Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:49:59
Lượt xem: 215
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, Diệp Thâm trở về, thấy Hoa Chiêu về , lập tức vui vẻ nhào tới.
Hoa Chiêu hôm nay tâm tình , phối hợp.
Sự phối hợp Diệp Thâm thụ sủng nhược kinh*.
* yêu thương mà thấy lo sợ
đây là cơ hội đến thứ hai, chờ khi mây tan mưa tạnh mới hỏi: "Sao hôm nay em vui ?"
"Có hả?" Khóe môi Hoa Chiêu còn mang theo nụ thỏa mãn: "Ngày nào em cũng vui mà."
"Hôm nay đặc biệt vui." Ngón tay Diệp Thâm đ.â.m đâm khóe miệng cô, thích dáng vẻ cô mỉm , nụ khiến cảm thấy hạnh phúc, cả tràn đầy hăng hái.
Hoa Chiêu vỗ bàn tay tác oai tác quái của : "Ngủ thôi, trời sắp sáng !"
Diệp Thâm ngoan ngoãn hơn một chút, ôm cô trong lòng, tiếp tục vấn đề : "Mấy ngày nay xảy chuyện gì?"
"Không gì, chỉ là bọn nhỏ sắp đến, thấy vui lắm." Hoa Chiêu .
Cứu Phương Hải Tinh, đổi cuộc đời của một phụ nữ khốn khổ, thực sự vui.
bọn nhỏ sắp đến thì càng vui hơn.
Bốn cục cưng của cô, cảm giác như lâu lâu gặp chúng!
Thực , thỉnh thoảng nhớ đến, trái tim cô đều khó chịu, hận thể lập tức bay qua thăm con, nhưng lý trí khống chế cô.
Bốn đứa nhỏ chia hai nơi, bay qua đứa nào ?
Chẳng thà để bọn nhỏ đều bay đến chỗ cô.
Hơn nữa, đến lúc nào đó bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên, rời xa khỏi cô, cô dần quen.
Nhớ đến bốn cục cưng, Diệp Thâm cũng mỉm , càng ngủ .
"Trời cũng hửng sáng , bọn nhỏ sẽ đến giữa trưa, buổi sáng ở nhà, cùng em thu xếp phòng của bọn nhỏ một chút, giữa trưa đón bọn nhỏ." Diệp Thâm .
Anh sắp xếp thời gian xong xuôi, một hai tiếng ngủ cũng !
Hoa Chiêu quả thật cũng ngủ , ỡm ờ một lúc đến lúc trời sáng.
Buổi sáng, hai đúng là ở nhà bận rộn cả nửa ngày, trang viên rộng 10 mẫu cũng xây dựng dựa theo kiến trúc của tứ hợp viện, chỉ là khu nghỉ ngơi của nhân viên ở phía , còn của gia đình phía , gian phòng ở khu vực chính giữa và hai bên trái là dùng để tiếp đãi khách khứa.
Hiện giờ Hoa Chiêu để bọn nhỏ ở tạm tại khu dành cho trong gia đình, chờ bên Diệp An xây xong thì bọn họ sẽ dọn .
"Đến giờ , thôi." Diệp Thâm đồng hồ, .
Hoa Chiêu bộ dáng nôn nao của , hiển nhiên còn nhớ mấy đứa nhỏ hơn cô.
Hai mang theo vệ sĩ, lái chiếc xe khách nhỏ xong thủ tục nhập khẩu đến nhà ga.
Vân Phi và Thúy Vi là hai đứa đến đầu tiên.
Xe lửa dừng , hai đứa lập tức nhảy khỏi cửa sổ, bay về phía Hoa Chiêu và Diệp Thâm.
Thật nhớ ba !
Hoa Chiêu ôm lấy Vân Phi, nâng thằng nhóc lên cao, ôm nó lòng, hôn mạnh mấy cái.
Mặt thằng nhóc lập tức đỏ lên, nhưng trong mắt mang theo ánh sáng, cả khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc.
Hoa Chiêu lập tức thấy đau lòng.
Vì Vân Phi là con lớn, còn là con trai, nên từ khi nào cả nhà thiên hướng giáo dục nó nghiêm khắc, từ nhỏ nó dạy gánh vác trách nhiệm, trưởng thành, chững chạc, bảo vệ em trai em gái, dáng một đàn ông.
Dạy tới dạy lui, xem thành công , dường như thằng nhóc dạy thành một ông cụ non, hiểu chuyện bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Hoa Chiêu nghĩ, hình như cũng nhiều năm Vân Phi .
Thằng nhóc mới mấy tuổi chứ? Nó còn sinh nhật thứ 6 nữa! Vậy mà nhiều năm !
Điều nhất thời khiến cô đau lòng kinh khủng, cô ôm Vân Phi hôn thêm mấy cái nữa.
Vân Phi vui đến mức thẹn thùng.
"Mẹ! Con cũng ! Chúng đổi !" Thúy Vi hét lên trong vòng tay của Diệp Thâm.
Con bé cũng hôn hôn!
Hoa Chiêu lập tức cảm thấy nụ mặt Vân Phi nhạt một chút.
Không lý do gì cả, suy cho cùng nó vẫn là một đứa trẻ 5 tuổi luôn dạy rằng nhường cho các em, kể cả sự yêu chiều của ba cũng như thế.
"Về nhà sẽ đổi, và ba con bàn bạc xong , 2 giờ mới đổi với ." Hoa Chiêu liếc Diệp Thâm một cái .
Thực Diệp Thâm cũng nhận vấn đề mà Hoa Chiêu phát hiện.
giải quyết như thế nào, cách nào giải quyết, dù cũng thể nuôi dưỡng con gái giống như nuôi dưỡng Vân Phi .
dĩ nhiên là thỉnh thoảng nuông chiều nó một chút cũng .
"Thúy Vi nhớ ba ? Ba đau lòng quá." Diệp Thâm cố ý .
Thúy Vi lập tức tìm nữa, nhanh chóng hôn lên mặt Diệp Thâm một cái để dỗ dành ba .
Cả nhà bốn hoà thuận vui vẻ, những đứa nhỏ bên cạnh thấy cũng hâm mộ.
Bọn chúng cũng nhớ ba .
Đặc biệt là bạn nhỏ nhà Diệp Đan và Diệp Hưng.
Hoa Chiêu thấy thế , cô vội vàng bảo mấy đứa nhỏ lên xe.
"Đi chơi thảo nguyên vui ?" Hoa Chiêu hỏi cả Tôn Hàn trong nhóm.
Nhân khẩu nhà họ Diệp thật sự ít, mấy đứa cháu ngoại đều gom về nhà để nuôi dưỡng nghiêm túc, thật đúng là quán triệt khái niệm nam nữ bình đẳng.
Tôn Hàn rạng rỡ "Cậu hai, mợ, thảo nguyên vô cùng, cháu còn về."
"Vậy mợ đưa cháu đến đó chăn cừu." Hoa Chiêu đùa với thằng nhóc.
Tôn Hàn lập tức bộ đau khổ.
Bọn nhỏ cũng thế nào là đùa, lập tức vang.
Hoa Chiêu tán gẫu với Đường Phương Hà, đưa bọn nhỏ cùng trở về.
Tóm bọn nhỏ chơi vui trong chuyến hành trình thảo nguyên .
Thảo nguyên bao la, thực sự cho bọn chúng thêm sự hiểu lớn.
"Bọn con thật sự chăn cừu." Vân Phi trong lòng Hoa Chiêu, .
Dáng vẻ tươi trở khuôn mặt thằng nhóc, hơn nữa trông còn vui vẻ, an tâm hơn .
"Đi chăn cừu thật ? Sống ở nhà chăn?" Hoa Chiêu hỏi.
Vân Phi gật gật đầu, mấy đứa nhỏ khác cũng tranh .
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan, bọn nhóc đều thích mợ Hoa Chiêu.
Dọc đường đều là tiếng vui vẻ, xe về đến nhà, bọn nhỏ xuống xe lập tức Lưu Nguyệt Quế hết sờ ôm, bộ dáng vô cùng đau lòng.
"Sao ốm ? Sao đen thế ? Không ăn ngon ? Mau đến đây, bà ngoại đồ ăn ngon cho mấy đứa!"
Bọn nhỏ đó còn cảm động hết sức, thấy câu cuối cùng thì lập tức chịu .
"Mợ nấu cơm " Có đứa nhỏ giọng hỏi.
Đã quen ăn đồ ăn nhà Hoa Chiêu, giờ ăn đồ Lưu Nguyệt Quế , nuốt trôi .
Lưu Nguyệt Quế tức giận, giả vờ tức giận : "Cũng bắt đầu kén ăn ? Thế , quy củ của nhà họ Diệp chính là chịu đựng khó khăn gian khổ! Sau bà ngoại sẽ là cơm cho mấy đứa!"
"A! ~" Bọn trẻ lập tức kêu rên.
Mấy đứa lớn thấy quan trọng, nhà họ Diệp cũng quy củ ~ Cái bà ngoại mới thêm cũng tính.
Hoa Chiêu ôm Vân Phi buông, gọi Đường Phương Hà phòng xuống, sắc mặt của bà hỏi: "Có ?"
Đường Phương Hà lập tức hạnh phúc , gật gật đầu với Hoa Chiêu.
Bà cẩn thận xoa xoa bụng: "Có ."
Không ngờ rằng bà ngoài bốn mươi mà thật sự thể mang thai!
"Cám ơn cháu." Đường Phương Hà chân thành , vành mắt cũng đỏ lên.
"Không liên quan đến cháu, là do bản thím sức khỏe , còn trẻ, ở nông thôn nhiều vẫn sinh con khi hơn 40 tuổi, đó cũng công lao của cháu." Hoa Chiêu .
Nếu tin cô chuyên trị hiếm muộn truyền ngoài, thì cửa nhà cô cao đến mấy cũng ngăn những phụ nữ nóng lòng cầu con.
"Thím ." Đường Phương Hà gật gật đầu, nháy mắt mấy cái với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu quan sát bà , một tháng chịu nắng chịu gió cũng bà trở nên đen sạm, thô ráp, đoán chừng là do tác dụng mạnh mẽ của mỹ phẩm cô tặng ~
Đường Phương Hà vẫn xinh như thế, nhưng chút khác biệt.
Cả bà đều trở nên nhu hòa, từ trong ngoài đều tỏa hương vị "hiền hậu".
Làm , bà tất cả sự rạng rỡ của một , thoạt càng dễ gần hơn.
Trong mắt còn những nét sắc sảo, mạnh mẽ đó nữa.
Đây thể là một dạng khác của câu "Một mang thai, ba năm ngốc nghếch"*, thì trái tim sẽ trở nên mềm mại.
*Câu gốc: 一孕傻三年. Ý về việc phụ nữ sinh thường suy giảm trí nhớ.
"Mấy tuần ? Đến bệnh viện kiểm tra ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Vừa mới kiểm tra, 6 tuần ." Đường Phương Hà , đó lập tức thỉnh giáo Hoa Chiêu về kiến thức khi mang thai.
Nghe vài câu, bà thấy an tâm, vội tìm giấy bút ghi .
Hoa Chiêu chợt nhớ cô nhận một quyển sách tên là "Sách dành cho phụ nữ thời gian mang thai", do chính tay Diệp Phương .
"Trở về sẽ in cho thím một bản, thím thể giữ ." Hoa Chiêu .
Về phần bản gốc, tất nhiên là cô cất giữ, nó là tình cảm của Diệp Phương và Diệp Thâm dành cho cô.
Đường Phương Hà gật gật đầu: "Được, cám ơn cháu."
Nói xong nhanh chóng tiếp tục thỉnh giáo, hề bỏ qua một giây phút nào, nhiều vấn đề, nào là hành, gừng, tỏi, đến tiêu, hồi, hải sản, hẹ, thể ăn , lượt ghi từng cái một.
Kết thúc 2 tiếng, Vân Phi chủ động xuống khỏi Hoa Chiêu, chạy qua tìm bọn nhỏ để chơi.
Thế nhưng Hoa Chiêu phát hiện 2 tiếng lẽ thực sự hữu dụng, trong đôi mắt nhỏ trưởng thành và vững vàng của Vân Phi tăng thêm ánh sáng, thằng nhóc dường như xác nhận một nữa rằng ba yêu nó, yêu nó như yêu em trai em gái.
Vậy là đủ .
"May mắn là thím chỉ sinh một đứa con." Đường Phương Hà đột nhiên .
Ngày bà hiểu, nhưng từ khi mang thai bà đột nhiên thông suốt vài chuyện.
Nhìn biểu hiện của Vân Phi và Thúy Vi hôm nay, bà cũng đau lòng cho đứa nhỏ trong bụng.
Cũng may bà chỉ sinh một đứa con.
Tuổi tác cho phép, khi sinh xong thì dự tính kế hoạch hóa gia đình lập tức sẽ thực hiện, bà kịp sinh đứa con thứ hai.
"Cháu ?" Đường Phương Hà hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thất vọng lắc đầu.
Cũng , cô và Diệp Thâm đều khỏe mạnh, đứa con thứ năm đến muộn như , muộn đến mức tất cả đều dùng ánh mắt hoài nghi Diệp Thâm.
Có đây từng tổn thương nào chữa khỏi ? ~
Thậm chí Lưu Nguyệt Quế còn từng ám hiệu với Hoa Chiêu, bệnh sợ, trị là !
Lỗ tai Diệp Thâm thính như , ở chỗ xa cũng thấy, vẻ mặt lúc đó của , Hoa Chiêu nhớ đến là thấy buồn .
"Không vội, lúc mới mấy tháng." Đường Phương Hà khuyên nhủ Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thật sự vội, nếu thời điểm dính thích hợp, năm 83, hoặc là 84, cùng lắm thì cô cũng trở đội du kích.
Chỉ mong đến lúc đó sẽ liên lụy đến Diệp Danh.
Nói đến đây, Hoa Chiêu ngẩng đầu xem đồng hồ, nhanh chóng lên "Phải , chuyến tàu lửa buổi chiều của bọn nhỏ sắp đến."
Diệp Danh và Miêu Lan Chi đích đưa Cẩm Văn và Tiểu Thận đến.
Hai đứa nhỏ xuống tàu lửa, Cẩm Văn và Tiểu Thận cũng giống với Vân Phi và Thúy Vi, thấy Diệp Thâm và Hoa Chiêu là lao ngay tới.
Cẩm Văn lao đến nhanh.
Còn Tiểu Thận thấy Hoa Chiêu và Diệp Thâm thì sửng sốt vài giây, đó há miệng lớn huhu.
Tủi vô cùng.
Nhóc bao giờ xa ba lâu đến thế, tính lúc mới sinh .
Nhóc đến mức trái tim Diệp Thâm cũng tan nát ~ nhanh chóng ôm nhóc lòng dỗ dành.
lúc ngoài thì nào dỗ , cũng .
Vẫn cứ là Hoa Chiêu.
Có điều hôm nay Hoa Chiêu cũng dỗ .
Tiểu Thận ở trong lòng cô càng đau lòng hơn nữa, nước mắt nước mũi chảy dài cô.
Diệp Danh chịu nổi nữa, nghiêm mặt : "Sau đừng xa lâu như ! Cứ giống như đây, cũng mang nó theo!"
Anh cũng , lúc Hoa Chiêu , cũng thằng nhóc con , bình thường buổi tối đều ngủ cùng , nhưng từ khi Hoa Chiêu thì nữa, buổi tối chỉ , suốt một tuần.
Nếu định lực khống chế của mạnh mẽ, ôm thằng nhóc tìm Hoa Chiêu ngay lúc đó.
giờ thấy Tiểu Thận như thế , trong lòng Diệp Danh vẫn thấy dễ chịu.
"Được , , đừng nữa, nữa là đấy." Hoa Chiêu .
Một câu thằng nhóc nín , nhưng vẫn còn thút thít thút thít ngừng.
"Thật là một đứa nhóc ." Hoa Chiêu .
Tất nhiên, đau lòng nhất chính là cô.
vẫn là câu đó, đứa nhỏ dù cũng rời xa , là một con trai, nhưng dính hơn ba cục cưng còn nữa, thế , trong tương lai thể nuôi dưỡng thành con trai cưng của .
Cô là một phụ nữ, một , cô con trai, cô vẫn thích con trai thành con trai cưng của .
Cô kiểm soát mấy đứa con trai , cô phụ nữ duy nhất trong lòng các con.
Nghĩ mà thấy khó xử!
Mẹ là , yêu là yêu, và yêu thể cùng tồn tại.
"Đi thôi, về nhà, phân tán lực chú ý của nó một chút, sẽ ngay thôi." Hoa Chiêu .
Dĩ nhiên những khác cũng biện pháp nào thích hợp, chỉ thể như thế.
Chờ đến khi về tới nhà, thấy chị trong phòng, quả nhiên Tiểu Thận lập tức nở nụ .
thằng nhóc vẫn ở trong lòng Hoa Chiêu , ai ôm cũng .
Đường Phương Hà mà mê tít mắt: "Cháu xem thím mang thai con trai con gái? Không cháu bắt mạch ? Xem thử cho thím ?"
"Vẫn học đến đấy !" Hoa Chiêu .
"Cháu học trung y bữa bữa , đợi đến khi thím sinh xong cháu thể học ?" Đường Phương Hà vui đùa .
Hoa Chiêu:"Nếu thím sốt ruột thì cũng đừng tìm cháu, về tìm sư phụ của cháu xem cho thím là ."
Đường Phương Hà : "Tìm sư phụ của cháu thì bằng tìm cô em chồng đáng tin cậy, để cô xem thử ."
Hai tùy tiện trò chuyện, ánh mắt Đường Phương Hà đảo tới đảo lui những trong phòng.
Đợi đến khi thấy Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên mang theo bọn nhỏ ngoài, trong phòng chỉ còn Diệp Danh và Diệp Thâm, còn Miêu Lan Chi, và Tiểu Thận trong lòng Hoa Chiêu, bà mới hỏi: "Có chuyện gì với Diệp Hưng và Diệp Đan thế? Nghe là đang ở chỗ ? Xảy chuyện ?"
"Thím ai ?" Diệp Danh lập tức hỏi.
"Thím còn thể ai, là chú ba của cháu ." Đường Phương Hà .
"Làm ông ?" Lông mày Diệp Danh hề thả lỏng: "Ông bọn họ xảy chuyện gì?"
"Nghe bọn họ đang buôn bán phi pháp?" Đường Phương Hà nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thâm và Diệp Danh liếc .
Diệp Hưng và Diệp Đan đang gì, theo lý trong nhà chỉ hai bọn họ , ngay cả Diệp Chấn Quốc cũng , sợ sẽ khiến ông tức giận.
Làm Diệp Thành ? Chuyện nhất định điều tra thật kỹ.
"Sao ? Chuyện nghiêm trọng ?" Đường Phương Hà lập tức căng thẳng hỏi han.
"Không , qua ." Hoa Chiêu .
Đường Phương Hà , hỏi nữa.
Nhìn biểu tình của họ bà , hỏi nữa cũng ai với bà.
Bà mới gả gia đình 1 năm, vẫn hòa nhập với .
Sau con thì sẽ thôi.
"Thím trở về nghỉ ngơi, trò chuyện ." Đường Phương Hà đỡ thắt lưng, chào tạm biệt.
Bước vô cùng cẩn thận.
Bà coi trọng đứa con .
Diệp Danh đuổi Miêu Lan Chi về nghỉ ngơi, lúc mới hỏi Diệp Thâm về chuyện của Diệp Hưng và Diệp Đan.
Trước đó Diệp Thâm gọi cho , hai đều dùng mật hiệu để chuyện, quá trình cụ thể.
Bây giờ xong thì lập tức trách cứ Diệp Thâm.
"Em đưa con nhóc ngoài gì? Đao kiếm mắt, biển cả càng đáng sợ!" Anh thoáng qua Hoa Chiêu, .
Một con sóng nổi lên, xui rủi sẽ cuốn trôi , thần tiên cũng cứu nổi!
"Em thấy chứ, cả cho em , đừng nữa." Diệp Thâm đầu với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu…
Diệp Danh…
Để đóng vai kẻ ư?
Anh vẫn sẵn lòng đảm nhiệm, nhưng đoán chừng chuyện dễ dàng.
Anh nể mặt hỏi Hoa Chiêu: "Sau còn nữa ?"
"Em, em dự định nhận thầu một bãi biển để nhân giống, thấy thế nào?" Hoa Chiêu .
Diệp Danh nghẹn lời: "Đất liền đủ cho em chơi?"
"Ha ha, đúng ." Hoa Chiêu "Em nuôi tảo bẹ, rong biển, rong biển loại đều bán theo gram, hơn nữa còn xuất khẩu, cung đủ cầu, cả, tặng ngoại hối cho !"
"Không cần chút ngoại hối của em , em ngoan ngoãn ở nhà trông con ." Diệp Danh .
"Vậy , em sự nghiệp của riêng ." Hoa Chiêu .
Diệp Danh lập tức khinh bỉ nữa, xem, chỉ mấy chuyện ! Quanh co lòng vòng vẫn biển đây .
Đi biển là giả, cái chính là cái đuôi nhỏ của Diệp Thâm đúng ?
Thật là, vợ chồng già cả còn dính như .
Anh liếc bụng Hoa Chiêu một cái, đó dùng ánh mắt hỏi Diệp Thâm.
Diệp Thâm lắc đầu.
Diệp Danh lập tức đá một phát, đồ bỏ .
"Hai các chơi đánh đố gì ?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm: "Hình như cả tức giận, ?"
"Bọn nhỏ đều đang ở đây, gặp nữa, tâm tình vui." Diệp Thâm lập tức chân tướng.
Hoa Chiêu lập tức hiểu , chẳng trách từ khi xuống xe, cô hề thấy sắc mặt hòa nhã của cả!
Kết hôn nhiều năm như , chuyện thế từng xảy .
Ông Diệp Danh mặt thú , lúc nào cũng hì hì.
Tất nhiên, khi đối diện với cô, luôn nở nụ chân thành.
Lần thì , một nụ giả tạo cũng .
Cô mơ cũng từng nghĩ đến hóa nguyên nhân là thế .
Diệp Danh mỗi ngày đều bận đến mức bay lên, đoán chừng thời gian ngàn dặm xa xôi đến thăm bọn nhóc.
Thật quá đáng thương.
"Đi thôi, về ngủ." Diệp Thâm kéo Hoa Chiêu, .
Cú đá của cả ý bất tài!
Chuyện tuyệt đối thể tha thứ!
Ngày hôm , Diệp Danh và Đường Phương Hà cùng trở về thủ đô.
Miêu Lan Chi việc gì, bà ở giúp Hoa Chiêu trông bọn nhỏ, bà nỡ xa mấy đứa cháu.
Lại qua hai ngày, bọn nhỏ khai giảng, trong viện lập tức trở nên thanh tịnh.
Hoa Chiêu cũng ngoài buổi tối , còn cách nào khác, Tiểu Thận trở nên dính , buổi tối dù thế nào cũng ôm cô ngủ, cô rời khỏi phòng thì thằng nhóc cứ như radar quét cô, lập tức tỉnh dậy.
Có điều chỉ cần cô ở trong phòng là , nên Diệp Thâm chịu nhịn!
điều chậm trễ việc ban ngày Hoa Chiêu ẵm con biển.
Cô đúng thật là nhận thầu một khu vực biển, chút gì đó, những chuyện cô với Diệp Danh đó đều chẳng là đùa.
Nuôi hải sản, kiếm nhiều tiền!
Nào là hải sâm, tôm biển, rong biển, tất cả đều .
Đương nhiên chuyện kiếm tiền là chuyện , hiện tại mấy thứ vẫn còn bán với giá cao.
nhất vẫn nên bắt đầu nhận thầu từ bây giờ, vì những tiền thuê đắt đỏ, mà còn chỗ .
Cuối cùng cô nhắm trúng một đảo nhỏ gần bờ.
Diện tích đảo lớn, chỉ là một chấm nhỏ bản đồ, đảo một ngọn núi nhỏ và một dãy cây dừa.
Còn một khu kiến trúc bê tông kiên cố nhỏ, mấu chốt là một bến tàu tồi.
Nơi từng là điểm tiếp tế quân sự.
đó bỏ hoang vì nhiều nguyên nhân.
Dù cũng nhàn rỗi, hiện tại đối phương còn cần kinh phí, tiền thuê Hoa Chiêu đưa ít, Diệp Thâm qua rằng bên đồng ý.
Cho cô dùng đảo nhỏ bao gồm cả khu vực 5 hải lý xung quanh để nuôi trồng thủy sản.
Tất cả đều nhạo cô ngu ngốc, kể cả trong nhà.
Trương Quế Lan lo lắng : "Con nuôi gì hả? Thả cá giống , còn thể trở về ? Chuyện thật đúng là như ném tiền xuống nước."
Trương Quế Lan, một sống ở đông bắc, đến biển một năm, hình thức nuôi trồng ngư trường.
Hiện tại nhiều cũng hiểu rõ, sản vật biển vẫn còn dồi dào, cần thả giống cá con gì gì đó.
"Dù tiền thuê cũng đắt, con sẽ bao một hòn đảo nhỏ để chơi, nuôi cá thì còn thể nuôi vịt, đến lúc đó để chúng đẻ trứng kiếm tiền." Hoa Chiêu điều mà Trương Quế Lan thể tiếp nhận.
Quả nhiên Trương Quế Lan lên tiếng nữa, nuôi vịt ở nơi nước, đúng là tiết kiệm.
Hoa Chiêu là , lập tức bắt đầu hành động, mua vịt giống, hải sâm giống, bắt tay việc!
Diệp Thâm tích cực phối hợp.
Có đảo nhỏ, cũng coi như cứ điểm, gì cũng thuận lợi hơn ở đất liền.
Có còn tưởng đây là Hoa Chiêu đặc biệt mua cho , ban đêm "cảm ơn" hẳn mấy .
Chỗ cách nhà xa, qua bằng thuyền và xe mất hết cả nửa ngày.
Thế nên Hoa Chiêu đưa Tiểu Thận và Diệp Thâm đến đây sống, hai ba ngày về nhà một .
Phải kiến thiết đảo nhỏ? Hoa Chiêu nhiệt tình hơn bao giờ hết.
Cô thuê nơi 30 năm, hơn nữa ký hợp đồng, 30 năm cô quyền ưu tiên thuê.
Theo lý thuyết, chỉ cần cô tiền, và bên cho thuê, nơi vẫn luôn là của cô.
"Có thể xây một ngôi nhà chịu gió cấp 15 ?" Hoa Chiêu hỏi Diệp An.
Gió lớn biển thể dữ dội, mạnh hơn 20 cấp cũng khả năng.
Diệp An : "Bên cái hang, em đề nghị chị qua đó ở."
Hắn nghiêm túc.
Hang sâu và rộng, cửa hang cao tới 10m, hơn nữa càng sâu càng cao, địa thế cao hơn mực nước biển nhiều, lo lắng nước biển tràn .
Bên trong vốn cũng mấy căn nhà, chẳng qua đơn sơ, Hoa Chiêu chắc chắn thích.
Hoa Chiêu lắc đầu: " định để bọn vịt sống ở đó, gió nhỏ thôi tụi nó cũng chịu nổi, đừng là bão, nó sẽ cuốn bay sót con nào của ."
Thực cô đảo nhỏ , kiếp từng thấy tiết mục phỏng vấn những giàu trong lĩnh vực ngư nghiệp và chăn nuôi.
Ông chủ lúc đó dùng đảo để nuôi vịt biển, vì cái hang nên ông ưu thế vượt trội, doanh thu một năm nghìn vạn, bao giờ lỗ vốn.
Không giống những cùng nghề khác, bão đến sợ hãi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hoa Chiêu nhắm trúng nơi .
"Vậy em sẽ suy nghĩ ." Diệp An .
Xây nhà đảo thực cũng quá khó, thế giới nhiều hòn đảo như , chỉ ít dành cho ở.
Hơn nữa hòn đảo núi, chỉ cần ngôi nhà xây dựng ở vị trí thích hợp thì vấn đề lớn.
Cả hai đang chuyện thì giao vịt con tới.
2000 con vịt biển, líu ríu xuống thuyền.
Đây cũng vịt con nữa, chúng đều là vịt trưởng thành và thể trực tiếp đẻ trứng, Hoa Chiêu mua với giá cao từ một chỗ xa.
Gần , cô sợ vịt bay trúng trứng, tụi nó chơi chán sẽ chạy về nhà.
Quá nhỏ cũng , đến môi trường mới sống , cô dự định sẽ tự nhân giống, đời sẽ hơn.
Theo vịt biển đến đây còn một đôi vợ chồng chăn vịt.
Để Hoa Chiêu tự chăn, chuyện đó là thể.
Hai vợ chồng đều ở độ tuổi 30-40, trông họ là thật thà.
sự thật thà là thật giả thì còn xem thêm.
Hoa Chiêu cũng định dùng bọn họ mãi.
Hòn đảo Diệp Thâm còn dùng, thế nên đảo đều là một nhà.
Anh hỏi qua mấy tiểu , xem ai nhà thể đến đây chăn vịt .
Đợi đến khi cặp vợ chồng truyền nghề xong là họ thể nghỉ.
"Chị thật ." Diệp An cả đàn vịt nên lời, trong đời từng thấy nhiều vịt như .
"Chị thật đúng là, đất liền thể giữ chân chị ." Diệp An .
Anh liếc mắt Diệp Thâm đang dẫn quen sân bãi.
Diệp Thâm tới lui tầm mắt lâu như , hơn nữa với những tin đồn ngóng ở Bằng Thành, phần đoán Diệp Thâm đang gì.
Hắn cũng tưởng rằng đảo mua cho Diệp Thâm.
Không ngờ Hoa Chiêu thực sự đến đây nuôi vịt.
"Dù cũng rảnh rỗi." Hoa Chiêu chỉ một căn nhà trống, : "Ở đó, giúp sửa sang một chỗ chứa trứng vịt, còn chỗ để phơi nắng và trữ hải sâm, bên , kho lạnh, bảo quản các loại hải sản khác, bên sân phơi nắng, phơi rong biển và tảo tía."
“Cậu thương lượng với Diệp Thâm, thể còn cần mấy nhà kho nữa." Hoa Chiêu .
Trong nháy mắt cảm thấy hòn đảo cũng đủ dùng.
"Hai vợ chồng các ngươi thật sự thể giày vò." Diệp An xong tìm Diệp Thâm.
Hoa Chiêu bên tìm vợ chồng nuôi vịt biển, cùng bọn họ thỉnh giáo phương pháp nuôi.
Cô nuôi như thế nào, mới bắt đầu từ , tối ưu hóa những thứ nhỏ nhặt .
Kết quả , phương pháp vẫn đơn giản, vịt biển cũng ăn lương thực, bằng sẽ là vịt hoang dã.
Không lương thực cung cấp, chúng dựa cái gì mà trở về đẻ trứng? Bởi vì chúng tình cảm với nuôi vịt ?
Ngày hôm , Hoa Chiêu "mua" một ít ngô về, tự cho vịt ăn.
2.000 con vịt dường như ngửi thấy mùi gì đó và nhào tới trong nháy mắt.
Nếu động tác của Hoa Chiêu nhanh, rải nhanh, cũng chúng nó nhào .
"Đây là, từ xa tới đây nên đói bụng." Người nuôi vịt kỳ quái giải thích với Hoa Chiêu.
ngày hôm qua cho chúng nó ăn, vội vàng thành cái dạng ?
Chẳng lẽ bởi vì hôm nay cho chúng ăn là Hoa Chiêu?
Vịt cũng ai ?
ngoại trừ lời giải thích , bọn họ thật sự bộ dạng đói điên là chuyện gì xảy .
Cũng may mấy bữa đó là bọn họ cho ăn, cũng là bộ dáng , hai thấy kỳ lạ nữa.
Sau đó bọn họ bởi vì cảm thấy hạt ngô hương vị thơm ngát, chính cầm hầm cháo, càng kỳ lạ nữa.
Khi vịt đến, hải sâm cũng đến.
Hoa Chiêu rải xuống, hỏi một chút thời gian đánh bắt là .
Cái thuộc về nuôi trồng bán tự nhiên, rắc xuống thì mặc kệ, đến lúc đó thể vớt lên bao nhiêu chính là bấy nhiêu.
nếu như cá ăn, đó cũng là chuyện biện pháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-306.html.]
Về phần đánh bắt cá, chuyện cô hỏi thăm cũng học, lệnh một tiếng, ngàn vạn rong biển tự nhiên sẽ cuốn chúng nó lên.
bộ dáng nhất định , đến lúc đó cô mời chuyên gia đến.
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua.
Hòn đảo cũng ngày càng náo nhiệt.
Vịt con nở và lớn lên.
Hoa Chiêu sửa sang hành lý, trở về thủ đô.
Cô còn quên là con dâu Diệp gia, hiện tại nội vụ nhà họ Diệp đều do cô quản, lúc cần xuất hiện xã giao quan trọng, cô trở về.
Ví dụ như sinh nhật của một lãnh đạo nào đó, con trai của lãnh đạo nào đó kết hôn.
Một tháng dù cũng trở về thủ đô một hai .
Còn thăm ông nội và bố chồng, bằng hai sẽ trách.
Mà trở về là bởi vì hôn sự của Đào Lam và Triệu Nhã Đình.
Đến lúc hai tổ chức đám cưới .
Lúc xong, ở nhà Hoa Chiêu mở tiệc chiêu đãi tân khách, tất nhiên thể nuốt lời.
"Cuối cùng cháu trở !" Đào Lam cô : "Nghe cháu ở Bằng Thành lăn lộn , và Nhã Đình , khi kết hôn sẽ đến đó hưởng tuần trăng mật."
Hai hợp thời đấy, năm 82 tuần trăng mật.
Triệu Nhã Đình ở một bên ngượng ngùng .
"Được." Hoa Chiêu cũng .
Trương Quế Lan từ phía cô , dắt theo một chuỗi đứa bé.
Em trai ruột của bà kết hôn, tất nhiên bà tham dự.
Diệp Thâm cũng tới, chẳng qua là chờ qua mấy ngày nữa mới đến.
Bây giờ đang bận rộn bắt hàng lậu.
Điều thể dừng , dừng sẽ phát triển nhiều hơn.
Diệp Danh vội vàng tới, thấy Hoa Chiêu hai lời, liền cướp Tiểu Thận trong n.g.ự.c cô.
Cướp xong một đứa còn đủ, lập tức ôm Cẩm Văn đất lên.
Thật sự là, Cẩm Văn cũng còn nhỏ, ôm con bé chứ!
"Bảo bối, nhớ bác cả ?" Anh hỏi.
“Nhớ!” Bốn đứa trẻ hét lên cùng một lúc.
Vân Phi và Thúy Vi tới, một ôm một đùi Diệp Danh .
Diệp Danh vui vẻ ôm .
Hoa Chiêu sờ sờ mũi, lúc mới một tháng gặp, giống như thổ phỉ.
"Anh cả." Hoa Chiêu hì hì chào hỏi : "Em hôm nay trở về nha, thời gian mà tới ?"
“Anh hỏi." Diệp Danh .
Anh vẫn còn tức giận đến bây giờ.
Vừa về nhà, thấy đại viện trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, thể tức giận ?
"Bằng Thành vui ? Khi nào mấy đứa ?” Diệp Danh hỏi.
"Hắc hắc." Hoa Chiêu , dám nữa.
Diệp Danh cũng điều chỉnh bản , bộ xụ mặt nữa.
Hai vợ chồng ở cùng một chỗ, vốn là nên .
“Được , bác cả mua cho các cháu nhiều quà, chúng về nhà mở quà!” Diệp Danh .
Về đến nhà, Hoa Chiêu nhất thời gì.
Cái " nhiều" , thực sự là cường điệu.
Trong phòng khách lớn như , hộp quà đều đóng gói, quấn dải ruy băng, chất thành một ngọn đồi cao hơn .
Giống như nước ngoài đón Giáng sinh.
Bốn đứa nhỏ hoan hô, ngay cả Tiểu Thận cũng vui vẻ vỗ tay.
"Anh cả, quá phí phạm, cần mua cho bọn chúng nhiều như ."
Trương Quế Lan trở về một , bà còn mang theo 4 đứa con trở về, Đại Vĩ Tiểu Vĩ, Đại Cần Tiểu Cần.
Diệp Danh với mấy đứa nhỏ: "Bên trong cũng quà cho mấy đứa, cứ chọn thoải mái.”
Lúc mua đồ, thấy thích liền mua, cũng chọn riêng cho ai, bên trong cũng những thứ mà đứa nhỏ khác thể thích.
Đại Vĩ : "Cảm ơn Danh, bọn em cùng các cháu ngoại cướp đồ."
Năm nay 16 tuổi, còn là một đứa trẻ, tầm .
"Những thứ chúng thích giống bọn nhỏ." Tiểu Vĩ 14 tuổi Cẩm Văn mở một con búp bê .
Đại Cần lên tiếng, chỉ với Diệp Danh.
Chỉ Tiểu Cần trông mong con búp bê trong tay Cẩm Văn, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ.
Hoa Chiêu đẩy Tiểu Cần: “Đi, tự chọn món quà thích.”
Tiểu Cần lập tức khách khí, qua cùng mở quà.
con bé chừng mực, tuy rằng mở nhiều, nhưng cuối cùng chỉ chọn một con búp bê.
Những món quà là Diệp Danh mua cho các cháu ngoại, cô bé vẫn .
Hơn nữa , thèm đồ đạc nhà khác, gì hãy với , sẽ mua cho bọn họ.
Hoa Chiêu mặc kệ bọn chũng, bên cạnh thương lượng chuyện hôn lễ.
Chỉ Diệp Danh vui vẻ ôm Tiểu Thận, giúp thằng bé mở quà.
Thấy Tiểu Thận luôn hướng về phía đồ chơi như s.ú.n.g ngắn, d.a.o kiếm, mí mắt liền nhảy dựng.
Mặc dù Miêu Lan Chi bên cạnh Hoa Chiêu, nhưng Diệp Danh cùng mấy đứa nhỏ, trong lòng liền khó chịu.
Hoa Chiêu bộ như phát hiện.
Nếu Diệp Danh nhiều nhấn mạnh tìm đối tượng, cô cũng nhịn mà thúc giục kết hôn.
"Danh sách khách khứa ấn định ? Cháu thể chuẩn đồ ăn cho .” Hoa Chiêu hỏi.
"Định ." Đào Lam lấy một tờ giấy, đưa cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu sửng sốt một chút hỏi: "Đây là danh sách cuối cùng? "
“ ." Đào Lam .
Vừa cô chỉ thuận miệng hỏi, cho rằng Triệu Nhã Đình sẽ cho cô một con đại khái.
Không nghĩ tới Đào Lam ngay cả danh sách cuối cùng cũng .
Cô còn tưởng rằng loại chuyện cô chuyện với cha Triệu.
Đào Lam : "Cậu chuyện xong , những chuyện khác cũng giải quyết xong, bọn họ đến ngày tới tham gia hôn lễ là .”
Người Triệu gia thông qua kéo quan hệ với Diệp gia.
Hắn như thế, chỉ thông qua Diệp gia bắt Triệu gia.
Hơn nữa bởi vì chuyện của Triệu Nhã Phân, , Triệu gia đáng tin cậy, nhưng cũng hạn.
Cho nên đem ngăn ở ngoài cửa Diệp gia.
Không ngăn cản, nhưng bọn họ mượn danh tiếng của Diệp gia cũng dễ dàng như .
Hoa Chiêu Đào Lam vài , với .
Kết quả cô hài lòng.
Triệu Nhã Đình ngây ngô chớp chớp mắt, căn bản hiểu, còn thấy Đào Lam năng lực dụng tâm, hôn sự tự cẩn thận.
"Được, cháu , hai cứ trở về, chờ đến lúc đó đến tổ chức hôn lễ là ." Hoa Chiêu .
Triệu Nhã Đình thẹn thùng .
Đào Lam gật đầu.
Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì hỏi: "Người Đào gia đến ? Họ sắp xếp ở ?"
“Ngày hôm qua bọn họ đến, an bài ở khách sạn, hiện tại đang thăm thú thủ đô, cần quản bọn họ, bọn họ cũng chờ ngày tới đây ăn tiệc là ." Đào Lam .
"Có bao nhiêu đến đây? Ai ?” Hoa Chiêu hỏi.
Cô lượng để sắp xếp bữa tiệc.
Đào Lam nhíu mày, biểu tình chút vui: "Tới ông bà nội, cả chị dâu, trai chị dâu, còn chị hai của .”
Hoa Chiêu gật đầu, hỏi: "Ông bà nội bao nhiêu tuổi ?”
Cô bà ngoại cô là vợ thứ tư của cha Đào Lam, những chị đều là cùng cha khác .
Tính một chút, ông bà nội tuổi cũng nhỏ, khó cháu trai kết hôn, bọn họ đều tới.
Đào Lam : "Ông nội 82 tuổi, bà nội 80 tuổi."
“Thật sự là thọ." Hoa Chiêu một câu, sắc mặt Đào Lam cũng nữa.
Lại tán gẫu vài câu liền giải tán.
Hiện tại việc gì nữa rồi, tất cả những gì còn là một bữa tiệc.
Không cần nghi thức và quy trình gì, bây giờ kết hôn tương đối đơn giản, khi ăn cơm hai câu đủ nghi lễ .
Chờ đều , Trương Quế Lan , vẻ mặt chia sẻ bát quái với Hoa Chiêu.
"Làm ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Lúc quên với con, về Đào gia." Trương Quế Lan .
"Chuyện gì ạ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Bà ngoại của con là vợ thứ tư của cha Đào Lam, ba vợ , đều là ngoài ý mà chết." Trương Quế Lan vẻ mặt con hiểu chứ.
Lúc chuyện "ngoài ý " mà c.h.ế.t của vợ cũng ít.
"Ngoài ý " mà chết, cũng thể là tức chết, tức giận đến mức treo cổ, nhảy giếng, uống thuốc, đó đàn ông đầu, kết hôn với một vợ mới, nếu tiền.
Ba bà vợ phía của cha Đào c.h.ế.t như thế nào, Trương Quế Lan , cũng kết luận.
"Mẹ còn bà ngoại con , cuộc sống của bà và Đào Lam ở Đào gia vẫn dễ chịu, Đào gia cưới bà , chính là cưới một giúp việc miễn phí hầu hạ một nhà già trẻ, cũng nghĩ tới để cho bà sinh con.”
"Về bà ngoại con Đào Lam, bọn họ mấy mất, đều thành công, về tháng càng lúc càng lớn, sợ mất mạng , mới để cho bà ngoại con sinh .”
"Kết quả là một bé, càng bọn họ yêu thích."
Một bé nhà ngoại, thể giúp đỡ họ, bé trai cũng vô dụng.
Những ngày khổ sở của Đào Lam chính là như .
"Cho nên thấy Đào gia , con cần cho mặt mũi ." Trương Quế Lan .
"Con ." Hoa Chiêu gật đầu.
Lúc chỉ Đào Lam sống , nghĩ tới ở trong bụng thích, trách dưỡng thành tính cách hiện tại của .
Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy, hiện tại xa, cũng coi như là kỳ tích.
Ba ngày , đám cưới tổ chức theo kế hoạch.
Hoa Chiêu lớn, bởi vì kết hôn chính là " họ" của cô, họ Diệp, cho nên bên cô chỉ mời mấy gia đình quan hệ cực kỳ với Diệp gia.
Còn đều là tân khách bên Triệu gia.
Chính bởi vì điều , cha Triệu vui mừng, dừng miệng.
Một đám cưới chỉ thấy ông ở đó "hahaha".
Người khác chỉ coi như ông cưới rể hiền mà cao hứng.
Người Đào gia một bàn, Diệp Danh tự cùng.
So với thích bên Triệu gia, càng thích bồi Đào gia hơn.
Anh đối với Đào Lam cũng hứng thú, đặc biệt là khi trải nghiệm của .
Toàn bộ quá trình Đào gia chút ngơ ngác, biểu tình như mộng xung quanh.
Biết đây là nhà cháu gái Đào Lam, còn tưởng rằng tiến hoàng cung.
Tên nhóc Đào Lam , tìm nhà ngoại tiền như mà giấu đến bây giờ mới !
Sợ bọn họ tống tiền đúng ?
bọn họ thật đúng là quyết định tống tiền!
Người Đào gia gây chuyện ngay tại đó.
Trong cảnh bọn vẫn mắt đấy.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Đào Lam, nếu như quấy rối rồi, bọn họ gì đoán chừng cũng chiếm .
Người Đào gia thành thành thật thật chờ khách mới về hết, kể cả cha nhà gái cũng , trong phòng chỉ còn Đào gia bọn .
Còn Hoa Chiêu, Trương Quế Lan, bọn mới mở miệng.
"Tiểu Lam , nghĩ tới cháu đã có tiền đồ, kết hôn, thành gia lập nghiệp rồi, tìm nhà ngoại, ông nội thực sự mừng cho cháu." Ông Đào .
Đào Lam , đưa mắt hiệu cho Hoa Chiêu một cái, đến rồi.
Hoa Chiêu gặm hạt dưa .
Câu trả lời mặn nhạt của cho ông Đào chút bất mãn, nhưng ông nhăn mặt giống , nhịn nhẫn : "Cháu nhiều năm như ở nhà, ông bà nội nhớ cháu, còn cháu nữa, rời hơn mấy tháng rồi, cả nhà đều nhớ cháu, cơm cũng ăn thơm rồi."
Ông Đào Trương Tiểu Mạch, chờ bà cảm động thôi.
Trương Tiểu Mạch chỉ cúi đầu.
Bà trung thực, nhưng ngu.
Bọn họ chỉ nhớ bảo mẫu miễn phí thôi!
Nhiều năm như , đều là bà lo liệu việc nội trợ của Đào gia, kể cả nấu cơm, những khác sợ là đến nấu cơm như thế nào cũng quên.
Không bà, hiện tại ai nấu cơm, đoán chừng chịu đủ rồi?
Đào Xảo xác thực chịu đủ rồi, quá đủ đấy!
"Đúng vậy dì Trương, mấy đứa nhỏ nhà nhớ dì, chỉ thích đồ ăn dì , bọn đều ăn!" Đào Xảo .
Trương Tiểu Mạch chút kỳ quái : "Hiện tại trong nhà cô nấu cơm?"
Bà còn tưởng rằng là chị dâu cả hoặc chị dâu hai của Đào Lam nấu.
Cha Đào Lam chị em, cho nên ông bà nội Đào Lam theo mấy cháu trai ở cùng một chỗ.
Đào Xảo gả ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà đẻ một chuyến.
Mặt Đào Xảo lập tức kéo dài , chuyện.
Chị dâu cả Đào Lam : "Đừng nữa, đàn ông của cô c.h.ế.t , hiện tại cô mang theo 3 đứa bé về nhà đẻ ở đây ."
"Ah!" Trương Tiểu Mạch lập tức đồng tình mà cô .
Ông Đào tức giận mà trừng mắt mấy phụ nữ, cái gì đó? Lạc đề !
Ông cũng kiên nhẫn vòng quanh nữa, trực tiếp với Đào Lam: "Tiểu Lam , hiện tại cháu đã có tiền đồ, ông bà nội rốt cuộc cũng thể hưởng phúc rồi, cả hai cháu nuôi chúng nhiều năm như , cũng nên nghỉ ngơi một chút, về cháu hãy dưỡng lão cho ông bà nội ?"
Ông âm u mà chằm chằm Đào Lam, nếu dám một câu , ông lập tức đến đơn vị náo!
Đồ bất hiếu như , ông ngược xem đơn vị quản mặc kệ!
Hoa Chiêu đang gặm hạt dưa liền dừng , cảm thấy ông già chút khó chơi.
Nếu như bây giờ cô gặp cục diện , cũng phá như thế nào.
Con trai còn, cháu trai ba đứa, phiên dưỡng lão, gì sai.
"Được, đương nhiên ." Đào Lam nói.
Người Đào gia lập tức đều nở nụ .
Để Đào Lam dưỡng lão cho hai già, là nguyện vọng của cả nhà, bọn chính vì chuyện mới đến đấy.
Hai trai của Đào Lam ở cùng một chỗ với hai già, cả nhà hơn mười miệng ăn chen chúc trong ba gian một phòng khách.
Trước biện pháp, Đào Lam ở ký túc xá tập thể, hiện tại kết hôn, cũng nên phòng ốc của chứ?
Chăm sóc hai già, khẳng định vấn đề.
"Chị cũng ở ." Đào Xảo đột nhiên chút nịnh nọt mà với Đào Lam: "Chị hai hiện tại nhà để về rồi, ở nhà cả hai, hai chị dâu đều ý kiến rồi, cho chị hai ở vài ngày, thuận tiện tìm công tác cho chị, đợi đơn vị phân phòng ở, chị lập tức chuyển !"
Triệu Nhã Đình trợn mắt há hốc mồm mà Đào gia.
Cô thật sự nghĩ tới sẽ như .
Trong lòng cô chút thoải mái, bọn họ đề yêu cầu theo lý cũng gì.
Phụng dưỡng già là điều nên đấy.
Chị gái ruột nhà để về, cho ở nhờ cũng đúng đấy
là?
Triệu Nhã Đình về phía Hoa Chiêu, đúng chỗ nào?
Hoa Chiêu gặm hạt dưa vui vẻ, mặt chồng chất một đống nhỏ vỏ hạt dưa.
Không nghĩ tới đảo mắt một cái lửa đốt tới .
Đào Xảo đầu về phía cô, nịnh nọt : "Cháu gái ngoại, ở gian phòng nào?"
Hoa Chiêu…
Đào Lam lập tức , ai bảo cô xem chuyện của ! Hiện tại xong ? Nan đề chạy đến đầu rồi.
nhanh chóng mở miệng : "Đây là nhà Hoa Chiêu, nhà , Hoa Chiêu cũng chỉ là cháu gái họ, cho mượn sân nhỏ để cử hành hôn lễ nể mặt lắm rồi, ở chỗ ."
"Như ." Đào Xảo lập tức thất vọng.
Người Đào gia cũng thất vọng.
Bọn trực tiếp từ nhà khách đến chỗ , lúc Đào Lam đang tiếp khách rồi, bọn còn tưởng rằng ở chỗ đây !
"Vậy ở ?" Đào Xảo hỏi.
" ở Triệu gia." Đào Lam : "Phòng ở thủ đô mắc như , có thể mua nổi, phân phòng ở, cũng đủ tư cách, đơn vị phân, cho nên hiện tại ở Triệu gia, các qua đó lắm, thể thuê cho các một phòng ở bên ngoài."
Có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề đều là vấn đề!
Thuê một phòng ở, tiền thuê nhà một tháng nhiều lắm là hơn mười đồng, cho bọn thêm chút tiền sinh hoạt, hơn mười đồng là đủ .
Nhẹ nhàng như thể đuổi , cần theo chân bọn họ cãi , ở đây mất mặt hổ.
Ông Đào chút bất mãn: "Thuê phòng, chính là ở nhà , nỡ."
Ông Triệu Nhã Đình, hỏi: "Cô chào đón chúng ở nhà của cô?"
"Ah !" Triệu Nhã Đình hỏi đến choáng váng, hiện tại con mắt âm u của ông chằm chằm , lập tức sợ hãi, liên tục khoát tay.
"Coi như cô thức thời." Bà Đào đột nhiên mở miệng: "Lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, cô gả cho Đào Lam rồi, Đào Lam ở rể nhà các , về trong căn nhà nhỏ của hai , Đào Lam sẽ định đoạt!"
"Rầm Ào Ào'" một tiếng, hạt dưa trong tay Hoa Chiêu rơi lả tả đất.
Tất cả về phía cô.
Ánh mắt bà Đào còn mang theo giáo huấn, uy nghiêm lúc Triệu Nhã Đình.
Hoa Chiêu lập tức "Thật , thật , các cứ tiếp tục."
May mà chồng cô là như thế!
Bằng thì, cô và Diệp Thâm hiện tại còn sẽ thế nào đây .
Triệu Nhã Đình cũng chịu .
Nước mắt liền rơi xuống, vì .
Ngốc bạch ngọt vẫn chút ngốc đấy.
Đáy mắt Đào Lam chuẩn nổi mưa gió, đột nhiên mở miệng: "Anh cả vẫn là trưởng phòng hậu cần nhà máy vải đúng ? Mỗi tháng vẫn một xe tải vải rách ?
"Anh hai vẫn còn là quản lý kho lương thực ? Mỗi tháng thể xuất bao nhiêu xe lương thực cũ và mới?"
"Chị dâu cả."
Hắn lượt tài liệu đen của mấy .
Người Đào gia lập tức sợ hãi.
"Mày gì?!" Ông Đào tức giận .
" chỉ một cuộc sống yên tĩnh." Đào Lam : "Các đừng đến phiền , tất cả đều có thể sống cuộc sống bình yên, nếu các thấy sống đủ rồi, thì thôi!"
Người Đào gia ngay trong đêm, bao giờ nhắc chuyện Đào Lam dưỡng lão nữa.
Tên là một con sói, trong tay thậm chí còn chứng cớ cụ thể về những chuyện bọn !
Có một góp nhặt nhiều năm, một tìm tháng !
Để cho loại dưỡng lão? Bọn sợ buổi tối ngủ cũng dám nhắm mắt.
Hoa Chiêu vỗ vỗ tay, phủi vỏ hạt dưa, bội phục mà Đào Lam: "Chuẩn cũng đủ lâu."
Đào Lam : "Quân tử báo thù mười năm muộn."
Mà thù theo từ trong bụng đến bây giờ.
Hôm nay cũng tính báo, chỉ cho bọn một cảnh cáo.
Đợi thời cơ phù hợp rồi, những vật sẽ cần dùng đến đấy.
"Không, lắm ." Trương Tiểu Mạch đột nhiên nhỏ giọng : "Thanh danh bọn , cũng sẽ ảnh hưởng đến con."
"Hiện tại con cứng rắn một chút, chịu tội sẽ là ." Đào Lam : "Mẹ tiếp tục trở về bảo mẫu cho bọn ?"
Trương Tiểu Mạch lập tức lắc đầu, khó mà , bà thích những ngày lành hiện tại.
"Được rồi, việc gì nữa thì giải tán, hai mau trở về động phòng ." Hoa Chiêu đuổi .
Mặt Triệu Nhã Đình lập tức đỏ bừng.
Trong mắt đều là vui mừng, chỉ bởi vì động phòng, mà bởi vì Đào Lam bảo vệ.
Cô cảm giác mệnh thật , gả đúng !
Ngày hôm , Hoa Chiêu thu thập hành lý, chuẩn xuất phát trở Bằng Thành.
Diệp Danh ôm tiểu Thận nỡ buông tay.
"Giữa tháng ông cụ Triệu mừng thọ, đừng quên trở về sớm một hai ngày." Anh .
"Được ạ." Hoa Chiêu ngoan ngoãn nói.
"Bác cả, hẹn gặp !" Tiểu Thận trong n.g.ự.c đột nhiên phất tay, với Diệp Danh nói.
Diệp Danh giả bộ tức giận: "Thằng nhóc lương tâm, gấp gáp gặp với bác cả như !"
"Vậy, bác cả, gặp !" Tiểu Thận .
Diệp Danh… còn bằng hẹn gặp đây !
Hoa Chiêu vội vàng ôm , kiểm vé lên máy bay.
Trở Bằng Thành, Hoa Chiêu vậy mà gặp quen ở sân bay.
Từ Mai và Lưu Tiền.
"Ai nha! Hai trở về hả? còn tưởng rằng các ở bên phát triển." Hoa Chiêu .
" nỡ bỏ cô!" Từ Mai chạy tới ôm Hoa Chiêu, thuận tiện cướp tiểu Thận .
"Còn nhớ dì ?" Từ Mai ôm trêu chọc nói.
Tiểu gia hỏa mắt to tròn thật đáng yêu!
"Dì Mai." Tiểu Thận lập tức nói.
Mới hai tháng thấy, còn nhớ rõ.
"Ai nha! Trí nhớ thật !" Từ Mai ôm hôn mấy cái.
Đứa nhỏ mới chỉ lớn chút như , đừng 2 tháng rồi, 2 cuối tuần gặp khả năng quên sạch sẽ rồi, mấy đứa trẻ nhà Hoa Chiêu từng.
Hi vọng tương lai con của cũng thông minh như .
Hoa Chiêu cũng hỏi vấn đề mấu chốt, lập tức hỏi: "Thế nào ? Thành công ?"
Từ Mai và Lưu Tiền đều kích động gật đầu.
Trong mắt Từ Mai ngậm nước mắt: "Xong ! Chỉ cần đợi 9 tháng nữa, thể !"
Nói xong để ý, oa oa lớn.
"Dì Mai, ." Tiểu Thận đột nhiên , lau nước mắt cho cô .
Thấy Từ Mai càng .
Đứa nhỏ thể đáng yêu như thế ah!
Ông trời thật sự chiếu cố cô , để cho cô gặp Hoa Chiêu!
Bằng thì đừng cô chuyện , dù là rõ cũng tiền qua phẫu thuật.
"Đi thôi, về nhà ." Hoa Chiêu nói.
"Ừ." Từ Mai cũng sợ hù đến đứa nhỏ, cùng Hoa Chiêu trở về nhà.
Về đến nhà, thống thống khoái khoái mà một hồi, đến nỗi Trương Quế Lan cũng lau nước mắt.
Khóc đến nỗi Hoa Chiêu đột nhiên khó chịu ói.
Cảm giác tới mãnh liệt đột nhiên, Hoa Chiêu cũng nhin mà "Oa" mà một tiếng nôn đầy đất.
Làm xung quanh càng hoảng sợ.
"Làm ? Say xe hả?" Lưu Tiền hỏi.
Từ Mai sửng sốt một chút kinh ngạc hô lên: "Chóng mặt cái quỷ ah! Đây là a?"
Trước cô thấy Hoa Chiêu nôn như một , ấn tượng tương đối khắc sâu.
Trương Quế Lan cũng kịp phản ứng, "Ai nha ai nha", nhanh nhẹn mà thu dọn mặt đất.
"Diệp Thâm! Diệp Thâm! Con mau đến xem Hoa Chiêu!" Trương Quế Lan hướng phía ngoài hô.
Diệp Thâm tuy cùng bọn họ trở về, nhưng khi Từ Mai bắt đầu ngoài chơi cùng bọn nhỏ.
Nghe thấy Trương Quế Lan kêu to, Diệp Thâm nhảy mấy cái trong phòng, mấy đang chuyện với dọa sững sờ.
Trên đời thực sự công phu?
"Làm ?" Diệp Thâm đỡ Hoa Chiêu đang nôn mửa, khẩn trương mà hỏi thăm.
Không đợi Hoa Chiêu trả lời bế lên chạy ngoài, bệnh viện.
Hoa Chiêu khí lực từ chối , hiện tại cô đang cháng váng buồn nôn khó chịu, một câu cũng .
Đi bệnh viện thì bệnh viện a, vặn xác định một chút.
Kết quả kiểm tra nhanh, Hoa Chiêu xác thực mang thai.
Người một nhà lập tức vui mừng sắp điên .
Cảm giác bắt chuyến xe cuối, đứa thứ năm , nếu đến sẽ tới rồi.
Cũng là tiểu gia hỏa vận khí.
Diệp Thâm cao hứng đến nỗi khóe miệng cả buổi khép .
Chẳng những thêm một bảo bối, hơn nữa sẽ ai nghi ngờ năng lực của nữa !
Hoa Chiêu cũng việc gì rồi.
Cái cảm giác khó chịu tới cũng nhanh, cũng nhanh, coi như thể tiếp nhận.
"Em loại dự cảm, là bé gái." Hoa Chiêu .
Khuôn mặt tươi của Miêu Lan Chi lập tức cứng đờ: "Không , vẫn nên là bé trai ah, bé trai có thể bảo vệ gia đình, che gió che mưa."
Bé gái, nếu để cho bọn chúng như , bà đành lòng!
Bé gái nên như bà và Hoa Chiêu, cả đời ngon lành cành đào, đừng chịu tội, hưởng phúc.
"Chuyện tính." Hoa Chiêu nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Miêu Lan Chi…
Bà Hoa Chiêu lôi kéo phổ cập nhiều tri thức khoa học, nguyên nhân sinh con trai con gái.
Lập tức trừng mắt liếc Diệp Thâm, như quá vô dụng!
Diệp Thâm…
"Mẹ cả sinh , sinh mười mấy đứa, đều là bé trai." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu…
May mà Diệp Danh ở mắt, bằng thì cô khẳng định một chút trong hai em ai thủ hơn.