Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 318

Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:56:03
Lượt xem: 199

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Thư lập tức : "Cháu cũng cảm thấy cô thích hợp, nhưng Hoa Chiêu cảm thấy cô thích hợp."

và Diêu Khôn chút mâu thuẫn vô hình, cô với nhà, sợ nhà lo lắng.

Ngoại trừ Hoa Chiêu.

Diêu Lâm về phía Hoa Chiêu: "Cháu cảm thấy cô thích hợp? "

Hoa Chiêu lướt qua Diệp Thư một cái, với Diêu Lâm: " , ông , cháu cảm thấy cô thích hợp, cô còn trẻ động lực, phong cách kinh doanh cũng giống thủ đô.”

"Cháu thích văn hóa bàn rượu, cô tới đây, cháu âm thầm ủng hộ, lẽ cô thể đổi phương thức kinh doanh hiện tại."

Diêu Lâm gật gật đầu, ngược quên, nơi là thủ đô, đây là địa bàn của Hoa Chiêu, con bé ở đây, giám đốc mới chỉ cần phạm pháp, đoán chừng thế nào cũng .

Hơn nữa đây rốt cuộc là sản nghiệp của Hoa Chiêu, con bé thế nào cũng .

"Cháu cảm thấy ." Diêu Lâm còn lời nào, cùng Hoa Cường ngoài dạo.

Bây giờ ông đối với kinh doanh, đối với tiền để ý nhiều nữa.

Ông chỉ ngoài dạo nhiều hơn, trời, nước, nhân gian phồn hoa náo nhiệt, lẽ ngày nào đó sẽ còn thấy.

......

Ngày hôm , giờ ăn tối, Diêu Khôn đến.

Hắn thông báo cho bất luận nào, trực tiếp đến nhà Hoa Chiêu.

Thấy , Diệp Thư và các con ngạc nhiên.

Tiểu Mỹ lập tức nhào về phía : "Ba ơi! Con nhớ ba!"

Diêu Khôn vui vẻ ôm cô bé lên nâng cao: “Ba cũng nhớ con!”

Diệp Thư mỉm đến gần , đó nụ cứng đờ.

Phía Diêu Khôn lộ một , kỹ, cô còn tưởng là trợ lý, kết quả, là Tạ Liên Na.

Tạ Liên Na thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh, với cô : "Xin chào, Diệp phu nhân. "

về phía Diêu Khôn, chờ giải thích.

Diêu Khôn tùy ý : "Không Hoa Chiêu điều cô về giám đốc , cô đồng ý nên cùng tới đây."

Lý do chính đáng khiến Diệp Thư đạo lý tức giận, nhưng cô tức giận.

ngược cũng đủ quả quyết, đến đại lục liền đến đại lục, cũng cần thu dọn hành lý tạm biệt nhà mở tiệc ? Tính toán thời gian, cô nhận thông báo đến ngay lập tức.

Hơn nữa cô luôn cảm thấy cách xưng hô của Tạ Liên Na luôn kẹp tâm cơ.

gọi chị dâu như những cận khác, cũng gọi cô là Diệp tổng như các cấp khác, cũng giống như những Hoa kiều, gọi cô là Diêu phu nhân.

gọi cô là Diệp phu nhân.

Ở bên , ít gọi cô như , Tạ Liên Na là duy nhất.

Chỉ ba chữ , một chút quan hệ gì với Diêu Khôn.

"Tại đến đây?" Diệp Thư trút giận với Diêu Khôn, hỏi.

Diêu Khôn tính tình bất thình lình của cô cho sửng sốt, hơn nữa còn chút hổ.

tính tình : "Nhà máy mới khai trương, đến xem một chút."

Chuyện ông nội sinh bệnh, bản ông nội chứ? Hắn thể !

đáp án càng cho Diệp Thư tức giận, vì cô và bọn nhỏ mà tới đây? Lại vì nhà máy mới?

Lo lắng cho Tạ Liên Na nên theo tới xem một chút, đúng chứ?

Mặt Diệp Thư khống chế mà đen sầm.

Điều cho Diêu Khôn cũng tự nhiên.

Bầu khí lúng túng.

Hoa Chiêu xem như , hai vô hình trung, hiểu lầm mấy hiệp.

Bình thường nếu thường xuyên như , tình cảm vợ chồng thể ?

"Cô chính là Tạ Liên Na ? Cuối cùng cũng gặp cô, thật sự là danh bằng gặp mặt, trông cô thật xinh .” Hoa Chiêu .

Vừa cô ở tiểu sảnh chơi cùng bọn nhỏ, hiện tại tới, Tạ Liên Na chỉ cảm thấy mắt sáng ngời, đáy mắt đều là kinh diễm.

Đây chính là em họ mà tổng giám đốc thường xuyên treo ở ngoài miệng, cổ đông lớn nhất của tập đoàn bọn họ.

"Ngài mới thật sự xinh , thật sự danh bằng gặp mặt!” Tạ Liên Na vươn tay, mắt đầy chân thành .

Chỉ biểu tình, tuyệt đối là khen chân thành, ngược bao nhiêu ghen tị.

Đó là một phụ nữ tầm thường.

Hoa Chiêu càng tươi : "Mau mời , chắc các còn ăn cơm, chị dâu Lý, thêm mấy cái bát đũa."

đầu gọi Diêu Khôn rửa tay ăn cơm.

"Sao trở về gấp gáp như ? Cũng với em một tiếng, để em chuẩn khách sạn cho .” Hoa Chiêu tự nhiên hỏi.

Diêu Khôn dừng một chút, trở về còn cần đặt khách sạn ?

đầu liền thấy Tạ Liên Na, cùng hai trợ lý cô mang đến.

Lập tức giật .

"Là quá nóng nảy, quên với em, hiện tại còn thể đặt khách sạn chứ?” Hắn hỏi.

Biểu tình của Diệp Thư lúc mới hơn một chút.

Hắn định để Tạ Liên Na ở .

Nếu dám, tối nay cô chắc chắn sẽ đánh một trận!

Tạ Liên Na chút thất vọng.

Đại trạch viện , một đường tới ngang qua nhiều phòng như , dựa theo phong cách trạch viện cổ điển, lúc mới một nửa.

Không 2 phòng cho khách ?

"Tiểu Vương, đến khách sạn Hữu Nghị đặt 2 phòng, phòng nhất.” Hoa Chiêu gọi một vệ sĩ phân phó.

đầu với Tạ Liên Na: "Thân là giám đốc châu Á, chỗ ở của cô sắp xếp xong, ngày mai sẽ dẫn cô xem một chút."

"Cảm ơn cô.” Tạ Liên Na mỉm cảm ơn, nhiều, rụt rè.

Cũng chút bộ dạng dám lung tung.

Hoa Chiêu chút khác với tưởng tượng của cô .

Mặc dù đó Hoa Chiêu là cổ đông lớn, tập đoàn Diêu Ký đều do Hoa Chiêu góp vốn xây dựng.

cho rằng Hoa Chiêu lấy tiền trong nhà, đó vận khí , đầu tư đúng mức, Diêu Ký thể kinh doanh như ngày hôm nay là do Diêu gia và nhân viên bọn họ.

Hoa Chiêu ỷ đầu tư chút tiền, hưởng thụ thành tựu.

Trong thực tế, Hoa Chiêu gì cả.

Nghe còn là cô gái nông thôn từ nhỏ ở nông thôn trồng trọt, cho heo ăn mà lớn lên.

Nhà giàu mới nổi may mắn, đó là định nghĩa của cô về Hoa Chiêu.

trong căn phòng trang trí xa hoa thanh lịch , ánh mắt trầm tĩnh sáng ngời của Hoa Chiêu, cô hủy bỏ tất cả các định nghĩa đó.

lấy mười hai phần tinh thần để đối phó Hoa Chiêu.

Thức ăn lên, ăn ngủ , mới khiến cho cô nhẹ nhàng thở .

Ăn mỹ vị bao giờ ăn qua, bộ đồ ăn tinh xảo trong tay, lễ nghi bàn ăn của cả nhà…

Một bữa cơm, niềm kiêu ngạo của Tạ Liên Na còn một nửa.

Nếu cô rụt rè một chút, ngược vẻ giống như một kẻ quê mùa!

Diệp Thư cao hứng hỏng , chỉ thiếu chút nữa là hát lên!

ăn cơm với Tạ Liên Na vài , cùng bàn còn một quý tộc quốc gia Y, lúc Tạ Liên Na cũng ít khoe lễ nghi bàn ăn của cô , tỏ vẻ như cô lên mặt bàn.

Thấy cô vui vẻ, Diêu Khôn cũng .

Gần đây , Diệp Thư lúc nào cũng lúc lạnh lúc nóng, động một chút hất mặt, khiến hiểu tại .

Lát nữa lặng lẽ hỏi Hoa Chiêu, Diệp Thư bệnh ....

Cơm nước xong, Tạ Liên Na lập tức mang theo rút lui.

Người một nhà vây quanh Diêu Khôn hàn huyên trong chốc lát cũng tan rã, để gian cho một nhà năm .

Diệp Thư định gọi về phòng, nhưng Diêu Khôn đưa hành lý cho cô.

"Bên trong quà mang đến cho bọn nhỏ và Hoa Chiêu, em chia cho bọn nhỏ một phần. "

“Oye! Ba muôn năm!" Tiểu Mỹ lập tức hoan hô.

Diệp Thư kéo mặt: "Không của em ?"

Diêu Khôn: “…Đi gấp và kịp chuẩn .”

Hắn : "Em lớn như , còn tị nạnh với bọn nhỏ?"

Giọng Diệp Thư lập tức cao lên: "Anh già ?" Đây là tử huyệt của cô !

Diêu Khôn ngẩn : "Anh em già lúc nào?"

“Anh !” Diệp Thư hô.

Tiểu Mỹ nữa.

Kế Tổ một tay kéo Hưng Nghiệp, một tay kéo Tiểu Mỹ, biểu tình khẩn trương.

Diêu Khôn đau lòng, kéo bọn nhỏ , nhíu mày : "Em lý một chút, em già! Hơn nữa em chuyện cho tử tế, đừng la hét, bọn trẻ sợ hãi!"

“Anh lý?!” Diệp Thư trừng mắt .

Diêu Khôn.... Trái tim mệt mỏi.

"Là đạo lý ! Anh nghĩ đang tranh quà với bọn trẻ! "Diệp Thư thương tâm, tức giận.

Diêu Khôn vô lực : "Chẳng lẽ ?"

Giọng Diệp Thư lập tức cao lên: "Anh thật sự cảm thấy như !"

tức giận bật .

Diêu Khôn thật sự tức giận, nhất thời mờ mịt.

Chuyện gì đang xảy ở đây ? Hắn gì?

Hắn chỉ chia quà...

"Quà tự chia, còn chia, ?” Cô hỏi.

"Anh tìm Hoa Chiêu..." Diêu Khôn .

"Anh tìm Hoa Chiêu để gì? Có chuyện gì thể ngày mai? Buổi tối còn gì quan trọng hơn việc ở bên vợ con?” Diệp Thư hỏi.

Diêu Khôn... Hắn thế nhưng nên lời.

"Anh chỉ thấy !” Diệp Thư kết luận.

Diêu Khôn khiếp sợ mờ mịt tức giận ..... Cũng gì cho .

Hoa Chiêu nửa ngày, gì từ bên ngoài .

"Cô cô!” Kế Tổ, Hưng Nghiệp và Tiểu Mỹ lập tức chạy tới ôm lấy đùi Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu là cô cô của bọn chúng, là mợ của chúng.

"Đừng sợ, ba cãi , bọn họ đang tranh luận, mấy đứa cái gì gọi là tranh luận ?” Hoa Chiêu hỏi.

Diêu Kế Tổ gật đầu: "Biết, trường chúng cháu tháng tổ chức một cuộc tranh luận, cháu giành giải nhất!”

"Thật giỏi!” Hoa Chiêu lập tức khen: "Đây là cuộc tranh luận đầu tiên trong đời Kế Tổ chúng ?"

Diêu Kế Tổ rụt rè vui vẻ gật gật đầu.

"Cô cô thưởng cho cháu một chút, cháu cái gì, lát nữa với cô cô.”

Hoa Chiêu đầu gọi bên ngoài: "Thận Hành! Lại đây, đưa trai và em gái ngoài chơi."

Tiểu Thận Hành giống như đạn pháo nhỏ từ bên ngoài nhảy , trong tay còn cầm một bình.

"Đi, em dẫn bắt ve sầu! Thật thú vị!” Hắn .

Mấy đứa nhỏ đều điên cuồng chạy theo thằng nhóc.

"Buổi tối ngủ cùng chị? Được chứ?” Hoa Chiêu ở phía hỏi.

"Được ạ!" Ba đứa nhóc lập tức đồng ý.

Tối nay, bọn chúng thật sự trở về ở chung phòng với ba , cái gì mà tranh luận, bọn chúng cũng trẻ con, đây rõ ràng chính là đang cãi .

Gần đây ba luôn cãi .

Hoa Chiêu qua đóng cửa , , trong phòng chỉ còn ba bọn họ.

"Nào, đây em sẽ chẩn mạch cho chị." Hoa Chiêu xuống vẫy tay với Diệp Thư.

Diệp Thư nén nước mắt, chút mơ hồ xuống, đưa tay cho cô, mờ mịt hỏi: "Làm ? Chị bệnh ? .... Em nghĩ chị bệnh ?”

phản ứng .

"Dạ.” Hoa Chiêu nghiêm túc gật đầu: "Em cảm thấy chị đang ở thời kỳ tiền mãn kinh."

Thời , suy dinh dưỡng, 40 tuổi mãn kinh là bình thường.

Diệp Thư chắc chắn phiền não ở phương diện , thời kỳ mãn kinh của cô ước tính 50 tuổi.

"Mãn kinh là gì?" Diêu Khôn lập tức khẩn trương hẳn lên, xuống bên cạnh Diệp Thư nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô , hỏi Hoa Chiêu.

Thái độ , lập tức cho trái tim Diệp Thư ấm áp, sự ủy khuất và tức giận lật nhà cũng còn.

"Chính là hỉ nộ vô thường.” Hoa Chiêu .

" đúng đúng, chính là như !” Diêu Khôn lập tức : "Có nghiêm trọng ? Làm thế nào thể chữa khỏi?"

Hoa Chiêu thu tay về, Diệp Thư quả nhiên đến thời kỳ mãn kinh.

chính là kích thích, nghi thần nghi quỷ.

"Đây là tâm bệnh, tâm dược.” Hoa Chiêu .

Diệp Thư, Diêu Khôn, chỉ đích danh mâu thuẫn chủ yếu của bọn họ, Tạ Liên Na.

Điều nên để Diệp Thư tự , cô là một ngoài, cái gì cũng , tham dự.

với Diệp Thư: "Diêu Khôn đúng là vì gấp gáp, kịp chuẩn quà cho chị, bình thường các ngày lễ khác, bao giờ thiếu quà của chị đúng ?”

Chuyện là đương nhiên, bằng Diệp Thư sớm bùng nổ .

vẫn chút phục: "Bình thường chia tay vài ngày gặp , cũng sẽ chuẩn ..."

Hoa Chiêu. "Em và Diệp Thâm tách nửa năm gặp, cũng chuẩn quà tặng em, bình thường cũng chỉ một món quà sinh nhật, , đầu em đánh với !"

Diệp Thư: " Đừng nha, với giống ... Em trai chị vô cùng yêu em, quà cũng ..."

cô vẫn cố chấp: " Diêu Khôn thì khác, bình thường thì , cái gì khiến phân tâm?!"

nhớ tới Tạ Liên Na.

"Chuyện trách em.” Hoa Chiêu : "Là em với bệnh tình của ông, mới sốt ruột trở về, trở về cũng xem nhà máy mới gì, mà là thăm ông, lúc tìm em, chắc chắn cũng là hỏi thăm bệnh tình của ông ."

Vốn cô với Diệp Thư sự thật Diêu Khôn trở về, cô cho rằng Diêu Khôn sẽ nhớ vợ con mới trở về, điều vặn tăng cường tình cảm của bọn họ.

Ai tên ngốc miệng nghiêng ngả, là về xem nhà máy, lúc mới đụng thùng thuốc súng.

Hoa Chiêu xem như giải thích hết thảy.

Diệp Thư lúng túng gãi tóc, tức giận nữa.

Ông nội bệnh thành như , nào tâm tư chuẩn quà cho cô , đoán chừng quà của bọn nhỏ cũng là tùy tiện mua.

Vừa mới sốt ruột ngoài, thì là tìm Hoa Chiêu thật sự việc.

Lý trí trở , liền cảm thấy thật sự là cố tình gây sự.

"Em xin .” Diệp Thư dứt khoát xin .

Diệp Thư là một thông minh, dũng cảm nhận sai, nhưng cô đối với Diêu Khôn ít khi như .

Có thể là bởi vì kiêu ngạo.

Trước mặt Diêu Khôn, cô vĩnh viễn đúng, bao giờ nhận sai, mặc kệ vì cãi , cuối cùng đều là Diêu Khôn nhận sai dỗ dành cô .

Đây là đầu tiên cô "Xin " với Diêu Khôn.

Làm Diêu Khôn sửng sốt.

Hắn chớp chớp mắt vài cái, chút dám tin, chút , vội vàng thu .

Hiện tại thể Diệp Thư hiểu lầm nhạo cô ....

Mấy tháng gần đây đối mặt với Diệp Thư, thật sự chút , dám biểu tình gì, dám gì.

đôi khi khuôn mặt biểu hiện, chuyện, cũng sai.

bây giờ là lúc ngây ngốc, nếu sẽ vấn đề…

"Không , em sai, sai luôn là ..."

Diệp Thư liếc mắt .

Diêu Khôn lập tức câm miệng: "Không , ý đó, ý là, em thật sự sai..."

?

Thực tế, cảm thấy sai.

Vô duyên vô cớ hiểu lầm , tức giận với .

Diệp Thư vẫn như cũ.

Diêu Khôn vuốt mặt, về phía Hoa Chiêu, ánh mắt cầu xin giúp đỡ: "Anh việc tìm em.”

Hoa Chiêu yên nhúc nhích, hỏi: "Chuyện gì? Chuyện của ông ? Em chẩn mạch cho ông , kê đơn thuốc điều trị, yên tâm, ông vấn đề lớn thực chất gì, lo lắng cũng vô dụng.”

Diêu Khôn gật đầu: "Vậy là ."

bây giờ vấn đề khác chuyện với Hoa Chiêu.

"Nói chuyện ở đây , bằng chị nghĩ nhiều.” Hoa Chiêu .

Diệp Thư lập tức : "Không, chuyện với em chị nghĩ nhiều cái gì, hai cứ chuyện thoải máu, nếu , chị tránh một chút?"

tò mò, Diêu Khôn tìm Hoa Chiêu chuyện gì đó, còn tránh cô .

"Chị xem, nghĩ, vẫn sẽ nghĩ.” Hoa Chiêu : "Anh vẫn nên ở đây ."

Thật Diêu Khôn tránh Diệp Thư để về vấn đề của cô , nhưng bây giờ điểm danh, tránh cũng tránh , chuyện ở đây, nếu xảy vấn đề mới.

"Em cũng , giữa bọn hình như xảy vấn đề, nhưng hiểu vấn đề ở chỗ nào! Anh khó chịu! Thật kỳ lạ!” Diêu Khôn rối rắm hỏi Hoa Chiêu.

Không nghĩ tới phát hiện, thì dễ giải quyết .

"Chị, chị xem, giữa hai xảy vấn đề gì.” Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư.

Diệp Thư chút lúng túng xuống: "Có vấn đề gì ? Tại chị phát hiện ..."

chút chột , vấn đề , cô tự .

"Nói , một lời tựa như bong bóng, sẽ còn, chị giải quyết vấn đề ?” Hoa Chiêu .

Cô cảm thấy chọn ngày bằng gặp ngày, cô hòa giải ở giữa, để hai dùng lý trí rõ ràng vấn đề, giải quyết xong, .

"Được .” Diệp Thư gật đầu.

Ưu điểm lớn nhất của cô chính là lời khuyên.

"Em vấn đề ở chỗ nào, gần đây em chút cố tình gây sự, luôn gây sự, nghi thần nghi quỷ, bất mãn với .” Diệp Thư Diêu Khôn hỏi: "Anh ?"

“Anh .” Diêu Khôn lập tức lắc đầu.

Anh thực sự .

Diệp Thư cắn môi , câu hỏi , lộ ....

"Có thích Tạ Liên Na ?” Diệp Thư vẫn hỏi.

Diêu Khôn sửng sốt một chút, một giây ánh mắt liền mở to, lớn tiếng : "Em đang cái gì ! Sao thể! Sao thể thích khác? Em đang nghi ngờ ! Sao em thể nghi ngờ ? Em thực sự tổn thương !"

Diệp Thư đặt vị trí của khác suy nghĩ một chút, nếu một ngày Diêu Khôn hoài nghi cô đàn ông khác như , cô cũng đau lòng.

mà, cô cũng trách oan vô căn cứ!

"Vậy đếm , bao nhiêu đêm tăng ca về nhà, là cùng Tạ Liên Na tăng ca? Anh bao giờ thêm giờ đây!” Diệp Thư chất vấn.

"Anh đang thảo luận..." Diêu Khôn nổi nữa, mặc kệ là cái gì, dù cũng là công việc.

Trước đây, thực sự bao giờ thêm giờ, công việc, ngày mai thảo luận .

nửa năm gần đây, kể từ khi Tạ Liên Na lên chức giám đốc bán hàng, thực sự thường xuyên tăng ca, một tuần một hoặc hai ngày....

"Anh từng đếm qua, bao nhiêu em gặp và Tạ Liên Na cùng ?”

"Không, em đổi cách khác, nửa năm gần đây, ở công ty, mỗi em thấy , bên cạnh nào mà Tạ Liên Na? Lần nào mà hai chuyện đùa?” Diệp Thư hỏi.

Diêu Khôn há miệng, hồi tưởng một chút, Diệp Thư khoa trương, đến mức mỗi , nhưng sai biệt lắm ....

Tạ Liên Na hình như luôn trùng hợp tìm khi Diệp Thư tìm ....

Mà cô chuyện phiếm, bất kể là chuyện công chuyện riêng tư, luôn thể đến tâm tình vui vẻ.

Hoa Chiêu mở miệng: "Tạ Liên Na , lợi hại như ? Sau em học hỏi một chút."

Diêu Khôn há miệng gì đó, lời.

"Đều là, trùng hợp..." Cuối cùng .

"Trùng hợp quá nhiều, sẽ là trùng hợp.” Hoa Chiêu : "Anh ngây thơ như , nhất định sẽ lừa gạt."

Diêu Khôn....

"Còn đó, Đại Bảo sốt, em đưa bọn em đến bệnh viện, lúc như thế nào? Để bác sĩ gia đình xem , đang bận rộn việc, đợi bác sĩ gia đình kiểm tra thấy , để em trực tiếp đưa thằng bé đến bệnh viện! Anh vẫn còn bận rộn với công việc của !"

Nói đến đây, Diệp Thư thật sự nổi giận: "Anh cho em , lúc đang bận công việc với ai?"

Diêu Khôn há miệng, suy nghĩ một chút, lúc thật đúng là đang cùng Tạ Liên Na thảo luận một phương án quan trọng.

"Lúc còn khác, trong tổ kế hoạch đều ở đây..." Diêu Khôn .

"Hơn nữa quan tâm đến đứa nhỏ, phương án xử trí của cũng vấn đề gì, bệnh đều tìm bác sĩ gia đình , bác sĩ gia đình thấy mới đến bệnh viện, mà vì em chờ từ công ty trở về mới đến bệnh viện, bằng trực tiếp dẫn con , hoặc là gọi 911.” Diêu Khôn .

"Vậy cần gì? Anh là cha của đứa bé ? Anh quan tâm đến thằng bé chút nào ? Tiền quan trọng hơn thằng bé ?” Diệp Thư quát.

Mâu thuẫn leo thang ngay lập tức.

Hoa Chiêu vội vàng : "Dừng , hãy lý trí một chút, hai chút lệch đường ."

Sao bắt đầu lật sổ cũ?

Nợ cũ sợ nhất là lật , lật một tổn thương tình cảm một , bao nhiêu tình cảm cũng biến mất.

"Em phát hiện đây là một chuyện bế tắc trong tim chị, bây giờ chúng giải quyết nó." Hoa Chiêu trấn an Diệp Thư, đưa cho cô một chén .

Diệp Thư xuống, uống một chén hoa quả, tâm tình mới hơn một chút.

"Em xem, chuyện bệnh viện, rốt cuộc là chị sai sai?” Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu.

Đó là một câu khẳng định nên Hoa Chiêu trả lời.

Cô hỏi Diêu Khôn: "Anh xem, là sai chị sai?”

Diêu Khôn lập tức : "Đương nhiên là sai , luôn là của .”

"Anh!" Diệp Thư tức giận.

Diêu Khôn vô cùng ủy khuất với Hoa Chiêu: "Em xem, chính là như , sai cũng , cô sai cũng ! Vậy thì ai sai?”

"Em sai, là em sai." Hoa Chiêu : "Em nên hỏi hai .”

Diệp Thư và Diêu Khôn dừng vài giây, cũng lộ chút ý .

Bầu khí căng thẳng hòa hoãn một chút.

"Vậy em sẽ về quan điểm của em." Hoa Chiêu : "Về vấn đề , phương pháp xử trí của Diêu Khôn sai, hợp tình hợp lý, là hiệu quả nhất.”

"Anh cũng là bác sĩ, trong nhà nhiều giúp việc giúp đỡ như , trở về cũng vô dụng, nhiều lắm cũng chỉ thể trấn an chị." Hoa Chiêu .

Diêu Khôn gật đầu, nhưng câu cuối cùng chút tự nhiên?

Diệp Thư hừ một tiếng, cô cũng thừa nhận Hoa Chiêu đúng, trong nhà nhiều vệ sĩ như , cũng thiếu một đàn ông như Diêu Khôn.

"Đã ?" Hoa Chiêu đầu Diêu Khôn: "Nếu chỉ coi là một đàn ông, thì những đàn ông khác cũng thể thế sự tồn tại của , bên cạnh Diệp Thư thiếu một đàn ông.”

Diêu Khôn ngay lập tức : "Anh sai , thật sự sai .”

Lời xin là chân thành.

"Anh là đàn ông của em, là cha của đứa bé, khi em và con đều cần , nên ở bên cạnh em." Diêu Khôn .

Kỳ thật lúc chỉ cảm thấy Đại Bảo lớn, phát sốt chỉ là một vấn đề nhỏ cũng gì nguy hiểm.

quên rằng mỗi như Diệp Thư đều trở nên vô cùng khẩn trương, lúc cần là Đại Bảo, mà là Diệp Thư.

Trong lúc Diệp Thư lo lắng và bất lực, bất kể là vì cái gì đều nên ở đó.

Thay vì để cho những đàn ông khác thế !

"Anh sai , sai ." Diêu Khôn nắm chặt bả vai Diệp Thư xin nhiều .

"Còn về chuyện của Tạ Liên Na, hết thực sự bất kỳ mối quan hệ khác thường nào với cô cả.”

"Những điều em thấy lúc đều là hiểu lầm và trùng hợp, nếu như trùng hợp, đó chính là hiểu lầm do con tạo , em tin tưởng , trong lòng chỉ em và bọn trẻ."

Khóe miệng Diệp Thư nhịn nhếch lên, cô thể cảm nhận Diêu Khôn thật lòng.

Hơn nữa, lâu lắm dỗ dành cô như .

Hoa Chiêu đúng, một khi , hiểu lầm sẽ giải quyết.

"Hừ." Cô kiêu ngạo hừ một tiếng.

Hoa Chiêu dậy tìm cách rời .

"Có chuyện khó , nếu thì , nếu thì qua tìm em nhận lời khuyên." Cô .

“Được , thật sự là cảm ơn em!” Diêu Khôn nhếch miệng lớn.

Biết trong quá khứ Diệp Thư cố tình gây sự đều bởi vì ghen tuông, nút thắt trong lòng trong nháy mắt cũng cởi bỏ.

Hắn còn tưởng rằng Diệp Thư yêu nữa, cho nên chỗ nào cũng mắt.

Hoa Chiêu rời .

......

Sáng sớm hôm , cô và Diêu Khôn cùng ngoài, đến khách sạn Hữu Nghị.

Tạ Liên Na mới rời giường, vẻ mặt ngủ ngon.

Bên ngoài hơn năm giờ nhiều xe cộ , cho nên cô thể nào ngủ .

"Đây là thời gian việc và nghỉ ngơi ở trong nước, từ từ quen." Hoa Chiêu .

Trong nháy mắt Tạ Liên Na lập tức đến sân bay.

về phía Diêu Khôn.

Hôm nay tâm tình Diêu Khôn , tinh thần sáng láng, đáy mắt đều là ánh sáng, thoạt trai tiền.

Có tiền như , trai như , năng động như , lương thiện như , một đàn ông đơn thuần như dễ tìm.

Điều đáng tiếc duy nhất là vợ con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-318.html.]

...

"Ăn chút gì , ăn xong bữa sáng dẫn cô đến nhà máy xem một chút." Hoa Chiêu .

" ăn sáng, thôi." Tạ Liên Na .

Chuyện chăm sóc sức khỏe của cô , Hoa Chiêu khuyên, nên thì .

Sau khi lôi hai trợ lý nước ngoài khỏi giường, Hoa Chiêu dẫn bọn họ đến nhà máy thực phẩm Diêu Ký.

Tại đường vành đai năm, thuộc về ngoại thành của thành phố.

Có diện tích 100 mẫu, lớn cũng nhỏ.

Diêu Ký ở nước ngoài chủ yếu kinh doanh các loại sản phẩm đông lạnh, thức ăn nhanh, thị trường lớn.

Phân xưởng trong nước vẫn lấy thực phẩm đông lạnh, thức ăn nhanh chủ đạo, hiện tại chỉ hai loại chủ yếu là sủi cảo, bánh bao, cho nên nhà máy quá lớn.

Thị trường sản phẩm đông lạnh trong nước chỉ mới xuất hiện nên còn nhỏ.

Bởi vì quá ít tủ lạnh.

Cho dù tủ lạnh thì nó cũng sử dụng để dự trữ thịt, để cất thực phẩm đông lạnh.

cái cũng quá đắt, bằng tự gói sẽ rẻ ngon.

triển vọng trong tương lai của thị trường đầy hứa hẹn, vì hơn hết là tạo dựng tên tuổi cho ngay bây giờ và biến nó thành một thương hiệu lâu đời.

Nhìn thiết kế nhà máy mắt, kiến trúc hiện đại, dây chuyền sản xuất tiên tiến, Tạ Liên Na miễn cưỡng hài lòng.

Chỉ cần nhà máy , nó trông hơn trụ sở nước ngoài của họ.

Hơn nữa, máy móc đều là hàng nhập khẩu nên chuyện lạc hậu.

Nếu đường thấy cảnh tượng lạc hậu của đất nước , cô vẫn sẽ hài lòng với vị trí mới của .

sơ đồ nhà máy và chỉ sản xuất 2 loại sản phẩm, cô vẫn thầm ngậm ngùi.

Nếu kinh phí và thị trường nhỏ, sẽ dần cảm thấy nản.

lãng phí cuộc đời ở đây.

Vấn đề là ở đây cô thể liên lạc với Diêu Khôn.

từ chối ngay ở đây, điều đó thật ngớ ngẩn.

Tạ Liên Na theo Hoa Chiêu một ngày, thậm chí còn đưa vài lời kiến nghị, chứng tỏ cô nghiêm túc quan tâm.

đêm đó cô ngã bệnh.

Điện thoại của Hứa Chiêu nhanh chóng vang lên.

Cô giúp việc bắt máy, đối phương gọi tên Diêu Khôn.

"Diêu tổng, đau quá..." âm thanh Tạ Liên Na đứt quãng đau đớn.

"Cô ? Đau chỗ nào?" Diêu Khôn sửng sốt.

cũng nữa, đột nhiên đau bụng a... Cứu với!” Tạ Liên Na một cách yếu ớt.

“Bây giờ cô đang ở ?” Diêu Khôn hỏi.

"Ở khách sạn."

“Cô chờ ở đó, lập tức tới ngay!” Diêu Khôn đặt điện thoại xuống, vội vàng quần áo.

Diệp Thư , khoanh tay lạnh lùng chằm chằm .

“Hiện tại công tác, bận rộn hả?" Chà, cũng hẳn .

Đổi các khác.

"Anh bác sĩ, thì ích gì? Xung quanh cô ai ? Để khác gọi xe cấp cứu còn nhanh hơn là lái xe đưa cô đến đó." Diệp Thư lạnh lùng .

“Ừ, em đúng!” Diêu Khôn .

Thấy Hoa Chiêu bước , lập tức : "Em xe cấp cứu , mau gọi họ đến khách sạn Hữu nghị cứu . Tạ Liên Na đau bụng đang kêu cứu, nhất định nghiêm trọng đúng ?"

“Còn thì ?” Hoa Chiêu hỏi.

Diêu Khôn Diệp Thư: "Anh , là bác sĩ, cũng vô dụng, nơi là địa bàn của em, em ."

“Hừ.” Diệp Thư hừ lạnh một tiếng, nhưng đối với đáp án của hài lòng.

"Ừm, vì tình nghĩa của chủ mà lo lắng, cô là nhân viên của , ở nơi xa lạ mà ngã bệnh, tìm giúp đỡ, nghĩa vụ giúp đỡ cô .".

, đúng !” Diêu Khôn .

“Đi thôi, em cho thấy tâm cơ của phụ nữ .” Hoa Chiêu .

Diệp Thư cũng .

"Không , chị chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn." Hoa Chiêu .

Đến lúc đó nếu Diêu Khôn biểu cảm đúng, một câu đúng, Diệp Thư tức giận.

Nghe một loạt truy vấn của cô , Hoa Chiêu cũng chịu nổi.

Nếu khiến Diêu Khôn phát điên thật sự đáng.

Diệp Thư vẫn hiểu vì chuyện phức tạp hơn, nhưng Hoa Chiêu cho , cô cũng nữa.

Hoa Chiêu cũng gọi cho bệnh viện, cùng Diêu Khôn đến khách sạn Hữu Nghị, trực tiếp gõ cửa phòng Tạ Liên Na.

Tạ Liên Na mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu da mở cửa.

Bộ đồ ngủ hai mảnh, bên trong là một dây đeo, bên ngoài một chiếc áo khoác.

Có thể công cũng thể thủ.

Mặc áo khoác là tri thức hiểu lễ nghĩa, cởi áo khoác là gợi cảm mê .

Hơn nữa lớp áo khoác của cô buộc , tùy thời thể chiến đấu.

"Diêu tổng, cuối cùng cũng tới ." Tạ Liên Na tựa cửa yếu ớt .

Một bên áo khoác hờ hững, sắp lộ bờ vai mỏng manh.

Diêu Khôn liền nghĩ về chuyện lúc nãy.

Nếu cuộc trò chuyện đó, cũng sẽ nghĩ nhiều như . Tạ Liên Na đang bệnh gì, còn thể để ý đến ngoại hình như thế nào, hiện tại ngoại hình của cô cũng thích hợp, chuyện đều là ngoài ý .

bây giờ , sự bất ngờ và trùng hợp ngẫu nhiên trong quá khứ xảy quá nhiều .

"Diêu tổng... ..."Tạ Liên Na híp mắt, bộ dạng khiến thương xót.

Hoa Chiêu đột nhiên xuất hiện Diêu Khôn.

"Tạ tổng bệnh ? Tình cờ, là bác sĩ, để xem cho cô." Hoa Chiêu trực tiếp chen cửa, kéo Tạ Liên Na trở giường.

Tạ Liên Na choáng váng.

Vừa quá kích động, cô quan sát xung quanh, thấy Hoa Chiêu.

... Biểu hiện cũng gì khác thường.

Tạ Liên Na tiếp tục yếu ớt giường, chút kinh ngạc hỏi: "Cô là bác sĩ ?"

" ." Hoa Chiêu đặt tay lên cổ tay cô , bắt mạch cho cô .

Tạ Liên Na sửng sốt, cô đó là đang gì.

Cô là trong nước nhưng sinh ở M, từ thế hệ của ông nội đến M.

Mặc dù cô tiếng Trung , văn hóa trong nước cũng hiểu, nhưng cả gia đình dần dần Tây hóa.

Y học cổ truyền là một thứ khoa học chứng nhận, gây tranh cãi trong khu phố Tàu nên cô bao giờ tiếp xúc với nó.

Từ nhỏ đến lớn cô đều gặp bác sĩ tây y, cha cô cũng là một bác sĩ tây y hơn nữa còn chống đông y, cực kỳ hoài nghi, khinh bỉ và tín nhiệm.

Cho nên Tạ Liên Na bắt mạch.

"Hôm nay trở về cô ăn gì ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Không ." Tạ Liên Na .

"Cô đau ở ? Đau như thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.

Tạ Liên Na lập tức hối hận, cô nên ăn chút gì đó.

bây giờ đổi lời thì sẽ chút cố tình.

"Đau ở chỗ , đau như khoan ." Tạ Liên Na ấn bụng .

Cơ thể con quá phức tạp, chỉ cần cô đau, bác sĩ thể kiểm tra thì đó là vấn đề của bác sĩ.

"Nơi là tuyến tụy, nếu đau thì sẽ xảy vấn đề lớn." Hoa Chiêu : "Đi thôi, chúng lập tức đến bệnh viện.”

Nói xong cô nháy mắt với Diêu Khôn, cô chắc chắn cơ thể Tạ Liên Na khỏe mạnh, một chút bệnh cũng , quả nhiên là đang giả bệnh.

Diêu Khôn lập tức chút hổ.

Tuy rằng gì với Tạ Liên Na, nhưng bộ dạng của Tạ Liên Na rõ ràng là ý đồ với .

Mà lúc một chút cũng phát hiện, còn với cô , Diệp Thư bắt gặp nhiều .

Chẳng trách Diệp Thư tức giận như , thì là cố tình gây sự mà đáng như !

Diêu Khôn ngoài gõ cửa phòng bên cạnh, ở đây hai trợ lý của Tạ Liên Na.

"Tạ tổng bệnh, các đến bệnh viện với cô ." Diêu Khôn .

Tạ Liên Na choáng váng, buột miệng : "Vậy còn thì ?”

" bác sĩ, cũng giúp gì, sẽ , về nhà với Diệp Thư và bọn trẻ." Diêu Khôn mặt cảm xúc : "Cô yên tâm, y thuật ở đây , khẳng định thể chữa khỏi bệnh của cô.”

Nói xong, cũng đầu mà rời .

Tạ Liên Na cứng đờ giường, chớp chớp mắt hỏi Hoa Chiêu: "Hắn ? Lúc cãi với Diệp phu nhân ? Sau mỗi cãi với Diệp phu nhân, tâm trạng của sẽ .”

Hoa Chiêu : "Không vì cãi mà do cô gọi điện thoại đúng lúc, vợ chồng mới cưới, đang chuyện nên , đột nhiên cô cắt ngang, đương nhiên tức giận.”

Khuôn mặt của Tạ Liên Na tối sầm .

Hoa Chiêu mặc kệ, kéo cô đến bệnh viện.

Tạ Liên Na tránh , quần áo, mới cùng cô ngoài.

Bệnh cũng giả bộ cho Diêu Khôn xem, Diêu Khôn nhưng Hoa Chiêu thể thấy rõ.

để bụng như lúc nãy nữa.

Chỉ đặt tay lên bụng buông, nhíu mày để bày tỏ sự đau đớn.

Cái gì mà suy yếu, cái gì mà chớp mắt, ko còn.

mắc bệnh đau bụng một cách kỳ lạ, đủ tư cách đảm nhận chức vụ giám đốc Châu Á!

Hoa Chiêu đưa cô đến bệnh viện "Hài Hòa".

hai trợ lý tóc vàng mắt xanh theo nên bác sĩ cấp cứu nghiêm túc gọi bác sĩ trưởng ca trực đến kiểm tra.

Tất nhiên phát hiện gì.

Tạ Liên Na từ chối chụp CT, thậm chí từ chối lấy máu, rằng chóng mặt.

Như tây y sẽ bất lực .

Bác sĩ trưởng ca trực Hoa Chiêu, trực tiếp hỏi cô: "Bác sĩ Hoa, cô ? Viêm ruột thừa? Mang thai ngoài tử cung? Vỡ Progesteron*?"

(*Progesterone là một hormone tiết chủ yếu ở nửa chu kỳ kinh nguyệt, là một trong những loại hormone kích thích và điều hòa nhiều chức năng của cơ thể. Progesterone sản xuất từ buồng trứng, ngoài còn ở thai (trong giai đoạn mang thai) và tuyến thương thận, giữ vai trò quan trọng trong chu kỳ kinh nguyệt và duy trì thai kỳ.)

Tây y ở trong nước giống với lúc , đặc biệt là ở thời đại , trong những năm đầu tiên theo quy định mỗi năm dành hai hoặc ba tháng để học trung y.

Khi đến kê đơn thuốc, đó là sự kết hợp giữa đông y và tây y.

Hoa Chiêu theo ông Tôn đến bệnh viện tham gia vài ca bệnh đặc biệt, thuật châm cứu, những bác sĩ gặp sẽ nhớ mãi quên.

Trên thực tế, bác sĩ trực ngạc nhiên khi thấy Hoa Chiêu đưa bệnh nhân đến.

Nếu gì bất thường, cô thể tự , trừ khi cần phẫu thuật bụng.

Hoa Chiêu trịnh trọng gật đầu: “ nghi ngờ cô vấn đề nghiêm trọng, nhất nên phẫu thuật để kiểm tra…”

Tạ Liên Na choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo và hét lên với bác sĩ trực: "Anh mới là mang thai ngoài tử cung! Anh mới là vỡ progesterone! ... viêm ruột thừa!"

"Vậy chúng cần lập tức phẫu thuật, đau như nhất định là viêm ruột thừa cấp tính, chậm trễ thể nguy hiểm đến tính mạng."

Lập tức chỉ đạo bác sĩ bên cạnh: "Mau chuẩn cho phòng phẫu thuật."

"! là viêm ruột thừa liền coi đó là viêm ruột thừa? Anh bất kỳ phán đoán nào ? Anh là bác sĩ lang băm!" Tạ Liên Na hét lên.

"Bụng đau dữ dội. thể phân biệt chỗ đau. Rất thể là viêm ruột thừa, thủng mủ, hoặc thai ngoài tử cung vỡ, hoặc vỡ progesteron. Bất kể là gì, cũng phẫu thuật để xem xét."

Bác sĩ trực ban y đức, gọi là lang băm cũng tức giận, với bác sĩ : "Thời gian là sinh mệnh, mau nhanh lên."

Tối nay là chủ tịch của bệnh viện, những gì chính là thánh chỉ.

Một bác sĩ khác vội vàng cho chuẩn phòng mổ, một nhóm y tá đẩy giường mổ tới, nhấc Tạ Liên Na lên giường, đó đưa phòng mổ.

Tạ Liên Na sắp sụp đổ!

"Buông ! ... còn đau bụng nữa! Thả !” Tạ Liên Na hét to.

"Đừng vì sợ phẫu thuật mà bệnh." Hoa Chiêu nhịn : "Lúc nãy rõ ràng cô đau như , đụng một chút cũng , bây giờ thể đau là còn đau nữa? Cô trốn phẫu thuật ?”

Nếu Hoa Chiêu là bác sĩ bình thường, nếu như cô là cổ đông lớn của Diêu Ký, Tạ Liên Na nhất định sẽ phát huy tài ăn của mắng cô một trận m.á.u chó đầy đấu.

dám.

"Không , bụng thật sự còn đau nữa! Cô tin !” Tạ Liên Na Hoa Chiêu cầu xin.

" tin tưởng cô cũng vô dụng, cô đau thì đau ? Phải kiểm tra, tờ báo cáo mới .” Hoa Chiêu .

Đôi mắt Tạ Liên Na sáng lên: " , kiểm tra! Kiểm tra, mau sắp xếp cho kiểm tra, lấy máu, chụp phim! ! Không cần phẫu thuật!”

Vốn ép cô giường để kiểm tra, nhưng nếu hiện tại cô phối hợp, thì càng .

Y tá lấy kim tiêm và lấy vài ống máu.

Tạ Liên Na CT, Siêu âm B, nhưng đều hết.

Hoa Chiêu kéo bác sĩ trực ca sang một bên nhỏ giọng .

"Cô bệnh, chỉ đang giả bệnh." Hoa Chiêu .

hù dọa Tạ Liên Na, thật sự thể kéo cô phòng phẫu thuật mở ổ bụng, nếu danh tiếng của cô sẽ phá vỡ.

bệnh , cô là học trò của ông Tôn chẳng lẽ ? Nếu cả và ông Tôn đều mất mặt.

"Thì là như ." Bác sĩ trực : " hiểu ... Được , sẽ để cô giả vờ đủ!”

Anh tức giận.

Đối với bệnh nhân bệnh, kiên nhẫn, nhưng ghét nhất những bệnh giả bệnh!

"Cô yên tâm, ." Bác sĩ với Hoa Chiêu xong rời .

Tạ Liên Na khỏi phòng siêu âm B, trực tiếp đẩy phòng phẫu thuật.

"Kết quả kiểm tra công bố ? ! Sao phẫu thuật cho ? "Tạ Liên Na thật sự sụp đổ.

Bất cứ ai đưa phòng phẫu thuật mà bệnh tật đều sẽ sụp đổ.

"Có vài danh mục kiểm tra mất một giờ mới kết quả, thì quá chậm, đối với bệnh nhân xuất huyết nặng, căn bản đợi , cho nên chúng phẫu thuật ." Bác sĩ xong, phân phó y tá, cởi đồ Tạ Liên Na.

Phẫu thuật chính là như , đều cởi sạch.

Cái Tạ Liên Na ngược quá sợ hãi bởi vì cha cô là bác sĩ, cô quy tắc, cô cũng trong mắt bác sĩ phân biệt nam nữ, chỉ bệnh nhân.

bước tiếp theo là phẫu thuật!

Tạ Liên Na gấp đến nỗi hét lên: " bệnh! Lúc nãy giả vờ bệnh! thực sự đau ở cả!”

"Cô là bệnh nhân, cô xem cô đau đến mặt trắng bệch, toát mồ hôi lạnh, cả run rẩy, đây là triệu chứng rõ ràng cho việc nhịn đau."

Bác sĩ trực bảo y tá cố định cô giường phẫu thuật, che rèm mắt cô , lấy bông gòn khử trùng cho cô , dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, khi tiêm thuốc tê cô sẽ đau nữa.”

" đây là tức giận! Bị dọa! Một đám bác sĩ lang băm! Thả ! gặp Hoa Chiêu!” Tạ Liên Na hét lên.

thể lý với những tên ma quỷ , cô hy vọng Hoa Chiêu thể tin tưởng , cô thật sự bệnh!

các bác sĩ buông tha cho cô : "Cô thấy , dày của cô đang phình , dường như m.á.u chảy ngày càng nhiều, phẫu thuật ngay lập tức, thể kéo dài."

Cục bông lạnh lẽo lau .

Giống như giây tiếp theo sẽ m.ổ b.ụ.n.g cô .

Cuối cùng Tạ Liên Na chịu nổi "Oa" một tiếng lên: " gặp Hoa Chiêu! gặp Hoa Chiêu!”

Giọng cô lớn, hiện tại điều kiện cách âm của phòng mổ , bên ngoài đều thấy.

Bên cạnh phòng phẫu thuật thường nhiều phòng và nhiều giường bệnh, bên ngoài cũng nhiều nhà bệnh nhân đang chờ đợi.

Tiếng kêu thảm thiết như g.i.ế.c heo của Tạ Liên Na khiến những bên ngoài xì xào bàn tán.

Hơn nữa cô còn rõ ràng bệnh, bác sĩ lang băm gì đó.

Điều thể gây bất lợi cho bệnh viện.

Ngay lập tức bác sĩ để tìm hiểu tình hình.

Hoa Chiêu còn tưởng rằng cô sẽ lập tức gọi .

Tuy nhiên .

Bác sĩ trực ban vô cùng cương trực, cứ kéo dài một tiếng đồng hồ mới kết quả lấy máu, Tạ Liên Na đến khàn giọng, nức nở dừng , Hoa Chiêu mới gọi .

Nhìn thấy cô, Tạ Liên Na như thấy vị cứu tinh, mặt đầy nước mắt nước mũi : "Hoa Chiêu, bệnh, giả bệnh, cô bọn họ thả .”

Hoa Chiêu còn gì, bác sĩ trực tức giận.

"Cô cái gì ? Cô bao nhiêu tuổi mà còn chơi trò giả bệnh! Cô đang lãng phí tài nguyên y tế, cô hả? Có bao nhiêu đang xếp hàng chờ khám bệnh ở bên ngoài ? Thời gian dài như , bởi vì cô hồ nháo mà mất mạng ?!

"balabalabal.....”

Anh mắng Tạ Liên Na liên tục, cho đến khi cô xin mới để cô .

Hoa Chiêu bác sĩ trực, nhớ kỹ tên , Khuất Quang Lượng.

Tốt lắm, “bệnh khó” gì cũng sẽ đến gặp .

Tạ Liên Na hai trợ lý hộ tống về khách sạn, cả c.h.ế.t lặng.

Hai trợ lý hiểu tiếng Trung, tất cả đều dựa bản dịch của Hoa Chiêu.

Lần đầu tiên tin Tạ Liên Na mắc bệnh đột ngột và sắp chết, bọn họ hoang mang.

Sau đó, rằng Tạ Liên Na đang giả vờ bệnh, họ cũng vô cùng bối rối.

Họ bao giờ nghĩ rằng lãnh đạo trực tiếp khôn khéo giỏi giang sẽ một việc như .

Tạ Liên Na chỉ cảm thấy hổ, hiện tại gặp kì ai!

trợ lý dễ dàng bỏ qua, Hoa Chiêu thì .

Thấy Hoa Chiêu sắp rời , cô lập tức khàn giọng : “Thật xin tổng giám đốc Hoa, chỉ là từ chối cô như thế nào nên mới đưa hạ sách .”

chọn sự thật.

Lúc lời dối đều đáng tin bằng sự thật.

" thể đến thủ đô để giám đốc châu Á. là con một. Cha chỉ là con gái. Ông bà cũng già . Họ cần , và xa bọn họ nên trở về!" Tạ Liên Na .

Lý do từ chối cũng chính đáng.

Hoa Chiêu gật đầu: "Được, cô thể trở về."

Không đồng ý, như thể cô thấu tình đạt lý .

Tạ Liên Na thở phào nhẹ nhõm và mỉm .

Mặc dù cô vây quanh khiến cô sợ hãi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn .

" Diêu Ký cần những nhân viên ngây thơ như cô." Hoa Chiêu .

Giả vờ ốm thể là chuyện lớn chuyện nhỏ.

thể coi nó như một vấn đề nhỏ nhặt vô thưởng vô phạt.

cô cũng thể nắm chặt thả.

Tạ Liên Na thể hiện sự non nớt của qua sự cố nhỏ nhặt , cô cũng dối và lừa dối tổng giám đốc công ty.

Tổng giám đốc đích đưa cô đến gặp bác sĩ với ý , nhưng cuối cùng cô giả vờ bệnh.

Ai mới là kẻ ngốc?

Đây là điều mà tổng giám đốc một công ty nào cũng thể chấp nhận.

Cho nên Hứa Chiêu đuổi cô , ai thể gì.

Hơn nữa, đạo đức của Tạ Liên Na vấy bẩn, con đường của cô trong tương lai sẽ còn rộng mở nữa.

Tạ Liên Na sững , lập tức van xin: "Tổng giám đốc Hoa, sai ! cố ý, nhất thời xúc động, đùa giỡn mà thôi... nhớ cha , ông bà nên mới đưa quyết định . Không ngờ gặp một đám lang băm!"

"Cho nên sai là các bác sĩ lang băm , nếu bọn xuất hiện thì sẽ nào thấu mưu đồ của cô?" Hoa Chiêu lạnh lùng .

"Xin , tổng giám đốc Hoa, ý , chỉ vì quá nhớ nhà, cô bổ nhiệm quá đột ngột nên chút chuẩn tư tưởng, bất ngờ kích thích, chuyện sai lầm!" Tạ Liên Na .

"Vậy bây giờ nó thành của , là do bổ nhiệm quá đột ngột ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Không , chỉ..." Lúc Tạ Liên Na sợ c.h.ế.t , đầu óc đủ linh hoạt, nên trong phút chốc cô nghĩ lý do nào khác.

"Cô nhớ nhà thì về nhà luôn ! Vừa các công việc cần bàn giao đều giao xong, cô cần Diêu Ký nữa. Chúc cô càng ngày càng thăng quan tiến chức!" Hoa Chiêu xong thì tính rời .

Tạ Liên Na sợ hãi, vội vã chạy đến ngăn cô , lóc van xin.

Hoa Chiêu thản nhiên đẩy ngã cô xuống giường bỏ .

Vân Mộng Hạ Vũ

Tạ Liên Na đuổi theo nữa.

ngã giường, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt oán hận.

Hành động nãy đạp đổ bộ kiêu ngạo và tự tôn của cô , nếu thật sự thích Diêu Khôn, nếu Hoa Chiêu em họ của Diêu Khôn, cô sẽ hạ khúm núm như thế.

Tạ Liên Na chỉ giận dữ thêm vài phút dậy, gọi điện cho Diêu Khôn.

Diêu Khôn giận dữ, thật sự đang "bận", ngay lúc quan trọng thì bảo mẫu gõ cửa, khó chịu chết!

"Giám đốc Diêu, phạm một sai lầm nhỏ, khiến tổng giám đốc Hoa tức giận, giúp cầu xin cô với..." Tạ Liên Na với giọng điệu đáng thương.

Bình thường, nếu là kiểu đàn ông ý chí kiên định, chỉ với giọng điệu nũng nịu, uất ức của cô , sớm thuyết phục.

với Diêu Khôn, căn bản hề nghĩ đến khả năng đó. Hắn vẫn luôn cho rằng Tạ Liên Na một lòng chuyên tâm phát triển sự nghiệp, cơ bản để ý đến chuyện nam nữ. Trước Tạ Liên Na cũng vô tình để lộ suy nghĩ .

Hơn nữa cho dù cân nhắc, thì Diêu Khôn vẫn cho rằng trong tầm ngắm”.

Hắn vợ, con. Vợ xinh , con đáng yêu, thật sự nghĩ “lọt mắt xanh” của Tạ Liên Na, rước lấy trận tai bay vạ gió .

May nhờ Hoa Chiêu cảnh tỉnh sớm, nếu ... cứ để Diệp Thư loạn thêm nữa, thật sự mệt c.h.ế.t !

Diệp Khôn cắt ngang lời cô đầy bực bội: "Cô tổng giám đốc Hoa nổi giận? Vậy thì xong , cô van xin cũng vô ích, chính đây giận cũng cách nào giải quyết , càng chẳng thể cầu xin khác. Cô tự mà giải quyết!"

Tạ Liên Na:...

cứ cảm thấy Diêu Khôn bây giờ như biến thành một khác . Không hiểu vì nữa!

"Đã trễ thế , cô nên nghỉ ngơi sớm , chuyện gì đừng gọi cho , chuyện gì ngày mai ." Diêu Khôn xong bèn cúp điện thoại.

Tạ Liên Na nắm lấy điện thoại, cúi đầu trầm tư.

chuyện lo lắng nhất xảy .

vẫn luôn dám nhiều ám hơn với Diêu Khôn, chỉ sợ Diêu Khôn phát hiện tâm tư của . Cô cảm thấy mức độ vẫn đủ. Cô vẫn chiếm giữ vị trí lớn hơn trong lòng Diêu Khôn, nếu bại lộ thời gian thể sẽ đá khỏi bộ phận.

Nếu như là hôm qua, chắc hẳn Diêu Khôn sẽ vô cùng lo cho sức khỏe cô , hỏi thăm cô mới .

Kết quả chẳng lấy nửa chữ.

Hắn còn cúp điện thoại của cô cực kỳ bất lịch sự.

Người đàn ông ... cô bắt ?

...

Hoa Chiêu về đến nhà, Diệp Khôn và Diệp Thư đều đợi trong phòng khách.

"Trễ thế còn ngủ ?" Hoa Chiêu mở miệng hỏi.

"Vì chuyện của chị mà để em bận bịu về trễ thế , em về chị thể hổ mà ngủ ?" Diệp Thư lấy lòng.

Hoa Chiêu trả lời: "Không tính là chỉ chuyện của chị, cô cũng là của công ty, đó cũng tính là chuyện của em."

Tạ Liên Na gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển định của tập đoàn cô. Đối với cô đây mới là chuyện lớn!

Diệp Thư cũng cổ phần trong Diêu Ký, nếu cô ly hôn với Diêu Khôn, thị phi sẽ khiến Diêu Ký phá sản, cô sẽ tức giận!

"Sao thế? Sao bây giờ em mới về?" Diêu Khôn thấy lạ bèn hỏi.

Nếu Tạ Liên Na vờ bệnh, em họ bệnh viện thấy về ngay mới đúng chứ?

Kết quả bây giờ trời cũng sắp sáng . Bọn họ giằng co cả đêm!

Hoa Chiêu nhớ đến hình ảnh Tạ Liên Na, lập tức kể cho hai chuyện xảy , khiến Diệp Thư vui vẻ, cuối cùng cũng thở một ngụm ác khí trong lòng.

"Bác sĩ tên gì? Khuất Quang Lượng? Chị đến trao bằng khen cho !" Diệp Thư .

" ." Hoa Chiêu ủng hộ.

Hôm nay nhờ Khuất Quang Lượng phối hợp, chắc chắn Tạ Liên Na giả vờ đau bụng đến cuối vẫn nhận, cô sẽ thật sự tìm nhược điểm của cô .

Cùng lắm cô chỉ nhét mấy gói thuốc chữa đau bụng cho cô để cô thật sự đau thôi...

Không ngờ Khuất Quang Lượng vạch trần cô đang giả bệnh ngay mặt , thành chuyện đó đều dễ giải quyết.

Diêu Khôn bệnh cạnh mà biểu cảm ngơ ngác.

Diệp Thư bèn húc khuỷu tay sườn một cái: "Anh đang bày biểu cảm gì ? Đau lòng?"

Diêu Khôn đau đến mặt cũng vặn vẹo, trong phút chốc thành lời.

Hoa Chiêu: "... Chị, chị mưu sát chồng đấy ? Ra tay nặng đó, nên nhẹ chút!"

Thật Diệp Thư cũng hối hận, ngờ dùng nhiều sức như .

vẫn mạnh miệng : "Ai bảo cứ nghệch ! Chắc chắn trong lòng đang nghĩ đến Tạ Liên Na! Anh xem ?"

Cuối cùng Diêu Khôn cũng gì, trong lòng cũng tức giận, vì Diệp Thư hề đổ oan cho ...

"Anh đau lòng, vốn chuyện gì với cô , thương xót cái gì!" Hắn vẫn vội vàng tỏ thái độ, đó : "Anh chỉ thấy , đó phát hiện như !"

"Nói thật, đó luôn cảm thấy cô nỗ lực hăng hái, còn là khả năng, cực kỳ giống với Diệp Thư, nên mới để mắt đến cô ."

Thấy Diệp Thư nửa thỏa mãn nửa phẫn nộ, vội vàng : "Cô cũng chỉ giống em một chút thôi, thật chẳng bằng em chỗ nào! Trong lòng , em vĩnh viễn là xinh nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất!"

"Đủ !" Diệp Thư tát một cái mặt khiến đầu lệch sang một bên. Cô trề môi bảo: "Bớt nịnh nọt , chua c.h.ế.t !"

Hoa Chiêu... Sao mà Diệp Thâm vẫn về nữa, cô ăn đủ thức ăn cho chó !

"Thôi, chuyện chính là như , ngày mai từ biệt với cô , tiện thể gọi điện thoại về thông báo với tổng bộ luôn, đừng để cô cơ hội chui chỗ trống!"

Hoa Chiêu : "Em về ngủ đây."

Diệp Khôn và Diệp Thư "lôi lôi kéo kéo", cãi ầm ĩ tiếp tục về phòng ân ái.

Sáng sớm hôm , Diêu Khôn và Diệp Thư cùng đến khách sạn gặp Tạ Liên Na.

Thấy Tạ Liên Na tiều tụy còn con , Diệp Thư suýt bật lớn.

Mang trong kỹ năng nghề nghiệp nhiều năm rèn luyện hằng ngày, cô bày một khuôn mặt ân cần, hỏi: "Cô thế? Ngủ ở khách sạn quen ? cũng đấy, nào nghỉ khách sạn cũng ngủ ngon."

Tạ Liên Na thấy kỳ lạ, tưởng cô chuyện hôm qua, thì Diệp Thư : "Cũng may cô sắp về nhà , giường ở cũng êm bằng ở nhà!"

"Cô tính đặt vé máy bay về nhà hôm nào ? Nhanh nhất là ngày mai, mua vé kịp sẽ đợi một tuần đấy!" Diệp Thư .

Đôi mắt Tạ Liên Na tối sầm .

nhận vẻ đắc ý của Diệp Thư. Suốt nửa năm nay cô ngầm xung đột với Diệp Thư mấy , nào cô cũng thắng!

Bây giờ cuối cùng đến lượt Diệp Thư đắc ý!

Tạ Liên Na Diêu Khôn. Có Diệp Thư ở đây, dù cô bày tất cả vốn liếng, thì cũng tác dụng.

Loading...