Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:55:35
Lượt xem: 226
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu lập tức chuyện gì xảy , vội vàng đưa tay sửa sang chính , chỉ là giày vẫn còn ở trong phòng, nhất thời sẽ .
"Đừng lo lắng, là em tự , bọn ngay cả một sợi tóc cũng đụng , ở đó." Hoa Chiêu chỉ một đống nhúc nhích .
Sát khí nơi đáy mắt Diệp Thâm lúc mới giảm xuống.
Hoa Chiêu tự biến thành bộ dáng , chứng tỏ lúc cũng nguy hiểm, vẫn như cũ thể nhịn!
Diệp Thâm nhảy xuống đất, ôm lấy Hoa Chiêu.
"Bị thương ?" Anh hỏi.
"Em đương nhiên , là Lưu Minh và Chu Binh, hai bọn họ thương nặng, bọn chúng lưu sống."
Hiện tại lúc an ủi , Hoa Chiêu đẩy Diệp Thâm , kéo hỏi: "Anh mang theo mấy đến? Có đáng tin cậy ? Có thể giải quyết tất cả Chu gia ?”
"Em ý tứ của Chu Hiếu, cả thôn đều chuyện , dễ đối phó đúng ?”
Diệp Thâm gật đầu, lĩnh giáo.
Chu gia cũng từng , đều là "buôn bán" biển, chẳng qua lúc vẫn từng giao tiếp.
Hôm nay thật sự lĩnh giáo, thôn đều là lính, thủ hạ tính , so với còn nhiều hơn.
lợi hại thì chắc.
Hoa Chiêu mang theo Diệp Thâm phòng, Diệp Thâm liếc mắt một cái liền thấy Lưu Minh và Chu Binh đang mặt đất, đều là máu, sự nguy hiểm của sự việc ngay lập tức nâng lên một cấp độ khác.
Diệp Thâm phòng ngự xung quanh của sơn động , Chu gia vì lo lắng nơi .
Hiện tại Hoa Chiêu việc gì, liền : "Anh ngoài một chút, các em ở chỗ chờ ."
“Em cùng ." Hoa Chiêu .
"Không cần, bên ngoài đao thương mắt, em ở chỗ bảo vệ bọn họ, nếu nguy hiểm, hãy gọi ." Diệp Thâm .
Chỉ cần ở trong phạm vi Chu gia thôn, cho dù xung quanh tiếng s.ú.n.g dày đặc, nếu Hoa Chiêu gọi , nhất định thể thấy.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút cũng kiên trì nữa, cô hỗ trợ cũng cần tự mặt.
5 năm qua, dị năng của cô rèn luyện, còn như xưa nữa.
Diệp Thâm trở về, nhanh, tiếng s.ú.n.g bên ngoài càng dày đặc.
Hơn nữa còn xen lẫn tiếng của Chu gia, lúc thì chết, lúc thì chết.
Chẳng bao lâu, cả ngôi làng đều sôi sục.
Tình cảm quần chúng xúc động, thề sẽ bắt mấy kẻ mắt tế thiên.
Kết quả ngã xuống đất càng ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi đều là trưởng bối dòng chính, quyền chuyện.
Phòng lớn, phòng hai, phòng ba, mỗi nhà c.h.ế.t mấy , chỉ còn mấy già ở nhà , còn mấy đứa trẻ.
Mắt thấy hết đến khác ngã xuống, rốt cuộc cũng ý thức đúng, trong lòng sinh sợ hãi, chạy trốn.
Có bắt đầu lui về phía , thế nhưng phát hiện đường lui về phía thuận lợi.
Tại luôn té ngã? Sao cỏ mặt đất dễ vấp ngã ? Họ quá sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn?
Rất thể!
Một khi sợ hãi, họ chỉ trốn thoát.
Mà chạy trốn thể lây nhiễm.
Một chạy trốn thấy, những khác đều cố gắng trốn thoát.
Đương nhiên mấu chốt chính là, những tay s.ú.n.g trốn ở nơi nào, quá dọa !
Rất nhiều còn gì, ngã xuống đất dậy nổi.
Nhiều , khiến bên cạnh dọa cho c.h.ế.t khiếp.
Kết quả tay chân bọn đều mềm nhũn.
Không do sợ quá mức , dù tay chân cũng sai khiến, kết quả một đám b.ắ.n tỉa.
Đến lúc những thanh niên, tráng niên Chu gia tử thương hơn phân nửa, cha Chu Hiếu rốt cuộc cũng phát hiện đúng, lệnh rút lui đầu tiên trong đời .
"Tất cả rút lui! Tất cả đến hang động!" Tiếng loa vang lên.
Hoa Chiêu chút ngạc nhiên, lúc chạy phân tán , còn chạy tới sơn động gì? Chết cũng trông coi tiền tài ?
Phải rằng diện tích sơn động hạn, một quả đạn pháo thể tiêu diệt bọn .
Hoa Chiêu quan sát bên ngoài, mỗi đến sơn động tránh nạn, mặt đều là hy vọng sống.
Một ngu ngốc còn dễ hiểu, thể tất cả đều ngu ngốc.
Sơn động nhất định thể cứu sống bọn !
Hoa Chiêu lập tức đặt tay lên vách đá, tìm kiếm chỗ khác.
Quả nhiên, ở phía ba tòa nhà còn một mảnh đất trống, nơi đó kéo dài trong, càng ngày càng hẹp.
Hoa Chiêu thể thấu, liền thấy ,tất cả đều là giả.
Vách đá trong cùng đều là ngụy trang, đó là một cánh cửa ngầm, phía cửa ngầm là một đường hầm tự nhiên, kéo dài xa trong, thông thẳng qua phía bên núi.
Mà hai bên đường hầm là những cửa sắt lóe lên, ước chừng mấy chục cái, bên trong các loại vật tư sinh hoạt đầy đủ, lương thực, đệm chăn, đạn dược, chiếm một nửa gian phòng, còn , chứa đủ loại đồ đáng giá.
Thì bảo tàng Chu gia ở chỗ , bên ngoài đều là giả dối.
Hoa Chiêu vui vẻ .
Cũng suy nghĩ của Chu gia, đến sơn động chẳng những thể hội tụ nhân thủ, dọa lui địch nhân, còn thể bảo vệ .
Nếu địch nhân dọa lùi, còn thể mang theo gia sản chạy trốn, chờ ngày trở !
Diệp Thâm cũng nghĩ tới, những chạy tán loạn, mà là chạy về phía sơn động, nhất thời nóng nảy.
Thế nhưng vị trí hiện tại của , những đó khẳng định sẽ sơn động .
Tuy rằng Hoa Chiêu là phụ nữ tay trói gà chặt, nhưng đối phương nhiều .
Tốc độ của Diệp Thâm như gió cuốn về phía sơn động, dọa cho đồng nghiệp bên cạnh sợ tới mức đều dừng .
Đã Diệp Thâm lợi hại cỡ nào, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng chút phục, dù lợi hại đến , cũng là quá khứ, lui xuống hơn mười năm, thể lực khẳng định bằng hơn 20 như bọn họ.
Kết quả là, với thật giống !
Không, đây là tốc độ con nên !
cũng kịp, Diệp Thâm bất chấp tất cả, trực tiếp chạy về phía cửa chính sơn động.
Điều nguy hiểm, , chạy tất cả .
Đây sẽ trở thành bia ngắm sáng trưng cho tất cả ?
"Anh đừng tới đây! Em cách để giải quyết!” Hoa Chiêu hô.
Người Chu gia , dù Diệp Thâm cũng thấy, bóng dáng dừng .
Không quá mấy giây, cửa chính sơn động bốc lên một dòng điện.
Hoa Chiêu dùng dây leo đặc thù, đem dây thép gai tường dính cửa sắt lớn.
Bây giờ xem họ thế nào!
Tường cũng thể leo lên, cửa cũng thể mở, ai đụng sẽ chết.
"Anh mang theo tới đây , trong sơn động đường, thể thông bên ngoài." Hoa Chiêu dùng giọng bình thường .
Người Chu gia thấy, nhưng Diệp Thâm thấy.
Anh lập tức dùng ám hiệu liên lạc, đó mang theo vòng quanh sơn động.
Hoa Chiêu vì tiếp ứng , tắt tất cả đèn pha ở cửa sơn động.
Người Chu gia đang chạy về phía đều sửng sốt.
Trong bóng tối, hàng rào dây thép gai và cửa sắt lớn thỉnh thoảng xẹt qua ánh sáng màu xanh, cho thấy sức mạnh của chúng.
Cha Chu Hiếu từ xa dừng bước, sơn động.
Ông nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hét lên bên trong: "A Hiếu! A Hiếu!"
"A Triệu! A Cường! A Thanh!” Ông hét lên một vài cái tên liên tiếp, ai trả lời.
Trong sơn động tối đen.
Tim của Chu gia đều chìm xuống.
Diệp Thâm mang theo đu dây thừng nhảy sân.
"Chúng thôi." Hoa Chiêu .
"Em thuốc trị thương ? Anh ngoài vội vàng mang theo, em cầm m.á.u cho họ .” Diệp Thâm chỉ phía .
Mấy lập tức ngượng ngùng, Diệp Thâm, hình như ngay cả một vết thương cũng , đây là vấn đề vận khí.
Lại bọn họ, ít nhiều cũng mang theo thương tích, mấy thậm chí còn s.ú.n.g b.ắ.n trúng.
Hiện tại thể ở chỗ , còn để , Hoa Chiêu bội phục nghị lực của bọn họ.
" cảm thấy cửa sắt còn thể ngăn cản bọn một lát nữa, xử lý vết thương cho các một chút ."
Hoa Chiêu xong lấy hộp cấp cứu của Chu gia, quyết định lấy viên đạn trong cơ thể hai .
Một thương ở cánh tay và một ở đùi.
Hoa Chiêu bảo bọn họ xuống, cô nắm lấy cánh tay một , "Đừng nhúc nhích.”
Cậu lính ngượng ngùng , tuy rằng quá tối thấy rõ bộ dạng Hoa Chiêu, nhưng giọng là một mỹ nữ.
Chị dâu thật ôn nhu thật cẩn thận, chỉ là chút xem thường khác, chỉ sát trùng thôi , cần ấn .
"Chị dâu, !”
Bọn họ huấn luyện đặc thù, ăn s.ú.n.g cũng kêu đau nhưng trong nháy mắt cũng chịu nổi.
Đau quả thực đau, nhưng cũng quá bất ngờ.
Khử trùng thì khử trùng, khử trùng lấy kẹp chọc vết thương của gì?
lính cúi đầu, thấy Hoa Chiêu gắp một thứ gì đó , hình dạng liền là đạn.
Cô mổ, cũng chụp phim, đ.â.m cái kẹp , kẹp viên đạn .
Lần trúng đạn, cũng là cánh tay, ở trong phòng phẫu thuật một tiếng đồng hồ.
Hoa Chiêu nhanh chóng băng bó khử trùng cho , quá 2 phút.
Sau đó, tiếp theo.
Người lính kinh nghiệm, lúc cái kẹo vết thương, hô, chỉ là cả cứng đờ.
Cũng đến 2 phút.
Cả hai đều sửng sốt.
Sau đó Hoa Chiêu bắt đầu xử lý cho những khác, những khác đều chỉ thương ngoài da, vết đao trầy xước, rắc thuốc cầm m.á.u là xong việc.
Thật sự kịp xử lý kỹ.
Người Chu gia bên ngoài điên , dựa theo phương pháp bắt rùa trong hũ mà Hoa Chiêu phỏng đoán lúc , bắt đầu công kích tường vây.
Từng tảng đá lớn đập dây thép gai, tập trung hộp phân phối điện.
Đều là Chu gia, nhược điểm ở nơi nào.
Nếu đầu Hoa Chiêu dùng dây leo đặc thù quấn chặt, hiện tại ngắt điện, cửa phế .
"Phóng hỏa! Đốt lửa ! Hun khói chúng!” Cha của Chu Hiếu hét lên.
Ông tin bên trong mật đạo , nếu như bọn họ , từ bên chạy , cần gì cứng rắn với bọn họ.
Đối phương cũng là ai thương.
"Đi thôi." Thấy mang đến khôi phục sức chiến đấu, Diệp Thâm : "Nâng hai bọn họ lên.”
Lưu Minh và Chu Binh hổ dám Diệp Thâm, hiện tại thời điểm quan trọng như , bọn họ còn kéo chân , nâng lên.
Tâm tình hai cả đời cũng từng phức tạp như .
Hoa Chiêu bảo bọn họ ngoài , cô phòng bếp tìm củi cùng xăng, tay chân nhanh nhẹn bố trí.
Xăng lấy trong gian của cô.
Diệp Thâm…
"Đốt , thể tiện nghi cho bọn họ." Hoa Chiêu .
Kỳ thật là vì hủy thi diệt tích… thiếu nhiều đồ như , sẽ cảm thấy đúng.
Mấy cũng suy nghĩ gì khác, Diệp Thâm đồng ý, những còn vội vàng hỗ trợ.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, chạy lên lầu hai, kéo Chu Hiếu ngoài.
Còn mười mấy hôn mê khác, đem đặt ở giữa sân.
Sau đó mới phóng hỏa thiêu rụi mấy tòa nhà chứa bảo vật của Chu gia.
Ngọn lửa của bên ngoài còn thắp lên, ngọn lửa bên trong hừng hực nổi lên, lập tức chiếu sáng sơn động, chiếu sáng mắt bên ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha Chu Hiếu lập tức ngửa mặt lên trời mà , điều chứng tỏ Chu Hiếu thật sự xong .
Hắn là đứa con trai duy nhất của ông !
May mắn , ông còn một đứa cháu trai.
Cháu trai của ông ?
Ông vội vàng đầu tìm, kết quả bên cạnh chỉ bà bạn già, cháu trai.
"Đại Hổ ?" Ông giận dữ trừng mắt bà bạn già hỏi.
Bà Chu cũng trợn tròn mắt, vội vàng tìm kiếm: "Đại Hổ? Đại Hổ? ôm nó chạy nổi, đưa cho Thập Bát ôm ! Thập Bát ?”
Thập Bát? Người trong đám lập tức tìm kiếm, kết quả ai trả lời.
"Hỏng , là…" Ánh mắt bắt đầu đổi.
Chi trưởng, đoạn tử tuyệt tôn hả??
Bà Chu hét lên một tiếng liền ngất xỉu.
Tộc trưởng Chu gia cũng lảo đảo.
Ánh mắt những khác điên cuồng lóe lên, ngay cả việc xông bên trong cũng tích cực nữa.
Chi trưởng đoạn tử tuyệt tôn , Chu gia vẫn chết, về , sẽ đầu mới xuất hiện, là ai?
Mỗi gia đình trong bọn họ đều hy vọng ah!
Tất cả đều sinh từ một tổ tiên!
Mấy năm nay bởi vì phòng chính áp chế, những phòng khác đều thể phát triển, sống như hạ nhân! Hiện tại , phòng chính đoạn tử tuyệt tôn!
Lửa bên ngoài cháy, lửa bên trong cũng cứu , dù cũng cứu .
Về phần kẻ địch ở chỗ tối, bọn họ bởi vì ánh lửa, thấy dây thừng từ núi vươn xuống, khẳng định ở bên trong, bọn họ an .
Không cần vội vàng chạy trốn nữa.
Cũng lo lắng cho tiền tài bảo vật bên trong, nhiều như , để cho bọn họ lấy mấy thứ, cũng đau lòng!
Điều ngược cho đoàn Hoa Chiêu thêm thời gian, bởi vì cửa ngầm của mật đạo mà khó mở .
Đó là loại cơ quan cổ xưa hàng trăm năm .
Trí tuệ của cổ nhân thể khinh thường, Hoa Chiêu dựa vũ lực cũng thể giải quyết, cửa đá giống như dung hợp núi, nhất định mở cơ quan.
Mà cơ quan lỗ khóa bình thường, dây leo của Hoa Chiêu cũng giúp gì.
Có thể giúp cũng vô dụng, mắt bao , cô lấy một sợi dây leo hù dọa ai?
Vẫn là Diệp Thâm, mà ở phương diện cũng nghiên cứu, ấn một chút lên mấy chỗ xung quanh cửa đá, cửa đá chậm rãi mở .
“Lợi hại như !” Mắt Hoa Chiêu lập tức tỏa sáng như .
Diệp Thâm cong khóe miệng, kéo tay cô .
Hoa Chiêu bên cạnh vách đá, việc gì liền sờ vách đá một chút.
Đối với cửa sắt hai bên vách đá, cô “ tò mò chút nào”.
Diệp Thâm cũng thời gian tò mò, mấy tập trung chạy , một giờ mới tới lối .
mà lối bên , sớm bố trí mai phục.
Diệp Thâm dừng .
Đoàn dừng theo.
"Phía chính là lối , ở đây chờ, mang vài ngoài xem một chút." Anh .
Mấy động tác như mai phục ở cửa cũng bình thường.
Hoa Chiêu gật đầu, cô theo, khỏi cửa hang sẽ gặp những nào, cô thấy rõ ràng.
Đó là mười mấy đàn ông, vũ trang đầy đủ, khí tức, là thôn dân lúc .
Đây thể là lính tinh nhuệ của Chu gia.
Diệp Thâm dẫn tới cửa sơn động, còn ngoài, thấy sự hỗn loạn bên ngoài.
"A!"
Thét chói tai ngắn ngủi hoảng loạn, đó vài bóng từ trong bụi cỏ nhảy , liều mạng đánh .
Không từ khi nào một đám kiến độc bò lên bọn họ, cắn cho nửa bọn họ đều tê dại.
Đây là một địa phương mà mấy con côn trùng đặc biệt độc, trẻ con cắn một phát cũng thể mất mạng, lớn cắn thêm vài phát cũng sai biệt lắm.
Phải xử lý kịp thời.
Mấy chạy , để ý đến chuyện mai phục nữa, vội vàng tìm kiếm thảo dược, nhất định nhai nát đắp vết thương trong vòng vài phút mới , bằng chính là chết.
Bị kẻ địch đánh c.h.ế.t coi như xong, kẻ địch còn thấy, độc trùng cắn chết? Quá oan uổng.
Còn mấy trốn ở trong bóng tối nhúc nhích, bọn chúng xảy chuyện gì, trong lòng mắng to mấy chạy trốn, nhưng một giây bọn chúng cũng gặp chuyện ngoài ý .
Một đám rắn nhanh chóng bò về phía bọn chúng ẩn , há miệng, bộ dạng cắn bọn chúng một ngụm ?
Mấy còn cũng nhảy ngoài.
Diệp Thâm và mang theo vì những đột nhiên nhảy , nhưng đây là cơ hội, thể buông tha.
Tiếng s.ú.n.g "rầm rầm" vang lên một hồi, qua hơn một giờ, Diệp Thâm mới dẫn trở về.
"Đi thôi." Anh .
Vợ chính là phúc tinh của , mang cô ngoài, vận khí luôn đặc biệt . Mấy tên ẩn nấp côn trùng và rắn độc đuổi , mà vòng tay đuổi côn trùng mà Hoa Chiêu đưa, những con kiến và rắn thấy giống như thấy thiên địch, chạy trốn nhanh.
Đoàn từ sơn động , Diệp Thâm ngôi bầu trời, phân biệt vị trí một chút, chọn một phương hướng, bao lâu đến bên đường quốc lộ, đó lấy một cái bộ đàm lớn, gọi lái xe tới đón bọn họ.
Đây là quân dụng, tín hiệu.
"Không gì quan trọng rơi chứ?" Diệp Thâm hỏi mấy Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lắc đầu, đồ đạc quan trọng của cô đều ở trong gian, hơn nữa phòng của cô ở khách sạn Chu gia thu thập qua, đồ cũng lấy .
Mấy Lưu Minh cũng lắc đầu.
"Vậy thì về nhà." Diệp Thâm .
Mấy thẳng đến sân bay và rời bằng máy bay chuyên dụng.
Nếu , thế lực bên Chu gia phản ứng , thể sẽ .
Máy bay vặn ngang qua vườn cây ăn quả của Hoa Chiêu.
Cô đột nhiên : "Chu gia , nhổ tận gốc.”
Bằng vườn cây ăn quả của cô sẽ đồ cưới cho khác.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ." Diệp Thâm .
" , em gặp Hoa Tiểu Ngọc, chuyện , do cô sai khiến." Hoa Chiêu .
Diệp Thâm sửng sốt, điểm thật sự nghĩ tới, chỉ tra của Chu gia bắt Hoa Chiêu, còn tưởng rằng là thấy sắc nổi lòng tham.
Thì là Hoa Tiểu Ngọc ở trong đó khó dễ, thì bất kỳ chuyện ngoài ý nào.
Diệp Thâm híp mắt nhớ : "Vừa ở trong thôn, thấy cô .”
Là một phụ nữ, cô ngoài tham chiến là điều dễ hiểu, nhưng khi tập thể chạy tới sơn động thấy cô .
Hoa Chiêu ngược thấy, cô thấy Hoa Tiểu Ngọc lái xe máy chạy.
Cô cũng ngăn cản, chạy mới , rời khỏi Chu gia, tiếp tục sống cuộc sống lưu lạc của cô .
Hơn nữa lúc cô nắm chặt Hoa Tiểu Ngọc hạ độc cô , c.h.ế.t chỉ thể cho cô khóa vị trí của cô .
Khi nào rảnh, cô sẽ đến tìm cô .
Cô chẳng những Hoa Tiểu Ngọc ở , cô còn Đại Hổ nhà cô ở .
Trong lúc hỗn loạn, một đàn ông bế , bỏ chạy ngoài.
Biểu tình của đàn ông khác thường, mang nó , hiển nhiên ý bảo vệ nó.
Lúc Hoa Chiêu còn hiểu rõ, cùng là Chu gia, ai thù với một đứa nhỏ hai tuổi.
thấy phản ứng khi Chu gia phát hiện Đại Hổ ở đây, cô liền hiểu .
Thiếu một Đại Hổ, ai cũng cơ hội gia chủ!
Về phần vận mệnh của đứa nhỏ , Hoa Chiêu máy bay, bay biển.
Cô lực bất tòng tâm, quản .
Vài giờ , máy bay hạ cánh, Hoa Chiêu về nhà, mà trực tiếp theo Lưu Minh và Chu Binh đến bệnh viện.
Chờ bác sĩ phẫu thuật cho họ, chữa trị gân chân, cô bôi thuốc cho họ mới rời .
Trở về nhà, cả gia đình đang chờ cô.
Ngay cả Diệp Chấn Quốc và Diệp Mậu ở thủ đô cũng tới.
Mấy đứa nhỏ của cô cũng ở đây, một đám ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm chỉnh.
Thấy Hoa Chiêu phòng, Thiên Kim và Vân Đằng chạy như bay tới, mỗi đứa ôm một đùi.
"Mẹ!"
Hai đứa ngửa mặt lên, nước mắt đảo quanh đáy mắt, Hoa Chiêu đau lòng vô cùng, vội vàng ôm tới hôn hôn sờ sờ.
Vân Phi mang theo em trai em gái tới, bên cạnh cô cẩn thận đánh giá cô.
"Mẹ, thương ?" Vân Phi hỏi.
Hoa Chiêu : "Không , các con cần lo lắng."
Có vẻ như trong nhà với mấy đứa trẻ rằng cô gặp rắc rối để rèn luyện lá gan cho chúng.
Không trải qua một điều, thể phát triển.
"Không việc gì là ." Biểu tình của Vân Phi lập tức thả lỏng.
Thằng bé là một thiếu niên cao một mét sáu, bộ dạng giống Diệp Thâm, khí chất nhu hòa hơn so với Diệp Thâm một chút.
Thúy Vi bên cạnh thằng bé cũng là một thiếu nữ, bộ dạng cũng giống Diệp Thâm nhiều hơn một chút, chỉ là đôi mắt giống Hoa Chiêu, linh động mê .
"Mẹ, cũng mang theo con !" Thúy Vi lấy ánh mắt ám chỉ Hoa Chiêu.
Cô bé bắt đầu cảm thấy giống thường, hơn nữa thể sử dụng , nếu núi lớn, năng lực đặc biệt của cô bé hiểu rõ thực vật khẳng định thể giúp !
"Còn con." Cẩm Văn .
Cẩm Văn vẫn là một đứa bé, nhưng con bé giống Hoa Chiêu, tinh xảo xinh , cũng là một tiểu mỹ nữ cho thấy nổi.
Cô bé cảm thấy rằng khả năng chỉ huy động vật của thể giúp nhiều hơn.
"Mẹ, gặp kẻ ! Những kẻ giải quyết ?” Tiểu Thận Hành chen hỏi.
Đôi mắt thằng bé chuyện, hơn nữa tuổi còn nhỏ, lên còn hỏi "Đã giải quyết "? Còn vẻ mặt nếu giải quyết thì nó sẽ .
Tiểu Thận Hành khi còn bé giống Hoa Chiêu, nhưng càng lớn càng giống, cũng giống Diệp Thâm, Hoa Chiêu cảm thấy thằng bé như đột biến gien.
Nó vẫn xinh tưởng tượng nổi, nhất trong mấy đứa trẻ. Mặc kệ biểu tình gì cũng mắt, cho dù hiện tại vẻ mặt đầy sát khí. Tuổi còn nhỏ mà sát tính lớn như .
Hoa Chiêu vội vàng ôm thằng bé trong n.g.ự.c dùng sức xoa, hy vọng lòng nó thể mềm mại một chút
Đôi mắt to của tên nhóc quả nhiên tràn đầy thích thú, sát khí biến mất, biến thành thẹn thùng.
"Mẹ, con là đứa bé lớn , thể luôn hôn con như ." Thằng bé , nhưng đó bất động, vẻ mặt thẹn thùng.
Tên nhóc khẩu thị phi .
"Người đều giải quyết xong, hiện tại còn cần con, con trở về luyện võ cho ." Hoa Chiêu .
Cô cảm thấy mỗi đứa trẻ đều bản tính riêng của , cô thể đổi, vì cô chỉ thể cho chúng mạnh mẽ hơn, thể bảo vệ bản .
"Được , bây giờ cùng ông bà nội chuyện, các con ngoài chơi ." Hoa Chiêu .
Chuyện cụ thể cần cho mấy đứa nhỏ , đó là cơ mật.
Người Diệp gia cô kể chuyện trải qua, chủ mưu chính là Hoa Tiểu Ngọc, cũng thế lực lưng Chu gia, biểu tình mới hơn một chút.
Cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Mặc kệ là ai, Chu gia , đả kích đến cùng!” Diệp Chấn Quốc mở miệng, giải quyết dứt khoát.
Diệp Thâm gật đầu: "Cháu sẽ trở về đó.”
Thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, tiêu diệt tất cả, đó tiếp nhận thế lực của Chu gia.
Quỳnh Châu, do định đoạt, như Hoa Chiêu qua đó mới an .
Hoa Chiêu cũng hiện tại lúc xử trí theo cảm tính, chỉ để Diệp Thâm ăn một bữa cơm, đem các loại thuốc trị thương cho cất kỹ, đó liền thả .
"Những đứa trẻ vị thành niên , nên bỏ qua thì cứ bỏ qua, haiz." Trước khi , Hoa Chiêu một câu.
Mặc dù những đứa trẻ lớn lên trong cảnh đó cũng đáng lo, nhưng luật bảo hộ trẻ vị thành niên, cô nghi nhớ.
"Thật sự cái gì, chờ bọn chúng 18 tuổi thu thập, cũng giống như ." Hoa Chiêu .
Chu gia diệt, những đứa trẻ cải tà quy chính, thành thành thật thật lương dân thì thôi, , lúc đó động thủ, bọn họ cũng cần mềm lòng.
"Anh ." Diệp Thâm .
"Còn nữa, Chu Hiếu cứ giữ , đừng động ." Hoa Chiêu .
Diệp Thâm cúi đầu cô, đáp ứng ngay lập tức.
Anh trở về sớm , đầu tiên g.i.ế.c chính là Chu Hiếu!
Lúc động thủ, Hoa Chiêu ngăn cản cho, lúc kịp hỏi.
Hoa Chiêu : " Hắn trúng độc, thuốc giải sẽ tỉnh , cả đời mới , nếu Hoa Tiểu Ngọc thể Chu gia tìm , bắt về, hầu hạ Chu Hiếu cả đời, thì càng ."
Diệp Thâm lập tức thoải mái, so với g.i.ế.c Chu Hiếu thì như sẽ hơn.
"Anh , sẽ tận lực tìm Hoa Tiểu Ngọc." Anh cũng cảm thấy chủ ý của vợ thật tệ, vì thế, thể lưu mấy Chu gia, áp chế Hoa Tiểu Ngọc.
Lúc Hoa Chiêu mới thả .
Quay đầu , phát hiện Diệp Danh đang đó cô.
"Anh cả, việc gì?" Cô qua hỏi.
Diệp Danh cô vài giây, cái gì cũng , chỉ thở dài.
"Anh cả, cảm thấy bởi vì cùng em, em mới gặp chuyện ngoài ý chứ? Ngàn vạn đừng nghĩ như , lúc , hiện tại chắc cũng đang bên cạnh Lưu Minh và Chu Binh, cũng .” Hoa Chiêu .
Mặt Diệp Danh nhất thời đen sì, vẫn xem thường như !
Chờ Diệp Thâm trở về, nên đánh với Diệp Thâm một trận ? Để cho cô nhóc thấy sức mạnh của ?
, Diệp Danh cũng nắm chắc trăm phần trăm thắng lợi, đến lúc đó chẳng may thua, càng xác thực thêm suy nghĩ của Hoa Chiêu.
Được , nhịn một chút trời cao biển rộng!
"Mạng lưới quan hệ lưng Chu gia lớn, trong giới ở thủ đô cũng nhiều bọn họ, cho nên hai năm sắp tới em đừng nên Quỳnh Châu nữa, vườn cây ăn quả bên , sẽ để ý giúp em." Diệp Danh .
Hoa Chiêu lập tức chút , hạt giống rong biển của cô còn rải bao nhiêu.
Loại chẳng những tự rải, còn tự thúc đẩy sinh trưởng, như mới thể bảo đảm chúng nó thành tinh, cô chỉ huy, chỉ kéo vật, kéo .
biểu tình của Diệp Danh, cô hiện tại là thời điểm để , bằng Diệp Danh lập tức sẽ hóa thành máy , giảng đạo lý cho cô.
Cô vài , thật đáng sợ.
"Em cả." Cô ngoan ngoãn .
Thái độ hợp lý, Diệp Danh hài lòng gật đầu, rời . Diệp Thâm bận rộn ở Quỳnh Châu, bên thủ đô sẽ giao cho .
Hoa Chiêu trở thành một việc gì , bọn nhỏ đều học, ban ngày cần cô.
Bên bệnh viện, cô một ngày một , giúp thuốc trị thương là hết việc.
Hôm nay, từ bệnh viện , thời tiết , ánh mặt trời tươi sáng, nóng, Hoa Chiêu thành phố đổi từng ngày, đột nhiên dạo.
Nói liền .
Cô cầm máy ảnh xuống xe, dọc theo đường, đến chụp đến đó.
Lúc cảm thấy hình ảnh bình thường, nhưng mấy chục năm , sẽ chính là lịch sử, cho nhớ .
Bằng Thành năm 88 phát triển phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên san sát.
Người cũng nhiều hơn một vài năm đây, tạo thành một sự tăng trưởng bùng nổ. Gió xuân cải cách thổi khắp đất nước.
Đột nhiên, động tác của Hoa Chiêu dừng .
Trong ống kính xuất hiện một bóng dáng khiến cô nhíu mày.
Người , cô thật lâu gặp, nhưng liếc mắt một cái liền nhận .
Hoa Thái Ngưu, con trai út của Hoa Sơn.
Hoa Thái Ngưu ngẩng đầu, liền thấy một phụ nữ yểu điệu ở mặt , cầm máy ảnh, hình như đang chụp ảnh ?
Hắn lập tức sửa sang quần áo một chút, với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lấy máy ảnh xuống.
Mắt Hoa Quá Ngưu sáng lên, trong nháy mắt kinh diễm.
đầy hai giây , nụ cứng đờ khuôn mặt.
Hắn Hoa Chiêu ngẩn , nhận , khuôn mặt của Hoa Chiêu, gặp qua sẽ thể quên.
Huống chi, cũng là chỉ gặp qua mà thôi.
Người phụ nữ bên cạnh Hoa Thái Ngưu thấy thế, lập tức trừng mắt Hoa Chiêu một cái, đó bóp chỗ thịt thắt lưng Hoa Thái Ngưu, hung hăng vặn một cái!
Còn bên ngoài phụ nữ!
Quả nhiên, đàn ông tiền sẽ trở nên tồi tệ, cô từ chức đến đây chằm chằm là đúng !
Nếu , sớm muộn gì cô cũng Hoa Thái Ngưu vứt bỏ.
Cô chính là vợ của Hoa Thái Ngưu, năm đó gia thế tệ, Hoa Thái Ngưu phí sức chín trâu hai hổ mới cưới .
mấy năm nay Hoa Quá Ngưu từ chức xuống biển, phát tài, chút đổi.
Thường xuyên về nhà , về nhà liền bắt bẻ tật của cô , chê cô cái , chính là chê cô cái , như thể cô xứng với !
Hoa Chiêu đến gần hai , mỉm .
Biểu tình của Tào Lệ lập tức càng thêm , hồ ly tinh bên ngoài nhiều như ! Còn hổ, thấy đàn ông liền !
"Chú năm, lâu gặp." Hoa Chiêu chủ động chào hỏi, tươi nghênh đón.
Mặc kệ quan hệ hai nhà như thế nào, ở mặt khác, cô lễ phép, Hoa Thái Ngưu chính là chú họ năm của cô.
Cô bất lịch sự thì mất mặt chính là cô.
Đương nhiên, điều ngăn cản bọn họ lưng đánh giết.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, cô và Hoa Thái Ngưu dường như mâu thuẫn trực tiếp nào.
Một câu chú năm của cô, cho Hoa Thái Ngưu hồn, cứng ngắc với cô: " , thật trùng hợp, nghĩ tới gặp cô ở đây.”
Hoa Thái Ngưu chằm chằm Hoa Chiêu, so với cô càng xinh , rạng rỡ hơn.
Đương nhiên, đại minh tinh mà, nên như thế .
Cô chẳng những gả cho một nhà chồng , còn đại minh tinh
Ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt trở nên nhiệt tình: "Đi, Tiểu Hoa, chú năm mời cô ăn cơm!”
Tào Lệ loạng choạng, chú cháu? Thật giả?
Hơn nữa hiện tại cô cũng nhận , phụ nữ mắt khác, chính là đại minh tinh Hoa Chiêu đấy!
Hoa Chiêu là cháu gái của Hoa Thái Ngưu? Làm thể?! Trước đây cô căn bản Hoa Thái Ngưu nhắc qua!
Nếu là thật, Hoa Thái Ngưu mỗi ngày treo miệng, đuôi vểnh lên trời?
"Thật giả?" Tào Lệ trực tiếp hỏi .
địch ý trong mắt cô ngược còn, chỉ còn vẻ mặt thể tin cùng kích động.
Đây là Hoa Chiêu! Hoa Chiêu mù mới xem trọng Hoa Thái Ngưu!
Chờ , hai họ Hoa! Nói là thích thật sự thể!
"Vị là?" Hoa Chiêu cũng hỏi.
"Đây là thím năm của cô." Hoa Thái Ngưu giới thiệu như .
Hắn hiện tại thật sự chướng mắt con gái của một quản đốc xưởng của một trấn nhỏ, bộ dạng cũng bình thường, cũng thấy già , nhà máy nhỏ cũ nát cũng sắp đóng cửa.
Một chút tác dụng cũng , dính ánh sáng của .
tâm tình che giấu tệ, dám biểu lộ ngoài.
Anh em Tào gia nhiều, nếu thật sự sám bỏ cô , bọn họ thể đánh tàn phế.
"Chào thím năm." Hoa Chiêu gật đầu với Tào Lệ.
"Ah!" Tào Lệ kích động thét chói tai.
Cô là fan của Hoa Chiêu, Hoa Chiêu xuất hiện màn ảnh, vô cô tưởng tượng nếu gương mặt , cuộc sống chắc chắn sẽ khác!
Ghen tuông? Ngược .
Chênh lệch quá lớn, lớn đến mức khiến ghen tị nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-311.html.]
Hiện tại phát hiện đại minh tinh đang gọi là thím năm, cô thể thét chói tai?
Người qua đường xung quanh cô gọi đến, phát hiện Hoa Chiêu, nhất thời xu hướng vây quanh.
Hiện tại còn phổ biến chuyện theo đuổi thần tượng, đường cái thấy minh tinh, nhiều lắm là vụng trộm đánh giá, chỉ trỏ.
Bây giờ cũng phổ biến ký tên, sẽ vây quanh.
nếu dẫn đầu, họ cũng thích đến chuyện với thần tượng.
Hoa Chiêu hạ mũ xuống, phát hiện cách đó xa một nhà hàng thoạt tệ, lập tức : " mời chú năm ăn cơm.”
Cô tìm hiểu tình hình hiện tại của gia đình Hoa Sơn, cho nên trò chuyện là cần thiết.
Phía , hai vệ sĩ mới kịp thời ngăn cản .
Mà Hoa Thái Ngưu đuổi theo.
Tào Lệ thấy hình như gây phiền toái cho Hoa Chiêu, lập tức với : "Đó là Hoa Chiêu, , là cháu gái lớn của , chỉ là bộ dạng giống Hoa Chiêu! một thời gian dài gặp con bé nên chút vui mừng.”
Nói xong cũng chạy khách sạn, mất dấu .
Ngồi phòng riêng nhà hàng, Hoa Chiêu cởi mũ .
Tào Lệ thấy rõ ràng hơn, thật sự là Hoa Chiêu.
"Ôi! Cháu gái của ? Tại bao giờ nhắc đến cô đây?” Tào Lệ kích động hỏi.
"Chuyện "Hoa Chiêu suy nghĩ một chút : "Có thể là bởi vì chú tư Hoa Chân Ngưu nửa đêm mò tới gần nhà , g.i.ế.c thành, phán mười lăm năm.”
Nụ của Tào Lệ bỗng chốc cứng đờ mặt.
Cô là dân của trấn nhỏ, khi kết hôn Hoa Thái Ngưu sống ở trấn cùng nhà đẻ cô , chỉ ngày lễ tết mới trở về thôn thăm một cái, cô căn bản chuyện của Hoa Chân Ngưu.
Cô cũng hỏi Hoa Thái Ngưu, năm em ? Tại chỉ bốn?
Hoa Quá Trâu gì? Nói tư c.h.ế.t !
Cô thực sự tin!
Không nghĩ tới, chẳng những chết, còn bởi vì g.i.ế.c Hoa Chiêu mà tù?
Tào Lệ ngốc, lập tức Hoa Quá Ngưu, thậm chí cả Hoa gia vì đề cập đến Hoa Chiêu và Hoa Chân Ngưu.
Mối quan hệ quá hổ, mất mặt!
Nếu khi kết hôn cô Hoa Thái Ngưu một g.i.ế.c cháu gái, ba cô nhất định đồng ý hôn sự !
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?" Tào Lệ cứng ngắc đầu hỏi Hoa Thái Ngưu.
"Có chuyện gì nữa, đó đều là chuyện cũ ." Hoa Thái Ngưu trừng mắt cô .
Hiện tại cũng sợ để cô , kết hôn hơn mười năm, đứa nhỏ cũng sinh 2 đứa, cô thì thể gì?
Ly hôn?
Tốt, đến !
Hoa Thái Ngưu hiện tại rảnh để ý tới cô , đầu lấy lòng Hoa Chiêu : "Đó đều là chuyện của quá khứ, tư lúc uống rượu, hồ đồ, thật sự g.i.ế.c , chỉ là khi uống rượu nên nghĩ loạn, hù dọa các một chút."
Nhìn ánh mắt rõ ràng của Hoa Chiêu, chút bịa nổi nữa.
"Ừm, tư quả thật đúng, hù dọa cũng thể hù dọa như ! Vì , nhốt 15 năm, oan uổng! mặt xin cô! Hắn thật sự sai, nhưng cô đừng giận , lúc ở nhà, một chút cũng , càng nửa điểm quan hệ với việc !”
Hoa Chiêu gật đầu: “Chuyện cũ, chúng đề cập tới.”
Dù cũng báo thù.
"Ông nội ba hiện tại thế nào? Sức khỏe của ông ?” Hoa Chiêu hỏi.
Khuôn mặt Hoa Thái Ngưu lập tức kéo xuống, vẻ mặt sầu não : "Ông nội ba cô lớn tuổi, gần 80, thể một ngày bằng một ngày, một tháng cảm mạo, hiện tại còn , hình như còn xuống giường.”
Hoa Chiêu gật đầu, thật sự quá .
Hoa Sơn thể sống đến tuổi , cô cũng ngạc nhiên .
“Thím tư hiện tại thế nào?” Hoa Chiêu hỏi một khác mà cô quan tâm.
Một nhà Hoa Sơn, cũng vài thể lọt mắt cô, ví dụ như vợ của Hoa Chân Ngưu là Vương Tú Phân.
Lúc thím mạo hiểm phản bội cả nhà để thông báo tin tức cho cô, mới thể phòng .
"Đừng đến phụ nữ thối " Hoa Thái Ngưu mắng một trận, giật phát hiện đúng.
Đứng ở lập trường của Hoa Chiêu, Vương Tú Phân cùng một lòng với Hoa Chân Ngưu khẳng định là .
"Cái , tư tù bao lâu, chị dâu tư liền mang bọn nhỏ trở về nhà đẻ, nhiều năm như , vẫn liên lạc với nhà, ông nội ba cô tìm qua, nhà đẻ cô thế nhưng cô cùng tư ly hôn, cũng ."
Người đàn ông trong nhà tù, vợ thể ly hôn với đó, cơ bản thể rời khỏi.
Lúc Hoa Chân Ngưu đương nhiên đồng ý, nhưng tác dụng, Vương Tú Phân cầm giấy ly hôn, chờ vài năm, đợi đến khi thể tự do xung quanh, cô lập tức mang đứa nhỏ nương nhờ thích ở xa.
Hoa gia, cô thật dám ở lâu, đó là một đám trâu bò, đó là một bầy sói!
Cô ly hôn, , chờ Hoa Chân Ngưu tù đánh c.h.ế.t cô ?
Nghe Vương Tú Phân và Hoa Chân Ngưu ly hôn, còn chạy , Hoa Chiêu mừng cho cô , thật sự là một phụ nữ thông minh.
"Những khác của Hoa gia khỏe ?" Hoa Chiêu hỏi.
Biểu hiện của cô hề che giấu.
Hoa Chân Ngưu , đây còn ghi thù một nhà bọn họ, thấy bọn họ dễ chịu!
Hắn chẳng những tức giận, còn chọn những gì Hoa Chiêu thích để .
"Một nhà cả sống , trong nhà nghèo, trong ba em Long Hổ Báo, chỉ Hoa Long tìm vợ, hai tuổi nhỏ, nhưng vẫn còn độc ."
"Một nhà hai cũng khác mấy, Hoa Tiểu Ngọc c.h.ế.t , thấy bóng dáng, Hoa Kim năm nay 25 tuổi, cũng đối tượng, Hoa Ngân ngoài lăn lộn, quanh năm về nhà, Hoa Bảo cũng 20 tuổi, hiểu chuyện, cả còn vợ, mỗi ngày la hét đòi cưới vợ.”
Hoa Chiêu đột nhiên xen : “Hoa Tiểu Ngọc, ngược cô ở .”
Năm đó Hoa Tiểu Ngọc thành phố cảng, bắt cóc đứa nhỏ, mất tích, những chuyện cô cho một nhà Hoa Sơn .
Bây giờ cô .
Hoa Thái Ngưu cũng tò mò: "Cô Hoa Tiểu Ngọc ở ?"
“Ừm, ở Quỳnh Châu, một thôn gần Tam Á, sống cuộc sống của thiếu phu nhân đấy." Vẻ mặt Hoa Chiêu biểu lộ nghĩ tới: "Cô gả cho một tiền, còn sinh một đứa con trai.”
“Đâu, thôn nào?” Hoa Thái Ngưu lập tức hỏi.
Hoa Chiêu , cho .
Tuy rằng Hoa Tiểu Ngọc còn tìm , thế nhưng, sớm muộn gì cũng tìm , đó "đưa về" thôn Chu gia, chăm sóc chồng thực vật của cô .
Đến lúc đó Hoa gia góp vui, cho cuộc sống của cô càng thêm muôn màu muôn vẻ, thật .
Hoa Thái Ngưu miệng lẩm bẩm, đem địa chỉ ghi nhớ trong lòng.
Hắn tiếp tục về gia đình Hoa Tam Ngưu.
Nhà ngược gì cho Hoa Chiêu vui vẻ
Hoa Tam Ngưu ngốc, chính là sức khỏe , vợ khôn khéo, Hoa Chiêu quấy rầy, cuộc sống cũng tệ.
Con cả Hoa Sinh cưới vợ sinh con, con thứ hai Hoa Hảo cũng gả cho một trong thành, con thứ ba Hoa Thụ nhờ rể mà tìm một công viện trong thành phố.
Một nhà Hoa Chân Ngưu thì , đang tù, vợ con thấy bóng dáng.
Hoa Chiêu , hỏi Hoa Thái Ngưu: "Chú năm xem phát tài, đang gì ?"
“Hắc, cái gì mà phát tài, thể so sánh với cô, chỉ là chút buôn bán nhỏ, kiếm miếng cơm ăn thôi." Hoa Thái Ngưu tuy rằng như , nhưng mặt giấu sự đắc ý.
Hắn cũng Hoa Chiêu kiếm nhiều tiền, hiện tại minh tinh cũng kiếm quá nhiều tiền, chỉ là khí thế bất phàm của Hoa Chiêu, phía còn hai theo, trực giác của sai.
Hắn , Tào Lệ .
Rốt cuộc tìm một đề tài thể chuyện với Hoa Chiêu! Cô phấn khích.
"Anh buôn bán , kiếm tiền chênh lệch cái gì đó, quần áo, giày dép, radio TV, đều bán, hiện tại đang bán áo khoác da." Tào Lệ .
Biểu tình của Hoa Thái Ngưu lập tức chút .
Mặc dù cải cách mở cửa 10 năm, nhưng vẫn còn sợ hãi chuyện mua bán ! Rất nhiều bởi vì chuyện mà bắt, sợ khác là một kẻ buôn bán.
Đặc biệt sợ hãi để cho Hoa Chiêu , bởi vì Hoa Chiêu cơ hội chỉnh , khẳng định sẽ bỏ qua!
Hoa Thái Ngưu vụng trộm Hoa Chiêu, đang phát hiện cô với rõ ý tứ, lập tức dọa cho bạc tóc.
Hoa Chiêu nghĩ sẽ vì loại chuyện mà gì , chút rớt giá.
Nếu Hoa Thái Ngưu chuyển hàng lậu thì ok, chuyển áo khoác da thì tính là gì, gì .
Đồ ăn lên, Hoa Chiêu ăn, tạm biệt hai .
Tào Lệ chút thất vọng, thím năm cũng xem như .
nghĩ đến ân oán Hoa Chiêu với Hoa Chân Ngưu, cô cũng thể hiểu .
Hoa Chiêu hiện tại thể gọi Hoa Thái Ngưu một tiếng chú năm, gọi cô một tiếng thím năm, là cho bọn họ mặt mũi.
"Nhà còn một kẻ g.i.ế.c ? Nếu sớm nhà kẻ g.i.ế.c , sẽ cưới !” Tào Lệ tức giận .
"A, hối hận? Bây giờ hối hận cũng kịp!” Hoa Thái Ngưu .
Tào Lệ gì nữa, cô ly hôn, cô và sinh 2 đứa con! Hoa Thái Ngưu còn tiền.
Mấu chốt là, ly hôn hổ!
Trong quá khứ, những cô ngu ngốc, cưới một nông thôn, sẽ càng cô mắt mù!
Hoa Thái Ngưu quyết tâm ly hôn.
Tào Lệ thật sự thể lên mặt bàn, cách nào so sánh với tình nhân của .
Hơn nữa, Tào Lệ mỗi ngày ở bên cạnh theo, cùng tình nhân cũng cách nào gặp mặt.
Cơm nước xong, Hoa Thái Ngưu dạo phố, lôi kéo Tào Lệ trở về nhà khách.
Đóng cửa , liền cho Tào Lệ một cái tát, thoáng cái đánh cho Tào Lệ choáng váng.
"Ai bảo cô chuyện của gì? Cô chê c.h.ế.t đủ nhanh, ? Cô là đàn bà phá gia!"
“Ba ba ba."
Hoa Thái Ngưu tìm lý do, đánh cho Tào Lệ kêu cũng kêu .
Đầu óc cũng càng ngày càng linh hoạt, thể chủ động đề nghị ly hôn, đánh cho Tào Lệ tự đề cập đến chuyện đó!
Sợ em Tào gia? Vậy thì về quê nữa!
Dù quê hương cũng , mấy em mấy năm nay cũng trở nên xa cách, chỉ còn một cha già.
Chờ khi cha chết, sẽ trở về cuối cùng.
Càng nghĩ càng , Hoa Thái Ngưu quyền đ.ấ.m cước đá một hồi, mắt thấy Tào Lệ mềm nhũn, lúc mới dừng tay.
Đưa tay dò xét hô hấp của cô , còn thở, liền ngoài.
Loại chuyện đánh , từ nhỏ đánh đến lớn, mấy năm nay bên ngoài, càng đánh ít.
Nếu thể đánh, c.h.ế.t sớm.
Vừa trạng thái của Tào Lệ, liền chỉ choáng váng, c.h.ế.t .
Hoa Thái Ngưu mở cửa ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.
Rất nhanh cửa liền mở , một phụ nữ ăn mặc xinh : "Rốt cuộc cũng nỡ tách với bà vợ già của !"
“Em cũng cô là bà già, chúng tức giận với cô ." Hoa Thái Ngưu chen chúc cửa.
Chỉ chốc lát trong phòng liền truyền chút âm thanh, cho mấy ngang qua cửa đều nháy mắt.
Chỉ nhân viên phục vụ mới trợn trắng mắt về phía , cô , hai phòng , một là vợ, một là tình nhân.
Chưa bao giờ thấy một đàn ông hổ như !
Những khác mang tình nhân tới nơi , nhưng đều tránh vợ, ngược to gan, còn để cách vách.
Hoa Chiêu trở về nhà, lập tức chia sẻ tin tức thấy Hoa Thái Ngưu với Hoa Cường, nhân tiện một chút tình huống của những khác trong Hoa gia.
Nghe Hoa Sơn sắp chết, tay đang trêu con chim trong lồng của Hoa Cường dừng .
Rốt cuộc cũng là em ruột thịt, đánh sống đánh c.h.ế.t thể, nhưng khi đối phương thật sự sắp chết, trong lòng thể bình tĩnh như nước.
"Ai." Hoa Cường thở dài: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, hy vọng kiếp sẽ .”
chuyện khiến Hoa Cường nghĩ tới một chuyện khác: "Bà nội và cha cháu còn chôn cất ở thôn Kháo Sơn, chúng cũng hơn 10 năm, nên trở về thăm bọn họ rồi."
Hoa Chiêu lập tức : "Là cháu bất hiếu, quả thật đến lúc trở về ."
Nếu như là cha ruột kiếp , mấy ngày thanh minh, cô đều khó chịu đến thăm.
Đời rốt cuộc cũng là xuyên tới, cha ruột núi mười mấy năm, cũng từng qua liếc mắt một cái.
"Có hiếu , đều ở trong lòng, ở những chuyện bề ngoài ." Hoa Cường .
ông cũng quyết định trở về, lập tức gọi Hoa Chiêu thu dọn hành lý.
"Mang theo Hải Tinh nữa." Hoa Cường đột nhiên .
Mấy năm nay Phương Hải Tinh vẫn theo Hoa Chiêu, bay từ nam bắc, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu bên .
cô chủ yếu phục vụ mấy đứa nhỏ khi còn bé, hiện tại bọn chúng đều lớn, cô liền theo chăm sóc Hoa Cường, cùng ông dạo bên bờ biển, cùng ông chuyện phiếm.
Hoa Chiêu đôi khi khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng hai ở chung hòa hợp, cảm thấy như cũng , cần vẽ vời cho thêm chuyện.
Hoa Chiêu tìm Phương Hải Tinh, cho cô chuyện về quê.
Phương Hải Tinh lập tức : "Quê nhà hai ở cực bắc ? Ôi, ôi! bao giờ đến đó, cần mang theo quần áo dày ? Có lạnh ?”
Cô so với lúc quả thực đổi nhiều, trai chị dâu hiện tại ở mặt cũng chắc nhận .
Phương Hải Tinh trong quá khứ, đen gầy, nhút nhát, tóc ngắn, 40 tuổi, chỉ thể gọi là "bà lão gầy gò".
Phương Hải Tinh hiện tại, tuy rằng cũng là tóc ngắn, nhưng dứt khoát lưu loát, làn da trắng nõn, khí chất sảng khoái. Nhiều lắm là gọi là chị dâu, dì, hoặc là chị cả.
Hoa Chiêu : "Lúc mới là tháng tám, là phương bắc, cũng Bắc Cực, cũng mùa hè, mang theo một bộ quần áo dài tay là ."
Phương Hải Tinh hào hứng thu dọn đồ đạc, đến 10 phút chuẩn xong.
Luận về thu dọn hành lý, bên cạnh Hoa Chiêu cũng chuyên nghiệp, quen .
Mấy đứa nhỏ hiện tại đang nghỉ hè, Hoa Chiêu về quê, nhất thời vây quanh.
"Mẹ, con cũng , con còn từng thấy nơi sống khi còn bé!" Thúy Vi .
“Con cũng , tế tổ, chúng con nên ah?" Vân Phi hỏi.
“Con cũng , con cũng !” Những đứa trẻ khác cần bất kỳ lý do gì chỉ .
Vân Phi đúng, trở về với mục đích tế tổ.
Hoa Chiêu dám Vân Phi và Thúy Vi là của một cô, bọn chúng cũng là con của nguyên chủ, dựa theo quỹ đạo ban đầu, nguyên chủ cũng sẽ sinh bọn chúng.
Thôn Kháo Sơn, chỉ chôn cất bà nội, cha của nguyên chủ, lẽ còn chôn cất linh hồn nguyên chủ.
Nên dẫn bọn chúng trở về xem một chút.
Tuy rằng nguyên chủ là một , nhưng lẽ nguyên chủ hối hận, nên mới để cô xuyên tới, cứu vớt hết thảy.
Nghĩ tới đây, Hoa Chiêu nên lời cự tuyệt, gật đầu : "Được, cùng .”
"Ah a!" Bọn nhỏ lập tức hoan hô, chạy về thu thập hành lý.
5 năm , những đứa trẻ khác của Diệp gia đều lớn.
Tôn Hàn lớn nhất học đại học, những khác đang học cấp ba thì cũng học cấp hai, tất cả đều ở thủ đô.
Kỳ nghỉ hè, bọn chúng cũng sắp xếp các hoạt động khác, đến Bằng Thành nữa.
Tiểu Đức cùng tuổi với ba đứa nhỏ, Đường Phương Hà xem như bảo bối, kỳ nghỉ hè cũng giữ ở bên , đến mang đến đó.
"Mang thêm vài trở về, một nhà Hoa Sơn đáng tin cậy." Miêu Lan Chi .
Nếu bà mới nhận một bộ phim, , bà cũng theo.
Bà xin nghỉ phép trở về bởi vì Hoa Chiêu xảy chuyện. Hiện tại Hoa Chiêu bên việc gì, bà cũng nên .
"Con mang mười trở về, yên tâm ." Hoa Chiêu đùa.
10 là phóng đại, nhưng bốn hoặc năm là cần thiết.
Có quá nhiều đứa trẻ, cô thể chăm sóc một .
Diệp Thâm còn trở về, cũng chuyện Chu gia bên xử lý đến bước nào , Hoa Chiêu cũng liên lạc với , nên cũng liên lạc nữa.
2 liên lạc.
Hoa Chiêu một dãy thường dùng, chuyển qua vài , rốt cuộc cũng liên lạc với Hoa Diệp.
Hoa Diệp, con gái út của Hoa Sơn mang theo chạy trốn.
Lúc Hoa Chiêu chỉ đường cho cô , tìm một công việc, dàn xếp định.
Mấy năm nay cô cũng kết hôn sinh con ở chỗ đó, cuộc sống trôi qua an thỏa mãn.
Hoa Chiêu chỉ truyền đạt một chút tin tức thể Hoa Sơn , liệt giường một tháng, những thứ khác nhiều.
Quay về , cô mặc kệ, cũng đề nghị.
Cô chỉ sợ Hoa Diệp bỏ lỡ tin tức , về sẽ lưu tiếc nuối cả đời thể bù đắp nên mới báo tin.
Hoa Diệp , cô vẫn thích.
Lúc là thông qua Tần Hướng Đông để an bài công việc, mấy năm nay, ngày lễ tết Doa Diệp đều thông qua Tần Hướng Đông tặng lễ cho cô.
Không thứ gì giá trị, chỉ là một ít đặc sản.
Mấy năm nay, cô cũng từng cầu xin Hoa Chiêu hoặc Tần Hướng Đông giúp đỡ, hết thảy đều dựa chính .
Hơn nữa , cô vẫn luôn mang theo , chiếu cố bà , là một hiếu thuận.
Hoa Diệp ở bên trầm mặc vài giây, đó một câu , hai liền kết thúc cuộc điện thoại.
Về đến nhà, cô chút mất tập trung.
Hoa Diệp giỏi che giấu cảm xúc, huống chi cô cũng che giấu.
"Có chuyện gì ? Chuyện gì xảy ?" Bà Hoa tai điếc mắt mù, thoáng cái liền , quan tâm hỏi.
Hoa Diệp cố ý tìm một đàn ông cha gả, khi kết hôn cũng xong, mang theo cùng sinh hoạt.
"Không chuyện gì" Hoa Diệp do dự.
Điều càng bà Hoa sợ hãi.
"Rốt cuộc chuyện gì, con tham mưu cho con." Bà Hoa .
Hoa Diệp thở dài, thì : "Hoa Chiêu gọi điện thoại cho con, cha giường một tháng, thể .”
Cả bà Hoa sững , ông rốt cục cũng sắp c.h.ế.t .
"Cũng đúng, lớn tuổi như , cũng nên ." Bà Hoa : "Mẹ trở về, ông ."
"Mẹ!" Hoa Diệp nóng nảy: "Mẹ trở về, ông đánh thì ?”
Bà Hoa một tiếng: "Không ông sắp c.h.ế.t ? Ông thể đánh nữa."
"Mấy trai con."
"Chúng còn dám đánh ? Không sợ chọc xương sống?” Bà Hoa .
Ngược , lúc khi bà Hoa đánh, mấy đứa con trai cũng ngăn cản, ngăn thì , nhưng từng động chân động tay.
Hoa Diệp suy nghĩ: "Vậy thì con sẽ trở về với ."
Cô vẫn sợ trở về sẽ đánh đập.
"Vậy bọn nhỏ bây giờ?" Bà Hoa hỏi.
Khuôn mặt Hoa Diệp lộ nụ , nghĩ tới hai đứa nhỏ, cô sẽ bất giác mỉm .
Trong những năm qua, cô một con trai và một con gái, lớn hơn tám tuổi và nhỏ hơn sáu tuổi.
"Đã học , bình thường để bọn chúng đến căng tin ba chúng nó ăn cơm là ." Hoa Diệp .
Cô cũng là công việc, bình thường nhiều thời gian trông con.
Bà Hoa cũng cần quản, chỉ cần nấu cho bữa sáng cơm tối.
Hiện tại hai , để bọn nhỏ ăn cơm căng tin cũng .
Hai cũng hành động, bà Hoa thu dọn hành lý, Hoa Diệp thông báo cho chồng, Lữ Khánh.
Người đàn ông của cô việc ở ban hậu cần trong quân đội, nấu ăn.
Trong nhà ai, cha , chỉ một em gái, bây giờ cũng kết hôn.
Lúc trúng Hoa Diệp cần cù năng lực, đơn giản thiện lương, kết hôn hơn 10 năm, phát hiện quả nhiên nhầm, cho nên quan hệ hai vẫn tệ.
Lần Hoa Diệp cùng vợ về nhà đẻ, còn chút lo lắng.
Hoa Diệp giấu , cho từ trong nhà bỏ chạy.
"Không sợ, Hoa Chiêu cũng trở về, mấy trai của em nếu dám gây chuyện, em sẽ tìm Hoa Chiêu, một ngón tay của Hoa Chiêu cũng thể ấn c.h.ế.t bọn họ."
Hoa Diệp nghiêm túc, khí lực của Hoa Chiêu lớn, một cái tát thể đánh ngã mấy trai cô , cô đối với Hoa Chiêu mười phần tin tưởng.
Lữ Khánh chỉ xem là cô tùy tiện , nhưng cũng Hoa Chiêu, cháu dâu của lão đại Tần Hướng Đông.
Cháu dâu của lão đại, khẳng định ai dám bắt nạt chứ?
"Có việc thì gọi điện thoại cho , lập tức qua." Lữ Khánh : "Mua chút lễ vật mang về, dù nhiều năm như , chuyện quá khứ nếu như thể cho qua, hãy để nó qua , về coi như thích , cũng .”
Hắn từ nhỏ còn cha , dẫn ăn trăm nhà cơm lớn lên, đặc biệt hâm mộ gia tộc thịnh vượng, đặc biệt thích thích.
Nếu như Hoa Diệp thể hòa hảo với phụ , cảm thấy là chuyện .
Hoa Diệp đồng ý, nắm đ.ấ.m đánh , đau.
Cô xong liền rời .
Lễ vật chắc chắn mua, nếu đến cửa cũng thể !
cũng thể mua đồ quá , bằng mấy trai chị dâu sẽ hút khô m.á.u cô mới thả cô .
Hoa Diệp và bà Hoa lên xe lửa.
Mà Hoa Chiêu bằng máy bay, đến bọn họ.
Cô lên một chuyến tàu để đến thôn Kháo Sơn.
Vẫn xuống xe ở điểm dừng cách thôn xa đó.
Nhìn thấy nơi quen thuộc , Hoa Chiêu cảm khái.
Thoáng cái, hơn mười năm trôi qua.
Nhớ năm đó lúc cô mới tới, còn cõng giỏ ở chỗ lên xe xuống xe bán giá đỗ.
Vào thời điểm đó, cô nặng hơn 100 kg.
Ha ha ha ha.
Không thể nghĩ, nghĩ đến liền .
"Oa, nơi thật a!" Thúy Vi xung quanh, kinh ngạc hô lên.
Mấy đứa trẻ khác cô bé, im lặng.
Vẫn là Vân Phi với cô bé nhất, mắt thấy khí sắp hổ, vội vàng : " là , khí trong lành."
“ ." Tiểu Thận Hành thật.
Xung quanh là những ngọn núi, cây xanh và cỏ dại.
trong mắt mấy đứa nhỏ quen với danh lam thắng cảnh, nơi quá bình thường, quá hoang vắng.
" thú vị, ? Đây là nơi sống khi còn nhỏ, cũng là quê cuả chúng !" Thúy Vi vẫn xúc động.
Lần nhận sự đồng tình của bọn nhỏ.
Ba đứa nhỏ nắm tay , Cẩm Văn nắm tay Thận Hành, Vân Phi cùng Thúy Vi một một , tựa như giáo viên mẫu giáo chăm sóc bọn nhỏ.
Mấy lớn theo trái , bọn nhỏ rầm rầm thảo luận.
Bởi vì đó là nơi sống, nên ở cũng thấy thú vị.
Mọi giống như du xuân, vui vẻ bất tri bất giác đến nơi.
Thôn Kháo Sơn ở ngay mắt.
Nhìn thôn trang nhỏ uốn quanh trong khe núi, Hoa Chiêu càng cảm khái.
Bỏ qua gia đình Hoa Sơn khó chịu, cô sống mấy tháng ở thôn nhỏ , coi như vui vẻ.
Rất hạnh phúc.
Nơi tuy rằng là danh lam thắng cảnh, nhưng cũng xinh , đặc biệt là lúc khói bếp bốc lên, một cảm giác khói lửa nhân gian.
Lúc là buổi chiều, đang về nhà.
Đoàn Hoa Chiêu xuất hiện con đường nhỏ duy nhất ở cửa thôn, nhất thời hấp dẫn tầm mắt của .
Một bà lão ba bước đầu , Hoa Chiêu, Hoa Cường.
Hoa Chiêu cũng cẩn thận bà lão, lập tức gọi:"Thím Mã! Thím…" Sao biến thành bộ dạng !
Khi cô rời , thím Ma vẫn là một phụ nữ ở độ tuổi 40 đặc biệt thích và giúp đỡ khác.
Tại chỉ 12 năm, bà trở thành một bà lão.
Mặc dù bây giờ hơn 50 thể gọi là bà lão, nhưng thím Mã cũng già quá nhanh, thoạt giống như một ở cùng tuổi với Hoa Cường.
Tuy rằng, Hoa Cường cũng đặc biệt trẻ trung, thoạt cũng chỉ mới 60 tuổi.
"Thím Mã, thím khỏe ?" Hoa Chiêu thu hồi kinh ngạc mặt, hỏi.
Thím Mã giọng của cô, rốt cuộc cũng xác định đây là Hoa Chiêu, so với cô còn kinh ngạc hơn.
"Ai nha ai nha, là Tiểu Hoa trở về? Thím thậm chí dám nhận! Cháu còn hơn nhiều! Nhiều năm như , một chút cũng thấy già ? Còn giống như một cô bé chứ?”
Thím Mã tới kéo tay Hoa Chiêu chuyện phiếm, đây là động tác theo thói quen của bà, đối với thích cứ như , bà cũng thường xuyên kéo tay Hoa Chiêu chuyện.
tay động bỏ xuống.
Nhìn Hoa Chiêu mắt, tay bà cọ cọ quần áo, duỗi .
Vừa từ ngoài ruộng trở về, một tay bùn đất.
Hoa Chiêu giống như , đưa tay kéo tay bà , bàn tay bà thô ráp, đầy vết chai.
10 năm , tay thím Mã cũng như , tuy rằng da mịn thịt mềm, nhưng cũng đến mức đầy vết nứt như .
Tay kéo , nụ mặt thím Mã lập tức càng mềm mại, cả cũng câu nệ nữa.
Hoa Chiêu hình như vẫn là Hoa Chiêu .
"Thím, cháu về thôn cũng thông báo với ai, trong nhà khẳng định thể nấu ăn , tối nay ăn cơm ở nhà thím ?" Hoa Chiêu .
Thím Mã từ đến nay luôn hào phóng, cho nên cô mới dám .
Thế nhưng thím Mã do dự một chút mới : "Được, cháu đến đây, đừng ghét bỏ cơm nhà thím là .”
Nói xong bà mới phản ứng , về phía mấy đứa nhỏ bên cạnh Hoa Chiêu.
Ai nấy đều tinh thần, xinh , hơn nữa kỹ, mỗi đứa đều chút giống Hoa Chiêu.
Cũng thể, đều là của Hoa Chiêu chứ?
Quá nhiều!
Cho nên bà cũng dám xác định, mà là do dự hỏi: "Đây là…?”
"Đây đều là mấy đứa con của cháu, đây là cặp song sinh năm đó, là long phượng thai." Hoa Chiêu kéo Vân Phi và Thúy Vi tới giới thiệu.
"Đây là bà Mã, lúc mang thai các con thể việc, bà Mã việc gì sẽ đến giúp việc." Hoa Chiêu .
Vân Phi và Thúy Vi lập tức ngọt ngào: "Chào bà Mã.”
Những đứa nhỏ khác cũng chỉnh tề chào:"Chào bà Mã.”
Bà Vân Phi và Thúy Vi kích động: "Lúc là song sinh, nghĩ tới thật đúng là long phượng thai! Lúc thím còn , nếu cháu sinh long phượng thai, thím mua cho cháu móng heo lớn xuống sữa."
Nhớ tới năm đó, thím Mã liền thổn thức.
Hoa Chiêu giới thiệu những đứa khác, Cẩm Văn, Thận Hành, còn ba đứa nhỏ.
"Bọn chúng sinh ba, cho nên cháu sinh con cao sản một chút, ha ha." Hoa Chiêu đùa.
"Cháu thật đúng là" Nụ mặt thím Mã càng tự nhiên, Hoa Chiêu thật sự vẫn là Hoa Chiêu , một chút cũng cao.
Mười mấy năm gặp, hiện tại chuyện phiếm, giống như trở về ngày hôm qua, giống như bọn họ chỉ mới chia xa .
“Đây là ông nội cháu!” Hoa Chiêu kéo Hoa Cường .
Thím Mã như , là nhận Hoa Cường.
Quả nhiên, Hoa Chiêu , cuốc tay thím Mã cũng rơi xuống đất!
Người đàn ông năm sáu mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, tóc đen nhánh là Hoa Cường? Bà còn tưởng rằng Hoa Cường chết
Bà còn nhớ rõ bộ dạng tuổi già sức yếu của Hoa Cường, kết quả đàn ông mắt , bà cũng dám gọi ông là ông già!
Hoa Cường một tiếng: “Tóc nhuộm đấy."
Trên thực tế, .
Không tại , hai năm nay tóc càng dài càng đen, ông khác cũng tin, tin cũng phiền toái, luôn truy hỏi ông dùng phương pháp gì, cho nên dứt khoát là nhuộm.
"À." Thím Mã : "Vậy cũng trẻ trung ah! Trên mặt cũng nếp nhăn, cũng ngại gọi chú là chú."
Bà cần soi gương cũng hiện tại già thành bộ dạng gì, ở bên cạnh Hoa Cường, giống như chị ông !
Nhớ tới phiền não của , mặt thím Mã sầu khổ, xoay gọi Hoa Chiêu về nhà: “Trời muộn bên ngoài côn trùng, đừng để cắn bọn nhỏ, ai nấy đều da mịn thịt mềm, cắn một ngụm sẽ đau lòng.”
Hoa Chiêu theo bà , quen thuộc về phía Mã gia, đến nơi, liền thấy nhà ngói ba gian gạch đỏ.
Kỳ thật dọc theo đường Hoa Chiêu phát hiện, thôn Kháo Sơn giàu hơn, gần như nhà nào cũng là nhà gạch ngói đỏ, ít nhà đất.
Điều cũng dễ hiểu, năm 88, dân miền núi nghèo, dựa núi để ăn, để giàu tương đối dễ dàng.
Không phát tài , nhưng tiếu mấy trăm đồng xây nhà ngói là thành vấn đề.
Huống chi, năm đó cô mang theo bọn họ ủ giá đỗ, trồng hạt hướng dương.
Đặc biệt là trồng hạt hướng dương, thể cho họ giàu .
Chỉ là đó cô rời , cắt đứt nguồn cung ứng hạt giống, nhưng những hạt giống , cũng thể sinh trưởng mấy đời mới mất hiệu quả tối ưu hóa, biến thành hạt hướng dương bình thường.
Những năm đủ cho họ kiếm .
Vừa dọc theo đường cô cũng phát hiện, đừng trong sân nhà , dù là trong cánh đồng lớn, đều từng mảng hoa hướng dương.
Điều cho thấy họ vẫn đang trồng hoa hướng dương và vẫn thể kiếm tiền.
Kết quả đến cửa Mã gia, thím Mã thế nhưng ý định dừng , tiếp tục về phía .
Nhìn thấy Hoa Chiêu thắc mắc, bà suy nghĩ một chút dừng : "Căn nhà cho Đại Tường ở, chúng phân gia."
“Ồ."
Hoa Chiêu đáp một tiếng, trong lòng chút kỳ quái.
Lúc cô , thím Mã chỉ một trai một gái, khả năng mấy năm nay sinh thêm một đứa nhỏ.
Theo lý, bà trông cậy Mã Đại Tường dưỡng lão cho , khả năng phân gia.
Cho dù phân gia, nhà cũ cũng là cha ở, con trai phân ngoài một .
Đang , cửa nhà ngói lớn mở , một phụ nữ bưng chậu nước rửa rau , hình như tưới đất.
Cô liếc mắt một cái thấy thím Mã ở cửa, lập tức mắng: "Bà đến nhà gì? Gia đình hết tiền ! Khẩu phần ăn và tiền dưỡng lão của tháng đưa qua cho bà! Bà còn gì nữa? cho bà , nhà tiền để lấp đầy bụng mấy đứa cháu ngoại đáy của bà ! Tiểu Bảo cũng là cháu trai của bà, nó còn học ăn cơm!”
Nói xong còn lắc lắc chậu nước, giống như hắt lên thím Mã .
cách khá xa, lo lắng.
Chỉ là động tác của cô khiến tức giận.
Hoa Chiêu đoán , đây là con dâu của thím Mã.
Sắc mặt thím Mã , đáy mắt tối sầm, nhưng cũng gì, cãi với phụ nữ .
Người phụ nữ rắc nước xong mới thấy một đám phía thím Mã.
Lúc bóng dáng còn tưởng rằng là thôn dân, nghĩ tới là một đám quen , hơn nữa thoạt là trong thành phố, tiền.
Cô lập tức ôm chậu sững sờ, chồng còn thích tiền?
Không đời nào! Nếu , bà đến từ lâu.
Người phụ nữ ôm chậu hừ một tiếng với Hoa Chiêu .
Thím Mã cúi đầu tiếp tục , thẳng đến sườn núi nhà Hoa Chiêu, đến cửa nhà Trương Quế Lan mới dừng .
"Ai nha, thím quên với cháu" Thím Mã hồn, nhất thời chút câu nệ : "Nhà cháu, bà trở về ở nên mượn một chút! Sống bảy, tám năm nay, tiền thuê nhà, cháu thấy bao nhiêu thì phù hợp, thím sẽ trả cho cháu!”
Hoa Chiêu căn nhà mắt, vẫn là căn nhà tranh lúc cô và Trương Quế Lan cùng xây, hơn mười năm, biến dạng.
Hoặc là , còn một loại hương vị cũ kỹ, nồng đậm hương vị quê hương.
Nghèo.
Hoa Chiêu : "Nói cái gì mà tiền thuê nhà, cháu còn cảm tạ thím giúp chúng cháu chiếu cố nhà cửa, căn nhà hơn mười năm sụp đổ, đều cảm tạ thím.”
"Cháu chỉ thỉnh thoảng nhớ tới, trở về tế tổ, ở hai ngày liền , về cứ yên tâm tiếp tục ở." Hoa Chiêu .
cô cũng chút tò mò : "Theo lý mà , trong thôn nhiều chỗ, nếu thím ở nhà đất, xây một căn nhà chẳng là hơn ?”
Cho dù xảy chuyện ngoài ý xây nhà gạch ngói, xây một căn nhà đất thì ? Nền nhà cần tiền, bọn họ cây, cũng cần tiền, đất càng cần tiền, chỉ cần mời mấy bữa cơm.
"Ai, ." Thím Mã đẩy cửa hàng rào nhà .
Sân cũng là sân đó, lớn.
Một nửa trồng hoa hướng dương và một nửa trồng rau.
"Đại Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo, bà ngoại trở ." Thím Mã cửa liền hô.
Ngay đó, ba đứa trẻ chạy .
Bé trai lớn nhất bảy tám tuổi, nhưng đặc biệt gầy, một chân chút tàn tật, khập khiết.
Hắn một tay kéo một bé trai, bên trái mặt liền là ngốc, bên thông minh, nhưng thấy thím Mã đại trở về, khoa tay múa chân, chỉ bọn Hoa Chiêu.
Hình như thể chuyện.
Hoa Chiêu…
Thím Mã là bà ngoại? Vậy mấy đứa bé đều do Mã Thu Bình sinh, đây là cái mệnh gì ah!