Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-02-18 00:50:50
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lữ Tú Anh luôn lau sàn nhà sạch sẽ một vết bẩn, đầu tiên bà trải một miếng vải lớn xuống sàn nhà, đó trải hai lớp đệm, trải tiếp một lớp chiếu mùa hè lên đệm.

Gối và khăn tắm đều đặt sàn, Lữ Tú Anh tự lên xuống, mềm mại và thoải mái.

Buổi tối Lâm Dược Phi về nhà thì phát hiện giường của trống .

Mẹ chỉ cái đệm sàn phòng lớn với Lâm Dược Phi: “Con đất thì giường thì đất.”

“Mùa hè nóng nhất cũng chỉ hơn một tháng. Ba chúng chịu khó chật chội một chút cùng ở trong phòng lớn, điều hòa chỉ cần trong phòng là đủ.”

Chỉ Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu hai điều hòa để Lâm Dược Phi chịu nóng một , trong lòng Lữ Tú Anh thực sự băn khoăn.

nếu để phòng của Lâm Dược Phi cũng thể cảm nhận sự mát mẻ của điều hòa, thì điều hòa mát hết cả phòng lớn xong mát thêm phòng khách, cuối cùng mới mát đến phòng của Lâm Dược Phi. Như thì tốn điện lắm, hơn nữa công suất của điều hòa đủ cũng thể mát bộ gian lớn như , Lâm Tú Anh thử như khiến cho cả phòng lớn cũng mát nổi.

Ba cùng ngủ trong phòng lớn là cách nhất.

Lữ Tú Anh đề xuất ngủ đất một , Lâm Tiếu thấy liền ngủ cùng đất.

Thật Lâm Tiếu cảm thấy ngủ đất vui, tại của cô cảm thấy ngủ đất bằng ngủ giường nhỉ?

Giường thì ngày nào mà chả ngủ , nhưng đất ngày nào cũng cơ hội.

Lâm Tiếu và trai tranh đất, ai chịu ai, cuối cùng vẫn là Lâm Tiếu và giường, trai đất.

Lâm Dược Phi đất, quấn khăn điều hòa, ngủ như thật là dễ chịu.

“Khò khò khò khò.”

Lâm Tiếu tiếng trai ngáy cả một đêm, sáng ngày hôm thức dậy mắt xuất hiện quầng thâm.

Đến Tiểu Hoàng cũng ngáp ngủ, trông bơ phờ.

Lâm Tiếu và Tiểu Hoàng cùng ngáp một lúc: “Anh, ngáy to quá.”

“Hôm nay nếu em thi thì là ở đấy.”

Lâm Dược Phi bật dậy: “Hôm nay em thi cuối kỳ ?”

Lâm Tiếu gật đầu: “ .”

Lâm Dược Phi gọi với trong bếp: “Mẹ, để từ từ hãng trải đệm.”

Lữ Tú Anh mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bước từ phòng bếp , đĩa hai quả trứng gà luộc và một cái xúc xích chiên giòn: “Mẹ cũng ngờ là tối qua con ngáy to thế.”

Lâm Tiếu ngáp ngắn ngáp dài tham gia kiểm tra cuối kỳ.

Hai ngày khi đến trường lấy kết quả, thành tích còn cao hơn , Văn 97 điểm, Toán 98 điểm.

Lâm Dược Phi quan tâm đến thành tích môn Văn của Lâm Tiếu, chỉ hỏi hai điểm mất của môn Toán là sai ở ?

Lâm Tiếu trả lời: “Hai câu ứng dụng em quên đáp án.”

“Khả năng là vì buổi đêm hôm thi em ngủ ngon.”

Lâm Dược Phi: “”

Hai điểm trừ môn Toán cứ như in sâu tâm trí Lâm Dược Phi.

Ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu trai của học thử buổi đầu tiên của khóa học tính bàn tính.

Buổi học thử đầu tiên miễn phí, còn chọn chỗ , Lâm Dược Phi chọn cho Lâm Tiếu chỗ ở mé bên cạnh hàng ghế thứ hai, chỗ ở giữa mất .

Lâm Tiếu xe đạp của , bắt đầu chuỗi ngày học lớp tính bàn tính ở cung thiếu nhi.

Rõ ràng là nghỉ hè nhưng cô bé chút cảm giác nghỉ hè nào cả.

Buổi học thứ hai cho phụ tham dự nữa, Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu đến cửa cung thiếu nhi về.

Lâm Tiếu bước tòa nhà nhỏ màu đỏ và thấy tiếng “roạt roạt” trong hành lang.

Một bạn nam để bàn tính chân ván trượt, đang trượt ở trong hành lang.

“Roạt roạt roạt”

Lâm Tiếu càng dáng bạn nam đó càng thấy quen.

“Viên Kim Lai.”

Viên Kim Lai thấy gọi tên liền phắt , nghiêng .

Rắc, bàn tính chân Viên Kim Lai rời tung .

Bàn tính của Viên Kim Lai rơi khỏi khung, hạt châu rơi ào xuống đất.

"Là ai hả? Đền bàn tính cho tớ!" Viên Kim Lai nổi giận đầu, đó sững sờ: "Lâm… Lâm Tiếu."

"Lâm Tiếu, đền bàn tính cho tớ." Giọng của Viên Kim Lai chợt nhỏ nhiều.

Lâm Tiếu to: "Sao tớ đền bàn tính cho ?"

Viên Kim Lai: "Cậu quát tớ thì tớ sẽ ngã, bàn tính cũng sẽ hư. Vậy nên hư bàn tính của tớ , đền cho tớ."

Lâm Tiếu: "Nếu đạp bàn tính thì nó sẽ hư. Rõ ràng là do tự hư mà."

Viên Kim Lai: "Vậy thôi ." Viên Kim Lai Lâm Tiếu liền nhớ đến trai đáng sợ của Lâm Tiếu. Nếu hôm nay là do khác thì chắc chắc bé sẽ quấn lấy tha để bắt đền bàn tính cho . tình cờ đó là Lâm Tiếu, Viên Kim Lai dám .

Cậu bé chổng m.ô.n.g lên, nhặt lấy từng hạt châu một hành lang.

"Lâm Tiếu, ở đây?" Đột nhiên gặp bạn học cùng lớp ở cung thiếu nhi nên Viên Kim Lai bất ngờ.

Lâm Tiếu chỉ phòng học bên cạnh: "Tớ học lớp dùng bàn tính ở đây."

Viên Kim Lai trợn mắt thật to: "Cậu học ở đây, tớ cũng học ở đây."

"À." Lâm Tiếu bất ngờ : "Cậu cũng học ở lớp , lúc tớ học chẳng thấy ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-103.html.]

Viên Kim Lai vò đầu: "Tớ cũng thấy , ?"

"Cậu ?"

Hai đồng thanh.

Viên Kim Lai chỉ chỗ ở bên cạnh cửa phòng học: "Chỗ ."

Lâm Tiếu giật , cô ở hàng thứ hai, Viên Kim Lai thì ở hàng áp chót, cách xa như bảo chẳng thấy .

"Cậu ở hàng cuối thì thấy bảng ?" Lâm Tiếu hỏi.

Dáng của Viên Kim Lai là chiều cao trung bình, trong lớp thì ở phía, bây giờ hàng cuối ở cung thiếu nhi, chắc chắn sẽ mấy bạn học chắn mất bảng.

"Có là do nộp học phí muộn nên hết chỗ để chọn ?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai hì hì, : "Không , tớ nộp học phí sớm lắm luôn, tớ chọn chỗ ở hàng cuối đấy."

"Tại ?" Lâm Tiếu bất ngờ thêm nữa.

Viên Kim Lai : "Dĩ nhiên là do chơi đó."

"Lâm Tiếu, từng học lớp học hè." Viên Kim Lai chắc chắn.

"Sao ?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai : "Bởi vì cái gì cả. Để tớ nè, lớp học hè chẳng giống với lớp học trường chút nào."

Viên Kim Lâm truyền đạt kinh nghiệm tuyệt mật của cho Lâm Tiếu: "Lớp học hè á, chỉ cần ảnh hưởng đến bạn học khác thì dù cái gì thì giáo viên cũng chẳng quan tâm ."

"Đi học gì thì , chơi gì thì chơi." Viên Kim Lai vô cùng đắc ý.

Lâm Tiếu nên lời: "Vậy... thì chẳng uổng cho tiền học phí ?"

Khuôn mặt của Viên Kim Lai đột nhiên xuất hiện chút tội : "Dù bọn họ đưa tớ học phí cũng chẳng để cho tớ học hành gì cả, chỉ ném tớ đến chỗ nào đó thôi."

Lâm Tiếu sửng sốt Viên Kim Lai, đầu tiên cô thấy nỗi buồn khuôn mặt bạn học. Lâm Tiếu hiểu những lời mà nghĩa gì, định hỏi nhưng chuông học reo lên.

Viên Kim Lai ôm lấy khung bàn tính nát và hai túi đầy hạt châu chạy về phía cửa .

Lâm Tiếu chạy ngược về phía cửa , nhờ bạn nữ cùng bàn dậy để cô chen chỗ của .

Giáo viên bàn tính ở bục giảng, treo một cái bàn tính thật to lên bảng: "Trước tiên chúng ôn tập một chút phép cộng hai chữ ở bài ."

Giáo viên gảy mấy châu ở bàn tính để mẫu cho học sinh.

Lâm Tiếu một tay nâng má, một tay chán chường mà gảy hạt châu bàn tính.

Sao phép cộng hai chữ cần dùng đến bàn tính ?

Chẳng trong đầu luôn đáp án ?

Nếu dùng bàn tính thì gảy mấy cái lận, phiền ghê.

Giáo viên mẫu một xong thì hỏi học sinh: "Ai câu hỏi ?"

Lâm Tiếu giơ tay ngay lập tức.

Giáo viên gọi cô: "Bạn nữ áo trắng ở hàng thứ hai."

Lâm Tiếu bèn hỏi sự tò mò trong lòng : "Thầy ơi, dùng bàn tính ạ? Em thấy tính nhẩm còn đơn giản hơn, dùng bàn tính phiền phức lắm."

Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: "Ngồi xuống . Phép cộng hai chữ thể tính nhẩm, còn phép cộng ba chữ , phép cộng bốn chữ thì ?"

"Thầy thể giải thích bằng phép cộng hai chữ , sẽ học thêm nhiều phép cộng nữa. Đến khi đó thì sẽ tính nhẩm nữa, các em mới nhận lợi ích của bàn tính, thể xem là nhanh mà ."

Lâm Tiếu cái hiểu cái , phép cộng ba chữ cũng tính nhẩm mà, phép cộng bốn chữ cũng luôn.

Mặc kệ phép cộng bao nhiêu thì tính nhẩm cũng giống thôi mà. Cứ vẽ chuyện, chớp mắt thôi cũng tính , còn dễ hơn cả việc gảy hạt châu kìa.

nếu giáo viên bàn tính sẽ tác dụng của bàn tính, thế thì Lâm Tiếu sẽ chờ .

Vốn dĩ cô cách tính bàn tính , ở trong trường dạy tính bằng hàng dọc tính từ đằng đằng , còn ở cung thiếu nhi thì dùng bàn tính để tính từ .

Trước đây Lâm Tiếu cũng tính nhẩm từ , bây giờ cô phát hiện thật tính từ cũng , chỉ cần nhớ kĩ con thôi.

Sau một tiết học bàn tiết là nghỉ giữa giờ, Viên Kim Lai chạy tìm Lâm Tiếu.

"Lâm Tiếu, đem theo băng dán ? Tớ dán bàn tính của tớ ."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ ."

Viên Kim Lai: "Thôi , tớ mua băng dán ở tiệm tạp hóa ."

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Cung thiếu nhi cũng tiệm tạp hóa ?"

Viên Kim Lai gật đầu: "Dĩ nhiên , ở cổng cung thiếu nhi một dãy dài mấy cửa hàng lận, bao giờ hả?"

Lâm Tiếu lắc đầu.

Viên Kim Lai Lâm Tiếu bằng ánh mắt thông cảm: "Mấy chỗ cũng , ở đó là đồ đấy."

"Vậy còn gian hàng nhỏ ở ngoài cung thiếu nhi, đến đó ?"

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu.

Viên Kim Lai: "Bây giờ tớ nè, cũng cùng ."

Lâm Tiếu tò mò theo , Viên Kim Lai đến cửa của cung thiếu nhi. Viên Kim Lai ngoài mà một dãy dài mấy chiếc xe đẩy nhỏ qua lan can.

"Thơm quá ." Lâm Tiêu hít một thật sâu.

Viên Kim Lai thấy chiếc xe đẩy nhỏ bèn nuốt nước miếng: "Lâm Tiếu, mua cho tớ một que xiên nướng ."

"Cậu phá hư bàn tính của tớ , mua cho tớ một que xiên nướng cũng quá đáng ha."

Lâm Tiếu kiên trì : "Bàn tính của liên quan đến tớ."

Viên Kim Lai thở dài: "Vậy để tớ tự mua." Cậu bé chạy đến một quầy hàng nhỏ ở phía , hô từ bên trong lan can.

"Dì ơi, con một que xúc xích nướng, một que trứng cút nướng."

Loading...