Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-02-21 08:48:31
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tuệ Mẫn ngây , cô bé mới bàn cờ một lượt, quân trắng góc bên là hai ba quân vẫn còn nhiều chỗ nhớ .
Lâm Tiếu nhớ hết nhỉ? Nếu Lâm Tiếu nhớ mà nhớ thì giờ chơi sẽ hổ lắm.
Tiết học tiếp theo đó, Chu Tuệ Mẫn ngừng nhớ vị trí quân cờ trắng của , nhớ vẽ hình tròn nhỏ giấy nháp, vẽ vị trí quân cờ trắng giấy nháp.
Lần đầu tiên Chu Tuệ Mẫn tranh thủ từng phút từng giây để tính toán mấy câu Toán Olympic mà thấy Triệu hỏi. Cô bé cảm giác như não đang chia thành hai nửa, một nửa câu hỏi Toán Olympic, một nửa nhớ bàn cờ, chỉ sợ nhớ xong quên mất.
Lâm Tiếu cầm vở đến bên cạnh bục giảng, đưa đáp án của cho thầy Triệu xem.
Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên theo Lâm Tiếu, cô vẫn thể nhanh , chẳng lẽ cô cần nhớ bàn cờ ?
Chẳng lẽ chỉ một đang cố gắng nhớ một cách ngu ngốc , Lâm Tiếu quên luôn ván cờ .
Chu Tuệ Mẫn cắn môi, do dự một lúc quyết định tiếp tục nhớ vị trí quân cờ trong đầu. Nếu Lâm Tiếu quên , một cô bé sẽ sắp xếp một nửa quân cờ của bàn cờ, Lâm Tiếu đối diện vắt óc suy nghĩ, Chu Tuệ Mẫn nghĩ đến cảnh liền khỏi nhếch mép.
Thầy Triệu đưa tay chỉ vở của Lâm Tiếu, chỉ một sai.
“Ây dà.” Lúc thầy Triệu đưa tay chỉ cũng là lúc Lâm Tiếu sai ở chỗ nào, cầm vở vội vàng chạy về chỗ , mải miết sửa .
Lần thứ hai khi Lâm Tiếu cầm vở lên cạnh bục giảng, thầy Triệu gật đầu, tuyên bố cả lớp: “Lâm Tiếu là đầu tiên đúng.”
Lâm Tiếu trông vẫn chẳng khác gì bình thường, cô thật sự thể nhớ ván cờ ? Trí tuệ của Chu Tuệ Mẫn ván cờ lấy mất một nửa, ánh mắt theo bóng Lâm Tiếu chạy rời.
Đến lúc cô bé xong câu đầu tiên thì còn trong top 3 nữa , Chu Tuệ Mẫn cũng cầm lên bục giảng cho thầy giáo xem.
Cả tiết học, Chu Tuệ Mẫn cũng lọt top 3. Thầy Triệu lướt Chu Tuệ Mẫn mấy , thế nhưng Chu Tuệ Mẫn hề phát hiện thầy Triệu cô bé.
Lần đầu tiên thầy Triệu thấy Chu Tuệ Mẫn mất tập trung trong giờ học, còn mất tập trung trong cả một tiết.
Sau khi hết tiết, thầy Triệu khỏi phòng học ngay mà về phía chỗ của Chu Tuệ Mẫn. Thầy Triệu bước hai bước thấy Lâm Tiếu nhanh như một con thỏ, vèo một cái nhảy đến đầu bàn chỗ Chu Tuệ Mẫn .
“Mau mau mau, bọn bày các quân cờ , tiếp tục chơi cờ caro.”
Chu Tuệ Mẫn cẩn trọng lấy bàn cờ giấy và các quân cờ bọc bên trong từ trong ngăn bàn , trải lên bàn.
Lâm Tiếu nhặt lấy quân đen, Chu Tuệ Mẫn nhặt lấy quân trắng, hai cô bé xếp các quân cờ.
Thầy Triệu bên cạnh, thích thú xem cảnh .
“Các em đang khôi phục ván cờ caro mà giờ chơi tiết đang chơi một nửa ?” Thầy Triệu kinh ngạc hỏi. Trí nhớ của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều ?
Chu Tuệ Mẫn mím chặt môi, rằng, nhanh tay xếp cờ.
Lâm Tiếu cũng nhanh kém, cô xếp cờ trả lời thầy giáo: “ ạ!”
Các bạn trong lớp thấy thầy Triệu ở đây thì cũng vây quanh xem náo nhiệt, khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đang gì thì các bạn đều chằm chằm bàn cờ chớp mắt.
“Các bầy đúng ? Giờ chơi tiết là xem các chơi đấy .”
“Tớ , tớ nhớ .”
Lâm Tiếu đặt quân cờ màu đen cuối cùng trong tay xuống, chống tay lên cằm, Chu Tuệ Mẫn.
Chu Tuệ Mẫn vẫn còn quân trắng cuối cùng trong lòng bàn tay, Chu Tuệ Mẫn nhớ đặt quân trắng ở , đành nghiến răng đặt nó một chỗ trống.
Lâm Tiếu vỗ tay: “Được , bọn tiếp tục chơi cờ caro.”
Chu Tuệ Mẫn ngẩng đầu lên, kinh ngạc Lâm Tiếu: “Vị trí các quân cờ của tớ đặt đúng hết ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đặt đúng hết .”
Vừa lúc nhớ vị trí các quân đen, Lâm Tiếu cũng tiện thể nhớ luôn vị trí các quân trắng.
“A.” Chu Tuệ Mẫn kích động hét to, nắm lấy tay Lâm Tiếu: “Tớ thật sự nhớ rõ! Tớ đặt đúng hết !”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ ừ, đến lượt đánh , đánh ở ?”
Chu Tuệ Mẫn phấn khích quá, đánh rơi một quân cờ.
Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: “Ở đây ? Không hối hận đấy?”
Chu Tuệ Mận thấy Lâm Tiếu , trong lòng lập tức hét lên tiêu .
Sau đó Lâm Tiếu để cho cô bé thời gian để hối hận, cạch một tiếng, quân cờ đen hạ xuống, nối năm quân cờ đen của thành một đường thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-160.html.]
Lâm Tiếu vỗ tay: “Tớ thắng .”
Lâm Tiếu đầu tiên chơi cờ caro, cũng là đầu tiên thắng cờ caro.
Cờ caro thật là thú vị!
“Mẹ, thầy Triệu bảo con khi nào thì tiện, thầy đến thăm nhà chúng .” Lâm Tiếu với .
“Thầy Triệu đến thăm nhà chúng ?” Lữ Tú Anh nhất thời phản ứng kịp: “Thầy Triệu nào?”
Lâm Tiếu: “Thầy Triệu dạy lớp Olympic Toán học ạ!”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên : “Tại thầy Triệu đến thăm nhà chúng ?"
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con .”
Lữ Tú Anh: “Con gì trong lớp Olympic Toán học ?”
Lâm Tiếu: “Con gì cả.” Cô nghĩ một lúc với : “Con mấy đề toán thường xuyên đầu lớp Olympic Toán học!”
Xem Lâm Tiếu gây rắc rối trong lớp Olympic Toán học giáo viên tìm đến nhà, Lữ Tú Anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn hiểu tại thầy Triệu tới thăm nhà .
Chẳng lẽ là bởi vì Lâm Tiếu thường xuyên đầu trong lớp Olympic Toán học, thầy Triệu đến nhà để khen ngợi Lâm Tiếu?
Lữ Tú Anh quen với việc thầy cô giáo đến thăm nhà. Chưa từng giáo viên nào của trường Tiểu học Đường Giải Phóng đến thăm gia đình họ, nhưng nghĩ tới mấy giáo viên của lớp Olympic Toán học sẽ đến thăm nhà họ.
Có thể là bởi vì Lâm Tiếu bao giờ giành vị trí đầu trong bài kiểm tra ở trường, nhưng thường xuyên đầu ở trong lớp Olympic Toán học.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi khi nào rảnh rỗi ở nhà, việc thầy Triệu đến nhà là chuyện lớn. Lữ Tú Anh tranh thủ thời gian Lâm Dược Phi ở nhà, đến lúc đó cùng với bà thầy Triệu gì, cùng tiếp đãi thầy Triệu cho .
Lâm Dược Phi cũng kinh ngạc khi tin , hỏi thăm thầy Hà một chút. cảm thấy rằng thể kết quả ngay lập tức nên cần phiền thầy Hà. Thế là kiên nhẫn chờ đợi thời gian thầy Triệu đến thăm nhà.
Thời gian thầy Triệu đến thăm nhà ấn định chiều chủ nhật. Sáng chủ nhật ông tiết dạy Toán Olympic ở phòng giảng dạy và nghiên cứu, buổi chiều ông sẽ đến thăm nhà Lâm Tiếu.
Sau khi Lữ Tú Anh thời gian, bà lập tức bận rộn quét dọn nhà cửa.
Lữ Tú Anh là chút bệnh thích sạch sẽ, trong nhà mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn luôn việc để . Bà đưa tiêu chuẩn tổng vệ sinh ngày Tết, tiên là cầm chổi quét nhà.
Sau đó mới tới lau kính, giặt rèm cửa, lau dọn các ngóc ngách trong nhà.
Lữ Tú Anh tấm vải bọc ghế sô pha ở nhà chút trắng bệch, hài lòng lắm: “Vải bọc sô pha bạc màu , tìm xem trong nhà vải phù hợp , may một tấm bọc ghế sô pha mới.”
Máy may của Lữ Tú Anh kêu rè rè rẹt rẹt từ sáng đến tối may một bộ bọc ghế sô pha màu xanh da trời mới toanh, đồng thời còn may những chiếc “khăn trùm đầu” mới cho máy điều hòa và TV ở nhà.
Nhìn thấy những đổi trong nhà, Lâm Dược Phi khó hiểu : “TV lớn trưng bày ở bên ngoài thật bao nhiêu?”
Mặc dù “TV lớn” cũng lớn, nhưng Lâm Dược Phi thực sự hiểu Lữ Tú Anh tại che đậy tất cả các thiết điện tử trong nhà .
Lữ Tú Anh: “Che đậy sạch sẽ một hạt bụi, hơn nữa như mắt.”
Lâm Dược Phi hiểu mắt ở chỗ nào, nhưng mà là Lữ Tú Anh việc nhà, vì đương nhiên lời Lữ Tú Anh.
Khi Lâm Dược Phi về nhà buổi tối, thấy Lữ Tú Anh móc một chiếc túi len, cho điện thoại trong nhà mặc “quần áo” .
Lâm Dược Phi: “...”
Anh ngậm miệng lời nào, dù cũng vô dụng.
Sau quen , mặc quần áo cho điện thoại cũng quá khó coi.
Lữ Tú Anh còn mua thêm một giá sách trong nhà, đặt trong phòng lớn bên cạnh bàn học của Lâm Tiếu, nơi cô bé bài tập. Hơn phân nửa sách giá sách là của Lâm Tiếu, gần một nửa còn là sách của Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh : “Mẹ mua một cái giá sách từ lâu.”
Sách ở nhà ngày càng nhiều, chất thành đống xếp trong ngăn tủ, mỗi tìm sách bất tiện, nhưng về sẽ dễ dàng hơn.
Trong nhà một giá sách, đó bày sách, cũng tăng thêm một chút khí văn hóa, chờ thầy Triệu đến thăm cũng mắt hơn.
Lữ Tú Anh đặt tất cả sách của lên giá sách, những cuốn sách về tình yêu giống như là “Dòng sông ly biệt”, bà hổ khi để thầy giáo thấy, cho nên vẫn cất chúng trong tủ như cũ.
Lâm Tiếu về nhà thấy bên cạnh bàn học thêm một cái giá sách, tạp chí và sách của cô xếp ngay ngắn đó.
Wow, cô ngạc nhiên oa một tiếng, đó chạy đến giá sách.
“Mẹ, tại tạp chí thiếu nhi của con sắp xếp theo thứ tự thời gian?” Lâm Tiếu nhíu mày.