Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 308

Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:55:29
Lượt xem: 254

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ đến mức, Đường Phương Hà chỉ sinh một lát, phát hiện khả năng , qua một tiếng, kỳ thật còn đến mức khó sinh.

Cho dù khó sinh, xác suất một thi hai mạng cũng nhỏ.

gương mặt nghiêm túc của Diệp gia, sững sờ dám chuyện.

Cuối cùng Diệp Thành đần độn u mê mãnh liệt yêu cầu sinh mổ, vội vàng lấy đứa nhỏ , bảo vệ tính mạng hai .

Ông một thi hai mạng hù c.h.ế.t .

Ông lớn tuổi như , bốn đứa con, một trai hai gái hủy, khó để tìm thấy tình yêu đích thực, một "kết tinh của tình yêu", ông thể chịu đựng điều .

Thời đại , rốt cuộc là sinh tự nhiên mới , là sinh mổ mới , đều đang thảo luận, thậm chí cách sinh mổ an hơn một chiếm thế thượng phong.

Cho nên bác sỹ trở về tình trạng của Đường Phương Hà, cắn răng một cái liền sắp xếp sinh mổ.

Đường Phương Hà thể là quá khẩn trương quá kích động, sinh , bắt đầu hối hận tự trách, lên.

Cảm xúc kích động, khả năng sinh tự nhiên cũng nhỏ.

Ca phẫu thuật thành công, nửa giờ , một bọc tã lót đưa ngoài.

“Người nhà Đường Phương Hà!” Y tá hét lên.

Diệp Thành ở cửa: "Là !"

“Chúc mừng , là một bé." Y tá .

Diệp Thành lập tức lộ hàm răng trắng.

Ông ngoại lệ, ông thích con trai.

Con gái hai đứa, ông nuôi quá thất bại, quá đau lòng.

Con trai tuy rằng cũng thất bại một , nhưng gì cũng còn một .

Vân Mộng Hạ Vũ

Người Diệp gia bên cạnh cũng vây quanh.

"Cha!" Diệp Thành lập tức ôm đứa nhỏ cho Diệp Chấn Quốc xem, đắc ý khoe khoang.

"Đức hạnh." Diệp Chấn Quốc lầm bầm một tiếng.

"Cha, cha đặt tên cho đứa bé !" Diệp Thành đột nhiên .

Diệp Chấn Quốc nâng mí mắt lên ông một cái: "Sao, và vợ còn thương lượng ?”

Hai đều là già mới con, lúc yêu thương quý trọng cái gì đó, đừng tưởng rằng ông .

"Chúng con chỉ chờ cha đặt tên!" Diệp Thành .

Lúc Diệp Thành mắc , chuyện tới, bằng thể ông cụ thiên vị đây?

Ông so với Diệp Mậu ngay thẳng và Diệp Thượng trầm mặc càng chuyện hơn.

Diệp Chấn Quốc quả nhiên vui vẻ, đứa cháu trai út phần yêu thích.

Tên nhóc tuy rằng mới sinh, làn da trắng nõn mềm mại, cũng xí, tóc nhỏ đen nhánh, đang mở to mắt nhỏ ông.

Vừa là một đứa trẻ thông minh.

"Gọi là Đức Hành ." Diệp Chấn Quốc .

"Cha!" Diệp Thành trợn tròn mắt.

"Cha, tức giận thì cứ mắng con, đừng nhằm đứa nhỏ, nó còn nhỏ như , là vô tội đấy!" Diệp Thành tức đến .

“Đức Hành!” Diệp Chấn Quốc tức giận, hung hăng liếc ông một cái.

"Làm ? Đức hạnh vẹn ? Có đức ? Nhìn xem cái đức hạnh của !” Diệp Chấn Quốc tức giận .

Diệp Thành lên tiếng.

Giải thích như , vẻ cũng đúng, nhưng tại ông luôn cảm thấy một chút tự nhiên?

"Đức hạnh." Diệp Chấn Quốc mắng một câu.

"Cha!" Diệp Thành càng tự nhiên.

Diệp Danh vội vàng kéo ông nội trở về.

Anh cũng đè chặt khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên của .

"Ông nội lòng, đặt tên , chú Ba đừng suy nghĩ nhiều, đức hạnh vẹn , thật . Hơn nữa đứa thứ tư chúng đặt tên chữ là Thận Hành, đứa thứ năm gọi là Đức Hành, cũng thuận.” Diệp Danh .

Diệp Thành lên tiếng, mặc định cái tên .

Kỳ thật vì hòa hoãn quan hệ, dù ông cụ đặt tên cho đứa nhỏ là Cẩu Đản, ông cũng nhận!

Diệp Danh ôm "Tiểu Đức" từ trong tay Diệp Thành tới, yêu thích.

“Ừm, Tiểu Đức” Cái tên .

Không , !

Anh vội vàng xoay đưa lưng về phía Diệp Thành.

Những khác của Diệp gia hiện tại biểu tình cũng chút quái dị.

Tiểu Đức.

Quên , ông cụ đặt, trưởng lão ban thưởng thể từ chối!

Diệp Thành rốt cuộc cũng nhớ tới trong phòng sinh còn một tình yêu đích thực, ông vội vàng hỏi y tá tình yêu đích thực của ông thế nào .

Kết quả là, y tá , ông thấy bất cứ ai.

Mọi chơi với Tiểu Đức một lát, khí lạnh xuống.

Hoa Chiêu bên còn động tĩnh gì .

Hơn nữa cũng phòng sinh quá , thấy tiếng kêu, trong lòng bọn họ chút yên tâm.

"Không việc gì, Hoa Chiêu từ đến nay luôn thể nhịn, tình huống bình thường sẽ kêu đau." Hoa Cường .

Từ đến nay ông luôn bội phục điểm của cháu gái, khi còn bé tuy nhiều, nhưng thích kêu đau.

Trương Quế Lan thương con gái. Mắt chút đỏ lên.

Một lát , ca phẫu thuật của Đường Phương Hà kết thúc đẩy .

Diệp Thành ôm đứa nhỏ theo.

Diệp Danh còn gọi một bảo mẫu nhà Hoa Chiêu qua hỗ trợ chăm sóc một chút.

Hành lang an tĩnh , bầu khí chút ngưng trọng.

"Không việc gì, lúc mới hơn một tiếng đồng hồ, sinh con nào nhanh như ." Miêu Lan Chi .

Cũng là an ủi an ủi khác.

những lời tác dụng, cũng căng thẳng như nữa.

Rốt cuộc, qua hơn một giờ, cánh cửa phòng sinh mở , Diệp Thâm tự ôm một đứa bé .

Anh đưa đứa nhỏ cho Diệp Danh, trong nhóm , theo bản năng cảm thấy cả đáng tin cậy nhất.

"Là một bé, đứa thứ năm, ôm." Anh xong đợi những khác phản ứng lập tức trở về.

Diệp Danh vui mừng thật lớn.

"Thật trắng! Thật mắt!” Diệp Danh đứa nhỏ trong n.g.ự.c cao hứng .

Những khác sớm vây quanh.

"Ai nha, thật trắng, làn da cũng như Tiểu Đức ." Miêu Lan Chi .

Bà cũng vui vẻ, đây là một bé trai!

Nguy hiểm thật, trong bụng Hoa Chiêu còn một bé trai, bà còn cho rằng đều là bé gái hết.

Ai bảo Hoa Chiêu con bé dự cảm là con gái!

"Đôi mắt thật to! Bà xem thằng bé còn liếc qua đây ! Không trông thấy chúng !” Diệp Mậu .

Hiếm khi ông vui vẻ như .

Ông đưa tay cướp đứa bé với Diệp Danh.

Diệp Danh xoay tránh , ai cũng cho, chỉ thể .

"Đừng truyền đến truyền , thằng bé quen." Diệp Danh : "Hơn nữa quần áo ? Con đây khi cửa quần áo sạch sẽ!”

Mấy ôm đứa nhỏ lập tức rụt tay về.

"Đức hạnh." Ông cụ Diệp một câu.

"Ha ha ha." Diệp Danh cũng thầm nghĩ thật nguy hiểm, cái tên "đức hành" chủ , đứa thứ năm nhà bọn họ cũng cần!

Cửa phòng sinh mở , Diệp Thâm , đưa đứa bé cho Miêu Lan Chi.

"Đứa thứ , con gái." Nói xong xoay trở về.

"Ôi chao đứa bé đáng yêu của bà, là một bé gái, xem bộ dạng nhỏ nhắn , cái miệng nhỏ nhắn , lớn lên giống như Tiểu Thận ." Miêu Lan Chi .

Tiểu Thận ở ngay bên cạnh bà, trải qua một năm trưởng thành, thật đáng tiếc, tên nhóc vẫn xinh giống như một bé gái, mặt ngoài một chút nam tính nào.

nghịch ngợm thì một chấp mười.

Một lát , cửa phòng sinh mở , Diệp Thâm ôm một bọc tã lót .

"Ôm cho ông nội ." Diệp Danh nháy mắt với Diệp Thâm.

Ông cụ nóng nảy, nếu cho ông ôm một cái, lát nữa đem tên "Đức Hành" thu hồi đến đặt cho đứa thứ năm nhà bọn thì bây giờ?

Hôm nay kích động, đầu óc tiện sử dụng, quên mất, con trai chú ba và Thận Hành cùng một thế hệ, theo lý mà tên nên cùng một chữ, cho hiểu lầm.

Cũng may Diệp gia từ đến nay phạm chữ gì, ông nội nhất thời nhớ tới, nhưng ngàn vạn đừng nhắc nhở ông !

Đức Hành, bọn họ cũng cần!

Diệp Thâm tuy rằng xảy chuyện gì, nhưng lời đặt đứa bé tay Diệp Chấn Quốc.

Khuôn mặt già nua của Diệp Chấn Quốc lập tức tươi như hoa.

"Đây là một…” Ông chút do dự thể là một một cô bé.

Hoa Chiêu và Diệp Thâm đều quá xinh , đứa nhỏ sinh đều trắng nõn mềm mại, mày đen mắt to, nhất thời dễ phân biệt.

"Là một bé." Diệp Thâm .

"Ôi chao!" Miêu Lan Chi lập tức kinh ngạc hô lên, cao hứng c.h.ế.t .

Lần ba bé gái trong nhà rốt cuộc cũng an , bốn đứa nhóc, dù cũng thể che gió che mưa cho bọn chúng.

Diệp Chấn Quốc và Diệp Mậu cũng vui vẻ.

Bọn họ đều là thế hệ , khó tránh khỏi chút tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Không thể yêu con gái, nhưng con trai là đầu gia đình, kế thừa gia nghiệp, loại tư tưởng ăn sâu.

Tất nhiên con trai, con gái cũng truyền.

Diệp Thâm xoay trở về phòng sinh, sinh xong còn quan sát nửa tiếng, vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Trở bên cạnh Hoa Chiêu, cẩn thận lau mồ hôi mặt cô, đau lòng vô cùng.

Đây cũng là đầu tiên phòng sinh, bộ dáng ẩn nhẫn thống khổ của Hoa Chiêu, tim cũng níu chặt.

Sớm sinh con đau như , nhà bọn họ đứa thứ ba!

Diệp Phương và mấy nữ hộ sinh đều , chờ quan sát nửa tiếng đồng hồ.

Nhìn bộ dạng mặt mày của hai , mấy nữ hộ sinh đều tới lui.

Tình cảm như , cũng ngại thẹn thùng!

, thật sự hâm mộ.

Người đàn ông nhà các cô, sẽ đau lòng các cô sinh con, giống như các cô sinh con đơn giản như gà mái đẻ trứng, phàm là kêu mệt một chút, bọn họ còn ngại giả tạo.

Còn chồng, sẽ ở bên cạnh lời lạnh lẽo, phụ nữ nào mà sinh con? Lúc sinh xong xuống ruộng việc, tự giặt quần áo nấu cơm thì .

Giống như con dâu ăn qua những khổ cực mà bọn họ ăn, bọn họ sẽ khó chịu.

Lại chồng Hoa Chiêu, ở bên ngoài cao hứng đến mức giọng lớn, gọi bảo mẫu về nhà hầm canh gà cho Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu uống một ngụm "nước đun sôi" từ nhà mang đến, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, hơn nhiều.

với Diệp Thâm, đưa tay xoa dịu lông mày cau của .

"Sau sinh nữa." Diệp Thâm .

Hoa Chiêu : "Ừm, sinh cũng cho sinh. "

“Đi thôi, đẩy em trở về phòng bệnh, em các bảo bối của ." Hoa Chiêu .

Vừa chỉ vội vàng lướt qua, hôn một cái, cô còn thấy rõ .

Nửa giờ trôi qua, hết thảy bình thường, Hoa Chiêu đẩy ngoài.

Hôm nay Diệp Phương cũng xin nghỉ nửa ngày, thời gian còn bà sẽ , bà cũng đến thăm mấy đứa nhỏ.

"Tên của bọn nhóc định ?" Diệp Phương hỏi.

Diệp Danh lập tức : "Cháu đặt một cái, ông nội đặt một cái, ba đặt một cái, Tiểu Hoa và tiểu Thâm đặt nhũ danh.”

Lúc thương lượng xong.

Hoa Chiêu chấp niệm với việc đặt tên. Nếu việc thể cho họ vui vẻ, cứ để họ đặt.

Diệp Chấn Quốc mở miệng , ông ôm đứa thứ bảy trong ngực, đôi mắt nhỏ nhắn đen nhánh, chớp mắt ông, khuôn mặt nhỏ nhắn, hiểu cảm thấy thằng bé giống , từ nhỏ nghiêm túc, tương lai nhất định là thể đại sự!

"Đứa thứ bảy gọi là Diệp Vân Đằng ." Ông Diệp , cùng một chữ với cả thằng bé.

Ông tính cho mấy đứa nhỏ đều dùng "Hành”, Đức Hạnh thật là linh cơ khẽ động, cố ý.

“Cảm ơn ông nội đặt tên." Diệp Danh vội vàng tang bốc, chỉ sợ ông phản ứng đem "Đức Hạnh" đặt cho.

"Cha, cha đặt tên gì?" Diệp Danh hỏi.

Diệp Mậu cúi đầu bé gái trong lòng Miêu Lan Chi, phấn nộn non nớt một đoàn nhỏ, cân nặng nhẹ nhất trong 3 đứa nhỏ, chỉ 5 cân, cũng là đứa cân nặng nhẹ nhất trong bảy đứa mà Hoa Chiêu sinh.

"Gọi là Thiên Kim." Diệp Mậu : "Diệp Thiên Kim."

"Ah~" lập tức phát nghi vấn.

"Quá tục tĩu." Miêu Lan Chi nhíu mày.

"Đại tục đại nhã." Diệp Mậu thế nhưng kiên trì, ai phản đối cũng .

Ông Hoa Chiêu.

Đương nhiên, nếu Hoa Chiêu phản đối, sẽ tác dụng.

Hoa Chiêu : "Con cảm thấy , Thiên Kim, thật dễ , cho con nhớ tới chính , ha ha ha ~"

Chỉ Diệp Thâm cô đang cái gì.

Lúc cân nặng của cô thể đè nặng cái cân, thật đúng là một "Thiên Kim".

Diệp Mậu ngược sửng sốt: "Nếu con thích, chúng thể đổi một cái tên khác.”

Ông cho rằng Hoa Chiêu ngược .

"Không , thật sự , gọi là Thiên Kim ." Hoa Chiêu .

"Anh cả, đặt tên gì?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Danh : "Đứa thứ năm chúng gọi là Diệp Tu Viễn . "

Đây là cái tên năm đó bí mật chuẩn cho con của .

Đáng tiếc nhiều năm như đứa con của , về cũng sẽ .

Hiện tại, cứ đặt cho đứa nhỏ ở trong n.g.ự.c .

Trước đây từng suy nghĩ , con là của Diệp Thâm và Hoa Chiêu.

bọn họ sinh bảy đứa, lặng lẽ đặt tên, cũng thể .

"Rất , cứ quyết định như , hiện tại tất cả đem bọn nhỏ đặt lên giường , bọn chúng cần nghỉ ngơi." Diệp Thâm .

Một đám, ôm buông tay, và Hoa Chiêu còn xem qua!

"Giường nhỏ như , thể đủ ." Diệp Danh : "Hai xem từng đứa một .”

Anh chỉ huy: "Mẹ, đưa Thiên Kim cho , ông nội, đem Vân Đằng cho Tiểu Hoa."”

Còn , đương nhiên là ôm thêm một lát nữa.

Diệp Thâm ôm Thiên Kim, so đo với nữa.

Cúi đầu bé gái trong ngực, kỳ thật cũng thích cái tên Thiên Kim , tiểu bảo bối quá nhẹ, quả thật cần một cái tên áp lấy.

Hoa Chiêu Vân Đằng trong ngực, hài lòng, bộ dạng giống Vân Phi, là một bé, giống như Thận Hành giống như bé gái, lớn lên sẽ phát sinh các loại hiểu lầm cần thiết.

Đang , Tiểu Thận Hành bò lên giường cô, cúi đầu bảo bối trong n.g.ự.c cô, đột nhiên : "Xấu.”

Thằng bé thoáng qua nữa, chạy đến bên cạnh Diệp Thâm Thiên Kim.

"Đứa coi như cũng ." Làm như miễn cưỡng lắm.

Mọi lập tức buồn .

Tên nhóc thôi, còn tới 2 tuổi, .

Tiểu Thận Hành bò đến bên cạnh Diệp Danh, Diệp Danh xổm xuống để cho thằng bé Tu Viễn trong ngực.

"Đứa cũng xí." Tiểu Thận .

"Ừm, trong nhà cháu nhất." Diệp Danh .

Tiểu Thận lập tức cho một nụ thật tươi.

"Bác cả cũng ." Tiểu Thận miệng ngọt ngào .

Diệp Danh vui vẻ khen thằng nhóc một trận.

lời đều là thật, đừng thằng nhóc còn tới hai tuổi, xinh hơn chị .

Ngũ quan của Tiểu Thận, chỗ nào tinh xảo.

Hoa Chiêu bắt đầu lo lắng, nếu là một cô gái thì bao, cô cần lúc nào cũng rối rắm như .

"Yên tâm, đến tuổi dậy thì tự nhiên sẽ thôi." Diệp Thâm cô nghĩ cái gì, an ủi.

" ." Diệp Danh cũng : "Tiểu Thâm khi còn bé xinh , giống như bé gái , đợi đến mười ba mười bốn tuổi, lập tức đổi. Hắn bây giờ giống phụ nữ ?”

Hoa Chiêu kinh ngạc Diệp Thâm: “Còn chuyện ?"

Sắc mặt Diệp Thâm chút hổ.

Anh thể hiểu phiền não của Hoa Chiêu, bởi vì khi còn bé loại phiền não , đặc biệt thích diện mạo của , luôn chỉ trỏ, .

"Anh còn một tấm ảnh nó mặc đồ con gái khi còn bé, chờ sẽ tìm cho em xem." Diệp Danh .

Diệp Thâm lập tức : "Anh cả! Không hủy bức ảnh đó ?”

"Ha ha ha ha." Diệp Danh chỉ .

Những khác trong phòng cũng .

Diệp Thành ôm đứa nhỏ tới, cùng bọn họ góp vui.

Ông đứa nhỏ trong ngực, Diệp Thâm và Hoa Chiêu, thể cảm thán gien cường đại.

Tuy rằng tướng mạo của ông và Đường Phương Hà cũng tệ, nhưng so với Diệp Thâm và Hoa Chiêu, hiển nhiên kém một đoạn.

Thể hiện ở gien, cũng kém một đoạn.

"Tiểu Đức" trong lòng bằng ba đứa nhỏ.

Những cái khác còn .

Vừa mới từ trong bụng , đều sưng lên, cái gì.

Hai bảo mẫu từ nhà đến, mang theo túi lớn túi nhỏ, chăm sóc hai sản phụ.

Diệp gia những khác lục tục rút lui, Hoa Chiêu và Đường Phương Hà cần nghỉ ngơi.

Diệp Danh lưu luyến rời đem Tiểu Tu Viễn buông xuống, cẩn thận chỉnh cái mũ nhỏ, mới đầu rời .

"Ai." Hoa Chiêu thở dài.

"Em duy trì tâm tình vui vẻ." Diệp Thâm lập tức : "Bản cả còn lo, em sầu cái gì."

“Cũng đúng." Hoa Chiêu .

Đứa trẻ đáng yêu, nhưng vì một đứa trẻ đáng yêu, chấp nhận một phụ nữ đáng yêu, ngẫm nên thôi .

bệnh viện một ngày, Hoa Chiêu liền xuất viện.

Không nơi nào thoải mái như ở nhà.

Đường Phương Hà ở 3 ngày mới xuất viện.

Ban đầu bệnh viện cho phép ở đến 5 ngày, nhưng bà mạnh mẽ yêu cầu, cộng với phục hồi , 3 ngày xuất viện.

Diệp Thành sớm đến "cầu xin" Hoa Chiêu, hỏi thể để Đường Phương Hà đến nhà cô ở cữ .

Thứ nhất kỳ nghỉ của ông chỉ còn mấy ngày, chờ khi ông , cho dù bảo mẫu, Đường Phương Hà ở nhà cũng chuyện, nhàm chán.

Bà cũng chăm sóc đứa trẻ, luống cuống tay chân, ông yên tâm.

Hoa Chiêu lúc ngược thấy ông là một đàn ông , vì vợ mà thể cúi đầu với tiểu bối như cô.

Đáng tiếc, cô vẫn thích Diệp Thành.

ảnh hưởng việc cô thích Đường Phương Hà.

Dù Diệp Thành tới cầu xin cô, cô cũng Đường Phương Hà đến nhà ở cữ.

Nhiều thêm náo nhiệt.

Nhà cô lớn, chỉ mấy bọn họ, còn vẻ trống rỗng.

Chớp mắt là bọn nhỏ hơn một tháng, xuân thu đến.

Từ Mai cũng trở về với hai đứa con sinh đôi.

Đồng hành còn Diệp Thư, cô mang bụng bầu lớn trở về, ở nhà chờ sinh.

"Ôi, ôi! Đứa trẻ từ ?" Miêu Lan Chi kinh ngạc cũng nào mới .

Lúc thì cặp song sinh trong n.g.ự.c Từ Mai, lúc thì bụng Diệp Thư.

Từ Mai nước ngoài "sinh" con, bởi vì thành công , bởi vì một vấn đề khoa học lớn cần giải thích, cho nên Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng với ai.

Bản Từ Mai càng khả năng với bên ngoài, cho nên hiện tại bất thình lình ôm hai đứa nhỏ về, thật sự khiến bất ngờ.

Tuy nhiên, Miêu Lan Chi nhanh chóng tìm lời giải thích: "Đây là cháu nhận nuôi ? Một nhận nuôi hai , trắng nõn còn khỏe mạnh đáng yêu như , thật !”

Bà cẩn thận hai đứa bé, càng càng kỳ lạ, thán phục : "Hai đứa nhỏ duyên với vợ chồng các cháu đấy, bộ dạng giống!”

"Đây là con gái , bộ dạng giống Từ Mai, thằng bé lớn lên giống Lưu Tiền." Miêu Lan Chi .

Đứa nhỏ trong lòng Từ Mai một nam một nữ, quần áo mặc giống , lập tức đoán .

Từ Mai vẫn ngây ngô, rảnh giải thích, cũng giải thích thế nào, cô Hoa Chiêu, Diệp Thư.

Hoa Chiêu trong phòng, đều là một nhà.

Bởi vì Diệp Thư trở về, Diệp Danh tự sân bay đón, hiện tại đang ôm Tiểu Tu Viễn, cũng ngạc nhiên đứa nhỏ trong n.g.ự.c Từ Mai.

"Đây chính là con của Từ Mai và Lưu Tiền, con ruột." Hoa Chiêu .

"Cái gì?" Bình tĩnh trầm như Diệp Danh, cũng nhịn mà kinh ngạc hô lên.

"Từ Mai , .." Miêu Lan Chi gấp gáp cũng cái gì cho , bà Lưu Tiền, cứ nhịn xuống những lời đó.

Từ Mai cắt bỏ tử cung, bởi vì chồng cũ, chuyện thể mặt Lưu Tiền? Mặc dù .

"Có một kỹ thuật, thụ tinh trong ống nghiệm" Hoa Chiêu giải thích cho Miêu Lan Chi và Diệp Danh.

Kỹ thuật kỳ thật hai ít nhiều đều , lúc định dùng cho Diệp Danh và Văn Tĩnh, đang chuẩn thì Văn Tĩnh tìm đường chết.

thế nào để thụ tinh ống nghiệm mà tử cung? Đứa bé để ở chỗ nào?

"Cô , khác , mượn một chút." Hoa Chiêu : "Chỉ cần gien đều là của Từ Mai và Lưu Tiền, ở trong bụng ai cũng .”

“Thì còn thể như !” Miêu Lan Chi bừng tỉnh.

Đạo lý đơn giản, chẳng qua lúc từng ai qua, từng qua, nhất thời nghĩ tới.

"Vậy" Bà đột nhiên về phía Diệp Danh.

Ánh mắt Diệp Danh cũng tối sầm , hai đứa nhỏ trong lòng Từ Mai, đáy mắt giống như phong vân chớp động.

Hoa Chiêu cũng nghĩ đến cái gì, nhưng việc cũng tiện đề cập tới mặt nhiều như .

Cô lôi kéo Từ Mai và Diệp Thư tán gẫu chuyện gia đình, gặp gỡ con cái của đối phương.

Từ Mai liên tục hô thua, quả nhiên sinh con cũng sinh Hoa Chiêu.

“Đều do Lưu Tiền, gây trở ngại !” Khâu Mai : "Vốn còn cảm thấy đứa bé nhà xinh đáng yêu, nhưng hiện tại so sánh, chỉ còn đáng yêu!"

“Lỗi của của ." Lưu Tiền ngoan ngoãn .

Hiện tại mặt vẫn luôn nụ , từ trong ngoài tràn đầy hạnh phúc.

Tay cũng nhàn rỗi, lúc thì lau miệng cho đứa nhỏ , lúc thì sửa sang quần áo nhỏ cho đứa bé .

Một bộ dạng của một cha .

Miêu Lan Chi ở một bên mắng Diệp Thư: "Mang thai sắp sinh ! Chuyện lớn như tại với một tiếng!”

"Không cho một bất ngờ ? Thế nào? Hiện tại ngạc nhiên và vui mừng, đúng ?” Diệp Thư .

Mặt Miêu Lan Chi cũng nhịn , rộ lên.

Thực sự là một bất ngờ vui vẻ.

Người già thích trẻ con, bây giờ một nhà trẻ con, bà hạnh phúc.

Hơn nữa Diệp Thư thật sự càng ngày càng , ngay từ đầu còn tưởng rằng thể sinh, kết quả lượt sinh.

Hơn nữa nước ngoài quản, con bé thể tiếp tục sinh.

"Đây là con trai con gái? Con kiểm tra ?” Miêu Lan Chi hỏi.

"Con kiểm, con cũng chờ thời khắc cuối cùng mới cho bất ngờ." Diệp Thư xong đột nhiên mặt quỷ với Tiểu Thiên Kim vẫn luôn chằm chằm cô.

Tiểu Thiên Kim lập tức chọc .

Bộ dạng ngọt ngào c.h.ế.t .

Diệp Thư ôm cô bé hôn hôn.

Nụ của đứa nhỏ khiến mấy đứa nhỏ khác cũng rộ lên.

Tất cả bọn trẻ trong phòng, bao gồm cả Tiểu Đức nhà Đường Phương Hà, đều đến "khanh khách".

Miêu Lan Chi bọn nhỏ trong phòng , càng đến khép miệng .

"Hai bảo bối đặt tên ?" Hoa Chiêu hỏi Từ Mai.

Từ Mai : “Đứa lớn là con gái, tên là Lưu Hoa, đứa bé là con trai, tên là Lưu Chiêu.”

Hoa Chiêu…

Từ Mai chút ngượng ngùng : “Tên còn định, nếu cô cảm thấy , chúng sẽ đổi. chỉ cảm thấy cảm ơn cô, nếu cô, sẽ bọn chúng.”

Nếu Hoa Chiêu cho cô kỹ thuật , đời cũng khả năng , cho dù , đoán chừng cũng già , muộn.

Nếu Hoa Chiêu dẫn cô kiếm tiền, cho dù cô cũng tiền mà .

Cho nên ơn nhất chính là Hoa Chiêu, cô chỗ nào khác để báo đáp Hoa Chiêu, chỉ thể để cho bọn nhỏ ghi nhớ trong lòng cả đời.

Hoa Chiêu : " đương nhiên bất kỳ ý kiến gì, chỉ cần hai cảm thấy . Lưu Chiêu còn dễ , chỉ là Lưu Hoa chút quá tục khí ?”

Từ Mai lập tức : "Đâu tục khí? Có câu thế nào? Đại tục đại nhã! Giống như Thiên Kim nhà cô, thật là một cái tên .”

Người trong phòng vang, hiện tại bọn họ cũng cảm thấy, "Thiên Kim" thật dễ , xứng đáng nhất với bé con ngoan ngoãn nhà bọn họ.

Từ Mai ở nhà Hoa Chiêu một buổi chiều, Lưu Tiền một chút liền trở về thu dọn nhà .

Sau bữa tối, đưa vợ con về nhà.

Hai một ôm một đứa nhỏ, thỉnh thoảng , bóng lưng cũng thể hạnh phúc thỏa mãn.

Sự kỳ diệu của đứa trẻ lớn.

Hoa Chiêu bóng lưng bọn họ, trở về tìm Diệp Danh.

Đến lúc dỗ đứa nhỏ ngủ, Vân Đằng và Thiên Kim tự ngủ giường nhỏ, nhưng Tu Viễn còn ngủ.

Nguyện vọng của Diệp Danh vẫn thành hiện thực.

Hoa Chiêu quả thật thể một chút chiếu cố ba đứa nhỏ, nhưng sữa đủ cho ba đứa nhỏ ăn, cho nên ba đứa nhỏ buổi tối vẫn ngủ trong phòng Hoa Chiêu.

Tu Viễn mỗi ngày đều Diệp Danh ôm dạo mới thể ngủ.

Đây đều là do nuông chiều thành.

Anh cũng thừa nhận, nhưng cách nào? Thói quen hình thành, đổi

Miêu Lan Chi trong phòng, hình như chuyện .

Trong phòng còn ai khác, Hoa Chiêu liền trực tiếp thẳng vấn đề.

"Anh cả, nếu con, đây cũng là một biện pháp, ở nước ngoài ngân hàng trứng, nếu thích, còn thể sinh một đứa bé lai."

"Không ." Miêu Lan Chi : "Đừng lai, châu á chúng vẫn sinh châu á, cũng trong kho trứng mà con trong nước ?"

“Có lẽ , chúng sẽ chi tiền mua.” Hoa Chiêu .

" đúng đúng! Chúng trả tiền, bao nhiêu tiền cũng !” Miêu Lan Chi .

Hai đều Diệp Danh.

Diệp Danh lắc đầu bật : "Quên , , cần."

“Tại ?" Miêu Lan Chi lập tức hỏi: "Con thích trẻ con như ! Lại thích phụ nữ nữa, như đúng ? Đứa nhỏ cũng , còn phụ nữ phiền!"

một đối với đứa trẻ mà là sự tồn tại thể thiếu, đứa bé thì thôi, tương lai nó hỏi con là ai? Ở ? Con với nó thế nào?”

"Mẹ con chết, cũng bỏ , vốn căn bản ! Cha thậm chí là ai ?”

"Con đều cần một gốc rễ, cha chính là gốc rễ của đứa nhỏ, cho dù quan hệ cha hợp, đứa nhỏ cũng gốc rễ, nhưng loại …"

Diệp Danh lắc đầu: "Vẫn nên quên .”

Lúc cũng động tâm , nhưng nhanh lý trí đè xuống.

Anh hi vọng con của tâm linh trọn vẹn.

Anh cần con nữa.

Diệp Danh cúi đầu, đứa thứ năm đang ngủ say trong lòng, tươi ôn nhu: "Mỗi ngày con chỉ dỗ nó ngủ một giấc bận rộn, thật sự thời gian tâm ý chiếu cố một đứa nhỏ nữa."

“Mẹ thể giúp con chăm sóc." Miêu Lan Chi .

"Sinh mà nuôi, con là của ai?" Diệp Danh .

Anh đối với cốt nhục ruột thịt thật sự cố chấp, hơn phân nửa nguyên nhân là vì phát hiện quá khó khăn.

Thật thời gian để chăm sóc, dạy dỗ.

Mỗi ngày đều bận đến bay lên, gần như thời gian dành cho đứa trẻ.

Mắt thấy Tiểu Tu Viễn trong n.g.ự.c ngủ , Diệp Danh thật cẩn thận đặt thằng nhóc lên cũi, thở cũng dám thở mạnh, chỉ sợ nó xuống tỉnh .

May mắn, hạ cánh an .

Diệp Danh nhón chân lui , ngoài cửa, cự tuyệt cùng và Hoa Chiêu tiếp tục thảo luận vấn đề .

Miêu Lan Chi thở dài.

Bà cũng Diệp Danh thuyết phục, nghĩ tới vấn đề bén nhọn , tưởng tượng đến biểu tình mờ mịt bất lực của đứa bé lúc , bà liền đau lòng.

Thay vì để cho đứa trẻ đối mặt với nỗi đau trong tương lai, dứt khoát .

Haizz.

Miêu Lan Chi thở dài một .

Lại qua một năm, lớn hơn một tuổi, Diệp Danh chẳng lẽ đời chỉ một ?

"Một cũng chắc ." Hoa Chiêu khuyên nhủ: "Mẹ xem cả một năm vui vẻ, so với đây còn thoải mái hơn."

"Cũng đúng, quên , con cháu tự phúc của con cháu, cháu trai nó cũng nhiều như , già cũng sợ nuôi, lo lắng nữa." Miêu Lan Chi .

"Mẹ yên tâm, bọn nhỏ tương lai khẳng định tranh giành nuôi bác cả bọn chúng, bác cả bọn chúng già nếu cho bọn chúng chăm sóc, chúng còn mất hứng!" Hoa Chiêu đùa.

Miêu Lan Chi…

Nghĩ đến hình ảnh đó, bà cũng bật .

Sáng sớm hôm Diệp Thư tới hỏi kết quả đêm qua.

"Anh cả đồng ý." Hoa Chiêu cho cô lý do của Diệp Danh.

Diệp Thư sờ sờ bụng, thể hiểu .

Đứa nhỏ quá khổ, cho dù sinh , Hoa Chiêu và cô đều thể xem như ruột thịt giúp Diệp Danh chiếu cố, nhưng rốt cuộc cũng con ruột, trong lòng đứa nhỏ sẽ , cảm giác , giống .

"Quên chuyện nữa, em , chị chuyện gì thì nhanh với em." Hoa Chiêu .

"Chị mới trở về em còn ?!" Diệp Thư kỳ quái hỏi.

Hoa Chiêu sờ bụng cô : "Chị đột nhiên trở về, cũng một tiếng, đây em hẹn với Tiểu Thâm, ngày mai đưa con đoàn tụ với .”

"Hơn nữa chị mới tám tháng, cách đến lúc sinh còn sớm, chờ chị sinh em sẽ trở về." Hoa Chiêu .

"Được ." Diệp Thư lập tức thỏa hiệp.

hổ mà ngăn cản vợ chồng đoàn tụ.

"Đi , nhưng mỗi ngày nhất định mang hải sản về cho chị." Diệp Thư .

Hôm nay cô nếm qua mì hải sản mà Phương Hải Tinh nấu, lập tức giật nảy .

Sau mỗi ngày cô đều ăn, ăn đến khi sinh!

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút : "Vậy hỏi ông nội một chút, ông theo em .”

Hoa Chiêu lập tức tìm Hoa Cường.

Đối với vấn đề Bằng Thành , đó cô hỏi qua, Hoa Cường lúc chút do dự, trực tiếp trả lời, Hoa Chiêu lúc việc điện thoại.

Hiện tại nhớ , ông nội còn tỏ thái độ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-308.html.]

Ngược kỳ quái, ông nội đây đặc biệt yêu bãi biển ?

Hoa Cường lắc đầu: "Bãi biển mùa hè , nhưng mùa đông thật sự , cái xương già của ông chịu nổi.”

Hiện tại tuy rằng còn là mùa đông, nhưng lập thu, qua ngày mười lăm tháng tám, mắt thấy phương Nam sắp lạnh.

Ông quyết định, về mùa đông phía nam, mùa hè .

Hoa Chiêu : "Đợi đến mùa đông cháu đưa ông Hải Nam, nơi đó việc gì.”

Hoa Cường từng đến đó, lập tức gật đầu: " Được.”

Như , Hoa Chiêu liền để Hoa Cường và Phương Hải Tinh ở nhà, chỉ dẫn chị dâu Vương qua.

Về phần Miêu Lan Chi, đương nhiên là theo.

Hiện tại để cho bà rời khỏi mấy đứa cháu ngoan một phút, bà cũng luyến tiếc.

Người già càng ngày càng thích trẻ con, thật kỳ quái.

"Đừng bĩu môi, con còn coi là trẻ nhỏ ." Miêu Lan Chi Diệp Thư.

"Con mới về đến nhà xách túi , còn cho con bĩu môi?" Diệp Thư .

Mặc dù cô buồn, cô thể hiểu .

Hoa Chiêu chẳng những xem 3 đứa nhỏ, bên cạnh còn một Cẩm Văn 5 tuổi, Thận Hành 2 tuổi, Hoa Chiêu cộng thêm bảo mẫu cũng chăm hết , nhất định theo.

"Chờ con sắp sinh sẽ trở về." Miêu Lan Chi xong liền cùng Hoa Chiêu lên xe.

"Được ." Diệp Thư và Diêu Khôn tạm biệt mấy Hoa Chiêu.

Diêu Khôn cũng chút nên lời, về nước, vốn tưởng rằng thể trực tiếp cùng Hoa Chiêu đối chiếu sổ sách, ngờ về nước vẫn dựa điện thoại đối chiếu.

Hoa Chiêu trở về Bằng Thành, một đống đến đón cô.

Vân Phi và Thúy Vi bổ nhào lòng cô, ôm lâu gặp.

Tuy rằng mỗi tháng bọn chúng đều sẽ trở về thủ đô thăm Hoa Chiêu một , nhưng mỗi chỉ một ngày, tính một chút, một năm nay tính cả mùa đông nghỉ hè, tổng cộng bọn chúng mới ở cùng Hoa Chiêu năm sáu mươi ngày, quá ít !

Chúng nhớ .

Hoa Chiêu cũng nhớ bọn chúng, lập tức ôm hai đứa lên hôn đủ.

Cả Vân Phi và Thúy Vi đều ngại ngùng.

Vân Phi từ trong n.g.ự.c , đứa bé trong lòng ba.

"Đừng chuyện, để cho con đoán." Vân Phi chằm chằm đứa bé hai , : "Con đoán đây là Vân Đằng!”

“Con đoán là Tu Viễn!” Thúy Vi .

Ba đứa con mới sinh của Hoa Chiêu cùng trứng cùng bào thai, mà là khác trứng khác bào thai, vì chúng giống hệt .

trẻ nhỏ, sẽ khá giống , đặc biệt là em.

Vân Đằng và Tu Viễn, gặp thường xuyên cũng chút phân biệt .

Tiểu Thiên Kim thì khác, con bé là một cô bé, khác với trai và em trai.

Diệp Thâm hai đứa, công bố đáp án: "Là Vân Đằng, Vân Phi đoán đúng.”

Vân Phi lập tức hoan hô, Thúy Vi bĩu môi nũng.

Diệp An cũng tiến gần, ba đứa bé của Hoa Chiêu.

Hắn vẫn bận rộn, bận đến mức cả mệt mỏi, cho nên đây là đầu tiên gặp mấy đứa nhỏ.

Nhìn ba đứa nhỏ mặc quần áo giống , cũng yêu thích.

Suy nghĩ thích trẻ con của giờ phút cũng chút d.a.o động.

tuyệt đối dám biểu hiện ngoài, ở ngay bên cạnh, phàm là biểu hiện một chút, về chính là vô nước mắt cùng phiền toái.

Lưu Nguyệt Quế một năm luôn chạy tới chạy lui hai nơi, bà thường xuyên cùng Vân Phi và Thúy Vi lui tới Bằng Thành và thủ đô.

Bà lo lắng cho bọn trẻ.

Người chịu khổ nhất chính là Diệp An .

Hoa Chiêu để ý tới , đây cũng là chuyện biện pháp.

Tần Trác : "Sao ông chủ Tần rảnh rỗi tới đây?"

“Ha ha, chị dâu trêu em, em tính là ông chỉ gì, chỉ kiếm miếng cơm ăn, ha ha ha." Tần Trác , vẻ mặt rực rỡ.

Cũng chỉ ở mặt Hoa Chiêu mới ông chủ, ngoài, ai cũng gọi là Ông chủ Tần, khen trẻ tuổi tài cao.

Ha ha ha.

Dừng , thể , để cho trai và chị dâu .

Tôn Thượng cũng tới.

Hắn cũng lâu gặp Hoa Chiêu.

Bà chủ đến, tự đến đón là chuyện nên .

Hoa Chiêu chào hỏi .

"Đi thôi, về nhà ." Diệp Thâm .

Đoàn lên xe về nhà.

Mấy đàn ông vây quanh mấy đứa nhỏ yêu thích nửa ngày, nhưng nhanh trả đứa nhỏ cho Hoa Chiêu và Diệp Thâm.

Cả hai đều là đàn ông, hai lập gia đình, một kết hôn giả, thích trẻ em, nhưng hạn.

Đứa nhỏ cũng đến lúc ngủ, Hoa Chiêu đem Vân Đằng cùng Thiên Kim đặt lên giường nhỏ tự ngủ, mà Tu Viễn ngủ trong n.g.ự.c Diệp Thâm.

Thật sự là hư.

Hoa Chiêu cân nhắc việc trở về tìm Diệp Danh tính sổ.

Đứa con lớn của cô, nuôi đến yếu ớt.

"Hai thế nào ? Có đối tượng nào ?” Hoa Chiêu hỏi Tần Trác và Tôn Thượng.

Tôn Thượng lắc đầu, từng tổn thương, thấy phụ nữ sẽ bóng ma tâm lý, luôn hoài nghi đối phương sẽ phản bội nên khác giới thiệu cho vài đối tượng, còn bắt đầu cự tuyệt.

Tần Trác ngượng ngùng gật gật đầu: "Em bạn gái , chị em nên dẫn cô đến gặp hai ? Hay là trực tiếp đưa cô gặp ba em?”

Hoa Chiêu Diệp Thâm một cái, phát hiện Diệp Thâm cũng ngạc nhiên.

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút : "Trước mang đến cho chị và hai xem một chút.”

"Vậy !" Tần Trác lập tức vui vẻ .

Có vẻ như thực sự thích cô bạn gái .

"Cô gái ? Bao nhiêu tuổi? Làm quen ?” Hoa Chiêu hỏi.

"Cô tên là Kim Viên Viên, năm nay 22 tuổi, lúc tới công ty em việc bán thời gian thì quen ." Tần Trác .

"Sao?" Hoa Chiêu đột nhiên trợn to mắt.

Kim Viên Viên? Là trùng hợp? Có là Kim Viên Viên mà cô ?

"Ngày mai dẫn cô đến gặp ." Hoa Chiêu .

"Làm ?" Tần Trác chút kỳ quái .

"Gặp ." Hoa Chiêu .

Ngày hôm Hoa Chiêu gặp Kim Viên Viên.

Cô im lặng .

Kim Viên Viên hổ ngượng ngùng theo phía Tần Trác đến gặp cha , kết quả ngẩng đầu phát hiện là Hoa Chiêu, giống như gặp quỷ!

"Đã lâu gặp, Kim Viên Viên." Hoa Chiêu .

Kim Viên Viên mạnh mẽ xoay , nhấc chân bỏ chạy.

Chạy mấy bước, giày cao gót lệch, liền ngã xuống.

Tần Trác mờ mịt vội vàng đỡ, kết quả Kim Viên Viên vung tay , giày cũng cần, chân trần bỏ chạy.

Tốc độ nhanh, Tần Trác cũng chắc thể đuổi kịp .

Hắn mờ mịt Hoa Chiêu.

"Đi thôi, nhà ." Hoa Chiêu .

Tần Trác vẻ mặt mơ màng theo Hoa Chiêu phòng, trong tay còn mang theo một đống lễ vật.

Hai phòng, Diệp Thâm và Diệp An chờ ở trong phòng, còn những khác của Diệp gia cũng mờ mịt.

"Người ?" Miêu Lan Chi hỏi.

"Chạy ." Hoa Chiêu .

Đáp án cũng khiến choáng váng.

Kỳ thật Hoa Chiêu cũng kinh ngạc, phụ nữ trong thiên hạ nhiều như , tránh Kim Viên Viên .

Chỉ Trương Quế Lan mới hiểu.

Bà vẻ mặt nên lời hỏi Hoa Chiêu: "Thật sự là Kim Viên Viên ?”

Từ ngày hôm qua Tần Trác thần bí giới thiệu bạn gái , cả Trương Quế Lan đều .

Chỉ hy vọng là trùng tên.

Hiện tại xem .

Hoa Chiêu gật đầu.

Tần Trác thật sự nhịn : "Chị dâu hai, rốt cuộc xảy chuyện gì?”

"Khụ." Hoa Chiêu hắng giọng : "Mẹ lúc ở Bằng Thành mở một cửa hàng, đều , lúc thuê một quản lý, đó đoạt mất quyền lực, thanh danh của khách sạn cũng đập sạch.

"Quản lý chính là Kim Viên Viên." Hoa Chiêu .

Chuyện Trương Quế Lan một tiểu bạch kiểm liên hợp với khác mất hết quyền lực, Hoa Chiêu thổi phồng mà với .

Những đây đều mơ hồ chuyện cửa hàng của Trương Quế Lan thất bại, nhưng phụ nữ gọi là Kim Viên Viên.

Tần Trác vẻ mặt sụp đổ.

Lần đầu tiên rung động!

Thật vất vả mới tìm một hứng thú hợp , phụ nữ đầu óc kinh doanh, đang chuẩn cùng cô nắm tay cả đời, cùng tiến bộ!

Hoa Chiêu cảm thấy ánh mắt Tần Trác , đàn ông mà, hiểu phụ nữ, giống như phụ nữ luôn hiểu rõ đàn ông.

Đàn ông thể phân biệt xanh và đen gì đấy.

Kim Viên Viên lớn lên kém, còn từng học đại học, chút tài năng, lòng nhiệt tình với sự nghiệp cũng thiếu, hấp dẫn đàn ông là tất nhiên.

Tần Trác là một thanh niên từng đối tượng, câu dẫn cũng ngoài ý .

"Cô thể tiếp cận tài chính của công ty , đúng ? Có thể bây giờ đang trở về đem bộ tiền của chuyển ?" Hoa Chiêu đột nhiên .

Tần Trác sửng sốt một chút, sắc mặt chút ngưng trọng, nhưng thế nào cũng thể tin : "Cô thể chứ."

Vậy là thể tiếp xúc!

Hoa Chiêu gì, nghĩ tới đến yêu đương công tư chẳng phân biệt .

"Cô quản tài vụ trong công ty em." Tần Trác xong lên bỏ chạy.

Có thể , trở về xem một chút !

Còn trong phòng hai mặt .

Tràng diện , bọn họ cũng đầu tiên gặp , gì cho .

Cuộc sống ah, miễn là còn sống luôn luôn thể gặp những chuyện đặc sắc.

"Chúng ăn cơm như bình thường thôi." Hoa Chiêu .

Cô một chút cũng vội, cho dù Tần Trác trở về phát hiện tiền Kim Viên Viên móc sạch, cũng cả.

Coi như là một bài học.

Để cho khi phụ nữ ánh mắt hơn một chút!

Tôn Thượng lui trong góc khách lúc đồng tình với Tần Trác, khá lắm em.

Về tên nhóc đoán chừng thể hiểu !

Phụ nữ gì đó, thật khủng khiếp! Vẫn nên tránh xa một chút!

Giờ cơm chiều Tần Trác mới trở về, biến mất hơn nửa ngày, hơn nữa sắc mặt .

"Không là một phần cũng còn chứ?" Hoa Chiêu : "Cậu quản sổ sách như thế nào ? Một tài vụ thể lấy tất cả tiền tình huống sự đồng ý của ?"

"Không tất cả, là một phần nhỏ" Tần Trác .

điều đó đáng để khoe khoang.

Kim Viên Viên chỉ lấy một phần nhỏ, bởi vì hầu hết tài sản của là tài sản cố định!

Ví dụ như những căn nhà.

Thật nghĩ tới, ngày hôm qua cô còn cùng thề non hẹn biển, cùng kết hôn sinh con, hôm nay thể cuốn tiền của chạy mất!

Hắn thực sự mù quáng! Quá mù quáng!

"Tổn thất bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi.

"Ba, hơn ba mươi vạn." Tần Trác ngượng ngùng .

"Sao nhiều như ?" Miêu Lan Chi kinh ngạc hỏi.

Thật bà kinh ngạc là trong két sắt công ty Tần Trác tiền như , bất cứ lúc nào cũng thể để cho lấy .

"Là tiền thuê nhà mới thu hồi , còn dòng tiền 3 ngày của khách sạn, còn tiền lương của công nhân, đang định ngày mai phát xuống." Tần Trác .

Nhiều tiền như mặc dù cho thương gân động cốt, nhưng sẽ cho cả đời!

"Khách sạn ăn tệ?" Đề tài cho qua , cần cứ rắc muối lên vết thương của nữa, Hoa Chiêu hỏi Tần Trác chuyện công tác.

Nói đến đây, thở Tần Trác còn u ám nữa.

"Chị dâu chủ ý , đây là một mỏ vàng, khách sạn ăn thật sự tệ, mỗi ngày đều chật kín, hẹn một tháng." Tần Trác .

Trước đó Hoa Chiêu bán cho một mảnh đất, bảo xây nhà, xây khách sạn.

Không loại khách sạn sang trọng năm , 200 vạn cũng chơi , 2000 vạn cũng chắc đủ.

Hoa Chiêu bảo mở một khách sạn tầm trung.

Lắp đặt thiết cần xa hoa, Hoa Chiêu chỉ điểm, bỏ một chút tiền là thể thể hiện đẳng cấp.

Phòng cũng cần sang trọng, phòng đôi, phòng đơn là , điều duy nhất cần lưu ý là mỗi phòng đều phòng vệ sinh.

Khách hàng mục tiêu chính là các ông chủ nhỏ từ khắp nơi đất nước.

Bọn họ thể ở nổi khách sạn năm một đêm mấy trăm đồng, ở một đêm mấy chục đồng ở khách sạn tầm trung là .

Khách sạn Tần Trác 5 tầng, hơn 100 phòng, mỗi ngày khách ở kín phòng, 1 vạn đến như nước chảy.

Hầu như tất cả đều là lợi nhuận ròng.

Tiền kiếm dễ khiến đỏ mắt.

"Việc ăn của công việc môi giới thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.

Lúc cô đề nghị Tần Trác mở một công ty môi giới bất động sản, việc mua bán bỏ vốn, Tần Trác theo.

khách sạn cũng cần tự gì, nhiều thời gian, nên bận rộn môi giới.

Điều cũng khó, chỉ cần mở văn phòng, khách hàng sẽ tự tìm đến.

Những thuê và cho thuê đều nhiều, quá cần .

"Em lời chị, mở chuỗi văn phòng, ở Bằng Thành hiện tại 13 văn phòng, nhân viên hơn 100 ." Tần Trác .

Nhiều như tiền lương cộng với tiền hoa hồng cũng mấy vạn đồng.

Hơn nữa trong tay nhiều phòng như , tiền thuê nhà thu cũng gom góp hơn 30 vạn.

Lúc phát hiện tài vụ luôn kéo dài một hai ngày mới gửi đến ngân hàng, hỏi đến chính là đủ loại nguyên nhân ngoài ý .

Hiện tại mới , là Kim Viên Viên nỡ đưa, lẽ mỗi khi trong tay cầm nhiều tiền như , cô đều do dự?

Sau đó cô g.i.ế.c gà lấy trứng, cô lựa chọn bắt con rùa vàng Tần Trác , nhiều tiền như đều là của cô ?

Đáng tiếc, cô gặp Hoa Chiêu.

Lúc Kim Viên Viên biển, hận Hoa Chiêu chết.

Kim Viên Viên càng nghĩ càng hận, nếu vì Hoa Chiêu, cô và Âu Dương hiện tại chắc chắn mở nhà hàng của , đang là ông bà chủ, kiếm nhiều tiền.

Kết quả đều bởi vì Hoa Chiêu xuất hiện, chuyện trở nên khác.

Âu Dương tự mở nhà hàng lừa đến thất bại, thế nhưng trở về tìm Kim Viên Viên.

Sau đó lừa hơn 1000 đồng còn trong tay Kim Viên Viên, cũng chạy mất, tung tích.

Kim Viên Viên hận biện pháp, chỉ thể một nữa Bằng Thành mưu sinh.

cũng sợ gặp Hoa Chiêu và Trương Quế Lan, thế nhưng địa phương khác kiếm nhiều tiền như Bằng Thành, cơ hội lớn như Bằng Thành!

đặc biệt lách qua ngành thực phẩm và tham gia một ngành mới, "môi giới bất động sản".

Dựa gương mặt xinh , năng lực tồi, cô lập tức lộ diện và Tần Trác phát hiện.

Dưới sự cố gắng của cô , Tần Trác, mối tình đầu đang chuẩn giải quyết chuyện đại sự của cuộc đời sự thúc dục của gia đình đến trong bát cô .

Ai ngờ, thịt đến trong bát còn thể bay!

Kim Viên Viên oán hận đập túi da rắn hai cái, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Cũng may, cũng tính là thua bộ, kiếm tiền.

Vừa cô và Tần Trác gần như chỉ lướt qua .

Nếu chuẩn , tiền cũng bỏ sẵn túi, chỉ cần đến phòng tài chính trực tiếp lấy , chút thời gian đó cũng đủ để cô cho tiền túi.

Xách túi ngoài cô liền bắt taxi, dám nhà ga, nơi đó quá loạn, cũng sợ Tần Trác đuổi theo đến ga xe lửa, cô bắt taxi đến một bến tàu nhỏ, bến tàu dẫn tới mấy hòn đảo nhỏ.

xuống thuyền lên đảo, lênh đênh một ngày biển.

Đến đêm, cô đến một làng chài nhỏ, tìm kẻ cầm đầu, với rằng cô qua bờ bên .

Tên , đôi mắt chứa sự thỏa mãn.

Tầm mắt cũng dừng túi da rắn phía trong chốc lát.

"Tất cả đều một , đồ bên hơn nhiều so với bên , cần mang theo mấy thứ rác rưởi qua. Hơn nữa túi lớn như , chiếm chỗ của một , thể chứa .” Tên cầm đầu .

Hắn tương đối nổi danh trong giới, đừng chỉ chiếc thuyền nhỏ, nhưng ở bên ! Mối quan hệ đặc biệt lớn.

10 thì 9 thể bình an đưa qua, còn một , cũng thể để cho thuyền của trở về, !

, thuyền của mỗi đều chật ních.

" sẽ trả tiền vé cho thêm một ." Kim Viên Viên lập tức .

Ánh mắt tên cầm đầu lóe lên, đồng ý.

Hoa Chiêu đang cùng Diệp Thâm dạo bên bờ biển.

Một năm nay, tuy rằng cô tới, nhưng Diệp Thâm cũng nhàn rỗi, mỗi tối đều ngoài ăn đen, đả kích từng một.

Mà công lao lớn nhất thể bỏ qua, chính là những cụm rong biển thành tinh .

Bên ngoài , nhưng khu vực Bằng Thành , việc buôn bán hàng lậu thật sự giảm mạnh.

Thị trường hàng lậu thu hẹp gần như còn gì.

Tất cả đều chen chúc đến các thành phố khác.

việc kinh doanh đưa vượt biên vẫn còn tràn lan.

Vào đầu những năm 80, sự phát triển trong nước và thành phố Cảng thực sự là một trời một đất.

Cám dỗ vô dù bơi cũng qua.

Đương nhiên nếu như tốn chút tiền, có thể thuyền qua thì càng .

bơi lội vẫn quá nguy hiểm, ai cũng thể .

Đi thuyền thì , bỏ tiền là .

Hoa Chiêu trong dòng nước, thu rương trong đám rong biển, đau lòng.

Trong một năm, rong tinh tập hợp một lượng lớn các rương hàng.

Nếu rong biển quá dày, ai dám tới bơi lội, sớm phát hiện.

Hầu hết thứ trong những cái rương hỏng.

tất cả những gì còn đều là đồ !

Những chiếc đồng hồ đeo tay gói kín, trong tương lai đều là đồ sưu tầm, giá trị một hai trăm như hiện tại.

Điều khiến Hoa Chiêu kinh ngạc và vui vẻ nhất chính là nhiều rương đựng trang sức.

Kim cương bạch kim vàng, vân vân.

Bây giờ thị trường vàng ở trong nước vẫn mở, đây vàng bán cho các ngân hàng, các ngân hàng chỉ nhận chứ bán.

Người dân mua đồ trang sức mang, chỉ thể đến các cửa hàng di tích văn hóa.

Đại đa các cửa hàng di tích văn hóa cũng bán trang sức vàng, sớm nung chảy tiền tệ .

Chỉ một vài đồ trang sức vàng quý hiếm sử dụng như một tác phẩm nghệ thuật bán trong các cửa hàng cổ vật.

dân chúng cũng mua nổi đấy.

83 năm, cuộc sống của dân hơn, tiền, nhu cầu tăng lên.

Khẩu hiệu kết hôn "ba vàng" dần nhắc đến.

Nhu cầu đến, thị trường tự nhiên đến, mà trong nước bán, chỉ thể tìm cách từ bên ngoài.

Hoa Chiêu vui mừng cất rương, sớm như

Được , cho dù cô thể ở chỗ an thai, cũng ai cho phép cô ưỡn bụng lớn mỗi ngày dạo bên bờ biển.

Đột nhiên, bước chân của Hoa Chiêu dừng .

Cô thấy một chiếc thuyền ngang qua.

Một cây rong biển thành tinh dựa theo mệnh lệnh Hoa Chiêu mà quấn lên.

Phàm là thuyền ngang qua, bất kể là cái gì, tiên quấn lấy !

Bởi vì cách tính là xa, Hoa Chiêu theo thói quen quét một chút, liền phát hiện Kim Viên Viên, còn túi da rắn bên cạnh cô .

Chuyện cũng gì khó khăn, lúc suy nghĩ lộ trình chạy trốn của Kim Viên Viên, biển và chọn một con đường.

Tần Trác mất 30 vạn, còn mất trái tim, khả năng dễ dàng buông tha cho Kim Viên Viên như .

Vào ngày tiền mất, cũng an bài truy xét.

Bên nhà ga tạm thời tin tức.

Có quá nhiều xe buýt ở bến xe buýt, dễ kiểm tra.

Bến tàu càng nhiều tạp, bận rộn cả ngày cũng uổng phí.

Hoa Chiêu suy nghĩ khác, nếu như cô là Kim Viên Viên, Bằng Thành thật sự thể ở nữa, thậm chí còn thể ở trong nước.

Đã chứng kiến sự phồn hoa của Bằng Thành, những nơi khác lọt mắt.

Nơi nhất để là thành phố Cảng.

Cho nên Hoa Chiêu cố ý hỏi thăm Diệp Thâm vị trí của tên chuyên đưa vượt biên, đến nơi dạo.

Diệp Thâm thấy đủ , kéo vợ về nhà.

Trời tối, lạnh, gió biển thổi mạnh thì thôi, còn nước biển! Nếu lạnh đến đóng băng thì ?

Diệp Thâm ôm Hoa Chiêu lên.

"Ai ai!" Hoa Chiêu nóng nảy: "Chơi thêm một lát nữa!”

mới chỉ huy rong biển bò lên, còn động thủ !

“Em chơi nửa ngày !” Diệp Thâm đen mặt .

"Giày, giày của em! Anh lấy giày cho em!” Hoa Chiêu hô.

Diệp Thâm chỉ thể dừng , đầu đôi giày dập dềnh biển.

"Không cần." Diệp Thâm .

"Không , đây là quà Diệp Thư đưa về tặng em." Hoa Chiêu .

Diệp Thâm chỉ thể buông cô xuống.

Anh thể ôm cô khom lưng nhặt giày, sẽ Hoa Chiêu ngâm trong biển.

Hoa Chiêu như nguyện, vội vàng điều khiển rong biển lén quấn lấy một góc túi da rắn, mạnh mẽ kéo nó xuống biển.

“A !!!.” Kim Viên Viên lập tức thét chói tai, nhảy xuống biển vớt.

bơi, chỉ thể trơ mắt túi da rắn b.ắ.n tung tóe lên bọt nước, biến mất trong biển tối.

"Ah !!!" Cô tức giận chết.

Hoa Chiêu mỹ mãn theo Diệp Thâm về nhà.

Về phần vớt hơn 30 vạn , cô ý định trả cho Tần Trác.

Không cách nào rõ.

Chờ tương lai khi Tần Trác kết hôn, sẽ cho một lễ vật lớn.

Hiện tại Tần Trác một chút cũng kết hôn.

Lúc tìm Kim Viên Viên bạn gái, một nửa nguyên nhân bởi vì thời điểm xuất hiện của cô thích hợp.

Nếu như sớm hơn vài năm nữa, Tần Trác còn là thanh niên xông xáo, trong đầu căn bản nghĩ đến chuyện kết hôn.

Bây giờ lớn tuổi, cha thúc giục đến phiền, Kim Viên Viên vặn xuất hiện.

Kết quả cắn một miếng.

Bây giờ Tần Trác một lòng một tập trung sự nghiệp, tính toán mở khách sạn thứ hai, nghĩ tới phụ nữ, kết hôn gì nữa, quá tổn thương tiền bạc.

"Vậy bây giờ?" Lưu Nguyệt Quế hiền lành vội chết.

"Bà nội! Cái gì mà bây giờ?" Đứa bé bướng bỉnh chạy tới hỏi.

Lưu Nguyệt Quế cũng mang theo .

Nhìn thấy đứa bé bướng bỉnh, Lưu Nguyệt Quế lập tức lộ khuôn mặt tươi : "Ai nha Ân Ân bé nhỏ của bà, chơi ? Làm cho như một con khỉ ?”

Lưu Nguyệt Quế kiên trì nhận nuôi đứa bé bướng bỉnh , cuối cùng nhận nuôi.

Diệp Thượng đặt tên, Ngô Ân.

Hy vọng rằng nó sẽ nhớ ân tình trong tương lai.

Nếu như Diệp gia nhận nuôi, lẽ nó sớm sốt ở cửa mà chết.

"Chơi cùng chị Điềm Điềm, chị dẫn cháu chơi, còn đẩy cháu! Oa!” Đứa bé bướng bỉnh cáo trạng xong, nhếch miệng liền lên.

Âm thanh chói tai.

Lưu Nguyệt Quế vội vàng chặn miệng .

Hoa Chiêu ở một bên nhíu mày : "Điềm Điềm là trai! Anh trai! Đừng gọi nó là chị gái, cháu gọi nó là chị gái, nó chắc chắn sẽ đẩy cháu.”

Kỳ thật Tiểu Thận sinh chậm hơn đứa bé bướng bỉnh một chút, cho nên mới thể tráo đổi.

Hoa Chiêu kiêng kị chuyện , nên kiên trì để cho Tiểu Thận trai, đứa bé bướng bỉnh em.

Chuyện quan trọng, mấu chốt là cho nó bao nhiêu , nó gọi là trai, nó chịu.

"Chính là chị gái! Anh là chị gái! Cháu gọi là chị gái! Oa!" Đứa bé bướng bỉnh tiếp tục .

Hoa Chiêu nhíu mày.

Đứa nhỏ mới ngốc, nó phân rõ trai chị gái, Diệp gia nhiều trẻ con như , nó gọi nhầm một ai.

Chỉ đến chỗ Tiểu Thận, để nó gọi Thận Hành là trai, nó gọi, nhất định gọi chị Điềm Điềm, còn lẽ thẳng khí hùng như .

Hoa Chiêu nhíu mày cũng .

"Cháu đừng chấp nhặt một đứa trẻ, nó mới hơn hai tuổi, cái gì cũng hiểu." Lưu Nguyệt Quế .

"Ừm." Hoa Chiêu dậy rời .

Quả thật, cô thể cùng một đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi chấp nhặt, cũng là con của cô!

Tiểu Thận Hành tiếng , hùng hổ từ bên ngoài vọt , trong tay còn mang theo một cây gậy, vọt tới chỗ đứa bé bướng bỉnh.

Đứa bé bướng bỉnh sợ tới mức lập tức phát tiếng kêu thảm thiết như g.i.ế.c heo, trốn trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế.

Hoa Chiêu cũng vội vàng ngăn Tiểu Thận Hành .

Khá lắm, biểu tình cũng dọa .

Khuôn mặt xinh như viên trân châu nhỏ, đáy mắt mang theo sát khí!

Đây cũng là đầu tiên cô thấy.

Cũng là đầu tiên Tiểu Thận Hành xuất hiện loại biểu tình .

Cô cũng tại thằng bé ghét đứa nhỏ bướng bỉnh như .

Có thể là, bát tự hợp?

"Ngoan, chúng chấp nhặt với ." Hoa Chiêu ôm Tiểu Thận Hành rời .

Cây gậy lớn , rắn chắc, đánh đầu, đừng là một đứa trẻ, lớn cũng chịu nổi.

Hoa Chiêu phát hiện rằng sức mạnh của Tiểu Thận Hành càng lúc càng lớn theo tuổi tác, nghĩa là kế thừa sức mạnh của cô.

Thật là cho kinh ngạc và vui vẻ.

Có sức lực lớn sẽ an thế nào, cô quá , lúc còn tiếc nuối mấy đứa nhỏ kế thừa, nghĩ tới thừa kế ở đây.

"Ngoan, về thể dễ dàng động thủ đánh , đặc biệt là đánh đứa bé bướng bỉnh , nó còn quá nhỏ, thể chịu nổi con đánh, chẳng may cẩn thận đánh c.h.ế.t thì bây giờ?" Hoa Chiêu .

"Cái gì là đánh chết?" Tiểu Thận Hành hỏi.

"Chính là, giống như chúng ăn những con gà, con vịt , g.i.ế.c thịt, c.h.ế.t , khi ăn xong sẽ còn nữa, về cũng thấy nữa." Hoa Chiêu .

Ánh mắt Tiểu Thận Hành sáng lên, lớn tiếng : "Vậy đánh chết!”

Hoa Chiêu…

Tình huống gì !

Tại con bạo lực như !

"Đứa bé bướng bỉnh bắt nạt con ?" Hoa Chiêu hỏi.

Cô cảm thấy vấn đề của một Tiểu Thận Hành, tại từng nghĩ tới việc đánh chị em khác?

"Nó đẩy con!" Tiểu Thận Hành .

Bởi vì điều ?

Hoa Chiêu định tiếp tục hỏi, Diệp An đen mặt tới.

Hắn ở cửa và bên trong.

Đứa bé bướng bỉnh thấy , lập tức rụt trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế.

Lưu Nguyệt Quế lập tức : "Con con xem, một lớn mà mỗi ngày đều kéo mặt cùng một đứa nhỏ 2 tuổi chấp nhặt, xem con dọa thằng bé sợ tới mức nào? Con lén đánh nó ?”

Hoa Chiêu nghiêm trọng nghi ngờ bà đang chỉ dâu mắng hòe.

đứa nhỏ bướng bỉnh , cũng khuôn mặt .

Ngược là Diệp An, tuy rằng nhiều, nhưng thật sự tính là mỗi ngày đều kéo mặt.

Sắc mặt khó coi giống như hôm nay như , ngược đầu tiên.

"Làm ?" Hoa Chiêu hỏi.

Ánh mắt Diệp An nặng nề mấy , cuối cùng lựa chọn .

"Là em , giếng nước trong viện an , thiếu chút nữa phát sinh chuyện ngoài ý , em đề nghị đậy kín cái giếng , về dùng nước máy tưới hoa là ." Diệp An .

Bây giờ họ chuyển đến biệt thự mới xây dựng.

Căn nhà lớn, nhiều phòng, khu vườn cũng lớn, đủ cho bọn trẻ vui chơi, còn trồng cây lớn và hoa cỏ.

Tưới nước chính là vấn đề lớn, Diệp An là một quản gia tiết kiệm, đào giếng ở một góc sân, miệng giếng lớn, lớn khẳng định , đối với mấy đứa trẻ mười mấy tuổi cũng an .

trẻ em 10 tuổi thì thể, nguy cơ rơi .

miệng giếng mỗi ngày đều phiến đá lớn đè lên, chỉ lúc bơm nước tưới hoa mới mở .

Vừa chính là lúc bơm nước tưới hoa.

Kết quả chú ý một cái, Tiểu Thận Hành và đứa bé nghịch ngợm chơi đến bên .

Hắn ở xa xa thấy, định quát bọn chúng rời , liền thấy một màn khiến mắt như nứt .

Đứa bé bướng bỉnh từ phía đẩy Tiểu Thận Hành! Suýt đẩy thằng bé xuống!

Nếu Tiểu Thận Hành nhanh tay lẹ mắt nắm lấy mép giếng, hiện tại ngã xuống .

Nghe Diệp An xong, Hoa Chiêu tức giận đến cả phát run.

" ! Nó đẩy con!” Tiểu Thận Hành .

Lưu Nguyệt Quế cũng thể tưởng tượng nổi mà kéo đứa bé bướng bỉnh từ trong n.g.ự.c , lớn tiếng hỏi : "Cháu đẩy trai Thận Hành?"

“Không! Cháu ! Cháu đẩy !”

Bất kể hỏi thế nào, cũng nhận.

Lưu Nguyệt Quế hung hang đánh mấy cái, đứa bé bướng bỉnh lăn lộn mặt đất, cũng nhận, tuyệt đối thừa nhận.

Hoa Chiêu lạnh một tiếng, đứa nhỏ còn hiểu thế giới của lớn, cho rằng chỉ cần thừa nhận sẽ ?

Tất nhiên cô tin tưởng Diệp An!

Lưu Nguyệt Quế cũng tin tưởng Diệp An, Diệp An vô luận như thế nào cũng sẽ dùng loại chuyện lừa gạt khác, hãm hại một đứa nhỏ hai tuổi.

Bà lập tức đến vô cùng thê thảm, bởi vì bà đứa nhỏ nuôi vô ích .

Loading...