Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-02-21 08:48:29
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người bán cải thảo lạ quen, về ngày nào cũng đến khu tập thể. Những bán rau cải thảo khác thế nào mà tin cũng đều khu tập thể xưởng dệt bông. Đường một tòa nhà hẹp, xe tải lớn nên họ đỗ tòa nhà dùng xe ba gác đẩy rau cải thảo đến cửa từng hộ bán.

Những năm khu tập thể bao giờ cảnh nhà nhà bán rau cải thảo như thế , năm nay là năm đầu tiên Lữ Tú Anh chứng kiến cảnh .

Mọi trong khu tập thể đang chửi mắng nhà bếp, một nêu ý kiến với lãnh đạo xưởng, một yêu cầu nhà bếp chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa.

“Nhà ăn trong đơn vị của chị dâu chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa. Trong quá trình đấu thầu, một công ty cạnh tranh , cuối cùng chọn đầu bếp giỏi nhất, kết thúc đấu thầu cũng dám ăn qua loa, hợp đồng ký một năm một , nếu như cơm và thức ăn năm nay thể hài lòng, năm sẽ bỏ phiếu đổi sang một công ty khác. Bây giờ cơm và thức ăn trong nhà ăn lắm , ngon chăng.”

Hầu hết trong khu tập thể đều cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn còn ngon như , bởi vì “dầu và nước” trong nhà ăn đều vơ vét, còn bụng công nhân.

Lữ Tú Anh thỉnh thoảng nghĩ đến lời của Lâm Dược Phi.

“Nếu xưởng dệt bông thật sự lãi nữa thì chắc hẳn sẽ là trường tiểu học trực thuộc và bệnh viện trong xưởng nhỏ thể chống đỡ tiếp đúng ?” Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi ngờ rằng luôn tin tưởng chắc chắn rằng công việc trong xưởng dệt bông là công việc định như thực sự đang suy nghĩ tới những lời , vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ, . Bao nhiêu học, khám bệnh, trường học và bệnh viện sẽ do thành phố quản lý, kinh doanh độc lập.”

Lữ Tú Anh lạc quan như Lâm Dược Phi, bà thường cảm thấy chắc chắn là xưởng ưu tiên đảm bảo sản xuất trong xưởng, còn trường tiểu học và bệnh viện trực thuộc đều là phụ.

“Haizz, lẽ nên ham nhàn nhã mà chuyển từ phân xưởng mà xuống trưởng tiểu học trực thuộc.”

Lữ Tú Anh chút hối hận.

Lâm Dược Phi với Lữ Tú Anh: “Mẹ, là đúng , chắc chắn hối hận .”

“Hơn nữa con ? Còn cả Tiếu Tiếu nữa.”

“Đợi Tiếu Tiếu lớn , trai kiếm tiền nó còn nuôi thì sẽ chuyện quan tâm gì đến đẻ .” Lâm Dược Phi to.

Lữ Tú Anh trừng mắt Lâm Dược Phi: “Không em gái con, lúc nhỏ con ngốc hơn em gái con nhiều.” Lữ Tú Anh nửa câu cũng nhịn nổi .

Lâm Tiếu chỉ mới xin nghỉ môn Toán Olympic đầu.

Cách nửa tháng mới tới lớp Toán Olympic, phát hiện lớp Toán Olympic đổi nhiều.

Tiếng chuông chơi vang lên, các bạn thảo luận câu khó chạy ngoài chơi như . Mấy bạn cùng lấy bộ cờ vây trong ngăn bàn .

Hu la la, tất cả các bạn xung quanh vây xung quanh mấy bạn cầm cờ vây .

Một bàn cờ giấy bày bàn, một hộp màu đen, một hộp màu trắng, hai bạn một , một bàn bắt đầu sát phạt.

Bạn bè vây xung quanh xem đánh cờ, thỉnh thoảng bạn nhịn mở miệng , lập tức bạn khác ngăn : “Không .”

“Ông nội tớ bảo, xem cờ mới đúng là quân tử.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, cô bé mới chỉ đến lớp một hôm, lớp Toán Olympic trở nên xa lạ thế .

“Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chơi cờ vây ?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ .”

Chu Tuệ Mẫn: “Cờ vây đơn giản lắm, tớ dạy .”

Chu Tuệ Mẫn kéo cánh tay của Lâm Tiếu, kéo cô đến mặt : “Lại đây, đánh quân cờ đầu tiên .”

Lâm Tiếu Chu Tuệ Mẫn kéo xuống, mặt cô giấu sự ngạc nhiên.

Sao tự nhiên Chu Tuệ Mẫn kéo cô chơi cùng? Lâm Tiếu vẫn luôn nghĩ rằng Chu Tuệ Mẫn ghét .

Chu Tuệ Mẫn nhiệt tình dạy Lâm Tiếu chơi cờ caro: “Theo chiều ngang, chiều dọc hoặc chiều xiên, nếu năm quân cờ cùng màu nối với thành một đường thì coi là thắng.”

“Năm quân cờ của ai nối với thì thắng.”

Chu Tuệ Mẫn về phía Lâm Tiếu: “Đơn giản chứ?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ.” Nghe thì vẻ khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-159.html.]

Lâm Tiếu cầm con cờ màu đen, Chu Tuệ Mẫn cầm cờ màu trắng, cờ đen cờ trắng lượt đặt bàn cờ, nhanh lấp đầy khu vực trung tâm.

Chu Tuệ Mẫn cau mày, hỏi Lâm Tiếu: “Trước đây từng chơi cờ caro thật ?”

Ánh mắt Lâm Tiếu dán bàn cờ, thuận miệng đáp: “Ừ.”

Chu Tuệ Mẫn: “Đây là đầu chơi cờ caro?”

Lâm Tiếu: “ .”

Chu Tuệ Mẫn hít một thật sâu, hai má phình lên như hai cái bánh bao nhỏ. Cô liếc Lâm Tiếu một cái thật nhanh, cúi đầu xuống, chằm chằm bàn cờ với đôi mắt sắc lẹm.

Trước đây Lâm Tiếu chơi cờ caro, đây là đầu Lâm Tiếu chơi cờ caro, chắc chắn sẽ thắng.

Chu Tuệ Mẫn quan sát bàn cờ kỹ, mỗi một nước cờ hạ xuống đều trải qua quá trình suy nghĩ cặn kẽ.

Bạn nối, tớ chặn, các quân đen và trắng nhanh chóng lấp đầy bên trái của bàn cờ, cho đến tận mép bàn cờ.

Lâm Tiếu ngẩng đầu hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có cách nào để đánh cờ phía ngoài bàn cờ ?”

Chu Tuệ Mẫn: “Không , đổi hướng.”

Lâm Tiếu ồ một tiếng, quân cờ trong tay rơi bên .

“Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu đánh khá nhiều nước cờ mà vẫn mãi phân thắng bại.” Lớp Toán Olympic càng ngày càng nhiều bạn hứng thú với ván cờ caro của hai , các bạn học vây xung quanh càng ngày càng nhiều.

Trán Chu Tuệ Mẫn đổ mồ hôi.

Ở lớp Toán Olympic cô bé chơi cờ caro với các bạn học khác thì bao giờ thua. Hôm nay nếu mà thua đánh cờ caro đầu như Lâm Tiếu thì hổ lắm.

Tốc độ cờ của Chu Tuệ Mẫn càng lúc càng chậm, Lâm Tiếu thì ngược , tốc độ cờ của cô càng lúc càng nhanh.

Sau khi bên trái bàn cờ giấy lấp đầy, bên cũng sắp đầy , Lâm Tiếu nhướng mày: “Không bàn cờ giấy nào to hơn ?”

Cái bàn cờ giấy nhỏ quá.

“Reng reng reng!” Tiếng chuông báo lớp, hai mươi phút nghỉ giải lao kết thúc.

Chu Tuệ Mẫn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Coi như chúng hòa.”

Lâm Tiếu nhướng mày: “Bàn cờ còn đầy, giờ nghỉ giải lao chúng chơi tiếp.”

Chu Tuệ Mẫn: “ học , thu cờ caro .”

Lâm Tiếu: “Vậy chúng nhớ vị trí của những nước cờ , giờ chơi bày , đó là thể chơi tiếp .”

Chu Tuệ Mẫn đơ , cô bé dám tin tai : “Cậu cái gì cơ?”

Trên bàn cờ, quân cờ trắng đen hai màu chiếm hơn 4/5 vị trí, chỉ còn một trắng nhỏ.

“Cậu thể ghi nhớ vị trí của những quân cờ ?” Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cảm thấy , nhưng đây cô cũng thử qua. Từ biểu cảm của Chu Tuệ Mẫn thể thấy việc nhớ vị trí của các quân cờ caro hình như khó.

“Vậy chúng mỗi nhớ một nửa .” Lâm Tiếu với Chu Tuệ Mẫn.

“Tớ nhớ vị trí quân đen, nhớ vị trí quân trắng, mỗi một nửa như thì đến lúc chơi chúng gộp , sẽ sai .” Lâm Tiếu .

Chu Tuệ Mẫn thấy thái độ thoải mái của Lâm Tiếu, bỗng dưng cái gì đó sai sai là Lâm Tiếu , mắt là bàn cờ đầy quân đen và trắng, thể nhớ là bình thường nhớ là bình thường.

Lâm Tiếu cúi đầu bàn cờ, ngón tay liên tục lướt qua trung, dấu vị trí các quân cờ.

Chu Tuệ Mẫn thừa nhận nhớ mặt Lâm Tiếu, cô bé đánh liều, cũng cố gắng nhớ vị trí các quân trắng.

“Ngang ba quân, chéo bốn quân.” Chu Tuệ Mẫn mở to mắt, nóng lòng khắc ghi hình dạng của bàn cờ trong não .

Thầy Triệu bưng một chậu hoa mẫu đơn đỏ bằng men lên bục giảng, cho các học sinh trong lớp thời gian trở về chỗ . Các bạn vây xung quanh Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn như đàn chim sẻ tản , thầy Triệu thấy bàn cờ giữa hai , chỉ tay về hướng bàn cờ: “Thu dọn tất cả những thứ liên quan tới tiết học .”

Lâm Tiếu thấy thầy Triệu nổi giận như , những giáo viên nào nhờn , giáo viên nào nhờn , học sinh đều trực giác bẩm sinh. Thầy Triệu là kiểu giáo viên nhờn .

Lâm Tiếu vội vàng thu bàn cờ giấy , nhặt quân cờ trắng đen ở hai bên cho hết giữa bọc , nhanh chóng nhét chúng trong ngăn bàn của Chu Tuệ Mẫn, lòng bàn chân như bôi dầu chạy nhanh về chỗ của .

Loading...