Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:37:06
Lượt xem: 256
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy con của còn tin tức, Hoa Chiêu cũng tâm tư việc .
Diệp Thâm chỗ hợp lý, cô cũng .
Các bệnh viện của Hồng Kông kiểm soát chặt chẽ, trẻ em tư cách pháp nhân khi đăng ký bệnh viện, một khi phát hiện là buôn bán trẻ con, hậu quả nghiêm trọng.
Cái gì mà bệnh viện từ bỏ trị liệu? Có lẽ là căn bản bệnh viện! Thân phận của đứa bé khả nghi!
Nghĩ đến loại khả năng , Hoa Chiêu lập tức thúc giục Diệp Thâm ngóng đối phương đang ở nơi nào.
Còn nhắc tới đứa bé sốt cao lùi, hôn mê bất tỉnh, Hoa Chiêu yên.
Vì tiết kiệm thời gian, cô cũng chờ ở khách sạn, cùng Diệp Thâm ngoài.
. . .
Lý Hùng mặt mày hồng hào mà biệt thự.
"Mạn Ni ? Nhanh để cô thu dọn đồ đạc theo !" Hắn cửa liền hô.
Sau khi Hoa Tiểu Ngọc chạy trốn dùng nhiều tên, hiện tại đang dùng tên Thái Mạn Ni.
Thái Xuân Ni biểu cảm tràn ngập nụ , vẻ mặt cao hứng, cũng là chuyện , trong lòng lập tức khó chịu.
Cô quấn lên cánh tay Lý Hùng, dán ở ngẩng đầu dịu dàng : "Chuyện gì ? Chỉ đem em gái , mang theo em?"
Lý Hùng 50 tuổi, cũng còn trẻ, nhưng cao thể tráng, bóng lưng như gấu.
Hơn nữa miệng rộng mắt hẹp, vẻ mặt dữ tợn, còn một vết sẹo hình con rết từ trán, kéo dài xuống sống mũi, đến cái cằm.
Chỉ bằng khuôn mặt , lo ai là lão đại.
Thái Xuân Ni cũng là duy nhất trong nhiều năm qua thể nũng đến tự nhiên như , giống như tuấn tú.
Hiện tại chỉ với khuôn mặt , mấy đứa con gái thấy đều sợ hãi!
Cho nên mặc dù tuổi còn nhỏ nữa, Lý Hùng cũng vẫn thích cô .
chuyện hôm nay. . . .
"Anh chuyển chỗ ở cho em gái của em, em lời, tiếp tục ở nơi , về sẽ thường xuyên đến thăm em." Lý Hùng nói.
"Anh đưa em gái em nơi nào ? Hai chị em em từ nhỏ cùng lớn lên, cho tới bây giờ cũng từng tách , em đồng ý, em cũng !" Thái Xuân Ni nũng nói.
Thân phận của cô cùng Hoa Tiểu Ngọc chân thật, trừ hai các cô, bên ngoài luôn gạt tất cả .
Bằng nếu để cho Lý Hùng hai thực tế là tội phạm truy nã? Vậy chẳng những mất mặt, hơn nữa nguy hiểm.
"Cái , lời, lát nữa mang em dạo phố." Lý Hùng "Ngoan" xong, ánh mắt lạnh xuống.
Thái Xuân Ni chuyện thể thương lượng, lập tức ghen ghét hiếu kỳ.
Xem vẻ mặt tranh công lúc , địa phương khẳng định là hơn ở đây!
Cũng kỳ quái, Hoa Tiểu Ngọc tuy xinh , nhưng nhiều lắm chỉ là thanh tú.
Bên Lý Hùng nhiều phụ nữ như , cô thấy qua nhiều xinh hơn Hoa Tiểu Ngọc, dáng hơn Hoa Tiểu Ngọc, còn nũng.
Tại Lý Hùng hết tới khác thích một kẻ quê mùa như Hoa Tiểu Ngọc?
Hơn nữa rõ ràng cô còn sủng ái hơn Hoa Tiểu Ngọc, vì đổi cho cô nơi , đó để cho Hoa Tiểu Ngọc ở chỗ ?
Lý Hùng xác thực thích Thái Xuân Ni hơn, nhưng chỗ chỉ Hoa Tiểu Ngọc thể ở .
Rất nhiều năm một đại sư xem mệnh cho , tính toán qua phụ nữ cầm tinh gì, ngày sinh tháng đẻ nào cùng tương hợp, thể trợ giúp tăng phúc thêm thọ, trừ tà tránh hung.
Dù cũng hiểu, chỉ đại sư đấy, hai ba năm chọn một phụ nữ, đặc biệt sống trong một căn nhà phong thủy xây dựng cho riêng .
Đại sư ông dùng bí thuật, thể giúp hấp thụ vận may từ phụ nữ và giúp ngăn ngừa tai họa.
Khoan hãy , thật đúng là hữu dụng, từ đó về luôn thuận buồm xuôi gió đấy, hơn nữa mấy nguy hiểm đều thể biến nguy thành an.
thành phố quá lớn, nhiều năm như , thể , tìm kiếm khắp nơi để tìm phụ nữ phù hợp.
Thực nhiều hợp cung hoàng đạo và tử vi nhưng !
Đang lúc cắn răng nhận đại, nội địa cởi mở rồi, lập tức đổi trận địa.
Bên cho chọn lựa càng nhiều, đó phát hiện Hoa Tiểu Ngọc.
Mà phụ nữ đó phục phận hút hết, đại sư gặp Hoa Tiểu Ngọc, ngày hôm qua với thể rồi.
Mà toà nhà chỉ thể cho mà phụ nữ hợp mệnh cùng đại sư, ba ở, khác thể , sẽ rối loạn phong thuỷ.
Bất quá chuyện là bí mật, thể với bên ngoài.
"Mạn Ni ? Mạn Ni!" Lý Hùng cùng Thái Xuân Ni chuyện nữa, cao giọng hô.
Hoa Tiểu Ngọc vội vã từ căn phòng đất chạy tới.
"Hùng ca, ngài đến đây lúc nào? Chị cũng thiệt là, cũng gọi em!" Cô liếc Thái Xuân Ni .
Thái Xuân Ni dáng vẻ của Hoa Tiểu Ngọc quê mùa chút quá lời rồi, đó là ngày xưa rồi.
Hiện tại Hoa Tiểu Ngọc so với mấy tiểu thư lớn lên ở Hồng Kông dáng vẻ quê mùa một chút, nhưng so với Hoa Tiểu Ngọc , chính là một trời một đất.
Bây giờ trông cô thời thượng, giống như lột xác, hơn nữa một cái nhăn mày, một nụ đều mang theo một chút quyến rũ, cũng là mỹ nhân hiếm gặp.
"Em vội vàng chăm sóc đứa bé, chị gọi em em cũng thấy." Thái Xuân Ni .
Ở mặt Lý Hùng, hai chính là chị em sống nương tựa lẫn đấy.
Quả nhiên, nhắc tới đứa nhỏ, Lý Hùng liền nhíu mày.
"Nghe đứa bé bệnh sắp c.h.ế.t ? Vậy thì vứt ! Đừng ô nhiễm chỗ của ." Hắn .
Ra mấy , ít tiền Hoa Tiểu Ngọc bắt cóc đứa bé, giúp "Quý nhân" vui vẻ vấn đề, nhưng nếu như đứa nhỏ c.h.ế.t ở chỗ của liền xui !
Hắn ghét nhất xui!
"Không chết, nó còn sống đây . . . ." Hoa Tiểu Ngọc .
" cũng khác là bao, chị thấy nó hít nhiều mà thở bao nhiêu, sợ là cũng sống mấy ngày." Thái Xuân Ni "Lo lắng" nói.
Hoa Tiểu Ngọc cố nén mới liếc cô trắng mắt.
Lý Hùng kiên nhẫn nữa, thò tay kéo Hoa Tiểu Ngọc .
Dáng hùng tráng, Hoa Tiểu Ngọc kéo, giống như diều hâu bắt con gà con .
Hoa Tiểu Ngọc căn bản phản kháng .
"Đem đứa bé ném , ném xa một chút." Lý Hùng với vệ sỹ lưng.
"Đừng ah! Hùng ca, em cầu xin , đừng ném nó , thật vất vả mới bắt , xuất tiền xuất lực, ném là mất công ?" Hoa Tiểu Ngọc cầu xin.
Chút tiền , Lý Hùng căn bản để mắt, coi như ném trong nước cũng tạo tiếng vang.
"Đi, mang em đến biệt thự núi ở, chỗ đó so với ở đây lớn hơn, cùng chỗ so, chỗ giống như cái chuồng bồ câu ." Hắn phối hợp .
Hoa Tiểu Ngọc dừng , như ?
Lý Hùng đây là thật sự yêu cô ? Muốn cô sống như một phu nhân?
"Vậy chị gái?"
"Chúng mang theo cô , chỉ hai chúng ở." Lý Hùng nói.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức vui vẻ vô cùng, theo Lý Hùng lên xe.
Cô cũng mặt mà chuyện, phát hiện Lý Hùng chút tức giận, dám ngỗ nghịch , đành câm miệng đề cập tới.
Được , coi như cô lãng phí thời giờ a, dù đứa bé xem bộ cũng sắp c.h.ế.t , sớm ném muộn ném đều là ném.
Lý Hùng lên xe rồi, lưu một vệ sỹ tầng hầm ngầm, tìm cái giỏ đứa bé, cũng , đem chăn,mền bao , bộ chứa một cái túi rác màu đen, mang .
Bộ dạng để ý , giống như ném tới trong đống rác, hoặc là ném xuống biển.
Người sắp khỏi cửa, Thái Xuân Ni đột nhiên lên tiếng gọi .
"Đem nó cho , giúp xử lý."
Vệ sỹ mặt biểu tình mà cô .
Thái Xuân Ni theo bên Lý Hùng mấy tháng rồi, cẩn thận quan sát qua, vệ sỹ của Lý Hùng đặc biệt lời, những gì, bọn liền cái đó.
Bởi vì , nhẹ thì phạt, nặng thì mất mạng.
Hồng Kông phồn hoa , cũng loạn lạc ngoài sức tưởng tượng của cô .
"Hùng ca chỉ đem đứa nhỏ ném , đừng để nó c.h.ế.t ở đây, cũng nghĩ như , dù về cũng ở chỗ , để ném a." Thái Xuân Ni xong lấy cái túi trong tay , trực tiếp ngoài.
Vệ sỹ cô lái xe rời , trầm mặc một hồi cũng nha.
Thái Xuân Ni đúng, cô lý do gì mà lưu đứa bé cùng lão đại đối đầu, ai ném cũng là ném.
Thái Xuân Ni lái xe nhanh chóng đến nhà phúc lợi gần nhất, đó trực tiếp đặt đứa trẻ lên bàn việc của trưởng khoa.
"Đừng , đứa nhỏ là của , đường nhặt đấy, các xem xử lý a." Cô xong lên xe thể thao nghênh ngang lái .
Cô quá nhiều hảo tâm cứu đứa bé , cô cũng chỉ là một phụ nữ sống dựa khác để tồn tại bằng cách bán nhan sắc của .
Lý Hùng đem đứa nhỏ ném , cô cũng dám đem nó lưu .
Bằng thì những ngày an nhàn của cô khả năng đảo mắt liền còn.
Hơn nữa có thể mời bác sĩ cũng mời tới, bọn thật sự thể cứu cho đứa bé .
Vậy cô cũng biện pháp rồi.
Cô chỉ thể giúp nó một cuối, về phần thể sống , xem mạng của nó rồi.
Hơn nữa cô cảm thấy Hoa Tiểu Ngọc bắt cóc đứa nhỏ là chơi với lửa, hiện tại chơi , đem đứa nhỏ chơi c.h.ế.t .
Cô cũng phạm tội giống cô !
Ai cô a đắc tội với nào?
Hình như lợi hại.
Trong mấy năm lưu lạc ở trong nước, đuổi bắt Hoa Tiểu Ngọc bắt đặc biệt nhiều, các cô mỗi đều thiếu chút nữa bởi vì cô mà bại lộ!
Bất đắc dĩ, các cô mới chạy đến Bằng Thành, hi vọng thể tìm đường đến Hồng Kông, triệt để thoát khỏi sự lùng bắt.
Không nghĩ tới thật sự thành công.
Thân phận của Diệp Chấn Quốc cách thế giới của các cô quá xa rồi, đừng Thái Xuân Ni thế lực của Diệp gia, dù là Hoa Tiểu Ngọc cũng đần độn, u mê đấy.
Chỉ là lợi hại, là nhà cao cửa rộng, tiền thế, nhưng đến cùng lợi hại như thế nào, nhiều năm như vẫn bắt cô ?
Đó là cô , Hoa Chiêu cô bọn buôn dính , liền đoán kết cục thê thảm của cô , cho nên tiếp tục cho chuyên môn lùng bắt cô .
Chỉ là Diệp Danh thuận miệng phân phó một câu chú ý cô mà thôi.
Bất quá hai đều nghĩ tới, Hoa Tiểu Ngọc vậy mà bán đến vùng núi hẻo lánh, mà là "Thăng chức nhanh" tới Hồng Kông, tìm kim chủ, trái còn hại bọn họ.
...
Viện trưởng cô nhi viện chiếc xe xa, cảm thấy Thái Xuân Ni thật, bằng thì chỉ bằng trang phục cùng cái ô tô của cô , đạo lý sẽ ném con ruột của .
"Đáng thương ah, bệnh nặng ?" Viện trưởng ôm tiểu Thận từ trong túi rác , lập tức gọi y tá đến chăm sóc.
Bất quá dùng kinh nghiệm của ông , đứa nhỏ sống bao lâu nữa, sinh bệnh gì? Trách vứt bỏ.
...
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu rốt cuộc cũng thăm dò là hai vị tiểu thư họ Thái mời bác sĩ, cũng thăm dò địa chỉ.
Cái họ cho Diệp Thâm chấn động, tìm hiểu kỹ càng, Hoa Tiểu Ngọc từng dùng qua tên giả họ .
"Em ở bên ngoài chờ, sẽ xem."
Đến bên ngoài, Diệp Thâm với Hoa Chiêu.
"Ừ!" Hoa Chiêu nhanh chóng gật đầu.
Cô nóng nảy , cô ở bên ngoài cũng thể thấy rõ.
Diệp Thâm gõ cửa, thương lượng.
Người mở cửa chính là cô hầu gái trẻ, trong nhà cũng khác.
"Nghe nơi đứa bé cần bác sĩ? thể thử xem, đây là danh của ."
Diệp Thâm mặc âu phục, đeo kính mắt, mặt cũng đổi một chút.
Anh giống như thành một khác, khí chất văn nhã, giọng ôn nhu, như một tuổi trẻ tài cao.
Cho dù Hoa Tiểu Ngọc thấy nhất thời cũng dám nhận, nhiều lắm là cảm thấy chút giống.
Cô hầu gái xấu hổ mà tiếp nhận danh nhưng tiếc nuối : "Anh tới chậm, hiện tại cần dùng đến rồi."
Tim Diệp Thâm giật thót một cái.
"Làm ? Đứa bé hết bệnh ?"
Về phần một loại khả năng khác, căn bản giám tưởng tượng!
Cô hầu gái lắc đầu, tim Diệp Thâm chìm đáy cốc.
"Đứa bé mang ." Cô hầu gái lạnh rung .
Cô cũng thể đứa bé ném .
Đó là tìm phiền toái cho Lý Hùng.
Cho Lý Hùng phiền toái sẽ phiền toái.
"Mang ? Mang nơi nào?" Diệp Thâm kiên trì hỏi: "Đứa bé hết bệnh ?"
Cô hầu gái tiếc nuối mà lắc đầu: "Đứa bé còn khỏe, cũng nó mang nơi nào."
Trong lòng cô đồng tình với đứa bé , nó quả thực so với cô còn thảm hơn.
Nó còn nhỏ như . . . Hiện tại ném xuống biển ?
Tim Diệp Thâm như rơi chảo rán dày vò.
Người hầu gái mặc dù cô , nhưng nét mặt của cô rõ vấn đề.
Đứa bé sợ là lành ít dữ nhiều...
Ah! ! !
Lòng Diệp Thâm gào thét.
Hoa Chiêu đem trong ngoài biệt thự đều tra xét một , bên trong xác thực đứa nhỏ.
Chỉ trong thùng rác vài miếng tã biểu hiện ở đây từng một đứa bé tồn tại.
Mà cô hầu gái do dự cô cũng thấy.
Cô điên cuồng kết nối với thực vật trong sân, liền thấy Hoa Tiểu Ngọc, cũng thấy Thái Xuân Ni.
Đã thấy cô mang đứa bé .
Con của cô vứt túi rác mang . . . . Cái tư thái khẳng định đưa nó bệnh viện!
Hoa Chiêu như phát điên nhảy , Diệp Thâm tìm Thái Xuân Ni, kết quả là thấy Thái Xuân Ni lái xe trở về rồi.
Hoa Chiêu lập tức kiểm tra một chút, là một cô trở về đấy. . . .
Cô như tia chớp lao , đè Thái Xuân Ni xuống đất.
"Con của ở !" Cô trừng mắt mà quát.
Đã bất chấp bại lộ một vài vấn đề rồi.
Cô hầu gái càng hoảng sợ, lập tức đóng cửa khóa , chạy đến tầng hầm ngầm trốn .
Diệp Thâm nhanh chóng bên Hoa Chiêu.
Thái Xuân Ni đều ngơ rồi, xảy chuyện gì? Người phụ nữ là ai? Mẹ của đứa bé ? Cô đứa bé ở chỗ ?
"Con của !" Hoa Chiêu điên cuồng hô to, tay cũng run rẩy đấy, chỉ sợ chậm một giây kịp. . . .
Cũng sợ thấy tin tức .
Mặt Thái Xuân Ni trắng bệch, cô cảm giác xương bả vai của bóp nát.
Đây là phụ nữ ? Đây là ?
"Đứa bé ở cô nhi viện!" Cô đau đớn kêu .
Tay Hoa Chiêu vẫn còn ở đầu vai cô , nhưng khí lực nới lỏng.
Cô sửng sốt một chút, chờ mong mà hỏi thăm: "Thằng bé còn. . . Còn sống? Ở cô nhi viện?"
"Dạ , đưa đấy, cô nhanh tìm , bằng thì chậm, cũng còn sống !" Cô đem đuổi .
Người Diệp Thâm nhấc lên, như bao tải nhét trong xe.
Diệp Thâm cũng nhanh chóng lên xe: "Dẫn đường."
Hoa Chiêu cũng bên cạnh Thái Xuân Ni, một cây đao đè cổ cô .
"Dẫn đường."
Thái Xuân Ni hai tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cũng chút tin bọn họ là cha đứa bé.
Không nghĩ tới đối phương vượt qua eo biển nhanh như , còn tìm các cô.
Đáng hận Hoa Tiểu Ngọc ở đây!
Trong lòng tuy đem Hoa Tiểu Ngọc mắng vô , bất quá cũng chậm trễ cô chỉ đường.
Sau nửa giờ, Hoa Chiêu liền gặp bảo bảo đang hấp hối của cô.
Nhìn đứa trẻ như thể sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào, tim Hoa Chiêu như nát .
cô kịp bi thương, vội vàng lấy chai thuốc từ .
Diệp Thâm động tác còn nhanh hơn, đem đứa nhỏ ôm trong lòng.
Diệp Thâm giật xuống lọ thuốc nhỏ cổ, đem chất lỏng màu đỏ rót trong miệng đứa bé.
Sau đó dậy, một tay ôm đứa bé, một tay dắt Hoa Chiêu lên xe , khỏi tầm mắt của khác.
Chất lỏng màu đỏ công năng mạnh, sợ để cho ngoài thấy "Kỳ tích".
Về phần Thái Xuân Ni, sớm ngoài xe.
Hoa Chiêu khẩn trương mà đứa bé trong n.g.ự.c Diệp Thâm, chỉ thấy tinh chất màu đỏ cửa , sắc mặt tái nhợt của bé bằng mắt thường thể thấy bắt đầu hồng nhuận lên.
Vài giây , bé vậy mà mở mắt .
Nước mắt Hoa Chiêu thoáng cái rớt xuống, nhận lấy đứa bé từ trong n.g.ự.c Diệp Thâm, tự ôm lấy.
"Bảo bảo, đến rồi, cũng may là còn kịp." Cô dán mặt khuôn mặt nhỏ nhắn ròng .
Tiểu Thận vẫn nhúc nhích đột nhiên lên, đến tê tâm liệt phế, ủy khuất, thương tâm.
Hoa Chiêu vui vẻ.
Thanh âm , thấy lực, xem thằng bé thật sự cứu về .
Bảo bảo việc gì rồi, trở về bên cô !
Đây quả thực là chuyện vui vẻ nhất đời.
Tim Diệp Thâm cũng vững vàng định , qua ôm lấy Hoa Chiêu cùng bảo bảo của .
Giờ khắc , cảm thấy nhẹ nhõm bao giờ , đến thời tiết u ám bên ngoài trông cũng thật dễ thương.
Đột nhiên, đầu về phía ngoài xe.
Thái Xuân Ni từ mặt đất bò lên, chạy.
"Cô bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu cũng về phía Thái Xuân Ni, cô Thái Xuân Ni cùng Hoa Tiểu Ngọc đến cùng xảy chuyện gì, nhưng từ thực vật chắt lọc trí nhớ xem, là Thái Xuân Ni cứu con của cô.
Nếu như cô đoạt lấy đứa bé từ trong tay đàn ông , hơn nữa đưa đến viện phúc lợi, hiện tại cô thể gặp con của rồi.
"Bắt lấy cô , hỏi một chút Hoa Tiểu Ngọc ở . Nếu như cô liên quan đến chuyện , hãy để cô ." Hoa Chiêu .
Nếu như Thái Xuân Ni tham dự chuyện bắt cóc con của cô, cô cũng trách tội cô .
Diệp Thâm gật đầu xuống xe, bắt lấy Thái Xuân Ni chạy xa, kéo cô đến nơi hẻo lánh.
Viện trưởng viện phúc lợi cùng các y tá khác , , và thể hiểu mối quan hệ giữa họ.
Không ai xen việc của khác.
Thời gian Hồng Kông đặc biệt loạn, sống lâu, thể chõ mõm chuyện của khác.
Sau nửa giờ, Diệp Thâm mới mang theo Thái Xuân Ni trở về.
Những điều nên hỏi đều hỏi, nhưng đến cùng là thật , còn xem , cho nên hiện tại thể thả .
Hoa Chiêu bọc đứa bé , cho cô thấy bé khôi phục sắc mặt bình thường.
bé vẫn còn .
Không loại tê tâm liệt phế dắt cuống họng, mà là hức hức, ủy ủy khuất khuất.
Thằng bé giống như đang ôm là , là những khác, bé rốt cuộc cũng thể kể ủy khuất của .
Mà thanh âm , đáng yêu cho đau lòng.
Hoa Chiêu ôm bé vỗ vỗ dỗ dành, nước mặt thật vất vả mới ngừng rơi xuống.
Thái Xuân Ni ở bên cạnh, mặc dù bả vai của đang đau đến nỗi hôn mê, nhưng cô cũng nhịn tò mò mà về phía đứa bé trong n.g.ự.c Hoa Chiêu.
Không chết? Còn khí lực lâu như ?
Hơn nữa hơn mười ngày rồi, cô từng đứa nhỏ như .
Cô là một , tuy rằng thích mấy đứa trẻ vì cưỡng bức mà sinh … cô cũng âm thanh là đang nũng.
Thật là, thiên tính mẫu tử.
Thái Xuân Ni Hoa Chiêu, Diệp Thâm đang lái xe, trong lòng vô cùng may mắn chính tâm huyết dâng trào, đoạt lấy đứa bé từ trong tay vệ sỹ .
Bằng thì, hiện tại cô cũng chôn cùng đứa nhỏ !
Đây là loại nào ah?
Cô bắt đầu hiếu kỳ phận của Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu.
Diệp Thâm lái ô tô về biệt thự Thái Xuân Ni ở, trực tiếp tiến .
Anh tìm cô hầu gái hỏi, mà Hoa Chiêu ôm nhỏ, tranh thủ thời gian cho bé b.ú sữa.
Tiểu Thận đói bụng lắm, nhanh như hổ đói vồ mồi mà ghé trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, lúc đầu còn b.ú thế nào, gấp đến độ đá chân vội vàng.
Cũng may nhanh theo bản năng học xong.
"Ừng ực ừng ực" mà bú.
Hoa Chiêu đau lòng c.h.ế.t mất.
Thái Xuân Ni càng thấy kỳ quái, đứa nhỏ xảy chuyện gì ? Đến trong n.g.ự.c liền sống hả?
Sinh lực thực sự mạnh mẽ.
Mà Hoa Chiêu một bên tiểu Thận b.ú sữa , một bên cùng thực vật câu thông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Biệt thự mấy năm tuổi, cũng bốn mươi năm mươi tuổi, cây cối trong sân càng già, khả năng lưu trữ thông tin càng mạnh.
Có thể chắt lọc đến hơn mười ngày tin tức.
Cô cũng coi như rõ ràng, Thái Xuân Ni cùng việc bắt cóc con cô, thực sự quan hệ gì.
Diệp Thâm cũng từ căn hầm đất , hướng Hoa Chiêu gật gật đầu.
Anh thuật chính hỏi cái gì, chút cách tin tưởng Hoa Chiêu cũng thấy .
Hoa Chiêu lên.
Thái Xuân Ni khẩn trương mà núp ở ghế sô pha, hoảng sợ mà bọn họ.
"Bắt cóc đứa nhỏ chính là Hoa Tiểu Ngọc, liên quan tới ! Nếu , nó hiện tại sớm mất mạng!" Cô tranh thủ thời gian tranh công cho .
Hoa Chiêu liếc cô một cái, đột nhiên : "Cho nên, chỉ cho cô một đường sống, hiện tại hãy rời khỏi đây, cách thế lực kim chủ của cô xa một chút."
Thái Xuân Ni thể buông tha, Hoa Tiểu Ngọc cùng Lý Hùng gì đó, cô tuyệt đối sẽ nương tay!
Thái Xuân Ni hiểu rồi, hai sẽ đối phó với Lý Hùng. . .
Tuy rằng tại hai đại lục giọng điệu lớn như , dám tay với lão đại mấy trăm thủ hạ, là ngu ngốc thật sự năng lực đó?
Người phụ nữ xinh như vậy mà dựa mặt kiếm cơm ăn đấy, mà là dựa thủ, thì thật đáng sợ.
Có lẽ Lý Hùng thật sự sắp xong .
Đưa tay sờ sờ bả vai đau đớn, Thái Xuân Ni nhanh chóng lời cảm tạ: "Cảm ơn cám ơn! ngay đây!"
Hoa Chiêu tiếp tục cô , theo Diệp Thâm lái xe rời .
Nhìn tiểu Thận trong n.g.ự.c ăn uống no đủ, ngủ ngon lành, Hoa Chiêu ôn nhu.
Diệp Thâm bọn họ, tâm tình bây giờ cũng như bay lên.
"Đi, chúng đến ở khách sạn đắt tiền nhất, ăn đồ nhất! Còn mua một đống đồ dùng cho bảo bảo, cho bảo bảo tắm rửa, đổi quần áo." Hoa Chiêu .
Báo thù cái gì đấy, thể muộn một chút.
Cô hiện tại thầm nghĩ cùng tiểu Thận ở chung một chỗ, cho bé ăn, chơi đùa với bé, xác định bé thật sự khỏe mạnh rồi, còn sợ hãi chút nào rồi, tìm Hoa Tiểu Ngọc tính sổ.
Chuyện gì cũng quan trọng bằng tiểu Thận.
Cô bây giờ cũng thấy mặt Hoa Tiểu Ngọc, sẽ phá hư tâm trạng của cô.
Diệp Thâm cũng như thế đấy, hơn nữa thu thập Lý Hùng, xác thực cần chuẩn một chút.
Mấy ngày thời gian, Hướng Tiền xong cho Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm giấy chứng nhận giả, một tờ chứng minh phận ở Hồng Kông.
Kỳ thật với năng lực của Hướng Tiền, dùng thêm chút tiền, chứng minh thật sự cũng thể .
Hoa Chiêu từ chối.
Cảm tạ cái thời đại mạng lưới internet , cái chứng nhận giả hiện tại cũng thể sử dụng như thật , tối thiểu ở khách sạn vấn đề.
Hơn nữa quần áo vặn, khí chất cao quý của hai cho dù đường lớn, cũng sẽ ai đến kiểm tra phận của bọn họ.
Nếu thực sự tra xét, hai vài câu tiếng rằng mang giấy chứng nhận, như cũng ok rồi.
Thuận lợi chuyển phòng tổng thống với tầm biển, tắm rửa sạch sẽ cho tiểu Thận, một bộ quần áo mềm mại, thằng bé nở nụ đầu tiên với .
Hoa Chiêu cầm nước mắt.
trái tim cô cuối cùng yên vị trong ngực.
"Gọi mấy Chu Binh đến, chúng chúc mừng một trận." Hoa Chiêu .
Hồng Kông lớn lớn, nhỏ nhỏ, hơn nữa nhiều , thẩm tra tin tức tiện, mấy cùng đều đang bận rộn tìm kiếm tin tức, hiện tại còn bọn họ tìm đứa nhỏ.
Hoa Chiêu cũng nghĩ tới vận khí của như , thoáng cái tìm nơi ở của Hoa Tiểu Ngọc.
Bất quá cô nhớ tới những ký ức xem , rằng chuyện kỳ thật cũng là công lao của Thái Xuân Ni.
Theo lý đứa bé bắt cóc sinh bệnh, cho dù tìm y hỏi dược cũng nên vụng trộm đấy, cô giống trống khua chiêng mà truyền ngoài, bọn họ mới tin tức.
Bằng thì với biển mênh mông, cái thời đại máy giám sát máy tính, tin tức đều dựa miệng ngóng, tìm thật sự quá khó khăn.
Diệp Thâm gọi điện thoái cho Hướng Tiền.
Một lát Chu Binh đến.
Thấy đứa nhỏ trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, mắt Chu Binh thoáng cái liền đỏ lên.
Đàn ông bằng sắt cũng rơi nước mắt.
Hắn cũng chuẩn cho điều tồi tệ nhất, nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, đứa bé rốt cuộc cũng trở về rồi.
Chu Binh hít mũi hai cái, dám mở miệng chuyện, sợ mở miệng lên.
Diệp Thâm vỗ vỗ bờ vai của , cũng lời nào.
Lục tục ngo ngoe, vài khác cũng đến rồi.
Biểu hiện cũng giống như Chu Binh.
Nhiều năm như , Hoa Chiêu xem bọn như nhân, bọn cũng đối đãi với Hoa Chiêu như thế.
Hiện tại bảo bảo rốt cuộc cũng bình an trở về rồi, bọn loại cảm giác may mắn cùng vui vẻ vì con của lạc mất nữa tìm trở về.
Người duy nhất biểu hiện bình thường, còn thể mở miệng chuyện là Hướng Tiền.
"Bảo bảo thật lời ah, thật xinh !" Hắn tiểu Thận : "Không là bé trai ? Thấy thế nào cũng giống bé gái? Thật trắng ah, còn lông mi dài như ?"
Hắn khoa trương kêu lên.
Hắn kết hôn ở đây, lâu đó cũng đứa bé, rằng trẻ sơ sinh mới mười ngày tuổi thường lông mi đấy, phù nề hết hẳn, sẽ xí.
đứa bé trong n.g.ự.c Hoa Chiêu trắng tinh đấy, lộ đôi mắt với cặp lông mi đen dài.
Nghe âm thanh lạ lẫm, tiểu Thận dọa đến run lên, hoảng sợ mà mở hai mắt , há mồm .
Hoa Chiêu lập tức đau lòng đến , nhanh chóng vỗ dỗ dành mà trấn an.
"Thực xin , thực xin ." Hướng Tiền liền xin .
vẫn tác dụng.
Hắn lập tức mấy Chu Binh đè đánh.
Hướng Tiền lúc hiểu chuyện rồi, gắt gao bịt miệng , đánh cũng dám lên tiếng.
Mấy Chu Binh cũng quá phận, sợ tiếng đánh hù đến tiểu Thận.
đánh, thể véo ah!
Đây cũng là tuyệt kỹ của phụ nữ, bọn cũng !
Có lẽ là đang ở đây, tiểu Thận lúc dễ dụ, hai tiếng liền ngừng.
Hướng Tiền mới thể thoát tìm đường sống.
"Hãy lên tầng cao nhất để ăn tối, chúng chúc mừng một chút.” Hoa Chiêu : "Sau đó ngoài chơi một chút, thật vất vả đến Hồng Kông , đến mấy chỗ thú vị chơi một trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-251.html.]
"Cùng ?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu lắc đầu, hiện tại cô chỉ ôm tiểu Thận ghế sô pha, cũng .
Hơn nữa cô phát hiện tiểu Thận doạ đến rồi. . . Người càng nhiều quậy một cái, thằng bé sẽ hoảng sợ.
Cô rằng phản ứng giật là bình thường ở trẻ sơ sinh, nhưng thằng bé giật đặc biệt nhiều.
Cô cảm thấy thằng bé bởi vì chuyện , doạ sợ rồi.
Diệp Thâm cũng , hiện tại cũng tâm tình ăn uống, chỉ ở bên cạnh hai con cô.
Chu Binh nhãn lực liền kéo Hướng Tiền ngoài rồi.
"Hôm nay mời khách!"Hắn .
"Tại là ?" Hướng Tiền lập tức nắm lấy túi tiền.
Nhà hàng tầng cao nhất của khách sạn 5 sẽ đắt c.h.ế.t đấy! Hắn chỉ ghé qua một để thêm kiến thức, rốt cuộc cũng dám đến thứ hai.
Hiện tại mời bốn đàn ông cao lớn ăn cơm?
Hơn nữa nguyên một đám , đều là một bộ dạng thịt !
"Về dám chuyện lớn tiếng nữa còn ?" Hướng Tiền cầu xin tha thứ.
"Không !" Chu Binh kéo liền .
Hướng Tiền một đường kêu rên, tiền lương một năm của sắp còn?
lo lắng của là dư thừa đấy, Chu Binh chỉ đùa một chút mà thôi, cuối cùng trả hết đấy.
Hơn nữa 4 bọn tranh giành để thanh toán hóa đơn , và suýt đánh trong quá trình thanh toán.
Thấy Hướng Tiền hâm mộ hiếu kỳ: "Các đều thật tiền ah, tiền lương cao?"
Hắn tuy tới đây vài năm rồi, nhưng tình huống nội địa cũng , tiền lương phổ biến hiện tại là hơn mười đồng, 100 đồng là lương cao.
Bọn cho dù phận đặc thù, nhưng đều là quân nhân đấy, có thể cao đến ?
"Chúng theo bà chủ việc, kiếm nhiều tiền." Chu Binh đắc ý liếc Hướng Tiền.
Tuy là một nhà, nhưng là sẽ trốn thoát thế tục.
Người ở mặt bọn họ thỉnh thoảng sẽ lộ một tia cảm giác về sự ưu việt.
Thật sự buồn , so với bọn họ còn tiền hơn?
Bọn lúc theo Hoa Chiêu đến Mỹ, mở tiệm sủi cảo, đều là cùng xuất lực, cùng chia hoa hồng đấy.
Hiện tại cửa tiện sủi cảo còn mở, bọn tuy xuất lực nữa, nhưng vẫn có thể chia hoa hồng.
Hoa Chiêu đem phần của đều phân cho bọn .
Hơn nữa tiền lương bình thường cùng tiền thưởng lớn.
Bọn hiện tại bao nhiêu tiền, đến trong nhà cũng dám , sợ hù đến bọn .
Hơn nữa cho dù , bọn cũng sẽ tin, quá mức lớn, xong cứ như đang đùa.
Ăn uống no đủ, mấy dẫn Hướng Tiền tiêu xài một trận, đem các hạng mục xa hoa của khách sạn đều thể nghiệm một , đem chút cảm giác ưu việt của Hướng Tiền đánh cho nát bấy.
4 nhân tài tạm biệt , về tới gian phòng của Diệp Thâm.
Sự nhẹ nhõm tự tại thu thập sạch sẽ, mặt mấy đều mang theo sát khí.
Đứa bé tìm , kẻ thù cũng tìm , còn xử lý ? Đến phiên bọn lên sân khấu !
Diệp Thâm Hoa Chiêu ôm tiểu Thận ngủ, nhẹ nhẹ đóng cửa phòng, mang theo bọn ngoài rồi.
Lý Hùng, cũng là hạng vô danh, dễ ngóng.
Không ngoài mong đợi, quả là một nhân vật, trong tay nhiều sản nghiệp, nhiều "Huynh ", quản lý vài đầu phố.
Đừng tưởng rằng mấy con phố đó nhỏ mà .
Hắn cũng là một tên côn đồ thu phí bảo hộ bên đường, những đều là tiểu của mà thôi.
Các ngành lợi nhuận cao nhất những con phố là của đấy, cái gì kiếm tiền mới để cho khác .
Thái Xuân Ni tay vài trăm cũng khoa trương, Lý Hùng hô một tiếng, thực sự vài trăm thể trận.
Dù , bốn vẫn đằng đằng sát khí.
"Đại ca, tay từ chỗ nào?" Chu Binh hỏi.
"Trước thăm dò thời gian việc và nghỉ ngơi, chọn một thời điểm phù hợp." Diệp Thâm .
Anh là kẻ vô địch, cũng mang theo 4 xông hang ổ của đối phương, mặc kệ bất cứ nào sơ xuất gì, một cái mạng chó của Lý Hùng cũng đền nổi!
"Hiểu." Bốn xong liền .
Diệp Thâm chút do dự.
Chu Binh đầu : "Anh Thâm, hãy ở với chị dâu a, việc nhỏ chúng là ! Chờ chúng thăm dò xong rồi, chúng thu thập !"
Diệp Thâm cũng kiên trì nữa, gật gật đầu.
Hiện tại cũng , chỉ trở về ôm vợ con.
Diệp Thâm nhẹ nhàng ở bên của tiểu Thận.
Tiểu Thận vốn đang an an ngủ say lập tức hoảng sợ mà mở to mắt.
Hoa Chiêu cũng mở mắt , vội vàng đem thằng bé ôm trong n.g.ự.c vỗ nhè nhẹ.
"Bảo bảo, đây là ba ba, là ba ba ah, thường xuyên kể chuyện xưa cho con đấy. Con xem, là giọng của ba ba ?"
Cũng may mang thai Diệp Thâm ở bên cô thời gian dài, thường xuyên cùng cô dưỡng thai, tiểu Thận có lẽ quen thuộc giọng của .
Diệp Thâm lập tức nhẹ nhàng : "Bảo bảo, là ba ba, ba ba hát cho con ?
"Ngọt ngào, bạn thật ngọt ngào, mật ngọt ngào ~~ "
Bài hát năm 79 phát hành rồi.
Sau khi phát hành Hoa Chiêu hát cho Diệp Thâm .
Sau đó chờ xong mấy , liền để cho hát cho cô .
Bởi vì trong lúc vô tình cô phát hiện Diệp Thâm hát êm tai, hơn nữa giọng trầm thấp từ tính hát loại nhạc ôn nhu triền miên , một hương vị khác.
Hoa Chiêu mượn lý do dưỡng thai, một một đă bắt Diệp Thâm hát cho cô .
Diệp Thâm tuy thích loại bài hát "Buồn nôn" , nhưng thấy cô thật sự ưa thích, cũng hát.
Tiểu Thận trong tiếng hát của chậm rãi an tĩnh , đầu Diệp Thâm rời mắt, , đột nhiên lộ một nụ vui vẻ.
Nụ so với nụ lúc nãy với Hoa Chiêu còn sáng lạn, vui vẻ hơn.
Thấy tiếng hát của Diệp Thâm dừng một chầu, lòng hoá mềm rồi.
Hướng Tiền đúng, đứa nhỏ lớn lên giống bé gái, thì là giống Hoa Chiêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, hai mắt thật to, lông mi thật dài, sống mũi cao, miệng nhỏ, chỉ mới hơn mười ngày, xinh vô cùng.
Dù là hiện tại thằng bé gầy.
lúc rộ lên, lập tức đáng yêu như một tiểu thiên sứ.
Hoa Chiêu cũng sự dễ thường nhấn chìm , đáng hận hiện tại điện thoại, thể nhanh chóng đem hình ảnh chụp .
Bất quá còn nhiều thời gian, đợi cô chăm cho lão tứ nhà cô mập mạp lên đấy, khẳng định càng đáng yêu.
Đến lúc đó mỗi ngày cô đều chụp ảnh cho bé!
Tiếng hát của Diệp Thâm dừng , lông mày tiểu Thận liền nhíu , nữa.
Diệp Thâm nhanh chóng tiếp tục hát.
Lông mày bé giãn , lẳng lặng .
Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí mà duỗi một tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ thằng bé.
Tiểu Thận chỉ nhíu mày một chút liền buông , tiếp tục Diệp Thâm, hát.
Tiếng hát quả thật thể cho thằng bé an tĩnh , hơn nữa ôm, cho bé cảm thấy xung quanh an , nhanh ngủ .
Một lúc lâu , Diệp Thâm mới chậm rãi ngừng .
Hoa Chiêu nhẹ nhàng cúi , thưởng cho một nụ hôn.
Diệp Thâm lập tức hôn một cái.
Đã tìm con, vui vẻ kích động.
Cảm giác một sự xúc động phát tiết hết. . . . .
tiểu Thận trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, hiện tại khẳng định , đoán chừng bỏ thằng bé xuống rồi, ôm ngủ mới an .
Diệp Thâm thành thành thật thật mà xuống, Hoa Chiêu nhẹ nhàng mà đong đưa đứa nhỏ trong ngực.
Cảm giác cứ hai con như , cũng an tâm đấy.
Sau đó liền ngủ mất rồi.
Từ khi đứa nhỏ bắt cóc, thể nhớ ngủ khi nào và bao lâu.
Lần nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như là vài ngày , thật sự ngủ , cũng xác định.
Anh dám ngủ, nếu như bởi vì ngủ mà trễ nãi thời gian, tạo thành hậu quả gì đó thể vãn hồi, sẽ c.h.ế.t mất.
Cũng may hiện tại đứa nhỏ tìm , thoạt vấn đề cũng quá nghiêm trọng.
Diệp Thâm lúc mới ngủ thật say.
Hoa Chiêu cũng như thế, cô cũng nhớ rõ cuối an tâm ngủ là lúc nào rồi.
Hai ở giường, đem tiểu Thận kẹp ở giữa.
Lúc như chút chen chúc, cho tiểu Thận ngủ càng an , khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, lộ nguyên một nụ hồn nhiên nhất.
...
Ba ngày đó, Chu Binh trở về với Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, bọn cơ bản thăm dò lịch việc và nghỉ ngơi của Lý Hùng.
Hắn ngoài hàng ngày 3 giờ chiều, kiểm tra sản nghiệp của , chỗ một chút, chỗ xem.
Cơm tối bình thường đều cùng mấy lão đại khác ăn, thuận tiện nói chuyện.
Giữa bọn họ dường như một bí mật thể , lúc xung quanh hai bên nhiều vệ sĩ, cũng ăn cơm, vây quanh ông chủ.
Cửa phòng đó cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Mà phần lớn thời gian, bọn họ đều du thuyền tư nhân của Lý Hùng biển, đến khuya mới trở về.
Như mấy Chu Binh theo kịp, cũng bọn đến cùng cái gì.
Kinh nghiệm vẫn còn ít, mấy Chu Binh chỉ thể một chút manh mối, cảm thấy bọn khẳng định chuyện , nhưng đến cùng là gì thể xác định.
Hoa Chiêu thể đoán bọn đang chuyện gì.
"Trong tay Lý Hùng hộp đêm ?" Cô hỏi.
"Có mấy cái." Chu Binh : "Mấy con phố quả thực là một đầu phố hộp đêm, cả lớn và nhỏ, nhiều hộp đêm, cái lớn nhất là của Lý Hùng đấy."
"Lợi hại nha." Hoa Chiêu lành lạnh mà khen một câu: "Vậy bọn họ đoán chừng đang giao dịch 'Bột mì'."
Nói như , mấy Chu Binh hiểu.
Hoá là như .
Nước ngoài loạn, bọn rõ, qua, thậm chí để học hỏi kinh nghiệm.
nghĩ tới Hồng Kông cũng như loạn.
"Vẫn là thiếu kiến thức rồi, về sẽ mang ngoài nhiều hơn một chút." Hoa Chiêu .
Mấy ngày nay quan sát, tiểu Thận cũng càng ngày càng ít, hơn nữa chậm rãi thịt rồi, tâm tình cô cũng theo đó mà càng ngày càng .
"Bất quá giữ Hoa Tiểu Ngọc cho , chờ tay , tự thu thập cô !"
"Được."
Diệp Thâm xong, lưu một canh giữ bên cạnh Hoa Chiêu, những khác cùng theo .
Lại là buổi chiều, Lý Hùng ngoài tuần tra sản nghiệp.
Mấy Diệp Thâm ô tô của bọn qua mặt, chờ bọn xa một đoạn, mới theo.
Lý Hùng cẩn thận, xung quanh biệt thự núi xây một vòng nhà ở, là nơi dành riêng cho hơn 30 vệ sĩ.
Hắn cẩn thận đến nỗi cả vệ sỹ cũng tin, cho bọn tới gần.
(Bọn họ là, Lý Hùng như cũng vì chỗ ở phong thuỷ thể cho ngoài tiến .)
Mà Lý Hùng hằng ngày đường cũng chỉ mang theo mấy , mà là mười mấy , lái mấy chiếc xe.
Mà theo tin tức thăm dò , trong tay Lý Hùng cũng ít vũ khí.
Hiện tại Diệp Thâm dẫn theo ba , thể cứng rắn.
Anh theo sát đằng Lý Hùng, dừng xe ở bến tàu, đó mang theo Hoa Tiểu Ngọc cùng xuống xe, về hướng một cái du thuyền lớn nhỏ.
Chu Binh ở trong xe kỳ quái : "Hôm nay đổi thuyền? Đây là du thuyền của Lý Hùng, nó ở bên kìa."
Diệp Thâm thoáng qua, cách mấy cái thuyền, một chiếc du thuyền nhỏ hơn.
Mà Lý Hùng hiện tại lên chiếc thuyền lớn hơn ba bốn .
"Làm bây giờ? Chúng ở đây đợi rời thuyền? Hoặc là chúng phục kích trong nước? Chờ rời thuyền sẽ công kích ?"
Mắt Chu Binh sáng ngời: "Hắn đến nửa đêm khẳng định trở , khi đó chúng ở trong nước dễ chạy trốn!"
Diệp Thâm nhưng cái du thuyền trong chốc lát, lắc đầu.
Vài phút , mấy leo lên du thuyền.
Có , cũng quen đấy.
Mỗi lúc lên thuyền, đều đưa cho hai đàn ông mặc vest đen chờ ở bong thuyền một cái thiệp mời.
Cần thiệp mời đấy, cũng là loại tụ tập nhỏ .
Nếu là buổi tiệc cỡ lớn, sẽ chỗ trống để chui .
Diệp Thâm đầu bãi đỗ xe.
Đây là khu vực dành riêng cho du thuyền tư nhân, bãi đậu xe đầy đủ các loại xe sang trọng, hơn nữa thỉnh thoảng xe sang trọng tiến , mấy xuống hình như cũng đến chiếc du thuyền đấy.
Chu Binh cũng một chút rồi: "Hắn tới tham gia buổi tiệc của khác tổ chức?"
Diệp Thâm trả lời , trở xe của .
Bọn họ hiện tại lái một chiếc xe cũng cao cấp, tiến bãi đỗ xe trông coi sẽ chút gây chú ý, hoặc là căn bản .
Cho nên bọn họ ngừng xe ở xa.
Vị trí vặn, chỗ góc cua đường cái, giấu ở chỗ sẽ bến tàu trông thấy, cũng sẽ phía trông thấy.
Mấy Chu Binh chút nghi hoặc mà theo sát Diệp Thâm lên xe, hỏi .
Chu Binh đột nhiên cảm giác gần đây nhiều rồi, cho tới bây giờ đều là bà chủ phân phó bọn cái gì, bọn liền cái đó, nhiều vấn đề như ?
Bọn câm miệng rồi, đó qua vài giây hung hăng mở .
Diệp Thâm lái xe, ngang ngược mà vọt tới một chiếc ô tô mới quẹo .
Cũng may đối phương phản ứng nhanh, Diệp Thâm phanh cũng kịp thời, hai chiếc xe đụng .
"Mày mù ? Có lái xe ? !" Diệp Thâm từ cửa sổ xe duỗi đầu , ngang ngược mà quát mắng đối phương.
Trong xe đối phương mấy , thấy rõ mặt của , nhẹ nhàng thở , bỏ tay đưa lên thắt lưng xuống.
Đây là công tử nhà ai đường, hống hách quen.
Chỉ là, công tử lái xe chút nát, giống một công tử ah.
"Nhìn cái gì ? Dám coi thường chỉ vì lái xe của hạ nhân? Các đều giống như những tên ngốc chỉ nhận xe mà nhận ? Đến mặt của cũng nhận ?”
Diệp công tử vẻ như tức giận rồi, đẩy cửa xe liền xông ngoài, tròng mắt đỏ ngầu đấy, giống như tức đến phát .
Ba Chu Binh cũng xuống xe rồi, vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi mà Diệp Thâm, giống như can ngăn, dám.
Đây là thiếu gia nhà ai khinh bỉ ở tới đây trút giận rồi.
"Làm cho câm miệng, mở ." Trong xe, đàn ông trung niên cau mày .
Nghe thấy ông , lái xe cùng vệ sỹ ở ghế phụ nhanh nhẹn xuống xe về phía Diệp Thâm, chặn đường , bắt đầu xô đẩy.
Chu Binh thể thiếu gia nhà bắt nạt?
Ba cùng đối phương đánh , xô đẩy đến bên cạnh xe của đối phương.
Đột nhiên, tiếng kêu la đều là dừng .
Người đàn ông trong xe nhạy cảm mà thấy hai tiếng "răng rắc" bình thường.
Không đúng!
còn kịp .
Bà Chu Binh mở cửa xe bên cạnh , chạm cổ của .
Hơn nữa một giây , soát rồi, tiền mặt, vũ khí đều cướp rồi.
Người đàn ông trung niên hoảng sợ mà bọn họ, đây thiếu gia gì, là thiếu gia nhà thổ phỉ ah!
Diệp Thâm cũng đem vũ khí của hai khác lấy rồi, cũng đánh hôn mê.
"Các . . . ." Người đàn ông trung niên còn xong, thấy Diệp Thâm đưa tay.
Hắn hoảng sợ mà hô to: "Đừng giết. . . ."
mắt tối sầm, cái gì cũng rồi.
Diệp Thâm để cho nghỉ ngơi một chút, đó từ trong túi quần móc một tấm thiệp mời màu hồng, quả nhiên giống với thiệp mời của Lý Hùng.
Được rồi, hiện ̣i bọn họ cũng thể lên thuyền.
"Đem bọn nhét xe của chúng , lưu trông coi." Diệp Thâm với một .
"Vâng." Người em điểm danh thống khoái đáp ứng.
"Chúng trở về thả. . . ." Diệp Thâm mở chiếc rương chân đàn ông trung niên, đó những lời còn cũng .
Vốn cho rằng đây là một cái rương tiền, kết quả là một rương bột mì.
Số lượng lớn như , đây tuyệt đối là lão đại cấp bậc cao.
"Được , đừng lưu ." Diệp Thâm .
Một tay nhấc cái rương "Bột mì" tràn đầy thể để cho bọn c.h.ế.t 100 .
Sớm muộn gì cũng chết, bằng cho bọn sớm một chút, tránh khỏi lưu hại .
Diệp Thâm dứt lời, em mới điểm danh bắt đầu chuyển động, dùng sức nắm lấy xương quai xanh của đàn ông trung niên, chỉ "Khục khục" hai tiếng, cổ nghiêng sang một bên, liền bye bye.
Các đồng bạn đều im lặng mà .
"Làm ? Có cái gì đúng ?" Hắn đến ngơ , hỏi Diệp Thâm: "Trước dạy như đấy, sai chỗ nào ?"
Bọn hiện tại khẳng định thể động súng, để cho ở ngoài xa tiếng súng, cũng thể động đao, như mùi m.á.u tươi, cũng dễ xử lý.
Diệp Thâm vỗ vỗ bờ vai của : "Không việc gì, còn hai khác nữa, thôi. Làm xong việc ở đây trông coi, nếu như sáng ngày mai chúng còn về , . . . Hãy với chị dâu một tiếng."
"Phi phi phi!" Không nghĩ tới em còn đặc biệt mê tín, lập tức : "Đồng ngôn cố kỵ, đồng ngôn cố kỵ, cho lời xui xẻo."
"Lớn như rồi, còn lá gan trẻ con như ." Chu Binh ở một bên : "Tranh thủ thời gian xử lý, xử lý xong nhanh lên, chúng nha."
Hắn xong liền đẩy em kết nghĩa cùng t.h.i t.h.ể , nhấn chân ga tiến bãi đỗ xe trông coi.
Thấy chiếc xe , ai ngăn cản, thấy Diệp Thâm từ bước xuống, lưng mang theo hai vệ sỹ, ngẩng đầu mà bước lên thuyền.
Bọn vệ sỹ ở bãi đỗ xe đem nghi hoặc đè xuống .
Không chừng là thích của Tào lão đại đây ? Xem khí chất , còn là một cao quý.
Lên thuyền, Diệp Thâm thu hồi vỏ bọc ngụy trang , nhanh chóng mang theo mấy Chu Binh ẩn núp .
Nếu như chỉ Lý Hùng, bọn họ ngược cần trốn.
còn một Hoa Tiểu Ngọc ở một bên, Diệp Thâm để cô nhận , cho nên đừng đối mặt thì hơn.
Lên du thuyền sẽ phát hiện, đó là một chiếc du thuyền đồng thời thể chứa hơn 100 .
Hiện tại thuyền, phần lớn đều , ngược sẽ thuận tiện cho bọn họ che dấu.
"Làm cái gì ?" Chu Binh nhịn nhiều rồi.
Thật sự là quá hiếu kỳ rồi, dùng thiệp mời để mời đến hơn 100 để gì? Đi lên ngẩn ?
Theo góc độ của thể trông thấy, đại đa đang từng bước từng bước mà phơi nắng ngẩn .
Số ít tốp năm tốp ba mà cùng một chỗ, dường như nhiều chủ đề để .
Đây là một bữa tiệc ngẩn còn là một bữa tiệc chuyện phiếm?
Diệp Thâm thoáng qua đám : "Đây sân nhà, bọn chỉ cái thuyền đến nơi nào đó."
Người tới ít, căn bản thấy chủ nhân chiêu đãi, điền cho nghĩ đến một loại khả năng.
Mặc dù bao giờ tham dự bữa tiệc kiểu đó, nhưng về nó.
Quả nhiên, một giờ , chiếc du thuyền nhỏ tiếp cận một chiếc du thuyền lớn, và bắt đầu lên thuyền.
Mà xa xa mặt biển, thuyền rời , cũng thuyền chạy đến.
Mấy Diệp Thâm xếp hàng cuối cùng lên thuyền, ai hỏi thăm cùng hoài nghi.
Lên thuyền lớn cũng như thế.
Chiếc du thuyền cũng quá xa hoa rồi, phòng khiêu vũ, bể bơi, các loại phương tiện giải trí, cần cái gì cái đó.
Mà phương tiện giải trí nhiều nhất, chính là bàn đánh bài.
Trên mỗi chiếc bàn lớn đều , trong đại sảnh rấ náo nhiệt.
Mấy Chu Binh lúc mới hiểu, những đến đây vụng trộm đánh bạc đấy.
Hiện tại ngoại trừ mấy thành phố đặc biệt, ở các địa phương khác đánh bạc đều phạm pháp.
Có một nảy chủ ý vùng biển quốc tế chơi.
Nơi ngoài quyền hạn quản lý , chơi thế nào cũng ai xen .
Hoa Tiểu Ngọc cũng cảm thấy thu ít kiến thức, treo tay Lí Hùng, cô khỏi trái , giống như từng thấy thế giới.
Không nghĩ đến là, cô thấy Chu Binh đang thăm dò cô .
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ.
Chu Binh nhanh chóng lùi đầu về, cực độ xin mà Diệp Thâm.
"Anh Thâm bây giờ? Hình như gây họa!"
Hoa Tiểu Ngọc đấy.
Chỉ hi vọng bọn vài năm gặp, cô nhận !
Diệp Thâm gì, cũng ngoài xem xét, lẳng lặng ngóng động tĩnh phía .
Hoa Tiểu Ngọc còn theo phương hướng bên này nhíu mày ngẩn .
Cô xác thực Chu Binh, nhưng là Chu Binh , Cô cũng xác định.
Đi ngoài ngây vài năm, theo bên Hoa Chiêu trải nghiệm nhiều kiến thức, khí chất của Chu Binh cũng đổi.
Người khí chất đổi, dung mạo cũng theo đó mà đổi.
Hơn nữa cách chút xa, cô thấy rõ ràng.
Nếu quả thật chính là Chu Binh. . . .
Nụ mặt Hoa Tiểu Ngọc còn, chặt chẽ mà ôm cánh tay Lý Hùng, chút lạnh run.
"Làm ?" Lý Hùng tò mò hỏi.
Lần đầu tiên thấy nhiều tiền như , dọa ? Thật sự thể lên mặt bàn.
Bọn hiện tại đang ở bàn đổi thẻ đánh bạc, Lý Hùng lấy 2 rương tiền mặt để đổi, mà lưng nhân viên công tác, là một rương một rương tiền.
Ân, cũng chút đỏ mắt.
cũng dám thò tay, lưng chiếc thuyền . . . .
"Em, hình như em thấy. . . . Công an!" Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên .
"Hả?" Mấy nhân viên đối diện Lý Hùng đều đầu chằm chằm cô .
Trên thuyền cảnh sát trộn ?
Sau khi Hoa Tiểu Ngọc mở miệng liền cảm giác thật tài tình, như !
Nếu như nọ là Chu Binh, nhất định là Diệp gia phái tới đấy, Diệp gia là công an, cũng sai.
"Em cảnh sát? Tại ? Tên là gì? Ở nơi nào?" Lý Hùng vội vàng hỏi.
Đừng trách tin, từ khi Hoa Tiểu Ngọc cùng đến Hồng Kông, đại đa thời gian đều ở trong biệt thự, một phụ nữ bao nuôi như cô còn thể quen cảnh sát?
Cảnh sát thể đến nơi gây sự cũng là loại cô thể tiếp xúc , đó là đặc công cấp bậc cao đấy.
Ánh mắt của Lý Hùng đáng sợ, mười nhân viên công tác cũng vây qua, chằm chằm cô .
Hoa Tiểu Ngọc từng thấy qua trận chiến , mấu chốt là cô rõ những thể thật sự g.i.ế.c chớp mắt.
Cô dám dối rồi, cẩn thận từng li từng tí : "Không cảnh sát Hồng Kông, là công an đại lục. . . Cũng tính là công an a, tham gia quân ngũ, về xuất ngũ vệ sỹ rồi."
Về phần lưng Chu Binh khả năng tồn tại Diệp Thâm, Diệp gia, chuyện đánh c.h.ế.t cô cũng dám .
Trước cô sai sử tay sai trướng Lý Hùng giúp cô bắt cóc trẻ con, cũng chỉ là bắt cóc con của chị họ gả gia đình tiền.
Chưa từng dám đề cập đến Diệp gia, Diệp Chấn Quốc.
Trước đó nếu , Lý Hùng chắc chắn sẽ cho cô , thậm chí sẽ cách xa cô đấy, vứt bỏ cô .
Hiện tại đề cập đến, đoán chừng cô sẽ Lý Hùng đánh chết!
Dù Hồng Kông thiếu hiểu đến , cũng rõ Diệp Chấn Quốc là ai.
Lý Hùng cùng một đám vệ sỹ mặc đồ đen đối diện đều sửng sốt một chút.
"Ha ha ha! Hoá là một kẻ ô long." Lý Hùng lớn trấn an nhân viên công tác.
Tóm cảnh sát là .
"Người em mất định là lưu lạc đến bên kiếm tiền rồi." Lý Hùng với Hoa Tiểu Ngọc.
Hắn cảm thấy đây là lý do duy nhất, dù ở trong nước mà vệ sỹ thì có thể kiếm bao nhiêu tiền? Hơn mười đồng ?
Lý do hợp lý, nhưng Hoa Tiểu Ngọc một chút cũng nổi, bởi vì cô rõ Hoa Chiêu đối với bên cạnh từ đến nay luôn tệ, mấy ngàn đồng tính là gì, chừng kiếm nhiều hơn....
Chu Binh tới, tra đứa bé là do cô bắt cóc?
Hoa Tiểu Ngọc yên, nhưng giải thích cùng Lý Hùng thế nào.
Cũng thể tìm cho một kẻ địch lớn.
"Chúng ." Diệp Thâm với hai Chu Binh.
Hoa Tiểu Ngọc sinh nghi rồi, hiện tại còn thời gian thích hợp để lộ diện.
Diệp Thâm dẫn rời đại sảnh, đến nơi khác chờ một chút, chờ lúc bọn lạc đàn.
Kết quả Hoa Tiểu Ngọc như đống lửa, như đống than dậy buồng vệ sinh thấy bóng lưng Diệp Thâm.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, chỉ một cái thoáng qua, nhưng bóng dáng Diệp Thâm sớm khắc sâu đáy lòng cô , cả đời cũng quên .
Hoa Tiểu Ngọc liếc cái liền xác định đó là Diệp Thâm.
Hắn đến !
Hắn nhất định là vì đứa bé mà đến đấy!
Làm bây giờ?
Nếu như đứa bé còn sống cũng may, chừng cô thể dùng nó uy h.i.ế.p , để cho như như !
đứa bé chết.
Lông tơ Hoa Tiểu Ngọc đều dựng lên, thời khắc nguy cấo, đầu óc cô đột nhiên thông minh lên, cô nghĩ tới biện pháp.
Cô tránh ánh mắt Lý Hùng, tìm nhân viên công tác, nhỏ giọng : " gặp ông chủ của các ."
Trên đường đến đây Lý Hùng nhiều qua, tới nơi ngàn vạn thể gây chuyện, ông chủ của nơi lợi hại, chọc , cũng cứu cô .
Vậy thì dùng giải quyết Diệp Thâm a!
" chuyện quan trọng! phát hiện một nhân vật nguy hiểm thuyền!"
Nhân viên công tác dùng ánh mắt liếc kẻ ngốc cô .
Trên thuyền nào ngoài mà nguy hiểm?
Người cũng tư cách ở thuyền của bọn .
"Người thật sự nguy hiểm! Một , bộ thuyền đều sẽ bồi mạng!" Hoa Tiểu Ngọc .
Lời càng thể tin rồi.
Ông chủ của bọn lai lịch lớn, hắc bạch ăn sạch, Hồng Kông nếu quả thật một lão đại, đó chính là ông chủ của bọn họ.
"Ai nha! Có tin thì tùy ! nếu vì mà trễ nãi chuyện lớn, đến lúc đó ông chủ của các sẽ trách tội..., cũng đừng hối hận!" Hoa Tiểu Ngọc nghiêm túc .
Cô gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, hôi trán đầy trán, giống như câu dẫn đấy.
"Cô chờ một chút." Hắn ngoài, đó xuyên qua tầng tầng buồng nhỏ tàu, tới tầng cao nhất.
Lại trải qua mấy chuyển đạt, tin tức đến mặt một đàn ông trẻ.
"Ai? Ai thể cho một thuyền bồi mệnh?" Cơ Hạo Nhiên : "Để cho cô đến cho ."