Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-02-20 04:19:49
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vài trận mưa rào mùa hạ liên tiếp đổ xuống, đến khi trời quang mây tạnh, bầu trời màu lam trong vắt giống như nước mưa gột rửa.
Lâm Dược Phi lái xe đạp, Lữ Tú Anh ở yên , sáng sớm tinh mơ hai con đèo về phía chợ sáng.
“Chẳng trách thời tiết mùa thu trong trẻo tươi mát, con ngẩng đầu xem, bầu trời hôm nay hình như cũng thật sự cao thêm ba thước .” Lữ Tú Anh .
Lâm Dược Phi : “Mẹ, tâm trạng của hôm nay tồi nhỉ.”
Thời tiết gần đây dễ chịu, lạnh nóng, nước mưa rửa sạch bụi bặm trong trung, khí ẩm ướt trong lành. Lá cây hàng cây hai bên đường cọ rửa sạch sẽ, ngay cả lề đường cũng như mới quét rửa qua.
Tâm trạng Lữ Tú Anh cũng y như thời tiết, cuộc sống hiện tại của bà cứ tựa đang mơ.
Ngày hôm qua, khi thầy Triệu chấm 94 điểm bài thi, với họ thể đưa Lâm Tiếu lớp học Olympic Toán, Lữ Tú Anh giống như rơi trong một giấc mộng .
Bà nhớ rõ khỏi phòng giảng dạy như thế nào, về nhà , quãng đường trở về khác gì mộng du.
Bây giờ đây khi ngủ qua một đêm, Lữ Tú Anh vẫn cảm giác chân thật: “Tiếu Tiếu của chúng thông minh như ? Giỏi giang đến ?”
“Một khu vực chỉ chọn mấy chục đứa trẻ học trong lớp Olympic, Tiếu Tiếu chính là một đứa trẻ trong đó?”
“Những đứa trẻ khác học lớp bốn , Tiếu Tiếu còn nhận sớm một năm?”
Lâm Dược Phi trả lời vô , nhưng vẫn chẳng ngại phiền phức, mỗi đều tươi đáp trả: “Vâng, !”
Lần gần nhất Lữ Tú Anh cảm giác như thế là khi tin Lâm Dược Phi tự tìm công việc, mức lương còn vô cùng cao.
Khi đó bà cũng như đang chìm trong giấc mơ, thằng con trai ngày nào cũng uống rượu đánh bài của thế mà cũng tìm một công việc mức lương cao như ?
Bây giờ Lữ Tú Anh cũng như đang mơ , Tiếu Tiếu thành tích hạng nhất đếm ngược trong trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông, khi chuyển trường thành tích Toán học cũng chỉ ở dạng trung bình trượt, mà năng khiếu trời ban về Toán học?
Lâm Dược Phi Lữ Tú Anh , kinh ngạc hỏi: “Lúc con tìm việc, cũng vui vẻ đến thế ?”
Rõ ràng Lữ Tú Anh cãi vã một trận lớn với , bỏ công việc định trong xưởng dệt bông.
Lữ Tú Anh im lặng một hồi, : “Vui chứ.”
Bà thật sự Lâm Dược Phi từ bỏ công việc định nhưng cũng vui sướng vì thể tự tìm một công việc lương cao. Năm Lâm Dược Phi đủ mười tám tuổi, đều bảo bà nuôi hỏng đứa con trai , chỉ Lữ Tú Anh cố chấp tin. Lâm Dược Phi tìm công việc trả lương cao, tự chứng minh giá trị của , Lữ Tú Anh là hạnh phúc hơn ai hết.
Lâm Dược Phi đạp mạnh bàn đạp mấy cái: “Mẹ, chuyện con tìm việc khiến vui y hệt chuyện em gái thi đậu lớp Olympic Toán học, thế tại mua xương sườn với mua chân giò cho con?”
Hai họ đến chợ sáng thế cũng bởi vì sáng sớm hôm nay khi Lữ Tú Anh mới rời giường bà rằng ngoài mua chút xương sườn và chân giò cho Lâm Tiếu, để cả nhà cùng vui vẻ chúc mừng một phen.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ linh hồn dạo chốn xa xăm của Lữ Tú Anh, dám để bà một chợ nên hai con mới cùng lên đường tới chợ sáng.
Lữ Tú Anh: “Mua chân giò cho con á? Mẹ trông con giống cái chân giò hơn!”
Khi đó trong nhà tiền tiết kiệm, mà Lữ Tú Anh cũng Lâm Dược Phi theo ông chủ sẽ lĩnh mấy tháng lương cao. Thứ công việc định khi chẳng mấy chốc thất nghiệp, bà nào dám bỏ tiền ăn uống thả cửa đây?
Mà Lâm Dược Phi đúng thật chẳng theo ông chủ Lương mấy tháng, chớp mắt cái tự nhảy việc một .
Lữ Tú Anh nhớ tới chuyện nơm nớp lo sợ, nhưng bà nơm nớp lo sợ cũng vô dụng, mỗi nghĩ đến tự quên . Bà tiếp tục suy ngẫm chuyện của Lâm Tiếu: “Nếu Toán học của Tiếu Tiếu giỏi như , tại từ xưa đến giờ thấy con bé thi 100 điểm?”
Lâm Dược Phi: “Con từng xem bài thi của em , phần lớn sai đều do sơ ý chủ quan, thì cũng do tắt bước quá nhiều, thầy cô trừ điểm trình bày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-133.html.]
“Bình thường em thấy bài thi quá đơn giản nên thường xuyên bài qua loa.”
“Lần em thấy đề thi Olympic Toán khó nên mới cẩn thận bài hơn.”
Lữ Tú Anh: “Đến bây giờ vẫn cảm thấy như đang mơ... Tiếu Tiếu nhà giống ai thế nhỉ?” Trong gia đình họ nào đầu óc vô cùng thông minh, học hành thần kỳ đến .
“Chẳng lẽ con bé giống cha con?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi: “Sao con chứ ạ!” Lúc cha qua đời, Lâm Dược Phi mới hơn mười tuổi, mỗi ngày chỉ điên cuồng chơi bời quậy phá, nào Toán học của cha ? Anh chỉ công việc của cha liên quan gì đến tính toán.
Lữ Tú Anh nhanh chóng phủ định suy đoán : “Không , năm đó lúc cha con mua đồ ăn cũng tính nổi giá tiền trả.”
Muốn từ cổng chợ sáng tới hàng thịt cần đẩy xe một quãng đường, Lâm Dược Phi Lữ Tú Anh lôi tất cả tổ tông trong nhà nhớ một lượt, cũng tìm một giỏi Toán nào.
Lữ Tú Anh nhíu mày: “Trong thời buổi ngày đó, chẳng mấy ai học hành, lẽ năng khiếu cũng thể nào phát hiện ...”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, đừng nghĩ nữa. Sau Tiếu Tiếu trở thành nhà Toán học, gia phả nhà cứ từ đời Tiếu Tiếu .”
Lữ Tú Anh vỗ một cái lên lưng Lâm Dược Phi: “Nói bậy cái gì đấy hả!” Sau đó bà cũng nhịn , bật .
Hôm nay họ lên chợ sớm, thịt hàng bày còn nhiều sự lựa chọn.
Lữ Tú Anh chọn mấy đoạn xương sống lưng, hầm canh thịt chọn xương ở đây hầm là ngon nhất, Lâm Tiếu cũng thích ăn nhất.
“Ông chủ, lọc hộ kỹ một chút, đừng để còn nhiều thịt thế .” Lữ Tú Anh .
Ông chủ hàng thịt nhướng mày: “Người khác chỉ ngại thịt còn ít, cô ngại thịt nhiều cơ ? Muốn lọc thế nào, như thế ?”
Ông chủ nâng d.a.o khua tay múa chân, chờ khi Lữ Tú Anh gật đầu mới hạ d.a.o xuống.
Xương sườn một đồng tám một cân, thịt một đồng tám, xương sống cũng một đồng tám, đương nhiên xương càng nhiều thịt thì mua càng lợi.
Lữ Tú Anh: “Thịt dính gần xương ngon nhất, vùng thịt bên ngoài ngon bằng.”
Ông chủ chậc chậc than: “Cô ăn thật đấy.” Người đầu lưỡi đều nếm vị ngon của thịt dính sát cạnh xương, nhưng ai cũng thể bỏ mua giống thế.
Ban đầu Lữ Tú Anh định mua chân giò, nhưng khi thấy móng heo hàng thịt ngon mắt hơn, trắng trẻo sạch sẽ, lông cạo trơn tru, bà liền mua bốn cái móng heo về.
Về nhà bà sẽ bỏ xương sống và móng heo một nồi kho thật lớn.
Lúc bỏ tiền, Lữ Tú Anh than thở rằng: “Giá cả tăng nhanh thật!”
Năm nay thịt heo tăng gấp đôi năm ngoái, những món khác như gạo, mì, dầu, vải... cũng tăng theo. Hình như chẳng thứ gì là tăng cả.
Tết năm ngoái tiền lương tăng, tết năm nay lương tăng nữa, nhưng mà tốc độ tiền lương tăng lên còn xa mới theo kịp tốc độ tăng giá của hàng hóa.
Gia đình hai vợ chồng cùng công nhân trong xưởng dệt bông đây chi tiêu thoải mái, bây giờ bỏ một tiền cũng tính toán tới lui.
Tiền bạc trong tay Lữ Tú Anh dư dả hơn hồi , bộ đều nhờ năng lực kiếm tiền của Lâm Dược Phi.
Vừa đề cập đến chuyện giá cả, ông chủ cũng bùi ngùi: “Có ai ! Hiện nay giá trị mấy món hàng đúng là tăng đến điên !”
Lữ Tú Anh mua một túi xương sống lớn, một túi móng heo lớn, ông chủ tặng thêm một phần gan.
“Mua nhiều thịt cho ông thế , cắt một miếng gan , về nhà cho chó con ăn.”
Sau mấy mặc cả cò kè, ông chủ cũng chịu ném một miếng gan trong túi của Lữ Tú Anh: “Được , đến mua thịt nhé.”