Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-02-24 01:45:11
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lữ Tú Anh món cũng là nhờ bà ngoại của Lâm Tiếu dạy cho, rõ ràng là cùng một cách , đầu tiên là xào chín đậu cô-ve cùng thịt ba chỉ , mới cho thêm mì , đậy nắp nồi , cho thêm nước nồi, vì nước của đậu và phần nước tương từ đầu cũng đủ để chín mì .

Như thì món mì khi lò, sợi mì sẽ khô hơn, ăn miệng cũng dai hơn, mùi thơm của thịt ba chỉ và vị thanh thanh của đậu cô-ve, ăn ngon hơn nhiều so với món mì xào.

Lữ Tú Anh cầm đũa gắp hai miếng ăn, hề phát hiện món mì của và bà ngoại Lâm Tiếu khác ở chỗ nào: "Không đều giống ?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không giống , mì của bà ngoại còn một chút giòn giòn xém xém nữa cơ ạ."

Lữ Tú Anh như bừng tỉnh: "Hóa con thích ăn mì bà ngoại nấu hơn là vì lý do ?"

Khó trách mỗi về đến quê ngoại, Lâm Tiếu đều nằng nặc đòi ăn bằng món mì do bà ngoại nấu cho.

Lữ Tú Anh dở dở : "Con thích ăn đồ xém thì nên sớm chứ, chuyện dễ dàng cũng thể cho con mà, đến cuối cùng thì để lửa to lên đợi một lúc là đúng nào?"

Lý Vân Châu cũng , với Lâm Tiếu: "Bếp ở quê dùng là bếp than củi lửa, dễ dùng như bếp ga nhà cháu ."

Với bếp ga thì chỉ cần vặn một chút là điều chỉnh độ to nhỏ của lửa, bếp củi ở quê lửa to thì thêm củi , lửa nhỏ thì rút bớt củi, chỉ cần chậm tay một chút thôi, khống chế chuẩn độ to nhỏ của lửa thì phần mì ở thành nồi sẽ cháy hết mất.

Lý Vân Châu thà rằng khi nấu cơm xém một chút, cũng thích nửa sống nửa chín, nên cháy cơm của bà cũng nhiều hơn một chút, khi nấu mì cũng thường tạo thành phần mì xém xém giòn giòn ở bên thành nồi.

Không ngờ rằng Lâm Tiếu thích ăn cái .

Lữ Tú Anh : "Mẹ , cũng sẽ để xém một chút, con thích ăn thứ , sớm cho chứ."

Lâm Tiếu trừng mắt kinh ngạc, cô cũng nghĩ rằng hóa đơn giản như .

Cô còn nghĩ rằng đây là "bí kíp gia truyền" của bà ngoại, cho nên mới .

Lâm Tiếu ăn hết một bát mì lớn ăn thêm nửa bát nữa, khi ăn no nê bèn trong phòng để tiêu bớt thức ăn.

Lữ Tú Anh thấy cô như , đồng hồ ở tường : "Hay là con đừng ngủ trưa nữa, hai con dạo phố một lúc ."

"Ngày là con học lớp toán Olympic , dạo phố trong hai ngày thì thực sự sẽ đợi đến cuối năm mới đấy."

Đợi đến cuối năm, khi đó quần áo trong cửa hàng đều bán hết, giày dép cũng , hễ là quần áo giày dép một tí thì đều khó để mua .

Ánh mắt của Lâm Tiếu sáng lên: "Con cần ngủ trưa nữa đúng ạ?"

Lữ Tú Anh hỏi Lý Vân Châu: "Mẹ ơi, một chút ạ?"

Lý Vân Châu lắc đầu: "Buổi trưa ngủ ."

Nếu như , Lữ Tú Anh bèn dẫn Lâm Tiếu và Lý Vân Châu ngoài dạo, xe thuận tiện lắm, ba bèn quyết định sẽ xe ba bánh.

"Cho đến trung tâm mua sắm Nhân dân." Lữ Tú Anh .

Lý Vân Châu cảm thán: "Hôm nay mới nghỉ đông, ngày học lớp toán Olympic, mà bận rộn như chứ, chỉ nghỉ một ngày rưỡi, như sẽ mệt lắm đấy."

Lữ Tú Anh : "Con bé cảm thấy mệt , ngược còn thích học lớp toán Olympic lắm, chỉ hận thể ngày nào cũng cắp sách học lớp toán Olympic chừng."

Lâm Tiếu nghĩ đến việc ngày ngày học lớp toán Olympic, khóe môi nhịn mà cong lên. Nếu như ngày nào cũng học lớp toán Olympic thì , chỉ là cô nỡ bỏ mặc Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, ở trong lớp toán Olympic cô những bạn như .

Tốt nhất vẫn là Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng thể đến lớp cùng cô, ngày ngày học lớp toán Olympic.

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút thấy một viễn cảnh tươi .

Trước khi đón năm mới là thời gian mà các cửa hàng đông khách nhất, còn bên trong, họ cảm nhận một biển đang di động ngừng.

Từng chiếc xe đạp đỗ chen chúc với , một cô gái đẩy chiếc xe đạp còn chỗ để của , lớn tiếng hỏi trông xe: " để xe đạp ở đây?"

Dì trông xe thắt tạp dề , vội vàng chạy đến: "Còn cả một chỗ to như thế cơ mà, cô nhét trong !"

Cô gái bèn nòi: " nhét nữa, dì đẩy một khe trống cho ."

Dì trông giữ xe vươn tay đẩy một cái khiến chỗ đỗ xe vốn dĩ chật chội càng thêm chật chội hơn, chân chống của chiếc xe đạp luồn trong nan hoa của chiếc xe đạp khác. Mấy chiếc xe đạp căn bản cần đến chân chống, dựa hai hàng xe đạp đỗ ở hai bên từ đó.

Lữ Tú Anh mừng rỡ : "May mà chúng đạp xe đến, chiếc xe còn chỗ để đỗ, lúc về cũng sẽ đẩy kiểu gì nữa."

Trước các cửa hàng tấp nập qua , những chỗ bán khoai lang nướng, ngô luộc tỏa mùi thơm vô cùng hấp dẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-176.html.]

Nhất là khoai lang nướng, mùi ngửi lúc ăn luôn ngon hơn khi ăn , Lâm Tiếu hít hai thật sâu.

Bà ngoại thấy biểu cảm như một chú mèo tham ăn của Lâm Tiếu, bèn hỏi: "Cháu ăn ?"

Lâm Tiếu lắc đầu, cô ăn những thể ăn nữa vì ăn quá no .

Đi lên một đoạn nữa, Lâm Tiếu thấy một nơi bán kẹo hồ lô, một khúc gỗ quấn đầy rơm rạ xung quanh cắm đầy những xiên kẹo hồ lô.

"Mẹ ơi, con ăn kẹo hồ lô." Quả sơn cho tiêu hóa.

Lữ Tú Anh lấy tiền , để Lâm Tiếu tự chọn một que kẹo hồ lô từ khúc gỗ quấn đầy rơm xung quanh . Lâm Tiếu kiễng chân, rút một que ở phía cùng.

Rồi cô đưa cho cắn một miếng, đưa cho bà ngoại cắn một miếng, bộ phần còn đều thuộc về Lâm Tiếu.

Vào trong trung tâm mua sắm, bà ngoại bèn hỏi Lữ Tú Anh: "Đi mua quần áo cho Tiếu Tiếu mua cho con đây?"

Lữ Tú Anh dạo chỗ nào hết mà dẫn bà ngoại lên tầng bốn, là tầng chuyên bán quần áo cho phụ nữ trung niên.

Lý Vân Châu vội vàng xua tay: "Mẹ cần, quần áo , cần mua nữa ."

Lữ Tú Anh mở ví , giơ cho Lý Vân Châu xem tiền bên trong: "Tiền sáng nay Tiểu Phi đưa cho con đấy ạ, còn bảo con nhất định tiêu hết tiền để mua đồ cho nữa."

Lý Vân Châu cảm động buồn : "Làm như nó giữ tiền trong túi thì sẽ tiền cắn bằng."

Lữ Tú Anh : "Mẹ , cứ mua . Bây giờ Tiểu Phi kiếm tiền , để mua hai ba bộ quần áo là điều nên ?"

Lâm Tiếu bên cạnh và bà ngoại đang "đánh trận", cuối cùng chiến thắng. Mẹ đỡ bà dạo quanh mấy cửa hàng, mua hai cái áo, hai cái quần.

Mẹ còn mua thêm đôi giày cho bà ngoại, nhưng bà ngoại cương quyết : "Giày mua ở trung tâm mua sắm quen, để tự dán đế giày, tự ."

Lữ Tú Anh bèn : "Vậy để con mua cho giày.”

Lần Lý Vân Châu khách sáo nữa: "Khi về chúng xem xem, mua thêm vài đoạn vải nhung, để giày thêu nhung nữa."

Những thứ như áo len, áo bông, Lý Vân Châu đến xem cũng thèm xem: "Áo len tự đan, áo bông tự , mới hợp , những cái bày bán ở bên ngoài chứ."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Được ạ, để con đan cùng ."

Bà tính toán thời gian, đan một chiếc áo len khi năm mới cũng thành vấn đề, Lữ Tú Anh việc ba ca đan áo len, chỉ một tuần đan xong chiếc áo đó, bây giờ chỉ ở nhà nghỉ đông thì càng thành vấn đề gì.

"Mua cho xong , giờ mua cho con và Tiếu Tiếu ." Lý Vân Châu .

Quần áo mua cho Lâm Tiếu luôn là nhiều nhất, mua cho cô một chiếc áo bông dáng dài từ bông nhân tạo, mua thêm một chiếc áo khoác len cúc sừng bò, một chiếc quần nhung dài, một chiếc quần bó sát, và một đôi giày da nhỏ.

Lý Vân Châu khen ngợi: "Chiếc áo khoác len cúc sừng bò phong cách tây tây thật đấy, Tiếu Tiếu mặc trông dáng thiếu nữ."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Không mua quần áo thì thật là con bé cao lên . Không thấy cao lên, chỉ thấy quần áo ngắn thôi."

Ba thắng lợi trở về, đến cả bác lái xe ba bánh cũng cảm thán một câu: "Ô mua nhiều đồ tới ."

Buổi tối, thấy Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh vỗ trán một cái: "Ôi thôi, hôm nay quên mua quần áo mới cho con mất ."

Hôm nay ba bọn họ dạo phố vô cùng vui vẻ, đến mức quên mất cả sự tồn tại của Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi lắc đầu: "Con cần mua quần áo mới." Anh cũng là trẻ con nữa, gì cần mua quần áo mới mỗi sang năm mới chứ.

Năm kiếm tiền, Lâm Dược Phi cũng mua vài bộ quần áo đắt đắt để giữ thể diện , đến bây giờ chúng vẫn còn như mới.

Lâm Dược Phi lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, : "Con mua cái , còn đắt hơn cả quần áo nữa."

Lâm Dược Phi mở chiếc hộp , Lâm Tiếu cũng tò mò mà đến xem, liền thấy một thứ đồ nho nhỏ vuông vức đặt ở bên trong.

“Đây là cái gì ạ?” Lâm Tiếu mờ mịt hỏi.

Lâm Dược Phi đáp: “Một cái máy nhắn tin thôi cũng đủ để mua quần áo trong mấy năm .” Lúc mua thứ đồ Lâm Dược Phi còn đau lòng, dựa mức thu nhập hiện tại, một chiếc máy nhắn tin (1) ở hiện tại còn cao cấp hơn cả một chiếc điện thoại di động cao cấp , thế nhưng thể mua.”

(1) Máy nhắn tin là một loại công cụ truyền tin vô tuyến, có chức năng thu nhận thông tin, tin nhắn đơn giản, hiện đã suy thoái theo tình hình phổ cập của điện thoại thông minh bấy giờ.

Lâm Tiếu bèn hỏi : “Đít gà?”

“Đít gà để ạ?”

(2) Máy nhắn tin còn được viết tắt là BB机 (BB jī) nhưng Lâm Tiếu nhầm thành Đít gà - 屁屁鸡 (pìpìjī).

Loading...