Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:56:13
Lượt xem: 183
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì sự chèo kéo nên mỗi phiên đấu giá mất nhiều thời gian, đại khái mất mười phút hoặc hai mươi phút mới thể bán một mẫu hoặc một nhà kính dưa leo.
Vì một ngày, dưa hấu trong 120 nhà kính cũng mới chỉ bán một nửa.
cuối cùng giao dịch cũng cao, từ 30 vạn đến 35 vạn.
Cuộc đấu giá kết thúc, những bên ngoài đều rời , ngày mai .
Hoa Chiêu và Diệp Danh đến văn phòng.
Trong văn phòng ngoại trừ Lý Nguyên còn hai vệ sĩ.
Lý Nguyên đang hai tên vệ sĩ mà nhe rang trợn mắt, quen hai , đây là của .
Hoa Chiêu phòng hỏi: "Bà chủ, trong hồ lô của cô bán thuốc gì ?”
Tìm đến nâng giá thì bình thường, thể hiểu, nhưng thật sự chỉ bán một nửa dưa hấu là chuyện gì ?
Trong 50 nhà kính bán, thì 27 nhà kính bán cho hai vệ sĩ.
"Không bán mấy cái sẽ là đang nâng giá ?" Hoa Chiêu .
"Vậy bán mấy cái thôi, bán hơn 20 cái, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ăn của chúng , đó bây giờ? Hơn 20 nhà kính để bán là tự ăn?”
" cảm thấy giá của chúng và giá bán lẻ bên ngoài chênh lệch quá lớn, chúng chịu thiệt nên cần nâng giá lên." Hoa Chiêu : "Giá hôm nay vẫn hài lòng, ngày mai tăng thêm 10 vạn.”
Lý Nguyên nhếch miệng: "Chuyện quá khoa trương ?”
Trước đây một quả dưa hấu 100 đồng, cảm thấy khoa trương, bây giờ giá tăng gấp ba còn đủ, tăng gấp bốn ?
Bản cảm thấy như quá đáng.
"Chuyện , đợi đến 30 năm , dưa hấu của chúng thể bán với giá mấy vạn, tin ?" Hoa Chiêu .
Tất cả đều lắc đầu, kể cả Diệp Danh.
"Không tin." Mấy trả lời nhanh, chỉ coi như Hoa Chiêu giỡn.
Một quả dưa hấu giá mấy vạn? Sản lượng của họ hơn 1000 mẫu đất, sẽ kiếm bao nhiêu tiền? Đây là trồng dưa hấu, đây là trồng cây rụng tiền thì đúng hơn?
Hoa Chiêu và giải thích, 30 năm, sẽ bán dưa hấu với giá mấy vạn tệ, mặc dù nguyên nhân là lăng xê...
cô cũng lăng xê!
"Bà chủ, tiên chúng vẫn nên chuyện , cô giữ mấy quả dưa hấu tự dùng ? Không bán?” Lý Nguyên thể hỏi.
Bọn họ trồng tổng cộng 120 nhà kính dưa hấu, hôm nay Hoa Chiêu bán gần một phần tư, nếu bán hết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi nhuận của công ty.
"Không bán nữa." Hoa Chiêu : " Hàng hiếm là thứ đắt nhất, cảm thấy 120 nhà kính là quá nhiều nên cắt một nửa.”
"Nhiều ở chỗ nào? Không nhiều chút nào!” Lý Nguyên cố gắng lý.
"120 nhà kính dưa hấu cũng thu hoạch cùng lúc, đưa thị trường cùng lúc, chúng canh thời gian trồng, mỗi tháng chỉ 10 nhà kính dưa hấu đưa thị trường, mấy ngàn quả dưa hấu, bán thế giới, nhiều ?”
"Giống như một tảng đá rơi xuống biển, tóe lên chút bọt nước biến mất! Không gì nhiều cả! còn đang nghĩ đến việc mở rộng diện tích trồng trọt”. Lý Nguyên .
Hoa Chiêu , quả thật nhiều lắm.
"Mỗi tháng chỉ bán mấy ngàn quả dưa hấu, nhiệm vụ nặng ?" Hoa Chiêu đột nhiên đầu hỏi hai vệ sĩ.
Hai mờ mịt, tại đột nhiên hỏi bọn họ chuyện .
chỉ nghĩ bán dưa hấu, thực sự nặng vì gật đầu.
"Vậy các cứ thử thương nhân hoa quả , luyện tập với dưa hấu ." Hoa Chiêu .
Cô cảm thấy quá nhiều, là bán cho khác quá nhiều.
Nếu bây giờ trái cây cô sản xuất trở thành trái cây cao cấp, danh tiếng và thị trường nhất định, cũng cần thông qua trung gian nhiều nữa, tự .
Mặt Lý Nguyên giãn , thì vấn đề gì.
hai vệ sĩ vấn đề!
Mỗi tháng bán vài nghìn quả dưa hấu, nhiệm vụ nặng nề.... Đó là đặt khác nặng!
Đặt lên , nặng chết!
Cũng bán loại dưa hấu bình thường!
"Chúng ngoại ngữ."
“Dưa hấu chỉ thể bán nước ngoài, trong nước ăn nổi!”
"Đây là kinh doanh thương mại với nước ngoài, chúng bất một thông tin kinh nghiệm gì.”
"Ai trong nước ăn nổi? Phải tin khả năng chi tiêu của dân, còn mua xe một trăm vạn”. Hoa Chiêu .
"Đó là xe , dưa hấu." Một vệ sĩ : "Họ thể mua xe một trăm vạn mà đau lòng, mua một miếng dưa hấu vài trăm đồng chắc chắn sẽ đau lòng."
"Thử đổi cách , đôi khi là ăn dưa hấu, mà là mặt mũi." Hoa Chiêu .
Nói như , hai phản đối nữa.
Quả thực, đối với thể diện, bỏ vài trăm đồng cũng vấn đề gì!
"Hơn nữa cũng mấy ngàn trái đều tiêu thụ trong nước, chuyện đó thật sự thể , đoán một tháng tiêu thụ mấy chục trái sẽ thành vấn đề." Hoa Chiêu .
Mười mấy trái, mục tiêu tương đối , dễ dàng đạt .
Đã 88 năm , cũng nhiều giàu .
Mấy cái ô tô đường, cái nào mà mấy vạn? Thậm chí mấy chục vạn, trăm vạn.
Bia nhập khẩu giá mấy ngàn, mấy vạn một chai, mỗi ngày tiêu thụ bao nhiêu chai.
Có thể tiêu thụ trong nước nhưng đưa dưa hấu thì sự tính toán.
Số còn vẫn bán nước ngoài.
“ sẽ nhờ chị gái liên hệ với bên đó để tìm một địa điểm mở cửa hàng hoa quả.” Hoa Chiêu .
Trong tương lai, phần lớn trái cây của cô sẽ bán trực tiếp và một phần nhỏ sẽ bán đấu giá để quảng cáo.
Mấy trong phòng thảo luận về chính sách kinh doanh trong tương lai, chủ yếu là Hoa Chiêu , những khác lắng .
Bằng cách , hai vệ sĩ cứ như trâu bắt chó cày rồi.
Ngày hôm tiếp tục nâng giá.
Có thể là khi trở về suy nghĩ cả đêm, hoặc xác nhận đơn hàng với mua bên , thương nhân nào tiếp tục tham gia đấu giá ngày hôm đều nhất quyết thắng.
như Hoa Chiêu dự đoán, giá cả tăng vọt, đạt đến độ cao khiến bình thường nghi ngờ bản .
Người bán đấu giá tê liệt, cứ ngỡ đang đấu giá một viên ngọc trai, ngọc lục bảo và dưa bạch ngọc.
Dù cũng chỉ đang kiếm tiền thôi, những mua dù là mua thật là thật sự bệnh, liên quan gì đến ?
Chỉ cần đừng thiếu phí vất vả của là .
Vào ngày thứ hai, tất cả dưa hấu bán, sang ngày thứ ba, đến lượt các loại trái cây khác, tốc độ lập tức tăng lên.
Các loại trái cây nhiều loại, đối tượng tiêu thụ ít nên cạnh tranh gay gắt.
Mọi đều rõ điều đó nên trong lòng nhanh chóng đưa giá, nếu thấp hơn giá họ nghĩ họ sẽ mua, nếu cao hơn họ sẽ mua.
Một mẫu đất thể bán trong một phút.
Sau đó, Lý Nguyên tạm thời đổi quy tắc và bán đấu giá 10 mẫu đất một , điều khiến quá trình diễn nhanh hơn.
Vào ngày thứ tư, tất cả các loại trái cây xuất khẩu đều bán.
Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Tạ Liên Na mua gì cả.
Có lẽ nó quá đắt, khiến cô sợ hãi.
Đây là một ngành xa lạ, cô nơi tiêu thụ nên dám dấn .
Hoặc đơn giản là đủ tiền.
Hoa Chiêu cô đang nghĩ gì, là thật sự thương nhân trái cây, là gần Diệp Danh.
hôm Diệp Danh tới, mà cô vẫn đến mỗi ngày.
Cuộc đấu giá kết thúc, Hoa Chiêu tổ chức một buổi lễ ăn mừng nho nhỏ, mời tất cả các thương nhân tham gia.
Không món ngon nào trong buổi lễ, chỉ nhiều loại trái cây.
Nó cũng thể coi là một buổi nếm thử, để họ nếm thử những gì mua, những gì họ bỏ lỡ.
Thủ thuật hiệu quả đến mức khiến nhiều lập tức hối hận, nên quyết định vài tháng nữa đấu giá sẽ mua chúng bằng giá.
Tạ Liên Na cũng xác định trở thành thương nhân bán trái cây , vì cô chủ động tìm Hoa Chiêu.
"Hoa tổng, cô ở đây?" Tạ Liên Na kinh ngạc Hoa Chiêu hỏi.
Giống như đây hai phát sinh chuyện hổ gì mà là một đôi bạn .
Độ dày của da mặt bình thường thể so sánh .
Loại thường thường lăn lộn khá.
Hoa Chiêu , chuyện với cô : " , ngờ gặp cô Daisy ở đây, thật tình cờ.”
So về da mặt dày cô cũng thua.
Hai chữ "Daisy" cho ánh mắt Tạ Liên Na lóe lên, nụ mặt cũng nhạt vài phần.
Cô cho rằng Hoa Chiêu chỉ tên là Tạ Liên Na.
Daisy là tên lúc nhỏ của cô , ngoài thể .
Khi gặp Diệp Danh, cô quyết định nhưng sợ Diệp Thư, Hoa Chiêu nên lúc giới thiệu với Diệp Danh, cô là "Daisy".
Xem Hoa Chiêu vẫn .
Tạ Liên Na tỏ vẻ ngạc nhiên : "Làm cô tên là Daisy? Diêu tổng cho cô ?”
Vẫn còn giả ngu.
Hoa Chiêu đánh tan hy vọng của cô , : "Không , là Diệp Danh cho , Diệp Danh, cô gặp qua ?”
Nụ của Tạ Liên Na chút miễn cưỡng, nhưng xem như chút khéo léo.
Hoa Chiêu : " với cả chuyện cô giả bệnh, ngạc nhiên. cũng về việc sa thải cô, cả cũng đồng ý.”
Nụ từng chút một biến mất mặt Tạ Liên Na.
Chuyển lên khuôn mặt Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu hỏi: "Visa của cô còn mấy ngày nữa là hết hạn?”
Tạ Liên Na trả lời, chỉ nặng nề cô.
Hoa Chiêu cầm chén hoa quả tỏ ý chào cô xoay rời .
"Hai đang gì ?" Một trợ lý tới hỏi Tạ Liên Na.
Hắn từ chức ở Diêu Ký, theo Tạ Liên Na.
"Cô đồng ý bán riêng cho cô một phần trái cây ? Chỉ cần một loại là , chúng đem về bán thử , nghĩ sẽ vấn đề." Một trợ lý khác tới, hy vọng .
Lúc Tạ Liên Na mới nhớ tới cô chạy tìm Hoa Chiêu chuyện gì.
cô mới chuyện một câu, tất cả lời đều chặn trong miệng, nên lời!
Còn rối tung những chuyện quan trọng nhất của cô .
Diệp Danh , thật khi sa thải cô ?
"Ah!" Tạ Liên Na ném ly rượu trong tay.
Xung quanh lập tức yên tĩnh sang.
Tạ Liên Na lập tức cứng đờ, hổ : "Xin , cẩn thận, mới thấy chuột….”
cũng hoảng loạn nhảy dựng lên cho bữa tiệc rối loạn như cô nghĩ.
Hoa Chiêu cầm chén , từ .
"Đại tiểu thư, đây là yến tiệc cao cấp của những nổi tiếng tổ chức sân thượng nổi tiếng, đây là bữa tiệc hoa quả tổ chức cánh đồng." Hoa Chiêu xung quanh
Đây là một trang viên nhỏ, bên cạnh là tòa nhà hai tầng mang phong cách nông thôn châu Âu, hiện tại tất cả đang ở một bãi cỏ bằng phẳng.
Phía xa là các loại cây ăn quả khác .
Chỗ xây dựng ở ngã ba của "khu quản lý" và mấy vườn cây ăn quả, thực tế là "biệt viện" của Hoa Chiêu.
Mỗi đưa con đến, cũng thể nghỉ ngơi trong khu văn phòng cho nên Hoa Chiêu xây dựng căn nhà .
"Những thương nhân trái cây đều trực tiếp tiếp xúc với nông dân, bọn họ sẽ sợ chuột ?" Hoa Chiêu .
Tạ Liên Na một chút cũng , chính chuyện ngu xuẩn.
ngược cô nhớ tới mục đích hiện tại của , sửa biểu tình xong chuyện với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu khác lôi kéo.
Có quan tâm đến trái cây trong tay cô nên hợp tác kinh doanh.
Trà trái cây từ những quả "dưa vẹo táo nứt" bán , bán tươi thì nhưng thành quả sấy khô thì vấn đề gì, hương vị cũng như .
Hoa Chiêu hứng thú với ông chủ vô cùng "ánh mắt" , hai tán gẫu.
Đến lúc Tạ Liên Na tìm cô cũng thấy cô ở .
......
Vừa về đến nhà thấy thấy Diệp Thư đang ngoài.
"Sắp tới giờ cơm tối mà chị còn ?" Hoa Chiêu tò mò .
"Đi tìm em." Diệp Thư thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp hỏi: "Tạ Liên Na ? Cô ? Khi nào visa của cô hết hạn?”
"Sao chị ? Ai với chị ?” Hoa Chiêu tò mò .
Tạ Liên Na rời , còn thương nhân hoa quả, còn gặp Diệp Danh, còn báo tên giả, những chuyện Hoa Chiêu từng với Diệp Thư.
"Anh cả." Diệp Thư , giải thích mà quấn lấy cánh tay Hoa Chiêu oán giận : "Sao em cho chị ? Chuyện lớn như mà em giấu chị!”
"Làm gì chuyện lớn?" Hoa Chiêu : "Một quan trọng, rời khỏi cuộc sống của chị, cũng cần nhắc tới nữa.”
Diệp Thư ... , tâm trạng của cô lập tức dịu , lo lắng cũng biến mất.
"Chị ah, thực sự đến thời kỳ mãn kinh sớm, tâm tình cũng quá dễ kích động, chứ?" Hoa Chiêu .
"Làm thể? Chị 42 tuổi ? A! Ta 42 tuổi! Thật đáng sợ!" Diệp Thư than thở.
"Tại trong nháy mắt cảm giác đến tuổi trung niên chứ? Thật quá đáng sợ! Năm ngoái chị vẫn luôn cho rằng chỉ mới 18 tuổi." Diệp Thư .
“Đừng nữa, đừng nhắc đến tuổi nữa, hơn nữa em vẫn luôn 18 tuổi.” Hoa Chiêu .
Diệp Thư đột nhiên bật .
Hoa Chiêu liếc cô , tâm tình Diệp Thư chút định, tâm trạng thất thường, dễ vui dễ buồn, nhưng lúc cô bắt mạch thấy gì .
Cơm tối xong, lũ trẻ ríu rít vây quanh Hoa Chiêu chào đón cô trở về.
Hoa Cường và Diêu Lâm thấy xuất hiện bàn ăn.
Hoa Chiêu chợt nhớ mấy ngày thấy hai ăn cơm tối.
Bữa sáng còn thể thấy.
“Ông nội và ông chơi ở xa ?” Hoa Chiêu hỏi.
Đôi khi cả hai sẽ leo núi và trở về muộn.
“ .” Diêu Khôn : “Ông nội dạo một chút, suốt ngày ở nhà.”
Trên bàn ngoài, sắc mặt chút .
Ông nội như thể ông điều gì đó ... Trước đây ông nội là yêu sông núi.
Ông chỉ yêu công việc.
bây giờ ông đề cập đến công việc, như buông bỏ sự nghiệp mà ông việc chăm chỉ cả đời, bận tâm chút nào.
Mọi ... đều linh cảm, ?
Diêu Khôn thể ăn nổi nữa.
Hoa Chiêu cũng khuyên , chuyện căn bản cách nào an ủi .
Diệp Thư đang buồn bực, tùy tiện chọn một đề tài, : "Anh Tạ Liên Na hiện tại đang gì ?"
“Làm cái gì?” Diêu Khôn hỏi.
"Cô đang đuổi theo trai em." Diệp Thư .
Lời của Diệp Thư khiến biểu tình Diêu Khôn chút vặn vẹo, Tạ Liên Na đang đuổi theo Diệp Danh?
Ánh mắt Diệp Thư lập tức dựng thẳng lên, uy h.i.ế.p : "Anh biểu tình gì ? Luyến tiếc?”
Diêu Khôn nhất thời chút tức giận: "Em đang cái gì ? Em bắt đầu nghi ngờ , trong lòng em đáng tin như ? Tình cảm của , em thấy chút nào ?"
Diệp Thư chút chột , chút tức giận: "Em chỉ hỏi ý gì, ngược nghi ngờ em? Anh chột ?!"
Hoa Chiêu.....
"Dừng ! Sao mấy ngày gặp, mùi thuốc s.ú.n.g giữa hai còn giảm ?” Cô chút kỳ quái : "Không chuyện giải quyết ? Tạ Liên Na tâm tư bất chính, cũng rời khỏi cuộc sống của hai , hai còn kết thúc?"
Cô tham gia bất kỳ cuộc cãi vã nào của hai vợ chồng, nhưng tư thế mắt, nếu Diệp Thư và Diêu Khôn tiếp tục cãi sẽ tổn thương tình cảm.
Diêu Khôn chút chột , mấy ngày nay ở nhà việc gì thật đúng là cùng Diệp Thư cãi mấy trận.
Diệp Thư ủy khuất hốc mắt cũng đỏ lên, cô cũng như , vô lực xuống bên cạnh Hoa Chiêu thở dài: "Chị cũng tại , luôn khống chế chính , há miệng cũng lời nào ."
Cô vấn đề là gì, nhưng cô thể đổi nó.
Hoa Chiêu...
"Sau chuyện gì thì trực tiếp , đối với chuyện Tạ Liên Na theo đuổi Diệp Danh, nghĩ thế nào?” Hoa Chiêu hỏi Diêu Khôn.
"Anh suy nghĩ gì, cô thích theo đuổi ai thì theo đuổi đó, liên quan gì đến .” Diêu Khôn .
Biểu tình của Diệp Thư hơn một chút.
Hoa Chiêu Diêu Khôn, ánh mắt ý bảo: Dỗ dành phụ nữ chỉ đơn giản như , nên như thế nào chứ?
Diêu Khôn , chuyện gì cũng theo Diệp Thư , cô cái gì thì cái đó!
Hoa Chiêu hai thở dài.
Những gì cần cô cũng , nhưng hai chỉ hài hòa hai ngày, biến thành bộ dáng như bây giờ, cô cũng biện pháp.
miễn là vấn đề thực chất, chắc sẽ vấn đề, họ thể đến bảy năm ngứa ngáy.
Ừ, hai kết hôn bảy, tám năm.
Lúc trở thành vợ chồng già , cũng sẽ đuổi theo chút chuyện nhỏ buông.
Diệp Thư cũng gây sự vô lý phá hoại quan hệ giữa và Diêu Khôn, chuyện cho qua , cô hỏi chuyện tò mò: "Rốt cuộc Tạ Liên Na gì ? Cô đến mua trái cây? Mua gì ?"
"Không mua gì cả.” Hoa Chiêu .
Diệp Thư lập tức vui vẻ, hoa quả của công ty Hoa Chiêu khi xuất khẩu bán bao nhiêu tiền cô quá , mắt thấy tiền Tạ Liên Na kiếm , tất nhiên cao hứng.
"Nói đến chuyện , khi nào hai trở về? Giúp em tìm một cửa hàng, mở một công ty, em trực tiếp kinh doanh trái cây và rau quả.” Hoa Chiêu .
"Không cần chứ?” Diệp Thư : "Căn bản cũng cần, đều đấu giá xong ? Cho dù em bán đấu giá, mà tự bày bán trong cửa hàng, thì mới mở cửa cũng cướp sạch. Không bằng cứ cho đặt hết, tiết kiệm thời gian và công sức."
Phương pháp tệ, nhưng lợi cho việc tạo danh tiếng, danh tiếng càng cao, giá cả mới càng cao.
"Em dự định sẽ xây dựng thêm một cơ sở sản xuất, thu hoạch đều tự bán." Hoa Chiêu với Diệp Thư kế hoạch của .
Diệp Thư thể kiếm tiền, còn thể kiếm nhiều tiền như , lập tức nghiêm túc thảo luận.
Đàn ông gì, tạm thời qua một bên .
Diêu Khôn cảm thấy học , chuyện công việc ở nhà, cảm thấy nhà chính là nơi nghỉ ngơi, nhưng nếu công việc thể cho vợ vui vẻ, bớt gây chuyện, thì ! Nói chuyện suốt đêm cũng thành vấn đề!
Diêu Khôn cũng gia nhập, thỉnh thoảng còn đưa vài đề nghị tồi, ánh mắt Diệp Thư mang theo tán thưởng, Diêu Khôn càng hăng hái hơn ~
Mấy đang chuyện vui vẻ, cửa đột nhiên truyền đến tiếng lộn xộn.
"Hãy cẩn thận, nhẹ chút nhẹ chút." Giọng của Hoa Cường.
"Tiểu Hoa trở ? Gọi con bé !” Hoa Cường .
" , chuyện nhỏ, cũng đỡ , đừng gọi... Khụ khụ khụ khụ!" Giọng của Diêu Lâm suy yếu, đột nhiên ho mạnh.
"Ai nha Diêu, đừng chuyện nữa, cẩn thận nước chảy phổi!” Một phụ nữ cao giọng .
Giọng quen thuộc, nhưng quen thuộc lắm.
Hoa Chiêu nghĩ xông , Diêu Khôn và Diệp Thư theo sát phía cô.
Vừa đến tiền viện Hoa Chiêu gặp Hoa Cường và Diêu Lâm, còn phụ nữ mới chuyện, Hướng Hồng Anh.
Hoa Chiêu nhướng mày, kịp quan tâm đến bà , trực tiếp chạy về phía Diêu Lâm.
"Chuyện gì đang xảy ?” Cô lo lắng hỏi.
Diêu Lâm đang một vệ sĩ cõng, hơn nữa ướt đẫm, đang nhỏ giọt.
Hoa Cường và Hướng Hồng Anh cũng , ba đều ướt đẫm, kể cả tóc.
"Chèo thuyền, rơi xuống nước.” Hoa Cường .
Nói xong còn lạnh lùng liếc mắt Hồng Anh.
Ánh mắt Hướng Hồng Anh chút chột , gì.
Ai cũng để ý tới bà , mấy đều vây quanh Diêu Lâm, cõng ông phòng.
Hoa Chiêu đường chẩn đoán mạch cho ông , mắt vấn đề gì lớn, vẫn là những vấn đề cũ .
bây giờ là giữa mùa thu, mùa thu ở thủ đô lạnh! Gió thu bắt đầu quét lá rụng, ba ướt đẫm từ hồ nước về đến nhà, chắc chắn sẽ bệnh!
Đôi môi của Hoa Cường thẫm màu, miệng Hướng Hồng Anh tím tái.
"Có quần áo nào cho mượn để đổi .” Bà lạnh rung .
Hoa Chiêu gọi một bảo mẫu dẫn bà đến phòng khách, thuận tiện tìm cho bà một bộ quần áo.
Mà Hoa Cường sớm Phương Hải Tinh sốt ruột kéo , hiện tại đang tắm rửa.
Hoa Chiêu vội vàng gọi Diêu Khôn Diệp Thư mở nước, Diêu Lâm cũng ngâm một chút, còn tắm thuốc.
Cô đến phòng thuốc để lấy mấy loại thảo mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-324.html.]
Phương Hải Tinh nhanh đuổi theo: "Lấy cho ông nội cô một phần nữa, trời lạnh , việc gì còn chèo thuyền! "
Cô chút tức giận , tức giận xông về phía Hồng Anh.
"Hôm nay bọn họ cửa gặp phụ nữ , nhất quyết bám theo lôi kéo chú Diêu chèo thuyền, chú Diêu dù gì cũng phong thái quý ông, ngượng ngùng cự tuyệt bà , bà kéo lên thuyền, kết quả bà lộn xộn, thuyền lật ở giữa.” Phương Hải Tinh .
Hoa Chiêu bốc thuốc hỏi Phương Hải Tinh: "Ông nội gần đây luôn gặp Hướng Hồng Anh?”
Biểu tình của Phương Hải Tinh : " , hình như từ lúc quen phụ nữ , mỗi bọn họ ngoài, luôn 'ngẫu nhiên gặp' bà ."
Phương Hải Tinh còn là góa phụ làng chài trầm mặc ít , kiến thức trong quá khứ.
Cô ở nhà Hoa Chiêu nhiều năm. Kiến thức nhiều, cũng tự tin hơn.
Cái gì mà ngẫu nhiên gặp, nhất định là ôm cây đợi thỏ!
Trong lòng Hoa Chiêu chút kỳ quái.
Mấy ngày nay tuy rằng ban ngày cô bận rộn, nhưng buổi tối đều ở nhà, thể cùng ông nội chuyện phiếm.
tại cô ông nội nhắc tới chuyện với Hồng Anh một nào?
Hoa Chiêu : "Sao lúc ông nội với ?”
Phương Hải Tinh : "Không gì để , Hướng Hồng Anh chạy tới vì chú Hoa, mà chạy tới vì chú Diêu, lúc căn bản liên quan gì đến ông ."
Chỉ là hôm nay Hoa Cường liên lụy, nếu như bệnh....
Phương Hải Tinh thuốc mặt Hoa Chiêu, là ba phần, cô : "Hai phần là , phụ nữ thể , tắm nước nóng là đủ , cần tắm thuốc."
Vốn Hoa Chiêu , hiện tại nếu , đặt phần thuốc thứ ba sang một bên. Ừ, hai phần là đủ.
"Nấu trong 15 phút khi đổ bồn tắm.” Hoa Chiêu .
Phương Hải Tinh nhanh nhẹn góc nấu thuốc.
Hoa Chiêu trở về thăm Diêu Lâm.
Tắm nước nóng bình thường đối với Diêu Lâm mà dường như vô dụng.
Nước nóng khiến Diêu Khôn nóng đến dám xuống nước, Diêu Lâm nhiệt độ đủ, giống như nước ấm, lạnh.
Đôi môi của ông vẫn còn màu xanh lá cây.
Nước mắt Diêu Khôn sắp rơi xuống, đây là chuyện gì ?
Hoa Chiêu .
Hoa Chiêu cầm một cái bình, rót một ít chất lỏng .
Sắc mặt Diêu Lâm nhanh phiếm hồng, môi cũng khôi phục huyết sắc.
"Thoải mái.... Ah, nước chút nóng, nhanh pha thêm chút nước lạnh giúp ông!” Diêu Lâm .
Ông tò mò cái bình trong tay Hoa Chiêu hỏi: "Cháu rót cái gì ?"
“Tinh dầu thực vật, thư giãn hoạt huyết.” Hoa Chiêu .
Không khí tràn ngập hương thơm đặc trưng của thực vật, thể rõ mùi gì... Nếu hình dung, đó chính là hương vị của rừng mưa.
Diêu Lâm thở , cảm giác cả đều sống .
Ông mới cho rằng, hôm nay sẽ c.h.ế.t cóng.
Phương Hải Tinh nấu xong thuốc tắm, một bảo mẫu khác bưng tới cho Diêu Lâm bên , cô bưng phần Hoa Cường trở về.
Một giờ , hai ông già khỏi nước.
Hoa Cường tới phòng Diêu Lâm, xem ông thế nào.
Ông từ thái độ của Hoa Chiêu mơ hồ đoán Diêu Lâm thể , hơn nữa trạng thái , thật sự , ông chút lo lắng.
Diêu Lâm hiện tại đang trong chăn, trong chăn còn bỏ túi nước nóng.
Ngoài cửa, Hướng Hồng Anh cũng .
Bà quả thật trẻ hơn hai nhiều, khi tắm nước nóng một lúc cũng còn vấn đề gì nữa, vội vàng tới thăm Diêu Lâm.
"Anh Diêu, ?” Hướng Hồng Anh bên giường Diêu Lâm, ân cần hỏi.
Ánh mắt bà tìm kiếm bàn tay của Diêu Lâm.... Phát hiện tay đang ở trong chăn thì từ bỏ ý định nắm tay.
" ." Diêu Lâm chút suy yếu, nhưng vẫn lấy tinh thần .
Trước mặt ngoài, ông luôn cố gắng duy trì phong độ .
Quý ông, quý ông tiêu chuẩn.
Hốc mắt Hướng Hồng Anh lập tức đỏ lên: "Hôm nay thật sự xin , vốn định cứu , kết quả cứu , ngược còn cứu.... Nếu cứu , hiện tại chìm đáy hồ , nên báo đáp thế nào mới đây!"
Nói đến chỗ động tình, nước mắt cũng rơi hai giọt.
Tiếng già nua Diêu Lâm thấy mà đau đầu.
Bây giờ ông chỉ nghỉ ngơi.
"Hôm nay xảy chuyện gì?” Hoa Chiêu Hướng Hồng Anh hỏi.
Hướng Hồng Anh lau nước mắt giả vờ thấy.
Hôm nay bà diễn một vở mỹ nhân cứu hùng.
Lúc chuyện phiếm, Diêu Lâm ông bơi, bà liền nghĩ ý tưởng , dẫn ông chèo thuyền, rơi xuống nước, bà sẽ cứu!
Bà bơi .
Có ân cứu mạng ở đây, cái gì ?
Chèo thuyền, rơi xuống nước, đều dễ dàng thao tác, dễ kéo Diêu Lâm lên mặt nước.
bà đánh giá thấp cái lạnh của hồ nước mùa thu và đánh giá quá cao khả năng bơi của .
Ngâm trong nước hai phút, chân bà chuột rút, chìm xuống đáy.
Quá khẩn trương nên kéo lật luôn thuyền của Hoa Cường tới cứu bọn họ.
Thuyền đôi bằng nhựa, bất , huống chi thuyền chỉ Hoa Cường, trọng tâm càng vững.
Cuối cùng bà Hoa Cường và Diêu Lâm vớt lên.
Mà Diêu Lâm bơi, thực tế , bà một chút công lao cũng .
Bây giờ bà gì cũng bất lợi.
Hoa Chiêu đoán chuyện từ lời của Phương Hải Tinh, hiện tại dù Hướng Hồng Anh lời nào, cô cũng buông tha cho bà , tiếp tục hỏi: "Bác gái Hướng, hôm nay ai đề nghị chèo thuyền ?"
Hướng Hồng Anh lau nước mắt : " thấy hôm nay mặt trời tệ, thời tiết cũng , ngày mai trời sẽ lạnh, thể chèo thuyền, nghĩ hôm nay chèo một chút..."
"Lần bà chèo thuyền thì hãy tự chèo, dẫn theo mấy ông già khác mà chèo thuyền, đừng tìm ông nội và ông nữa, bọn họ lớn tuổi, giày vò nổi.” Hoa Chiêu .
Khóe miệng Hướng Hồng Anh kéo một chút, cái gì gọi là mang mấy ông già khác chèo? Bà là loại đó ?
"Đây là đầu tiên chủ động mời khác chèo thuyền!” Bà thể .
Nhiều năm như , đây là đầu tiên đáng để bà chủ động mời, đều là mời.
"Nghe gần đây bà luôn đến gặp ông ?” Hoa Chiêu hỏi.
Câu hỏi ....
"Đây đều là duyên phận, ai ngờ..."
Hướng Hồng Anh còn xong Hoa Chiêu : "Là duyên phận cũng là nghiệt duyên, bà thiếu chút nữa lấy mạng ông ! Xem các bát tự tương khắc, về thích hợp gặp mặt, bác gái Hướng, phiền bác thấy ông , hãy coi như thấy."
"Đâu mà lấy mạng hả? Nói quá phóng đại .” Hướng Hồng Anh nữa, ánh mắt sáng ngời Diêu Lâm: "Cô xem sắc mặt Diêu bao? Không !”
Hướng Hồng Anh lẩm bẩm một câu: "Còn bát tự tương khắc gì nữa, cô cũng tính quẻ, cô tính.”
"Hơn nữa, ân cứu mạng thể báo, bằng thành loại nào?"
Diêu Lâm thấy giọng của bà phiền, hiện tại đầu đau như nổ tung: "Đủ ! Ra ngoài ! Sau gặp bà nữa!"
Nói xong đợi phản ứng, đột nhiên phun một ngụm máu.
Mọi kinh hãi.
Trong phòng rối loạn.
chỉ hoảng loạn trong chớp mắt, lập tức hành động, đỡ , lấy đồ, đưa Diêu Lâm đến bệnh viện.
Hướng Hồng Anh cần mời, tự chạy khỏi phòng, chạy về phòng khách, cầm lấy quần áo ban đầu của , bỏ chạy.
Hiện tại ai để ý tới bà , vội vàng lái xe đưa Diêu Lâm đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra một trận, tình huống .
Chức năng của các cơ quan suy giảm đến bờ vực sụp đổ.
Tuy rằng Hoa Chiêu tiêm phòng cho , nhưng tâm tình bọn họ vẫn , Diêu Khôn ở bên giường lên.
Tiếng đánh thức Diêu Lâm đang mê man.
Khí lực cả ông giống như rút , hiện tại mở mí mắt cũng cần cố sức, nhưng ông thấy rõ tình huống mắt.
Một tay nắm chặt Diêu Khôn, một tay nắm Hoa Chiêu, Diêu Lâm : "Không việc gì, để ông về nhà , ông ở bệnh viện."
Diêu Khôn đồng ý, bệnh viện trang đầy đủ, vạn nhất , lập tức thể cấp cứu.
Hoa Chiêu : "Được, ngay bây giờ."
Cô cảm thấy cấp cứu căn bản cần thiết, như , cấp cứu sẽ ông thêm chịu tội, nếu Diêu Lâm về nhà, thì về nhà.
Diêu Khôn cuối cùng cũng Diêu Lâm, lau nước mắt đưa Diêu Lâm về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hoa Chiêu châm cứu mát xa uống thuốc, lúc hô hấp của Diêu Lâm rốt cuộc cũng định, ngủ .
Mọi rời khỏi phòng, Diêu Khôn lập tức hy vọng hỏi: "Không chứ?"
“Mau gọi điện thoại cho ba , ông tới đây với tốc độ nhanh nhất.” Hoa Chiêu .
Nước mắt Diêu Khôn rơi xuống.
Không ai nhạo , những thời điểm như , ai thể chịu đựng mà .
Đáy mắt Hoa Chiêu cũng đỏ lên.
Nhận nhiều năm như , Diêu Lâm coi cô là cháu gái ruột, thứ bao giờ quên cô, còn lập tức di chúc, tài sản danh nghĩa một nửa cho cô, một nửa cho Diêu Khôn, cho con trai cái gì.
Đây là của cô.
Diêu An đến nhanh, đầy 48 giờ đó.
Diêu Lâm thấy ông , chỉ kịp mỉm , nắm c.h.ặ.t t.a.y ông , mỉm rời .
Đời ông qua bao thăng trầm, khổ cực, đến cuối đời sống những ngày sung sướng, thăng đạt, con cháu đầy đàn, gì tiếc nuối.
Ông mỉm gặp qua đời của .
Tiếng trong phòng vang lên.
Đây là nhân đầu tiên của Hoa Chiêu qua đời khi cô xuyên tới, loại đau đớn thể nên lời, chỉ thể dựa thời gian để xoa dịu.
Diêu An tự xử lý tang sự.
Ông vẫn khá , ông cũng trải qua nhiều chuyện.... Hơn nữa cũng chuẩn tâm lý từ sớm, bản cha cũng dự cảm, khi về nước với ông, ông là lá rụng về cội.
Bận rộn rối loạn, trời chạng vạng, Hoa Chiêu lấy tinh thần chuẩn ngoài đãi khách.
Diêu Lâm qua đời ở tuổi , bệnh tai, sống thọ c.h.ế.t tại nhà, là hỉ tang.
Có nhiều đến viếng.
Diêu Lâm là ông của cô, hiện tại cô ở thủ đô cũng là một nhân vật, tới ít.
Diêu gia khi về nước cũng tìm tộc nhân, trợ giúp tộc nhân phát triển, hiện tại những nhận tin tức đều bay tới.
Diêu An tàn tật, trạng thái Diêu Khôn đúng, chỉ cô và Diệp Thư .
"Em nghỉ ngơi , để ." Ngoài cửa vang lên một giọng , xong đến gần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu chớp chớp mắt mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Sao bây giờ mới trở về." Trong giọng hiểu mang theo ủy khuất.
Diệp Thâm nghiêng , ôm chặt lấy cô một cái, nhanh chóng buông .
"Xin , đến trễ.” Diệp Thâm : "Việc còn giao cho , em nghỉ ngơi ."
Diệp Thâm bên đấu với núi dựa phía Chu gia, đều là đại sự thấy máu, căn bản để ý đến bên ngoài.
Cô cũng chỉ thể nhận một tin tức bình an của mỗi ngày, căn bản thể trực tiếp chuyện với .
Chuyện trong nhà đương nhiên cô cho .
Hiện tại trở về, cô ngạc nhiên.
"Sao thể nghỉ ngơi.” Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm : " trở , em quả thật thể thanh nhàn hơn nhiều, em sẽ chiêu đãi mấy vị khách nữ."
“Đi ." Diệp Thâm cô, vỗ vỗ bả vai cô, ánh mắt dịu dàng.
Hoa Chiêu rốt cuộc cũng lộ chút tươi , tìm Diệp Thư phân công nhiệm vụ.
Sau đó phát hiện Diệp Danh đang mắng Diêu Khôn.
Thời khắc quan trọng như , Diêu Khôn thế nhưng khống chế cảm xúc, giao hết chuyện lớn chuyện nhỏ cho phụ nữ , trốn phía ? Còn chút tiền đồ ! Có còn là đàn ông ?
Diệp Danh tuy nhiều, nhưng nặng, Diêu Khôn đỏ mặt lau khô nước mắt, lấy tinh thần chống đỡ công việc của Diệp Thư.
Diệp Thư cũng thanh nhàn hơn.
Nữ khách đến nhiều lắm, loại chuyện bình thường đều là đàn ông đến.
Hoa Chiêu mời mấy nữ khách đến phòng khách nhỏ ở hậu viện, tiệc chay tuy rằng đơn giản, nhưng hương vị .
lúc ai thể vui vẻ ăn tiệc?
Mấy vị khách cũng chỉ nếm thử, biểu đạt bi thương rời .
Tiền viện Diệp Thâm Diệp Danh kéo Diêu Khôn chiêu đãi, Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng thanh nhàn.
"Thật ngại quá, tổ chức tang sự ở đây." Cô mở miệng câu đầu tiên về chuyện .
"Ai nha, thật sự là con gái gả , chị coi là Diêu gia, coi em là ngoài.” Hoa Chiêu vẻ thương tâm .
Diệp Thư cũng một chút: "Chị ý đó, chuyện nghiêm túc với em, đây cũng là ý của bố chồng chị."
Ngày đó từ bệnh viện trở về, Hoa Chiêu trực tiếp đưa đến nhà .
Sau đó lúc Diêu Lâm tỉnh táo cũng nhiều, cuối cùng ở đây.
Nếu là khác, sẽ kiêng kỵ chết.
Hoa Chiêu : "Nếu nghiêm túc, em còn là em chồng của chị, bà nội em họ Diêu, em tổ chức tang lễ cho ông , cũng là chuyện nên . Hơn nữa, nhà nào mà chết? Tòa nhà lịch sử hơn 300 năm, đừng mỗi phòng, ngay cả trong hoa viên , lẽ chỗ nào cũng chôn xác."
“Dừng ! Đừng nữa!" Diệp Thư cảm giác lông tơ dựng lên, cô xoa xoa cánh tay : "Em như , thấy sợ ?"
“Em thật đấy, chị xem mấy bộ phim truyền hình đó, trong nhà xảy bao nhiêu chuyện xưa? Bao nhiêu ân oán tình cừu? Có một việc thể để ý, nếu để ý sẽ cách nào ở .” Hoa Chiêu .
Hai tùy tiện tán gẫu một lúc, tâm tình nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi cảm thấy hơn, Diệp Thư liền nghĩ đến một vấn đề khác.
"Hướng Hồng Anh, xử lý bà thế nào đây?” Cô hỏi.
Tuy rằng thể ông nội sớm , Hoa Chiêu cũng qua, thể kéo dài thời gian, một hai năm!
Không cũng thể kéo dài vài tháng!
Kết quả mới về nước vài ngày, vài ngày! Người còn!
Đều Hướng Hồng Anh hại!
Diêu Lâm xem Hoa Chiêu là cháu gái ruột, với Diệp Thư hơn cả cháu gái ruột....
Ông nội ruột của Diệp Thư một cách nghiêm túc thì, công việc bận rộn, đối xử với mấy đứa cháu cũng nghiêm khắc.
Không giống như Diêu Lâm, cưng chiều và từ ái.
Có đôi khi Diệp Thư cảm thấy, đây mới là "ông nội".
Kết quả ông nội một phụ nữ kéo xuống nước, còn!
Cô thể để yên như !
"Chuyện , tiên chúng hỏi ông nội em một chút, rốt cuộc xảy chuyện gì.” Hoa Chiêu .
Tình hình thực tế rốt cuộc như thế nào, 3 đương sự đều .
Hướng Hồng Anh vài câu, khẳng định tính.
Hoa Chiêu và Diệp Thư cùng tìm Hoa Cường.
Diêu Lâm còn, Hoa Cường cũng khổ sở.
Hơn nữa ông khách nhân, cần xã giao, đến giờ cơm, ông chỉ ở trong phòng ăn hai miếng cơm.
Không khẩu vị, ăn .
Lúc Hoa Chiêu và Diệp Thư , phát hiện ông gần như đụng thức ăn bàn, chỉ một chén cháo gạo, vơi một nửa.
Phương Hải Tinh bên cạnh khuyên nhủ nhưng , vẻ mặt sầu não.
"Ông nội, , cháu và chị cũng ăn, cùng ăn một chút, giúp cháu múc chén cơm.” Hoa Chiêu .
"Được, ." Phương Hải Tinh vui vẻ chạy tới phòng bếp.
Hoa Chiêu bóng lưng Phương Hải Tinh, với Hoa Cường: "Ông nội, chị dâu Phương chiếu cố ?"
Nhìn thấy Hoa Chiêu, tâm tình Hoa Cường hơn một chút.
Ông gật đầu: "Quả thật, mấy năm nay nhờ Tiểu Phương, ông cũng sống cuộc sống của lão đại gia, quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, thật đúng là hưởng phúc."
“Đây là nhờ Tiểu Phương ? Không nhờ cháu ?” Hoa Chiêu đùa.
" đúng , nhờ cháu." Hoa Cường , nỗi buồn mặt cũng tán , trở nên thoải mái hơn chút.
Mấy ngày nay Hoa Chiêu để ý đến ông nội, luôn ở bên cạnh Diêu Lâm duy trì sinh mệnh của ông , để ông kiên trì đến khi Diêu An đến.
Hiện tại Diêu Lâm mỉm mà chết, cô cũng gì tiếc nuối, vội vàng tới trấn an ông nội một chút.
Ông nội lớn tuổi hơn, thấy nhất là những bạn già bên cạnh qua đời, cô dỗ dành.
Hoa Chiêu bắt đầu trêu chọc.
Hoa Cường quả thật vui vẻ hơn ít, : "Không cần miễn cưỡng vui vẻ đến chiếu cố tâm tình của ông, ông yếu ớt như , đời ông nội gặp qua bao sinh tử, ông sớm nghĩ thông suốt, khổ sở."
Chuyện cũng đúng.
Vậy thì cô sẽ chuyện chính sự.
"Ông nội, hôm đó rốt cuộc chuyện gì? Ông nội cảm thấy Hướng Hồng Anh và ông rơi xuống nước, là ngoài ý là do tạo ?” Hoa Chiêu hỏi.
Đây là vấn đề quan trọng nhất.
Mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống, mang theo sát khí: "Ông ở phía hai , chắc chắn là bà cố ý. Bà luôn lên, ông cảnh báo bà một vài , bà , giả vờ tìm lý do để lên, cố ý lật thuyền."
Hoa Cường kể chuyện .
Diệp Thư xong tức giận đến mức lên, lập tức tìm Hướng Hồng Anh tính sổ.
"Ngồi xuống và bình tĩnh .” Hoa Chiêu .
"Ông c.h.ế.t vì đuối nước, bây giờ chị tìm bà nháo loạn, luật pháp cũng về phía chị.” Hoa Chiêu .
"Vậy cứ như mà bỏ qua ?” Diệp Thư tức giận .
"Tất nhiên là .” Hoa Chiêu : "Chúng cho bà một bài học, nhưng náo loạn, nháo bên ngoài ngược để cho bà thoát , dễ thao tác."
Không c.h.ế.t đuối, chỉ là dẫn đến bệnh cũ, hoặc coi như là tức chết, cũng dùng pháp luật .
Có một câu, cho tức c.h.ế.t cần đền mạng.
Lấy chuyện Diêu Lâm phun m.á.u cũng .
Nếu bọn họ tìm Hướng Hồng Anh náo loạn, bà một câu cố ý là thể thoát .
" , cho bà một bài học!” Diệp Thư xuống.
Nếu lúc Hoa Chiêu thể ông nội vấn đề lớn, hiện tại cô chắc chắn bắt Hồng Anh đền mạng!
"Em hiểu .” Hoa Chiêu : "Chị suy nghĩ gì, cũng thể đề cập tới."
“Chị vẫn nghĩ .” Diệp Thư .
Vấn đề mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ, nhưng cảm thấy đủ, thích hợp.
"Em nhiều ý tưởng, em giúp chị suy nghĩ một chút.” Diệp Thư .
Hoa Chiêu gật đầu: "Chuyện xem, Hướng Hồng Anh nhất là cái gì."
Muốn nhất là cái gì, sẽ cho bà mất cái đó.
Vào buổi tối, tất cả khách về.
Người Diệp gia vẫn nghỉ ngơi, Hoa Chiêu, Diệp Thâm, Diệp Thư, Diêu Khôn, Diệp An, phiên canh giữ linh cữu.
Thời điểm nghiêm túc như , Hoa Chiêu cũng gì thêm với Diệp Thâm, thời gian hai canh giữ linh cữu cũng tách biệt, Hoa Chiêu chỉ canh giữ một lát Diệp Thâm đuổi , loại chuyện nên để đàn ông .
Ngày hôm , an táng, yến khách, bận rộn.
Diêu An và Diêu Khôn, Diệp Thư hôm đó mang tro cốt Diêu Lâm về quê an táng.
Đợi đến buổi tối, tất cả chuyện chấm dứt, Hoa Chiêu và Diệp Thâm mới trở về phòng.
Chuyện thương tâm cần nhắc , Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm chuyện ở bên , thuận lợi .
"Đều , đừng bận tâm." Diệp Thâm từng chút từng chút giúp Hoa Chiêu lau tóc, thích cảm giác tóc của cô lướt qua đầu ngón tay .
Hoa Chiêu cũng hỏi nhiều, bọn nhỏ đều ở trong phòng.
Mấy ngày nay bọn chúng cũng sợ hãi, bọn chúng cũng là đầu tiên trải qua việc mất nhân, đầu tiên cái gì gọi là "tử vong".
Chỉ cần ngoài, ba đứa nhỏ sẽ dính bên cạnh Hoa Chiêu, ôm đùi cô, ngửa đầu cô, thỉnh thoảng sẽ thốt một câu: "Mẹ, đừng chết."
Những lời lật qua lật vô , Hoa Chiêu cảm động đau lòng.
Ngay cả Tiểu Thận Hành, hình như cũng là sợ trời sợ đất.
Cũng vài câu: "Mẹ ơi, con chết."
Hoa Chiêu trấn an bọn chúng hết đến khác, trẻ mãi già, mấy đứa nhóc mới chút tươi .
Bây giờ mấy đứa đều dán lên Diệp Thâm, ba , rốt cuộc cũng lộ khuôn mặt tươi .