Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:55:58
Lượt xem: 206

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên , Hoa Nhị Ngưu và Hoa Thụ, Hoa Sinh vọt tới chỗ Vân Phi và ba đứa nhỏ.

"Ah!! "Ba đứa nhỏ hét lên bỏ chạy.

Giọng kích động hưng phấn, giống như bình thường chơi trò đại bàng bắt gà con....

"Nghiêm túc một chút! Đây là bắt cóc đấy!" Tiểu Thận Hành dành thời gian đầu giáo huấn.

"Bắt , bắt ." Thiên Kim chạy hưng phấn hô.

Cái miệng nhỏ nhắn cũng vui vẻ như đang chơi trò chơi.

"Nào, đến đây, bắt ! "Vân Đằng còn đầu vẫy tay với Hoa Thụ, đó mới tiếp tục chạy.

Tu Viễn gì, chỉ đầu mặt quỷ với Hoa Sinh.

Ba đứa chạy theo ba hướng.

Nhờ bình thường chuyên môn huấn luyện thủ, đặc biệt thích chơi trò chơi kích thích như diều hâu bắt gà con, nên tốc độ nhanh.

Người bình thường thật sự bắt .

Có thể trị bọn chúng chỉ Tiểu Thận Hành và Diệp Thâm.

Hoa Nhị Ngưu cũng đuổi kịp , nhất thời sửng sốt, Vân Phi tại chỗ, mặt biểu lộ "Vì mày chạy".

Vân Phi hiệu với , bảo đuổi theo Thiên Kim.

Cô nhóc ai đuổi theo, đang mất hứng.

Cao Bắc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng, mấy , đầu óc bình thường ?

Hay là , hình thức chung sống của gia đình bọn họ chính là như ?

Những hung thần ác sát, kỳ thật đều tâm địa thiện lương... Thiện lương cái quỷ!

Hắn gian nan bò qua, kiểm tra vết thương của trai và hai em họ.

Trên đầu em họ nổi lên một cái bánh bao lớn!

Tiểu Thận Hành đột nhiên đầu , một cước đá Hoa Tam Ngưu, với Vân Phi: "Anh cả, cứ như ? Cũng thể thật sự để cho bọn bắt ba em út.”

Vân Phi : "Sao thể? "

“Đừng chạy nữa.” Hắn với mấy đứa Thiên Kim.

Ba đứa nhóc đang hưng phấn tình nguyện mà dừng .

Hoa Thụ và Hoa Sinh bất ngờ, nhưng cũng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bắt .

Hoa Thụ xách cánh tay Vân Đằng thêm vài bước, còn nắm chặt Thiên Kim trong tay.

"Được .” Vân Phi với Hoa Nhị Ngưu: "Các gì?"

Hoa Nhị Ngưu thật sự chút ngẩn .

Người bắt , còn mấy đứa bắt cũng chạy.

Hai bọn xem nhẹ, một tiếp tục vẽ tranh, một tiếp tục bãi cỏ đan vòng hoa, tựa như thấy trò khôi hài .

Mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu, đều bình thường .....

"Nhanh lên! Đừng lề mề nữa, các đang cái quái gì ?” Tiểu Thận Hành kiên nhẫn hỏi.

"Chúng tao , bọn mày cùng chúng tao một chuyến.” Hoa Nhị Ngưu .

"Đi ?" Vân Phi hỏi.

"Đi..." Sau núi một sơn động, bí mật, trong thôn ai cũng , cũng thèm để ý, chỉ là sơn động mà thôi.

Bọn ban đầu tính sẽ mang mấy đứa nhóc qua đó, đó phái đòi tiền Hoa Chiêu, lấy tiền sẽ cao chạy xa bay, về phần mấy đứa nhỏ ....

Chuyện phía cần nghĩ nhiều như , thành xong chuyện phía .

Vốn bọn cũng nghĩ tới bà Hoa thể lừa gạt bảy một lúc, bọn cho rằng bà chỉ thể lừa gạt mấy đứa nhỏ.

Đứa lớn dễ lừa gạt.

Con của Hoa Chiêu, bắt một hai , đoán chừng đủ dùng .

Không nghĩ tới bảy đứa đều tới, còn mang theo bốn cái đuôi, bọn đủ .

Bây giờ để cho bọn chúng tự theo bọn ?

Hoa Nhị Ngưu đột nhiên nghĩ : "Ngoan ngoãn theo chúng tao! Nếu tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa trong chúng!”

Hắn chỉ ba đứa nhỏ .

"Như còn .” Tiểu Thận Hành hài lòng : "Ông cho xem chút."

Hoa Nhị Ngưu.....

Mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu em bất hòa ? Thằng nhóc mượn d.a.o g.i.ế.c ? Loại bỏ mấy em trai em gái ?

Tàn nhẫn hơn cả bọn !

Hoa Nhị Ngưu tin một đứa nhỏ độc ác như , chỉ cho là Tiểu Thận Hành tin.

"Làm cho xem!" Hoa Nhị Ngưu với Hoa Sinh.

Hoa Sinh tát về phía Tu Viễn.

Một cái tát nếu đánh trúng, Tu Viễn c.h.ế.t cũng sẽ ngất.

Lần là đủ .

Tiểu Thận Hành vọt tới giống như một cơn gió, thằng nhóc vốn cách xa, trong nháy mắt tới.

Giây tiếp theo, Hoa Sinh bay ngoài.

Tiểu Thận Hành thừa thắng xông lên, trong rừng cây đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gào.

Thanh âm trầm thấp, giống như sấm rền ở chân trời, cho cả Hoa Nhị Ngưu run lên, xoay vọt tới chỗ Cẩm Văn đang vẽ tranh bên bờ sông.

Muốn chạy, cũng bắt một .

chân nhấc lên vấp cỏ dại, ngã mạnh xuống đất.

Đây là núi, khắp nơi đều là đá, cỏ dại cũng là đá.

Hoa Nhị Ngưu đầu đập một tảng đá, ngất ngay tại chỗ.

Một con hổ Đông Bắc lao khỏi rừng và thẳng đến Hoa Thụ.

Hoa Thụ sợ tới mức chân mềm nhũn, hét cũng hét .

Hắn ném hai đứa trẻ trong tay và bỏ chạy.

Con hổ đuổi theo rời, nhưng tốc độ nhanh, vồ , mà chỉ đuổi theo phía .

Ba đứa nhỏ hưng phấn đến nỗi chỉ con hổ và hét lên: "Con hổ lớn!"

"Lớn hơn ở trong sở thú!"

"Còn béo hơn!"

“Nó ăn thịt ?"

“Như lắm?"

Vân Phi ba đứa em, cảm thấy bọn chúng thật sự thiếu rèn luyện.

Lần đầu tiên thấy một con hổ hoang dã... Cũng sợ hãi.

Quên .

"Chúng thôi.” Vân Phi .

"Em vẫn vẽ xong.” Cẩm Văn .

"Vậy thì vẽ thêm một chút nữa.” Vân Phi .

Sau đó Cẩm Văn tiếp tục vẽ.

Vòng hoa của Thúy Vi bện , gọi Thiên Kim tới đeo cho con bé.

Sau đó tiếp tục bện, tiếp theo cô bé định cho Tiểu Thận Hành, bộ dạng mất hứng của thằng bé càng hơn.

Cao Bắc động tác của mấy cho sửng sốt.

Đó là một con hổ! Không là mèo hoang!

Còn nữa, mấy mặt đất , c.h.ế.t ?

Hoa Nhị Ngưu hôn mê bất tỉnh, Hoa Tam Ngưu khi đá một cước đất, kêu cũng kêu tiếng, nhưng thể đang run rẩy, thấy, khẳng định chết.

Người lúc Tiểu Thận Hành đá bay , ở đó nhúc nhích, cũng thế nào .

Điều , điều .

"Chúng thôi! Lát nữa con hổ sẽ thì ?" Cao Bắc gọi đẩy trai và em họ, đánh thức bọn họ dậy.

"Đừng lắc mạnh họ.”

Vân Phi đến , tính toán lực đánh, mấy đến mức thương đầu óc, bằng sớm tay.

Tay Vân Phi đặt lên đầu Cao Nam, xoa xoa vài cái, Cao Nam lập tức tỉnh .

Sau đó, hai đứa trẻ khác.

Vân Phi lấy 4 viên kẹo từ trong túi, mỗi một viên.

"Ăn , giảm đau.” Vân Phi .

Ba đứa nhỏ đang chóng mặt đau đầu còn kịp phản ứng, lời cầm tới ăn.

Sau đó lập tức tác dụng, chỉ cảm thấy đầu mát mẻ, đau nữa.

Đây là kẹo Hoa Chiêu đặc biệt chuẩn cho mấy đứa con của , dược hiệu đương nhiên .

"Vừa hình như em đánh ngất xỉu?” Cao Nam vuốt đầu xung quanh.

Cao Bắc ăn kẹo, đầu đau nữa, lập tức : "Đi nhanh! Có một con hổ! Còn những kẻ !"

Hắn đầu khuyên Vân Phi, hiện tại còn vẽ tranh gì nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!

Mấy tỉnh thì bây giờ? Còn con hổ nữa?

"Không .” Vân Phi xong thoáng qua rừng cây, mấy vệ sĩ .

Cao Bắc lúc dọa đến tê dại, mấy thoạt còn lợi hại hơn so với mấy .

Cẩm Văn đầu Cao Bắc và mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng đang sợ hãi, thu hồi bảng vẽ.

"Đi thôi, chúng trở về , hôm nào rảnh rỗi trở .” Cô bé .

"Được.” Vân Phi theo, đầu với Cao Bắc: "Đừng sợ, đây đều là nhà, ."

Cao Bắc sững sờ , ngược những đứa nhỏ lúc sợ hãi, theo phía bảo vệ bọn họ.

họ thậm chí còn sợ hổ, vẫn lợi hại.

Mấy lên , Vân Phi đột nhiên : "Phiền Vương cõng bọn họ một chút."

Lúc đánh, dọa, hai em họ của Cao Bắc hiển nhiên đều .

Cao Nam Cao Bắc lập tức cảm ơn.

Hai bọn họ ngược còn thể chống đỡ.

Đoàn xuất phát, Cao Bắc đột nhiên đầu , hỏi: "Bọn họ bây giờ?"

Ba đất còn đang đây! Mặc kệ ?

"Liên quan gì tới chúng ? Chính bọn tự núi, chúng còn cõng bọn ngoài? "Tiểu Thận Hành .

"Chuyện , chuyện ..." Cao Bắc nhất thời gì.

Tiểu Thận Hành trừng mắt : "Em thấy đánh nhẹ, đau ?"

Thật đúng là đau.... Cao Bắc nhớ tới những chuyện mấy , lập tức câm miệng .

Hắn mấy rốt cuộc là ai, gì, nhưng chắc chắn chuyện !

Cũng việc của , mặc kệ.

Thúy Vi kéo Cẩm Văn, nhỏ, đó gọi Vân Phi qua nhỏ.

Ba đang thương lượng xử trí mấy hôn mê như thế nào.

Ném ở đây mặc kệ thì quá tiện nghi cho bọn .

Bị hổ ăn.... Tiểu Cẩm Văn hạ tay !

Nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của em gái, Vân Phi lập tức xoa xoa tóc cô bé: "Vậy đừng để ý nữa, giao cho ."

Tiểu Thận Hành nhảy tới: "Anh cả, định như thế nào? Bằng giao cho em?”

Vân Phi lập tức nắm chặt cánh tay thằng nhóc buông tay: "Không cần em, để xử lý."

“Anh đinh xử lý thế nào?" Tiểu Thận Hành vẫn tò mò.

Vân Phi , để cho Tiểu Thận Hành trông coi ba đứa nhỏ, xoay trở về.

Mấy em thì thầm, đều đang suy đoán Vân Phi sẽ như thế nào.

Đáng tiếc, bên cạnh mấy cái đuôi theo, bằng bọn chúng cũng xem một chút.

Vân Phi trở trong rừng cây, ba đất vẫn tư thế .

Chẳng qua Hoa Tam Ngưu vẫn luôn tỉnh, giãy dụa bò đến bên cạnh Hoa Sinh, đánh thức dậy.

Ai sợ hổ? Ăn đền mạng!

Nhìn thấy Vân Phi trở về, cả run lên.

Hiện tại ba bọn đều sức chiến đấu, mà đối phương tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhưng cũng là một thiếu niên cao một mét sáu.

Giết , cũng .

Đặc biệt là biểu tình của Vân Phi, đáy lòng liền bốc lên một trận khí lạnh.

Đó là một loại lạnh lùng đến cực độ, giống như đang một chết.

"Mày định gì? Gia đình bọn tao đều hôm nay bọn tao ở đây! Nếu chúng tao , họ sẽ kiện mày! Để mày đền mạng cho bọn tao!” Hoa Tam Ngưu hô.

Vân Phi : "Xem ông hiểu pháp luật, mới 11 tuổi, g.i.ế.c cần đền mạng."

?

Hoa Tam Ngưu hiểu, nhưng tin.

Tin gia thế của Hoa Chiêu thể rửa sạch tội danh cho con trai, cũng tin Vân Phi dám.

Hoa Tam Ngưu giãy dụa , nhưng quá đau, cảm giác giống như Hoa Long, thằng nhóc đá hỏng!

Thực sự đau đớn!

Vân Phi để ý tới , mặc cho , thằng bé xổm bên cạnh Hoa Sinh.

Hoa Chiêu ở xa xa khẩn trương "".

Cô cũng tò mò Vân Phi sẽ như thế nào.

Nếu thực sự g.i.ế.c . . . . Cô cũng thể tiếp nhận.

bởi vì biểu hiện của Đại Cẩu lúc sáng, cô vốn giữ một mạng cho Hoa Sinh.

Hiện tại thông báo cho Vân Phi thế nào.

Vân Phi lấy một cái túi vải từ , mở , bên trong là một bộ ngân châm thật dài.

Hoa Tam Ngưu nữa, khẩn trương hét to: "Mày gì?"

Hổ dữ ăn thịt con, đó là con trai của .

Vân Phi giải thích, tay cầm kim đ.â.m xuống, vài giây, Hoa Sinh đầy một bộ ngân châm.

Hoa Chiêu là chuyên gia nên hiểu , thở phào nhẹ nhõm, .

Vân Phi mạng của , chỉ sức khỏe của ....

Hoa Sinh sợ là vài bước sẽ thở dốc, bất kỳ công việc nặng nào, chuyện với cũng là gánh nặng.

Muốn điều ác? Chỉ với thể rách nát , chỉ thể nghĩ trong đầu thôi.

Vân Phi thu châm, đến bên cạnh Hoa Nhị Ngưu, cũng cho một bộ.

Sau đó là Hoa Tam Ngưu xa.

Hoa Tam Ngưu phản kháng, nhưng một mũi kim đ.â.m xuống, liền mất tri giác.

Vân Phi thu kim, hướng Hoa Thụ biến mất, nên xử trí thế nào... Hỏi tính .

Ngoài núi, mấy Vu Quyên chờ đến nóng nảy.

trò chuyện với Hoa Chiêu, quên mất mấy đứa nhỏ.

Chờ cơm bên nấu xong, cô mới nhớ tới gọi , kết quả ai trả lời.

Hoa Chiêu cần lo lắng, cô lớn lên trong núi, xung quanh nguy hiểm, cô cũng tin.

Hoa Chiêu giống cô gái nông thôn? Hơn nữa, mấy đứa nhỏ của cô đầu tiên trở về núi ?

Lại đợi một lát, mấy lớn yên, núi tìm bọn nhỏ.

Hoa Chiêu cũng theo, bằng cô sẽ giống như một kế.... Hơi kỳ lạ.

Vừa mới núi một đoạn, bọn họ liền gặp đoàn từ trong núi .

"Mẹ ơi!" Cao Bắc thấy , lập tức hô lên.

Lần đầu tiên rằng yêu nhiều như ...

"Bố ơi! Mẹ ơi!" Em họ của Cao Bắc thấy cha , trực tiếp .

"Sao ?" Nhìn thấy cõng trở về, lớn lập tức nóng nảy.

Bốn đứa trông thảm.

Tuy rằng bọn chúng uống thuốc hết đau, nhưng đầu, mặt còn sưng, thoạt dọa .

"Chuyện gì xảy ? Ai đánh con?” Vu Quyên đau lòng Cao Bắc hỏi.

Vết thương của Cao Nam ở trong tóc, thấy, bằng Cao Bắc sưng nửa mặt dọa .

Ngoại trừ Cao Bắc, mấy khác căn bản .

Tuy rằng Cao Bắc thấy bộ quá trình, nhưng so với mấy thấy còn mờ mịt hơn.

"Đi ngoài , nơi tiện chuyện.” Hoa Chiêu .

Mấy lui về, Vu Quyên vẫn truy hỏi như cũ, rốt cuộc như .

Nếu dấu tay mặt Cao Bắc quá lớn, là một lớn, cô hoài nghi là con nhà Hoa Chiêu đánh.

Nếu còn ai khác?

Cao Bắc thông minh, thấy ánh mắt của lập tức : "Không liên quan đến bọn họ, hôm nay Điềm Điềm và trai cứu con! Nếu chúng con..."

Hắn điều gì sẽ xảy nếu bọn họ, nhưng chắc chắn sẽ .

"Vậy , mau cảm ơn trai và em gái .” Vu Quyên vội vàng .

Tiểu Thận Hành rốt cuộc thể nhịn nữa : "Là em trai! Cháu là một bé!"

"Vậy ?" Lực chú ý của Vu Quyên chia một nửa, đứa bé xinh như hóa là bé trai.

Mấy rừng xa, một lúc ngoài.

Bà Hoa thấy mấy đứa Vân Phi trở về thiếu một ai, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

mà, đám Vân Phi trở về, mấy đánh chủ ý với bọn chúng thì ?

Đó là con trai và cháu trai của bà ...

Quên , loại nghiệt tử , coi như bà từng sinh !

"Chúng mau về nhà, Hoa Diệp..." Bà Hoa .

Nhà Hoa Sơn chỉ còn vợ Nhị Ngưu và vợ Tam Ngưu đang trông chừng Hoa Diệp.

Hoa Chiêu bảo Vân Phi mang theo mấy vệ sĩ trở về, trực tiếp cứu .

Mấy lập tức tăng tốc biến mất con đường nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy Vu Quyên kịp phản ứng, cũng hiểu bọn họ đang cái gì.

Ngược Cao Bắc, xong chuyện xảy

Mấy kẻ lao từ trong rừng, thấy bọn họ liền đánh, trai và em họ nhanh chóng đánh ngất xỉu, chỉ còn tỉnh.

Liền thấy Vân Phi và Tiểu Thận Hành đuổi với đối phương, đó trong núi một con hổ nhảy , dọa mấy choáng váng, chạy .

Hắn giấu diếm chi tiết "ông nội hai" mà Hoa Nhị Ngưu tự xưng, hiện tại căn bản tin, đời nào loại ông nội như ? Đoán chừng chỉ tùy tiện một câu.

Hắn cũng hai trong đó Tiểu Thận Hành đá ngất xỉu, ai là ngất xỉu là chết....

Lúc đó chết, lát nữa con hổ trở về, cũng chết....

Vậy em trai nhỏ đáng yêu chẳng sẽ gặp chuyện ? Vậy .

Hoa Chiêu và Tiểu Thận Hành đều hài lòng với câu trả lời của Cao Bắc, nghĩ tới đặc biệt dặn dò , cái gì nên cái gì nên , trẻ nhỏ dễ dạy.

"Ôi! Tiếng thật sự là tiếng hổ gầm ! Mẹ tưởng là sấm sét!” Vu Quyên kinh ngạc hô lên.

Vừa một tiếng gầm gừ, cô là hổ kêu, nhưng những khác đều , cô cũng kiên trì, dù cũng chỉ qua một ở sở thú.

"Ôi chao, thôi!" Vu Quyên hận thể chắp cánh bay khỏi rừng cây, hổ ăn thịt đấy!

"Vậy, chúng báo động ? Người đàn ông đó chứ?" Cô hảo tâm, còn nhớ tới hổ đuổi theo .

"Lúc về sẽ với thôn trưởng chúng một tiếng, bảo dẫn núi tìm kiếm.” Hoa Chiêu .

Nghe cô như , Vu Quyên liền yên tâm.

Lòng , nhưng nhiều.

"Cảm ơn cô." Vu Quyên cùng mấy nhanh chóng thu dọn xong đồ cắm trại, đó mới nhớ tới cảm ơn Hoa Chiêu.

Nghe Cao Bắc , là con nhà cứu con .

"Không việc gì, tiện tay mà thôi." Hoa Chiêu xong chờ bọn họ phản ứng, mang bọn nhỏ nhanh chóng rút lui.

Cao Bắc phản ứng nhanh, đuổi theo Tiểu Thận Hành hỏi: "Em trai, em tên gì?"

Tiểu Thận Hành liếc một cái, tên nhóc còn bảo vệ , đánh thảm như cũng , đó còn giúp che giấu, thuận mắt.

"Em là Diệp Thận Hành.” Hắn .

Tên của cũng thể , miễn là , thể.

"Diệp Thận Hành.” Cao Bắc im lặng vài tiếng, nhớ kỹ, hỏi: "Em học tiểu học nào? Anh trở về thể tìm em chơi ?”

Cái đương nhiên cũng thể, Tiểu Thận Hành thật sự sợ trời sợ đất, trường học của , cái gì dám ?

Hai trao đổi địa chỉ trường học, chia tay.

Trên đường trở về, Tiểu Thận Hành cao hứng, bé cảm thấy kết giao bạn mới, bạn đầu tiên ngoài bạn học.

Không ngoài, Thúy Vi kéo Hoa Chiêu, ríu rít kể chuyện xảy trong rừng.

"Anh cả nửa đường mới đuổi theo chúng con, nhiều , chúng con còn cơ hội hỏi rốt cuộc gì, , đoán xem, cả gì bọn họ?” Thúy Vi tò mò lắc lắc cánh tay Hoa Chiêu.

"Mẹ đoán, tâm tư cả con đoán .” Hoa Chiêu .

Vân Phi lớn lên giống Diệp Thâm, tâm tư chút giống Diệp Danh, cho khó nắm bắt.

Trước khi thằng bé xuống tay, Hoa Chiêu thật sự nghĩ tới nó như .

Hoa Chiêu còn nháy mắt với Thúy Vi, bà Hoa còn ở bên cạnh, ở đây thảo luận thế nào xử lý con trai bà , lắm ?

Thúy Vi lập tức phản ứng , đổi đề tài, cùng Hoa Chiêu về cảnh sắc trong rừng cây, để cô chiếu theo đó nhuộm một miếng vải hoa.

Bà Hoa hổ đến ngẩng nổi đầu, con trai và cháu trai của bà thật sự chạy bắt , cũng may một con hổ lớn, mấy đứa nhỏ việc gì.

Một con hổ lớn ah.....

bà cái gì cũng , thở dài cùng trở thôn, lúc đến cửa nhà Hoa Chiêu bà liền thấy Hoa Diệp.

Mặt mũi Hoa Diệp sưng lên, một chiếc ghế nhỏ, chờ họ ở cửa.

Tận mắt thấy mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu việc gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng từ ghế trượt xuống, ngã xuống đất.

sợ chuyện hồ đồ....

Vừa tuy rằng Vân Phi mang theo đến trong nhà cứu , thế nhưng khi Vân Phi châm cho cô mấy mấy mũi Hoa Cường gọi , cô còn kịp hỏi rốt cuộc xảy chuyện gì.

"Hoa Diệp!” Bà Hoa xông tới.

Hoa Diệp để ý an ủi bà , cô ngẩng đầu Hoa Chiêu : "Bọn nhỏ đều chứ? Mẹ gì hồ đồ, ?"

Mặc dù thấy bọn nhỏ đều ở đây, cô cũng tự xác định một chút mới yên tâm.

"Tất cả bọn chúng đều , ." Hoa Chiêu Phương Hải Tinh đỡ Hoa Diệp , cô , mà tìm Triệu Lương Tài.

"Mấy đứa nhỏ núi chơi, gặp mấy tên Hoa Nhị Ngưu hổ đuổi chạy, thôn trưởng hãy phái núi tìm xem.” Hoa Chiêu .

đề cập đến bắt cóc hoặc tống tiền.

Người nhà Hoa Sơn về phương diện tinh thông, bọn cho dù bắt, đánh c.h.ế.t cũng sẽ thừa nhận, bởi vì thừa nhận chính là chết.

Dựa theo tiến triển của sự việc, bọn nhiều lắm là tức giận, núi đánh bọn nhỏ.

Huống chi bọn còn đánh, ngược là bên đánh.

Hoa Chiêu bây giờ còn là cô trong quá khứ, cô từ bỏ việc sử dụng pháp luật để bảo vệ ... Vẫn nên tự động thủ mới sảng khoái.

Mấy Hoa Nhị Ngưu bắt, vận khí sẽ chỉ nhốt vài năm, nào sảng khoái như bây giờ.

Nhìn thấy tâm tình cô tệ, Triệu Lương Tài chút im lặng.

Con đánh, một như cô tâm tình ?

Trong khẳng định chuyện, Hoa Chiêu thật.

rốt cuộc chuyện gì, một chút là .

Gần thôn xuất hiện hổ, về tình về lý đều kiểm tra, nghĩ biện pháp xua đuổi, bằng chẳng may chạy thôn đả thương thì .

Triệu Lương Tài lập tức tập hợp thanh niên trong thôn núi, theo lộ trình Vân Phi lưu , tìm thung lũng nhỏ .

Nhìn thấy con hổ đang kéo .

Con hổ lớn bắt Hoa Thụ, cắn chân và kéo trở thung lũng nhỏ .

Đang tiến , Triệu Lương Tài mang theo đoàn bắt gặp.

Con hổ lớn ném xuống và bỏ chạy.

Mọi sợ tới mức nửa ngày dám động đậy, đợi một hồi lâu mới cùng qua kiểm tra mấy mặt đất.

Hoa Tam Ngưu đau đến ngất xỉu, hai còn vẫn choáng váng, Hoa Thụ hổ kéo một thời gian dài, mệt mỏi ngất .

Người dân trong thôn đưa bốn đàn ông hôn mê trở .

Hoa Chiêu thu dọn hành lý chuẩn , hạt giống gửi qua đường bưu điện thủ đô theo lộ trình đặc biệt nhanh, đến nơi.

Những nên dọn dẹp cũng dọn dẹp, và họ nên về nhà.

"Những , bây giờ? "Lúc Triệu Lương Tài khiêng ngang qua cửa nhà Hoa Chiêu, tiến hỏi cô.

Xử lý mấy nhà Hoa Sơn , luôn hỏi ý kiến của Hoa Chiêu.

"Không liên quan đến , bọn họ gì cũng liên quan đến .” Hoa Chiêu .

Triệu Lương Tài giây hiểu: ", liên quan gì đến cháu, bọn họ đụng hổ, hổ thương.”

Hoa Chiêu gật đầu mỉm , chỉ một đống bao tải mặt đất : "Chú trưởng thôn, hạt giống đậu phộng , cũng rẻ, 10 đồng một cân."

Sở dĩ cô đáp ứng trong thôn giúp bọn họ tìm một con đường giàu khác, là bởi vì cô đang bán các loại hạt giống, đậu phộng chính là một trong đó.

Thuận tiện, cô sẵn trong tay.

Cô cũng khả năng cho .

Đồng hương mà thôi, cũng cha ruột, dựa cái gì mà tặng ?

"10, 10 đồng một cân? Vậy quá đắt!” Triệu Lương Tài nhịn .

Bây giờ mở cửa gần 10 năm, ngũ cốc nới lỏng một phạm vi nhỏ, hạt đậu phộng và các loại cây trồng công nghiệp thống nhất thu mua, thống nhất tiêu thụ.

Giá cả tự quyết định, tiêu thụ tự tìm.

Đậu phộng trong huyện bọn họ chỉ mấy mao tiền một cân.

Mua đậu phộng sống về là thể hạt giống, khác bán mấy mao một cân, cô bán 10 đồng?

"Tất nhiên hạt giống của cháu giống như những khác.” Hoa Chiêu .

Nghĩ đến hạt hướng dương trong quá khứ, lời của cô đều tin, nhưng vẫn đau lòng đến nhe răng trợn mắt.

"Tuy nhiên, bọn chú đủ khả năng mua.” Triệu Lương Tài .

Một mẫu đất cần 30 kg hạt giống đậu phộng, 28-35 kg, 10 đồng một cân, lấy giá trị trung bình cũng hơn 300 đồng một mẫu đất.

Một gia đình lấy 10 mẫu đất, chỉ riêng tiền hạt giống 3000 đồng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-315.html.]

Họ cũng thể lấy nhiều tiền như .

"Năm đầu tiên, cháu thể đưa hạt giống cho , chờ bán đậu phộng xong mới trả nợ.” Hoa Chiêu .

Mặc dù cô như , nhưng nhiều động tâm.

Một mẫu đất thể sản xuất 600-1000 kg đậu phộng, đất chỗ họ , mưa thuận gió hòa, thể sản xuất 800 kg đậu phộng.

Trong hai năm qua trồng.

Giá cả , hai lượng đậu phộng hai ba mao một cân, một mẫu đất cũng chỉ kiếm hơn một trăm đồng, còn đủ tiền hạt giống.

Mà bọn họ trồng, còn các loại thuế nộp.

"Đậu phộng của cháu, mỗi mẫu sản lượng 1000 cân thành vấn đề, hơn nữa nơi khác cũng trồng, giá bán từ 1 đến 1 đồng 5.” Hoa Chiêu .

Hạt đậu phộng , cô bán nhiều năm, gần như nổi tiếng như hạt hướng dương.

Mấy hạt hướng dương đậu phộng dùng cho ngày tết ở mấy thành phố lớn, hầu như đều là giống mà cô lấy .

Ăn đậu phộng do công ty cô sản xuất, những giống khác còn thơm nữa.

Thế nhưng tin tức ở thôn Kháo Sơn thông, .

Hoa Chiêu , bọn họ liền tin!

Hoa Chiêu trong quá khứ, mấy dẫn bọn họ kiếm tiền.

Mọi tính toán sổ sách, trồng hạt giống của Hoa Chiêu, theo như lời cô , một mẫu đất thể bán 1000-1500, tính như , tiền hạt giống sẽ nhiều.

Trừ thuế má, một mẫu đất bọn họ còn thể kiếm mấy trăm!

Tiền lương của công nhân thành phố mỗi năm cũng chỉ vài trăm đồng.

Thu nhập của họ cũng giống như dân trong thành phố, !

"Được , gia đình chú năm nay trồng 10 mẫu đậu phộng, cho chú 350 cân hạt giống!” Triệu Lương tài dẫn đầu .

dẫn đầu, nhao nhao phụ họa, bọn họ cũng trồng, bọn họ tin Hoa Chiêu.

Thật sự là, tin cũng cách nào.... Không tin thì tiếp tục trải qua cuộc sống như , một mẫu đất kiếm trăm tám mươi đồng, hoặc ít hơn.

Nếu trúng những đợt mưa nhiều mưa ít sẽ lời, nếu trúng mưa đá, sẽ lỗ vốn.

Đến c.h.ế.t cũng bận rộn trong đất, nếu sẽ c.h.ế.t đói.

c.h.ế.t đói thì c.h.ế.t nghèo, hy vọng xoay .

Hoa Chiêu chính là hy vọng xoay của bọn họ, vì thế lưng giấy nợ, đáng giá!

Huống chi, nếu như đến lúc đó sản xuất nhiều như , hoặc là bán cái giá , chính là Hoa Chiêu dối.... Đến lúc đó hạt giống bao nhiêu tiền một cân, cũng thương lượng đúng ?

Mọi dứt khoát tín nhiệm cho Hoa Chiêu chút cảm động, cô : " mấy chuyên thu mua đậu phộng, cho phương thức liên lạc, chờ thu hoạch xong, các hãy liên hệ trực tiếp với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ thu.”

"Nếu như giá cả thích hợp, các hãy cho bọn họ là đồng hương của , bọn họ tuyệt đối cho giá cao nhất."

Đây đều là những mối quan hệ tích góp từ đầu tiên trồng đậu phộng.

Một giống mới đưa , mạo hiểm thử.

Kết quả nuôi mấy gia đình giàu chuyên môn trồng và thu mua đậu phộng của cô.

Vừa bán qua tay, kiếm lợi nhuận gấp đôi, năm nào cũng mấy tháng, kiếm đầy bồn đầy bát.

Những lời của Hoa Chiêu xem như cho ăn thuốc an thần, vui mừng ký tên tờ giấy nợ, đưa Hoa Chiêu khỏi thôn.

Nhìn thấy theo còn thím Mã, Mã Thu Bình, và ba đứa nhỏ khuyết tật của Mã Thu Bình, trong mắt đều tràn ngập hâm mộ.

Bọn họ cũng theo Hoa Chiêu hưởng phúc....

ngẫm những gì mấy năm nay thím Mã và Mã Thu Bình trải qua, lập tức bỏ tâm tư .

"Sau nhà cháu, nhà cháu, còn phiền thôn hỗ trợ chăm sóc một chút.” Hoa Chiêu với Triệu Lương Tài.

Cô xem như , ông nội cũng ý nghĩ rụng lá về cội.

Lúc tế bái, ông cẩn thận đánh giá nghĩa địa, chọn cho một vị trí. Chẳng qua với Hoa Chiêu mà thôi.

Đã như , căn nhà cô sẽ trả .

Mọi tất nhiên đáp ứng, đưa Hoa Chiêu khỏi thôn, trở về phân hạt giống đậu phộng, kết quả liền thấy mấy Hoa Nhị Ngưu bọn họ quên ở một góc sân đang hôn mê bất tỉnh.

"Mau đưa Hoa Sơn qua, mấy đứa con trai cháu trai của ông núi, hổ cắn." Triệu Lương Tài .

Người chuyện thật sự tin như , đưa qua.

Hoa Sơn tiện, xông đánh ngất vợ của Nhị Ngưu Tam Ngưu, cứu Hoa Diệp , ông liền chuyện biến.

Không nghĩ tới bốn đàn ông còn thu thập mấy đứa con nít! Thật sự là phế vật.

thể ông , đỡ cũng xuống giường , xem chuyện gì xảy cũng .

Triệu Lương Tài mang theo tiến , vợ Nhị Ngưu Tam Ngưu mặt đất, sân vườn trống rỗng của nhà Hoa Sơn, đột nhiên nghĩ đến, cả nhà Hoa Đại Ngưu hiện tại đều đang ở trong bệnh viện.

Hai nhà Hoa Nhị Ngưu, Hoa Tam Ngưu sắp tới cũng sẽ đoàn tụ ở bệnh viện.

Được , Hoa Chiêu trở về một chuyến, lập tức tiêu diệt cả nhà Hoa Sơn.

Ồ, , còn hai đứa nhỏ.

Hoa Mãn và Hoa Điền biến cố trong nhà hai ngày nay dọa sợ, hiện tại ngơ ngác xổm chân tường, một đám .

Không là ai hét lên một câu: "Hai đứa mày còn ? Mẹ mày thành hưởng phúc! Nếu đuổi theo sẽ kịp nữa!"

Triệu Lương Tài lập tức đầu trừng mắt chuyện, là một tên du côn khác trong thôn.

Không cha , hơn 30 tuổi còn cưới vợ, hai năm nay chút an phận, luôn chạy loạn ở trong thôn chạy, đàn ông nhà ai ở nhà, liền nhà tìm phụ nữ chuyện.

Đáng tiếc tặc tâm can đảm, đánh vài ngược cũng thành thật.

cái bệnh miệng tiện trời sinh vẫn sửa .

Hoa Mãn và Hoa Điền lên, Hoa Mãn tin : "Mẹ thành? Làm thể?"

“Sao thể? Cô cô Hoa Chiêu của mày mang và bà ngoại mày, còn mấy đứa em tàn phế của mày thành phố hưởng phúc, về mỗi ngày đều ăn gạo trắng, mỗi ngày đều ăn thịt! Không phần của mày!"

Nhìn hai đứa nhỏ gấp đến nỗi , tên đầu gấu lớn.

"Câm miệng ! Hai đứa trẻ cũng trêu chọc.” Triệu Lương Tài mắng.

Tên du côn ủy khuất: " trêu chọc bọn nó? thật, theo Hoa Chiêu, bọn họ thể khổ ?”

"Thôn trưởng, Mã Thu Bình thật kỳ quái, mang ba đứa con tàn phế , hai đứa khỏe mạnh ngược vứt ?"

Trên mặt gì kỳ quái? Hắn chỉ tức giận hai đứa nhóc , nên khiêu khích ly gián.

Trên mặt Hoa Mãn Hoa Điền quả nhiên tràn đầy thù hận, hận Mã Thu Bình.

"Đừng nhàn rỗi!” Triệu Lương Tài mắng.

Tên du côn sợ ông , hiện tại thôn trưởng tác dụng gì? Cũng mặt ông để ăn cơm nữa.

cũng cơm ăn.

"Mau đuổi theo , bọn họ còn xa, tới ga xe lửa.” Tên du côn .

Hoa Mãn Hoa Điền lập tức nhảy lên ngoài.

Triệu Lương Tài nhíu mày, nhưng cũng ngăn cản.

Con trai tìm ruột, dựa cái gì ngăn cản?

Huống chi, một nhà Hoa Sơn biến thành bộ dáng , hai đứa nhỏ trong thôn, sợ là cũng sẽ thành vấn đề lớn.

Tên du côn chuyển tầm mắt, liền thấy Hoa Đại Cẩu, Hoa Nhị Cẩu, Tam Cẩu, Đại Nữu, Tiểu Nữu.

Hắn thêm: "Mày cũng đuổi theo , đến thành phố sống một cuộc sống ah! "

Tầm mắt của Hoa Đại Cẩu từ Hoa Sinh đang hôn mê bất tỉnh chuyển đến : "Cha ở đây, ở nhà, ngày trong thành phố liên quan gì với ?”

Tên du côn đột nhiên hắc hắc: "Cha mày cũng sẽ thế nào, nếu giống như Hoa Long, mày đoán chừng cũng sẽ thèm về nhà nữa, hắc."

Đại Cẩu đột nhiên giống như một con bê lao về phía , đập bụng khiến ngã xuống, đau đến nỗi thở .

Vậy còn xong, Hoa Đại Cẩu nhấc tảng đá đất đập lên đầu tên du côn , từng cái một, dùng hết tất cả sức lực.

Đánh hai cái, đầu tên du côn sưng lên, mặt đầy máu.

Sự thô bạo giống hệt cả nhà Hoa Ngưu, sợ tới mức sững sờ.

Triệu Lương Tài phản ứng , vội vàng xông tới kéo .

Hoa Đại Cẩu ngược dây dưa, Triệu Lương Tài kéo liền ném tảng đá trong tay lên, đó xoay .

Phớt lờ tất cả phía , bao gồm cả cha ruột mặt đất.

Nhị Cẩu, Đại Nữu Tiểu Nữu theo sát phía về nhà, đó thấy Hoa Đại Cẩu đang lấy gạo nấu cơm.

"Anh cả..." Hoa Nhị Cẩu chút sợ hãi nuốt nước miếng, đây chính là gạo nhà ông nội lớn, bọn chúng động ?

"Có cái gì , bọn họ ở đây." Hoa Đại Cẩu quan tâm .

" mà, nhưng mà, bọn họ dù cũng trở về chứ?” Hoa Nhị Cẩu .

"Trở về thì trở về, chúng , ai gạo là chúng ăn?" Hoa Đại Cẩu xong giỏ lấy hết trứng gà , rửa sạch cho trong nồi, hôm nay nó ăn trứng gà!

Nghĩ về hương vị của trứng, l.i.ế.m liếm môi.

Mấy đứa nhỏ cũng l.i.ế.m liếm đầu lưỡi, còn tâm tư chuyện.

"Đại Cẩu... Vào đây..." Hoa Sơn ở bên trong .

Hoa Đại Cẩu nhíu mày, đó bảo Hoa Nhị Cẩu đến đốt lửa, .

tới gần Hoa Sơn, mà ở cửa.

"Đại cẩu..." Hoa Sơn ngã xuống màn, chằm chằm .

"Ông mới là cẩu! Có chuyện gì mau , cần chó sủa.” Hoa Đại Cẩu nhíu mày .

Làm như thích tên lắm !

Hắn rõ ràng là một con ! bọn họ coi là chó! Sống bằng một con chó!

Chó còn một ngôi nhà! Chó còn cho ăn!

Hắn giống như một con ch.ó hoang, ngoài cướp thức ăn!

Hoa Sơn thiếu chút nữa một câu của tức chết, ông chằm chằm Hoa Đại Cẩu.

"Không việc gì thì đây." Hoa Đại Cẩu thật sự xoay rời .

Hoa Sơn run rẩy chỉ ngón tay bóng lưng , n.g.ự.c phập phồng kịch liệt một trận, đó thở một cuối cùng của nhân sinh, bao giờ động nữa.

Bóng lưng Hoa Đại Cẩu cứng đờ, bình tĩnh vài giây, tiếp tục đến bên bếp đốt lửa nấu cơm.

Chờ ăn xong một nồi cháo gạo kèm trứng gà, mới ngoài tìm Triệu Lương Tài.

Triệu Lương Tài Hoa Sơn chết, sửng sốt một hồi lâu.

cũng thấy gì kỳ lạ, Hoa Sơn bệnh mấy tháng, ai cũng ông sắp chết.

Lúc còn lên núi giày vò, ong mật đốt vài cái, hiện tại c.h.ế.t cũng bình thường.

Hắn phái đuổi theo Hoa Chiêu, nếu bắt kịp, với Hoa Cường một tiếng.

......

Hoa Mãn và Hoa Điền đuổi kịp đoàn Hoa Chiêu.

"Mẹ ơi! Mẹ thành phố hưởng phúc mang theo chúng con?!" Hoa Mãn túm lấy quần áo Mã Thu Bình, oán hận .

Ánh mắt giống như kẻ thù .

Mã Thu Bình nhíu mày : "Sao hai đứa tới đây?"

“Mẹ chắc chắn đưa bọn con ! Mẹ vứt bỏ bọn con đến thị trấn để hưởng phúc! Mẹ tệ!”

"Mẹ lương tâm!"

“Mẹ là một ngôi chổi!"

Hoa Mãn, Hoa Điền hét lên một cách lộn xộn.

Mã Thu Bình vẻ mặt tê dại, dùng sức nắm chặt quần áo của .

quen với điều , hai đứa trẻ luôn hàng ngày.

Thím Mã cảm thấy thương tâm mất mặt, vội vàng giải thích với Hoa Chiêu: "Trẻ nhỏ hiểu chuyện, đều do một nhà Hoa Đại Ngưu dạy, dạy hỏng !"

“Dạ.” Hoa Chiêu gật đầu, nhịn : "Chính là thiếu đánh."

đúng, chính là thiếu đánh!" Thím Mã nhận nhắc nhở, qua đánh bọn chúng.

Trước từng đánh hai đứa cháu ngoại thiết , nhưng đó đều vợ Đại Ngưu đánh trở về, đó bà dám đánh nữa.

Bây giờ còn sợ cái gì nữa? Đánh !

Mắt Mã Thu Bình cũng sáng lên, cô cũng giơ tay lên tham dự.

đánh hai đứa trẻ phá phách lâu !

đánh hai cái liền ôm bụng, còn sức lực.

"Em mau nghỉ ngơi, đừng để động thai, sinh con đường.” Hoa Chiêu .

Mã Thu Bình sợ tới mức dám động đậy.

Mấy cũng dừng , tiếp tục về phía ga xe lửa, xe lửa cũng đợi .

Hoa Mãn và Hoa Điền theo phía .

Thím Mã nhíu mày, hỏi Hoa Chiêu: "Bọn chúng bây giờ?”

"Vấn đề đừng hỏi cháu, bọn chúng là con cháu của hai ." Hoa Chiêu .

Cô chỉ kéo bọn họ một phen, đưa khỏi vũng bùn của một nhà Hoa Sơn, đó giúp bọn họ tìm việc , để bọn họ thể tự lực cánh sinh.

Bọn họ vẫn sống cuộc sống của chính .

Nuôi hai đứa con , cũng là chuyện của chính bọn họ.

Mã Thu Bình mặt chút đổi.

Thím Mã buồn đến than thở, nhưng cuối cùng cũng đuổi , rốt cuộc cũng là khoản nợ của con gái bà, các bà trả, chẳng lẽ còn trông cậy khác trả?

Huống chi, cũng đuổi .

Đoàn đến ga xe lửa, xe lửa còn tới, Triệu Lương Tài đến.

Hắn suy nghĩ một chút phái ai cũng thích hợp, cuối cùng tự đạp xe đuổi theo Hoa Chiêu.

"Hoa Sơn c.h.ế.t ?" Nghe tin tức, Hoa Cường kinh ngạc lên tiếng.

"Vâng, mới . Triệu Lương Tài .

"Chết như thế nào?" Hoa Cường hỏi xong cảm thấy , lập tức : "Hắn chính là bệnh chết, c.h.ế.t già."

Không bất kỳ liên quan nào với họ!

Triệu Lương Tài sự lo lắng của ông, Hoa Sơn lúc lên núi ngã xuống, mà lúc một nhà Hoa Cường cũng lên núi.

Với đức hạnh của mấy con trâu Hoa gia, dù liên quan, nhất định sẽ bám .

Triệu Lương Tài : ", chính là bệnh chết, cao thọ, là hỉ tang, trong thôn xuất hỗ trợ an táng, dù nhà bọn họ hiện tại cũng rút ."

Tất cả đều bệnh viện.

Hắn như , Hoa Cường liền yên tâm...

Nhập thổ vi an.

Hoa Cường gật đầu: "Vậy phiền ."

Triệu Lương Tài tư thế của ông liền , ông trở về thu xếp tang lễ cho Hoa Sơn.

Được , thì cũng nhiều lời nữa.

Hoa Cường lúc mới thở dài, ông vốn nhớ tới chút tình cảm em mới trở về.

Nghĩ đến sắp chết, ân oán trong quá khứ lẽ thể xóa bỏ một khoản.

Kết quả Hoa Sơn sắp c.h.ế.t còn tính kế mấy đứa chắt của ông!

Thật sự là c.h.ế.t gì đáng tiếc!

Nghĩ như , Hoa Cường vội vàng gọi một vệ sĩ, với : "Anh đuổi theo , bảo chôn Hoa Sơn cách xa cha một chút!"

Vệ sĩ chạy vội , lúc chạy về, xe lửa cũng đến.

Đoàn lên xe rời .

Đến ga huyện thành, Hoa Chiêu trực tiếp mua vé .

Mã Thu Bình nhịn hỏi: "Chị Tiểu Hoa, , giúp em ly hôn với Hoa Long..."

"À, chị quên.” Hoa Chiêu : " bây giờ em ly hôn với , chắc chắn đồng ý."

Ngược , Hoa Long c.h.ế.t cũng sẽ lôi kéo Mã Thu Bình chôn cùng.

"Vậy ?” Mã Thu Bình hỏi.

"Không cần để ý đến , em trực tiếp kiện ly hôn là .” Hoa Chiêu .

Mã Thu Bình 100 lý do để khởi kiện ly hôn, tòa án khẳng định cũng sẽ đồng ý, đồng ý Hoa Chiêu sẽ đem giám định quan hệ cha con vỗ mặt bọn họ.

Nếu Mã Thu Bình thật, dựa theo xác suất tính toán, năm đứa nhỏ , , sáu đứa nhỏ thể nào đều là của một Hoa Long.

Hoa Chiêu như , Mã Thu Bình liền yên tâm.

Chuyến tàu thủ đô còn mất 2 tiếng đồng hồ mới đến ga, thấy cô nóng lòng, Hoa Chiêu trực tiếp gọi một vệ sĩ chạy một chuyến, đến tòa án cầm văn kiện ly hôn, bảo Mã Thu Bình ký tên, bảo vệ sĩ đưa về.

Quá trình cho dù bắt đầu, ở giữa còn chờ mấy tháng.

Đợi đến lúc cần chính đến .

Mã Thu Bình cũng hiểu, dù Hoa Chiêu như thể ly hôn, cô liền yên tâm, cả đều thoải mái.

Nhìn thấy Hoa Mãn và Hoa Điền cũng quá bực bội nữa.

"Con đói." Hoa Điền đột nhiên , ánh mắt chằm chằm trái cây khô trong tay Thiên Kim.

Thiên Kim thích ăn vặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, lúc phát triển theo chiều hướng "ngàn cân", Hoa Chiêu sợ tới mức dừng tất cả đồ ăn vặt năng lượng cao của con bé.

Trái cây khô giòn còn mang theo hương thơm của hoa quả, ngon, Hoa Điền chằm chằm.

Nếu phía Thiên Kim một đống , xông qua.

Thiên Kim , trái cây khô trong tay, chia sẻ ....

Cô bé đưa tay , Tiểu Thận Hành đè , trừng mắt cô bé một cái.

Đứa ngốc , quá mềm lòng!

"Không cho ăn." Tiểu Thận Hành đầu với Hoa Điền, còn trừng mắt một cái.

Tiểu Thận Hành chán ghét c.h.ế.t hai tên nhóc hung dữ .

Những đứa nhỏ khác cũng thích, chỉ Thiên Kim ngốc nghếch còn chia đồ ăn vặt.

Hoa Chiêu cũng phát hiện vấn đề, cô nhóc , dạy mới , bằng với tính tình tương lai sẽ ức h.i.ế.p chết.

"Quỷ hẹp hòi!" Hoa Điền tức giận lườm Tiểu Thận Hành một cái.

Tiểu Thận Hành chỉ lạnh một tiếng.

Thím Mã ngượng ngùng, hiện tại cũng đến giờ cơm, bà thấy nhà ga bán đồ ăn, vội vàng chạy tới mua, còn mua một đống lớn, tất cả đều phần.

Cũng thứ gì , chỉ là bánh cuốn trứng.

nhóm Hoa Chiêu hơn mười , lập tức tiêu tốn mười đồng của thím Mã.

Lòng bà nhỏ máu, nhưng do dự.

Hoa Chiêu giúp bà nhiều như , bà mời ăn một cái bánh cuốn trứng gà, ngượng ngùng.

Hoa Chiêu khách khí với bà, nhận lấy.

Một bánh cuốn trứng đủ? Hoa Chiêu lấy thêm mì ăn liền, xúc xích giăm bông, dưa muối tự .

Hương vị mì ăn liền là vô địch, mở , tất cả ở ga xe lửa đều qua.

Hoa Mãn và Hoa Điền cũng chia phần.

Hoa Chiêu đến mức hà khắc với hai đứa trẻ trong chuyện nhỏ .

Kết quả Hoa Mãn ăn xong , cướp của Hoa Điền, cuối cùng hai đứa đánh , Hoa Mãn đem mì ăn liền ăn xong đổ đầu .

Không cho ăn, cũng đừng nghĩ đến nó!

Hoa Điền cam lòng yếu thế, cướp mì ăn liền của Hoa Lão Tam bên cạnh, đổ lên đầu Hoa Mãn.

Hoa Lão Đại tức giận, đánh với bọn chúng.

Hoa Chiêu lập tức im lặng.

"Hai đứa nhỏ , hai quản lý thật , bằng sẽ xảy chuyện.” Cô .

Mặt Mã Thu Bình hết trắng đỏ, cắn răng : "Sau Hoa gia chỗ dựa cho bọn chúng, em nhất định sẽ 'quản giáo' bọn chúng!"

Dưới đòn roi mới cho đứa con hiếu thảo!

sẵn sàng đánh là .

Hoa Chiêu đôi khi đánh cũng vô dụng.

Cũng may đây là con của cô, cô cũng quan tâm nhiều.

ở nhà ga hô kiểm tra vé, đoàn Hoa Chiêu vội vàng thu dọn đồ đạc lên.

Đoàn Hoa Chiêu thuận lợi lên tàu.

Chu Tiểu Hồng và Mã Đại Tường cũng thấy chạy theo.

Thím Mã thở phào nhẹ nhõm, chút lo lắng.

Lúc bà cũng quên mất hai vợ chồng , thật sự bọn họ tổn thương thấu tim.

Sau khi kết hôn, đứa con trai trở thành nhà khác.

Lại qua vài năm Chu Tiểu Hồng huấn luyện, thành kẻ thù.

Bà khổ sở mang thai mười tháng sinh , bà dọn phân dọn nước tiểu nuôi lớn, bà nỡ ăn nỡ mặc, đem tất cả thứ cho .

Kết quả trưởng thành, đuổi bà khỏi nhà, đói đánh đập.

Càng nghĩ thím Mã càng thương tâm.

bà vẫn hy vọng sống , hy vọng một nhà Hoa Đại Ngưu đánh chết.

Bà còn nhớ, một nhà Hoa Đại Ngưu thương, chết, sớm muộn gì cũng sẽ xuất viện, sẽ trở thôn.

Bà và Thu Bình rời , Mã Đại Tường vẫn còn ở trong thôn!

"Yên tâm .” Hoa Chiêu đột nhiên : "Cháu thấy bọn họ đến phòng vé, mua vé tàu đó."

Trước khi , cô thực sự thấy.

Cô còn thấy Chu Tiểu Hồng và Mã Đại Tường lẩm bẩm, thể ở thôn, trở về chính là chết, bằng thừa dịp cùng .

Ban đầu Chu Tiểu Hồng mua vé tàu đến thủ đô, nhưng 20 đồng một vé, cô sợ tới mức nỡ mua, chỉ mua tỉnh thành.

Nghe Hoa Chiêu như , thím Mã thả lỏng.

Hoa Chiêu gọi một vệ sĩ trẻ tuổi, Thạch Dương, hơn 20 tuổi, thông minh, việc nhanh nhẹn.

"Sau khi đưa chúng đến thủ đô hãy trở thôn, chằm chằm một nhà Hoa Long, bọn kiện, cứ bồi thường chút tiền cho bọn , giải quyết vấn đề.” Hoa Chiêu .

Long Hổ Báo nhà Hoa Đại Ngưu đồng loạt phế , mang theo Hoa Tam Ngưu.

Điều đối với bọn chính là đả kích tuyệt đối.

sợ bọn kiện cáo, nhưng náo loạn đến mưa gió cũng , đối với Diệp gia bất lợi.

Cho nên thể dùng tiền trấn an là nhất.

"Cố gắng sử dụng thủ đoạn bạo lực, đừng để nắm bắt nhược điểm.” Hoa Chiêu dặn dò.

" hiểu." Thạch Dương thận trọng gật đầu.

Làm thể bảo vệ chủ nhân, đánh c.h.ế.t tàn phế, gây phiền toái cho chủ, nghiêm khắc huấn luyện qua đấy.

Đừng tuổi lớn, nhưng lính nhiều năm, giải nghệ, một công ty an ninh, hiện tại Hoa Chiêu thuê.

Mà công ty an ninh , là do Diệp Thâm mở đấy....

Chẳng qua nhiều lắm mà thôi, ngay cả vệ sĩ việc bên trong ai cũng .

Đoàn một đoạn xe lửa, qua máy bay, cùng ngày đến thủ đô.

Mã Thu Bình giày vò quá sức, sức khỏe của cô thật sự quá kém, mang thai hơn tám tháng, nếu Hoa Chiêu thỉnh thoảng đưa nước, cô sinh đường.

Đến thủ đô, đến đón.

Đường Phương Hà nhiệt tình mang một nhà thím Mã đến căn nhà thuê.

Trước đó Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Đường Phương Hà, bảo bà sắp xếp phòng.

Đường Phương Hà việc cô yên tâm.

"Hôm nay quá muộn, thím Mã, ngày mai cháu đến thăm hai .” Hoa Chiêu .

Biết đến nhà Hoa Chiêu, ở cùng Hoa Chiêu, thím Mã thở phào nhẹ nhõm.

"Cám ơn cám ơn cháu, thím cảm tạ cháu như thế nào cho ..." Thím Mã xong hốc mắt liền đỏ lên.

Mã Thu Bình lưng bà, vài há miệng, nhưng lời nào.

Chân đất thủ đô, rốt cuộc cô mới cảm giác thoát khỏi một nhà Hoa Sơn, giải thoát.

Cảm giác thoải mái, sảng khoái, hưng phấn bao giờ .

"A, bà nội ba, Hoa Diệp, hai cũng ở đó một đêm , chuyện gì ngày mai . "Hoa Chiêu với bà Hoa và Hoa Diệp vẫn luôn im lặng theo phía bọn họ.

Hai tất nhiên cũng thôn, cùng Hoa Chiêu trở về.

Lúc thấy Triệu Lương Tài Hoa Sơn chết, hai hé răng, lui ở một bên bộ như xa lạ.

Giống như họ một chút quan hệ nào với Hoa Sơn.

Nhìn bộ dạng của hai , Triệu Lương Tài và Hoa Cường đều ánh mắt mà nhắc tới.

Triệu Lương Tài xảy chuyện gì, nhưng gương mặt tím đến mức của Hoa Diệp, cũng hỏi gì cả.

Bộ dạng của Hoa Diệp thật sự quá dọa , so với Mã Thu Bình thường xuyên đánh còn dọa .

Dọc theo đường , Hoa Diệp và bà Hoa đều chuyện, cũng thức thời chuyện với các cô.

Hiện tại Hoa Chiêu an bài, Hoa Diệp gật đầu: "Ngày mai gặp . "

Ngày mai, cô xin Hoa Chiêu.

Bởi vì cô thiếu chút nữa hại con của Hoa Chiêu.

Mặc dù kế hoạch của nhà Hoa Sơn thành công, nhưng cô thể coi như chuyện gì xảy .

Cuối cùng hai nhà trong một chiếc xe buýt nhỏ đến một tứ hợp viện.

Căn nhà thực tế là của Đường Phương Hà, bà thấy Hoa Chiêu mỗi ngày thúc giục Diệp Danh mua nhà, trong tay Diệp Danh phàm là chút tiền, Hoa Chiêu liền Diệp Danh mua nhà.

cũng học theo mua một vài sân nhỏ.

Những căn nhà đều Hoa Chiêu, Diệp Danh, Diệp Thư mua.

cũng hứng thú lắm với mấy căn tứ hợp viện vì tiện sinh hoạt, chỉ tùy tiện mua mấy căn.

Đều tứ hợp viện, chỉ là tam hợp viện, hoặc là từ tứ hợp viện ban đầu phân thành mấy gian, xây tường lên, miễn cưỡng xem như một căn nhà riêng.

Hoa Chiêu tự gọi điện thoại dặn dò cho một đồng hương đây quan hệ tồi ở, còn phòng nhiều một chút, Đường Phương Hà trực tiếp tìm một căn tam hợp viện của , tính cho mấy thuê.

Nếu thực sự thuê một căn nhà? Bà cũng là một bận rộn, chứ?

Đến nơi, thím Ma hài lòng với môi trường sống.

Tuy rằng phòng ốc lớn bằng quê nhà bọn họ, trong viện cũng thể trồng rau, nhưng đây là thủ đô!

Tuy rằng bà văn hóa cũng nhà cửa trong thành phố đắt đỏ cỡ nào, huống chi là thủ đô.

Đường Phương Hà thả xuống, vài câu khách khí rời .

Tiểu Đức Hạnh nhà bà buổi tối thể rời khỏi , luôn bà ở bên cạnh mới ngủ.

Mẹ con thím Mã và con bà Hoa liếc , ai cũng gì.

Mối quan hệ của họ quá phức tạp.

Theo lý mà bà Hoa là bà nội chồng của Mã Thu Bình, Hoa Diệp là cô cô của Mã Thu Bình, các cô thích, là kẻ thù.

Cũng may bà Hoa và Hoa Diệp ở nhà Hoa Sơn cũng quan hệ phức tạp, kẻ thù , miễn cưỡng còn thể ở chung một mái hiên.

Hai nhà trầm mặc xoay , chọn một căn phòng ngủ.

Hoa Chiêu về đến nhà, nhà ngoại trừ Diệp Thâm còn đều ở đây.

"Ôi cháu ngoan của bà, nhớ bà nội , ở quê chơi vui ?" Miêu Lan Chi thấy mấy đứa nhỏ trở về liền nghênh đón, lượt hôn từng đứa.

Vân Phi lớn, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Miêu Lan Chi vẫn bỏ .

Hoa Chiêu Diệp Danh dùng ánh mắt hiệu gọi ngoài.

Loading...