Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-02-24 07:58:48
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chiếc giường thoải mái như thế quen chứ?” Lâm Tiếu hạnh phúc : “Em cảm thấy như đang mây .”

Ổ chó của Tiểu Hoàng Lữ Tú Anh đặt trong phòng khách, đồng thời với Tiếu Hoàng phép phòng ngủ.

Lữ Tú Anh vỗ lên đầu Tiểu Hoàng, chỉ về cửa phòng ngủ : “Không đây, ?”

Có lẽ là vì cảnh trở nên xa lạ nên hôm nay Tiểu Hoàng ngoan. Lữ Tú Anh rửa chân cho Tiểu Hoàng xong thì nó ngoan ngoãn trong ổ của , động đậy gì cả.

Lâm Dược Phi và em gái sắp xếp xong thì rời .

“Ăn cơm xong hãy .” Thẩm Vân lên tiếng.

Lâm Dược Phi lắc đầu: “Thôi cần , còn việc cần .”

Việc Lâm Dược Phi bận đương nhiên là sửa chữa nhà cho gia đình .

Anh chậm trễ giây phút nào cả, giây Lữ Tú Anh dọn dẹp hành lý dọn khỏi nhà thì giây Lâm Dược Phi đưa đến dọn sạch nhà.

Những thứ đồ đạc trong nhà như đồ điện, đồ dùng trong nhà, quần áo, chăn mền, nồi niêu xoong chảo đều Lâm Dược Phi dọn đến kho hàng.

Bắt đầu tháo dỡ.

Tháo dỡ nhà vệ sinh xổm, ao nước, cửa sổ, chung là tháo dỡ hết cả ngôi nhà chỉ để bốn bức tường.

Thật những chỗ cần tháo dỡ nhiều, vốn nhà lắp đặt gì nhiều, đất là sàn bê tông, nhà bếp, nhà vệ sinh cũng lát gạch men, khi dọn hết đồ dùng gia đình và thiết điện thì chỉ còn sàn bê tông và những bức tường trắng

Lâm Dược Phi đưa nhiều của đội thi công đến, cùng việc, chỉ cần nửa ngày là thể tháo dỡ hết cả căn nhà .

Tiến độ thi công cũng nhanh, chỉ nhà vệ sinh và nhà bếp thì phí sức. Sau khi tháo bệ xổm của nhà vệ sinh thì phẳng sàn bê tông bên nhà vệ sinh, di chuyển nó các đường ống thải.

Ống thoát nước thêm một cái, bên ngoài nhà tắm một ống thoát nước, trong phòng tắm cũng cần thêm một ống thoát nước dùng gạch bao quanh, bức bình phong bằng thủy tinh khảm thẳng cục gạch đất.

Lâm Dược Phi sớm suy nghĩ xong nên đổi sửa chữa nhà thế nào.

Sau khi tháo xong, Lâm Dược Phi thở phào một .

Cho dù giấu , phát hiện thì cũng sợ nữa, dù gì nhà cũng dỡ hết cả . Đi đến bước sửa thì sửa mà sửa thì cũng sửa.

Tối đến khi nghỉ , Lâm Dược Phi ăn một đĩa mì xào ở quán ăn nhỏ bên ngoài, ăn xong thì đạp chiếc xe thồ về phía nhà tắm trong khu tập thể của xưởng dệt bông để tắm sơ qua.

Tình hình bên nhà tắm nam đỡ hơn bên nhà tắm nữ, bình thường đàn ông sẽ tắm nhanh hơn phụ nữ.

Sau đó vác khăn đạp xe về công ty ngủ.

Công ty dọn dẹp xong hết , Tết lúc bà ngoại đến nhà mua một chiếc giường sắt, nay dọn đến công ty của Lâm Dược Phi. Những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như bình đun nước đều đủ hết, căn phòng Lâm Dược Phi chỉ dùng để ngủ buổi tối nên cũng cần quá nhiều thứ.

Anh giường đồng hồ, trong lòng đang nghĩ bây giờ Thẩm Vân, và Tiếu Tiếu đang gì.

Giờ lẽ Tiếu Tiếu ngủ say, Thẩm Vân và chắc ngủ, hai thể sống chung với hòa thuận.

Kiếp quan hệ của Thẩm Vân và , Lâm Dược Phi thấy lo, kiếp thể đổi .

Nhà Thẩm Vân ngay cả một chiếc TV cũng , bây giờ hai họ đang sách chuyện đây?

Những cảnh tượng Lâm Dược Phi giường suy nghĩ đều sai hết.

Ngay lúc , tại nhà Thẩm Vân, Lâm Tiếu vẫn ngủ, Thẩm Vân và Lữ Tú Anh cũng sách hoặc chuyện.

Cả ba họ đang giảng dạy đạo lý cho Tiểu Hoàng.

Kể từ lúc trời tối, Tiểu Hoàng cứ ngậm lấy dây dắt của , hết đưa dây dắt cho Lâm Tiếu thì sang đưa cho Lữ Tú Anh, chủ nhân đưa nó về nhà.

“Ẳng ẳng gâu gâu.”

Tiểu Hoàng ngậm lấy dây dắt dùng móng vuốt đẩy ổ chó của ngoài, âm thanh phát từ cổ họng đáng thương.

“Ẳng ẳng ẳng gâu gâu gâu.”

Đây là nhà nó, trời sắp tối nhưng tại chủ nhân vẫn đưa nó về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-187.html.]

Thời gian ngủ của Lâm Tiếu phá tan hết.

Sự xa lạ và khách sáo giữa Lữ Tú Anh và Thẩm Vân vẫn còn tồn tại.

Trong một đêm trăng như thế, ba một mái nhà chung một mục tiêu là để con ch.ó trong nhà hiểu tối nay ngủ đây, cả.

thể khiến một con ch.ó hiểu gia đình họ đang ở tạm bên ngoài chứ.

Mặc dù Tiểu Hoàng thông minh nhưng những câu nó hiểu bắt buộc những từ như “ăn cơm” “dắt chó” “ ngoài chơi”.

Đêm nay rào cản giữa và chó dựng lên.

Ba họ nghĩ đủ cách để Tiểu Hoàng hiểu tối nay ngủ đây, nhưng Tiểu Hoàng hiểu họ đang gì.

Mùa đông giá rét, ấm trong nhà Thẩm Vân cũng quá nóng, nhiệt độ trong nhà đến hai mươi độ nhưng Lữ Tú Anh vẫn đổ đầy mồ hôi.

Trước đây bà luôn cảm thấy Tiểu Hoàng thông minh y hệt , cuối cùng đêm nay bà cảm nhận Tiểu Hoàng vẫn chỉ là một con ch.ó mà thôi.

“Phải bây giờ?”

Lữ Tú Anh cho Tiểu Hoàng kêu lên, nhà Thẩm Vân là dạng nhà ngang kiểu cũ, một tầng nhiều hộ, cách âm cũng , chỉ cần Tiểu Hoàng kêu lên thì sẽ ồn đến hàng xóm xung quanh.

Tiểu Hoàng kêu lên Lữ Tú Anh nghiêm khắc quát nó, dùng tay đánh nó. Sau vài như thế Tiểu Hoàng thể kêu lớn nữa mà chỉ uất ức hừ vài tiếng.

“Ẳng ẳng” Đôi mắt Tiểu Hoàng long lanh ngấn nước, cứ uất ức hừ hừ như thế khiến Lâm Tiếu thôi cũng thấy vô cùng đau lòng.

Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng, vuốt ve lông nó: “Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng, tối nay chúng sẽ ngủ ở đây.”

“Chị ngủ ở đây, ngủ ở đây, cho nên em cũng ở đây nhé.”

“Ẳng ẳng gâu gâu” Tiểu Hoàng liên tục dùng đầu quấn lấy Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh nghĩ một cách, bày hết những thứ từ nhà đến. Những thứ dọn tủ cũng bày hết từng món ngoài, cũng quan tâm căn nhà chật hẹp trông càng chật chội , Lữ Tú Anh chỉ những món đồ của nhà cho Tiểu Hoàng xem.

“Đây là khăn của nhà chúng , còn đây là thau .”

Hy vọng những món đồ quen thuộc thể khiến Tiểu Hoàng tìm thấy cảm giác quen trong cảnh xa lạ thế .

khi Lữ Tú Anh bày hết tất cả những món đồ Tiểu Hoàng vẫn ngừng ngậm lấy ống quần của Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh, kéo hai họ về phía cửa, cái đầu đầy lông ngừng đẩy hai họ ngoài.

Ngay cả chén ăn cơm của Tiểu Hoàng Lữ Tú Anh cũng mang đến, còn đồ chơi của nó nữa, chén và đồ chơi đều đặt ngay bên cạnh ổ của Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh chỉ chén và đồ chơi trong ổ của Tiểu Hoàng cho nó thấy: “Nhìn , đồ của mày đều ở trong đó hết, hôm nay cứ ngủ ở đây .”

Tiểu Hoàng: “Ẳng ẳng.”

Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng, cũng thốt lên “ẳng ẳng” chung với nó, lâu lâu kêu còn gâu gâu vài tiếng.

Lữ Tú Anh hiểu: “Con đang gì thế?”

Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng hiểu tiếng , con tiếng chó để cho nó .”

là lời của con nít, Lữ Tú Anh lắc đầu : “Con tiếng chó ?”

Lâm Tiếu cúi đầu: “Không .” Nếu cô tiếng chó thì .

Thẩm Vân nghĩ một cách: “Hay là chúng cho Tiểu Hoàng ăn chút gì .”

Lữ Tú Anh thấy đây là một ý kiến , vội vàng nhà bếp, còn khách sáo như lúc đầu nữa, lập tức lấy chiếc rổ mà Thẩm Vân treo ngoài cửa sổ : “Chỗ cháu gì Tiểu Hoàng thể ăn ?”

Thẩm Vân tủ lạnh, nhưng mùa đông bên ngoài chính là một cái tủ lạnh từ thiên nhiên. Cô ban công nên đặt thức ăn rổ dùng dây treo ngoài cửa sổ, như dù để vài ngày cũng vấn đề gì.

Lữ Tú Anh lật hết hai cái rổ lớn xem, lấy đùi gà và màn thầu bên trong , đùi gà lóc xương thái hạt lựu, ướp muối, khi xào nóng lên trộn với màn thầu bẻ nhỏ trộn thành cơm đùi gà.

Tiểu Hoàng ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy đến.

Đây là món cơm mà bình thường Tiểu Hoàng thích ăn nhất, nó ngửi thấy mùi thơm bay từ nhà bếp thì lập tức chạy đó, đó dừng tiếp nữa.

Lữ Tú Anh để món cơm đùi gà nguội bớt mới mới múc chén của Tiểu Hoàng, gọi Tiểu Hoàng đến ăn.

Vù một cái Tiểu Hoàng chạy sang đó, ngẩng đầu Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh thấy sự vui mừng trong đôi mắt của nó, như thể nó đang hỏi bà: “Có thật là cho con ăn đêm ?”

Lữ Tú Anh chỉ chén của Tiểu Hoàng: “Ăn .”

Loading...