Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-02-20 04:19:53
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em nếu em chạm nguồn điện em sẽ giật c.h.ế.t ?” Lâm Dược Phi : “Điện sẽ giật em, biến em thành một cục than đen!”
Lâm Tiếu gật đầu: “Em , em chỉ thể chạm phần nhựa bọc quanh phích cắm, chạm phần kim loại của phích cắm.”
Dù Lâm Tiếu nhưng Lâm Dược Phi vẫn hề yên tâm, ngược còn lo lắng cô ỷ chuyện những thứ , tự do tự cắm điện.
“Em thì gì chứ? Tay chân em vụng về, chạm đầu kim loại của phích cắm nhưng nếu em cẩn thận vô tình chạm nó thì thế nào?”
“Em sẽ bao giờ gặp và trai nữa, và trai cũng bao giờ thể gặp em!”
Lâm Dược Phi : “Đến chuyện gắp thức ăn mà tay em còn run, dám chạm ổ điện hả?”
Lâm Tiếu tủi , cô gắp thức ăn run tay? Không chỉ một đó vội vàng bài tập vài hôm mới gắp thức ăn run tay hả? Bình thường cô nào run ?
Lâm Tiếu bây giờ thời điểm cãi , cô ngoan ngoãn nhận : “Sau em dám nữa.”
Lá gan của Lâm Tiếu chỉ thế, Lâm Dược Phi cô, cảm thấy lẽ dọa em gái sợ.
mà vẫn yên tâm hẳn, nghĩ vẫn nên tăng thêm một tầng bảo hiểm, để em gái nhớ kỹ.
“Em giặt tất cho một tuần, sẽ với .” Lâm Dược Phi .
Lâm Tiếu khiếp sợ trợn to mắt, trai thể bắt nạt như thế chứ?
Lâm Tiếu mới há miệng, trai cô chỉ miệng cô, : “Em nghĩ cho kỹ, em chỉ cần to tiếng cãi , sẽ lập tức thấy.”
Mẹ thấy chuyện sẽ biến thành chuyện cực lớn.
Lâm Dược Phi cho bởi vì nghĩ đến chuyện em gái mới thi đỗ trong lớp Olympic Toán, bây giờ Lữ Tú Anh vui sướng như bay mây, mấy hôm kế tiếp chắc chắn sẽ biến đổi đủ loại món ăn nấu cho Lâm Tiếu và dẫn em gái chơi.
Nếu như cho , Lữ Tú Anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho Lâm Tiếu, dẫn Lâm Tiếu chơi, cằn nhằn ngừng bên tai Lâm Tiếu cho phép cô chạm ổ điện.
Lâm Dược Phi suy nghĩ một lát, như niềm vui chắc hẳn sẽ giảm nhiều.
Ăn cũng ăn ngon, chơi cũng chơi thoải mái.
Không bằng cứ dọa em gái , để em gái thể thoải mái hưởng thụ những ngày lành tiếp theo.
Lâm Tiếu lời của trai, lập tức ngậm miệng , cẩn thận lắng tiếng động trong nhà bếp. Mẹ của cô đang ở trong nhà bếp chặt xương, chắc chắn thể thấy tiếng động trong phòng, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, đó khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao nhỏ đến mười tám nếp gấp.
Lựa chọn một, giặt tất cho trai một tuần.
Lựa chọn hai, để chuyện cô tự cắm ổ điện.
Lâm Tiếu ngã xuống sô pha, cô chọn!
“Tất của thối lắm...” Lâm Tiếu bịt mũi .
Lâm Dược Phi nhướng mày: “Đừng đổ tội cho , thối chân nhé!”
Lâm Tiếu: “Anh !” Dù tất của trai cũng thối hơn tất của cô và !
Lâm Dược Phi vắt chéo chân ghế sô pha: “Không giặt cũng , sẽ cho ...”
Lâm Tiếu cắn răng nhắm mắt : “Em giặt!”
“Năm ngày!” Lâm Tiếu cò kè mặc cả với trai.
Lâm Dược Phi sảng khoái đồng ý: “Năm ngày thì năm ngày, hết Quốc Khánh bắt đầu.”
“Cố mà hưởng thụ ba ngày cuối cùng giặt tất nha.” Lâm Dược Phi cốc đầu em gái, dậy bỏ .
Ba ngày mới giặt tất cho , Lâm Tiếu vất luôn chuyện đầu.
Không cần Lâm Dược Phi nhắc nhở, ba ngày Quốc Khánh của Lâm Tiếu cũng vui vẻ.
Món kho ngon quá!
Lữ Tú Anh Lâm Tiếu thích ăn cay nên bỏ thêm chút ớt trong nước dùng, nháy mắt cái kích thích mùi thơm của cả nồi thịt kho.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng kinh ngạc, chỉ chút ớt thôi mà mùi thơm như thế.
Thịt xương sống lưng là thịt dính sát xương, thịt thơm mềm, bên ngoài thấm trọn nước kho, bên trong tràn đầy nước thịt.
Một cái móng heo chặt thành bốn miếng lớn, kho đến độ mềm nhũn, gắp lên bóp một cái, tất cả chất keo bên trong đều nhừ tươm, mỗi một cắn xuống là một hưởng thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-135.html.]
Ăn cơm trưa xong xuôi còn hoa quả bữa, một chùm nho thật dài thật to, Lữ Tú Anh cắt từng quả, rửa sạch sử dụng bột mì dính hết bụi tro, đó rửa từng quả từng quả thật sạch sẽ.
Một đĩa nho còn vương nước bê lên, to tím.
Lâm Tiếu nhốt Tiểu Hoàng ở ngoài cửa, một nhà ba ăn uống vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn nho xong, họ lập tức buộc túi rác vứt ngoài để phòng ngừa lỡ như Tiểu Hoàng lục thùng rác ăn vụng vỏ nho.
“Đi dạo công viên nhé?” Năm năm một ngày kỷ niệm Quốc Khánh nho nhỏ, mười năm một ngày kỷ niệm Quốc Khánh lớn. Năm nay đúng ngày kỷ niệm lớn, ít hoạt động tổ chức, Lữ Tú Anh ở ngoài công viên đang triển lãm hoa cúc.
Còn đạp xe đến công viên, Lữ Tú Anh cảm nhận dòng đường nhiều hơn hẳn, ai ai cũng đang về hướng công viên.
“Tìm một chỗ gửi xe .” Khoảng cách đến công viên còn một ngã tư, Lữ Tú Anh trông thấy bãi gửi xe phía chật ních, dừng xe ở một chỗ xa xa.
Bác gái đeo tạp dề ghi chữ “Hội quản lý xe cộ” tới, nhắc nhở: “Tiền gửi xe tăng giá , bây giờ mỗi xe một hào.”
Lữ Tú Anh kinh ngạc : “Đắt thế ? là bây giờ thứ gì cũng đang tăng giá...”
Đắt hơn nữa cũng gửi, thời gian xe đạp dễ mất cắp, gửi ở nơi trông coi.
Xe gửi xong xuôi, bác gái xé hai “vé gửi xe” đưa tới cho Lữ Tú Anh.
“Mẹ ơi, đều về hướng quảng trường thế ạ?” Lâm Tiếu tóm c.h.ặ.t t.a.y áo của .
Quảng trường và công viên chỉ cách một ngã tư, Lữ Tú Anh ngẩng đầu , càng lúc càng thấy nhiều ùa về phía quảng trường.
“Chị ơi, bên quảng trường đang hoạt động gì thế?” Lữ Tú Anh hỏi bác gái trông xe.
“Thả chim bồ câu ngày Quốc Khánh đấy!”
Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, lay ống tay áo .
Lữ Tú Anh : “Được, thế chúng sang quảng trường ngắm chim bồ câu .”
Lâm Tiếu nắm tay, lúc đến quảng trường, nơi đó nhiều đang chờ đợi chứng kiến chim bồ câu thả. Lâm Dược Phi hỏi thăm một chút, chim bồ câu sắp thả , gia đình họ đến đúng lúc.
Lâm Tiếu vẫn luôn ngửa đầu, ngửa đến mức cổ tê mỏi mà vẫn mãi thấy bóng dáng chim bồ câu .
“Mẹ ơi, còn bao lâu nữa thế ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi vài , bảo cô đừng ngửa đầu chờ mãi thế nhưng Lâm Tiếu chịu . Sau khi cổ cô đau nhức, Lâm Tiếu mới thể cúi đầu, đúng lúc , Lâm Dược Phi chỉ về phía chân trời: “Mau !”
Một đàn chim bồ câu trắng từ bốn phía bay tới, tập hợp quảng trường.
Trên bầu trời xanh thẳm, một đàn chim bồ câu trắng thật lớn đang tụ họp với , bay vòng quanh.
“Oa——" Lâm Tiếu đầu tiên trông thấy bồ câu trắng thả ngoài, kinh ngạc há hốc mồm.
Cho đến tận khi bầu trời còn bóng dáng bồ câu trắng nữa, Lâm Tiếu mới lưu luyến rời khỏi quảng trường, về phía công viên.
Vừa bước cổng công viên, Lâm Tiếu ngửi thấy một mùi hương mê !
Xiên rán!
Ánh mắt của cô tìm đến phương hướng của mùi thơm, quả nhiên trông thấy chiếc xe bán xiên rán trong công viên!
Lâm Tiếu nổi nữa.
Người mua xiên rán vô cùng đông, vây quanh xe nhỏ ba tầng trong ba tầng ngoài, phần lớn đều là lớn mua cho trẻ nhỏ dẫn theo. Lâm Dược Phi bảo Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ở ngoài chờ đợi, một sang mua, một lúc lâu mang ba con “gà rán nhỏ” nóng hổi.
“Anh ơi, chỉ mua một loại?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi: “Họ chỉ bán một món .”
“Gà rán nhỏ” mùi hương thơm, phía còn rắc chút ớt bột. Lâm Tiếu nhanh chóng cắn một miếng, lớp da bên ngoài giòn tan, bên trong tươi ngọt.
“Ngon quá!” Lâm Tiếu sung sướng hưởng thụ, nheo mắt .
Cô ăn đùi , khi ăn hết hai cái đùi vẫn thèm, lên tiếng hỏi: “Mẹ, con gà nhỏ thế ạ?”
Lâm Dược Phi phì thành tiếng: “Đây là gà ?”
Lâm Tiếu khó hiểu về phía trai: “Thế nó là gì ạ?”
Lâm Dược Phi chỉ lên bầu trời: “Nó là bồ câu em thấy đấy, khi chúng bay khỏi quảng trường ...”
Gương mặt tươi của Lâm Tiếu lập tức đổi, cô cúi đầu “bồ câu” còn một nửa trong tay , nước mắt tí tách rơi xuống.
Lữ Tú Anh nhấc chân lên, đạp một cú m.ô.n.g Lâm Dược Phi: “Nói bậy cái gì !”
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, trai con đùa đó, đây chim bồ câu , đây là chim cút rán!”