Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:46:02
Lượt xem: 206

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chỉ bắt mấy ." Diệp Danh : "Lúc nhiều tới, quá loạn. Quảng cáo của Uông gia , nhiều ngoại tỉnh cũng đến xem náo nhiệt.”

Ngay cả những "nghề nghiệp" đặc biệt cũng đến.

Xem ai giàu , bọn họ dễ xuống tay, loại đục nước béo cò, sờ xong chạy trốn vô tung vô ảnh.

Uông gia cũng vô địch, cho nên ngoại trừ mấy tên lưu manh nổi tiếng ở địa phương cung cấp thông tin , những gương mặt mới, bọn họ tìm cũng bắt đầu từ .

"Kim gia thật sự là tổn thất thảm trọng." Hoa Chiêu khẽ .

Người nhà , thế nhưng dám đem chủ ý đánh lên hai con gái bảo bối của cô, quả thực thể tha thứ.

"Phan Lệ Trân cũng bắt ?" Hoa Chiêu hỏi.

Độc là do Phan Lệ Trân tự tay hạ xuống.

"Ừm." Diệp Danh gật đầu.

"Hai vợ chồng cuối cùng sẽ như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.

Tuy rằng cô từng luật sư, nhưng pháp luật hiện tại giống cô khi đó, hơn nữa cho dù là luật pháp giống , đến trong tay những khác , kết quả phán quyết cũng giống .

Muốn nàng , đầu độc, hãm hại, đủ để hai bọn họ tù vài năm.

bây giờ rõ ràng thể, bởi vì "phá tài tiêu tai".

Kim gia thảm như , Uông gia giúp bọn họ thu hồi tổn thất, mất mặt, nếu cố gắng kéo , mấy lão lãnh đạo thành phố đang chằm chằm bọn họ, cũng sẽ xem thường bọn họ.

Uông gia hiện tại chính là bất chấp tất cả, cũng kéo hai vợ chồng .

Diệp Danh cũng ý , hỏi Hoa Chiêu và Diệp Thâm: "Hai ý kiến gì?”

Diệp Thâm đang thắt b.í.m tóc cho Cẩm Văn, thuận miệng : " Ông cụ Uông còn mấy đứa cháu trai"

"Dừng !" Diệp Danh nhất thời trừng mắt một cái, ý bảo đứa nhỏ còn ở bên cạnh, chuyện đánh đánh g.i.ế.c giết gì?

Thế giới vốn , vẫn nên để cho thời thơ ấu của bọn chúng đơn thuần một chút .

Diệp Thâm câm miệng, tiếp tục tết tóc cho Cẩm Văn.

Anh vốn khéo tay, luyện qua đầu Thúy Vi, cái đầu nhỏ nhắn của Cẩm Văn thắt thành một cái lẵng hoa nhỏ.

Người lớn buộc lên khẳng định sẽ quái dị, đứa nhỏ đáng yêu mềm mại.

Diệp Thâm ôm lấy cô bé hôn lên mặt mấy cái, Cẩm Văn rộ lên.

Cô bé ngày càng thích cha .

“Con cũng con cũng !” Thúy Vi ở bên cạnh chờ nửa ngày!

cô bé là chị gái, nhường nhịn em trai và em gái, vì cô bé xếp hàng đây .

"Đi, qua một bên mà ôm , đang chuyện chính sự đây ." Hoa Chiêu đuổi .

Mấy , thật phá hủy bầu khí!

nghĩ một ý tưởng , bây giờ còn tâm trạng để .

Diệp Thâm một tay bế một đứa, ôm hai cô bé chơi.

Vân Phi ngoan ngoãn bên cạnh Diệp Danh .

Bọn họ hiện tại chuyện, cơ bản đều sẽ mang theo Vân Phi.

Lúc chuyện cũng sẽ quá rõ ràng, thích hợp để cho đứa nhỏ sẽ dùng mật hiệu.

Mục đích là để thằng bé hiểu, mà là để thằng bé cảm nhận bầu khí một chút.

Diệp Danh và Diệp Thâm từ nhỏ lớn lên như .

Khi còn nhỏ, ông nội và cha chuyện, họ sẽ lắng .

Khách đến trong nhà, nếu chuyện bí mật, bọn họ sẽ ở một bên bưng rót nước.

Làm thế nào để đối nhân xử thế, cần , từ từ khắc xương.

Cái giá trả chính là trưởng thành sớm.

Hoa Chiêu bộ dạng nghiêm túc của Vân Phi, lập tức ôm thằng bé trong n.g.ự.c mà yêu thương như Tiểu Thận, kết quả vươn tay nhận ánh mắt ngăn cản của Diệp Danh.

Mẹ nuông chiều thì con hư.

Hoa Chiêu lập tức .

Được , tiếp tục đề tài đó: "Nếu tha thì cứ tha , bọn họ đưa vợ chồng Kim gia trở về, cứ đưa về .”

Sổ sách đều ở trong lòng cô, sợ lỗ.

Chờ khi nào cô thời gian để đến thành phố Cảng!

Cô sẽ một vòng trong nhà kho nhà ~

Diệp Danh chút kỳ quái mà cô, từ khi nào dễ chuyện như ? Anh vẫn chờ cô hạ độc thủ, nghĩ kế đây .

“Ha ha ha, em là như ?” Hoa Chiêu to .

Diệp Danh một chút cũng .

Hoa Chiêu…

Vân Mộng Hạ Vũ

" Khụ, về bọn họ nữa, chúng cắt đá! Em tin hơn 1000 khối đá, mở cực phẩm.”

Cô gọi Diệp Thâm và bọn nhỏ lên, gọi Diệp Thư và Diêu Lâm Diêu Khôn tới, sương phòng hậu viện cắt đá.

Máy cắt thạch cũng thứ gì khó , Diệp Danh điện thoại một cái tìm cho cô một máy.

Thao tác cũng đơn giản, trong viện nhiều đàn ông như , ai cũng thể lên.

Nếu như lo lắng cắt hỏng đá.

Hoa Chiêu vẫn lo lắng, dù trong thật sự mấy khối cực phẩm!

Cũng may hiện tại cô cũng cắt đá cực phẩm.

Cái đó giấu.

Cô chọn một tảng đá nhỏ, để Lưu Minh luyện tập.

Cô chỉ cần phỉ thúy cực phẩm, đến lúc đó cắt đồ gia truyền của .

Về phần đá bình thường, đương nhiên là cắt bán.

Công việc sẽ giao cho Lưu Minh hoặc Chu Binh.

để cho ngoài chuyện cô đánh cuộc mười thắng nắm sáu, cho nên việc chỉ thể giao cho tâm phúc.

Khối đá kích thước bằng quả dưa hấu, Hoa Chiêu để cho cắt từ giữa.

Công việc hàm lượng kỹ thuật, nhưng khi cắt là màu xám trắng của đá bình thường, cũng loại vân như cắt , là màu xanh lá cây nhạt tinh tế trong suốt.

Lưu Minh thoáng cái liền ngẩn cả .

"Đây là ngọc ?" Hắn hỏi một cách chắc chắn.

" cảm thấy là đúng." Diệp Danh . Trước ngày đó, cũng từng đánh cuộc đá, căn bản hiểu rõ.

"Nhất định là nó." Hoa Chiêu .

"Vậy bây giờ ? Còn cắt nữa ?” Lưu Minh hỏi.

"Không cắt, ngày mai tìm một chuyên nghiệp hỏi một chút." Hoa Chiêu .

Kỳ thật kiếp cô cũng chỉ đánh cuộc đá, chính từng nghiên cứu qua, phía xử lý như thế nào cô cũng hiểu.

"Tiếp theo." Hoa Chiêu chọn một tảng đá, cắt từ giữa.

Khối nát .

thể mỗi khối đá đều giành chiến thắng, sẽ xảy vấn đề, cho nên cố ý thua mấy khối.

"Lại đến."

Một đêm cắt mười mấy khối, năm khối, nát bảy tám khối, nhưng cắt đến nghiện.

Hoa Chiêu cũng hiểu rõ hơn một chút về dị năng của .

dùng dị năng giống với dùng mắt thường thấy, dị năng thể cảm nhận màu sắc, kết cấu, độ huỳnh quang như thế nào, cô tính toán.

Những điều sẽ hữu ích trong tương lai.

Còn Hoa Chiêu luyến tiếc cắt, những khối đá mở hụt cũng là tiền đấy.

Đây đều là nguyên liệu cũ, tương lai giá trị nguyên liệu thô thể tăng gấp trăm , cô tiện tay cắt, đau lòng.

Mọi cũng nghiện.

Diêu Khôn khoa trương : "Em họ, em đừng gì khác, chỉ cần đánh bạc đá thôi, cảm thấy em thể kiếm đầy bồn đầy bát!"

“Bồn của em đầy, chỗ để chứa , ngủ thôi." Cô .

Tiểu Thận bực bội , tiếng cắt đá ong ong chói tai, đối với thằng bé .

"Đi thôi." Hoa Chiêu rời , những khác cũng giải tán.

Hoa Chiêu rửa mặt cho các bảo bối xong "tiễn ", cửa chính gõ.

Sau khi cánh cổng vang lên tiếng gõ cửa, là mấy tiếng bước chân trực tiếp sân, ở cửa căn bản ngăn cản.

Hoa Chiêu trao đổi với thực vật là ai.

Hiện tại tình huống đặc biệt, bình thường cô sẽ hỏi tử kim đằng ở cửa.

Luôn hỏi sẽ cảm thấy cuộc sống thật ít những điều bất ngờ.

Giống như bây giờ.

Hoa Chiêu thấy từ cửa tiến là Hoa Cường, lập tức kinh ngạc vui mừng chạy tới: "Ông nội! Sao hôm nay ? Không máy bay ngày mai mới bay ?”

Chỉ máy bay trễ, từng máy bay đến sớm một ngày!

Hoa Cường chỉ quan sát Hoa Chiêu, ha hả .

Đã nhiều ngày gặp cháu gái bảo bối của ông, thật là nhớ nhung.

"Chuyến bay đổi giờ, đột nhiên thông báo cho chúng , vốn cho cô , nhưng ông nội Hoa cho, ông cho cô một niềm vui bất ngờ." Từ Mai ở phía Hoa Cường .

Hai bọn họ đây vẫn ở Bằng Thành, Diệp Thâm trở về tìm Hoa Chiêu hẹn hò, hai bọn họ bóng đèn, cũng , liền tiếp tục nghỉ phép ở Bằng Thành.

Hoa Cường là nghỉ dưỡng, Từ Mai còn xem nhà máy mới xây dựng, bận rộn.

hiện tại Tiểu Thận sắp sinh nhật tuổi, hai bọn họ đều trở về tổ chức sinh nhật cho tên nhóc .

"Được, sinh nhật Tiểu Điềm Điềm cô liền trở về, Đại Bảo nhà sinh nhật cô trở về." Diệp Thư ở bên cạnh trách Từ Mai.

"Sao?" Từ Mai kinh ngạc về phía cô : "Cô trở ? Cô khi nào? Cô với trở ?! tưởng cô đang ở nước ngoài!”

Diệp Thư hình như quả thật với Từ Mai.

Hoa Chiêu ? Cô Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lập tức chột ông nội cùng Từ Mai, cô thật đúng là quên mất

Lúc chỉ tổ chức sinh nhật cho Diêu Kế Tổ, còn dính chuyện Kim gia, sân trong nhà đều đảo lên trời.

Hoa Chiêu sợ Hoa Cường mà tức giận, cố ý thông báo cho ông , cho ông trở về. Ngược quên với bọn họ Diêu Kế Tổ trở về tổ chức sinh nhật.

Mãi cho đến khi con trai sắp sinh nhật, mới nhớ tới đón ông nội về.

“Ha ha, chuyện quan trọng, quan trọng là hiện tại tới, lễ vật bổ sung cũng giống !” Hoa Chiêu .

Mọi ha ha, ai so đo chuyện .

"Ông nội đói bụng ? Cháu sẽ nấu đồ ăn ngon cho ông nội!” Hoa Chiêu .

"Ừm, thật đúng là đói bụng, cho ông một chén mì nóng, canh suông là ." Hoa Cường gọi món.

Bằng Thành chỗ nào cũng , chỗ nào ông cũng thích.

Bầu trời xanh, mây trắng, bãi biển, biển, tất cả các loại trái cây nhiệt đới, thành phố đổi nhanh chóng, ông thích, thích nhất là các tòa nhà chọc trời.

Ông xem nó mỗi ngày.

Cảm thấy công nghệ đặc biệt cao, chúng, ông cảm thấy đất nước đang tiến bộ, bắt kịp với bước chân của thế giới.

Ông thích đến nỗi trở về, qua vài ngày ông còn !

Ông ở tuổi , sống một ngày ít hơn một ngày, ông thích thấy sự đổi của thế giới mỗi ngày.

thứ thiếu sót duy nhất là cháu gái của ông, thiếu tay nghề của cháu gái ông.

Hoa Chiêu vui vẻ nấu mì.

Chờ những khác đều giải tán, trong sương phòng chỉ còn mấy chờ ăn mì, Hoa Chiêu mới như phát hiện Lưu Tiền hỏi: "Sao cũng ở đây? Anh đến Bằng Thành lúc nào ? Hay là đón ở sân bay?”

Lưu Tiền ngây ngô : " Bằng Thành nhiều ngày, giúp Từ Mai bận rộn.”

Hoa Chiêu liếc mắt Từ Mai một cái, phát hiện biểu tình của cô bình thường, chút ý , liền quan hệ của hai coi như hài hòa.

Cô hỏi thẳng "Chuyện nhà giải quyết ? Giải quyết thế nào?"

mở một cửa hàng bánh bao cho nhà cả và hai, bọn họ bận rộn, còn thời gian quản nữa." Lưu Tiền .

Dựa tay nghề của hai trai và chị dâu, chỉ thể bánh bao, cái khác cũng bán .

Làm bánh bao coi như cũng , trình độ đại chúng, dễ bán hơn.

"Anh mở cho họ hai cửa hàng giống " Hoa Chiêu im lặng : "Anh cố ý đúng ?”

Cùng ngành là oan gia a!

"Hai cửa hàng cách xa ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Ở hai chợ." Lưu Tiền : " hai chợ cạnh , cách đó 500 mét.”

Khách hàng khá chồng chéo.

Cạnh tranh cũng khốc liệt.

"Bọn họ sẽ đánh chứ?" Hoa Chiêu .

Lưu Tiền , gì.

Hắn cố ý.

Hai nhà bọn họ đánh , càng tâm tư chú ý .

"Vậy cũng chắc." Hoa Chiêu dội nước lạnh : "Hai bọn họ đánh đến buôn bán thất bại, đều đóng cửa, sẽ tới tìm ."

Lưu Tiền: "Có thể một câu khác dễ hơn .”

“Vậy như , nhà ai đến thất bại, nhà đó sẽ tới tìm , đoán là cả hai?” Hoa Chiêu .

Lưu Tiền…

"Ha ha ha!" Từ Mai ở một bên ngừng.

Hoa Chiêu cũng nở nụ , một lát ghét bỏ cô : "Cô xem cái bộ dạng vô tâm vô phế , quên mất đau ngày ?”

Cô đương nhiên là cho Lưu Tiền , đừng quên chuyện nhà bắt nạt Từ Mai!

Từ Mai : "Mắt thấy tâm phiền, chỉ cần bọn họ tới phiền , Lưu Tiền hiếu kính bọn họ giống như cũng mặc kệ!”

cũng bất hiếu, cô cũng thấy tiền thì mờ mắt, bằng năm đó cô cũng sẽ đem bộ tiền lương của giao cho trong nhà, chính một phần cũng lưu .

Nếu như lúc Lưu gia đổi phương pháp, dỗ dành cô thật , dỗ dành cô đến đầu óc choáng váng, một tháng cho bọn họ 1000 đồng cô cũng nỡ!

"Vậy cũng ." Lưu Tiền : "Bây giờ kết hôn, tiền lương đều nộp lên, tiêu xài như thế nào do vợ quyết định. Hơn nữa, tiền lương hưu nhà thảo luận xong, nên đưa bao nhiêu sẽ đưa bấy nhiêu, quá nhiều, mặt mũi các đặt ở ?"

Từ Mai cao hứng, ánh mắt đều cong cong.

Nhìn thấy Lưu Tiền lên tiếng như , Hoa Chiêu đối với chút tức giận cũng còn.

Mì nóng đưa lên, mấy cùng ăn xong, Hoa Cường liền trở về nghỉ ngơi.

Từ Mai lôi kéo Hoa Chiêu cho cô , còn bảo cô gọi Diệp Thư .

Hoa Chiêu chút đoán vì chuyện gì, ngược kiên trì gọi Diệp Thư đang ở bên trong chuẩn gì đó .

Từ Mai cũng gì ngượng ngùng, cô sốt ruột sinh con!

"Cô cho một chút tình huống bệnh viện bên như thế nào? Người giống như , thế nào để con? Họ thực sự thành công ?” Từ Mai khẩn trương hỏi.

"Có, tài trợ của chúng , năm ngoái nhiều trường hợp thành công." Diệp Thư lập tức lỡ miệng.

"Hai tài trợ?" Từ Mai lập tức bắt trọng điểm.

"Hi, cũng chuyện gì, , thể thấy đứa nhỏ , kinh nghiệm của , cũng đặc biệt hiểu nỗi thống khổ của phụ nữ con, cho nên Hoa Chiêu thế giới còn loại nghiên cứu , liền tài trợ chút tiền, bao nhiêu, chỉ hơn 10 vạn, tiền nhỏ." Diệp Thư .

"Hơn nữa mười vạn tính sổ sách của công ty, như tính đầu lớn là Hoa Chiêu ."

Hốc mắt Từ Mai đỏ lên, đời may mắn như thế nào mới thể gặp Hoa Chiêu

Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Thận bắt đồ.

"Chọn một cái mà con thích." Hoa Chiêu dạy thằng bé: "Chỉ thể chọn một cái, thích nhất!”

Loại câu đơn giản , Tiểu Thận thể hiểu .

Thằng bé cúi đầu mấy thứ bàn, đó trực tiếp chạy về phía thanh đao cách xa nhất mặt Diệp Thâm.

Cậu bé một tuổi, thể chạy. (*)

Chẳng qua chướng ngại vật quá nhiều, lúc Tiểu Thận chạy đến mặt Diệp Thâm rốt cuộc ngã xuống, đặt m.ô.n.g hoa tươi Hoa Chiêu đặt lên, đưa tay bắt lấy thanh đao, vững vàng cầm lên.

Tay cầm vỏ đao, tay trái cầm chuôi đao, rút .

Diệp Thâm sợ tới mức nhanh tay lẹ mắt đè .

Hoa Chiêu cũng vội vàng tới tách bàn tay nhỏ bé của thằng bé.

"Bảo bảo ngoan, cái thể chơi! Buông tay !"

"Mẹ cho phép lựa chọn! Thích nhất!" Tiểu Thận nắm chặt thanh đao, ba đến cũng tác dụng, ngón tay út bởi vì dùng sức trắng bệch.

Chỉ là buông tay.

Hoa Chiêu mồ hôi lạnh nhỏ xuống: "Con thích nhất cái ?"

“Dạ! Thích nhất!" Tiểu Thận ngửa mặt nhíu mày ba " giữ lời gì hết!"

Thằng nhóc ghét bỏ cha chuyện giữ lời gì hết! Rõ ràng để cho nó chọn, cho nó?

Hoa Chiêu bộ dáng nhỏ nhắn tức giận cũng mềm mại đáng yêu của thằng nhóc, thanh đao tay nó thế nào cũng mang theo sát khí, vô luận như thế nào cũng thể đem hai bọn chúng liên tưởng đến cùng một chỗ.

Đây là tiểu bảo bối mềm mại đáng yêu của cô!

Đây là vũ khí như hình với bóng của Diệp Thâm g.i.ế.c c.h.ế.t vô !

Nó hấp dẫn thằng bé ?

Diệp Thâm đột nhiên bật : "Cho con cũng , nhưng con thể rút nó ."

“Tại ?" Tiểu Thận mở to hai mắt hỏi.

Đôi mắt mờ mịt hồn nhiên giống y như Hoa Chiêu.

Diệp Thâm dịu dàng hơn: "Bởi vì hiện tại nó thể con thương, ba giúp con bảo quản , chờ khi nào con thể đánh bại ba, ba sẽ trả cho con, ?”

Mọi thương lượng với thằng nhóc, nó cũng tính.

Tiểu Thận hào phóng gật đầu, với Diệp Thâm lộ mấy cái răng nhỏ, : "Được!”

Một vòng xung quanh lập tức liếc Diệp Thâm trắng mắt, còn trả ?

Cái thực sự chỉ lừa trẻ nhỏ, đợi thằng bé lớn hơn 2 tuổi, sẽ lừa nữa!

Diệp Thâm vội vàng thu thanh đao trở về.

Anh chẳng qua là ma xui quỷ khiến, đặt nó lên, nên thả .

Kết quả…

Anh cũng dám nghĩ đến đứa con trai út trắng ngần của vung vẩy nó sẽ xảy tình huống gì.

"Chọn đồ vật đoán tương lai ư, chỉ là chơi đùa, chơi đùa." Hoa Chiêu tự an ủi , đó với : "Tốt , chương trình giải trí chấm dứt, chúng ăn cơm thôi!"

cô đột nhiên tò mò, hỏi Diệp gia: "Anh Thâm khi còn bé bắt cái gì?”

Diệp Danh đột nhiên bật : "Em đoán xem.”

Hoa Chiêu đồ vật rực rỡ bàn, cái cô thật sự đoán , quá nhiều lựa chọn.

Năm đó Diệp gia cũng nghèo, đồ để lựa chọn chắc cũng ít hơn bây giờ.

"Cũng bắt một thanh đao?" Cô hỏi.

Diệp Danh lắc đầu : "Hắn nắm lấy tiền!”

Anh đột nhiên Hoa Chiêu và Diệp Thâm, ánh mắt quái dị: "Bất quá hình như thật sự chuẩn xác, so với múa đao b.ắ.n súng, quả thật thích hợp kiếm tiền hơn!”

Đây là điều từng nghĩ tới trong quá khứ.

"Còn thì ? Anh bắt gì?” Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh.

"Ha ha ha, em đoán xem! Chắc em cũng đoán .” Diệp Danh .

Cười thành như , Hoa Chiêu cũng cảm thấy đoán , gì hài hước bàn ?

"Bắt son phấn?" Cô đoán.

Diệp Danh lập tức liếc cô: "Anh và Giả Bảo Ngọc giống ?”

Hắn đột nhiên nhớ tới đánh giá của Hoa Chiêu đối với , yếu như gà, chẳng lẽ nhiều năm như ấn tượng của con bé đối với vẫn đổi?

Lẽ nào như !

"Hắc hắc" Hoa Chiêu lúng túng .

Diệp Thâm ôm cô, : "Năm đó cả cầm một khẩu súng, s.ú.n.g thật.”

Hoa Chiêu lập tức trừng mắt, cả đấy, so với Tiểu Thận còn tàn nhẫn hơn! Bắn thẳng đó!

nếu lòng độc ác, cô cảm thấy Diệp Danh tuyệt đối ở Diệp Thâm.

"Khụ, năm đó chị bắt cái gì?" Hoa Chiêu vội vàng hỏi Diệp Thư.

“Ha ha ha!” Lúc Diệp Thư tự bật : "Em đoán !”

Còn bắt cô đoán, loại chuyện đầu mối đoán thế nào.

Diệp Thư cũng thừa nước đục thả câu, trực tiếp : "Chị bắt một cái bánh bao lớn! Ừm, đời xem như ăn uống lo, ha ha ha!”

Khi còn bé ngược thỉnh thoảng về đề tài , đó luôn nhạo cô .

cũng cảm thấy một cái bánh bao lớn mất mặt.

đến tuổi trung niên thì phát hiện, bánh bao mới lợi ích thực tế.

Mấy năm nay tuy rằng cô cũng khổ, nhưng cho tới bây giờ từng đói, cũng hạnh phúc.

Hoa Chiêu mỉm , lượt hỏi khi còn bé bắt cái gì.

Loại hạnh phúc , cô .

Khi còn bé cô nghèo, thiếu chút cơm ăn, còn chọn đồ cái gì, chọn cũng chỉ thể là nắm cỏ, nắm một hạt đậu, đến bánh ngô cũng mà chọn.

"Ai da trời ơi, xong !" Hoa Chiêu đột nhiên hét lên một tiếng, khiến giật nảy .

"Làm ?" Diệp Thâm vội vàng hỏi.

Hoa Chiêu vẻ mặt đau khổ : "Em quên với chuyện sinh nhật thằng nhóc, lúc hỏi em tổ chức , bà trở về, kết quả em với bà cần, tổ chức."

Hiện tại tuy rằng cũng gọi là tổ chức, nhưng rốt cuộc cũng long trọng hơn một chút so với suy nghĩ của cô, lúc cô thật sự tính , Diệp Thâm trở về thì một nhà sáu bọn họ ăn một bữa cơm, Diệp Thâm trở về thì chỉ năm con họ, cộng thêm chồng nữa, ăn mì trường thọ là .

Hiện tại Diệp Chấn Quốc cũng tới, Diêu gia cũng tới, ngay cả Diệp Thành cũng trở về!

Ngoại trừ Diệp Đào nhiệm vụ, Diệp An công việc, dù nhà họ Diệp cũng tới.

Kết quả bà ngoại Trương Quế Lan tới.

Người khác suy nghĩ gì, là cô thông báo. Trương Quế Lan nhất định sẽ để ý, bởi vì cô thông báo!

"Chờ con! Món ăn cũng nguội!" Giọng của Trương Quế Lan đột nhiên xuất hiện ở cửa.

"Mẹ! Sao trở về hả?" Hoa Chiêu vui mừng chạy tới, lấy lòng nhận lấy hành lý trong tay bà.

"May mắn , sáng nay gọi , chúc mừng sinh nhật cháu trai của ! May mà trả lời điện thoại là con! Bằng thật đúng là về kịp.” Trương Quế Lan liếc mắt một cái.

Sau khi bà xong lập tức vận dụng quan hệ mua vé máy bay bình thường gần đây, kết quả máy bay trễ, đuổi kịp lễ chọn đồ của cháu ngoại bà, Trương Quế Lan tiếc nuối vô cùng.

bà thốt lên: "Dám bắt thanh đao? Cũng giống con khi còn nhỏ, lúc bé con bắt một hòn đá.”

Hoa Chiêu… thanh đao cùng tảng đá chênh lệch nhiều !

Bất quá khi còn bé cô cũng chọn đồ vật đoán tương lai?

Ừm, cũng giống như trong suy nghĩ của cô, chỉ là bắt cỏ, bắt đá,

cũng may cô cũng nghi thức , chứng tỏ khi còn bé cô vẫn cha yêu thương.

Hoa Chiêu ôm Trương Quế Lan mỉm , đó mời ăn cơm.

(* Chương tác giả còn tiểu Thận , nhầm lẫn gì ko T.T)

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai của Tiểu Thận xem như kết thúc mỹ mãn.

Lúc Hoa Chiêu tiễn khách Đường Phương Hà kéo sang một bên.

Bà nhỏ giọng : "Chú ba cháu trở , thím bắt đầu chuẩn con, cháu bí kíp gì, nhanh chóng lấy cho thím dùng! Thím ba cảm ơn cháu!"

Hoa Chiêu…

"Thím chờ." Cô vội vàng trở về phòng lấy một cái lọ thủy tinh lớn đưa cho bà : "50ml sáng tối, chúc thím sớm sinh quý tử, nhưng đừng truyền ngoài! Cháu cầu con đến phiền.”

Ở bên trong là cẩu kỷ, hoàng kì vân...vân, ngâm bằng nước vạn năng. Đương nhiên cô nạp nhiên liệu bên trong.

Có thể con cô thật sự , nhưng thể điều trị một chút thể Đường Phương Hà.

Cơ thể vấn đề gì, miễn là mãn kinh, 50 tuổi vẫn thể mang thai tự nhiên.

Đường Phương Hà như lấy bảo vật, gắt gao ôm trong ngực.

“Ơn thím nhớ kỹ, thím ba cũng gì báo đáp cháu, chỉ thể thành thành thật thật giúp cháu kiếm tiền cả đời!” Đường Phương Hà xong, đợi Hoa Chiêu trả lời, xoay đuổi theo Diệp Thành.

Diệp Thành một cái lọ lớn đen xì trong tay bà, còn mùi thảo dược nhàn nhạt, lập tức khẩn trương hỏi bà: "Em ? Em bệnh ? Anh còn chút rượu thuốc Hoa Chiêu đưa lúc uống hết, em trở về uống.”

Trái tim của Đường Phương Hà ngay lập tức ủi phẳng, ngẩng đầu , dịu dàng .

Đêm tối m.ô.n.g lung che những khuyết điểm nhỏ nhặt mặt bà, chỉ còn ngũ quan mềm mại.

"Em việc gì, , rượu thuốc của Hoa Chiêu ngàn vàng khó cầu, giữ thời khắc mấu chốt dùng, nên lãng phí em."

Diệp Thành nhíu mày: "Em việc gì uống thuốc Đông y gì? Mà em dùng nó, một chút cũng lãng phí.”

Trong lòng Đường Phương Hà chút cảm động, nếu như bà và Diệp Thành là vợ chồng từ nhỏ, nếu như phía Diệp Thành Chu Lệ Hoa, chắc chắn bà cũng sẽ rơi trong ôn nhu của ông .

bây giờ, những lời năm đó khẳng định ông cũng với Chu Lệ Hoa.

Mặc kệ đó xảy chuyện gì, ông và Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng chia tay.

Đàn ông, tất cả đều sẽ đổi.

Điều bà bây giờ, chính là hòa thuận với ông để nắm phần tình cảm lâu hơn một chút.

Đường Phương Hà ôn nhu nhỏ, đem đề tài lừa gạt cho qua.

cho Diệp Thành bà đang chuẩn mang thai, bà dám hỏi ông thêm một đứa con .

Một đàn ông thích con lúc tuổi giá, một đàn ông sẽ thích vì nhiều lý do khác .

Diệp Thành lớn tuổi như , cháu trai cũng lớn, một đứa con trai nữa, khác lẽ sẽ ở lưng chê ông đắn

Đường Phương Hà thích , bà tính trực tiếp .

Miễn là bà thể mang thai, bà chắc chắn thể sinh đứa trẻ!

Hơn nữa nắm chặt, hai năm nay tiếng gió thật sự càng ngày càng gần, sắp tới sẽ cho phép sinh nhiều con nữa .

Hoa Chiêu trở về phòng, Diệp Thâm bắt giày vò nửa ngày, lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Diệp Thâm trầm mặc một chút, cũng hỏi cô vấn đề .

"Nghe cấp sắp bắt đầu kế hoạch cho sinh, chúng nên nắm chặt thời gian sinh thêm một đứa nữa ?" Diệp Thâm hỏi.

Hoa Chiêu sờ sờ bụng lên tiếng.

Lúc ý định, là chuyên tâm chiếu cố Tiểu Thận.

Hiện tại Tiểu Thận 1 tuổi , hơn nữa Diệp Thâm đúng, nếu sinh thì sẽ sinh nữa. Cô quên kiếp văn bản quy định từ năm nào.

Kế hoạch cho phép sinh, từ cuối những năm 70 bắt đầu , nhưng lúc đó chỉ là một lời kêu gọi, bắt buộc.

sẽ sớm trở thành quy định rõ ràng.

Người dân nếu cố ý sinh sẽ phạt tiền, cán bộ công chức hoặc việc trong doanh nghiệp nhà nước, sẽ trực tiếp sa thải.

Diệp Thâm hiện tại tuy rằng tính là công chức, nhưng nếu cô dám phá vỡ quy định, chừng sẽ ảnh hưởng đến Diệp Chấn Quốc hoặc Diệp Mậu.

"Thuận theo tự nhiên ." Hoa Chiêu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-295.html.]

Vốn cô thật sự vội, cô cảm thấy bốn đứa , nhiều, cũng trông nổi .

những đứa trẻ đều quá đáng yêu.

Điểm quan trọng nhất chính là, nếu sinh sẽ cho sinh nữa!

Sẽ cơ hội.

Bức bách như , cô liền suy nghĩ.

Muốn liền .

Hoa Chiêu lập tức xoay đẩy nào đó ngã xuống. Một nữa trình diễn câu chuyện năm đó.

Sáng sớm hôm , Hoa Chiêu giãy dụa lên.

Một đôi tay kiên cố lực lập tức kéo cô trở về.

"Ngủ một chút, em chỉ mới ngủ." Giọng Diệp Thâm khàn khàn .

Hoa Chiêu tức giận véo : "Anh còn hổ mà ! Em rằng em ngủ mà cho!"

"Không cho lão ngũ đến sớm hơn một chút "

"200 triệu là đủ , cần 2 tỷ! Dù cũng chỉ một con tác dụng!” Hoa Chiêu cắn răng .

Diệp Thâm hiểu, nháy mắt mấy cái.

“Ha ha ha!” Hoa Chiêu đột nhiên ngượng ngùng to, tránh thoát khỏi tay Diệp Thâm bỏ chạy.

Diệp Thâm định đuổi theo hỏi cô ý gì, chợt thấy Thúy Vi bên ngoài hỏi : "Ba tỉnh ? Con ?”

Diệp Thâm lập tức trở về, nhanh chóng mặc quần áo.

Hoa Chiêu cũng cuống quít tìm quần áo, vội vàng mặc xong, đó mới mở cửa hỏi cô bé: "Làm bảo bối? Hôm nay đến thật sớm.”

Thúy Vi trợn to hai mắt bất đắc dĩ cô: "Mẹ, còn sớm nữa, hiện tại bảy giờ rưỡi , , đều ăn điểm tâm , chỉ thiếu hai .”

Hoa Chiêu hổ , xổm xuống hỏi con bé: "Vậy bảo bối tìm chuyện gì?"

“Là cô cô bảo con đến xem ba khi nào rời giường, cô cô bọn họ sắp , nếu như ba dậy, cô cô sẽ trực tiếp , cần tiễn." Thúy Vi .

Diệp Thâm lúc mới Hoa Chiêu dậy sớm gì, đêm qua cô cũng , nếu cô cũng tác dụng.

Hoa Chiêu liếc một cái, vội vàng phòng vệ sinh rửa mặt, đó chạy đến phòng khách.

Người Diêu gia chuẩn xuất phát .

“Ai u, chị còn tưởng rằng một năm mới gặp em!” Diệp Thư cô chế nhạo .

“Ha ha cần một năm, tết chị trở về ?” Hoa Chiêu vội vàng chuyển đề tài.

Nhiều như , Diệp Thư cũng níu buông.

"Đến lúc đó xem tình huống , thời tiết quá lạnh, mang tên nhóc ngoài tiện." Diệp Thư : "Nó cũng chịu lạnh như mấy đứa Vân Phi, lúc cảm nhiều .”

Hoa Chiêu cho cô vài phương pháp đông y giảm triệu chứng cảm lạnh ở trẻ sơ sinh.

tự thí nghiệm qua, cảm thấy tác dụng.

Diệp Thư nhớ.

Nếu thực sự thể bắt kịp máy bay.

Hoa Chiêu và Diệp Thâm đưa đến sân bay.

Từ Mai và Lưu Tiền chờ ở đó, bọn họ theo đến thành phố Thượng Hải, đó trực tiếp xuất ngoại, sinh con.

Cả hai đều phấn khích.

Thời gian bọn họ đến sân bay chút muộn, lời tạm biệt, trực tiếp phất tay tiễn lên máy bay.

Về đến nhà, trong sân thanh tĩnh.

Trương Quế Lan mắt còn , bà cùng Hoa Cường ở hậu viện trông Tiểu Thận.

Về phần những đứa trẻ khác, đang kỳ nghỉ hè, các lớp học sắp xếp.

Bất quá khí thế mỗi đều cao lắm, điều ngược kỳ quái.

Bọn chúng đây đều thích học tập.

Hoa Chiêu lập tức hỏi: "Làm ?”

"Trước đây mợ hai sẽ đưa chúng cháu đến thảo nguyên." Tôn Hàn .

Hoa Chiêu nhớ tới còn chuyện như .

Cô đồng ý với bọn nhỏ sẽ cho chúng chơi thảo nguyên trong kỳ nghỉ hè.

Sau đó phát sinh chuyện hạ độc, lo lắng bọn chúng tự .

Diệp Thư vặn trở về, ở cùng bọn họ.

vướng chuyện nhà họ Kim, chuyện hạ độc, thêm chuyện Từ Mai sốt ruột sinh con, Diệp Thư hiển nhiên quên lời hứa hẹn, vội vàng trở về.

"Vậy thì đổi khác! Tóm chuyến thảo nguyên của các cháu nhất định sẽ thực hiện, đó chúng , nghỉ đông nghỉ hè đều ngoài chơi.” Hoa Chiêu .

"Oze! Muôn năm!”

“Mợ hai là nhất!”

Mọi lập tức hoan hô.

Ngay cả mấy đứa con của Diệp Đan cũng lộ bộ dạng tươi , giống như những đứa trẻ khác nhảy dựng lên.

Nhìn Hoa Chiêu, ánh mắt cũng oán độc.

Trẻ con vẫn dễ dỗ dành hơn so với lớn.

Trong lòng Hoa Chiêu cũng thoải mái hơn một chút.

Trên bọn chúng rốt cuộc cũng chảy dòng m.á.u Diệp gia, bắt Diệp Thượng và Lưu Nguyệt Quế nhận bọn chúng sẽ thực tế.

Vậy đến lúc đó hai bên xung đột, trục xuất Diệp Thượng khỏi gia tộc ?

Cho nên thể hóa giải vẫn hóa giải.

Hoa Chiêu đầu , thương lượng với Diệp Thâm để ai dẫn bọn chúng thảo nguyên chơi.

Diệp Thâm nhanh nghĩ chủ ý: "Thảo nguyên chỉ trong tỉnh, hiện tại chỗ chú ba việc cũng . Thím ba con, đây là chuyện một sớm một chiều, bà nhất cũng nên qua đó ở một đoạn thời gian.”

"Cho nên để bọn nhỏ đến nhà ông ."

Trên địa bàn Diệp Thành, nếu xảy vấn đề, thật đúng là…

"Thật sự là một ý !" Hoa Chiêu lập tức gọi điện thoại cho Đường Phương Hà, cho bà nghỉ phép một tháng.

Hiện tại đối với bà , đứa nhỏ còn quan trọng hơn kiếm tiền, Đường Phương Hà lập tức đáp ứng.

Hơn nữa hiện tại cái gì cũng quỹ đạo, cần bà tự , bà đến một tháng cũng .

Cúp điện thoại, Hoa Chiêu Diệp Thâm ôm lấy.

"Anh ?" Hoa Chiêu kinh ngạc hét lên.

"Anh cũng sốt ruột đứa nhỏ." Diệp Thâm bình tĩnh .

Hoa Chiêu…gần đây xảy chuyện gì , mỗi đều sốt ruột con? Mùa xuân trôi qua!

"Hôm nay , em học! Anh cũng nghỉ ngơi dưỡng sức! Làm liên tiếp chất lượng, ? Ít nhất nghỉ hai ngày!” Hoa Chiêu .

Mặt Diệp Thâm tối sầm , lý luận từng học qua, nhận.

“Có chất lượng , sinh !”

"Haizz!"

Hoa Chiêu kháng nghị hiệu quả, rốt cuộc cũng kéo , bất quá chỗ chính là buổi tối rốt cuộc cô cũng ngủ mấy tiếng đồng hồ, sáng hôm thu lương xong cũng thả , học.

Cô còn học trung y đây .

Sau khi phân cảnh của cô xong, nghỉ ngơi nhiều ngày như , cô còn đến để ông Tôn kiểm tra, cô sợ ông sẽ tức giận, cần học nữa.

Điều thực sự oan uổng! Cô luôn sách ít nhất một giờ mỗi ngày.

Cô dám đảm bảo rằng tất cả những gì cô đều nhớ kỹ, hơn nữa cô sách nhanh, vài giờ thể xong một quyển sách.

Đầu óc dị năng tối ưu hóa nhiều năm như , dễ sử dụng.

Ông Tôn thấy cô, hàn huyên vài câu lập tức bắt đầu đặt câu hỏi, phát hiện cô đều thể đối đáp nước chảy mây trôi, hơn nữa một chữ cũng sai, chỉ thiếu chút lý giải, lập tức hài lòng .

"Tuổi trẻ thật ." Ông Tôn .

Những khác nhiều lắm cũng chỉ nhớ các ý chính, khả năng một chữ cũng sai.

Nhiều học kém, thậm chí cả phương thuốc cũng nhớ sai.

Tầm mắt ông Tôn đảo qua mấy trẻ tuổi trong phòng, mấy ngày nay ông kiểm tra bài tập của bọn họ, bọn họ qua!

Trọng điểm chính là Triệu Nhã Phân.

Ông định đuổi Triệu Nhã Phân.

Phương thuốc nhớ thì thôi, còn thêm thuốc bừa bãi! Thêm thì thôi, còn thêm loại thuộc tính tương khắc.

Đây là vấn đề hiệu quả nữa, mà thể độc c.h.ế.t !

Loại học trung y gì? Quả thực là xem mạng như cỏ rác.

Cảm giác tầm mắt ông Tôn, Triệu Nhã Phân vẫn cúi đầu, coi như phát hiện.

"Đi thôi, đến bên cạnh ." Ông Tôn với Hoa Chiêu.

Bệnh nhân bắt đầu .

Hoa Chiêu dậy xuống bên cạnh Triệu Nhã Phân.

Triệu Nhã Phân đầu, mỉm với cô, xem như chào hỏi.

Giống như chuyện lúc Hoa Chiêu cho cô mất mặt mặt căn bản tồn tại.

Cho dù tồn tại, mặt nhiều như , cô cũng chỉ thể cứng rắn chống đỡ, thể lộ .

Hoa Chiêu hiểu một chút, chuyện Triệu Nhã Phân cùng Lục Nguyên liên thủ thiết kế Triệu Nhã Đình, nội bộ Triệu gia tiêu hóa, truyền ngoài.

Truyền ngoài Triệu Nhã Phân mất mặt, Triệu gia cũng mất mặt theo!

Cho nên lúc chính là tâm tình Lục Nguyên nên uống say, Triệu Nhã Đình đến khuyên , say ngã giường .

Giữa hai chuyện gì, đều là ngoài ý .

Trong phòng khám dần dần nhiều hơn.

Phòng khám hiện tại, cũng nhỏ hơn phòng học một chút, bên trong ba bác sĩ chủ trị khám.

Mấy bệnh nhân cùng khai báo bệnh tình, trong phòng chút lộn xộn.

Hoa Chiêu chăm chú lắng tình huống của mỗi , bác sỹ như thế nào.

Ánh mắt Triệu Nhã Phân chợt lóe, thấp giọng hỏi cô: "Phim của cô xong ? Vậy em gái xong ? Sao con bé về nhà? Ba đều nhớ con bé, ngày nào cũng nhắc đến.”

Hoa Chiêu một cái, : "Cô còn mất vài ngày nữa mới thể xong.”

Cô còn ngây thơ đến mức cách với ai thì chuyện với đó.

"Bây giờ con bé đang ? thể qua đó xem qua ? cũng nhớ con bé nhiều.” Triệu Nhã Phân .

"Muốn tìm cơ hội bắt nạt cô ?" Hoa Chiêu hỏi.

Triệu Nhã Phân lập tức , nhỏ giọng : " sai , sẽ bao giờ như nữa, chúng là chị em ruột thịt, nào thù mãi, sửa, tìm con bé xin , sẽ coi con bé là chị em nhất đời."

“Xuy." Hoa Chiêu khẽ một tiếng, để ý tới cô .

Chó đổi tật ăn phân.

Triệu Nhã Phân vẻ mặt giả mù sa mưa, cô thấy cả đều khó chịu.

Triệu Nhã Phân như sự trào phúng của cô, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc con bé đang phim ở ? Nói cho ? Ba đặc biệt thích đạo diễn Dương, cũng thăm ông ."

“Bây giờ là giờ việc, đừng chuyện." Ông Tôn đột nhiên đầu với Triệu Nhã Phân: "Trách kê nhầm phương thuốc, tâm tư của cô một chút nào ở trong công việc ?”

Triệu Nhã Phân lập tức đỏ mặt, cúi đầu lời nào.

Hoa Chiêu rốt cuộc cũng thể chuyên tâm ca bệnh.

chỉ lắng , cô còn nhớ.

Ba trường hợp ghi cùng một lúc, nhớ rõ hồ sơ bệnh án của bác sĩ.

Ông Tôn một câu: "Nhìn một chút, nếu thật sự đông y hãy học tập cho , thì sớm tìm đường khác.”

Mặt Triệu Nhã Phân nhỏ máu.

Một ca bệnh đến một ca bệnh , thời gian trôi qua nhanh.

Hoa Chiêu ghi chép nửa quyển sổ, trong phòng rốt cuộc cũng ai nữa, đều ngăn ở ngoài cửa.

Bác sỹ cũng là , cũng nghỉ ngơi ăn cơm.

Buổi chiều ông Tôn khám nữa.

Hoa Chiêu cũng định về nhà.

những việc khác để bận rộn, một ngày dành cả buổi sáng để học trung y, đây là việc quan trọng nhất.

Đột nhiên, một đàn ông chạy khỏi hành lang để ngăn cản cô.

“Hoa Chiêu, oan uổng!”

Giọng Lục Nguyên lớn, lập tức gọi trong hành lang , .

Triệu Nhã Phân vụt một cái từ trong phòng lao , chắn mặt Hoa Chiêu, hét lên với Lục Nguyên: "Anh ? Anh tránh xa Hoa Chiêu !”

Lục Nguyên bình tĩnh hai giây, tiếp tục ủy khuất với Hoa Chiêu: "Hoa Chiêu, cô , và Triệu Nhã Đình thật sự gì! Là Triệu…"

"Lục Nguyên!" Triệu Nhã Phân hét lên: "Anh đừng nhắc tới chuyện nữa! Tất cả qua ! Em gái cũng trách , luôn nhắc tới để gì!”

Khóe miệng Lục Nguyên nhếch lên, lộ nụ nhợt nhạt, Triệu Nhã Phân, ánh mắt thê lương : "Nhã Phân, lúc là cô"

"Lục Nguyên!" Sắc mặt Triệu Nhã Phân đổi, ánh mắt hung ác cầu khẩn Lục Nguyên.

"Nhã Phân, tình cảm năm sáu năm của chúng , sắp kết hôn , em thể vì hiểu lầm mà cần nữa."

"Ai nha, bác sĩ Triệu cần bác sĩ Lục ?" Trong đám đông lập tức hỏi nhỏ.

"Chuyện từng ."

"Chuyện còn cần ? Vốn hai sắp kết hôn, kết quả nửa năm cũng thấy kết, chắc hủy bỏ .”

“Không là bởi vì cha bác sĩ Lục bệnh nặng ?”

"Bệnh nặng nào thể kéo dài nửa năm? Hơn nữa bác sĩ Lục căn bản về quê một ."

Bệnh nặng sớm .

Không bệnh nặng, ảnh hưởng đến kết hôn?

Mọi lẩm bẩm, ánh mắt quái dị.

Qua năm sáu năm, chia tay, chuyện giống như ly hôn.

Lúc đối tượng năm sáu tháng là dài, đừng năm sáu năm.

Lúc bởi vì học kết hôn còn , nghiệp công tác lâu còn kết hôn, năm sáu năm , đùa giỡn lưu manh ?

" bác sĩ Lục đang thủ tục điều động." Trong đám đông đột nhiên .

"Điều ?" Ngay lập tức hỏi.

"Đi tỉnh Vân, một bệnh viện huyện." Người tiết lộ.

"Wow!" Lần kinh ngạc che giấu.

Chỗ bọn họ chính là thủ đô, là bệnh viện nhất, cũng là bệnh viện lớn tuyến đầu, nổi danh quốc.

Tốt nhất!

Kết quả đến một bệnh viện huyện ở vùng núi xa xôi?

Đây là giáng chức rồi.

giáng chức?

Nhìn biểu tình của Lục Nguyên là .

Nhà họ Triệu bởi vì chuyện lúc khó một kẻ nghèo là ?

Hay là , Triệu Nhã Phân chướng mắt tên nghèo , bỏ , mượn đề tài phát huy?

Mọi chuyện rõ ràng, những đầu óc đều đoán .

gia đình Triệu Nhã Phân và Lục Nguyên chênh lệch quá lớn, lúc ngoài miệng hâm mộ Lục Nguyên thể tìm một vợ như , trong lòng kỳ quái, Triệu Nhã Phân coi trọng một tên nhóc nghèo?

Mặt Triệu Nhã Phân đen, cắn răng : "Trước mặt , đừng lấy chuyện riêng !”

Lục Nguyên khổ một tiếng: "Anh sợ nếu , sẽ cơ hội nhớ những gì năm đó em , gả cho , sống với cả đời, nghĩ tới hiện tại vì…"

"Lục Nguyên! Anh đừng ngậm m.á.u phun ! Ai gả cho hả?” Triệu Nhã Phân thốt lên.

Khóe miệng Lục Nguyên chợt lóe lên nụ biến mất, lập tức kích động hỏi: "Nhã Phân, em còn thể gả cho ? Những lời hẹn thề lúc của chúng vẫn còn tính?”

Câu hỏi Triệu Nhã Phân trả lời như thế nào? Không tính ? Vậy cô lập tức trở thành nữ Trần Thế Mỹ! Bị phỉ báng.

lên tiếng, Lục Nguyên liền tiếp tục truy vấn, nhất định nhận một câu trả lời của cô .

Trước mặt nhiều như , Triệu Nhã Phân chỉ thể nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Nguyên lập tức vui vẻ như điên, ôm Lấy Triệu Nhã Phân xoay vòng ngay tại chỗ.

"Hoa Chiêu! Cô hãy chứng cho chúng ! Triệu Nhã Phân sẽ cưới !” Lục Nguyên hưng phấn hét.

Hoa Chiêu vòng tay ở một bên, náo loạn nửa ngày, cô chính là một công cụ.

Lấy cô đến uy h.i.ế.p Triệu gia? Cô trông giống như một con d.a.o một khẩu súng?

Thật là một kẻ đáng ghét.

đáng ghét ở cùng đáng ghét mới xứng đôi.

"Anh yên tâm, nhiều như , Triệu Nhã Phân gả cho , tất cả đều thấy, đều thể chứng cho , đúng ?" Hoa Chiêu hỏi.

!” Mọi lập tức .

" khi nào thể ăn kẹo mừng của các ? Anh tỉnh Vân ? Vậy đám cưới tổ chức ở đây ở đó? Sau khi kết hôn cô theo tỉnh Vân, là hai sống hai nơi?” Hoa Chiêu hỏi.

Lục Nguyên với Hoa Chiêu, cám ơn cô "bênh vực lẽ ", đem những gì hỏi đều .

Triệu Nhã Phân tức giận đến phát , đ.ấ.m Lục Nguyên bảo buông cô xuống, cúi đầu : "Chuyện lớn như , em về nhà thương lượng với gia đình.”

Lục Nguyên lập tức khổ sở : "Người nhà em sẽ đồng ý, bọn họ bởi vì chuyện lúc mà hiểu lầm .”

Hắn đầu về phía Hoa Chiêu: "Hoa Chiêu, cô giải thích, chuyện lúc ."

Hoa Chiêu đao súng, mà là đòn sát thủ của !

Hắn còn Hoa Chiêu chuyện lúc và Triệu Nhã Phân liên thủ gài bẫy, cảm thấy Triệu gia sợ Hoa Chiêu chuyện .

Cũng sợ ngoài chuyện .

Bằng Triệu Nhã Phân nổi danh, Triệu gia cũng mất mặt.

Chuyện tuy rằng chút sai , nhưng kết quả đổi, Triệu Nhã Phân quả thật sợ.

Sợ chết.

Nếu để Lục Nguyên ở mặt la hét, Hoa Chiêu ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, chuyện cho dù , cũng sẽ thành cô !

Được , cô cũng điều đó.

Truyền ngoài, cô cũng cần nữa.

"Lục Nguyên" Triệu Nhã Phân vụng trộm véo Lục Nguyên, cắn răng : "Em sẽ thuyết phục ba , nhất định."

Lục Nguyên liền với Hoa Chiêu: "Nhã Đình khỏe ? đang sống trong nhà cô? gặp cô ? Trước mặt xin , còn mời cô phù dâu cho chúng !”

Nếu Triệu Nhã Phân , liền tìm Triệu Nhã Đình, cho cô hết chân tướng!

Triệu Nhã Đình rốt cuộc bao nhiêu, cũng .

Sau khi xảy chuyện, vẫn gặp Triệu Nhã Đình, chỉ và Đào Lam cùng phim.

Tuy nhiên, uy h.i.ế.p vẫn tác dụng.

Tóm hôm nay Lục Nguyên để cho cô thấy một mặt đáng sợ của , dám uy h.i.ế.p cô !

"Triệu Nhã Đình rảnh." Hoa Chiêu .

"Vậy thật sự quá tiếc nuối." Lục Nguyên : " thể địa chỉ nhà cô ? Chờ ngày cưới của và Nhã Phân quyết định, tự đưa thiệp mời.”

Nếu Triệu gia định hôn kỳ, sẽ đến nhà Hoa Chiêu cáo trạng!

Hoa Chiêu đương nhiên sẽ đem địa chỉ của cho , nhưng cô : "Triệu Nhã Phân đến nhà , cô . Hơn nữa, ông Tôn cũng , nếu cần đưa lời mời, thể tìm ông Tôn nhờ dẫn đường.”

Cô đẩy một phen, chúc hai bọn họ sớm kết hôn, sống bên trọn đời!

Mặt Lục Nguyên lập tức sáng lên, cảm kích Hoa Chiêu.

Triệu Nhã Phân tuyệt vọng, nhanh chóng ngẩng đầu Hoa Chiêu một cái, trong mắt đều là oán độc.

Vở kịch diễn xong, Hoa Chiêu xoay rời .

Cô cũng về nhà, mà đoàn phim tìm Đào Lam và Triệu Nhã Đình.

Cả đoàn phim còn đóng máy, Dương Lập bận rộn, thấy cô tới, chỉ gật đầu một cái.

Triệu Nhã Đình cũng đang bận rộn diễn viên quần chúng.

chỉ một diễn viên quần chúng, đổi kiểu tóc quần áo, cô diễn qua mười mấy , qua đường, nha , cung nữ, thích khách gì đó.

Bây giờ diễn viên quần chúng đều là chuyên nghiệp, ít tuyển diễn viên từ quần chúng.

Đào Lam đang nhàn rỗi, Hoa Chiêu gọi sang một bên, trực tiếp hỏi: "Cậu bây giờ còn định cưới Triệu Nhã Đình ?”

"Đương nhiên." Đào Lam trả lời chút do dự.

Hoa Chiêu dừng một chút hỏi: "Nếu như chờ một ngày nào đó thăng tiến, kiếm nhiều tiền, thành đại minh tinh, còn thể cưới cô ?"

“Lúc đó cô là vợ ." Đào Lam .

Nếu như đây là một cực kỳ lãnh khốc, lúc vì lấy Diệp Lỵ, thể lấy mạng đổi, chắc chắn hiện tại Hoa Chiêu sẽ cho rằng yêu Triệu Nhã Đình say đắm, cưới.

Ánh mắt Đào Lam vẫn dừng ở Triệu Nhã Đình xa xa, xác định cô thấy, xác định xung quanh ai, mới thấp giọng với Hoa Chiêu,

"Bỏ qua quan hệ với cháu, chỉ là dân chúng bình thường, tính cả quan hệ với cháu, thể cưới con gái Triệu gia là cực hạn, còn do dự cái gì? Chọn ba chọn bốn? Không chọn nữa."

“Sau nhiều phụ nữ cần tiền, danh lợi, bao nhiêu cô gái trẻ tuổi xinh sẽ nhào về phía ." Hoa Chiêu .

"Các cô nhào tới là uống m.á.u ăn thịt ." Đào Lam : "Cậu là ích kỷ, trúng danh lợi, các cô nhào tới là lấy lợi của , đoạt danh của , sẽ đụng .”

Hoa Chiêu liếc mắt , đàn ông thể tin?

Ngoại trừ Diệp Thâm, cô tin ai hết.

Dù là Diệp Thâm… Dừng! s!

Đào Lam bất đắc dĩ buông tay: "Cháu tin cũng biện pháp, nhưng thời gian sẽ chứng minh hết thảy, cháu thể chậm rãi xem.”

Hoa Chiêu đầu , : "Cháu cũng quản chuyện riêng của , cháu chỉ là kết giao với đạo đức xa, một đàn ông nếu ngay cả vợ của cũng thể đối xử tử tế, còn thể trông cậy cái gì?”

"Sau nếu sống nổi với Triệu Nhã Đình nữa, thể ly hôn, tìm ai thì tùy . đồng thời qua với năm sáu bảy tám phụ nữ khác, đến lúc đó cũng đừng trách cháu nhận thích.” Hoa Chiêu .

“Ha ha ha ha!” Đào Lam đột nhiên to: "Có cháu hiểu lầm gì với đàn ông ? Đồng thời cùng năm sáu bảy tám , năng lực .”

Đột nhiên biểu tình của Đào Lam trở nên quái dị, lẽ Hoa Chiêu hiểu lầm gì, lẽ đàn ông của năng lực .

Khụ.

Hoa Chiêu đen mặt, hổ.

Hơn nữa kỳ thật cô xong hối hận, cô nên khuyên Đào Lam "Không yêu thì buông tay".

Có lẽ Triệu Nhã Đình hy vọng ly hôn?

Có một loại phụ nữ, bất luận đàn ông gì cũng thể tha thứ, miễn là ly dị.

"Tóm chỉ một câu, ! Cậu của cháu chỉ thể một !” Hoa Chiêu .

Đào Lam gật đầu: "Được, nhất định sẽ thật .”

Có Hoa Chiêu, Triệu Nhã Đình, bớt 30 năm phấn đấu, trực tiếp tiến trạng thái nghỉ hưu, tùy tâm sở dục, gì thì , kiếm chút tiền tiêu, cuộc sống quá mỹ.

Vậy thì ? Ai mà trở thành một ? Hắn cũng ngoài liều mạng

"Trở chuyện chính, đột nhiên nhớ tới tìm hỏi chuyện ?" Đào Lam hỏi Hoa Chiêu.

Hắn cảm thấy Hoa Chiêu sẽ vô duyên vô cớ hỏi.

Quan hệ của hai còn đến bước đó, cháu gái quan tâm khi nào kết hôn.

"Là Lục Nguyên, ngày hôm nay diễn một vở kịch lớn, để cho thành công tiến lên, lợi hại." Hoa Chiêu đem chuyện ngày hôm nay kể cho một chút.

Lục nguyên sắp loại, Triệu gia điều đến vùng núi xa xôi.

Kết quả thành công nắm lấy cơ hội, buộc Triệu Nhã Phân đáp ứng hôn sự của bọn họ.

"Có một em đồng hao như , cuộc sống thật đặc sắc." Đào Lam .

Hoa Chiêu : "Có thể thành còn khó , Triệu gia thể dễ dàng thuận theo như .”

Đào Lam liếc mắt cô, bọn họ cần thanh danh ?”

Lục Nguyên chân trần sợ mang giày, đến lúc đó nháo lên, Hoa Chiêu bên chừng còn thêm lửa, nếu như là Triệu gia, cân nhắc kỹ một chút.

Chẳng qua là vứt bỏ giá trị lợi dụng của con gái.

Hoa Chiêu lắc đầu giải thích, đôi khi giải quyết một vấn đề cần trực tiếp xuống tay ở vấn đề , thể nhiều việc hơn.

"Không chuyện nữa, chuyện và Triệu Nhã Đình , dự định khi nào sẽ kết hôn? Năm nay? Hay chờ đợi một vài năm cho sự nghiệp của định?” Hoa Chiêu hỏi.

"Vốn còn vội, cháu như liền nóng nảy." Đào Lam lên, "Hôm nay , Triệu gia thăm hỏi một chút, chuyện với bọn họ, nếu như thuận lợi, hy vọng đến lúc đó cháu thể mặt giúp chu một chút, định hôn kỳ, trong năm nay.”

Nếu Lục Nguyên bên đắc thủ, Triệu Nhã Phân gả cho , thể vì gia tộc kiếm lợi, bọn họ thể đem chủ ý đánh lên Triệu Nhã Đình ?

Triệu Nhã Đình ở trong bát của , ai cũng đừng hòng cướp !

"Cháu chờ tin tức của ." Hoa Chiêu gật đầu.

Đào Lam .

Bên , cảnh của Triệu Nhã Đình chấm dứt, đến phiên Đào Lam lên sân khấu, rời , Triệu Nhã Đình đây.

"Vừa đang cái gì ? Từ xa thấy vui vẻ, đạo diễn đen mặt, thấy là cô mới nổi giận.” Triệu Nhã Đình .

"Hả? Phải ? Ha ha ha." Hoa Chiêu chút ngượng ngùng.

"Đang cái gì ?" Triệu Nhã Đình vẫn tò mò.

Ngốc bạch ngọt kiêng dè, liền hỏi.

"Tại" Hoa Chiêu định thì im miệng, lẽ Đào Lam sẽ chuẩn cho cô một nghi thức? Vậy cô nên bại lộ thì hơn.

"Đang chuyện của chị gái cô và Lục Nguyên." Cô .

Nụ mặt Triệu Nhã Đình lập tức còn, nhưng một lát tò mò hỏi: "Ngày hôm nay? Chuyện gì xảy với họ? "

“Họ thể sẽ kết hôn." Hoa Chiêu .

"Cái gì?" Triệu Nhã Đình kinh ngạc hét lên.

Dương Lập rốt cuộc nhịn , đầu hét về phía bên : "Nói chuyện xa một chút!”

“Xin xin !” Hoa Chiêu lập tức lôi kéo chạy.

Triệu Nhã Đình chạy nhanh hơn cô, vài bước trở tay kéo cô chạy, chạy xa, thẳng đến khi thấy Dương Lập mới dừng .

So với Hoa Chiêu "ngàn vạn sủng ái một ", đãi ngộ của cô bình thường, bởi vì là mới luôn mắc , trải qua những răn dạy bão táp của Dương Lập.

thấy Dương Lập liền sợ hãi như học sinh tiểu học gặp giáo viên.

Đến khi ai, cô hỏi ngay lập tức: "Chuyện gì đang xảy ? Hai họ sẽ kết hôn? Không họ chia tay từ lâu ?”

Hoa Chiêu kể cho cô một chút.

Sắc mặt Triệu Nhã Đình cũng chút biến hóa, đây cũng là Lục Nguyên mà cô từng thấy qua.

Trước đây Lục Nguyên ở đáy lòng cô , chính là một trai ca ấm áp vui vẻ tri kỷ chăm sóc khác.

Không nghĩ tới còn một bụng tính kế!

Còn xuống tay với cô , nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng gợn sóng của lúc , cả liền rét run.

"Không ! đồng ý với cuộc hôn nhân của họ! loại rể của !” Triệu Nhã Đình hét.

Hoa Chiêu gì, đây là việc nhà của , đây cũng là ý nguyện của chính cô , cô quyền can thiệp.

Triệu Nhã Đình xoay chạy trở về, chờ Đào Lam xong buổi hôm nay, lập tức lôi kéo về nhà.

Đào Lam vội vàng phất tay với Hoa Chiêu.

Loading...