bên cạnh thần chí rõ, quần áo cởi một nửa.

Diệp Thâm chán ghét "Giãy dụa" đẩy cô .

Động tác chọc giận Dương Lập Dân.

Ông từ đến nay sủng ái đứa con gái , thầy tướng , đây chính là quý nhân của ông .

Cũng là từ khi đứa con gái , ông thật sự bắt đầu "Thăng chức nhanh", đến bên vượt qua những ngày lành!

Hơn nữa con gái của ông xinh nhu thuận, quá xứng với tên nhóc !

Hắn trúng?

"Đừng rượu mời uống uống rượu phạt." Dương Lập Dân lạnh mặt: "Bằng thì, chỉ một con đường chết."

Nếu như thể chính sử dụng, cũng cần giữ rồi.

"Dương 'Cất nhắc' , chắc chắn là chọn trúng năng lực của ." Diệp Thâm suy yếu , cùng ông kéo dài thời gian: " ông như , sẽ chỉ phản cảm, tương lai hẳn sẽ chịu việc."

"Biết là cất nhắc , còn dám cự tuyệt?" Dương Lập Dân lạnh: "Hay là , nguyên tắc kỷ luật, cưỡng bức phụ nữ? Vậy Chu Mạn Lệ cùng Phương Tầm thì ?"

Diệp Thâm híp mắt, Hoa Chiêu mới đến một ngày, dùng phận Phương Tầm, Dương Lập Dân tra rồi.

Xem Hoa Chiêu cũng lọt mắt ông rồi.

Chuyện thể . . . .

Không đợi Diệp Thâm trả lời, Dương Lập Dân liền : "Anh cũng , mời Chu tiểu thư cùng Phương tiểu thư đến, chắc hẳn lúc mời đến rồi, lập tức trở về rồi.

"Anh , nhưng thấy Chu tiểu thư ."

Diệp Thâm mặt biểu tình, trong lòng hung hăng run lên.

Xem bọn cũng Chu Mạn Lệ đưa rồi, nguy hiểm để lộ phận còn.

Hoa Chiêu vẫn còn!

Dương Trung vậy mà bắt Hoa Chiêu !

Giống như một đốm lửa trong lòng nổ tung! Sức mạnh tăng tốc để tập hợp.

Diệp Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y , cảm giác như sức lực trở về một phần mười.

Nghĩ đến lực lượng trong trang viên. . . Tuy nguy hiểm, nhưng đợi !

Ai Dương Trung bắt Hoa Chiêu là lập tức mang về , là. . . . .

Anh thể để cho cô một chút tổn thương nào!

Anh đưa tay với đến bên cạnh Dương Chân. . .

Bắt lấy cô đem con tin, thể cho trở ngại của ít một chút.

Dương Lập Dân cho rằng quy hàng, bắt đầu việc, ngừng.

"Anh nhắc nhở rồi, cho cam tâm tình nguyện đấy, về sẽ việc thật , cũng vô dụng, còn lưu mối họa." Dương Lập Dân nghĩ nghĩ : "Đi đem ở trong tầng hầm ngầm kéo lên đây."

Người hầu động tác nhanh, vài phút , một m.á.u đen, gầy trơ cả xương bắt tiến đến.

Dương Lập Dân chê bẩn mà nắm tóc của lên, đem mặt giơ .

"Người tên là Ngô Tân, ?" Ông hỏi Diệp Thâm.

Diệp Thâm trong lòng chấn động, nhưng lắc đầu.

Anh , nhưng rõ.

Anh khi đến, qua nhiều tư liệu.

Ngô Tân là một vị tiền bối, mất tích hơn 2 năm, phán định tử vong, xác định nhiệm vụ thất bại.

Bên mới thể một nữa phái đến.

Không nghĩ tới còn sống, sống như thế .

Ngô Tân mặt biểu cảm, vẻ mặt trầm lặng thoáng qua Diệp Thâm, rủ mắt xuống.

"Ra, g.i.ế.c ." Dương Lập Dân .

Bọn hầu cũng quen việc , cần Dương Lập Dân phân phó, một vài thao tác như nước chảy mây trôi.

bưng lên máy phim.

đút một khẩu s.ú.n.g trong tay Diệp Thâm, đương nhiên là đạn đấy.

Ai đó đỡ lên và kéo cánh tay của vị trí chụp của .

Người chụp liên tục đổi góc độ, hoặc nhắc nhở đang đỡ Diệp Thâm đổi tư thế.

"Đã hiểu ?" Dương Lập Dân ở một bên đắc ý : "Mặc kệ g.i.ế.c , lát nữa hẳn sẽ chết, mà g.i.ế.c chính là , những điều đều là bằng chứng."

Ông chỉ máy phim cùng s.ú.n.g .

Đã những vật , Tô Hằng mặc kệ là ai, về cũng ngoan ngoãn lời ông nói.

Quay phim xong, nhiếp ảnh gia gật đầu chào ông chủ.

Dương Lập Dân cao hứng : " tin là Tô thông minh sẽ lựa chọn thế nào."

Nói xong , ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã của hầu.

Cửa phòng đẩy , một hầu kinh hoảng mà hô: "Lão gia, ! Thiếu gia bắt!"

"Cái gì?" Dương Lập Dân cả kinh: "Bị ai bắt?"

Người hầu liếc Diệp Thâm: "Điện thoại là vệ sĩ của gọi tới đấy, để cho chúng lập tức thả , bằng thì sẽ g.i.ế.c thiếu gia."

Dương Lập Dân bỗng nhiên đầu , gắt gao chằm chằm Diệp Thâm.

Diệp Thâm thở phào buông lỏng mà ngã xuống giường.

Dương Trung bắt, vợ khẳng định việc gì!

"Đem điện thoại nhận bên !" Dương Lập Dân trầm giọng .

Trong phòng cũng điện thoại, nhanh ông tiếng kêu thảm thiết của con trai: "Ba ba! . . . Ah!"

Hắn nên lời, Hoa Chiêu cũng ý định để cho cùng Dương Lập Dân chuyện, cô chỉ cho ông một chút tiếng con sắp c.h.ế.t .

Tiếng hét truyền từ cao xuống thấp, cho thể thấy bên càng ngày càng suy yếu.

Vệ sĩ nhận tín hiệu, với đầu dây bên : "Nếu con trai c.h.ế.t thì đừng động ông chủ của , thả ông ngay lập tức!"

Dương Lập Dân gắt gao chằm chằm Diệp Thâm, cắn răng : "Thả thì thể, nhưng các tiếp tục đánh con ! Hơn nữa lập tức thấy ! Chúng sẽ trao đổi con tin ở Dương gia!"

Vệ sĩ ông xem là kẻ ngốc ?

Chợt Diệp Thâm : "Đồng ý với ông ."

Dương gia, hiện tại rời rồi.

Anh thầm nghĩ sẽ khiến nó biến mất.

"Ở Dương gia trao đổi cũng thể." Diệp Thâm với Dương Lập Dân: “ cần gặp vệ sĩ của .”

Hắn nghĩ một vài vệ sĩ thể bảo vệ ? Quá ngây thơ.

Dương Lập Dân : "Tốt."

"Các tới a." Diệp Thâm dùng sức .

Lúc điện thoại cách âm, vệ sĩ ở đầu dây bên thể rõ. Ông chủ quyết định như , tuy , nhưng nhất định sẽ phục tùng.

Vệ sĩ cúp điện thoại, về phía Hoa Chiêu.

Vừa quên chuyện Phương tiểu thư, hiện tại nên mang cô qua ?

"Cùng ." Hoa Chiêu nói.

Tim của vệ sĩ lập tức buông lỏng, cô theo, trong lòng cũng chút chắc.

"Chúng nhanh lên, lẽ còn có thể đuổi kịp mấy ." Hắn .

Vừa đối chiến một phen, kỳ thật cũng tới nửa giờ, lẽ còn thể đuổi theo bốn .

Chỉ dựa hai bọn họ, ban đêm xông Dương gia, trong lòng càng chắc chắn.

" thử xem." Hoa Chiêu cũng gì.

Vệ sĩ chân thương thể lái xe, chỉ thể để cô lái.

Kỹ năng lái xe đây của cô chỉ ở mức trung bình, khi trọng sinh, cô dị năng và cơ thể nhanh nhẹn hơn, tuy khỏe hơn nhiều nhưng đạt đến trình độ của một tay đua chuyên nghiệp.

May mắn , trời về khuya, phố hầu như xe đường.Hoa Chiêu đạp ga chạy hết cỡ, vậy mà thật sự đuổi kịp mấy vệ sĩ khi đến Dương gia.

...

"Người của ?" Diệp Thâm hỏi.

Dương Lập Dân , một chút tình huống trong phòng, : "Đi theo ."

Ông ngoài rồi.

Hai hầu lập tức đỡ Diệp Thâm lên, theo ở phía .

Trong phòng chỉ còn Ngô Tân suy yếu mà co quắp mặt đất, hai hầu xem.

Ngoài còn Dương Chân, đang lăn lộn giường và ngừng phát âm thanh.

Không trông thấy, Ngô Tân đang sấp nhưng ánh sáng trong mắt âm u kinh .

Diệp Thâm ở tầng hầm ngầm gặp mấy mang đến, đều té mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

May là Dương Lập Dân lúc nghĩ đến việc khuất phục , cũng gây chuyện quá lớn, trực tiếp g.i.ế.c mà chỉ ngất .

"Thật sự xin , chiêu đãi chu , bọn đoán chừng ngày mai mới có thể tỉnh." Dương Lập Dân .

Ông khôi phục bình tĩnh, nhưng nụ mặt còn, Diệp Thâm bằng ánh mắt âm trầm.

Ông đương nhiên sẽ ngốc mà đem những đánh thức, Tô Hằng cũng dùng .

"Không có , còn sống là ." Diệp Thâm dìu lấy, vô lực nói.

Anh cũng trông cậy bọn thể gì, còn sống là .

"Không nghĩ tới Tô vậy mà nhân từ như , thật sự cho càng ngày càng ưa thích rồi." Dương Lập Dân nhếch khóe miệng, với hầu: "Đỡ đến phòng tiểu thư."

Ông vậy mà còn hết hi vọng!

Tuy hai phe vạch mặt rồi, nhưng cùng hiện tại cũng gì khác , nếu , đó cũng là Tô Hằng điều đắc tội ông !

Ông mới sợ đắc tội Tô Hằng, gây khó dễ cho một dựa thủ đoạn, tình cảm.

Trong chốc lát ông sẽ cùng trao đổi con tin, nhưng băng ghi hình , tin tưởng thời gian dài như , với mấy hầu kinh nghiệm phong phú, đem nó chép thành nhiều bản, đến lúc đó cho một phần cũng .

Ông vẫn thể nắm lấy , để cho sống thì sống, để cho c.h.ế.t thì chết.

Diệp Thâm tê liệt dựa hết cả hầu, lướt qua cảnh xung quanh.

Hộ vệ của đều là tiêu một tiền lớn mời đến đấy, phế vật, cho nên vì an để đạt mục đích, Dương Lập Dân đem cho hôn mê đó nhốt ở trong phòng đặc biệt.

Gian phòng bịt kín, đường nhỏ hẹp.

Hiện trong phòng trừ cùng Dương Lập Dân , còn 6 .

Phía hai hầu cùng 4 chuyên môn bảo hộ Dương Lập Dân.

Rất .

Diệp Thâm kéo lấy, ở đằng .

Dương Lập Dân cuối cùng.

Mọi xếp thành một hàng khỏi cửa sắt nhỏ hẹp.

Sau khi ngoài cần rẽ trái và leo cầu thang lên lầu.

Mọi lượt ngoài, ai để ý, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng ít.

Đợi Dương Lập Dân bước , còn kịp phản ứng, cổ đau xót, đó mắt tối sầm, chậm rãi ngã xuống.

Hình cuối cùng là tư thế thẳng tắp của Diệp Thâm.

Suy nghĩ của ông ngược rât nhanh, thời khắc cuối cùng cũng đủ để ông nghĩ, giải độc khi nào? Anh thể giải độc! Thuốc giải độc...

Diệp Thâm đầy đất, tiến lên bổ thêm mấy chiêu.

Ngoại trừ Dương Lập Dân, những khác một tiếng động.

Sau đó đầu đem của đánh thức.

Mấy đều trúng độc hôn mê, tuy tỉnh, sức chiến đấu rồi, đều là mềm nhũn.

Diệp Thâm cũng trông cậy lực chiến đấu của bọn : "Thanh tỉnh một ít, cứ ở chỗ cần ngoài, trông giữ ông , trong chốc lát sẽ trở ."

Mọi chút mờ mịt mà đồng ý, Diệp Thâm đem Dương Lập Dân trói ném ở mặt bọn họ.

Bọn là tới dùng cơm ?

Tuy rằng khi ăn xong ngất , là tiệc Hồng Môn nhưng ông chủ ... bắt chủ nhân? Còn một bộ dạng đằng đằng sát khí là gì?

Bất quá bọn cũng còn khí lực hỏi, cũng còn khí lực quản, chỉ thể trung thực mà ở trong tầng hầm ngầm.

Diệp Thâm ngoài, từng bước từng bước giải quyết hết hầu cùng vệ sĩ trong trang viên.

Lúc điều tra qua, trang viên cũng một phụ nữ nào, tất cả hầu đều là mấy đàn ông võ lực, bọn hằng ngày công việc của hầu, giặt quần áo nấu cơm, thu dọn nhà cửa.

một khi Dương Lập Dân cần, bọn sẽ lập tức biến thành trợ thủ vạn năng.

Những đều là tâm phúc Dương Lập Dân nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng.

Nơi chính là sào huyệt của ông , mỗi đều là ông thể tuyệt đối tín nhiệm đấy.

Vậy thì c.h.ế.t gì đáng tiếc.

Diệp Thâm cuối cùng đến cửa phòng Dương Chân, nhưng sững sờ.

Dương Chân quần áo chỉnh tề mà té mặt đất, chết.

Bên cạnh còn t.h.i t.h.ể của ai hầu.

Mà hung thủ cũng , an vị ở bên cạnh Dương Chân, chạm mặt cô hết đến khác, khuôn mặt hiện lên sự si mê và căm phẫn.

"Anh tới ." Ngô Tân đầu Diệp Thâm, tất cả biểu cảm mặt lập tức biến mất, đờ đẫn .

Diệp Thâm , gì.

"Có là thấy kỳ lạ vì g.i.ế.c cô ?" Ngô Tân đột nhiên , tự : "Trải nghiệm của ngày hôm nay, hai năm cũng trải qua, giống như đúc."

"Khi đó, Chân Chân hấp dẫn, càng đáng yêu, càng nhu thuận. . ." Ngô Tân mặt chút si mê.

Diệp Thâm nhớ tới tư liệu của , tuổi cũng lớn, so với còn nhỏ hơn, năm nay có lẽ chỉ mới 25 tuổi.

" cuối cùng chống đỡ hấp dẫn. . ." Biểu cảm của Ngô Tân biến đổi, biến thành thống khổ hối hận: " đem những gì thể tất cả. . . kỳ thật cũng cái gì, bên cái gì cũng cho .

"Dương Lập Dân đa nghi tin, về cảm thấy là phế vật, xứng với con gái ông , liền trở mặt. . ."

Đem nhốt .

Không g.i.ế.c chết, tin , từ trong miệng đào càng nhiều tin tức hơn nữa.

Thuận tiện giữ mạng của uy h.i.ế.p kế tiếp.

Mà Dương Chân hết thảy, còn chạy tới khuyên , để cho mở miệng.

Sau khi thề thật sự cái gì cũng , lập tức hứ một cái, mắng cả buổi, đó cũng từng tới nữa.

"Anh g.i.ế.c Dương Lập Dân?" Ngô Tân đột nhiên hỏi.

"Không , ông đang ở tầng hầm ngầm." Diệp Thâm .

Ngô Tân thở phào: "Ông vẫn thể chết, lấy danh sách ?"

Diệp Thâm nghi ngờ : "Danh sách gì?"

Ngô Tân sững sờ, kinh ngạc mà , nửa ngày, đột nhiên bật : "Đúng, danh sách gì cả, cũng thừa kế nhiệm vụ gì. . . Lúc nếu thể cẩn thận. . ."

Hắn đột nhiên cũng gì nữa, cái thiếu là cẩn thận, mà là định lực.

Hắn lúc chống sự dụ dỗ cùng uy h.i.ế.p của Dương Lập Dân.

Hắn tới một bước ngày hôm nay, đều là gieo gió gặt bão.

"Dương gia kể cả Dương Lập Dân, Dương Trung, Dương. . . Ở bên trong, tổng cộng 23 ." Ngô Tân nhẹ nhàng mà vuốt gương mặt của Dương Chân, hỏi: "Đều giải quyết ?"

Diệp Thâm tính một vài , đó so sánh.

"Ở đây đều giải quyết."

"Vậy là , chỉ là ông đem danh sách dấu ở nơi nào."

Diệp Thâm tuy thừa nhận, nhưng Ngô Tân tiếp tục : "Bất quá đoán có lẽ là ở trong phòng ngủ, phòng ngủ ông bao giờ để cho bất luận kẻ nào , kể cả hầu, kể cả con trai con gái ông sủng ái nhất."

Về phần vợ Dương Lập Dân, ông căn bản mang đến bên , ông tất nhiên thiếu phụ nữ xinh .

Chỉ điều ông đều là ngoài chơi, bao giờ đưa về nhà, ông lo lắng.

"Đây là tin tức mà hai năm , hiện tại đổi gì ."

Ngô Tân lên, luyến tiếc mà liếc Dương Chân: " đến hỏi ông ."

Nói xong hướng tầng hầm ngầm đến.

Diệp Thâm ngăn cản, mà cùng đến tầng hầm ngầm, đem Dương Lập Dân ôm , giao cho Ngô Tân.

Ngô Tân mang theo ông đến mật thất mà chính ngây hơn 2 năm.

Chỗ đó hết thảy các công cụ.

Trong vòng hơn hai năm, cơ hồ mỗi cuối tuần, nhấm nháp tư vị của vài loại công cụ.

Đều là Dương Lập Dân tự động thủ.

Hiện tại, cũng Dương Lập Dân nếm thử tư vị trong đó!

Diệp Thâm Ngô Tân, trạng thái hiện tại của chút đúng.

Bất quá thấy vách tường treo trăm loại công cụ, ngăn cản nữa.

Đây cũng là Dương Lập Dân gieo gió gặt bão.

Anh ngoài rồi.

Anh thấy tiếng động cơ quen thuộc ở đằng xa, chắc là xe của .

Không vợ tới . . . .

Diệp Thâm bước nhanh lên lầu.

Hoa Chiêu mới thông qua thực vật thấy tình huống bên trong, thở phào .

Cũng may Diệp Thâm việc gì, như cũng .

Xe dừng đằng xa.

Vệ sĩ hỏi Hoa Chiêu: "Làm bây giờ?"

Bọn họ dám đến quá gần, sợ chặn đánh.

Hoa Chiêu : "Đợi một chút xem."

Mọi cũng chờ cái gì, nhưng bọn đến chiến công của Hoa Chiêu lúc , hiện tại cũng yên tĩnh mà chờ.

Ba phút , cửa lớn Dương gia đột nhiên mở , Diệp Thâm ở cửa , hướng bọn họ phất phất tay.

Dưới ánh đèn cửa sáng trưng, đều thể rõ đó thực sự là ông chủ.

Hoa Chiêu dẫn đầu mở cửa ngoài.

Những khác liếc , cũng mặc kệ gian trá gì , cũng kéo lấy Dương Trung xuống xe.

Diệp Thâm rời mắt mà chăm chú lên Hoa Chiêu, cô đến gần.

Nét mặt của chút , chỗ nguy hiểm như , nghĩ tới cô thật sự đến !

Bất quá cũng chính vì đoán cô sẽ đến, mới để ý cơ thể mới chỉ khôi phục một nửa, mạo hiểm giải quyết tất cả .

Anh thể để cho Hoa Chiêu đối mặt với nguy hiểm.

"Không với em ở nhà ngoan ngoãn chờ !" Hoa Chiêu đến gần, nhanh chóng nhỏ giọng .

Hoa Chiêu thè lưỡi với , chút chột .

Diệp Thâm lạnh mặt, dọa ~

trong lòng cô ấm áp đấy, là lo lắng cho cô.

Hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng của , rất đẹp trai!

Hoa Chiêu nịnh nọt mà biểu cảm hôn hôn với .

Có chút tức giận cùng lo lắng trong lòng Diệp Thâm đột nhiên phát nổi .

Một cô gái nhỏ như , nên gì với cô mới đây ...

Các vệ sĩ đến, hai đều gì thêm.

Diệp Thâm Dương Trung, trói gô, hơn nữa nhét khăn trong miệng.

Dương Trung trông thấy một xuất hiện ở cửa lớn, thấy xung quanh yên tĩnh, rõ ràng sửng sốt.

Đã đấy, là trao đổi con tin, cứ như mà trao đổi ?

Các vệ sĩ cũng sửng sốt, Dương Lập Dân đến cùng đang cái quái gì ? Tin tưởng bọn như ?

"Vào trong ." Diệp Thâm xong .

Những khác cảnh giác mà kéo Dương Trung Dương gia.

Vào cửa, liền ngửi thấy dày đặc mùi m.á.u tươi, đó thấy những t.h.i t.h.ể la liệt khắp phòng.

"Ô ô ô!" Dương Trung đột nhiên bắt đầu giãy dụa..., đến cùng xảy chuyện gì? !

Không ai quan tâm đến , bọn đều về phía ông chủ "Yếu đuối".

Có một loại đàn ông, mặc quần áo lộ gầy nhưng cởi thịt, chắc chính là rồi.

Bộ đồ đơn giản khiến vóc dáng của Diệp Thâm càng thêm thon dài, che bộ cơ bắp của .

So với những Âu Mỹ vạm vỡ, thực sự “gầy yếu”.

"Dưới tầng hầm ngầm ở Dương gia giam giữ một một lợi hại, thể trốn thoát, g.i.ế.c tất cả ." Diệp Thâm .

Dương Trung lập tức yên rồi, đang ai.

Ngô Tân? Thật sự? Hắn năng lực ?

Bất quá xác thực động cơ để g.i.ế.c tất cả .

"Ô ô ô!" Cha ? !

"Ah! ~" đột nhiên mơ hồ thấy tiếng kêu thảm thiết, hình như là từ căn phòng đất truyền đến đấy.

Trước đây, âm thanh của tầng hầm tuyệt đối thể thấy .

Dương Lập Dân thỉnh thoảng sẽ chiêu đãi bạn bè ở nhà, thể để cho bọn thấy kêu thảm thiết của Ngô Tân.

hiện tại cửa tầng hầm đều đóng.

“Đem xuống, giao cho đó, đem bộ của chúng kéo lên, bọn họ cũng ở tầng hầm.” Diệp Thâm với vệ sĩ.

Về phần và Hoa Chiêu, sẽ xuống đó nữa.

Vợ thể thấy loại hình ảnh đó, sẽ doạ hỏng đấy.

Vệ sĩ phản đối và kéo Dương Trung xuống tầng hầm.

Tuy bọn đều thấy qua "Người ", nhưng cứ theo tiếng kêu thảm thiết .

Quả nhiên, ở tầng hầm ngầm cuối cùng, bọn thấy một đàn ông mặc quần áo lam lũ như tên ăn mày, đang tra tấn Dương Lập Dân.

"Ông, ông chủ chúng đưa tới." Một vệ sĩ đẩy Dương Trung nói.

Cảnh tượng mắt thật sự chút dọa , khiến những quen cảnh tượng thê thảm cũng chút tiêu hoá .

Ngô Tân tất nhiên cũng Dương Trung, bây giờ đến , lập tức lộ hai hàm răng trắng, nụ cực kỳ khủng bố.

Dương Trung mồ hôi lạnh thoáng một phát toát , thẳng đến lúc , mới chính thức sợ hãi.

Cha như . . . Không ai đến cứu !

"Ô ô ô!" Dương Trung lập tức dốc sức liều mạng giãy dụa.

Ngô Tân qua, bắt đến mặt , đó thoải mái mà đem đinh tường.

Cơ thể gầy yếu nhưng sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Hơn hai năm rồi, luôn tích lũy sức lực, chỉ chờ đến ngày hôm nay. . . Ha ha ha ha!" Ngô Tân thì thào, tiếng càng ngày càng khàn giọng khủng bố.

Hắn xoay tay lấy công cụ tường: "Chọn cái nào mới đây ?"

Bộ dáng , doạ .

Mấy vệ sĩ lông tơ dựng lên, nhanh chóng rút lui, tìm thấy đồng bọn của ở đầu của hành lang, và nhanh chóng kéo họ ngoài.

Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu ở một góc phòng khách chuyện.

Hai gần, như thể đang thì thầm.

Các vệ sĩ liếc , thức thời mà qua.

Hoa Chiêu đang hỏi tình huống nơi , hỏi thương .

Cô dù là rõ, cũng giả như gì.

Diệp Thâm đơn giản, che dấu hết tất cả vết máu.

thể giấu mùi m.á.u trong khí.

Anh hiệu cho đám vệ sĩ kéo Hoa Chiêu lên lầu.

Lầu hai đỡ hơn một chút.

Hai một gian phòng cho khách, Hoa Chiêu nhanh chóng lấy một lọ tinh chất màu xanh lục đưa cho .

"Em thấy trạng thái của chút đúng." Cô .

Tay Diệp Thâm run rẩy mà tiếp nhận, một ngụm uống hết.

Anh xác thực chút đúng, thuốc mạnh, hơn nữa loại độc , hình như thể giải sạch.

Chân tay mặc dù lực rồi, nhưng trong cơ thể vẫn lửa nóng, chỗ vẫn còn cứng rắn.

Vốn đang thể áp chế, nhưng khi thấy vợ , trong nháy mắt bạo phát , cố gắng áp chế như thế nào cũng xuống.

Trong chai nhỏ chỉ một ngụm tinh chất, phát hiện tinh chất giảm triệu chứng, trong vẫn còn nóng, lửa trong lòng vẫn thể dập tắt, đó là tinh chất thanh lọc và ngày càng trở nên thịnh vượng ...

Diệp Thâm đột nhiên bổ nhào qua, ôm chặt lấy cô vợ nhỏ.

Hoa Chiêu càng hoảng sợ: "Này! Ở đây ah!"

Nhà còn , bên ngoài còn nhiều t.h.i t.h.ể như . . . . Cô chút sợ hãi.

Diệp Thâm đương nhiên : "Ngoan, chỉ ôm một cái, gì khác."

Diệp Thâm đột nhiên bổ nhào qua, ôm chặt lấy Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu càng hoảng sợ: "Này! Ở đây ah!"

Đây là nhà , bên ngoài còn nhiều t.h.i t.h.ể như . . . . Cô chút sợ hãi.

Diệp Thâm đương nhiên : "Ngoan, chỉ ôm một cái, gì khác."

Ngửi thấy mùi thơm Hoa Chiêu, Diệp Thâm chậm rãi bình tĩnh trở .

Cũng tính là bình tĩnh, nhưng thể khống chế.

Anh thở sâu, thẳng thể.

"Em ở đây, tìm đồ."

"Cái gì đó?" Hoa Chiêu hiếu kỳ .

Nhiệm vụ cũng đến một bước rồi, lẽ còn cần vợ trợ giúp, Diệp Thâm : "Một phần danh sách. Dương Lập Dân thực tế là thủ lĩnh của một tổ chức gián điệp, trong tay một phần danh sách liên lạc, bọn cần."

Hoa Chiêu lúc mới chợt hiểu , chẳng trách lúc khó khăn như bên cử ngoài nhiệm vụ.

"Em cho rằng nơi nào thể cất giấu đồ nhiều nhất? Nếu là em, danh sách sẽ giấu như thế nào, giấu ở ?" Diệp Thâm hỏi.

Anh cảm thấy vợ giấu đồ đặc biệt lợi hại, ví dụ như lúc những đồ mặt đất , ví dụ như những cây nhân sâm trong nhà .

Cho nên xem ý kiến của cô.

"Vậy hỏi đúng !" Hoa Chiêu đắc ý : "Em với cùng chứ!"

"Không ." Diệp Thâm cự tuyệt: "Nghe danh sách giấu ở trong phòng ngủ của Dương Lập Dân, chỗ đó thể các cơ quan, em thể ."

". . . Vậy em ở ngoài cửa xem, mở cửa cho em xem, trong phòng bày trí thành cái dạng gì, em cũng dễ đoán." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thâm ngược nhắc nhở cô, cô cũng xem ở cơ quan, tránh khỏi thương !

Như , lẽ thể.

Diệp Thâm gật đầu, kéo tay cô lên lầu 3, phòng ngủ của Dương Lập Dân ở chỗ .

Đẩy cửa , Diệp Thâm một .

Trong phòng vẫn vàng son lộng lẫy, thậm chí một cái "Giường rồng".

Chiếc giường lớn kiểu châu Âu bốn cột trụ, các cột trụ là vàng thật mạ vàng, đều chạm rồng.

Các đồ đạc khác cũng thếp vàng.

Hoa Chiêu cảm thấy chút chói mắt.

Khoan hãy , tuy tục khí, nhưng cũng tục và mắt.

Cô cũng thích vàng….

Mở cánh cửa giống như mở một hộp ngọc.

Bất quá xem là , cô thể trang trí nhà của như thế .

Cô tựa ở cửa , đem tay đặt ở vách tường, dị năng nhanh chóng lan tràn .

Trong phòng xác thực nhiều hốc tối (*lỗ khảm ngọc).

"Em cảm thấy mấy cây cột giường đặc biệt đấy, chỗ long nhãn long thủ xem, cơ quan . . ."

"Dưới giường một hốc tối, xem mấy đóa hoa , là cơ quan ?"

"Đằng những bức tranh tường, hãy kiểm tra tất cả."

Hoa Chiêu từng chút một chỉ dẫn.

Danh sách còn phát hiện, nhưng phát hiện một ít đồ vật khác, một viên ngọc quý ẩn, một vài tờ giấy nợ, một đống giấy chứng nhận tài sản và một cuốn nhật ký.

Lúc phát hiện quyển nhật ký Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đều kích động, Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí mà mở xem xét.

Trên đây quả thực là một mối quan hệ cá nhân, nhưng kết quả đều là ở nước ngoài, trong nước.

Dương Lập Dân ở chỗ cũng một ít nhân mạch, cũng cần liên lạc, đem tin tức bán .

đó cũng là thứ Diệp Thâm cần đấy, bọn cần chính là đào khối u ác tính trong cơ thể .

mà bọn họ tìm cả buổi, tìm .

Bên ngoài cảnh ban đêm càng thêm đen đặc.

Diệp Thâm thất vọng mà lên, chuẩn lui .

"Dù ở đây cũng rồi, chúng ban ngày tiếp tục tìm một chút?" Hoa Chiêu .

“Không , chúng rời khỏi khu vực bình minh, và ai thể rằng chúng ở đây.” Diệp Thâm .

Bằng thì một phòng chết, dễ giải thích.

"Được ." Hoa Chiêu gật đầu, bọn họ xác thực thể xuất hiện ở hiện trường g.i.ế.c .

căn phòng tìm tất cả những chỗ thể tìm , sàn nhà và trần nhà cũng buông tha, thật sự chỗ nào thể giấu thứ gì cả.

Ở gian phòng khác? Với một ngôi nhà lớn như , họ thực sự thời gian để tìm kiếm từng cái một.

Diệp Thâm khỏi phòng, kéo Hoa Chiêu chuẩn , Hoa Chiêu cuối cùng cam thoáng qua trong phòng.

Mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của Diệp Thâm là danh sách đó, và khi nó, nhiệm vụ của kết thúc.

Không lấy , ở đây mất bao lâu.

Hơn nữa, tình huống thành nhiệm vụ, đem mục tiêu nhiệm vụ giết. . . . Có thể xử phạt ?

Dương Lập Dân c.h.ế.t , u ác tính sẽ vĩnh viễn thể đào rồi, chỉ thể vùi trong thể rồi.

Ngẫm liền buồn nôn.

cho nhiệm vụ thất bại, Diệp Thâm nhất định sẽ trừng phạt.

Hoa Chiêu oán hận mà quét qua gian phòng, đột nhiên, ánh mắt của cô dừng một chầu.

"Chờ một chút!" Cô hô.

Diệp Thâm lập tức : "Lại phát hiện gì?"

Anh đối với chính sẽ xử phạt chút đoán .

Xử phạt cái gì để ý, nhưng bởi vì chính đào khối u ác tính, để ý.

"Anh tượng Phật, bên cái bệ khắc chữ?" Hoa Chiêu chỉ một góc bàn thờ Phật nói.

Dương Lập Dân hình như tin Phật, trong phòng Bồ Tát, Bồ Tát ở liên hoa bảo tọa, mà hoa sen một vòng, khắc chữ.

Diệp Thâm bức tượng Phật cao 30 đến 40 cm ở cách 5 đến 6 mét, thật sự bức tượng Phật dòng chữ nào ...

và nhặt bức tượng Phật lên.

Quả nhiên, xác thực chữ !

Bắt đầu một đôi lời là kinh văn, nhưng câu đều là tên đặt cạnh dấu chấm câu!

Hơn nữa, bức tượng Phật bằng ngà voi một cảm giác đặc biệt, Diệp Thâm lật nó và thấy rằng mặt của nó cũng khắc nhiều tên.

Chính là nó!

Diệp Thâm kinh ngạc và vui vẻ mà xem nó, còn cẩn thận kiểm tra bàn thờ Phật một , phát hiện cái gì dị thường.

Anh sải bước ôm Hoa Chiêu và hôn mạnh lên mặt cô.

"Ánh mắt em như chứ!"

Bất quá cũng nghĩ nhiều, Hoa Chiêu sức lực lớn như , lỗ tai cũng vượt qua thường, con mắt sáng một chút, cái gì kỳ quái?

Cái chỉ thể rõ ông trời thiên vị cô.

Hoặc là cô uống nhiều rượu thuốc rồi.

Diệp Thâm tiến gian phòng, tìm một cái ga giường, đem tượng Phật cẩn thận gói kỹ: "Đi, chúng rời khỏi đây."

Hai xuống lầu, đến lầu một, liền thấy mười mấy vệ sĩ yên tĩnh mà co trong góc, ai lên tiếng.

Không khí đầy tiếng la hét từ tầng hầm.

Bởi vì cách xa, âm thanh chút trầm thấp, như ma, cộng thêm xác c.h.ế.t trong phòng, nồng nặc mùi máu.

Mọi thứ thật kinh hoàng.

Mọi nhất thời chút sững sờ .

Bọn họ là vệ sĩ mà Diệp Thâm tìm , tuy rằng đây đa đều là lính đánh thuê, nhưng hiếm khi bọn họ thấy tình cảnh thê thảm như .

Hơn nữa những , là ông chủ g.i.ế.c ?

"Không ." Diệp Thâm xem hiểu ánh mắt của bọn , giải thích : "Là trong tầng hầm ngầm , đó cũng hạ độc, là cứu , cũng tìm tới thuốc giải tới cho ."

Như ah.

Mọi nhanh tiếp nhận lời giải thích của Diệp Thâm, hơn nữa bọn nhớ tới, lúc gặp ông chủ, sắc mặt của quả thật chút ửng hồng bình thường.

"Chuẩn một chút, chúng rời ." Diệp Thâm đem Hoa Chiêu lưu ở phía , nghĩ nghĩ đem bức tượng trong tay giao cho cô, chính tầng hầm ngầm.

Trong tầng hầm ngầm, Dương Trung chết.

Dương Lập Dân phát âm thanh như còn thuộc nữa, cừu hận vô cùng mà trừng mắt Ngô Tân.

Ngô Tân hưởng thụ hết thảy.

Nghe Diệp Thâm tới, đầu, tiếc nuối : "Không nghĩ tới miệng ông vậy mà cứng, như còn .

" còn tưởng rằng nhiều năm như sống trong an nhàn sung sướng, sẽ mài mòn hết cốt khí của ông đây ."

Theo những gì bọn , lúc còn trẻ Dương Lập Dân chính là "Chuyên gia ", huấn luyện đặc thù, kháng đánh kháng thuốc.

Chỉ điều chống sự hấp dẫn của tiền tài, phản .

"Kỳ thật đấy." Dương Lập Dân vậy mà mở miệng: " hiện tại, cơ hội ."

Ông vô cùng đau lòng mà liếc Dương Trung.

Nếu như g.i.ế.c con trai ông , lẽ ông thật sự sẽ !

hiện tại con trai con gái đều mất, ông cũng , Ngô Tân căn bản khả năng buông tha cho ông .

Vậy ông liền mang theo bí mật xuống đất!

"Không , coi như xong." Ngô Tân cầm cái đao nhỏ, tiếp tục từng đao từng đao mà đ.â.m ông .

Tra tấn thế nào, cũng từng học qua đấy.

Cho dù học qua, Dương Lập Dân cũng cho chơi qua quá nhiều khóa, so với bất luận kẻ nào càng rõ như thế nào mới thể khiến cho càng thống khổ.

Diệp Thâm khẽ nhíu mày, cũng , Ngô Tân cũng cho Dương Lập Dân sống.

Hắn quan tâm danh sách nhiệm vụ gì nữa rồi.

" , ở đây bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.

Ngô Tân dừng tay, về phía : "Bảo của chuẩn chút xăng, củi lửa, tưới trong nhà, lát nữa đốt ."

"Vậy bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.

"Anh cần xen việc của , đương nhiên là với tư cách hung thủ, vĩnh viễn mà ở tại chỗ ." Hắn với Diệp Thâm: "Chỉ là đáng tiếc, chậm trễ thành nhiệm vụ."

Diệp Thâm nhíu mày: " nhiệm vụ. Bất quá, hủy thi diệt tích, xác thực thể giúp ."

Hoặc là, giúp chính .

Diệp Thâm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-211.html.]

"Chờ một chút." Ngô Tân đột nhiên : "Sắp xếp xong xuôi, xuống đây một chuyến nữa, chừng khi đó ông đổi ý, chúng nhất vẫn nên tìm bản danh sách."

Diệp Thâm đầu liếc một cái, .

Ngô Tân bóng lưng nhếch miệng, đó đầu , tiếp tục từng đao từng đao mà đ.â.m Dương Lập Dân.

Dương Lập Dân vậy mà cũng hô đau, chuyển mắt mà theo dõi , trong mắt đều là hiểu: "Anh , gì?"

"Ông sắp chết, cần nhiều chuyện như ." Ngô Tân một đạo đ.â.m ở cổ ông , cho ông câm miệng.

Góc độ chuẩn, để cho ông tắt thở, chỉ để cho ông phát thanh âm nào.

Diệp Thâm quả nhiên lên lầu, dặn dò mấy vệ sĩ tìm xăng và vật liệu để đốt.

Anh vốn định đốt nơi để xóa sạch dấu vết của .

Chỉ điều Ngô Tân chút khó giải quyết.

Trong phòng , Hoa Chiêu cũng đang hỏi vấn đề : "Người , định như thế nào?"

Vừa thấy bọn họ chuyện, hai hẳn là "Cùng một nhóm".

"Anh định dẫn ." Diệp Thâm .

Anh có thể xác định Ngô Tân là một nhà, , là phản, nhưng hiện tại chút ăn năn, thể để cho c.h.ế.t ở chỗ .

"Anh định đem đưa trở về, giao cho bên xử lý."

Hoa Chiêu gật đầu, tán đồng với cách của .

Động tác của mấy bảo vệ nhanh, trong kho của Dương gia đủ xăng dầu, vật đốt cũng dễ tìm, bọn họ nhanh chóng thu xếp xong, đến bảo Diệp Thâm rời .

"Em lên xe , lập tức đến." Diệp Thâm xong tầng hầm ngầm.

Anh thật sự tới nữa. . .

Ngô Tân đầu , nhếch khóe miệng.

Luôn mồm thừa nhận chính là "Người thừa kế" nhiệm vụ, nhưng cũng hề giấu diếm việc .

"Ông vậy mà thật sự ." Ngô Tân kinh ngạc và vui vẻ mà : "Anh tới, cho , ông đem danh sách giấu ở ."

Diệp Thâm , cảm thấy ánh mắt của Ngô Tân chút đúng, quá mức sáng ngời rồi.

khi danh sách ở nên vui mừng?

"Ôi, Ôi. . ." Dương Lập Dân Diệp Thâm, trừng lớn hai mắt phát âm thanh rõ ý nghĩa.

Ông lắc đầu, nhưng cũng đủ sức rồi.

Ông chỉ thể mở to hai mắt gắt gao trừng mắt Diệp Thâm.

Diệp Thâm híp mắt, hướng Ngô Tân đến, cách hai thước.

"Tới một chút nữa, cũng còn chút sức lực gì rồi." Thân thể Ngô Tân mềm nhũn mà tựa ở tường, vô lực nói.

"Hai năm rồi, thật sự kiên trì nổi nữa. . . Rốt cuộc cũng sắp giải thoát . . ."

Diệp Thâm gần , ngồi xổm xuống.

"Danh sách ngay ở. . . . ."

Ngô Tân thò tay, giống như một cử chỉ gì đó, nhưng khi tay chạm tới giữa hai , đột nhiên tăng tốc, hung hăng đ.â.m về phía n.g.ự.c Diệp Thâm.

Mà tay vốn trống , giờ thêm một cái d.a.o nhọn.

Con d.a.o sắc bén nhỏ sáng bóng, giống như một con d.a.o mổ, để lộ thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

"Ô!" Dương Lập Dân trừng lớn mắt.

Diệp Thâm mặt biểu cảm mà Ngô Tân, ngón tay thon dài chuẩn xác mà nắm lấy bàn tay cầm d.a.o của .

Sau đó chuyển hướng ngược .

Con d.a.o sắc nhọn đ.â.m giữa n.g.ự.c của Ngô Tân.

"Ô!" Dương Lập Dân đột nhiên nhếch miệng to.

Ngô Tân thậm chí còn kịp phản ứng, thể tin mà trừng mắt Diệp Thâm.

"Anh, phòng , ?" Hắn vậy mà vẫn còn thể .

Đâm ngực, vẫn thể tiếp tục sống vài phút, thậm chí càng lâu đấy, chỉ cần rút dao.

Diệp Thâm trả lời vấn đề của , mà hỏi: "Vì ?"

"Ha." Ngô Tân đột nhiên , cũng hỏi nữa: " là phản đồ, là tội nhân, sẽ để cho sống đấy. . ."

Hắn kỷ luật của tổ chức, loại như , cơ hội rồi.

chết!

Hắn gánh tội cho Diệp Thâm, thầm nghĩ để cho Diệp Thâm gánh tội cho !

Hắn sống một ngày bằng một năm mà gắng gượng qua hai năm như sống trong ̣a ngục, vì sống!

Mà g.i.ế.c Diệp Thâm cùng Dương Lập Dân, nguyện vọng của thể thực hiện.

Hắn còn Dương Lập Dân giấu tiền ở , ở một gian phòng khác trong tầng hầm ngầm , mà còn ở đây mật đạo.

Đợi lửa thiêu cháy, thể mang theo tiền từ mật đạo chạy tìm đường sống. . . . .

Lại ai là ai, thể ở chỗ tự do tự tại, sống trong giàu .

Đồng tử của Ngô Tân tan rã, mặt còn treo sự vui vẻ thể , phảng phất như nguyện vọng của thực hiện .

"Ôi..." Trên mặt Dương Lập Dân cũng treo nụ , trút thở cuối cùng.

Diệp Thâm dậy, hai nữa mà sải bước rời .

Hoa Chiêu cuối cùng cũng thở phào trong lòng, còn định hù c.h.ế.t cô!

Cô phát hiện biểu cảm của Ngô Tân đúng, cũng cảm giác khí tức của đúng, Diệp Thâm "Ngây ngốc" mà lời tới gần .

Lúc đó cô như phát điên, nhanh chóng xuống xe chạy về phía .

Cũng may chạy vài bước vấn đề giải quyết.

"Sao ?" Diệp Thâm đón cô đang tới.

". . . Không việc gì, em chính là đột nhiên nhớ tới, nhiều thứ cầm, đốt đáng tiếc." Hoa Chiêu nói.

Toà nhà của Dương Lập Dân như hoàng cung, ngoại trừ vàng, cũng thiếu đồ sưu tầm phẩm.

Tranh chữ, đồ cổ.

Có tùy ý treo tường, thể hiện rõ ràng tài lực. Một phòng triển lãm đặc biệt.

Từ góc độ hiện tại của cô, chúng đều là bảo bối.

Diệp Thâm xem sắc trời: "Trời nhanh sẽ sáng , còn kịp . Hơn nữa cầm những vật an , sẽ lộ."

Những thứ đó gắn mác Dương Lập Dân.

"Một là bảo vật truyền hàng trăm năm và hàng nghìn năm. Thật đáng tiếc khi đốt chúng." Hoa Chiêu đau lòng .

Vốn chỉ là thuận miệng lấy cớ, nhưng khi cô phát hiện, chính thật sự đau lòng.

Không đau lòng tiền, cũng đau lòng giá trị của chúng.

"Em bí mật giấu chúng trong tòa nhà , xem vận khí của chúng thể bảo tồn bao nhiêu." Hoa Chiêu , "Tương lai trang viên sẽ bán đấu giá đúng ? Sau đó chúng mua ?"

Như nhãn hiệu của Dương Lập Dân hợp lý hoá.

Diệp Thâm bên ngoài: "Em chỉ 30 phút đồng hồ."

"Đã đủ rồi đủ rồi!" Hoa Chiêu đem tượng Phật nhét trong tay , với : “Anh kiểm tra xem các vệ sĩ thành nhiệm vụ thế nào , còn chuyện giấu đồ cứ giao cho em.”

Nói xong, cô nhanh chóng chạy biệt thự, thẳng đến những tác phẩm nghệ thuật mà cô xem trong sách ảnh .

Đều là bảo vật quý hiếm lưu ảnh nhưng tung tích.

Hiện tại Hoa Chiêu chúng ở rồi.

Kiếp , bọn chúng khả năng cũng theo Dương gia cùng hủy diệt.

Ồ? Diệp Thâm kiếp tiếp tục gửi tiền cho nguyên chủ, lẽ vì biến mất ở trong địa chấn, lẽ đến đây, và chuyện như ngày hôm nay.

Hoa Chiêu nghĩ thu thập đồ đạc, cầm đến rồi, liền quăng ngoài cửa sổ.

Sáng sớm là lúc tối nhất.

Hiện tại đúng là thời điểm bên ngoài nhất, cũng ai thấy, đồ vật rơi xuống đất một lớp cỏ mọc cao từ lúc nào lôi xuống đất biến mất.

Sau nửa giờ, Hoa Chiêu đem những đồ vật mà cảm thấy đều ném xuống đất.

vẫn còn một ít, bất quá cũng chỉ thể như thế.

Còn những đồ vật mạ đúc bằng vàng trong phòng cũng cách nào mang , trong chốc lát lửa lớn đốt một trận, sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, cũng cuối cùng sẽ tiện nghi ai.

"Đã đến giờ rồi." Diệp Thâm lầu .

Thanh âm lớn, nhưng Hoa Chiêu thể thấy.

Quả nhiên, đến một phút đồng hồ , thấy cô vợ nhỏ của chạy vội .

"Các , chúng lập tức đến." Diệp Thâm để cho mấy vệ sĩ .

Chuyện phóng hỏa cứ để .

Bằng thì lửa lớn bùng lên, khẳng định sẽ kinh động hàng xóm xung quanh, cảnh sát sẽ đến nhanh, thấy bọn họ sẽ .

Diệp Thâm mặc dù "sức để trói gà", nhưng mấy vệ sĩ đều tin phục ông chủ , bọn , bọn liền .

Chờ một lúc, Diệp Thâm đốt củi lửa bên ngoài căn nhà, đó mang theo Hoa Chiêu nhanh chóng rời .

Lách qua phương hướng mà cảnh sát sẽ đến, đối với địa hình xung quanh nơi cũng quen thuộc, nhưng mấy vệ sĩ quen, cho nên cản ở phía .

Quả nhiên, khi một đoạn đường dài, bọn họ gặp một bóng nào, Hoa Chiêu mới yên tâm.

Buổi tối hôm nay trôi qua thật sự quá kích thích, cô hai đời cộng , đều từng trải qua kích thích như .

Cô g.i.ế.c . . . . .

Bây giờ nghĩ đến cảm giác lúc đó, tay cô bắt đầu run rẩy.

"Làm ?" Diệp Thâm lập tức phát hiện, cầm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Hoa Chiêu cắn môi, lựa chọn ăn ngay thật.

"Em g.i.ế.c ."

Diệp Thâm xiết chặt tay, ô tô xóc nảy một phát, nhanh vững vàng.

Anh đỗ xe ở ven đường, mà nhẹ nhàng kiên định mà nắm tay cô: "Là Dương Trung mang đến những a, em giết? Em khá! Rất đúng! Em thật sự là niềm tự hào của !"

Trên đường bất kỳ đường nào, tình hình giao thông .

Diệp Thâm lái xe, cúi qua, ôm chặt lấy cô.

"Anh Dương Trung dẫn bắt em, cũng vội chết, may mà em việc gì! Những , c.h.ế.t hết tội." Anh .

Nhớ tới lúc đó, lòng vẫn còn sợ hãi.

Hoa Chiêu , đẩy xuống tiếp tục lái xe, chính tựa ở vai .

"Em ." Cô kỳ thật cũng thực sự sợ chuyện g.i.ế.c , dù cô là phòng vệ chính đáng, hơn nữa những thật sự c.h.ế.t gì đáng tiếc.

Cô đang suy nghĩ thêm xem nên giải thích chuyện với Diệp Thâm như thế nào, cô thủ lợi hại như .

Còn cái hố to trong sân . . . .

Cô nghĩ nửa ngày, cũng thể nghĩ một lời giải thích nào cho hảo.

Diệp Thâm là cẩn thận như , trong sân cái hố lớn như , thể nào .

Hơn nữa vị trí cái hố , nếu như thật sự tồn tại, bình thường khẳng định quản lý vườn hoa rơi .

Giải thích rõ.

Vậy thì giải thích nữa!

Hoa Chiêu sờ sờ túi, hỏi một chuyện khác.

"Cái bây giờ?" Cô móc một nắm đá quý.

Cái lấy từ trong hốc tối trong phòng Dương Lập Dân đấy.

Dương Lập Dân yêu tiền, yêu tất cả những gì liên quan đến tiền, bất kể nó là gì, ông thích thứ giá trị.

Mà càng đáng giá thì càng cất giữ gần .

Hoa Chiêu những viên đá quý trong tay, những viên kim cương to bằng móng tay và những viên đá quý đủ màu sắc to bằng quả trứng chim bồ câu.

Tất cả chúng đều là cấp bậc thượng thừa đấy, chúng sẽ giá trị bao nhiêu trong tương lai.

Diệp Thâm đôi mắt sáng ngời của nàng, trong lòng nhẹ nhõm một .

Còn lòng tham tiền bạc, dường như bóng đen tâm lý lớn như tưởng tượng.

Như an tâm!

"Thích ?" Diệp Thâm hỏi.

"Ừ!" Hoa Chiêu thành thật gật đầu.

"Thích thì giữ ." Diệp Thâm .

"Có thể chứ?" Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên." Diệp Thâm trả lời khẳng định.

"Nhiệm vụ của chỉ là danh sách, vì đạt thể từ thủ đoạn." Diệp Thâm : "Mà tất cả hậu quả phát sinh giữa quá trình, đấy, đều là tự gánh chịu."

Chết , phạm pháp bên bắt , sẽ ai cứu .

Mà chính giữa đạt chút chỗ , tuy lai lịch chút thể , nhưng cũng quản.

Hoa Chiêu hiểu rồi, cao hứng : "Vậy em đây sẽ khách khí!"

. . . . .

Ô tô dùng tốc độ nhanh hơn gấp 2 về tới trang viên của Diệp Thâm.

Các vệ sĩ trở "dọn dẹp" sạch sẽ trang viên .

Hơn 20 xác c.h.ế.t chất trong một căn phòng nhỏ một cách kín đáo, chỉ để một cái hố lớn mặt đất lấp.

Diệp Thâm thấy cái hố , cũng sửng sờ.

Tất nhiên rằng một cái hố lớn như vốn thể xuất hiện trong sân.

"Chuyện gì xảy ?" Anh hỏi Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lắc đầu, dám cùng đối mặt, về phía vệ sĩ cùng cô lúc .

Người vệ sĩ ngay: " chuyện gì xảy . Khi qua, họ rơi xuống hố. Nhờ cái hố , nếu cũng thể g.i.ế.c bọn họ".

Nói xong ngốc nghếch, cảm giác , hoặc là Hoa Chiêu, hoặc là ông chủ, vận khí thật sự quá .

Đến ông trời cũng đang giúp bọn họ!

Khi họ cần nhất, địa chất xốp lên, và một cái hố lớn như xuất hiện.

Diệp Thâm hố sâu, nghi hoặc mà nháy mắt mấy cái.

Anh cũng nghĩ thông.

chuyện một nơi nào đó đột nhiên sụp lở đất, và hố trời xuất hiện tuy hiếm nhưng cũng là chuyện siêu nhiên gì.

Không cần so đo cùng ông trời.

Anh cũng chỉ thể quy kết là do vợ vận khí .

Chuyện ngược bình thường, vận khí của từ đến nay !

Diệp Thâm để ý tới cái hố to nữa, dẫn xử lý những t.h.i t.h.ể .

Trong đó một nửa cái gì đó ghìm c.h.ế.t đấy, cái cũng ý định hỏi.

Lúc vợ khẳng định sợ hãi, sẽ hỏi những chi tiết cô nhớ sẽ .

Về phần xử lý thi thể, .

Diệp Thâm qua đây hơn một năm, đặc biệt là khi phát đạt, đánh chủ ý lên đặc biệt nhiều.

Vốn căn bản mua khu nhà cấp cao, mời nhiều vệ sĩ về như gì.

xung quanh quá nhiều rắc rối, nhận thấy rằng việc đối mặt với từng đợt khách mời mà đến sẽ lãng phí nhiều sức lực của .

Căn bản biện pháp tích lũy tài phú, biện pháp tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.

, mời nhiều .

Đã bọn , chuyện xác thực dễ dàng hơn nhiều.

"Phòng vệ chính đáng" , vấn đề giải quyết hậu quả cũng dễ giải quyết.

Sau khi xong việc , Diệp Thâm trấn an những hầu còn và giải quyết tang lễ của năm hầu mất.

Những chuyện xử lý xong, là ba ngày đó.

Mà chuyện của Dương Lập Dân bên lan truyền xôn xao trong cộng đồng Hoa, trở thành chuyện lớn của Hoa.

Tuy nhiên, phản ứng trong xã hội là lớn, và ít về nó.

Bởi vì áp xuống rồi.

đây cũng là chuyện ác liệt, thoáng cái nào đó tiêu diệt cả nhà, bọn sợ gây hoảng loạn.

Hơn nữa, phận của Dương Lập Dân đặc biệt, bất tiện công khai.

Người ngoài , bên đều đến.

Lại cùng ông c.h.ế.t một chỗ, bọn cũng .

Vậy chuyện cũng dễ giải thích.

Ngô Tân gai nếm mật, trốn thoát, g.i.ế.c tất cả .

Về phần Ngô Tân lợi hại như , sự thật bày mắt.

cuối cùng "Tự sát" bỏ , khẳng định là bởi vì chính lúc phản , cảm thấy xứng còn sống.

Mặc kệ ở nơi nào, bổ não cho nhiều.

Trước mắt xem , chuyện đối với bọn họ đều , nào tra đến đầu bọn họ.

Diệp Thâm cũng yên lòng rồi, : "Anh trở về một chuyến."

Hoa Chiêu sững sờ, kịp phản ứng: "Anh về nước?"

" ." Diệp Thâm gật đầu, tượng Phật bàn : "Anh tự đưa nó trở về."

Rất nhiều tiền bối bỏ mạng , còn thiếu chút nữa thêm cả vợ mới nó, cực kỳ thận trọng, dám giao cho bất luận kẻ nào.

Hoa Chiêu: "Vậy còn trở ?"

Cô vất vất vả vả mà đuổi tới, mấy tháng, gặp mấy , trở về hả?

cái chứ?

Mình thể trở về, Diệp Thâm kỳ thật cũng chắc chắn.

"Anh sẽ tận lực." Anh : "Anh đột nhiên phát hiện, ở bên đây còn có thể nhiều chuyện hơn nữa...."

Bây giờ môi trường trong nước tương đối yên bình, chỉ một chút yên , cũng cần một đấu tranh dũng.

Người như hàng ngàn hàng vạn .

ở chỗ , thể kiếm ngoại tệ! Anh thể đưa một ít vật tư về để giải quyết nhu cầu khẩn cấp trong nước, nhũng thứ chặn và thể mua và chuyển về .

Mà việc , ai cũng thể đấy.

"Ừ!" Hoa Chiêu hiểu rồi, nhanh chóng tiếp tục phân tích, đây ở chỗ nào, tuyệt đối cần thiết đấy.

So với việc trở về mỗi ngày luyện tập huấn luyện hữu dụng nhiều hơn.

Ngày hôm , Diệp Thâm rời .

Vào thời điểm , ngày 1 tháng 1 năm 1979, Trung Quốc và Mỹ chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao.

Rất nhiều Hoa nhao nhao về nước thăm, thậm chí còn thèm rời nữa.

Hoa Chiêu cũng dọn dẹp đồ đạc một chút để về nhà.

"Nhà ma" lớn như , Diệp Thâm ở đây, một cô cũng dám ở.

Hơn nữa cô thực sự về nhà, cô nhớ các bảo bảo !

"Ôi!!!, về sớm đến hai ngày, coi như em còn lương tâm." Diệp Thư .

Hoa Chiêu rảnh cùng cô cãi , lúc ba bảo bảo thấy cô, đều sững sờ, đó oa oa lớn.

Khóc đến nỗi tim cô tan nát.

Cô cũng theo.

"Mẹ bao giờ ... nữa, bao giờ ... nữa!" Hoa Chiêu ôm ba đứa bé .

Diệp Thư hừ một tiếng, lau lau mắt : "Chị mới tin."

"Thật sự! Lần em nơi nào, nhất định mang theo bọn nhỏ!" Hoa Chiêu cam đoan nói.

Nhiệm vụ của Diệp Thâm thành, hiện tại gì nguy hiểm, cũng sợ lộ phận, nếu cô ở gần thì cũng cả, đúng ?

"Hừ." Diệp Thư hừ một tiếng, bất quá lúc chút tin.

Danh tiếng của Hoa Chiêu vẫn tương đối , cơ bản thể thì .

Thật vất vả trấn an bảo bảo, Hoa Chiêu ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ hai Diệp Danh phái tới .

Hai nơi thiết lập quan hệ ngoại giao rồi, lui tới cũng dễ dàng.

Đây cũng là hai quen, khi cùng mấy Lưu Minh cùng trông coi căn tứ hợp viện.

Mọi gặp mặt tất nhiên cao hứng.

Hơn nữa nhiều , đường cũng an hơn.

"Mọi cùng ngoài chơi ." Hoa Chiêu .

Ngày nghỉ vẫn còn một tuần nữa.

Hơn nữa việc buôn bán của họ ở gần trường đại học, chủ yếu dựa sinh viên ủng hộ, hiện tại sinh viên đều nghỉ, việc buôn bán cũng ảnh hưởng.

một tuần , Hoa Chiêu đóng cửa cửa hàng, nghỉ đông như sinh viên.

Bằng thì Diệp Thư nào thời gian chăm sóc bọn nhỏ. . .

"Đi một chút , nơi nào chơi?" Diệp Thư lập tức nói.

Mặc dù cô ngoài, nhưng cô bất kỳ nơi cụ thể nào đến, ở cũng quen.

Đi đến một địa điểm nổi tiếng nào đó? Có nhiều địa điểm nổi tiếng.

Hơn nữa một thực sự dám cửa, tiếng còn học , ngoài sẽ lạc mất.

"Đi New York." Hoa Chiêu nói.

Cô còn đến Diêu gia xem đây .

“Được a, đây là trung tâm kinh tế, ngang qua cũng thời gian dạo một chút.” Diệp Thư vui vẻ đáp ứng.

Một đoàn .

Ngày hôm đến New York.

Không đợi Hoa Chiêu tìm Diêu gia, thấy một tờ báo tin tức khu đất của gia đình họ Dương sẽ bán đấu giá.

, là mảnh đất .

Căn nhà hư hỏng nặng chỉ còn trơ khung, còn khả năng sửa chữa nên xây .

Đó hẳn là một ngôi nhà nữa, chỉ là khối đất trống, , so với đất trống còn phiền toái hơn, mua tới còn dùng tiền đổ lên mới có thể xây dựng .

“Ở đây một cuộc đấu giá, chúng xem một chút . Em còn từng tham gia một cuộc đấu giá nào.” Hoa Chiêu cầm tờ báo .

Không thể chỉ mở hội chợ đấu giá cho riêng mỗi mảnh đất của nhà họ Dương, nó chỉ chiếm một phần trong một hội chợ đấu giá cỡ lớn.

Diệp Thư cũng từng thấy qua hội chợ đấu giá, cô cũng đến để thêm kiến thức.

Trong nhà , hai cô là củ nhân, hai cô đồng ý, những khác nào dám ý kiến.

Hoa Chiêu lập tức mua thư mời.

Hiện tại hội chợ đấu giá, là hội chợ cỡ lớn đấy, ai tham gia cũng thể tham gia đấy.

Ngoại trừ những nổi danh giàu , ban tổ chức bán đấu giá sẽ chủ động mời, những khác tham gia chứng minh tiền.

Bằng thì đừng chiếm ví trí gì. . .

Hoa Chiêu mua một nông trường, hiện trong tay còn thừa hơn 500 nghìn đô.

Lần cả nhà ngoài, vài ngày trở , tiền đặt ở đáy giường quá nguy hiểm, khi , cô cũng chê phiền toái mà chạy một chuyến đến ngân hàng, cũng đổi thành mấy tờ chi phiếu ngân hàng.

500 đô, lúc cũng là khoản tiền lớn.

Hội tổ chức đấu giá lập tức cho Hoa Chiêu 4 tấm vé cửa.

Bọn họ tới cũng khéo, thời gian diễn buổi đấu giá là ban đêm.

Những món đồ sưu tầm lượt đưa lên sân khấu, Diệp Thư thấy ghiền.

Tuy rằng cô từng thấy nhiều bảo vật, đều là do Hoa Chiêu mua đó, nhưng đó đều là đồ sứ, thư pháp và tranh vẽ theo phong cách Trung Hoa.

Hiện tại gặp bảo bối, phong cách giống với lúc , thật sự thêm kiến thức.

mua bất cứ cái gì.

Tiền cô kiếm đều là tiền xương máu, tiền đổ mồ hôi của cô , cảm giác so với phim vất vả hơn nhiều, cô nỡ tiêu.

Hoa Chiêu mua mấy thứ nho nhỏ, một quả trứng giáng sinh bằng đá quý và vàng, và một bức tranh sơn dầu mà hiện tại rẻ mạt.

Để trong tay cái gì cũng cần , chỉ cần đợi thời gian lên men là thể kiếm gấp hàng chục, hàng trăm .

Vân Mộng Hạ Vũ

Vui vẻ ~

Rất nhanh, đến thời gian khởi động.

Sau những vật phẩm đấu giá quan trọng, luôn một vài vật nhỏ để xoa dịu cảm xúc của , đó sẽ chuyển sang tiết mục lớn tiếp theo.

Mảnh đất của nhà họ Dương thuộc loại “vật nhỏ”.

"Bây giờ chúng hãy chuyển sang Lô 38, một điền trang sườn đồi của Orson ..."

Phía bán đấu giá xuất hiện bức ảnh chụp ngôi biệt thự của gia đình họ Dương.

Đương nhiên là ảnh chụp .

Nếu như là hiện tại đấy, sợ là sẽ đem dọa chạy.

khi những bức ảnh đưa , một loạt tiếng la ó của khán giả.

Không nhiều tham gia cuộc đấu giá , chỉ vài chục.

Đều là nhân vật uy tín danh dự, hơn nữa địa phương chiếm đa , đối với chuyện của Dương gia, đều .

Căn nhà ma, c.h.ế.t mấy chục , lửa lớn đốt thành một đống đổ nát thê lương? Bọn điên mới mua?

"Kế tiếp a!" Dưới đài hô.

" thực sự hiểu tại các thêm những thứ xui xẻo như cuộc đấu giá."

"Đừng lãng phí thời gian của !"

"Chúng đều bận!"

Người bán đấu giá dày dạn kinh nghiệm nở nụ chuyên nghiệp đầy tiêu chuẩn của , hề lay chuyển.

Hắn cũng đấu giá căn nhà , cũng hiểu là lãng phí thời gian, mua đấy.

tại ông chủ đưa nó . Ông chủ chủ nhân của hơn chục hộ gia đình núi Orson ủy thác, hoặc bức bách ...

Nhà họ Dương xảy chuyện như , nay thành phế tích, nếu tiếp quản sửa chữa khiến nó trở trạng thái cũ, dù chỉ là bề ngoài.

Bọn mỗi ngày thấy cũng khó chịu!

Điều đó ảnh hưởng đến giá nhà của họ, ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.

để cho chính bọn hắn mua, bọn cũng sẽ .

Mua cái nhà ma, là phá hư vận thế của ?

Dù là Trung Quốc nước ngoài, giới nhà giàu đều tin vận và tướng đấy.

"Được , vì lãng phí thời gian của , sẽ giới thiệu thêm."

Để xoa dịu cảm xúc, bán đấu giá bỏ qua vài phút giới thiệu giật gân và thẳng: "Giá khởi điểm của bất động sản là 10.000 đô la Mỹ, và mỗi tăng sẽ 1.000 đô la Mỹ, chúng hãy bắt đầu!"

Hiện trường yên tĩnh.

Mức giá $ 10.000 thực sự thấp.

núi Orson, một khu vực giàu nổi tiếng, mỗi chủ nhân đều là một ông chủ. Sống ở đó là biểu tượng của địa vị.

đó là trong quá khứ, và bây giờ ngôi nhà phá hủy và biến thành một ngôi nhà ma, chỉ để một mảnh đất.

Ngay cả khi hàng chục mẫu, 10.000 đô la tiết kiệm chi phí, nhưng họ mua.

Mạng sống của họ đáng giá hơn 10.000 đô.

Người bán đấu giá chung quanh, mở miệng kết thúc cuộc đấu giá, Hoa Chiêu nhanh chóng vươn tay: "10.000."

cái giá quy định.

Người bán đấu giá nghẹn ngào, nuốt xuống những gì định , kinh ngạc Hoa Chiêu.

Những xung quanh cũng ngạc nhiên.

Bất quá gương mặt phương đông của Hoa Chiêu, còn bộ dạng trẻ tuổi, lập tức "Đã hiểu", đây là một kẻ ngốc khỏi nhà cái gì cũng hiểu.

Bầu khí xung quanh đột nhiên kỳ lạ, đều Hoa Chiêu bằng ánh mắt lập lòe, cũng ai nhắc nhở cô.

Người trẻ tuổi, cũng cần gặp chút ít chuyện mới có thể phát triển ~ đây là đối với cô lịch lãm rèn luyện, bọn thể ngăn cản.

"10.000 đô một , 10.000 đô hai , và 10.000 đô 3 ! Thỏa thuận!" Người bán đấu giá xong với tốc độ nhanh từng thấy và gõ búa.

Chỉ sợ Hoa Chiêu đổi ý.

Hoa Chiêu sờ sờ cái mũi.

Nhà ma cái gì đấy, cô sợ, dù cô cũng ở. 10.000 đô để mua hàng chục mẫu đất là xứng đáng.

Hơn nữa bọn sẽ nghĩ tới, ở mặt đất chôn lấy bao nhiêu 10.000 đô.

Hội đấu giá vẫn tiếp tục.

Vật phẩm đấu giá tiếp theo, , một loạt vật phẩm đấu giá đưa lên bởi một cô gái trẻ tóc vàng.

Trên mâm lớn hơn 20 loại trang sức của các quý bà.

Có vàng và đá quý, nhưng thoáng qua cũng bảo vật quý hiếm, chỉ là đồ của những gia đình giàu bình thường đeo.

Và những sân khấu về cơ bản đều thích, mang ngoài đủ mất mặt đấy, sẽ để cho khác cho là nhà bọn họ sắp phá sản rồi.

Lại tiếng la ó khác từ khán giả.

“Hội chợ đấu giá đình trệ kinh tế hả?”

"Loại vật cũng thể lên?"

"Không trong tài liệu quảng cáo, tạm thời mới thêm ? Còn bỏ thêm chút đồ rách nát ?"

"Quả thực kéo thấp phong độ của hội đấu giá, nếu như sớm là hội đấu giá cấp bậc , căn bản sẽ lãng phí thời gian tới!"

Vừa là nhà ma, hiện tại là mấy thứ đồ rách nát , hiển nhiên chọc giận một tính tình .

Chỉ hai , lúc khay lên, lập tức dựng thẳng thể.

"Bọn họ ?" Diệp Thư tò mò nhỏ giọng hỏi Hoa Chiêu, cô hiểu.

Hai vệ sĩ cùng cũng hiểu.

Tất cả đều Hoa Chiêu.

hiện tại Hoa Chiêu căn bản thời gian giải thích, cô chăm chú trang sức khay.

Hai trong đó hấp dẫn ánh mắt của cô.

Một sợi dây chuyền hình cây sự sống, một đôi bông tai hình cây nhỏ.

Tạo hình chút khác biệt, tới quý giá và tới cỡ nào, nhưng quen mắt!

giống với chiếc trâm cài mà Hoa Chiêu lấy lúc , cả về hình dáng và chất liệu.

Hoa Chiêu lập tức nhấc tay: " có thể lên xem một chút ?"

Hiện trường yên tĩnh, đó phát hiện là vị tiểu thư từng thấy qua các mặt của xã hội.

A..., quả nhiên là xuất từ một gia tộc nhỏ, những vật còn để ý.

Người bán đấu giá ân cần với Hoa Chiêu: "Đương nhiên thể, tiểu thư xinh , đến xem một chút! Giá cả vô cùng hợp lý, một mâm chỉ 30.000 đô."

Rốt cuộc cũng là đồ trang sức, tuy là loại cấp bậc cao, nhưng nếu là gia đình bình thường cũng mua nổi.

Một khay 18 món, giá quy định là 30 nghìn đô, bình quân một cái đến 2000, rẻ rồi.

Đối với tất cả ở bên , ngoại trừ Hoa Chiêu sẽ ai mua, cho nên bán đấu giá liều mạng mà giải thích cho Hoa Chiêu.

Phần đồ cứng rắn nhét , cũng là do ông chủ, mà là đấy.

Hắn một bạn , còn thiếu nước quỳ xuống cầu xin , để cho hỗ trợ mang thứ bán , nhất là bán giá , bên chờ cứu mạng.

"Tiểu thư, ánh mắt của ngài coi như tệ, cái vòng cùng ngài đặc biệt xứng, đeo lên đều rạng rỡ phát sáng nữa nha ~" Người đấu giá dốc sức liều mạng mà chào hàng lấy.

Hoa Chiêu dám chạm sợi dây chuyền cây sinh mệnh, cô sợ chuyện sẽ xảy , cứ dính tay sẽ sượng mặt, hơn nữa, lúc thể cô cũng thể động.

"Ngài thể đem nó lật qua cho xem một chút ?" Hoa Chiêu hỏi.

Người bán đấu dừng một chút, ngược chấp hành nội quy.

Những thứ họ đấu giá thể cho khác xem, nhưng bình thường họ phép động , một chút va chạm gây hư hỏng đều là tai nạn lớn.

Tuy là món đồ đáng tiền, nhưng quy củ thể phá.

Người bán đấu giá tự đưa sợi dây chuyền đến mặt Hoa Chiêu để cô xem kỹ.

Hoa Chiêu thực sự tìm thấy một họa tiết quen thuộc ở mặt của sợi dây chuyền.

Là chữ thể triện (*một loại chữ Hán), bình thường sẽ nghĩ lầm đó là một hoa văn, hoặc là khuyết điểm nhỏ nhặt.

Hoa Chiêu nhận nó, đó là một chữ "Diêu".

Xem quả nhiên là đồ của Diêu gia, nó cùng một bộ với cây trâm cài n.g.ự.c mà cô lấy đó.

chút kích động: "Những vật . . ."

" có thể xem ?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng già nua.

Hoa Chiêu đầu , là một vị lão .

Tóc hoa râm, một âu phục, tinh thần quắc thước, chống quải trượng, thoạt giống như một quý ông giàu .

Hơn nữa khuôn mặt lộ khá trẻ, tóc bạc trắng khuôn mặt hồng hào, làn da hồng nhuận phơn phớt sáng bóng, nếp nhăn nhiều lắm, còn có thể lúc tuổi còn trẻ bộ dạng tuấn.

"Ah, Lý lão ! Không nghĩ tới ngài vậy mà cũng cảm thấy hứng thú, mau mời đến bên ." Người đấu giá kích động .

Vị Lý lão , năm đó thế nhưng danh xưng "Tiểu thần tài", đặc biệt tiền.

Lý lão tiến lên một bước, thò tay cũng để ý quy củ mà nắm lấy vòng cổ.

Mà Hoa Chiêu cũng ông gạt qua một bên chút lưu tình.

Hoa Chiêu nhướn lông mày, ?

Ông cái vòng đặc biệt.

Người bán đấu giá cũng khá kinh ngạc, vật nhỏ thể lọt mắt xanh của thần tài?

"Ah, thất thố thất thố, những thứ là đồ của cố nhân, Lý mỗ nhất thời thất thố." Lý lão nắm chặt vòng cổ buông tay, đấu giá : "30 nghìn, . . . ."

" 40 nghìn!" Hoa Chiêu lập tức chặn ông .

Cô híp mắt vị Lý lão , đồ của cố nhân? Họ Lý?

Lý thế An cũng đầu chằm chằm Hoa Chiêu, dùng sức híp mắt.

Ông lớn tuổi, mắt viễn thị nghiêm trọng, hiện tại đeo mắt kính, chút thấy rõ.

Chỉ là mơ hồ cảm thấy, cái hình dáng hình như chút quen mắt.

Ông cho tay túi quần lấy kính mắt.

Hoa Chiêu với giọng điệu ngang ngược: "Đây là trúng đấy! Tới !"

Một cô gái nhỏ cái gì cũng = hiểu. . .

Lý thế An yên tâm, đưa tay ở trong túi quần , hướng cô , nhưng : "50 nghìn."

Hoa Chiêu đột nhiên phát hiện, ngón tay đang nắm chặt vòng cổ , mang theo một cái nhẫn cũ.

Tuy bắt mắt cho lắm nhưng chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ ở cùng một chỗ, thoáng qua là thể nhận cùng một bộ.

Lòng Hoa Chiêu nhảy dựng, ông vội vã như , bởi vì chút gì đó? Hoặc là nhận cái gì?

"60 nghìn." Hoa Chiêu nói.

"70 nghìn." Lý thế An lập tức đuổi kịp.

Hai vậy mà ở trước mặt nâng giá lên.

Người ở đài đều sửng sốt.

Cái gì đồ của cố nhân, đều thấy, bọn cảm thấy Lý thần tài khả năng cùng nhà cô bé cừu oán.

Cũng đúng, đều là Hoa đấy, khẳng định đều , cừu oán cũng kỳ quái.

Chỉ đấu giá, cao hứng điên .

Hắn thích nhất đúng là loại tràng cảnh !

Giá tiền đảo mắt nâng lên 200 nghìn.

Hoa Chiêu chút do dự.

chắc liệu chiếc vòng cổ và bông tai dị năng gì .

gần như rồi, cũng cảm giác hấp dẫn gì.

Trái lại chiếc nhẫn tay lão nhân , cho tay của cô chút rục rịch.

Như xem , 200 nghìn, thậm chí thêm nữa..., hẳn đáng giá.

Bất quá để cô buông tha, cô cam lòng, vạn nhất bên trong dị năng mới thì ?

Đột nhiên, đài xông lên một tầm 60 tuổi.

Ông chạy đến đài, liền chặt chẽ mà chằm chằm Hoa Chiêu.

Thật sự là quá giống!

"Những vật bán nữa!" Diêu Lâm với đấu giá.

Người đấu giá nhận ông , đây chính là bạn của cha , chủ nhân của những vật .

"Chú, bây giờ bán, sẽ bồi thường thiệt hại đấy, 10 nghìn đô, hiện tại đối với chú mà , nhiều a? Cháu khuyên chú thận trọng." Người đấu giá hảo tâm nói.

Vốn chính là bán những vật cứu mạng đấy, hiện tại chẳng những bán lấy tiền, bồi một phần ba, ông điên ?

Diêu Lâm về phía Hoa Chiêu.

Loading...