Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-02-22 01:38:01
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ xa Lâm Tiếu thấy cửa tiệm bày lẵng hoa, lập tức bước chân chạy như bay đến, trai cô mua lẵng hoa còn xinh .

Lâm Tiếu duỗi tay tóm lấy dải lụa phía lẵng hoa, cái lẵng hoa thứ nhất để tên là trai Lâm Dược Phi, cái lẵng hoa thứ hai Lâm Tiếu lập tức thấy tên của .

Tiếp theo Lâm Tiếu xem cái thứ ba, cái thứ tư, tổng cộng sáu cái vòng hoa, quả thật ba cái tên trai, ba cái tên Lâm Tiếu.

Chị Tiểu Vân thấy Lâm Tiếu chạy tới thì tủm tỉm lời cảm ơn Lâm Tiếu: “Cảm ơn Tiếu Tiếu tặng chị lẵng hoa.”

Nghe thấy chị Tiểu Vân như , Lâm Tiếu ngại ngùng: “Thật em hề bỏ tiền, sáu cái đều là trai chi tiền mua.”

Thẩm Vân đương nhiên , cô sờ sờ đầu Lâm Tiếu: “Là em bảo trai tặng cho chị mà.”

Ba cái lẵng hoa để tên Lâm Tiếu, Thẩm Vân cho rằng là do Lâm Tiếu tặng, Lâm Tiếu vui mừng, chút hổ.

Cửa hàng văn phòng phẩm của chị Thẩm Vân gọi là: “Văn phòng phẩm Tiểu Vân”, trong tiệm trát sơn qua một nữa, vách tường sạch sẽ trắng tinh, vẻ trong tiệm to rộng thoáng.

Trên các giá và quầy bày đủ loại văn phòng phẩm, bút chì, bút máy, cục tẩy, thước đo, hộp bút chì, cặp sách.

Còn đủ loại giấy dán xinh .

Giấy dán mềm chỉ thể dán ở sách vở, giấy dán nho nhỏ cứng cứng thể dán ở móng tay và vành tai!

Kiểu dáng của giấy dán còn hơn loại Lâm Tiếu thấy ở bên ngoài cung thiếu nhi.

Lâm Tiếu chuyển qua một cái giá khác, cô thấy quả cầu xinh , dây nhảy màu sắc rực rỡ, bao cát lớn lớn bé bé ở phía .

“Chị Tiểu Vân, vì dây thun?” Lâm Tiếu hỏi.

Thẩm Vân : “Được, để chị nhập dây thun.”

Lâm Tiếu suy nghĩ lắc đầu: “Thôi bỏ , các bạn học trong trường chúng em đều thích nhảy dây thun.”

Ở trong trường học nhảy dây thun với Lâm Tiếu, cũng may khi cô nhảy thì trong khu tập thể luôn bạn nhỏ nhảy với cô.

Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh học lớp sáu vẫn còn nhảy dây thun, Lâm Tiếu hiểu vì các bạn học trường tiểu học của mới lớp ba nhảy dây thun.

Thậm chí Diệp Văn Nhân cũng nhảy.

Diệp Văn Nhân từ nhỏ bản nhảy dây thun, khi Lâm Tiếu mới còn sợ ngây , thế mà còn nay nhảy qua dây thun. Bây giờ Vương Hồng Đậu cũng hiểu rõ lắm, cô bé bản cũng gần như quên hết, cho nên cho dù Lâm Tiếu đem dây thun tới trường học thì cũng nhảy với cô.

Lâm Tiếu nghiêm túc : “Chị Tiểu Vân, chị đừng bán dây thun ở cửa trường học chúng , bán .”

Thẩm Vân đồng ý: “Được, chị sẽ bán.”

Cửa hàng văn phòng phẩm mới của chị Tiểu Vân quá xinh , Lâm Tiếu lang thang ở trong tiệm, đôi mắt dính ở từng sản phẩm văn phòng phẩm.

Lữ Tú Anh thấy Thẩm Vân vẫn luôn theo bên cạnh, vội vàng : “Cháu tiếp đón khách hàng .”

Hầu hết lớp liên hoan kết thúc, trong tiệm mới qua thời kỳ cao điểm, khi Lữ Tú Anh ở trong tiệm chờ Lâm Tiếu, việc ăn trong tiệm thật sự .

Hôm nay ngày khai trương đầu tiên, cửa hàng văn phòng phẩm giảm 40% cho trường.

Thẩm Vân treo một cái biểu ngữ ở cửa tiệm, những phụ tới đón con hào hứng mang theo đứa bé tiến dạo.

Hiện tại hầu như học sinh đều về nhà, trong tiệm vẫn ba phụ đưa con theo đang xem.

“Không cản trở cháu buôn bán nữa, cô đưa Tiếu Tiếu . Cô nhanh chóng đưa nó về nhà, rót cho nó mấy cốc nước.” Lữ Tú Anh .

Thẩm Vân tiễn mấy bước, bỗng nhiên khách hàng hỏi giá cả, Thẩm Vân đành vẫy tay với Lâm Tiếu cùng Lữ Tú Anh tiếp đón khách hàng.

“Mẹ, vì trong tiệm văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân bán sách thế ạ?” Lâm Tiếu hỏi, cô quen thấy tiệm sách Văn Lan bán sách bán cả văn phòng phẩm, nên giờ cảm thấy trong tiệm chị Tiểu Vân cứ thiếu đồ.

Lữ Tú Anh : “Bởi vì tiệm sách Văn Lan bán sách , chị Tiểu Vân thể đoạt mối ăn của ông chủ Quách .”

Lâm Tiếu cái hiểu cái : “Ở cổng trường chỉ thể một tiệm sách thôi ạ?”

Lữ Tú Anh: “Cũng , nhưng mà khi chị Tiểu Vân công bảng ở trong tiệm ông Quách thì ông chủ Quách đối xử với chị Tiểu Vân khá , đó chị Tiểu Vân bán văn phòng phẩm hợp tác cùng với ông chủ Quách, hai hợp tác cũng vui vẻ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-170.html.]

“Dưới tình huống như , chị Tiểu Vân khẳng định thể bán sách đoạt mối ăn với ông chủ Quách .”

“Nếu chị Tiểu Vân bán sách, thì đến một chỗ khác mở cửa hàng, đổi đến một nơi xa một chút.”

Lâm Tiếu hiểu : “Hóa là như thế.”

Sau khi Lâm Tiếu về nhà, rót vài hạt ươi ngâm nước.

Lữ Tú Anh còn : “Nếu sáng sớm ngày mai mà còn lên thì sẽ mua cho con quả mướp đắng, nấu canh mướp đắng cho con hạ hỏa.”

Lâm Tiếu sợ tới mức ban đêm là giọng lên , sáng sớm ngày hôm trở trong khỏe.

Lâm Tiếu thở một miệng khí to, may mắn may mắn, cô cần uống canh mướp đắng.

Hiện giờ chỉ đêm giao thừa mới đón giao thừa, vốn dĩ Nguyên Đán khái niệm vượt năm.

Qua cái Nguyên Đán là sẽ tiến thập niên 90. Cho dù báo chí TV liên tiếp đề cập đến chuyện , đều cảm thấy bước thập niên 90 là một chuyện lớn, nhưng ai thức đêm chờ đến giờ.

Mùa đông trời tối sớm, ngủ cũng sớm, ít nhất đèn ở xưởng dệt bông trong khu tập thể mỗi nhà mỗi hộ đèn, ít đèn sáng đến mười hai giờ.

Lữ Tú Anh cùng Lâm Tiếu ngủ từ sớm, lúc mấy giờ, Lữ Tú Anh thấy một tiếng mở cửa phòng trong nhà. Tiểu Hoàng sủa, chắc chắn là Lâm Dược Phi trở về, Lữ Tú Anh nửa mơ nửa tỉnh mà nghĩ, đó ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm , khi Lữ Tú Anh rời giường, Lâm Dược Phi vẫn còn ở trong phòng ngủ.

Trên sô pha ở phòng khách Lữ Tú Anh thấy một cái khăn quàng cổ của nam, khăn quàng cổ màu xanh biển hoa văn màu trắng. Lữ Tú Anh tập trung kỹ, càng càng quen mắt.

Mấy ngày hôm mới thấy ở trong tiệm Thẩm Vân, lúc trong tiệm khách hàng nào cả, Thẩm Vân đang ở quầy thu ngân, thấy Lữ Tú Anh tiến lập tức cất khăn quàng cổ .

Lúc Lữ Tú Anh nghĩ nhiều, hiện tại rõ vì Thẩm Vân vội vã cất chiếc khăn .

Lữ Tú Anh nhẹ nhàng cầm lấy khăn quàng cổ lên , đường may của khăn quàng cổ đều, khả năng may vá của Thẩm Vân thuần thục hề kém Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh nhớ tới gia đình Thẩm Vân, tất cả việc cô đều , chắc chắn cũng thiếu việc may áo lông.

Lữ Tú Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đặt khăn quàng cổ về sô pha như cũ.

Nguyên Đán nghỉ một ngày.

Lâm Dược Phi rời giường muộn hơn ngày thường một chút, nhưng mà cũng ở nhà nghỉ ngơi mà ăn xong cơm sáng thì lập tức ngoài.

Buổi sáng Lâm Tiếu bài tập, buổi chiều cùng chơi với Tiểu Hoàng, đến ba giờ thì Lữ Tú Anh lập tức thúc giục Lâm Tiếu đến nhà tắm: “Nhân lúc bây giờ còn ấm áp, một lát nữa gió lạnh hơn.”

“Bị cảm mùa đông thì sẽ phát sốt.”

Lâm Tiếu như thì một phút cũng dám chậm trễ, lập tức tắm rửa theo .

Lâm Tiếu tránh canh mướp đắng, nhưng Trần Đông Thanh tránh . Trần Đông Thanh dẫn chương trình, mấy ngày gần đây lúc tập luyện, liên hoan khi dẫn chương trình đều dùng giọng , khi về nhà giọng cũng khàn, hơn nữa qua cổ họng còn chút sưng đỏ.

Vào lúc ban đêm bà nội Vương bắt bé uống một chén lớn canh mướp đắng.

Trần Đông Thanh khi Lâm Tiếu uống mấy chén hạt ươi, tránh canh mướp đắng thì khuôn mặt tràn đầy hâm mộ: “Sao bà nội tớ cho tớ uống hạt ươi nhỉ? Nói chừng tớ uống hạt ươi cũng thể lên đó.”

Tuy rằng hạt ươi cũng dễ uống, nhưng mà so với canh mướp đắng thì dễ uống hơn một trăm .

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Nguyên Đán, cô giáo Từ hỏi Chung Hiểu Khiết: “Các em lấy tiền mua dải lụa rực rỡ với bóng bay thế?”

Chung Hiểu Khiết ăn ngay thật, cho cô giáo Từ là mấy bạn cán sự lớp cùng góp tiền.

Cô giáo Từ nhíu mày, cho Chung Hiểu Khiết về thể như : “Tuy rằng cán sự lớp phục vụ vì lớp, nhưng mà thể để cho các em bỏ tiền .”

Cô giáo Từ hỏi rõ ràng bao nhiêu tiền, đó đưa tiền cho Chung Hiểu Khiết.

Hai tay Chung Hiểu Khiết giấu ở chịu nhận: “Cũng thể để cô giáo Từ bỏ tiền .”

Cô giáo Từ : “Các em vẫn là học sinh, kiếm tiền, cô là giáo viên kiếm tiền, chút tiền như tính là cái gì.”

Chung Hiểu Khiết vẫn chịu nhận.

Cô giáo Từ kéo tay Chung Hiểu Khiết, nhét tiền lòng bàn tay cô bé: “Đi chia cho mấy bạn cán sự lớp .”

Loading...